Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 224: Chương 224: Tâm tư




Ánh lửa đầy trời, hai nha đầu ôm nhau không ngừng khóc lóc: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư người ở đâu?”

Hai người muốn xông vào nhưng luồn khí nóng rực liền ập vào mặt, cả hai đều không có dũng khí tiếp tục vào trong.

Ni cô dẫn đường cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, nắm lấy một nha đầu, hỏi: “Phương cô nương còn ở trong sao?”

Nha đầu kia khóc lóc: “Tiểu thư vừa chạy vào trong.”

Phó Cửu Lận nghe vậy liền nhíu mày: “Phương cô nương?” Đúng rồi, Phương cô nương Phương Duyệt Nhiên đính hôn với Lý Lân chạy tới Liên Hoa Am ăn chay niệm phật, khi đó sự tình nháo tới huyên náo ồn ào, hắn đương nhiên biết.

Chỉ là Lý Lân đã chết, hiện tại giang sơn Lý Lân cũng điên đảo, Phương Duyệt Nhiên này tại sao còn chưa về nhà?

Ý niệm chỉ chợt lóe trong đầu, hắn không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy.

“Đại nhân, phiền người cứu Phương cô nương, cứu nàng ấy.” Ni cô kia nôn nóng khom người cầu tình với Phó Cửu Lận.

Phu nhân và hai nữ nhi kia có thân phận gì, không nói bọn họ cũng không hỏi, nhưng Phương cô nương này mọi người đều biết, nàng thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện, Liên Hoa Am khẳng định không còn yên bình.

Phó Cửu Lận gật đầu.

Không đợi Phó Cửu Lận phân phó, Chu Chước đã cùng mọi người cứu hỏa.

“Ta đi kêu thêm người tới.” Ni cô kia thấy thế liền nói với Phó Cửu Lận một tiếng, sau đó vội vàng chạy đi gọi người.

“Phương cô nương sao lại ở trong viện này? Các ngươi và người ở đây quen thuộc sao?” Phó Cửu Lận nhìn hai nha đầu kia, hỏi.

Không quen biết.” Nha đầu y phục màu trắng lắc đầu: “Chỉ là thời điểm đi ngang, vừa lúc sư phụ của am đưa đồ cho họ, cửa mở ra, có khả năng tiểu thư đã nhìn thấy.”

Nha đầu lại duỗi tay chỉ chỉ: “Tiểu thư ở viện bên kia.”

Hàng năm tới đây thắp hương bái Phật đầu là phu nhân tiểu thư nhà cao cửa rộng, vì thế tường viện ở am tất nhiên được xây cao lên, người ngoài khẳng định không nhìn thấy tình hình bên trong.

Nhưng nếu cửa mở, rất có khả năng nhìn được vài thứ bên trong.

Phó Cửu Lận vội hỏi: “Các ngươi gặp người bên trong? Quen biết người bên trong sao? Cô nương các ngươi sao lại vọt vào?”

Hai nha đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Nha đầu còn lại hoảng loạn mà khóc nấc lên: “Am bốc cháy, hai người nô tỳ che chở tiểu thư chạy ra ngoài, không ngờ bên trong truyền tới tiếng la, tiểu thư dừng bước một chút rồi sau đó xoay người vọt vào.” Tốc độ nhanh tới mức hai người muốn kéo lại cũng giữ không chặt.

Vọt vào chính là quen người bên trong, hơn nữa người bên trong còn rất quan trọng với nàng! Phó Cửu Lận không khỏi khó hiểu.

Theo hắn suy đoán, cái gọi là hai nữ hài nhi kỳ thật chính là Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt bị người ta thay nữ trang.

Chỉ là... Hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi.

Phương cô nương này không màng sinh tử vọt vào, vậy người bên trong khẳng định rất quan trọng đối với nàng! Mà giao tình giữa Phương gia và Yến gia chỉ là nể mặt nhau thôi.

Hoài nghi trong lòng Phó Cửu Lận lóe lên, sau đó duỗi tay chuẩn bị xách thùng nước xối lên rồi vào trong cứu người.

Đúng lúc này, ngay cửa có thân ảnh lắc lư, một thứ gì đó được chăn bọc lại từ trong lăn ra ngoài.

Sau đó, bên trong ầm ầm mấy tiếng, giống như có gì đó rơi xuống đất, thế lửa lập tức mạnh lên vài phần.

Có người vội tiếp lấy.

Ngoài chăn đã bị thiêu đốt, người đó vội xốc chăn ra.

Gương mặt của hai đứa nhỏ lập tức lộ tới.

Ánh cô cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội đi qua: “Thần Nhi, Triệt Nhi.”

Phó Cửu Lận cũng đi qua.

Trên mặt hai đứa nhỏ đều dơ bẩn bất kham, thần sắc lo sợ không yên, đầu tóc tán loạn, trong mắt đều chứa nước cố nén không cho rơi xuống. Đợi nhìn rõ người trước mắt, hai người oa lên một tiếng nhào vào lòng Phó Cửu Lận, lớn tiếng khóc: “Phó ca ca, Phó ca ca.”

“Được rồi được rồi, không sao, không sao nữa.” Phó Cửu Lận thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống, mỗi tay ôm một hài tử, vỗ về bọn chúng: “Không sao nữa, đừng sợ, không khóc, Phó ca ca ở đây.”

An ủi một hồi, hắn kéo hai đứa nhỏ ra: “Mau để cô cô xem có bị thương ở đâu không.” Dứt lời hắn đứng dậy, gật đầu với Ánh cô cô.

“Tiểu thư nhà ta đâu? Hai người có nhìn thấy tiểu thư nhà ta không?” Hai nha đầu của Phương Duyệt Nhiên nhào tới, nôn nóng hỏi Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt.

“Vị tỷ tỷ kia còn ở bên trong.” Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần duỗi tay chỉ vào trong, nói.

“Phó ca ca, là vị tỷ tỷ kia cứu đệ và Triệt Nhi.” Kiều Vũ Thần kéo tay Phó Cửu Lận, ngửa đầu với con mắt hồng hồng, “Phó ca ca, vị tỷ tỷ kia sẽ không có việc gì chứ?”

“Ừ, sẽ không sao.” Phó Cửu Lận gật đầu, đưa mắt nhìn Ánh cô cô.

“Không sao, chỉ là chịu chút kinh hách, bị thương ngoài da mà thôi.” Ánh cô cô cẩn thận kiểm tra cho hai hài tử một hồi, nói.

Hai nha đầu kia lại khóc lóc không ngừng.

Phó Cửu Lận nhìn lướt qua, nhặt chăn mỏng khi nãy bọc lấy Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt lên, sau đó xối hai thùng nước lên mặt và người, lại nhận khăn ướt từ Ánh cô cô, nắm chặt trong tay rồi xông vào trong.

“Đại nhân.”

“Phó ca ca.”

Mọi người kinh hô.

Phó Cửu Lận như không nghe thấy, chỉ trực tiếp xông vào trong: “Phương cô nương, Phương cô nương...”

Phương cô nương khẳng định nhận ra đứa nhỏ Kiều Vũ Thần này. Tuy hắn không biết vì sao nàng lại mạo hiểm cứu chúng, nhưng nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Nếu nàng xảy ra chuyện, cảm giác thiếu ân tình người ta không dễ chịu gì, chỉ sợ trong lòng nghĩa muội sẽ vô cùng khổ sở.

Nghe ni cô báo Phương Duyệt Nhiên bị vây trong lửa, sư thái chủ trì vội dẫn người tới: “Mau, mau.”

Thấy hai đứa nhỏ bình an vô sự, bà ta niệm một tiếng Phật, sau đó chỉ huy mọi người hỗ trợ.

Trước mắt đều là lửa, khói mù dày đặc khiến hai mắt không thể mở to, Phương Duyệt Nhiên duỗi tay đẩy đẩy xà nhà đang đè trên đùi.

Toàn thân vô lực, trên vai và trán vì cứu hai đứa nhỏ mà bị thương, hiện tại bị vây trong thế lửa, Phương Duyệt Nhiên cười một tiếng, chấp nhận số mệnh mà thu tay về, sau đó nhắm hai mắt lại.

“Phương cô nương, cô nương ở đâu?”

Thanh âm này...

Phương Duyệt Nhiên kinh hỉ mở mắt, thanh âm này, nàng không nghe lầm chứ?

Là tiếng của chàng!

Nhưng chàng sao lại ở đây?

Hiện giờ Yến gia là gia tộc tôn quý nhất Đông Lăng, tướng gia ngoại trừ nữ nhi, dưới gối ông ấy chỉ có một đứa con nuôi này, chàng so với khi trước càng thêm tôn quý, lúc này hẳn đang phụ tá tướng gia xử lý triều chính.

Lâu công tử sao lại tới đây lúc này?

Phương Duyệt Nhiên cười tự giễu, lắc đầu.

Khẳng định là ảo giác rồi!

“Phương cô nương, Phương cô nương...” Thanh âm vội vàng kia lần nữa truyền tới.

Phương Duyệt Nhi quay đầu nhìn theo hướng có thanh âm kia, hai mắt lập tức mở to, người đó bọc chăn, nhưng dung nhan vẫn luôn khắc trong đáy lòng lập tức đập vào mắt.

Thật sự là chàng! Nước mắt dâng lên, Phương Duyệt Nhiên nhấc tay, gọi: “Lâu công tử, ta ở đây.”

Đúng rồi, Tứ công tử Kiều gia ở nơi này, Lâu công tử tới đây khẳng định là đón bọn chúng về.

Tuy chưa từng gặp Mạnh Phi Triệt, nhưng hai lần vô tình nhìn thấy, một cái liếc mắt nàng đã nhận ra Kiều Vũ Thần trong hai hài tử, ngẫm lại, đứa nhỏ khác hẳn là công tử Mạnh gia, khi đó nàng còn thắc mắc tại sao hai đứa nhỏ lại ở Liên Hoa Am, nhớ tới phụ mẫu đã mất của Kiều Vũ Thần, lại thấy nó một thân trắng thuần, nàng chỉ nghĩ nó tới đây cầu phúc cho phụ mẫu, mà công tử Mạnh gia kia hẳn là đi theo.

Có điều, nàng lại không thấy trưởng bối của chúng.

Qua bái phỏng?

Nghĩ tới trước kia nàng và nữ quyến tướng phủ không có giao tình gì, tuy Lý Lân đã chết, thiên hạ Đông Lăng cũng sửa thành họ Yến, nhưng nàng rốt cuộc cũng từng định thân với Đại hoàng tử tiền triều, thân phận xấu hổ, hơn nữa dẫn bọn nhỏ tới, nếu không phải Lâu công tử, không phải Yến phu nhân thì chính là Yến Dung Hoa, vì thế, nàng mới không qua chào hỏi.

Hôm nay thời điểm đi ngang qua, không ngờ lại nghe hài tử bên trong kêu gào: “Tỷ tỷ cứu mạng, Yến bá bá cứu mạng, Phó ca ca cứu mạng...”

Tiếng kêu của hài tử vô cùng thê lương, hơn nữa bên cạnh không có ai khác, ngay cả nha đầu và bà tử cũng không phát hiện, lúc đây nghĩ cũng không có thời gian, nàng liền trực tiếp xông vào.

Nghe nói Lâu công tử cực kỳ yêu thương nghĩa muội Yến Dung Hoa, mà Yến Dung Hoa lại vô cùng thương yêu đệ đệ Kiều Vũ Thần này.

Nếu Kiều Vũ Thần xảy ra chuyện, vậy Yến Dung Hoa khẳng định sẽ thương tâm, nàng thương tâm, Lâu công tử khẳng định sẽ khổ sở.

Có thể vì chàng làm chút chuyện, cả đời này nàng cũng không hối hận.

Không ngờ, chàng lại vọt vào thế lửa tới cứu nàng! Phương Duyệt Nhiên nhìn gương mặt ôn nhuận của Phó Cửu Lận, cảm thấy cho dù lúc này phải chết, chính mình cũng rất hạnh phúc.

Phó Cửu Lận nghe được tiếng của nàng, vội đi tới: “Phương cô nương, là cô nương sao?”

“Lâu công tử...” Phương Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Cửu Lận, khóe mắt ẩn ẩn nước, lắc đầu, “Lâu công tử, nguy hiểm như vậy, ngài không nên vào đây! Hai hài tử sao rồi?”

“Bọn chúng đều không sao.” Phó Cửu Lận nói một tiếng, sau đó đưa khăn ướt qua, “Mau che miệng và mũi lại.”

Phương Duyệt Nhiên duỗi tay chỉ nhận một mảnh, sau đó đưa phần dư trở lại: “Phần này Lâu công tử dùng đi.”

“Cô nương cầm.” Phó Cửu Lận lắc đầu, lại cúi người nhìn xà nhà đè trên người nàng, “Cô nương chờ một chút.”

“Ừ.” Phương Duyệt Nhiên gật đầu, trong lòng như hoa tươi nở rộ.

Phó Cửu Lận khoác cái chăn ướt đẫm lên người nàng, khom người.

Xà nhà đã bị thiêu tới nóng rực, trúng vào tay khẳng định đau tới xương tủy.

“Dùng cái này...” Phương Duyệt Nhiên lần nữa đưa khăn qua, “Nếu Lâu công tử bị thương, hai người chúng ta đều bị vây ở chỗ này.”

Phó Cửu Lận gật đầu nhận lấy, bọc khăn quanh tay, sau đó ôm xà nhà ra dọn đường, chờ dọn xong, Phó Cửu Lận nhìn nàng, hỏi: “Phương cô nương đi được không?”

Phương Duyệt Nhiên thử cử động chân, lập tức đau tới tê một cái, sắc mặt đầy tro không thể nhìn ra gì, nhưng môi nàng đã trắng bệch, mồ hôi trên trán không ngừng đổ ra.

Phương Duyệt Nhiên nhìn Phó Cửu Lận, lắc đầu: “Chân ta hình như bị thương rồi, không động đậy nổi.”

Xà nhà nặng như vậy đè vào người, khẳng định là bị thương tận xương cốt!

“Đắc tội.” Phó Cửu Lận nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống, “Ta cõng cô nương ra ngoài.”

Hắn cõng nàng ra ngoài? Phương Duyệt Nhiên chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vội vàng lắc đầu: “Không cần, tìm xem có gậy gộc gì xung quanh không.” Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn bốn phía.

Khách hành hương bên ngoài không ít, bị người ta nhìn thấy khẳng định là không tốt, hắn có tiền đồ, nàng không thể khiến danh tiếng hắn bị bôi đen được.

Phó Cửu Lận nhìn nàng một cái, sau đó cũng liếc nhìn xung quanh nhưng một món đồ có ích cũng không thấy, vì thế liền nói: “Được rồi, thời khắc nguy cấp, ra ngoài trước quan trọng hơn!” Nói rồi, hắn dìu Phương Duyệt Nhiên dậy.

Cả người Phương Duyệt Nhiên căng cứng, chỉ có thể an tĩnh ghé vào lưng hắn, trái tim đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.