Hậu quả của một đêm tham hoan chính là ngày thứ hai tỉnh lại, eo Dung Hoa đau nhức như bị xe nghiền, nhưng Chu Hành thì thần thanh khí sảng ngồi bên mép giường đọc sách.
Dung Hoa duỗi tay chọc chọc eo y mấy cái: “Eo thiếp sắp gãy mất rồi.”
Chút sức lực này của nàng chỉ như gãi ngứa cho y, Chu Hành khẽ cười, nhìn vẻ mặt ngây thơ vừa tỉnh dậy của nàng liền ném sách qua một bên, kề sát lỗ tai nói nhỏ: “Ta xoa giúp nàng.” Dứt l ời, ta liền hướng tới vòng eo nhỏ bé của nàng mà nhẹ nhàng xoa.
Độ ấm của bàn tay xuyên qua tầng y phục mỏng manh trực tiếp truyền tới làn da, ngón tay theo đường cong cơ thể tự do hướng lên trên.
Dung Hoa đỏ mặt, bỗng chốc xoay người ngồi dậy: “Đừng náo loạn nữa, hôm nay không phải còn đi bái phỏng công chúa sao?”
Chu Hành mỉm cười, hôn lên vành tai nàng một cái: “Không sao, hoàng tỷ sẽ không trách tội.”
Dung Hoa tức giận trừng mắt một cái, nói: “Hôm qua cũng cho người qua báo với hoàng tỷ, hôm nay không đi, tới lúc công chúa hỏi tới, chàng giải thích đi!”
“Được, ta giải thích với tỷ ấy.” Chu Hành khẽ cười, “Hoàng tỷ khẳng định cũng hi vọng chúng ta sớm sinh hài tử.”
Trên mặt Dung Hoa nóng rát.
Chu Hành cười cười náo loạn với nàng một hồi, sau đó giúp nàng sửa lại lọn tóc, đỡ nàng ngồi dậy, chính mình cũng đứng lên, lớn tiếng gọi: “Người đâu.”
Dứt lời, đám người Túy Đồng liền nối đuôi nhau tiến vào.
Rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong, Dung Hoa chọn cái áo ngoài dệt lụa màu hồng đào và váy yên chi rồi cùng Chu Hành ra cửa qua công chúa phủ.
Công chúa phủ cách Chiêu Vương phủ cũng gần, xe ngựa đi khoảng ba mươi phút liền tới.
Xe ngựa được quản gia trực tiếp dẫn tới cửa thùy hoa mới dừng, Kính Huệ công chúa sớm đã cho Oanh Ca dẫn người đứng chờ, thấy họ tới, Oanh Ca liền tươi cười tiếp đón: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia, Vương phi.”
“Mau đứng lên.” Dung Hoa duỗi tay, mỉm cười.
“Công chúa luôn ngóng trong Vương gia và Vương phi, vừa rồi còn phái người tới hỏi, Vương gia, Vương phi, thỉnh vào trong.” Oanh Ca vui vẻ tiếp đón hai người vào trong.
Chờ tới hậu viện, sớm đã có người bẩm báo Kính Huệ ông chúa, Thành cô cô tới cửa tự mình nghênh đó Dung Hoa và Chu Hành: “Vương gia, Vương phi.”
“Thành cô cô.” Dung Hoa mỉm cười.
“Trí nhớ Vương phi thật tốt, vậy mà còn nhớ lão nô.” Thành cô cô cao hứng tươi cười dẫn họ vào trong.
Kính Huệ công chúa ngồi trên chủ vị, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Chu Hành và Dung Hoa đi qua, hành lễ: “Hoàng tỷ.”
“Công chúa.”
Kính Huệ công chúa mỉm cười đỡ Dung Hoa đứng lên: “Đã là người một nhà, còn khách khí vậy sao? Theo đệ ấy gọi một tiếng hoàng tỷ.”
“Hoàng tỷ.” Dung Hoa biết nghe lời phải, cười tủm tỉm gọi.
“Tốt.” Kính Huệ công chúa kéo nàng ngồi cạnh mình, tỉ mỉ quan sát, “Trời nóng phải lên đường, vất vả lắm đúng không? Xem muội đã phơi đen thành thế này, khí sắc còn không tốt.”
Dứt lời, bà nhìn Thành cô cô, phân phó: “Đi đem đồ tới đây.”
Thành cô cô nhận lệnh, đi vào nội thất.
“Đa tạ hoàng tỷ quan tâm.” Dung Hoa mỉm cười, “Chỉ là đen một chút, có điều trên đường không hề thấy mệt mỏi.”
“Muội đó, chính là biết dỗ lão bà tử ta cao hứng.” Kính Huệ công chúa cầm tay Dung Hoa, “Nghe nói Du Thành núi lỡ, đúng lúc hai người đi qua, có bị thương ở đâu không? Có bị dọa sợ không?” Nói rồi, bà lại nhìn Chu Hành, “Tiểu Cửu thì sao, đệ có bị thương không?”
“Không có.” Chu Hành lắc đầu, trả lời bằng hai chữ đơn giản.
“Tuy vừa lúc đi qua nhưng cũng may, bọn muội không bị thương gì cả.” Dung Hoa cười đáp.
Thấy khí sắc của cả hai đều không tồi, Dung Hoa mang nét tươi cười, Chu Hành cũng bớt lạnh nhạt hơn trước, Kính Huệ công chúa gật đầu trong lòng, cười hỏi Dung Hoa về Yến Xước và Vân Như Tuyết: “Tướng gia và phu nhân có tốt không? Chuyện bên Đông Lăng ta có nghe nói, muội kể kỹ càng tỉ mỉ cho ta xem, mấy năm nay phu nhân phải chịu khổ, hiện tại thân thể đã tốt hơn chưa?”
Dung Hoa cười trả lời.
“Bồ Tát phù hộ, thất lạc mười mấy năm, cũng may một nhà đoàn viên.” Kính Huệ công chúa nói, “Tướng gia và phu nhân nhịn luyến tiếc gả muội đi xa, sau này nhớ thường xuyên về thăm họ, hoặc đón họ tới đây ở chút thời gian cũng được.”
Dung Hoa cười gật đầu: “Vâng, muội cũng tính toán như hoàng tỷ.” Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ mà thôi, cách xa như vậy, một đi một về phải tốn mấy tháng, hơn nữa bọn họ dù muốn đi, chỉ sợ Chính Đức Đế sẽ không đồng ý.
“Ừ, nên như vậy.” Tĩnh Huệ công chúa cười kéo tay Dung Hoa.
Trong lòng vừa vừa ý lại vừa lo lắng.
Cô nương này lần đầu gặp mặt bà đã vừa lòng.
Sau nàng và Diệp gia cắt đứt quan hệ, trở thành nữ hài mồ côi cũng không sao, Tiểu Cửu có năng lực, không cần cưới một Vương phi gia thế tốt để dệt hoa trên gấm, hơn nữa trong mắt bà, Tiểu Cửu cưới một Vương phi không có chỗ dựa, hoàng đế sẽ càng yên tâm.
Quan trọng hơn là, Tiểu Cửu yêu nàng.
Nhưng không ngờ nàng lại có địa vị như vậy.
Là nữ nhi thất lạc của Yến thừa tướng Đông Lăng, hiện tại nàng không chỉ tương nhận với phụ mẫu thân sinh, Yến tướng gia đã đem cả Đông Lăng làm của hồi môn cho nàng.
Vậy hoàng đệ ngồi trên long ỷ kia khẳng định như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Đang nói chuyện, Thành cô cô mang tráp gỗ nạm vàng trở về: “Công chúa.”
Kính Huệ công chúa tươi cười đưa cái tráp cho Dung Hoa: “Hai người thành thân ở Đông Lăng, ta không thể tới, cái này là chút tâm ý của hoàng tỷ ta.”
Cái tráp nặng trĩu, Dung Hoa có chút do dự.
Kính Huệ công chúa mỉm cười mở ra: “Nhìn xem muội có thích không, nếu không thích, ta kêu Oanh Ca dẫn muội vào trong lựa chọn.”
Bên trong là trang sức làm từ ngọc mỡ dê, tản ra ánh sáng oánh nhuận khiến cả căn phòng phát sáng. Khối ngọc điêu khắc thành đóa mẫu đơn gắn trên kim thoa, sinh động như đóa hoa nở rộ.
Dung Hoa do dự: “Hoàng tỷ, đây...” Thật sự quá quý trọng! Tục ngữ có câu hoàng kim có giá ngọc vô giá, ngọc mỡ dê này vốn đã trân quý, huống chi còn được tạo hình thành bộ trang sức đẹp như vậy.
“Cầm đi, ta lớn tuổi rồi không thích những thứ này, vừa may muội rất hợp.” Kính Huệ công chúa cười vỗ tay nàng.
“Đa tạ hoàng tỷ.” Dung Hoa nhận lấy, đưa cho Túy Đồng.
Kính Huệ công chúa mỉm cười, thoáng nhìn qua Chu Hành, nói: “Tiểu Cửu trước kia là người ngông cuồng, sau bị ta đưa tới Thương Châu, nếu đệ ấy chọc giận muội, muội cứ nói với hoàng tỷ, hoàng tỷ giúp muội giáo huấn đệ ấy.”
“Được.” Dung Hoa nhìn Chu hành, cười tủm tỉm, “Đa tạ hoàng tỷ thương muội.”
Kính Huệ công chúa bật cười: “Muội tốt như vậy, hoàng tỷ đương nhiên yêu thương.”
Nhìn hai người thân thiết như thế, Chu Hành mặt mày nhu hòa uống trà.
Kính Huệ công chúa cười nhìn Chu Hành, nói với Dung Hoa: “Hai người cũng đã thành thân hơn một năm, sớm sinh hài tử, như thế Tiểu Cửu có thê tử, có nhi nữ, ta đây mới thật sự yên tâm.”
Chu Hành sặc một ngụm, nhìn Kính Huệ công chúa: “Hoàng tỷ, tỷ đừng dọa nàng ấy, hài tử này bọn đệ không vội, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Dung Hoa cười nói: “Hoàng tỷ, người yên tâm, bọn muội nhất định sẽ sớm ngày cho tỷ bế ngoại chất tử.”
Kính Huệ công chúa sảng khoái bật cười: “Được, được.”
.............................
Dùng bữa xong, Kính Huệ công chúa phân phó Oanh Ca đưa Dung Hoa đi nghỉ ngơi, chính mình kêu Chu Hành qua phòng nói chuyện.
Cho cung nữ và nội thị lui xuống, Kính Huệ công chúa sắc mặt ngưng trọng nhìn Chu Hành, trực tiếp đi vào vấn đề: “Đệ nói rõ cho ta nghe xem, chuyện bên Du Thành kia thật sự là ngoài ý muốn, là thiên tai sao? Trên đường còn xảy ra chuyện gì khác không?”
“Không phải thiên tai.” Chu Hành lắc đầu, “Ở nơi xảy ra chuyện, Đổng Trầm Chu phát hiện mảnh vỡ của đá, nơi đó dân cư thưa thớt, núi cao hiểm trở.” Nơi như vậy đương nhiên sẽ không có hài tử cầm đá đi chơi.
Chu Hành lại đem chuyện gặp Trân nương kể lại đơn giản với Kính Huệ công chúa.
“Đúng là coi mạng dân chúng như trò đùa, đáng bị thiên lôi đánh chết!” Kính Huệ công chúa tức giận mắng một tiếng, lại nói, “Chuyện bên Du Thành không giống hoàng huynh đệ ra tay, ông ta là vua một nước, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện điên rồ như vậy, cho dù muốn đối phó đệ, ông ta tuyệt đối không thể không màng tới bá tánh, còn về Trân nương kia thì nói không rõ, không chừng làm một cái đinh.” Cái đinh hoàng đế muốn sắp xếp bên cạnh Tiểu Cửu!
Còn về chuyện sạt lở kia, theo bà thấy, hoàng đệ ngồi trên long ỷ của bà tuy máu lạnh tàn khốc nhưng ông ta không phải hôn quân, tuyệt sẽ không làm ra chuyện không màng tới bá tánh.
Cho nên so sánh hai chuyện, Kính Huệ công chúa tin rằng chuyện của Trân nương do Chính Đức Đế làm.
Chu Hành lại không nghĩ như vậy, cung mày hiện lên một mạt lạnh lẽo: “Chưa chắc, vì nơi xảy ra chuyện, hai thôn trang bên dưới không chịu thiệt hại quá lớn, số người thiệt mạng chưa tới ba trăm.”
Chỉ cần trừ bỏ y, ba trăm mạng người có tính là gì?
Hơn nữa núi sụp sạt lỡ là thiên tai, người bình thường có ai đi điều tra việc đó?
Kính Huệ công chúa nhíu mày: “Đệ cẩn thận kể lại địa hình nơi đó cho ta nghe xem.”
Chu Hành miêu tả tỉ mỉ một lần.
Kính Huệ công chúa nghe xong, thở dài một hơi: “Hi vọng ông ta không điên cuồng như vậy.” Thân là vua một nước, làm lơ sinh mệnh của dân chúng... Đó là hôn quân!
“Tôn đại nhân sẽ mang chuyện mấy viên đá kia bẩm báo triều đình.” Chu Hành nói.
Đã có người làm ra chuyện như vậy, đương nhiên phải thông cáo thiên hạ, nếu thật do hoàng huynh tốt kia của y làm, vậy ông ta phải cho thế nhân một lời giải thích vừa ý.
Nếu không, hoàng huynh tốt của y sẽ giận tím mặt, cho người điều tra rõ ràng.
“Ừ.” Kính Huệ công chúa nhẹ nhàng gật đầu, lại nói, “Hiện tại Dung nha đầu có gia thế như vậy, chỉ sợ hoàng huynh của đệ sẽ càng cố kỵ, mọi chuyện đệ nhớ chú ý một chút...”
“Đệ biết, hoàng tỷ.” Chu Hành gật đầu.
Kính Huệ công chúa dặn dò một phen, lại quan tâm hỏi thăm thân thể Chu Hành: “Thân thể đệ không sao chứ?” Rốt cuộc trúng độc nhiều năm như vậy, cũng không biết thân thể có suy nhược không?
Đã hơn một năm, hai người vẫn chưa có tin tốt.
“Cô cô nói không sao, hoàng tỷ không cần lo lắng cho đệ.” Chu Hành hiểu bà đang lo điều gì, có điều nghe hoàng tỷ hỏi thế, y cũng có chút ngượng ngùng, gương mặt bất giác đỏ lên.
Thấy y như vậy, Kính Huệ công chúa cũng không truy hỏi, cho y đi xuống nghỉ trưa.
Chờ Chu hành đi rồi, Kính Huệ công chúa thở dài một tiếng.
Thành cô cô dìu bà vào nội thất, cười nói: “Vương gia đã cưới thê, Vương phi là người thông minh, bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, công chúa còn lo lắng gì chứ?”
“Nhìn Tiểu Cửu cưới thế sinh hài tử, bổn cung mới thật sự yên tâm.”
Thành cô cô biết bà thương Chu Hành như nhi tử, vì thế khuyên nhủ: “Người thành thân mấy năm mới có hài tử không ít, công chúa không cần lo lắng.”
“Có lẽ vậy.” Kính Huệ công chúa như suy tư gì đó, gật đầu.