Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 218: Chương 218: Đông Lăng!




Nụ cười thanh tuấn nho nhã lại mang theo lạnh lẽo băng sương.

Thanh âm không lớn, cung nữ và thái giám đứng cách đó không xa đều không có cách nào nghe thấy, nhưng Can Phong Đế lại nghe rõ ràng rành mạch.

Tính sổ? Chẳng lẽ muốn mạng của mình? Can Phong Đế lập tức khẩn trương, nhưng bản thân không thể thua cuộc, huống hồ ông ta còn là vua một nước, không có lý do gì phải bị một thần tử uy hiếp. Vì vậy, trên mặt Can Phong Đế không để lộ chút thần sắc, quét mắt nhìn cung nữ và nội thị bên cạnh, phất tay: “Đều lui xuống đi.”

Chung quy cũng không phải chuyện tốt, để người khác nghe được vẫn là không hay.

Nếu truyền ra ngoài, vậy thì càng không tốt! Hơn nữa đây là Trọng Hoa Điện, là địa bàn của ông, Yến Xước còn có thể động thủ giết người ở nơi này sao?

Cho dù Yến Xước có lòng, cũng phải xem ông có lá gan và năng lực không đã!

Cung nữ và nội thị đáp một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Thấy tất cả đã lui xuống, sắc mặt Can Phong Đế trở nên âm trầm, lạnh giọng quát: “Yến Xước, ngươi dám tạo phản hả? Ngươi dám động một chút xem, trẫm nhất định sẽ chém đầu ngươi, chém Yến gia ngươi, để cơ nghiệp cả đời ngươi gây dựng đều bị hủy! Còn cả Vân Như Tuyết và nữ nhi của ngươi Yến Dung Hoa, tất cả đều vì ngươi mưu nghịch mà bị chém đầu!”

“Thê tử của ta, nữ nhi của ta đều sẽ sống thật tốt, mà ta cũng sẽ như vậy, bệ hạ chỉ cần lo cho chính mình là được.” Yến Xước không hề vì thái độ của ông ta mà tức giận, ngược lại đi tới cạnh bàn, khom người rót ly trà.

Động tác không nhanh không chậm, lưu sướng mà ưu nhã.

Khen trà thơm, Yến Xước đứng dậy đi qua chỗ Can Phong Đế, duỗi tay đưa qua, khuyên giải an ủi: “Hoàng Thượng vừa rồi bị sặc, lại nói nhiều như vậy, uống ly trà cho đỡ khát đi.”

Can Phong Đế trừng mắt nhìn chằm chằm ly trà trong tay ông, lạnh giọng: “Ngươi muốn làm gì? Hạ độc trẫm? Ngươi thật to gan!” Bọn họ đang nói tới chuyện chém đầu, ông ấy sao có lòng tốt rót trà cho mình?

Ly trà này nhất định có chỗ kỳ quái.

Khẳng định là đã bị hạ độc!

Đúng là người một nhà, trước là Chu Hành và Yến Dung Hoa, hiện tại Yến Xước cũng tới hạ độc mình!

“Ngươi dám? Hiện tại trẫm phải giết ngươi! Người đâu, người đâu!” Can Phong Đế lớn tiếng kêu.

Nhưng lại không thấy nội thị và cung nữ tiến vào, ngay cả Ám Long Vệ cũng không hiện thân.

Can Phong Đế hoảng sợ, đáy mắt hiện lên phẫn nộ nhìn Yến Xước: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi cho rằng có thể độc chết trẫm như vậy sao? Cung nữ và nội thị không dùng được là phế vật, nhưng bên cạnh trẫm vẫn còn Ám Long Vệ, ngươi dám thử xem? Trẫm lập tức sai người băm ngươi thành trăm mảnh!”

“Không có ai tới, chẳng lẽ ngài không cảm thấy kỳ quái sao?” Yến Xước mỉm cười.

Không lẽ Ám Long Vệ đã bị người của ông ta xử lý? Nhưng bọn họ được huấn luyện đặc biệt, thân thủ công phu đều là nhất đẳng, Yến Xước sao có thể? Can Phong Đế trừng mắt, ngón tay phát run.

Có khả năng là con rể của ông, Chu Hành.

Chu Hành tuy tuổi nhỏ đã tới biên quan, nhưng y được tiên hoàng Đại Chu sủng ái, hơn nữa rốt cuộc cũng là thân vương Đại Chu, ám vệ này...

Y khẳng định hiểu biết rõ ràng!

Cho nên, trước mắt Chu Hành cũng ở trong cung?

Can Phong Đế lập tức nổi giận đùng đùng: “Ngươi thật to gan, dám cấu kết với Chu Hành, ngươi, cái tên loạn thần tặc tử này?

“Chu Hành? Con mắt nào của bệ hạ nhìn thấy y?” Yến Xước cười hỏi ngược lại, “Cấu kết? Lời này của bệ hạ quá nặng rồi! Y là con rể của vi thần, là người nhà của vi thần, y có chuyện gì vi thần đương nhiên sẽ hướng về phía y.”

“Ngươi thừa nhận mình cấu kết với Chu Hành kia rồi sao?” Chu Hành lahj giọng hỏi.

“Vi thần không hề nói như vậy.” Yến Xước lắc đầu, duỗi tay đưa ly trà tới trước mặt ông ta, “Uống đi.”

“Làm càn!” Can Phong Đế tức giận quát, vốn vì chuyện của Chương Hoàng Hậu mà mỏi mệt bất kham, nhưng hiện tại không thể lấy lại tinh thần, đưa tay hất đổ chung trà kia.

Yến Xước nhanh chóng rụt tay, tay còn lại bắt lấy vai Can Phong Đế điểm huyệt một cái.

Cả người lập tức không còn sức lực, Can Phong Đế nhìn chằm chằm Yến Xước: “Ngươi muốn làm gì? Nghịch tặc, mau buông trẫm ra!”

Yến Xước đưa ly trà tới miệng ông ta, một tay giữ chặt cằm, đem nước trà rót vào trong.

Can Phong Đế phản kháng, một bên tức giận mắng: “Trẫm... Phải giết... Ngươi... Trẫm... Phải... Chém đầu... Nhà ngươi.”

Chờ ly trà đã cạn, Yến Xước mới buông tay.

“Trẫm... Phải... Lăng trì... Ngươi!” Can Phong Đế mắng, vừa được tự do liền cúi đầu nôn ra.

“Nó không hề lấy mạng của ngài, chỉ là khiến ngài nếm chút khổ sở mà thôi.” Ánh mắt Yến Xước chứa đầy hàn ý, nói.

Cái gì cũng phun không ra! Can Phong Đế ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Yến Xước: “Ngươi rốt cuộc đã cho trẫm uống cái gì? Mau giao thuốc giải ra đây! Nếu không, trẫm sẽ đem ngươi bầm thây trăm mảnh!”

Yến Xước cười đáp: “Yên tâm, sẽ không lấy mạng của bệ hạ, bệ hạ cầm tù nội tử nhiều năm, lại khiến tiểu nữ lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, nếu để bệ hạ chết dễ dàng, chẳng phải là quá nhẹ nhàng sao?”

“Ngươi...” Đây là muốn tra tấn mình? Ánh mắt Can Phong Đế dữ tợn nhìn Yến Xước, “Ngươi cấu kết với Chu Hành, thông địch bán nước, tên gian tặc nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Ngươi cho rằng con dân Đông Lăng sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đưa thuốc giải đây, trẫm sẽ cho ngươi và thê nữ một con đường sống.”

Yến Xước cười cười nhìn ông ta, sau đó hành lễ: “Bệ hạ dưỡng bệnh đi, vi thần xin cáo lui.” Hành lễ như bình thường, sau đó xoay người rời đi.

Can Phong Đế gấp tới độ hét lớn: “Quay lại, quay lại cho trẫm, giao thuốc giải ra đây...”

Một bước Yến Xước cũng không hề dừng lại, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Can Phong Đế.

Chờ ông đi rồi, cung nữ và nội thị mới vọt và: “Bệ hạ.”

“Thái y, mau truyền thái y!” Can Phong Đế rống to.

Kim thái y và Từ thái y vội vàng đuổi tới.

“Mau, bắt mạch cho trẫm, xem trẫm trúng độc gì?” Can Phong Đế vừa thấy hai người liền vội nói.

Kim thái y và Từ thái y kinh ngạc, vội tiến lên bắt mạch cho ông ta, hai người cẩn thận một hồi, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Can Phong Đế, lắc đầu nói ông ta không hề trúng độc.

Can Phong Đế buông lỏng tâm tình, bật cười ha ha, nhưng đột nhiên tiếng cười lại im bặt.

Ngày đó, Chu Hành và Yến Dung Hoa hạ độc ông ta, bọn họ cũng không khám ra!

Lần này khẳng định cũng như thế!

Nghĩ như vậy, Can Phong Đế liền trở nên nôn nóng, chỉ là trước mắt không có bệnh trạng, ông ta đành phân phó Kim thái y và Từ thái y theo sát hầu hạ.

Lại nghĩ tới Chương gia, Can Phong Đế lập tức sai người truyền lệnh cho Hình Bộ Thượng Thư, kêu hắn nhanh chóng bắt giữ người Chương gia.

.......................

Yến Xước vừa ra khỏi Trọng Hoa Điện, Chu Hành liền dẫn người tới đón: “Nhạc phụ, những kẻ lộ diện bên chỗ Hoàng Hậu đều bị chế phục, không biết có còn hay không. Có điều, nếu vẫn còn hẳn cũng không có mấy tên, con sẽ cho người xử lý.”

Nếu Ám Long Vệ chỉ trung thành với Can Phong Đế, vậy thì không thể lưu lại.

Yến Xước gật đầu: “Ừ, chúng ta về thôi.” Chu Hành nói không sai, khả năng vẫn còn Ám Long Vệ ngầm, nhưng khẳng định chỉ còn lại mấy tên.

Tình huống vừa rồi khẩn cấp như vậy, vì mạng sống, vì bắt được Chương Hoàng Hậu, Can Phong Đế nhất định sẽ không che giấu.

Chu Hành gật đầu cùng Yến Xước đi tới cửa cung.

Có lẽ vì mới trải qua một hồi lửa lớn, trong cung tuy vẫn sáng như thường ngày nhưng lại vô cùng im ắng, so với lúc trước thiếu đi vài phần sinh khí.

Yến Xước và Chu Hành đều không nói gì, đi tới chỗ giao giữa nội cung và ngoại cung, Phó Cửu Lận sớm đã dẫn theo người đứng chờ ở đó.

“Nghĩa phụ, Vương gia.” Phó Cửu Lận vừa đi vừa nói, “Thống lĩnh cấm vệ quân đã chết, những kẻ còn lại đều buông vũ khí đầu hàng...”

Thống lĩnh đã chết, thống lĩnh mới đương nhiên là người của bọn họ! Yến Xước gật đầu.

Chương Hoàng Hậu xuất thân Chương gia, bà ta và Can Phong Đế chém giết lẫn nhau, bọn họ cứ thế mà thuận lợi thu phục cấm vệ quân vào tay.

Còn về thống lĩnh cấm vệ quân và những kẻ bỏ mạng, tất nhiên rất dễ giải thích, bọn họ cùng Chương Hoàng Hậu cấu kết mưu nghịch, chết vạn lần cũng đáng!

Ba người xuất cung lên ngựa, trở về tướng phủ.

..................

Dung Hoa và Vân Như Tuyết đều vô cùng lo lắng, tuy đã tính kế ổn thỏa, nhân lực cũng mang theo đủ, hơn nữa còn có Thiết Vân Kỵ của Chu Hành, từng bước đều được bố trí thỏa đáng, nhưng chỉ cần xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ chắc chắn sẽ bỏ mạng. Vì vậy, hai người sớm cho hạ nhân hầu hạ Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt ăn cơm chiều rồi đưa chúng về phòng nghỉ ngơi

Nghe nha đầu bẩm báo ba người đã về, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, Dung Hoa đứng dậy phân phó Túy Đồng: “Mau dọn cơm chiều.”

Túy Đồng lập tức sai người dọn cơm, đồng thời chuẩn bị nước ấm.

Ba người Chu Hành trở về, đập vào mắt là gương mặt tươi cười của Dung Hoa và Vân Như Tuyết cùng mâm cơm nóng hổi.

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy ấm áp.

Bên ngoài thế nào, Vân Như Tuyết và Dung Hoa đều không hỏi, chỉ cần ba người an toàn trở về, đó chính là thành công.

Dùng cơm, uống trà, Yến Xước nói với Vân Như Tuyết và Dung Hoa vài câu, kêu họ trở về phòng nghỉ ngơi sớm. Sau đó, ông cùng Phó Cửu Lận và Chu Hành tới thư phòng.

Biết họ khẳng định còn có chuyện cần thương nghị, Dung Hoa và Vân Như Tuyết cũng không hỏi nhiều, chỉ cười gật đầu.

.................

Vào thư phòng, Phó Cửu Lận liền bẩm báo: “Chiến sự bên Đông Hải đã kết thúc, hiện tại Chương Hoàng Hậu chết, không biết bên kia...”

Chu Hành nghĩ nghĩ, nói: “Chương Hoàng Hậu tự sát mà chết, sau đó còn có thể phóng hỏa phản kích, hẳn là bên Chương tướng quân sớm đã nhận được tin của bà ta, sớm có an bài. Có điều, Chương Hoàng Hậu có thể tàn nhẫn như vậy, an bài của họ không ngoài hai lựa chọn...” Nói tới đây, y dừng lại, nhìn Yến Xước.

Yến Xước cười gật đầu: “An bài của Chương Hoàng Hậu không ngoài hai lựa chọn, một là tạo phản, hai là bỏ trốn!”

Trên lưng cõng theo tội danh mưu nghịch, ở yên chịu trói chắc chắn là không thể, bằng không Chương Hoàng Hậu đã không quyết liệt lựa chọn tự sát như vậy.

Bà ta tự sát, thứ nhất là vì lòng đã nguội lạnh, thứ hai là vì giữ một con đường sống cho Chương gia.

Chu Hành và Phó Cửu Lận đều gật đầu.

Là làm phản hay trốn khỏi Đông Lăng, tất cả đều phải xem Chương tướng quân lựa chọn thế nào.

Có điều, đối với ba người mà nói, Chương gia lựa chọn trốn khỏi Đông Lăng hay đứng dậy làm phản, bọn họ đều vui vẻ.

Rời khỏi Đông Lăng, không có Chương gia ở đây, tướng lĩnh Đông Lăng sẽ bị phân tán.

Nếu làm phản, Can Phong Đế bắt buộc phải ác chiến một phen với Chương gia.

Mặc kệ lựa chọn thế nào, đối với bọn họ mà nói, đều có lợi.

Còn về tướng sĩ các nơi, bọn họ đương nhiên cũng không để vào mắt, Can Phong Đế sợ nhất cái chết, hiện tại ông ta lại trúng độc, ông ta khẳng định không dám điều động đại doanh.

Có điều, đó rốt cuộc vẫn là tai họa ngầm!

Chu Hành lên tiếng: “Đại doanh bên kia nên trừ bỏ với Chương tướng quân.”

Lý do vô cùng đơn giản, một tội cấu kết mưu nghịch với Chương Hoàng Hậu là đủ.

Phó Cửu Lận gật đầu tán đồng.

Yến Xước gõ gõ ngón tay trên bàn, kêu người tiến vào. Vì thê tử và nữ nhi, ông nhất định phải nhổ tai họa ngầm này!

Thời điểm Chu Hành trở về, Dung Hoa vẫn chưa ngủ, nàng cầm quyển sách ngồi trên giường, thấy y vào phòng liền vội ném sách xuống.

Chu Hành đi tới ấn nàng trở về: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi tắm liền quay lại.”

Dung Hoa gật đầu, kêu Túy Đồng mang canh sâm vô.

Chờ y tắm xong, Dung Hoa liền đưa canh sâm cho y, sau đó cầm khăn giúp y lau tóc, mở miệng hỏi: “Tình hình trong cung thế nào?”

Chu Hành thử độ ấm chén canh, liền múc một muỗng đút cho Dung Hoa, một bên đem tình hình trong cung kể lại rõ ràng: “Nàng không cần lo lắng, có ta ở đây, còn cả nghĩa phụ và Phó Cửu Lận, chúng ta chắc chắn sẽ che chở nàng và nhạc mẫu an toàn.”

Nghe tin Chương Hoàng Hậu chết, Dung Hoa không khỏi thổn thức: “Can Phong Đế hoang dâm vô đạo không có năng lực, nhưng bà ta thật sự là một trung cung không tồi.”

Có điều chuyện năm đó bà ta phái sát thủ truy đuổi mẫu thân, Dung Hoa không nhắc tới. Thấy canh sâm chỉ còn một nửa, nàng nghiêng đầu tránh muỗng y đút tới, cười nói: “Khi nãy thiếp dùng rồi, chén này là cố ý để lại cho chàng, không ngờ chàng lại đút thiếp uống hết.”

Chu Hành cười cười, ngửa đầu uống cạn chén sâm, sau đó đặt xuống bàn bên mép giường rồi gối đầu lên đùi Dung Hoa, thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm.

“Chương Hoàng Hậu đã chết, vậy còn Chương gia?” Dung Hoa tiếp tục lau khô tóc cho y, nghi hoặc hỏi, “Chương Hoàng Hậu hẳn đã sớm có an bài, Chương gia kia định cao bay xa chạy rời khỏi Đông Lăng sao? Hay là bọn họ trực tiếp dẫn binh tạo phản? Có khi nào là tự trói trở về triều đình chứng minh trong sạch không?”

Thật là thông minh! Điều bọn họ nghĩ nàng đều nghĩ tới! Chu Hành cười trả lời: “Đưa tay chịu trói cơ hồ không có khả năng.”

Dung Hoa nghĩ nghĩ, cười gật đầu: “Đưa tay chịu trói không khác nào tự mình chịu chết, mà chuyện mưu phản phải hao tài tốn của, hơn nữa kết quả chưa chắc thành công, thiếp nghĩ bọn họ có lẽ sẽ trốn khỏi Đông Lăng.”

....................

Lời Yến Xước nói, tới nửa đêm Can Phong Đế liền cảm nhận được.

Không muốn mạng của ông ta, nhưng lại khiến ông ta nếm nỗi đau vạn trùng thí cắn thống khổ, Can Phong Đế lăn lộn trên long sàng, hận không thể lấy đao cắt từng miếng thịt trên nguouwfi xuống.

Chúng thái y đều bó tay không có biện pháp.

Tới hừng đông, cơn đau đớn mới dừng lại.

Can Phong Đế một thân mồ hôi lạnh như vớt từ trong nước ra, nhìn chúng thái y quỳ dưới đất, tức giận sai người kéo hai tên ra ngoài chém lúc này mới thoải mái một chút.

Lâm triều, đương nhiên không có tinh lực để đi, Can Phong Đế phân phó nội thị đi thông tri cho quần thần.

Vừa rửa mặt thay y phục xong, Hình Bộ Thượng Thư liền tới.

Tối hôm qua, vừa nhận được lệnh, Hình Bộ Thượng Thư lập tức phái người tới Chương gia, nhưng Chương phủ người đi nhà trống, chỉ còn hạ nhân, mà những thị vệ giỏi giang cùng hạ nhân tâm phúc đều theo chủ nhân biến mất. Bẩm báo xong, Hình Bộ Thượng Thư lại nói: “Vi thần đã phái người đuổi về hướng Đông Hải.

Hoàng Hậu nương nương mưu nghịch, Chương gia muốn chạy trốn đương nhiên sẽ đi tìm Chương tướng quân.

Can Phong Đế cả giận quát: “Phái nhiều nhân thủ đuổi theo! Lệnh cho các trạm kiểm soát nâng cao cảnh giác, một khi phát hiện dư nghiệt của Chương gia, trực tiếp xử quyết tại chỗ!”

“Vi thần tuân chỉ.” Hình Bộ Thượng Thư nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

Chương Hoàng Hậu đã chết, chuyện hậu cung xử lý thế nào, Lệ Phi lưỡng lự, tự mình tới Trọng Hoa Điện cầu kiến.

Nghe Lệ Phi bẩm báo, Can Phong Đế trực tiếp biếm Chương Hoàng Hậu thành thứ dân, có điều dù sao cũng là nữ nhân của mình, ông ta liền lệnh Lệ Phi an táng bà ở Phi Viên.

Lệ Phi có được một câu của Can Phong Đế, lập tức dẫn người lui xuống.

Tuy mệt mỏi chật vật, nhưng lúc này không phải thời điểm thả lỏng, nghĩ tới Yến Xước, trong lòng Can Phong Đế như có con dao, vì vậy lập tức truyền thống lĩnh cấm vệ quân tới. Nhưng cấm vệ quân đều đã bị Yến Xước nắm giữ, Can Phong Đế thiếu chút ngất đi, chóng mặt nhức đầu mà rống giận: “Đi gọi Yến Xước tới đây, kêu hắn lăn tới đây!”

“Hôm nay tướng gia xin nghỉ!” Nội thị thấp giọng trả lời.

“Đồ vô dụng! Kéo ra ngoài chém!” Can Phong Đế quát, tuy rõ hiện tại chính mình không thể động tới Yến Xước, nhưng ông ta vẫn sai người tới tướng phủ.

Người được phái đi rất nhanh trở về, Yến Xước đương nhiên không tới, nội thị trở về còn mang theo một tin: “Bệ hạ, chủ soái đại doanh sợ tội tự sát, đây là phong thư hắn để lại.” Vừa nói, nội thị liền trình phong thư lên.

Can Phong Đế nhận lấy, xem xong liền quát: “Yến Xước, trẫm phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Chủ soái kia là người của ông ta, sao có thể cùng Chương Hoàng Hậu cấu kết mưu phản, rồi còn sợ tội tự sát? Nhất định là Yến Xước làm!

Tới giữa trưa, độc lại phát tác.

Đau tới chết đi sống lại suốt một canh giờ mới thôi, tối qua một lần, hiện tại lại trải qua một lần, Can Phong Đế hoàn toàn mất hết sức lực.

Uống xong chén canh sâm, lại có cung nữ khóc lóc chạy tới: “Bệ hạ, không xong rồi, Đại điện hạ đã ra đi.”

Lý Lân cũng chết? Nhi tử duy nhất của ông ta cũng đã chết? Trước mặt Can Phong Đế tối sầm, sau đó ngã xuống.

Cả hoàng cung người ngã ngựa đổ.

Chương Hoàng Hậu chết, Lý Lân cũng chết, mỗi ngày Can Phong Đế bị độc phát ba lần, khổ không thể nói.

Triều chính không có người xử lý, trong cung ngoài cung đều hỗn loạn.

Thương nghị một phen, quần thần liền tới tướng phủ cầu Yến Xước ra mặt xử lý triều chính.

Sau khi biết tin, Can Phong Đế giận không thể át, sai người tới Trọng Hoa Điện yết kiến.

Lần này, Yến Xước theo nội thị tiến cung

Can Phong Đế cho cung nhân lui xuống, cắn răng hỏi: “Yến Xước, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta chẳng qua là muốn báo thù cho nội tử và nữ nhi thôi.” Yến Xước lãnh đạm trả lời.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, muốn cái gì, ngươi cứ việc mở miệng!” Can Phong Đế truy vấn. Báo thù, báo thù, vậy cũng đủ rồi!

Yến Xước vẫn trả lời bằng câu kia: “Vi thần chỉ là muốn đòi lại công đạo cho nội tử và nữ nhi.”

Can Phong Đế nhíu mày: “Đủ rồi!”

Yến Xước khẽ cười.

Hiển nhiên là không có ý nguôi giận.

Can Phong Đế hạ giọng: “Giao thuốc giải ra đây, trẫm phong ngươi làm vương, nữ nhi của ngươi trẫm cũng phong làm công chúa, ngày nàng và Chiêu Vương trở về, hoàng đế Đại Chu cũng không dám khi dễ nàng.” Hiện tại chỉ cần giải độc trên người, tương lai mới có thể thu thập tên gian tặc Yến Xước này.

Còn nữa, mấy nhi tử của ông hiện giờ đều đã chết, bên tôn thất cũng không có tác dụng, bọn họ sớm đã không còn ai, hai công chúa đều đã xuất giá, gả đi đều thành người nhà người ta, căn bản không trông cậy được, cho nên giang sơn Lý gia muốn kéo dài cũng chỉ có thể dựa vào ông cày cấy, tranh thủ sinh thêm đứa con trai.

Yến Xước khẽ bật cười: “Như thế chỉ sợ không đủ!”

Còn chưa đủ?

“Ngươi thật to gan, phong làm vương, ngươi còn không thỏa mãn? Làm vương, ngươi chính là cùng trẫm nắm thiên hạ Đông Lăng này! Chẳng lẽ ngươi còn muốn toàn bộ giang sơn Đông Lăng này sao?” Can Phong Đế cười lạnh, hiện tại ông ta chỉ còn một gương mặt gầy gò, đôi mắt hãm sâu, “Đông Lăng này, ngươi mơ tưởng!”

“Vi thần không nghĩ nhiều như vậy.” Yến Xước mỉm cười.

Giang sơn này, trước nay ông chưa từng nghĩ tới, hiện tại tới tình huống này, ông cũng không muốn thay triều đổi đại, ngồi lên chiếc long ỷ kia quân lâm thiên hạ.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Can Phong Đế lạnh giọng hỏi, “Không lẽ muốn mạng của trẫm hả?”

“Tạm thời là không.” Yến Xước lắc đầu. Mạng của ông ta, đương nhiên là muốn, nhưng sao có thể đơn giản để ông ta chết như vậy? Muốn chết, cũng phải chờ ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới có thể chết!

Không muốn mạng của mình, chỉ nắm hoàng cung trong tay, giết chết tướng quân đại doanh, lại không có hành động gì! Can Phong Đế cân nhắc trong lòng, liền nở nụ cười: “Xem ra ngươi vẫn còn sợ Chương tướng quân bên kia. Chỉ cần trẫm hạ mệnh lệnh, Chương tướng quân sẽ trở về, tới lúc đó xem ngươi có thể làm gì?” Bên kia chậm chạp không có tin truyền tới, Yến Xước hẳn là lo lắng.

“Vậy phải xem ngài có thể truyền tin ra khỏi Lệ Kinh hay không!” Yến Xước cười nói, “Hơn nữa, Chương Hoàng Hậu đã chết, ngài cho rằng lúc còn sống bà ta không có an bài khác sao?”

Đúng rồi, tiện nhân kia sớm đã an bài người Chương gia rời kinh, một đường đuổi theo cũng không thấy bóng dáng của ai! Tiện nhân kia khẳng định có chừa lại đường lui! Tiện nhân kia chết rồi còn không để ông sống yên!

Nghĩ tới Chương Hoàng Hậu, ngực Can Phong Đế như có tảng đá đè nặng, nhíu mày nhìn Yến Xước: “Trẫm hỏi lại một câu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Yến Xước nhếch môi: “Bệ hạ tự tay viết thư định tội mình thông cáo thiên hạ, sau đó tuyên bố vì bồi thường cho tiểu nữ mấy năm nay chịu ủy khuất và cực khổ, ngài sẽ cho nàng một của hồi môn phong phú!”

“Thư định tội thì miễn bàn!” Thừa nhận chuyện mình làm, đây không phải là chiêu cáo thiên hạ ông ta đoạt thê của thân tử, là tiểu nhân vô sỉ hay sao? Ông ta điên mới làm như vậy! Can Phong Đế nói, “Của hồi môn của lệnh ái thì vô cùng đơn giản, trẫm sẽ cho nàng một của hồi môn là được.”

Hoàng cung nhiều kỳ trân dị bảo, cứ như Yến Xước bồi thường một chút cho Yến Dung Hoa là được! Cho Yến Dung Hoa một phần của hồi môn, yêu cầu này đúng là có thể chấp nhận!

Yến Xước lại cười giễu: “Của hồi môn này chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ luyến tiếc.”

“Chẳng qua là chút vật ngoài thân...” Nhìn nụ cười giảo hoạt của Yến Xước, Can Phong Đế liền nâng cao cảnh giác, nhíu mày, “Chẳng lẽ Yến Xước ngươi muốn cái gì trong thiên hạ này không có sao?”

“Đương nhiên không phải.” Yến Xước mỉm cười ngồi xuống ghế, “Chỉ là phải xem bệ hạ có bỏ được hay không!”

Can Phong Đế bực bội hỏi: “Là cái gì? Trẫm có cái gì mà phải luyến tiếc?”

Yến Xước nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Đông Lăng!”

Giang sơn Đông Lăng này ông không có hứng thú, ông chỉ muốn cùng thê tử lấy lại mười mấy năm đã mất, cùng bà nắm tay nhau sống hết quãng đời còn lại.

Mà nữ nhi đã trưởng thành, lại gả cho người ta, nàng và Chu Hành vô cùng ân ái, nhưng y là thân vương Đại Chu, tình hình Đại Chu thế nào, ông cũng biết ít nhiều.

Chính Đức Đế kia chắc chắn không dung được người đệ đệ Chu Hành này.

Tiểu phu thê bọn họ tình thâm ý trọng, người làm phụ thân như ông, bên Đại Chu kia ông không thể giúp gì, nhưng rốt cuộc vẫn có thể cho bọn họ ít trợ lực.

Mà trợ lực này chính là thiên hạ Đông Lăng!

Đông Lăng! Đem Đông Lăng này cho nữ nhi làm của hồi môn? Yến Xước cũng dám mơ tưởng! Can Phong Đế giận tím mặt, huyết khí cuồn cuộn, há miệng phun ra ngụm máu.

“Bệ hạ hà tất gấp gáp như vậy?” Yến Xước cười đứng lên, duỗi tay cầm cái khăn trên bàn ném qua, “Bệ hạ từ từ mà suy xét, ngày khác lại nói quyết định cho vi thần, chuyện trên triều đình, bệ hạ không cần lo lắng, vi thần sẽ xử lý thật tốt.”

Dứt lời, Yến Xước mỉm cười xoay người rời đi.

Một ngày còn trúng độc, một ngày ông ta phải cúi đầu, cầu mình tha cho một mạng.

Toàn bộ Đông Lăng này, ông muốn danh chính ngôn thuận tặng cho nữ nhi!

“Ngươi nằm mơ!” Can Phong Đế miệng đầy máu tươi, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Yến Xước, lớn tiếng quát, “Ngươi có nằm mơ cũng đừng hòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.