Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 211: Chương 211: Quyết định tàn nhẫn




Chúng cung nữ nội thị sợ hãi vội đưa Đoan Phi tới bên giường.

Cũng may trong phòng có thái y, còn cả Lâm Thắng, qua một hồi có thể cứu Đoan Phi tỉnh dậy.

Vừa mở mắt, Đoan Phi liền duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Lâm Thắng, mặt đầy lệ mà cầu xin: “Lâm đại phu, ngươi phải cứu nó, cứu nhi tử của bổn cung, cầu xin người, y giả tâm như phụ mẫu, Lâm đại phu, ngươi phải cứu nó, bổn cung chỉ có một nhi tử, xin ngươi thương xót, cứu nó, bổn cung khẳng định sẽ dùng số tiền lớn đáp tạ ngươi...” Thái y trong cung không thể trông cậy, bà đau khổ cầu xin hoàng đế phái người mời hắn tiến cung, tất cả hi vọng bà đều đặt trên người Lâm đại phu này.

Nhưng hắn lại nói bất lực, vậy hoàng nhi của bà phải làm sao? Đoan Phi không khỏi nghiêng đầu nhìn nhi tử trên giường mặt mày xanh mét.

Bà chỉ có một nhi tử này, nếu hắn chết, nửa đời sau bà biết trông cậy vào ai? Ở chốn thâm cung tịch mịch này, nếu không có nhi tử, bà sống còn có ý nghĩa gì?

Y giả tâm như phụ mẫu? Nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không phải đại phu, lại đi theo vương gia đao quang kiếm ảnh, tâm y giả kia hắn sớm đã không còn, hơn nữa độc này hắn thật sự bất lực, không giải được. Lâm Thắng cúi đầu hành lễ: “Nương nương hậu ái, chỉ là tiểu nhân thật sự không có cách.”

Hắn không giải được độc này, Tam Nhật Duyên, đã nhiều ngày hắn và Ánh cô cô ở tướng phủ nghiên cứu, Ánh cô cô nói nếu có thể thời gian, có lẽ sẽ phối ra giải dược.

Nhưng Lý Lân có thể chờ được sao?

Chỉ sợ thuốc giải còn chưa phối ra, hắn đã đi đời nhà ma.

Hơn nữa cho dù có thể giải, hắn cũng không thể chống đối vương gia và vương phi.

Tướng gia, vương gia và vương phi đang ám đấu với Can Phong Đế! Lần này hắn tới chẳng qua là đi ngang sân khấu mà thôi, cho dù có thể giải độc trên người Lý Lân, hắn cũng phải xem an bài của vương gia và vương phi!

“Ngươi...” Đoan Phi trừng mắt nhìn Lâm Thắng cúi đầu.

“Làm phiền Lâm đại phu, lão nô thay nương nương và Đại điện hạ cảm tạ Lâm đại phu, vương gia và vương phi.” Ma ma bên cạnh thấy sắc mặt Đoan Phi liền vội tiến lên một bước, uốn gối nói.

Đoan Phi hoàn hồn, lập tức nuốt lời định nói trở về, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói với Lâm Thắng: “Vất vả Lâm đại phu phải đi một chuyến, thay bổn cung đa tạ vương gia và vương phi.”

Bà thật muốn trực tiếp gọi người vào kéo hắn ra ngoài chém!

Nhưng ma ma nhắc nhở đúng, Lâm Thắng là người của Chu Hành, không phải thái y của Thái Y Viện Đông Lăng, cũng không phải đại phu Đông Lăng, không thể tùy tiện xử lý.

Lâm Thắng vội khom người: “Nương nương quá lời.”

“Thân thể hoàng nhi trúng độc, Lâm đại phu, ngươi thật sự không có cách sao?” Lâm Thắng này không thể chém, nhưng Đoan Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, mắt nhìn chằm chằm Lâm Thắng, hỏi xác nhận, “Ngươi đã có thể cứu vương gia, vậy nhất định cũng có thể cứu hoàng nhi của bổn cung, Lâm đại phu, ngươi phải cứu nó.”

Nghe đồn Chu Hành từng thiếu một bước đã vào quỷ môn quan, nhưng mấy tháng trôi qua, y vẫn khỏe mạnh sao?

Lâm Thắng nhất định có thể cứu chữa hoàng nhi.

“Lâm đại phu, ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng, hoàng nhi cần dùng thuốc gì, cần dược liệu gì, ngươi cũng cứ việc mở miệng.”

“Nương nương thứ tội, tiểu nhân vô năng.” Lâm Thắng nói.

Nhìn hắn không chút tia giãy giụa hay dự, sắc mặt Đoan Phi xám như tro tàn, lẩm bẩm: “Ngay cả ngươi cũng không thể giải độc cho hoàng nhi sao?”

Lâm Thắng chắp tay thi lễ, cáo lui.

Nhìn thần sắc hoảng hốt của Đoan Phi, ma ma vội phân phó một nội thị tiễn Lâm Thắng.

Lâm Thắng chỉ cho hắn tiến tới cổng lớn.

Vừa ra khỏi cửa, Lâm Thắng vừa đi vài bước đã người Uông công công phái tới mời hắn qua Trọng Hoa Điện, nói là long thể Hoàng Thượng không tốt, muốn Lâm Thắng qua bắt mạch.

“Việc này...” Can Phong Đế vì sao không khỏi, Lâm Thắng sao không rõ ràng? Do dự một hồi, hắn cự tuyệt, “Tạ bệ hạ hậu ái, chỉ là Thái Y Viện của quý quốc nhân tài vô số, ta chẳng qua hiểu biết chút y thuật, không dám mạo phạm long thể bệ hạ.”

Nói rồi, hắn muốn nâng bước rời đi.

Sắc mặt nội thị kia trầm xuống, ngoài miệng vẫn cười nói: “Lâm đại phu, bệ hạ nghe nói ngài y thuật cao minh, cho nên mới truyền ngài qua bắt mạch.” Nói tới đây, nội thị nhẹ giọng, “Có câu hành y xuất phát từ tâm, vinh hoa phú quý không phải chỉ là vật ngoài thân thôi sao? Tuy ngài là người Đại Chu, nhưng nếu muốn ở lại Đông Lăng, tiền đồ khẳng định sẽ mênh mông vô lượng, nếu ngài nhớ cố thổ muốn về Đại Chu, với quan hệ giữa Đại Chu và Đông Lăng, có bệ hạ đề cử, ngài trở về Đại Chu khẳng định cũng tiền độ tựa cẩm.”

Thế nào cũng tốt hơn làm một tùy tùng kiêm đại phu bên người Chiêu Vương!

“Long thể của bệ hạ kẻ phàm phu tục tử như ta há có thể đụng vào? Sự tình quan trọng, nếu xảy ra chuyện gì, tới lúc đó sẽ liên lụy tới bang giao giữa Đại Chu và Đông Lăng, ta đây tội chết vạn lần, cho nên chuyện này bệ hạ nên thương nghị với vương gia trước.” Hắn là đại phu đi theo thân vương Đại Chu, tùy tiện bắt mạch xem bệnh cho hoàng đế Đông Lăng, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao? Lâm Thắng cười đáp một câu, sau đó nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay nội thị rồi tươi cười rời đi.

Cánh tay tê rần, toàn thân không còn sức lực, nội thị kia chỉ biết lớn tiếng: “Ngươi đứng lại, có thể bắt mạch cho bệ hạ, đó là phúc phận của ngươi...”

Lâm Thắng không thèm quay đầu.

Nội thị kia chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh của Lâm Thắng biến mất ở nơi xa.

Qua một lúc hoàn hồn, hắn vội nâng bước đuổi theo, nhưng nào còn bóng dáng của Lâm Thắng? Lúc này, hắn chỉ đành mang vẻ mặt đưa đám trở về Trọng Hoa Điện.

Mệt mỏi tựa vào long sàng, nghe nội thị bẩm báo, Can Phong Đế nổi giận đùng đùng đứng bật dậy: “Cái gì? Người không tới? Ngươi không nói rõ ràng hả?”

“Nô tài đã nói rất rõ ràng, nhưng hắn nói sự tình quan trọng, phải để vương gia quyết định, hắn không dám bắt mạch cho bệ hạ ngài.” Nội thị run giọng trả lời.

“Vô dụng!” Can Phong Đế mắng, “Cút, tự mình tới lãnh đình nhận trượng đi!”

“Tạ bệ hạ khai ân.” Nội thị kia lập tức bò ra ngoài.

“Hắn thế mà cũng dám kháng chỉ!” Can Phong Đế cảm thấy khí huyết toàn thân đều chảy ngược.

Cái gì là không dám? Khẳng định là Chu Hành kia sớm đã phân phó, không cho hắn tới bắt mạch cho mình! Đồ tiểu nhân gian trá!

Chính mình cho hắn tiến cung, nói là bắt mạch cho Lý Lân, nhưng chủ yếu là muốn hắn tới đây giải độc cho mình.

Lời nên nói cũng đã nói, Lâm Thắng kia một chút cũng không động tâm? Quan to lộc hậu, ấm thê manh tử, quang tông diệu tổ, hắn đều không động tâm sao?

Nam nhân đều hi vọng bản thân có thể nổi bật, quang diệu môn mi!

“Bệ hạ, ngài bảo trọng thân thể.” Uông công công nhẹ giọng khuyên, “Chỉ là một đại phu hạ tiện, bệ hạ đừng tức giận làm hại thân thể.”

Can Phong Đế hít mấy ngụm khí lạnh, hỏi: “Lâm Thắng kia một mình tiến cung?”

“Vâng, hắn một mình tiến cung.” Uông công công trả lời.

“Đúng là to gan!” Còn không phải ỷ bản thân là người của Chu Hành, là người Đại Chu sao? Can Phong Đế tức giận mắng, tức giận trên mặt càng sâu, “Chu Hành không sợ hắn có đi mà không có về hả?”

Uông công công khom người không đáp.

“Bắt mạch cho Lý Lân, hắn nói gì?” Can Phong Đế hỏi.

“Nói hắn không giải được.” Uông công công trả lời.

“Hừ!” Không giải được? Là không muốn giải thì đúng! Chu Hành và Yến Xước không phải muốn dùng mạng ông ta và Lý Lân để đổi Vân Như Tuyết sao? Mơ tưởng! Can Phong Đế hừ lạnh một tiếng, nói, “Ngươi trói Lâm Thắng tới đây cho trẫm, ngươi tự đi, mang theo mấy thị vệ, nếu đã là người hầu thân cận của Chu Hành thân thủ hẳn không tồi.”

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một kẻ hèn như Lâm Thắng ông ta không giết được sao? Chẳng lẽ Đại Chu lại vì một Lâm Thắng mà khai chiến với Đông Lăng?

Uông công công vội nhận lệnh.

Qua ba mươi phút, Uông công công mang sắc mặt khó coi trở về: “Bệ hạ, Lâm Thắng đã xuất cung rồi.”

“Để hắn chạy? Các ngươi nhiều người như vậy cũng không ngăn được một mình hắn sao?” Can Phong Đế chán nản.

“Nô tài không gặp hắn, nô tài đuổi tới cửa cung thì thị vệ nói hắn đã xuất cung.” Uông công công trả lời.

Động tác nhanh như vậy! Xem ra Chu Hành và Yến Xước sớm đã có chuẩn bị! Can Phong Đế bực bội phất tay: “Biết rồi!”

Ngay sau đó, ông ta lại cho Uông công công truyền Kim thái y và Từ thái y tới, mắng hai người một trận, sau đó lệnh bọn họ phải chế ra thuốc giải, bằng không sẽ lấy đầu bọn họ.

Kim thái y và Từ thái y đầu đầy mồ hôi nhận lệnh.

Cho dù không cam lòng, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu.

Lý Lân hôn mê trên giường, hô hấp không thông, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, một đám thái y đều bó tay không có cách, chỉ là dùng châm cứu vớt hơi thở thoi thóp của hắn.

Ma ma tâm phúc bưng chén cháo tới, nói: “Nương nương, tốt xấu gì người cũng ăn chút đi, cả ngày nay người chưa ăn gì.”

“Hoàng nhi đã như vậy, bổn cung làm sao nuốt trôi được?” Đoan Phi cầm khăn lau trán cho Lý Lân, nhẹ giọng.

“Nương nương, người không ăn chút gì, thân thể sao chịu nổi?” Ma ma nhẹ giọng khuyên, “Nếu người ngã xuống thì phải làm sao? Đại điện hạ còn cần người chiếu cố, ngài ấy nhất định sẽ khá lên, có nhiều thái y ở đây như vậy, điện hạ chắc chắn sẽ khỏe lại.”

“Độc trên người hoàng nhi có thể giải được sao?” Hốc mắt Đoan Phi đỏ lên.

“Sẽ, nhất định sẽ, cho nên nương nương phải vực dậy tinh thần.” Ma ma gật đầu nói.

“Ừ, nhất định sẽ khỏe lại.” Đoan Phi đưa khăn cho cung nữ, đứng dậy.

Ma ma duỗi tay đỡ bà: “Nô tỳ dìu người qua thiên điện ăn một chút, sau đó nghỉ ngơi được không?”

Đoan Phi khẽ gật đầu.

Hoàng nhi đang nguy kịch, bà không thể ngã xuống.

Tới thiên điện, Đoan Phi chỉ ăn hai muỗng cháo.

“Nương nương, người ăn thêm đi.”

“Bổn cung không đói.” Đoan Phi phất tay, lại nhìn cung nữ và nội thị hầu hạ trong phòng, nói, “Các ngươi lui xuống đi.”

Thu dọn bàn, mọi người uốn gối lui xuống.

Đoan Phi cho cung nữ tâm phúc canh giữ ngoài cửa, một tay chống trán nhìn ánh đèn mập mờ, hỏi: “Ai hạ độc vẫn chưa có động tĩnh sao? Bên Trinh Phi có dị động gì không?”

“Tạm thời chưa tra được gì, bên Trinh Phi cũng không có động tĩnh.” Ma ma trả lời, “Trinh Phi nương nương an tĩnh hơn mấy ngày trước.”

“Ả ta hiện tại đương nhiên phải an tĩnh.” Đoan Phi cười lạnh. Chờ hoàng nhi của mình độc phát thân vong, khẳng định Lý Du sẽ được thả ra, ả còn lo lắng cái gì? Sau khi hoàng nhi trúng độc, trên triều không phải có nhiều người yêu cầu nhẹ tha cho Lý Du sao?

Cho nên, mẫu tử Trinh Phi chỉ cần chờ đợi!

“Với cung nữ kia cũng không có tiến triển sao?” Đoan Phi nhíu mày hỏi.

Ma ma lắc đầu, “Từ lúc cùng nàng tiến cung tới giờ không có qua lại, đồng hương này còn phải chờ điều tra.”

Đoan Phi trầm mặc một lúc, run giọng hỏi: “Ma ma, ngươi nói độc trên người hoàng nhi có thể giải sao?”

Ma ma đỏ mắt: “Sẽ, nhất định sẽ.”

Trong lòng Đoan Phi vô cùng rõ ràng, hoàng nhi của bà đã không thể cứu chữa, vì thế chậm rãi nở nụ cười, lạnh giọng: “Một mình hoàng nhi lên đường khẳng định rất cô đơn.” Hoàng hôn từ song cửa sổ chiếu vào, dừng trên gương mặt Đoan Phi vẫn ung dung hoa quý như ngày xưa nay mang theo vài phần dữ tợn.

Ma ma hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó vội quỳ xuống: “Nương nương đừng nghĩ không thông, nương nương, Đại hoàng tử điện hạ nhất định sẽ không có việc gì.”

“Bổn cung sẽ không luẩn quẩn trong lòng.” Đoan Phi nở nụ cười, nâng tay, “Ma ma, đứng dậy đi.”

Ma ma bò dậy.

“Ma ma...” Đoan Phi đưa mắt nhìn song cửa sổ, sau đó ra hiệu ý bảo ma ma lại gần.

Ma ma vội khom người đi tới.

Đoan Phi liền thấp giọng phân phó bên tai bà ta một phen.

“Nương nương, việc này một khi không thành chính là đại họa ngập trời...” Sắc mặt ma ma trắng bệch.

Ánh mắt Đoan Phi lộ ra lệ khí: “Đi, lập tức truyền ý tứ của bổn cung cho đệ đệ.”

Ma ma gật đầu.

.......................

Hôm sau, Đoan Phi canh giữ bên giường Lý Lân, nửa bước cũng không rời, Kim thái y và Từ thái y nói Lý Lân chỉ còn một ngày này, vì vậy phi tần trong cung đều tự mình tới thăm hắn, ngay cả Chương Hoàng Hậu cũng vậy.

Đương nhiên, Trinh Phi cũng tới.

Ánh mắt Đoan Phi nhìn Trinh Phi có thể phóng ra dao.

Thấy Lý Lân chỉ còn chút hơi tàn, Trinh Phi trực tiếp gạt bỏ ánh mắt của Đoan phi, dùng khăn che miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng lại như nở hoa.

“Được rồi, mọi người đều tan đi, để Lân Nhi dưỡng bệnh.” Chương Hoàng Hậu an ủi Đoan Phi một phen, sau đó đứng dậy.

Chúng phi tần cũng theo đó đứng dậy, Đoan Phi tự mình tiễn Chương Hoàng Hậu tới cửa.

Chờ các phi tần đi rồi, Can Phong Đế cũng phái người tới hỏi thăm tình hình của Lý Lân.

Tuy rất rõ người trong cung đều hoài nghi mình, nhưng độc trên người Lý Lân không phải bà hạ, người trong cung của mình cũng không gây ra lỗi lầm gì, cho nên tâm tình Trinh Phi đăc biệt tốt, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lý Lân không qua nổi hôm nay, tâm trạng càng thêm cao hứng.

Dùng cơm trưa xong, ngồi một lúc rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa đứng dậy, bên ngoài liền có cung nữ kinh hoảng thất thố chạy vào: “Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi.”

“Yên Vũ, có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như thế? Hoang mang rối loạn một chút quy củ cũng không có!” Đại cung nữ bên người Trinh Phi lớn giọng quát.

“Nô tỳ đáng chết.”

“Được rồi, chuyện gì?” Tâm tình Trinh Phi đặc biệt tốt, vì vậy liền ôn hòa hỏi.

“Lục điện hạ, Lục điện hạ...” Sắc mặt cung nữ kia tái nhợt, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, “Điện hạ... Ngài ấy tự sát...”

Như sét đánh ngang tai, Trinh Phi lảo đảo lui hai bước, cung nữ bên cạnh vội duỗi tay đỡ bà ta: “Nương nương.”

Trinh Phi nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn cung nữ tên Yên Vũ kia, gằn từng chữ một mà hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hoàng nhi bị làm sao?”

Yên Vũ nức nở: “Điện hạ ở trong ngục tự sát.”

“Không có khả năng!” Trinh Phi hét lớn, ngay sau đó nước mắt rơi xuống như mưa, toàn thân như không còn sức lực, lảo đảo ngã xuống.

“Nương nương, nương nương.” Trong điện các lập tức trở nên rối loạn, khóc lóc nức nở.

Trinh Phi sắc mặt trắng bệch kêu gào: “Hoàng nhi, bổn cung muốn đi gặp hoàng nhi, không thể nào, hoàng nhi sao có thể tự sát?”

Nhi tử của bà sao có thể tự sát? Nhất định là có người hạ độc thủ, có người muốn mạng của hoàng nhi.

“Nương nương, có lẽ người truyền lời nói bậy bạ, điện hạ khẳng định không sao.” Cung nữ tâm phúc vội khuyên, “Nương nương chờ một lát, nô tỳ đi bẩm báo Hoàng Hậu nương nương trước được không?”

“Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng.” Trinh Phi giãy giụa đi ra ngoài.

Không còn cách nào, cung nữ tâm phúc đành phải cho người nâng kiệu tới.

Hai ngày nay Can Phong Đế long thể không tốt, Kim thái y lại đặc biệt dặn dò bệ hạ không được tức giận, chuyện Lý Du tự sát, Uông công công không biết phải mở miệng thế nào mới tốt.

Đang lúc do dự, bên ngoài liền truyền tới tiếng kêu bi thảm của Trinh Phi: “Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho hoàng nhi, hoàng nhi tuổi còn trẻ sao có thể tự sát? Nhất định là có người giết nó, là có người giết nó, Hoàng Thượng, ngài nhất định phải báo thù cho hoàng nhi...”

Can Phong Đế nhíu mày nhìn Uông công công.

Uông công công cúi đầu.

Không đợi hắn mở miệng, Can Phong Đế đã lên tiếng: “Cho nàng vào.”

Trinh Phi vừa vào liền quỳ gối bên chân Can Phong Đế, khóc lóc.

Can Phong Đế huyết khí cuồn cuộn nhìn Uông công công: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Uông công công trả lời: “Lục điện hạ vừa ở trong nhà lao dùng đũa cắm vào hầu tự sát.”

“Phụt.” Can Phong Đế phun ra một ngụm máu đen.

“Hoàng Thượng.” Trinh Phi cả kinh.

“Bệ hạ.” Uông công công vội duỗi tay đỡ Can Phong Đế, quay đầu phân phó người đi gọi thái y.

Can Phong Đế nhìn Trinh Phi: “Lui xuống trước đi.”

“Bệ hạ, thần thiếp muốn đi gặp hoàng nhi.” Trinh Phi cầu xin.

Can Phong Đế gật đầu.

Trinh Phi cảm động tới rơi nước mắt, cảm tạ ân điển rồi lui xuống.

Chờ bắt mạch, uống thuốc, Can Phong Đế liền khởi giá về Ung Dương Cung.

Tới Ung Dương Cung, Can Phong Đế phân phó Uông công công: “Truyền Chiêu Vương, Chiêu vương phi và Yến Xước tới đây.”

“Vâng.” Uông công công đáp.

Can Phong Đế lại nói: “Đều lui xuống.”

Uông công công liền dẫn cung nhân lui ra ngoài.

Hai người Chu Hành và Dung Hoa nhận được tin, dọn dẹp một hồi rồi tiến cung, tới cổng lớn Ung Dương Cung gặp Yến Xước, ba người nhìn nhau, nâng bước vào trong.

Uông công công khom người đứng ở cửa chủ điện: “Vương gia, vương phi, tướng gia, mời vào trong, bệ hạ đang chờ ba vị.”

Tẩm cung của thiên tử xa hoa tinh quý, huy hoàng tráng lệ, Can Phong Đế ngồi trên long sàng, Vân Như Tuyết ngồi ở ghế trên cười tủm tỉm cùng ông ta nói chuyện, dì Hồng và dì Lam một trái một phải đứng cạnh nàng.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Ba người Dung Hoa hành lễ, ánh mắt đều dừng trên người Vân Như Tuyết.

Vân Như Tuyết quay đầu nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Can Phong Đế, hỏi: “Cha, bọn họ là ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.