Đã là hoàng hôn, trong phòng hơi tối, Ninh thị nắm chặt ty của Ngụy ma ma, ánh mắt hoảng hốt, lẩm bẩm: “Ma ma, ta nhìn thấy Tuyết biểu tỷ, tỷ ấy vẫn giống hệt năm đó, vô cùng xinh đẹp, chỉ cần nơi có mặt tỷ ấy, tất cả mọi người đều chỉ có thể làm nền.”
“Phu nhân, người nhất định là nhìn lầm, biểu tiểu thư đã chết mười mấy năm rồi.” Ngụy ma ma bắt lấy tay Ninh thị, nói, “Nô tỳ biết phu nhân và biểu tiểu thư tỷ muội tình thâm, biểu tiểu thư chết, người cũng đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, người đừng nghĩ tới ngài ấy nữa.”
Sao lại đột nhiên nhắc tới biểu tiểu thư? Nhiều năm như vậy, một câu phu nhân cũng chưa từng nhắc tới người đó. Lại cẩn thận nhìn gương mặt đoan trang của Ninh thị, Ngụy ma ma muốn từ biểu tình của bà nhìn ra manh mối, nhưng ngoài hoảng hốt thì không có gì, vì thế liền nhẹ giọng, “Phu nhân chắc chắn nhìn lầm rồi, đó không phải biểu tiểu thư đâu.” Một người đã chết sao có thể đột nhiên xuất hiện?
Ninh thị lắc đầu: “Không, chính là Tuyết biểu tỷ, là tỷ ấy, ta không nhận sai, đôi mắt, cái mũi, miệng, còn cả mái tóc, tất cả ta đều không thể nhìn lầm, chính là biểu tỷ, biểu tỷ trở về rồi, tỷ ấy không chết.” Ninh thị nhìn Ngụy ma ma, “Năm đó người trở về báo tin nói thi thể của biểu tỷ đã thay đổi hoàn toàn, Tuyết biểu tỷ khẳng định vẫn còn sống, hôm nay người ta gặp chính là nàng, không chỉ có ta, tất cả mọi người đều thấy, khi đó ly trà trong tay bệ hạ cũng rơi xuống, nếu không phải Tuyết biểu tỷ thì đó là ai?”
Ngụy ma ma vỗ về mu bàn tay của bà ta, ôn nhu nói: “Người hôm nay phu nhân gặp trong cung như thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
“Là một cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi.” Ninh thị đáp, “Tỷ ấy vẫn đẹp như vậy, đẹp tới mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nói tới đây, hai mắt bà ta tràn ngập lệ khí: “Hồ ly tinh kia vẫn giống khi trước hoa hòe lộng lẫy câu dẫn người.” Bà ta như trúng tà, gương mặt dữ tợn, không còn giữ lại một chút hiền lương thục đức, ung dung hào phóng của ngày xưa.
Ngụy ma ma hầu hạ Ninh thị từ nhỏ, quá rõ tính tình bà ta, vì thế nhẹ giọng: “Phu nhân, nếu còn sống, biểu tiểu thư sao chỉ có thể mười lăm tuổi? Nếu biểu tiểu thư còn trên đời, tuổi của ngài ấy khẳng định xấp xỉ phu nhân nhân người.”
Dứt lời, bà ta thoát khỏi tay Ninh thị, rót một ly trà: “Phu nhân, uống trà đi.” Sau đó xoay người đi mở cửa sổ.
Tuy đã vào tháng hai nhưng buổi tối vẫn lạnh, cửa vừa mở, gió lạnh liền thổi vào. Bị một cơn gió lạnh thổi tới, Ninh thị giật mình hoàn hồn, cúi đầu uống trà, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.
Ngụy ma ma thấy vậy mới khép cửa sổ lại, lần nữa xoay người ngồi xuống ghế thêu, thấp giọng: “Phu nhân chỉ là nhất thời hoảng loạn, người ngẫm lại đi, biểu tiểu thư sao có thể còn sống? Cho dù thi thể năm đó không phải của nàng, nhưng nàng là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, phiêu bạc bên ngoài sao có thể có kết cục tốt?” Trên đời này, cô nương độc thân tuyệt sắc nhưng không có chỗ dựa còn không phải bị người ta ăn tươi nuốt sống sao?
“Nhưng ma ma, sao lại có người giống hệt như vậy? Cứ như từ một khuôn mẫu, nếu không phải ta bình tĩnh, khi đó có lẽ đã gọi ra.” Ninh thị nắm chặt chén trà.
“Phản ứng bệ hạ lớn như vậy...” Ngụy ma ma hỏi, “ Vậy còn tướng gia, tướng gia có phản ứng gì?” Ngay cả vua một nước cũng thất thố, vậy còn Yến Thừa Tướng.
Ninh thị hồi tưởng lại, lắc đầu: “Không có phản ứng gì cả.” Một chút phản ứng cũng không có.
“Vậy phu nhân đừng nghĩ nhiều nữa.” Ngụy ma ma nói.
Ninh thị nhíu mày trầm tư, ánh mắt đột nhiên sáng lên nhìn Ngụy ma ma: “Ma ma, ngươi nói, nha đầu kia... Có phải nữ nhi của Tuyết biểu tỷ không?”
Chỉ có nữ nhi mới có thể giống như đúc vậy.
Vừa dứt lời, Ninh thị lại lắc đầu: “Cũng không có khả năng, năm đó thi thể của Tuyết biểu tỷ và nữ nhi nàng ta ở cùng nhau.”
Phu nhân có thể nghĩ thông suốt thì tốt. Ngụy ma ma gật đầu: “Cho nên phu nhân đừng nghĩ bậy nữ, biểu tiểu thư đã mất rồi.”
Ninh thị lại nói: “Thời điểm biểu tỷ chết ta không tận mắt nhìn thấy, ai có thể bảo đảm hai cổ thi thể kia là của biểu tỷ và nữ nhi nàng ta? Ma ma, Tuyết biểu tỷ xinh đẹp như vậy, lại huệ tâm lan chết, nàng ta đúng là có thể kim thiền thoát xác...” Ninh thị căng thẳng nhìn Ngụy ma ma, “Ma ma, nếu nha đầu kia chính là nữ nhi của biểu tỷ, nếu biểu tỷ không chết, vậy...”
“Phu nhân, đây là do người nghĩ, biểu tiểu thư chết rồi, nữ nhi của nàng ấy cũng đã chết, sớm đã đầu thai chuyển thế rồi.” Ngụy ma ma nói, “Phu nhân, người là quá tưởng nhớ biểu tiểu thư, ngày mai để lão nô cùng người tới chùa thắp nén hương cho nàng ấy.”
Ngụy ma ma duỗi tay nhận lấy ly trà trong tay Ninh thị đặt lên bàn, tiếp tục nói: “Phu nhân chỉ cần hầu hạ lão gia rôi sinh một hài tử, như vậy mới có thể giữ được trái tim của ngài ấy.” Đại tiểu thư đã trưởng thành, diện mạo xuất sắc, lại tri thư đạt lễ, là đệ nhất quý nữ của Lệ Kinh, nhưng cuối cùng nàng cũng phải xuất giá, phu nhân có một khuê nữ sao có thể đủ?
Nói tới vấn đề này, trong mắt Ninh thị có nước, ẩn ẩn oán hận: “Một mình ta sao sinh hài tử được?” Chuyện này chỉ có người của bà và thân cận của tướng gia biết, mấy năm nay, bà hiền lương thục đức, nửa câu cũng không nhiều lời, cho dù là nhà mẹ đẻ bà cũng không nhắc tới nửa câu, thời điểm mẫu thân, ca ca và tẩu tẩu nói bà sinh thêm hài tử, bà chỉ cười nói đó là duyên phận, phải xem thiên ý.
Chỉ có ở trước mặt Ngụy ma ma, bà mới có thể oán trách vài câu.
Mấy năm nay, Ngụy ma ma đi rồi, bà chỉ có thể đè nén tất cả trong lòng.
Cam tâm sao?
Hiện tại tuổi bà đã lớn, đương nhiên không cam lòng, mỗi đêm phòng không chiếc bóng, cô đơn không ngừng cắn xé thể xác và tinh thần bà.
Nhưng hôm nay bà vẫn không dám tới nháo trước mặt Yến Xước.
Trước kia bà đã từng nháo, nhưng cho dù ầm ĩ, Yến Xước cũng mặc kệ, tùy bà ương bướng.
Có lần nháo lớn, Yến Xước vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bà, nói: “Không hài lòng? Vậy ta dâng tấu cho bệ hạ, để bệ hạ giúp chúng ta hòa ly.” Cứ một câu phong khinh vân đạm như vậy ném vào mặt bà.
Lúc đó bà ngây ra, sau đó lớn tiếng: “Ngài dám? Yến Xước, ngài và ta là do Hoàng Thượng tứ hôn, Hoàng Thượng sao có thể ân chuẩn chúng ta hòa ly?” Bọn họ do Can Phong Đế tứ hôn, đương nhiên không thể hòa ly.
Yến Xước chỉ lạnh lùng nhìn bà, nói: “Vậy ngươi chờ đi.”
Ánh mắt lạnh như băng của Yến Xước, hiện tại bà vẫn nhớ rõ ràng, so với trời đông giá rét còn lạnh lẽo hơn, bà không ngờ Yến Xước như trời quang trăng sáng, chi lan ngọc thụ lại có mặt âm lãnh như vậy. Lúc ấy sợ tới một thân toàn mồ hôi lạnh, bà lập tức quỳ gối trước mặt ông ta, ôm chân ông ta nói: “Thiếp sai rồi, thiếp biết lỗi rồi, sau này thiếp không bao giờ náo loạn, không bao giờ ương bướng nữa...”
Khi đó Yến Xước chỉ mới vừa được Hoàng Thượng trọng dụng.
Mà hiện tại Yến Xước đã một tay che trời, bà càng không dám nói với Yến Xước chuyện để mình dọn tới chính viện, sinh hạ nhi tử gì đó.
“Phu nhân...” Trong mắt Ngụy ma ma cũng có nước, vội an ủi, “Sẽ tốt thôi, lâu ngày nhìn rõ lòng người, tướng gia sẽ nhìn thấy điểm tốt của người.”
“Ừ.” Ninh thị gật đầu, “Hi vọng là vậy.”
Ngụy ma ma vội thay đổi đề tài: “Đại tiểu thư vẫn tốt chứ? Nàng sắp cập kê rồi, đã chuẩn bị hét chưa?”
Nghe Ngụy ma ma nhắc tới nữ nhi bảo bối, sắc mặt Ninh thị liền trở nên nhu hòa, mỉm cười cùng bà ta nói chuyện.
Nói một hồi lâu, Ngụy ma ma mới cáo từ.
Ninh thị kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa bà ta trở về.
Nói chuyện với Ngụy ma ma, tâm tình Ninh thị bình phục không ít, lại phân phó hạ nhân tới ngoại viện xem Yến Xước đang làm gì, nghe nói ông đang ở thư phòng xử lý chính sự liền gật đầu, vội phân phó nha đầu dọn cơm.
........................
Tiễn người tới hẻm Song Quế, thời điểm Phó Cửu Lận trở về tướng phủ trời đã tối mịt, vừa vào cửa lớn, gã sai vặt Thanh Y đã tiến tới nói: “Công tử, tướng gia cho mời.” Đây là gã sai vặt trong thư phòng Yến Xước.
Phó Cửu Lận vội theo Thanh Y tới thư phòng.
Thư phòng của Yến Xước nằm ở mặt bắc ngoại viện, hạ nhân nơi này đều là tâm phúc của Yến Xước, trung thành tới chết.
Người trong tướng phủ có thể ra vào nơi này, ngoại trừ Yến Xước chỉ có Phó Cửu Lận. Người canh cửa thấy hắn tới liền cúi đầu mở cửa, mời hắn đi vào, đương nhiên là được Yến Xước phân phó.
Thư phòng đốt đèn sáng trưng, Yến Xước khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.
“Nghĩa phụ.” Phó Cửu Lận tới trước án thư, thấp giọng gọi một tiếng.
“Về rồi sao? Người đều đã đưa về an toàn?” Yến Xước xoay người, ngồi ở ghế trên.
“Vâng.” Phó Cửu Lận gật đầu.
Cách án thư gỗ tơ vàng, ánh mắt Yến Xước thâm thúy nhìn Phó Cửu Lận, rất lâu không mở miệng nói chuyện.
Phó Cửu Lận thấy ông ta như vậy liền cúi đầu: “Nghĩa phụ, con có việc muốn nói với người, là liên quan tới Ngũ cô nương.”
“Ừ.” Yến Xước khẽ lên tiếng, bảo hắn tiếp tục.
Phó Cửu Lận chủ động nói: “Khi trước con có xem một bức họa nghĩa phụ cất giữ, năm trước tới Đại Chu, con thấy Ngũ cô nương và mỹ nhân trong tranh giống nhau như đúc, cho nên...”
Yến Xước cắt ngang: “Cho nên ngươi ở Đại Chu mấy tháng là chờ Lý Sướng tới, lợi dụng lực lượng của hắn để trói cô nương người ta tới Đông Lăng giao cho ta?” Chỉ cần phân phó người đi điều tra, ông ta liền biết rõ ràng.
“Con thấy nghĩa phụ coi bức họa kia như báu vật...” Phó Cửu Lận nói.
Chỉ là khi trẻ trộm xem hai lần nhưng hắn vẫn nhớ kỹ mỹ nhân phong hoa tuyệt đại kia.
Đó khẳng định là người trong lòng nghĩa phụ, hắn là dô nghĩa phụ tay cầm dạy dỗ ra, tuy không đoán được tâm tư của ông nhưng ngần ấy năm, hắn khẳng định nghĩa phụ tuy ở địa vị cao nhưng tâm không khoái hoạt.
Cho nên, hắn nghĩ nếu thấy được mỹ nhân trong họa, nghĩa phụ hẳn sẽ cao hứng một chút.
Hơn nữa, hắn ẩn ẩn suy đoán, Diệp cô nương có lẽ có liên quan tới nghĩa phụ, hoặc là Hoàng Thượng.
Bên phía nghĩa phụ không cần phải nói.
Can Phong Đế có thói quen thu thập mỹ nhân, đám phi tần kia không phải đôi mắt thì chính là mũi, miệng, lông mày giống mỹ nhân trong họa,
Uyển Lăng công chúa và Lệ Phi được Hoàng Thượng sủng ái còn không phải do mẫu nữ các nàng là người giống mỹ nhân kia nhất sao?
Chu Hành là nhân vật lợi hại, hơn nữa còn ở Đại Chu nên hắn không dám tùy tiện động thủ, vì thế chỉ có thể cho người đưa tin cho hoàng tử có thực lực nhất Lý Sướng, sau đó lợi dụng Lý Sướng và Uyển Lăng thuận lý thành chương dẫn người đi.
Yến Xước nhìn hắn: “Chi tiết về Diệp cô nương, con rất rõ ràng?”
“Vâng.” Phó Cửu Lận không ngừng gật đầu, cẩn thận đem chuyện của Dung Hoa kể lại.
“Diệp Thế Hiên? Cẩm Châu?” Yến Xước nắm chặt hai tay, sau đó buông lỏng, “Diệp Thế Hiên là quân tử nổi bật, ta thấy cử chỉ của Diệp cô nương đoan trang hào phóng, lời nói thong dong, không hổ là nữ nhi được Diệp Thế Hiên dạy dỗ.”
“Vâng, Diệp đại nhân ở Cẩm Châu nhận nuôi Ngũ cô nương, tình hình cụ thể trong đó con không tra được, có lẽ cũng chỉ có Diệp đại nhân rõ ràng.” Phó Cửu Lận nói.
“Không có đồ vật chứng minh thân phận sao?” Yến Xước làm như vô tình hỏi.
“Cái này có tra cũng không tìm được, bên Diệp gia và Nhan thị đều không có, Ngũ cô nương và Chiêu vương gia cũng đang điều tra, chỉ là tất cả đều không có tin tức...” Phó Cửu Lận lắc đầu, sau đó hình như nhớ ra một chuyện, “Thời điểm con dẫn nàng đi, trên người nàng ấy có mang theo miếng ngọc bội, khi đó nha đầu giúp nàng thay y phục có đưa miếng ngọc bội cho con xem, bên trên có một chữ Dung, có điều miếng ngọc này cũng không có gì đặc biệt, trong tên của nàng có một chữ Dung, hẳn là vì thế mà khắc lên.”
Yến Xước lập tức ngồi thẳng người, đáy mắt trước nay gợn sóng bất kinh đột nhiên có chút kích động: “Ngọc bội chữ Dung? Trông như thế nào?”
Phó Cửu Lận thấy thế liền cầm bút nhuận mực, trên giấy tuyên thành vẽ xuống mấy đường, sau đó gác bút, đẩy tới trước mặt Yến Xước: “Là như thế này.”
Yến Xước vừa nhìn, ánh mắt và ngón tay trên mặt giấy đều co rụt, qua nửa ngày mới xua tay: “Con về phòng đi.”
Phó Cửu Lận xoay người ra ngoài.
Ngón tay Yến Xước run rẩy đặt trên mặt giấy Tuyên Thành, hốc mắt phiếm hồng, lẩm bẩm: “Như Tuyết, nàng là nữ nhi của chúng ta, đúng không?”
..........................
Hôm qua Chu Hành trở về liền thương lượng với đám người Lâm Hạ, cho nên chưa kịp nói gì, vì vậy lúc ăn sáng, Dung Hoa mới nói với Chu Hành: “Thiên Trạch, chàng có phát hiện dung mạo của phi tần bên Can Phong Đế đều có chút giống ta không?”
Chu Hành gật đầu.
Chuyện rõ như vậy y sao lại không nhìn ra.
“Ta nghĩ mẫu thân của ta cũng có dung mạo như vậy.” Dung Hoa nói.
Chu Hành gật đầu tán thành: Tối qua ta đã phái người tra xét.”
“Vương gia, tiểu thư, Yến Thừa tướng tới.”
Yến Thừa Tướng? Dung Hoa và Chu Hành nhìn nhau, ông ta tới đây làm gì?
Chu Hành gật đầu với nàng, đứng dậy ra gặp khách.
“Quấy rầy điện hạ, Ngũ cô nương có ở đây không?” Khách sáo một phen, Yến Thừa tướng liền đi vào vấn đề, ông ta tới là để gặp Dung Hoa.
Nhìn bộ dáng của Yến Xước giống như trích tiên, Chu Hành nhíu mày, vừa muốn mở miệng cự tuyệt đã nghe ông ta nói: “Ta là phụ thân của nàng!”