Kiều Vũ Thần trong xe một thân áo vải thô sơ, khuôn mặt bụ bẫm khi trước đã không còn giữ được vẻ trắng nõn, má trái sưng phù in dấu bàn tay ghê rợn, tơ máu bên khóe miệng vẫn còn lưu lại.
Bên cạnh nó là một đứa bé nam khác khoảng bốn năm tuổi, gương mặt cũng giống như vậy, tay phải ôm tay trái, nhích người dựa sát Kiều Vũ Thần, ánh mắt hoảng sợ nhìn đám người Dung Hoa, thân mình nhỏ bé run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta.”
Ba người nhìn thảm trạng của hai đứa nhỏ, hốc mắt đều ửng đỏ.
“Tỷ tỷ.” Vừa thấy Dung Hoa, nước mắt Kiều Vũ Thần liền chảy xuống, “Tỷ tỷ.”
Dung Hoa đi tới, vươn tay về phía hài tử, mềm giọng: “Thần Nhi đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Kiều Vũ Thần bò ra ngoài, bổ nhào vào lòng Dung Hoa, hai tay ôm chặt cổ của nàng, khóc lóc: “Tỷ tỷ.”
“Được rồi, đừng sợ, không sao rồi.” Dung Hoa nhìn đứa nhỏ khóc tới chua xót, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó, “Đừng sợ, đừng sợ.”
“Tỷ tỷ, người xấu nói muốn bán Thần Nhi.” Kiều Vũ Thần khụt khịt cáo trạng.
“Đừng sợ, tỷ tỷ không cho người xấu bán đệ đi.” Dung Hoa an ủi một câu, đột nhiên cảm thấy cổ nó nóng rực liền buông xuống, duỗi tay kiểm tra trán, lại thấy trên mặt có mấy nốt đỏ, vội gọi Từ Lưu Quang, “Từ tỷ tỷ, tỷ mau tới xem cho đệ ấy đi.”
Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, hai chữ đậu mùa lóe lên trong đầu.
Bệnh đậu mùa ở thời này không khác gì muốn lấy mạng.
“Tiểu thư đừng lo lắng, mấy vết đỏ trên mặt Tứ thiếu gia và hài tử kia là bị hai tên bắt cóc dùng phấn vẽ lên, nói là bệnh đậu mùa để lừa gạt thủ thành.” Túy Đồng vội giải thích.
“Đúng vậy, tỷ tỷ đừng lo lắng, vừa rồi là Thần Nhi cố ý kêu đấy.” Kiều Vũ Thần chớp mắt, kéo tay Dung Hoa, “Thần Nhi bị người xấu cho uống thuốc nên trở nên mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên xe ngựa, nghe bên ngoài có tiếng của xe ngựa khác, nên Thần Nhi cố ý la lên.” Vì thế mới ăn cái bạt tay này.
“Thần Nhi thật thông minh.” Dung Hoa mỉm cười sờ đầu hài tử.
Cũng may gặp được nàng, bản thân nhớ được giọng của nó, nếu mà là người khác, cho dù có kêu la thảm thiết cỡ nào, sợ rằng cũng không có ai chú ý.
Từ Lưu Quang duỗi tay bắt mạch cho Kiều Vũ Thần, rồi nói: “Bị sốt rồi, phải nhanh chóng hạ sốt mới được.” Nói xong, nàng lại nhìn đứa bé còn lại trong xe ngựa, “Hài tử kia nghiêm trọng hơn một chút, một tay bị gãy, nếu không chữa trị kịp thời sợ rằng sẽ bị tàn phế.”
“Từ tỷ tỷ thật lợi hại, tay đệ đệ ấy chiều hôm qua bị người xấu đánh gãy.” Kiều Vũ Thần nắm chặt tay Dung Hoa, nhìn Từ Lưu Quang nói.
“Thần Nhi mới thông minh, nếu không phải đệ kêu lên một tiếng, tỷ tỷ đệ cũng không biết đó là đệ.” Từ Lưu Quang sờ đầu của nó.
Kiều Vũ Thần lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Dung Hoa, mỉm cười.
Dung Hoa cũng cười, ngồi xổm xuống kiểm tra tay chân cho hài tử: “Bọn họ có đánh đệ không? Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có.” Kiều Vũ Thần lắc đầu, “Đệ đệ kia vừa khóc vừa nháo nên bị người xấu đánh, Thần Nhi ngoan nên bọn họ không đánh đệ.”
Thấy hài tử trong xe vẫn còn hoảng sợ xin tha, gương mặt Kiều Vũ Thần lấm lem tới rợn người, Đổng Ngọc Lan tức giận, đá mấy cước lên hai người đang nằm dưới đất: “Tên khốn, hai đứa nhỏ cũng xuống tay được, đồ táng tận lương tâm.”
“Cô nương tha mạng, tiểu nhân không dám nữa.” Hai tên kia khóc lóc cầu xin.
“Các ngươi còn là người sao? Hài tử nhỏ như vậy, các ngươi sao có thể ra tay tàn nhẫn chứ hả?” Đổng Ngọc Lan vẫn tiếp tục đá.
“Là ai sai khiến các ngươi?” Dung Hoa kéo Kiều Vũ Thần đi qua, lạnh giọng hỏi.
Đứa bé kia không biết có thân phận gì, nhưng Kiều Vũ Thần là Tứ thiếu gia của Tây Ninh Hầu phủ, bọn họ có thể bắt nó từ Tây Ninh Hầu phủ sao?
Cho dù bên cạnh Kiều Vũ Thần không có nha đầu bà tử hầu hạ, nhưng các cửa của hầu phủ vẫn có người cảnh giác, hài tử này lại là đứa hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không trốn ra ngoài.
“Cô nương tha mạng, chúng tiểu nhân chỉ phụ trách vận chuyển, những chuyện còn lại đều không biết.” Hai người khóc lóc nói.
Đổng Ngọc Lan lại đá hai cước, hai người liền kêu đau.
Kiều Vũ Thần nắm chặt tay Dung Hoa, nửa khắc cũng không dám thả lỏng.
Dung Hoa lạnh lùng nhìn bọn họ một lúc, sau đó mới ngồi xổm xuống, hỏi Kiều Vũ Thần: “Thần Nhi còn nhớ hôm đó rời khỏi phủ thế nào không?”
Kiều Vũ Thần nghĩ nghĩ, sờ sờ cái ót, nói: “Đệ đang chơi với biểu ca, sau đó biểu ca nói muốn tới ngoại viện tìm Đại ca, đệ liền quay đầu đi tìm mẫu thân. Trời đổ mưa lớn, Thần Nhi đột nhiên bị ai đó đánh vào đầu, sau đó hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại chỉ nhìn thấy hai người bọn họ.”
Hiện tại nghĩ lại, Kiều Vũ Thần vẫn còn sợ hãi.
Quả nhiên vấn đề nằm ở Tây Ninh Hầu phủ, có kẻ bắt cóc nào dám cả gan ra vào hầu phủ chứ?
Hai tên bắt cóc kia gật đầu nói: “Có người đem nó tới, tiểu nhân thật sự không biết.”
Thu được đứa bé trắng trẻo bụ bẫm, còn nhận được mớ tiền, bọn họ sao không nhận? Có điều quan binh tra xét qua nghiêm ngặt, bọn họ không dám rời đi ngay.
Vừa thuận lợi ra khỏi thành, tâm trạng vừa được thả lỏng thì bị hai nha đầu kia đuổi theo.
Bọn chúng không khỏi trừng mắt nhìn Kiều Vũ Thần.
Tên tiểu thúi này!
Đều do nó!
Bằng không bọn họ sớm đã thuận lợi rời đi nơi khác!
Cũng tại bọn họ tham lam, nhìn bề ngoài của nó tưởng sẽ bán với giá tốt. Hiện tại ở bên ngoài không ít lão gia có tiền có thế muốn nhận nuôi tiểu nam hài xinh đẹp.
Đứa nhỏ còn lại bọn họ bắt có trên phố, tuy còn hơi nhỏ nhưng bảo đảm khi lớn lên sẽ không thua kém ai, nhưng nó lại quá náo loạn, bọn họ không thể không cho nó nếm chút đau khổ!
“Hài tử này phải nhanh chóng đưa đi tìm đại phu, nối xương ta không biết làm.” Từ Lưu Quang đi tới, đưa cho Dung Hoa một bình thuốc, “Đây là thuốc tiêu sưng giảm đau, có điều cả hai đứa nhỏ đều đang sốt, mà trong tay ta lại không mang theo thứ gì hạ nhiệt.”
“Ừ, về thôi.” Dung Hoa gật đầu, sắp xếp Lưu Tô ở lại trông chừng hai tên bắt cóc kia, đồng thời chiếu cố đứa nhỏ còn lại.
Sau đó, từng người lên xe ngựa trở về thành.
Dung Hoa tẩm khăn vào nước rồi lau mặt và tay cho Kiều Vũ Thần.
Mặt Kiều Vũ Thần đã gầy như bị ai đó bóp méo, bên trên còn dấu vết màu xanh, tuy nó nói không sao nhưng nàng biết hẳn đã ăn không ít khổ cực.
“Tỷ tỷ.” Kiều Vũ Thần nhìn Dung Hoa, mỉm cười ngọt ngào, “Tỷ tỷ, phía trước Thần Nhi cũng có kêu nhưng không ai tới cứu cả, tỷ tỷ là tỷ tỷ tốt nhất trên đời.”
Dung Hoa nhẹ tay đắp thuốc cho hài tử, khen ngợi: “Thần Nhi đúng là đứa nhỏ vừa thông minh lại dũng cảm.”
“Thần Nhi dũng cảm, chờ trưởng thành Thần Nhi sẽ bảo vệ tỷ tỷ.” Kiều Vũ Thần ôm cánh tay của Dung Hoa, nói.
“Mấy ngày nay bọn họ nhốt đệ ở chỗ nào, đệ có biết không?” Vị trí nào mà ngay cả quan binh Thuận Thiên Phủ cùng người của Tây Ninh Hầu cũng tìm không ra?
Kiều Vũ Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không biết, chỉ nghe bên ngoài có giọng của rất nhiều tỷ tỷ, tới buổi tối còn vô cùng náo nhiệt.
Thanh lâu? Dung Hoa nhíu mày.
Kiều Vũ Thần chớp chớp đôi mắt, lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, Thần Nhi mệt, tỷ tỷ đừng rời khỏi đệ.”
“Ngủ đi, tỷ tỷ ở cạnh đệ.” Dung Hoa gật đầu, đỡ hài tử nằm xuống.
Bàn tay nhỏ bé của Kiều Vũ Thần nắm lấy ống tay áo của Dung Hoa, nhắm hai mắt lại, lo lắng sợ hãi mấy ngày nay làm nó nhanh chóng đi vào giấc.
Dung Hoa kêu Túy Đồng đắp khăn ướt lên đầu hài tử để hạ sốt.
Hô hấp Kiều Vũ Thần đột nhiên trở nên dồn dập, ấn đường nhíu lại, thân mình run lên, bàn tay nắm chặt ống tay áo của nangf.
“Thần Nhi ngoan, đừng sợ.” Dung Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng hài tử, mềm giọng.
Kiều Vũ Thần lúc này mới an tĩnh trở lại.
..............................
Phía trước truyền tới tiếng vó ngựa, hai người cưỡi khoái mã phóng nhanh như gió đuổi theo, ngăn cản phía sau xe ngựa.
Lưu Tô đằng đằng sát khí xốc màn lên.
“Lưu Tô?” Hai người vừa thấy liền sửng sốt.
“Hàn Lộ, Tần Trung, các ngươi đây là... Tới tìm Tứ thiếu gia Kiều gia?” Lưu Tô thu lại sát khí, hỏi.
“Ừ.” Hai người gật đầu.
“Người đã tìm thấy, bọn bắt cóc cũng tìm được, ở đây còn một hài tử khác, đứa nhỏ này bị thương, hai người các ngươi trông chừng giúp ta, ta đi tìm tiểu thư.” Lưu Tô xuống xe, leo lên ngựa đuổi theo Dung Hoa.
Tần Trung lên xe ngựa, còn Hàn Lộ cưỡi ngựa đi theo.
Lưu Tô vừa lên xe ngựa liền đem tình hình bẩm báo.
Dung Hoa chỉ gật đầu, không nói gì.
Vừa vào thành, nàng liền nói: “Ngươi quay lại xe ngựa kia, kêu bọn họ đưa hai tên bắt cóc tới Thuận Thiên Phủ, còn về đứa nhỏ... Trước mắt đưa tới y quán tìm đại phu chẩn trị, đồng thời đem chuyện của nó bẩm báo Thuận Thiên Phủ, kêu người Thuận Thiên Phủ điều tra xem nó là hài tử nhà ai, nhanh chóng báo cho người nhà của nó.”
Đứa nhỏ kia đang trong tình trạng khủng hoảng, lại phát sốt, trong chốc lát nói không ra lời, người nhà của nó nhất định cũng gấp tới phát điên.
Dung Hoa đưa Kiều Vũ Thần về Tây Ninh Hầu phủ, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang không đi theo, ai về nhà nấy.
“Tỷ tỷ.” Xe ngựa dừng lại, Kiều Vũ Thần kinh hoảng mở mắt, thấy Dung Hoa vẫn còn ngồi bên cạnh mới thoáng yên tâm.
Dung Hoa kêu Túy Đồng xuống xe đi gõ cửa, cúi đầu ôn nhu nhìn hài tử, cười nói: “Tỉnh rồi sao? Về tới nhà rồi.”
Nàng vừa nói vừa giúp nó sửa lại vạt áo.
Một lát sau, thủ vệ nhanh chóng chạy tới, kinh hỉ nói: “Tứ thiếu gia, thật sự là Tứ thiếu gia sao?”
Túy Đồng duỗi tay xốc màn xe lên.
Người nọ vừa thấy Kiều Vũ Thần trong xe ngựa, lúc đầu là sửng sốt, tiếp đến là vui mừng tới khóc: “Tứ thiếu gia, đúng là ngài đã trở về rồi.” Sau đó hắn quay đầu hét to, “Tứ thiếu gia đã trở về, mau đi thông báo cho lão phu nhân, hầu gia và phu nhân, mau mở cửa lớn.”
“Được rồi, đừng sợ nữa, về nhà rồi.” Dung Hoa mỉm cười phân phó Túy Đồng ôm hài tử xuống xe.
Kiều Vũ Thần lại chui rúc vào lòng Dung Hoa, nhăn cái mũi nhỏ: “Tỷ tỷ cùng đệ vào, được không?”
Dung Hoa nhìn cánh cửa đã mở rộng, gật đầu: “Được, tỷ tỷ vào với đệ.”
................
Vào cửa liền có người dẫn đường cho bọn họ.
Còn chưa vào hậu viện, Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Đình ở ngoại viện nghe tin liền chạy tới: “Thần Nhi.
Kiều Vũ Thần cung kính hành lễ: “Phụ thân, Đại ca.”
“Hầu gia.” Dung Hoa cũng uốn gối hành lễ.
Tây Ninh Hầu sửng sốt: “Ngũ cô nương?” Hạ nhân chỉ vào báo nói có người đưa nhi tử về, thật không ngờ đó là Ngũ cô nương Diệp gia.
Kiều Vũ Đình đứng cạnh nhíu mày.
Lúc này không rảnh hỏi chuyện này, Tây Ninh Hầu nhìn gương mặt sưng đỏ của nhi tử, đau lòng duỗi tay kéo hài tử qua, sờ soạng: “Thần Nhi.”
“Phụ thân đừng lo lắng, Thần Nhi không đau.” Kiều Vũ thần lắc đầu, nhếch miệng cười nói.
“Mau đi mời đại phu.” Kiều Vũ Đình quay đầu phân phó một tiếng, sau đó mới khuyên Tây Ninh Hầu, “Phụ thân, tổ mẫu và mẫu thân chắc chắn đang rất sốt ruột.”
Tây Ninh Hầu gật đầu, ôm Kiều Vũ Thần lên, nói với Dung Hoa: “Đa tạ Ngũ cô nương, mời.”
Kiều Vũ Thần ghé lên vai Tây Ninh Hầu, ánh mắt trông mong nhìn nàng: “Tỷ tỷ, cùng đi đi.”
Dung Hoa gật đầu, mỉm cười đi theo.
Đi được một đoạn, Nhan thị được Tần ma ma dìu nghiêng ngả lảo đảo đi tới, vừa thấy Kiều Vũ Thần trong tay Tây Ninh Hầu thì khóc lên một tiếng, duỗi tay ôm lấy hài tử: “Thần Nhi, mau để nương xem.”
“Mẫu thân.” Kiều Vũ Thần cũng nức nở.
“Mấy hôm nay nàng không ăn không uống, có thể ôm nổi nó sao?” Tây Ninh Hầu không buông tay, chỉ ôn nhu nói.
Nhan thị chỉ đành cầm tay Kiều Vũ Thần, rơi lệ: “Thần Nhi của ta, đúng là Thần Nhi của ta.”
Kiều Vũ Thần ngoan ngoãn nói: “Mẫu thân, Thần Nhi không sao, là tỷ tỷ cứu Thần Nhi.”
Nhan thị lúc này mới phát hiện Dung Hoa đang ở cạnh, liền nói: “Dung Hoa, là con cứu Thần Nhi sao? Cảm ơn, cảm ơn con...”
“Vào trước rồi nói.” Tây Ninh Hầu lên tiếng.
Nhan thị gật đầu, duỗi tay lau nước mắt đi vào trong, ánh mắt không dám rời khỏi Kiều Vũ Thần, giống như sợ bản thân lơ đãng một chút thì nhi tử sẽ biết mất.
Đoàn người trực tiếp tới chính viện.
Hầu phủ có đại phu riêng, đại phu nghe tin liền vội vàng tới.
Kiều Vũ Thần được sắp xếp ở sương phòng phía Đông chính viện, Tây Ninh Hầu, Nhan thị, còn cả Kiều lão phu nhân tới sau đều đến sương phòng.
Kiều Nhân và Kiều Vũ Đình ngồi ngoài đại sảnh cùng Dung Hoa.
Qua nửa canh giờ, Tây Ninh Hầu và Kiều lão phu nhân, Nhan thị dắt Kiều Vũ Thần ra ngoài.
Kiều Vũ Thần đã rửa mặt chải đầu, thay bằng bộ y phục màu đen, dưới ánh nắng, ấn tay trên mặt càng nổi bật.
“Đứa nhỏ này cứ đòi tới thăm con.” Nhan thị ốm yếu nhưng tinh thần lại sảng khoái, cười giải thích với Dung Hoa.
“Tỷ tỷ.” Kiều Vũ Thần đi tới trước mặt Dung Hoa.
“Được rồi, gặp tỷ tỷ rồi, con ngoan ngoãn về phòng ngủ đi.” Nhan thị nhu hòa nói.
“Mau đi đi.” Dung Hoa duỗi tay sờ đầu của hài tử, nói.
Kiều Vũ Thần gật đầu, lúc này mới theo Tần ma ma ra ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ có phải sẽ đi hay không?” Kiều Vũ Thần lưu luyến dừng bước, quay đầu nhìn Dung Hoa.
“Khi nào con khỏe lại thì đi thăm tỷ tỷ.” Nhan thị khuyên.
“Vâng.” Lúc này, Kiều Vũ Thần mới an tâm rời đi.
Nha đầu nhanh chóng dâng trà.
Kiều lão phu nhân rơi lệ cầm tay Dung Hoa, cảm kích nói: “May là có cháu, bằng không đứa nhỏ Thần Nhi này...”
“Là Thần Nhi thông minh dũng cảm.” Có lẽ vì Kiều Nguyệt bị bệnh, từ nhỏ hài tử này đã bị người nhà coi thường, cho nên đặc biệt hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Dung Hoa cẩn thận kể lại tình hình, “Hôm nay đúng lúc ta về thành... Hai người kia ta đã phái người đưa tới Thuận Thiên Phủ.”
“Đám người này nên chịu thiên đao vạn trảm!”
“Đồ táng tận lương tâm, nên lộ da chúng.”
Kiều lão phu nhân và Nhan thị tức giận mắng.
Tây Ninh Hầu đè nén cảm xúc trong lòng, cảm tạ Dung Hoa: “Đa tạ Ngũ cô nương.”
“Hầu gia quá lời, chẳng qua là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, cho dù không phải ta, người khác nhìn thấy cũng sẽ làm vậy.” Dung Hoa mỉm cười, “Có điều, Thần Nhi sao lại rơi vào tay bọn bắt cóc thì phải đợi Thuận Thiên Phủ bên kia điều tra mới biết.”
Nói tới đây, nàng dừng một chút, nhìn Kiều lão phu nhân và Nhan Thị: “Thần Nhi rất ngoan, chắc chắn sẽ không bướng bỉnh chạy loạn... Chỉ là không biết Thần Nhi rời phủ thể nào. Nếu bọn bắt cóc vào phủ, thì đám người quả thật quá to gan!”
Kiều lão phu nhân nhíu mày.
Ánh mắt Nhan thị chứa đầy lệ khí.
Thần sắc Kiều Vũ Thần hiện lên tia lo lắng.
Tây Ninh Hầu im lặng.
Nhất thời, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Dung Hoa mỉm cười: “Vậy ta đây xin cáo từ trước.”
“Đã trễ tế này, Ngũ cô nương cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm đi. Đúng rồi, con còn chưa ăn cơm nữa.” Nhan thị vội đứng lên, thân hòa nói với Dung Hoa.
“Đúng vậy, ở lại đi, dù sao cũng không phải người ngoài.” Kiều lão phu nhân cũng gật đầu, “Mẫu thân cháu đã cho người sắp xếp phòng, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Tây Ninh Hầu cũng đồng ý: “Ngũ cô nương cứ coi đây là nhà của mình.”
Kiều Vũ Đình và Kiều Nhân gật đầu.
“Thần Nhi vừa trở về, lão phu nhân, hầu gia và phu nhân khẳng định rất lo cho đệ ấy, ta đây không dám quấy rầy.” Dung Hoa cười lắc đầu.
Nhan thị thấy vậy cũng không giữ nàng lại.
“Vậy ta đưa Ngũ cô nương về.” Kiều Vũ Đình đứng lên, tự động xin ra trận.
“Không cần, chỉ có mấy bước, vả lại ta không phải đi một mình, bên cạnh còn không ít nha đầu bà tử và thị vệ.” Dung Hoa khéo léo từ chối.
Nhan thị nhìn Kiều Vũ Đình, quay đầu nói với Tây Ninh Hầu: “Chi bằng hầu gia phái người đưa Dung Hoa về đi.”
Tây Ninh Hầu gật đầu đồng ý.
Trở về ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền, trăng đã lên cao.
Xe ngựa trực tiếp vào phủ, tới nhị môn thì ngừng lại. Dung Hoa xuống xe, để người ở lại thu dọn đồ đạc, còn mình dẫn Túy Đồng và Lưu Tô về phòng.
Qua hành lang gấp khúc, xuyên qua cửa ánh trăng, Dung Hoa thấy Chu Hành một mình đứng đó.
Trường thân ngọc lập, thanh lãnh ôn hòa, nam tử như họa đưa mắt nhìn nàng.
Dung Hoa cả kinh, hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Chu Hành nhẹ giọng: “Yên tâm, không ai biết ta tới đây.” Ánh mắt lung linh rực rỡ nhìn tay phải của nàng.
Dung Hoa cúi đầu, nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của y.
Chu Hành khẽ cười, duỗi tay kéo nàng lại gần.
Mềm mại, lành lạnh.
Trái tim của y cũng theo đó thành nước.