Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 183: Chương 183: Quất xác




Nhi tử đang ở giữa ranh giới sinh tử, đang chờ thái y tới chẩn trị.

Người có y thuật tốt nhất trong Thái Y Viện đương nhiên là hai thái y phụ trách long thể của Hoàng Thượng, Kim thái y và Từ thái y.

Bà tới là muốn cầu xin chính mình được ra ngoài chăm sóc nhi tử.

Bà là cung tần, không thể dễ dàng xuất cung.

Vì vậy, vừa nhận được tin, bà lập tức tới đây.

Chỉ là, Hoàng Thượng lại kêu bà cút!

Đó cũng là con ông ta mà!

Hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng Thượng sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Huệ Phi hối hận không thôi.

Nếu lúc trước bà không cổ động nhi tử, đánh chủ ý vào tướng phủ, nhi tử có phải đã né được kiếp này hay không?

Nhưng người ở chỗ cao, nước chảy xuống thấp, là người ai cũng muốn tương lai tươi đẹp, không phải sao? Huống chi, nếu thành công, nhi tử chính là hoàng đế của thiên hạ Đông Lăng này.

Sao có thể không muốn?

Sao có thể không tranh thủ?

Chỉ là, không ngờ Yến Phi không phải nữ nhi của Yến Xước, ngược lại là nữ nhi của Hoàng Thượng! Đây không khác gì sét đánh giữa trời sáng, bà thật hi vọng đây chỉ là một giấc mộng!

Nhưng hoàng nhi không biết!

Người cần nói, cần chịu trách nhiệm không phải nên là hai người Hoàng Thượng và Ninh thị sao?

Mười mấy năm trước Hoàng Thượng lâm hạnh Ninh thị, chẳng lẽ một chút ông ta cũng không rõ ràng? Còn gật đầu ban hôn Yến Phi cho nhi tử!

Còn Ninh thị kia, có tiếp xúc da thịt với ai ả ta cũng không biết sao? Mấy năm nay ả còn không biết xấu hổ vênh váo tự đắc với thân phận Yến phu nhân như vậy.

Nữ nhân lả lơi ong bướm, cũng khó trách nhiều năm như vậy Yến Xước không chạm vào một ngón tay của ả ta!

Còn cả Yến Xước.

Ông ấy đã biết, ông ấy sao có thể... Sao có thể không ngăn cản?

Ông ấy thế mà trơ mắt nhìn huynh muội bọn họ thành thân! Nói thế nào, Yến Phi cũng gọi ông một tiếng phụ thân mười mấy năm qua!

Trong lòng Huệ Phi có hàng ngàn suy nghĩ, trên đường tới khiển trách mọi người một phen, hiện tại nghe tiếng Can Phong Đế rống giận bên trong, lòng nóng như lửa đốt, lập tức quỳ xuống, bi ai gọi: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!”

Sau một tiếng là một cái dập đầu.

Sàn nhà sáng bóng rất nhanh nhiễm một màu máu đỏ tươi.

Sinh dưỡng Tam hoàng tử, Huệ Phi ở trong cung cũng có chút địa vị, tiểu thái giám đứng cạnh nhìn không được, vội đi tới thấp giọng khuyên nhủ: “Nương nương về đi, dạo này Hoàng Thượng long thể bất an, ngày mai người hãy tới đây.”

Huệ Phi nghe xong không khỏi cười khổ.

Ngày mai? Chờ tới ngày mai, con trai bà sợ là đã không còn!

Hắn có lẽ chỉ còn lại một khối thi thể lạnh băng!

“Tiểu Lục Tử, ngươi giúp bổn cung thông truyền lần nữa, bệ hạ không gặp bổn cung cũng được, bổn cung chỉ cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho bổn cung xuất cung gặp hoàng nhi.” Huệ Phi lén lút đưa cái vòng tay cho Tiểu Lục Tử.

Bà muốn xuất cung, đương nhiên Hoàng Hậu nương nương cũng có cái quyền này.

Nhưng Hoàng Hậu nương nương đang tĩnh dưỡng, ai cũng không gặp, trong khoảng thời gian này hậu cung do Đoan Phi xử lý.

Đoan Phi sao có thể cho bà xuất cung?

Sao có thể?

Đoan Phi hận nhi tử mình không thể chết sớm, như vậy, Đại hoàng tử sẽ bớt đi một đối thủ.

Cho nên, bà chỉ có thể tới cầu Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đồng ý, Đoan Phi kia cho dù không muốn cũng không còn cách nào!

Tiểu Lục Tử ngẩn ra, cẩn thận cất vào tay áo, nói: “Vậy nương nương chờ một lát, nô tài sẽ lần nữa vào trong bẩm báo.”

“Làm phiền công công.” Huệ Phi cảm tạ.

“Nương nương quá lời.” Tiểu Lục Tử khom người hành lễ, nâng bước vào trong.

Can Phong Đế tới lui trong điện các, cảm xúc thập phần xao động.

Thấy Tiểu Lục Tử cúi đầu đi vào, Uông công công vội nháy mắt với hắn, kêu hắn lui ra ngoài.

Can Phong Đế thấy Tiểu Lục Tử đi vào, trực tiếp hỏi: “Lại có chuyện gì?”

“Hồi Hoàng Thượng, Huệ Phi ở ngoài vẫn luôn dập đầu, máu cũng đã chảy ra.” Tiểu Lục Tử quỳ xuống, trả lời.

Thanh âm của Huệ Phi bên ngoài Can Phong Đế sao có thể không nghe thấy? Ông ta chỉ là không muốn để ý tới bà mà thôi!

“Hừ, mẫu tử hai người không ai có đức hạnh!” Lúc trước còn không phải nghiệt tử kia tới cầu thánh chỉ ban hôn sao? Huệ Phi này càng lợi hại, lúc này đập tới vỡ đầu!

Can Phong Đế vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón cái, phất tay: “Cho nàng ta vào.” Bà ta nếu đập đầu chết bên ngoài thì đúng là xui xẻo, nơi này là Trọng Hoa Điện, là thánh địa ông ta luyện đan!

Tiểu Lục Tử thở phào nhẹ nhõm, vội bò xuống.

Huệ Phi vào thiên điện liền quỳ gối trước mặt Can Phong Đế, khóc lóc: “Bệ hạ, cầu ngài cứu hoàng nhi.”

“Ngươi còn mặt mũi tới cầu trẫm cứu nó? Ngươi xem hắn đã làm ra chuyện gì đi?” Can Phong Đế cả giận quát, “Lúc trước trẫm vốn không đồng ý, nhưng là nó quỳ khóc cầu xin trẫm, bắt trẫm tứ hôn cho nó, nhưng kết quả? Nha đầu nó khóc lóc cầu xin đầu tiên là hồng hạnh xuất tường, sau đó thân thế không rõ ràng, hiện tại càng hoang đường hơn! Bọn chúng thế mà đều là cốt nhục của trẫm! Nếu không phải nó khóc lóc cầu xin, trẫm sao có thể tứ hôn cho chúng? Bây giờ sao có thể nháo ra chuyện mất mặt như vậy? Ha ha ha, thể diện của hoàng gia ta đều vì nó mà mất hết, sợ rằng người trong thiên hạ đang cười nhạo Lý gia ta!”

“Hoàng Thượng, hoàng nhi nó không biết chuyện này! Nếu biết, nó sao có thể cưới nàng ta! Nó một chút cũng không biết!” Huệ Phi nức nở, “Ai có thể ngờ Yến Phi là di châu ngoài biển cả của Hoàng Thượng? Ngày đó hoàng nhi mạo phạm nàng, nó đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nó lúc nhỏ đã được Hoàng Thượng dạy làm người phải đỉnh thiên lập địa, là nam tử hán phải biết đảm đương, hoàng nhi nó... Ngày đó nhiều khách khứa như vậy sao cố tình lại là hoàng nhi? Bệ hạ, ngài xem, sự tình ngày đó có phải tướng gia thiết kế... Ngài ấy là muốn...”

Huệ Phi ngước mắt nhìn Can Phong Đế, nuốt câu tiếp theo trở về.

Chuyện của Vân Như Tuyết bà cũng biết ít nhiều.

Can Phong Đế lập tức nhíu mày.

Chuyện này rất có khả năng do Yến Xước một tay thiết kế, vì mối hận đoạt thê!

Chỉ là...

Lúc trước, ông ấy hẳn không biết.

Mấy ăm nay, Yến Xước tìm thê nữ khắp Đông Lăng, chuyện này ông ta biết.

Nghe nói ngày đó Yến Xước kịch liệt phản đối hôn sự này, nhưng sau khi nói chuyện với Ninh thị liền gật đầu.

Ninh thị đã nói với Yến Xước cái gì?

Điều Can Phong Đế có thể khẳng định chính là, Ninh thị biết ông ta xuống tay với vân Như Tuyết! Cho nên khi đó, Yến Xước cũng quyết định quay lại trả thù ông ta, trả thù Lý gia bọn họ?

Tức giận tới khí huyết cuồn cuộn, Can Phong Đế nghiến răng nghiến lợi: “Yến Xước!”

“Hoàng nhi không biết sự tình, hơn nữa còn bị người ta gài bẫy...” Huệ Phi che miệng, nước mắt rơi ra như mưa, “Hoàng nhi đáng thương của thiếp, Hoàng Thượng, cầu xin ngài cứu hoàng nhi, chờ nó khỏe lại, ngài cứ đuổi nó tới đất phong là được. Hoàng Thượng, cầu xin ngài ân chuẩn cho thần thiếp xuất cung thăm hoàng phi.”

Huệ Phi ba mươi sáu tuổi, gương mặt vì bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn chưa tới ba mươi, thân là hậu phi, bà ta biết phải khóc thế nào là đẹp nhất, hiện tại nức nở càng trở nên kiều mị, hơn nữa có máu tươi trên trán, bộ dáng thập phần đáng thương.

Trái tim Can Phong Đế mềm xuống, tự tay đỡ bà ta đứng dậy: “Trẫm cho thái y theo nàng xuất cung.”

Huệ Phi cảm kích, vội uốn gối hành lễ: “Tạ bệ hạ ân điển.”

“Mau đi đi.” Can Phong Đế phất tay.

Huệ Phi hành lễ xong liền rời khỏi đại điện.

Can Phong Đế khoanh tay đi đi lại lại trong điện các, càng nghĩ càng cảm thấy lời Huệ Phi nói rất có đạo lý.

Khẳng định đều do Yến Xước tính kế!

“Trẫm phải chém hắn, trẫm muốn chém hắn!”

Nhưng chém Yến Xước thế nào?

Trừ võ tướng tâm phúc ở bên ngoài, người trong triều đều là thuộc hạ của Yến Xước.

Muốn chém Yến Xước, đương nhiên phải có lý do danh chính ngôn thuận.

Mấy năm trước, ông ta đã thấy quyền lực trong tay Yến Xước ngày càng lớn, nhưng tra thế nào cũng không phát hiện ông ấy mắc tội gì có thể xử tử.

Hơn nữa...

Can Phong Đế bực bội dừng bước.

Ảnh Sát từ cửa sổ bay vào: “Bệ hạ.” Vừa nhận được tin, Can Phong Đế liền cho người liên lạc với Ảnh Sát, kêu hắn trở về.

“Yến Phi chết rồi!” Can Phong Đế trầm giọng phân phó, “Điều tra xem hôm nay ai đi cùng nàng ta, phái người đi xử lý, còn cả Ninh thị... Cũng phải xử lý!”

Ninh thị đương nhiên có lẽ không biết nữ nhi là của ông ta.

Nhưng mặc kệ bà ta có biết hay không, người cũng không thể giữ lại.

Còn những người còn lại, cung nữ, nội thị, còn cả mấy quan viên, họ chắc chắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Chuyện như vậy, cho bọn họ thêm mấy cái lá gan bọn họ cũng không dám nhiều lời!

Còn về Yến Xước...

Hừ, Vân Như Tuyết còn ở trong tay ông ta!

“Vâng.” Ảnh Sát nhận lệnh rồi lập tức đi an bài.

“Bệ hạ, bữa tối...” Mặt trời đã xuống núi, Uông công công nhẹ giọng gọi.

Can Phong Đế không có tâm trạng ăn uống, phất tay muốn nói chuyện, ông ta lại hít ngụm khí lạnh, nghiến răng: “Mau truyền Kim thái y.”

Uông công công thấy vậy vội cho người đi truyền Kim thái y.

........................

Dẫn theo Từ thái y vội vàng chạy tới Tam hoàng tử phủ, Lý Sướng chỉ còn chút hơi tàn.

“Từ thái y, mau, mau cứu hoàng nhi.” Huệ Phi gấp giọng.

“Vâng, nương nương.” Từ thái y vội tiến lên bắt mạch, xem miệng vết thương, sau đó thở dài lắc đầu với Huệ Phi, “Nương nương, vi thần vô năng...”

“Từ thái y, Từ thái y.” Hai chân Huệ Phi mềm nhũn, thiếu chút ngã xuống mặt đất, cung nữ phía sau vội duỗi tay đỡ bà ta.

“Nương nương, xin thứ cho vi thần vô năng.” Từ thái y ôm quyền chắp tay.

“Mẫu phi.” Lý Sướng yếu ớt gọi một tiếng.

“Hoàng nhi, con sao rồi?” Huệ Phi vội đi tới ngồi ở mép giường, cầm khăn lau mồ hôi lạnh cho hắn.

Lý Sướng duỗi tay bắt lấy tay bà ta: “Mẫu phi, con không nên cưới ả, không nên cưới ả...”

“Đều là lỗi của mẫu phi, đều là lỗi của mẫu phi, nhất định sẽ khá lên, nhất định là như vậy, hoàng nhi đừng vội, mẫu phi sẽ cứu con.” Huệ Phi nắm lấy tay hắn.

“Nương nương, Tam điện hạ, nghe nói bên cạnh Chiêu Vương có đại phu y thuật cao siêu...” Từ thái y nói, “Năm trước có lời đồn Chiêu Vương điện hạ không thể sống qua năm, nhưng hiện tại Chiêu Vương lại thân thể khỏe mạnh, đại phu bên cạnh ngài ấy khẳng định là nhân tài.”

Người của Chiêu Vương? Nhưng Chu Hành lại là con rể của Yến Xước!

Tâm trạng của Huệ Phi chìm vào đáy vực.

Đáy mắt Lý Sướng lộ ra tia hi vọng, nhưng ngay sau đó liền tối sầm, đột nhiên bật cười ha ha: “Ha ha ha...”

Chu Hành sao có thể cứu hắn?

Năm trước hắn tính kế cướp Yến Dung Hoa đi.

Trước đó không lâu, hắn còn tính kế nàng.

Y sao có thể cứu hắn chứ?

Lý Sướng cười to vài tiếng rồi trợn mắt tắt thở.

“Hoàng nhi...” Huệ Phi hét lớn, sau đó ngất đi.

Trong phòng một mảnh tiếng nức nở, Huệ Phi được Từ thái y thi châm một hồi mới tỉnh lại, nhìn Lý Sướng đã chết trên giường, cả người run rẩy, cắn răng trầm giọng hỏi: “Yến Phi đâu?”

Không phải Yến Phi chết rồi sao? Thi thể còn đang ở trong viện, Giang Ngũ và đám hạ nhân đang canh chừng.

“Quất xác, quất xác cho ta!” Huệ Phi sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói, “Đánh bầm dập thi thể cho ta!”

Dám giết hoàng nhi của bà, tiện nhân Yến Phi kia đời đời kiếp kiếp phải ở lại địa ngục.

Mọi người hoảng sợ, vội đáp: “Vâng, nương nương.”

.........................

Yến Phi không cho nha đầu cùng mình vào Tam hoàng tử phủ.

Nha đầu kia thấy Yến Phi mua đao trên đường, lại nghe lời Yến Xước nói, trong lòng lo lắng bất an, vội kêu xa phu trở về ngõ Song Hỉ, bẩm báo sự tình với Ninh thị.

Ninh thị hoảng sợ, lập tức đuổi nha đầu tới, sau đó cho hạ nhân tâm phúc thu dọn đồ đạc, đỡ mình nhanh chóng chạy ra cửa sau.

Vì vậy, thời điểm Ám Long Vệ tới, Ninh thị sớm đã không còn ở đây. Sau khi giết nha đầu và xa phu kia, Ám Long Vệ cẩn thận lục soát một lần, sau đó lại tìm kiếm ở những nơi lân cận, lúc này mới hồi cung phục mệnh.

Tứ chi Can Phong Đế khó chịu co rút, đau tới nhe răng nhếch miệng, nghe Ảnh Sát bẩm báo không thấy Ninh thị đâu, lập tức nổi trận lôi đình: “Tìm cho trẫm, cho dù san bằng toàn bộ kinh thành và Đông Lăng này cũng phải giết ả cho trẫm!”

“Vâng.” Ảnh Sát nhận lệnh.

Lửa giận dâng lên, huyết khí cuồn cuộn, cả người Can Phong Đế bị đau nhức đánh úp, chỉ biết căm hận nhìn Kim thái y: “Sao lại càng ngày càng đau hả? Đồ vô dụng!”

Kim thái y không chút hoang mang mà rút châm, lại bắt mạch cho ông ta, nhíu mày muốn nói lại thôi: “Bệ hạ...”

“Có gì cứ nói thẳng!” Can Phong Đế quát.

“Vâng, bệ hạ.” Kim thái y gật đầu, lại lắc đầu nói, “Bệ hạ có thể đã trúng độc.”

“Trúng độc?” Can Phong Đế cả kinh hỏi, sau đó tức giận, “Cái gì là có thể?”

“Tình hình của bệ hạ, vi thần mới gặp lần đầu, cho nên không dám kết luận.” Kim thái y trả lời.

Là vô tình nghe người ta nói Hoàng Thượng có thể đã trúng độc.

Nhưng độc này hắn không phát hiện ra. Nhưng bệnh trạng gần đây của Hoàng Thượng cũng xác thật giống như trúng độc.

Nếu Hoàng Thượng trúng độc, chuyện hắn không rõ chính là Hoàng Thượng trúng độc ở đâu?

Can Phong Đế đau tới hít ngụm khí lạnh: “Đã là độc, vậy ngươi nhanh chóng nghiên cứu chế tạo thuốc giải, hiện tại lập tức giảm đau cho trẫm.”

“Vâng, bệ hạ.” Kim thái y khom người đáp, sau đó lần nữa thi châm, lúc này mới làm giảm đau đớn cho Can Phong Đế.

Trúng độc? Trúng độc? Ai có lá gan hạ độc ông ta?

Can Phong Đế đột nhiên đập bàn.

Có!

Yến Xước có lá gan này!

Nữ nhi bảo bối của ông cũng có lá gan này! Đêm đó nàng không phải thiếu chút đánh chết ông ta sao?

Yến Xước có thể hạ độc, chỉ là động thủ trong cung không hề dễ dàng.

Nhưng... Hôm đó ông ta xuất cung!

Còn bị Yến Dung Hoa và Chu Hành đánh một trận!

Chẳng lẽ là...

Can Phong Đế dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn màn đêm bên ngoài, phân phó Uông công công: “Ngươi lập tức tới tướng phủ truyền khẩu dụ của trẫm, mời Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi sáng sớm ngày mai tiếng cung.”

“Vâng.” Uông công công nhận lệnh.

...................

Yến Phi tự sát, đồng thời còn tự tay giết Lý Sướng, tin tức rất nhanh truyền tới tướng phủ.

Yến Xước không có thái độ gì.

Chỉ có Phó Cửu Lận thở dài một hơi, tuy tình cảm không sâu nhưng bọn họ dù gì cũng là huynh muội nhiều năm như vậy, chạng vạng còn gặp nàng ta, không ngờ hiện tại người đã chết.

Yến Phi là nữ nhi của Can Phong Đế, Dung Hoa không khỏi kinh ngạc, bất giác đưa mắt nhìn Yến Xước nho nhã ngồi ở ghế trên uống trà, mỉm cười gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Đám người Can Phong Đế, Ninh thị chia rẽ một nhà ba người bọn họ.

Thời điểm biết sự thật, có lẽ phụ thân rất muốn giết Ninh thị và Yến Phi.

Mấy năm nay, một nhà ba người bọn họ người trời nam kẻ đất bắc.

Mà mẹ con Ninh thị và Yến Phi thì sao?

Các nàng ở tướng phủ làm phu nhân và Đại tiểu thư, các nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý tướng phủ mang tới.

Phụ thân, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống tôn quý của mẹ con Ninh thị và Yến Phi mấy năm nay, sợ rằng tim sẽ đau như cắt.

“Nha đầu, sao vậy?” Yến Xước hòa ái ngẩng đầu nhìn nàng.

“Không có gì.” Dung Hoa mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua mọi người, nói, “Hoa sen đã nở, tối mai chi bằng chúng ta dùng cơm bên hồ sen được không? Ta sẽ làm gà lá sen cho mọi người?”

Đã có mỹ thật, còn có thể thưởng hoa, ngắm trăng, chuyện phong nhã như vậy, đám người Yến Xước đương nhiên cười gật đầu.

Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt lập tức hớn hở bàn tới đồ ăn ngon. Đang nói chuyện, quản gia phái người tới bẩm báo: “Tướng gia, vương gia, vương phi, công tử, trong cung phái người tới, là Uông công công?”

Trễ như vậy? Còn là Uông công công tới?

Dung Hoa, Chu Hành và Phó Cửu Lận đều nhìn Yến Xước.

“Đã biết.” Yến Xước gật đầu, đứng dậy.

Đám người Dung Hoa cũng vội đứng dậy theo ông tới chính sảnh tiền viện.

Uông công công truyền khẩu dụ rồi rời đi.

Dung Hoa không khỏi nắm chặt tay Chu Hành, hốc mắt đỏ lên nhìn Yến Xước: “Phụ thân...”

Kêu nàng và Chu Hành tiến cung khẳng định là vì độc trên người Can Phong Đế!

Ngón tay Yến Xước giật giật, gật đầu với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.