Sắc mặt các đại thần đều thay đổi.
Thị vệ tốt hơn nô tài và mấy tên sai vặt một chút, nhưng thân phận như vậy sao có thể xứng đôi với công chúa Tây Lương?
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Nghi Dư công chúa đứng giữa đại điện.
Có tiếc hận, cũng có vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Dĩnh nhíu mày, nắm chặt chén rượu, nghĩ nghĩ nhưng không mở miệng.
Tạm thời vẫn chưa phải thời điểm hắn lên tiếng.
Hoàng muội của mình hắn rất rõ, tính cách điêu ngoa, không phải cọng cỏ để mặc người ta chà đạp.
Nghĩ như vậy, hắn trừng mắt một cái, làm như tất cả đều không liên quan tới mình.
Sắc mặt Nghi Du công chúa trở nên trắng bệch, chực khóc nhìn y: “Vương gia, nếu không có mệnh lệnh của ngài, người của ngài sao có thể ra tay cứu giúp?” Ngụ ý là tuy thị vệ kia cứu nàng nhưng hắn phụng mệnh của Chu Hành, cho nên nàng ta vẫn phải bảo ơn chủ tử của người đó.
Lục hoàng tử bật cười: “Nghi Dư công chúa, tiểu hoàng thúc của ta đã đính hôn, nếu ngươi muốn báo ân thì đổi cách khách đi, hơn nữa...” Hắn cong môi cười, dừng một chút mới tiếp tục, “Hơn nữa làm sao Nghi Dư công chúa lại khẳng định là tiểu hoàng thúc của ta hạ lệnh như vậy?”
Tiểu hoàng thúc của hắn là ai chứ? Khi nhỏ là tiểu bá vương, y nào có lòng tốt đi cứu người khác? Người ta hay nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tiểu hoàng thúc của hắn sao có thể tốt bụng như vậy? Hơn nữa Nghi Dư công chúa này lại là công chúa Tây Lương, hắn thật không tin tiểu hoàng thúc sẽ phái người đi cứu nàng ta!
Lục hoàng tử quay đầu nhìn Chu Hành, trên mặt hiếm khi mang vẻ nghiêm túc: “Tiểu hoàng thúc, ngài nói xem hôm đó ngài có phái người đi cứu nàng ta hay không?”
Chu Hành nhìn hắn, lắc đầu: “Ta chưa từng hạ mệnh lệnh như vậy, người tới lai lịch không rõ, ta không cho là gian tế sai người bắt lại đã là tốt lắm rồi, sao còn phải hạ lệnh cứu giúp?” Y đưa mắt nhìn Nghi Dư công chúa lung lay sắp đổ, lạnh giọng, “Công chúa tri ân báo đáp, ta đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của người.”
Dứt lời, y đưa mắt nhìn về phía Chính Đức Đế, nói: “Hoàng Thượng, thuộc hạ của thần đệ tuy xuất thân thấp hèn nhưng lại rất có năng lực, nếu công chúa khăng khăng lấy thân báo đáp, mong Hoàng Thượng thành toàn.”
Cho nên đây căn bản không phải ý của y? Sao có thể? Nghi Dư công chúa hoài nghi nhìn Chu Hành.
Lệ khí trong mắt Chính Đức Đế hòa dần biến mất, nói theo Chu Hành: “Đúng vậy, thân phận của thị vệ thật sự quá thấp.”
“Hoàng Thượng, tục ngữ nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền báo (1), nếu đã biết Vương gia là ân nhân cứu mạng, ta sao có thể không báo đáp ân tình này?” Nghi Dư công chúa không cam lòng, vội nói, trong lòng vừa khổ sở thất vọng lại vừa phẫn nộ.
(1) Tích thủy chi ân đương dũng báo đáp: ơn bằng giọt nước cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền, ý nói nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội
Buồn cho một mảnh thật tâm của mình, nhưng y không hiểu.
Hận y giẫm đạp, nàng đường đường là một công chúa, thế nhưng y lại đẩy nàng cho một thị vệ? Thị vệ gì chứ? Hắn ta là ai mà dám đánh đồng với Nghi Dư công chúa nàng?
Chính Đức Đế nhấp môi, đáy mắt dâng lên tức giận.
Nàng ta muốn gả cho tiểu tử thúi này như vậy hay sao?
Có phải y sớm đã cùng Tây Lương cấu kết hiệp nghị? Chính Đức Đế không khỏi liếc nhìn Chu Hành và Tiêu Dĩnh.
Trên mặt Chu Hành vẫn một mảnh lạnh lùng, không nhìn ra được chút dị sắc.
Mà Tiêu Dĩnh cũng vô cùng thản nhiên, chỉ có thời điểm nhìn Nghi Dư công chúa mới lộ ra sự lo lắng.
Chẳng lẽ ông nghĩ sai rồi? Chính Đức Đế nhíu mày.
Phu thê nhiều năm, Phương Hoàng Hậu đương nhiên hiểu tâm tư của Chính Đức Đế, lúc này cũng nhìn ra ông ta đang tức giận, vì thế cười nói: “Thân phận thị vệ thật sự quá thấp hèn, sao có thể xứng đôi với công chúa? Cho nên công chúa không cần phải để trong lòng.”
Người thông minh nghe xong liền hiểu Hoàng Thượng không hi vọng Tây Lương và Chiêu Vương có được tầng quan hệ này.
“Tạ Hoàng Hậu nương nương hậu ái.” Nghi Dư công chúa cười cảm tạ một câu, móng tay đã khảm sâu vào da thịt, lửa giận trong lòng cuồn cuộn, nhưng lúc này nàng ta biết không thể tiếp tục chống đỡ với bão tối, đây là hoàng cung Đại Chu, mà nàng lại là công chúa Tây Lương, nàng dù không muốn cũng phải kiềm nén cảm xúc, cho dù hoàng đế Đại Chu không truy cứu, nhưng Tây Lương cũng sẽ bị nàng làm cho mất hết mặt mũi, tới lúc đó hoàng huynh khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hít một hơi thật sâu, Nghi Dư công chúa nức nở: “Ta biết Vương gia có hôn ước trên người, ta cũng nghe nói Vương gia và Diệp cô nương hai người tình cảm sâu đậm, Vương gia có phải vì sợ Diệp cô nương thương tâm... Cho nên mới...” Nàng ta nghẹn ngào bày ra bộ dáng khổ sở, cúi đầu, vai run run mấy cái.
“Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi người duỗi tay cứu ngươi khi đó, hắn tên Vương Xuyến, lần này cũng theo ta hồi kinh.” Chu Hành lạnh giọng.
“Vương gia...” Nghi Dư công chúa sắc mặt trắng bệch lắc đầu, một chút cũng không tin, sau đó lại nghiêng người nhìn Dung Hoa, hốc mắt hồng hồng, nước mắt lưng tròng, “Diệp cô nương, ta không ngại làm tỷ muội với ngươi, cho nên ngươi khuyên Vương gia được không?”
Đây là ép dạ cầu toàn sao? Không ít người ở đây đều dùng ánh mắt đồng tình và thương hại nhìn nàng, những kẻ hiểu hiểu tâm tư của Chính Đức Đế cũng nhìn nàng bằng cặp mắt thương xót.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Chu Hành đã trực tiếp mở miệng cự tuyệt, nàng ta còn một mực bám víu, đây là báo ân sao? Xem ra thật đúng là có ý đồng khác! Dung Hoa bình tĩnh nhìn Nghi Dư công chúa nước mắt lưng tròng, lên tiếng: “Công chúa người không ngại, nhưng ta để ý!”
Nghi Dư công chúa sửng sốt, há miệng thở dốc, nghĩ nghĩ mới rũ mắt bày ra bộ dáng bi thương, nói: “Diệp cô nương, Vương gia có ân cứu mạng với ta, có thể ở cạnh Vương gia ta đã thỏa mãn, tuyệt đối sẽ không tranh sủng với cô nương.” Nữ tử Đại Chu không phải nổi danh hiền lương thục đức sao? Bản thân cúi đầu, Dung Hoa không chấp nhận, vậy nàng sẽ mang cái danh ghen ghét!
“Công chúa muốn báo ân, báo ân thế nào ta đều không có ý kiến, nhưng người muốn động vào nam nhân của ta, ta tuyệt đối không đồng ý!” Dung Hoa buông xuống nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn nàng ta, “Con người ta thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không chia sẻ nam nhân, cho nên công chúa không ngại cùng người khác thờ một chồng, nhưng ta để ý! Nam nhân của ta, mặc kệ là ai, thân phận thế nào, địa vị ra sao, có năng lực hay không, thân xác và trái tim của y đều chỉ có thể thuộc về một mình Diệp Dung Hoa ta!”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Dung Hoa.
Ngay cả Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu cũng dùng ánh mắt không tin được nhìn nàng.
Đúng là vớ vẩn! Quá không hiền huệ! Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Dung Hoa dừng một chút, không màng ánh mắt cả kinh của mọi người, nàng nhìn Nghi Dư công chúa, tiếp tục: “Ta biết công chúa muốn cái gì, ơn cứu mạng này mặc kệ có phải của Vương gia hay không, công chúa kim chi ngọc diệp, lấy thân báo đáp hẳn sẽ trở thành giai thoại, nhưng báo ân không nhất thiết phải lấy thân đền đáp!”
Chẳng lẽ đường đường là Tây Lương còn không lấy ra được một phần lễ vật hay sao?
Chẳng lẽ nàng ta đường đường là công chúa Tây Lương lại không tìm được lang quân như ý, một mực chạy tới Đại Chu đoạt hôn phu của người khác?
Người ở đây đều rõ ý tứ của Dung Hoa.
Sắc mặt tái nhợt của Nghi Dư công chúa lập tức đỏ ửng, nàng ta cắn môi, nói: “Diệp cô nương, có phải... Có phải vì chuyện lần trước, cô nương ghi hận ta, cho nên không chịu cùng ta làm tỷ muội, có đúng không?”
Tiêu Dĩnh mỉm cười đứng dậy, thi lễ Tây Lương với Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu xong liền đưa mắt nhìn Dung Hoa, hỏi: “Theo ta được biết nữ tử quý quốc đều dịu dàng khả ái, hiền huệ phóng khoáng, đây chẳng lẽ chỉ là lời đồn.”
Nói xong hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Hoàng Hậu.
Bà đương nhiên nghe ra ý châm chọc của Tây Lương.
Phương Hoàng Hậu liếc nhìn Dung Hoa, ý bảo nàng không cần nói chuyện, sau đó hiền huệ cười nói: “Nữ tử Đại Chu ta đương nhiên tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức.”
Dung Hoa khẽ cười.
Thật đúng là không biết xấu hổ! Dám công khai cướp hôn phu của người khác như thế!
Dung Hoa vừa định mở miệng thì Lục hoàng tử đã đứng lên, nhìn Tiêu Dĩnh hiên ngang lẫm liệt: “Không lẽ đây là tập tục của Tây Lương? Là tác phong của nữ tử Tây Lương? Mặc kệ nhà trai thế nào, chỉ cần mình thích liền định hôn sự? Đường đường công chúa cũng trực tiếp tới cửa đưa thiếp sao?”
Nói rất hay! Dung Hoa cười nhìn Lục hoàng tử, sau đó lại nhìn Tiêu Dĩnh.
“Ta ở Thương Châu nhiều năm, biết dân phong Tây Lương bưu hãn (2) nhưng bưu hãn to gan như công chúa ta đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.” Thanh âm của Chu Hành vang lên mang theo vài phần không ngờ tới.
(2) Bưu hãn: dũng cảm, anh dũng
Sắc mặt Tiêu Dĩnh cuối cùng cũng thay đổi, suy xét một phen, áp chế tức giận trong lòng, hắn nhìn Chính Đức Đế, cười nói: “Hoàng muội từ nhỏ bị nuông chiều tới hư, trước khi tới quý quốc lại không biết Vương gia đã đính hôn, cho nên nhất thời mau miệng, mong Hoàng Thượng bao dung.”
Bọn họ không biết Chu Hành đã đính hôn? Có điều thấy Tiêu Dĩnh đã lui một bước, Chính Đức Đế đương nhiên cũng vui mừng cho người ta mặt mũi, cười ha ha: “Công chúa thiên chân hoạt bát, một mảnh chân thành, có gì nói thẳng.”
Nghi Dư công chúa hận không thể trực tiếp ngất xỉu, dùng ánh mắt mang theo u oán nhìn Chu Hành, gọi: “Vương gia...”
Chu Hành không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Chính Đức Đế, nói: “Công chúa một lòng muốn báo ân, không bằng Hoàng Thượng cho triệu Vương Xuyến vào cung hỏi rõ tình hình khi đó.”
Chính Đức Đế phất tay: “Sau này rồi nói.” Thanh âm vô cùng lạnh lẽo.
Nghi Dư công chúa không còn gì để nói, chỉ có thể khom người trở về vị trí.
Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa từ đầu tới cuối đều không mở miệng, trên mặt chỉ mang nụ cười khéo léo nhìn một màn này.
Nghi Dư công chúa ngồi xuống, uống ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hành, sau đó dùng ánh mắt muốn phóng ra lửa nhìn Dung Hoa.
Tiêu Dĩnh nhíu mày, trừng mắt cảnh cáo Nghi Dư công chúa, đè thấp thanh âm: “Được rồi, chờ yến hội tan trở về rồi tính.”
Nghi Dư công chúa gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Tiêu Dĩnh bưng chén rượu, cắn răng.
Làm trò trước mặt quần thần huân quý Đại Chu, còn cả người của Đông Lăng và Tây Lương bọn họ, hoàng muội mở lời muốn lấy thân báo đáp, Chính Đức Đế cũng sẽ nể mặt, mặc kệ thế nào, ông ta khẳng định cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Thật không ngờ, ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới chuyện Chu Hành sẽ trực tiếp cự tuyệt!
Hoàng muội có chỗ nào không tốt?
So với Diệp Dung Hoa kia tốt biết bao nhiêu.
Diệp Dung Hoa là hài tử mồ côi, mà hoàng muội là công chúa của Tây Lương bọn họ, thân phận vô cùng tôn quý.
Diệp Dung Hoa sở hữu dung mạo xinh đẹp, nhưng hoàng muội cũng không hề thua kém. Hơn nữa dáng người hoàng muội trước sau tuyệt diễm, thập phần nóng bỏng, mà Diệp Dung Hoa kia chỉ là hài tử mới lớn, có gì để nhìn?
Chu Hành đúng là không có mắt!
Ngày tháng của y không phải không còn nhiều sao? Không phải y nên nắm bắt thời gian tận hưởng lạc thú trước mắt hay sao?
Quay đầu y nhất định sẽ hối hận!
Yến hội tiếp tục.
Ca vũ thăng bình, một màn vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.
Có điều vẫn có kẻ nhớ thương, thỉnh thoảng sẽ có người đưa mắt nhìn Dung Hoa đang mỉm cười.
Lâm Hoàng Hậu nhìn Phương Hoàng Hậu, cười nói: “Hoàng Hậu, mấy tháng nữa Ngũ cô nương sẽ đại hôn với Tiểu Cửu, trên nàng không có trưởng bối, chuyện này Hoàng Hậu nên để tâm một chút.”
Phương Hoàng Hậu hiểu ý, liền gật đầu: “Vâng, con dâu sẽ chọn ma ma đưa qua dạy nàng lễ nghi quy củ.”
Chiêu Vương đã lập vương phủ, về sau thành thân cũng diễn ra ở vương phủ.
Nhưng nàng là vương phi, quy củ sao có thể qua loa?
Lời nàng vừa nói quả thật khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!
Lâm Thái Hậu gật đầu, không tiếp tục nữa.
Vừa rồi làm trò trước mặt người Tây Lương và Đông Lăng, Đại Chu bọn họ đương nhiên cũng không có gì nói thêm.
“Đa tạ Thái Hậu nương nương, đa tạ ý tốt của hoàng tẩu.” Chu Hành nhìn Phương Hoàng Hậu, lạnh giọng, “Trong nhà không có thân nhân trưởng bối nên tất cả sự tình Dung Hoa đều phải tự mình nhọc lòng, chỉ sợ không có thời gian tới học lễ nghi quy củ, hơn nữa lễ nghi quy củ của nàng đều từ Diệp gia dạy dỗ ra, Di Tần và Diệp Lục cô nương thế nào, hoàng tẩu rõ ràng nhất, hơn nữa thần đệ và nàng cũng không ở trong cung... Vi thần biết Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương lo lắng cái gì.”
Nói tới đây, Chu Hành mỉm cười nhìn Dung hoa: “Ta vui vẻ chịu đựng!”
Nghe vậy, Lý Sướng liền thấp giọng nói: “Chiêu Vương này thật để ý Ngũ cô nương.”
“Ừ.” Uyển Lăng công chúa mỉm cười gật đầu.
Mọi người lại thêm một trận kinh ngạc.
Lời Diệp Ngũ cô nương nói đã khiến tất cả không thể tin nổi, nhưng Chiêu Vương lại còn nói sẽ vui vẻ chịu đựng!
Nghĩ nghĩ, mọi người dường như ngộ ra đạo lý.
Chẳng qua là người không sống được mấy ngày, bệnh tật nguy kịch, nhóm mỹ nhân với y mà nói chính là gánh nặng!
Phương Hoàng Hậu nhíu mày, đáy mắt hiện lên lửa giận, trên mặt vẫn tươi cười quay đầu nhìn Chính Đức Đế: “Cửa còn chưa qua, Hoàng Thượng ngài xem, Tiểu Cửu thật biết bênh vực người của mình.”
“Được rồi, Tiểu Cửu thích thì cứ tùy y.” Chính Đức Đế mỉm cười, bộ dáng thập phần sủng ái ấu đệ.
Chính Đức Đế đã mở miệng, Phương Hoàng Hậu đương nhiên không tiện kiên trì, chỉ là... Ánh mắt bà ta nhìn Dung Hoa có chút không vui.
Thể xác và trái tim đều thuộc về nàng? Nha đầu này cũng quá ương ngạnh!
Chính Đức Đế khẽ cười nhìn Phương Hoàng Hậu, duỗi tay vỗ vỗ tay bà ta.
Phương Hoàng Hậu hiểu ý, trên mặt liền treo lên ý cười.
Trái phải đều sẽ thành người chết, tới lúc đó cứ để nàng giữ bài vị của y đi, vậy trái tim và thân thể y đều thuộc về mình nàng.
Có gì phải lo lắng chứ?
Kế tiếp không có sự việc gì đột ngột phát sinh.
Tiệc tan, Chu Hành đưa Dung Hoa về nhà.
Trong xe ngựa có đủ lò sưởi, vô cùng ấm áp.
“Hôm nay trời lạnh, nàng có thể không tới, mọi chuyện đều có ta chịu trách nhiệm giúp nàng.” Chu Hành nắm lấy tay Dung Hoa, nói.
“Là Hoàng Hậu nương nương phái người tới đón ta, ta đương nhiên không kháng chỉ, việc nhỏ thôi, ta cũng phải búp bê sứ.” Chuyện y đeo trên lưng và phải đối mặt đã quá nhiều rồi! Dung Hoa cười một cái, lười nhác dựa vào người y, “Cũng không biết Nghi Dư công chúa kia đã chết tâm chưa, ta thấy lần này bọn họ tới đúng như sở liệu của chàng, phía sau còn có mục đích khác!”
“Không phải bản đồ bố phòng Thương Châu thì chính là thiết vân kỵ trong tay của ta.” Chu HÀnh nói.
“Bên chàng không ra tay được, có khi nào bọn họ thực hiện từ cấp dưới của chàng không?” Dung Hoa quay đầu nhìn sườn mặt của y, tuấn mỹ phi phàm, hỏi.
“Thiết vân kỵ do ta một tay huấn luyện, đều là thần tử trung thành tới chết.” Chu Hành lắc đầu, “Còn về bản đồ bố phòng... Biết mấy chỗ cũng khó nắm được điểm quan trọng.”
Dứt lời, y duỗi tay xoa đầu của nàng: “Những chuyện này nàng không cần lo lắng, còn về Tây Lương công chúa kia, nếu nàng ta thật sự toàn tâm toàn ý báo ân, vậy hoàng huynh sẽ tìm cách đề bạt Vương Xuyến.”
.........................
Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu trở về Phượng Tường Cung. Phương Hoàng Hậu cau mày nói: “Ngũ cô nương này thật không có quy củ, cái gì là chỉ có thể có một mình nàng chứ? Tiểu Cửu cũng quá dung túng nàng ta, người còn chưa vào cửa đã một mực chở che như vậy.”
Chính Đức Đế nói: “Nếu Tiểu Cửu đã thích, vậy cứ mặc đệ ấy đi.”
“Thân thể Tiểu Cửu không tốt, chúng ta cũng chỉ có thể theo ý của y.” Hôm nay nhiều người như vậy, nổi bật kia là chuyện không thể tránh khỏi. Phương Hoàng Hậu gật đầu, cười nói, “Cũng may Di Tần và Lục cô nương đều tri thư đạt lễ.”
“Ừ.” Chính Đức Đế gật đầu, dùng bữa tối xong liền trực tiếp ở lại Phượng Tường Cung.
Chuyện cung yến rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Tối hôm sau, Chính Đức Đế nghỉ lại ở chỗ Diệp Di Châu.
Diệp Di Châu hiện tại đã mang thai bảy tháng, bụng to khó mà đi lại, cho nên người thị tẩm đương nhiên là Diệp Di Châu.
Trải qua một phen lăn lộn, Diệp Di Nguyệt như con chim nhỏ rúc mình vào lòng Chính Đức Đế, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, thiếp nghe nói lần này công chúa Tây Lương tới là vì báo ân, có phải là muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của Chiêu Vương điện hạ hay không?”
Chính Đức Đế nhíu mày, trên mặt mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Diệp Di Nguyệt không phát hiện sự thay đổi đó, vẫn tiếp tục: “Vương gia thân phận tôn quý, mà thân phận của Ngũ tỷ tỷ thiếp lại không rõ, quả thật không xứng với Vương gia, chỉ có thân phận như công chúa Tây Lương mới không để ngài ấy ủy khuất...”
“Ý của ái phi là công chúa Tây Lương xứng đôi với Chiêu Vương?” Chính Đức Đế hỏi.
“Hoàng Thượng...” Diệp Di Nguyệt nở nụ cười, ngửa đầu, hai chữ anh minh nghẹn lại ngay cổ, thấy sắc mặt âm trầm của Chính Đức Đế, nàng ta sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, “Hoàng Thượng tha mạng.”