Sắc mặt Ngọc di nương tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, vừa thấy Diệp Thế Lâm nước mắt liền trào ra, nhào vào lồng ngực của ông: “Lão gia, đều do tiện thiếp vô dụng, tiện thiếp không giữ được hài tử của chúng ta.”
Diệp Thế Lâm vỗ lưng của nàng, thấp giọng: “Đừng khóc, cẩn thận sức khỏe của mình.”
Ngọc di nương khóc tới ướt đẫm vạt áo ông ta.
Diệp Thế Lâm nhìn mà trái tim cũng đau đớn: “Ngọc Nhi ngoan, đừng khóc, hài tử mất về sau sẽ có lại, chỉ cần nàng không sao thì tốt rồi...”
Ngọc di nương dù sao cũng mới sinh non, cho nên được Diệp Thế Lâm dỗ một chút đã chìm vào giấc ngủ. Ông ta cúi người chỉnh lại chăn gối cho nàng, lúc ra ngoài liền trực tiếp hỏi Hương Vân: “Đại phu nói thế nào?”
“Đại phu nói di nương chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì sẽ không sao.” Hương Vân thấp giọng.
Tuy là sinh non, nhưng thân thể Ngọc di nương lại không ảnh hưởng quá nhiều, mà hiện tại Diệp Thế Lâm đang nghĩ, đang êm đẹp sao có thể sảy thai cơ chứ? Càng nghĩ, ông ta càng tức giận.
Dặn dò Hương Vân mấy câu, Diệp Thế Lâm liền rời khỏi Lại Ngọc các, tới phòng của Diệp lão phu nhân.
“Lão gia.” Thấy ông ta tới, Lý ma ma vội uốn gối hành lễ, chờ Diệu Châu mang trà và điểm tâm lên mới mang người lui xuống.
Sắc mặt Diệp lão phu nhân đặc biệt âm trầm, chỉ nói: “Ngồi đi.”
Diệp Thế Lâm ngồi đối diện bà, nói: “Là nhi tử bất hiếu, chuyện trong nhà khiến người lo lắng, thời tiết hôm nay lại lạnh như vậy, thật là lỗi của nhi tử.”
Lão phu nhân thở dài một hơi: “Việc này trách con sao? Đây vốn là chuyện của nội viện, nói tới cùng là do thê tử con quản lý không nghiêm nên mới để xảy ra chuyện đáng giận như vậy, chỉ đáng thương cho tôn tử của ta...”
“Đều do nhi tử vô dụng.” Diệp Thế Lâm cũng vô cùng bi thương, chỉ biết tự an ủi, “Có lẽ nó có duyên nhưng không đủ phận với chúng ta. Mẫu thân, người đừng quá đau lòng.”
Diệp lão phu nhân thở dài, gật đầu.
Diệp Thế Lâm tới đây là muốn tìm hiểu nguyên nhân, Diệp lão cũng không có ý giấu diếm, đem toàn bộ sự tình thẩm vấn hôm nay kể lại một lần.
Diệp Thế Lâm dù sao cũng là người trong quan trường nhiều năm, nghe xong liền cau mày: “Việc này vô cùng kỳ lạ, mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ điều tra tới cùng.”
Diệp lão phu nhân đương nhiên hiểu tâm tư của ông ta, do dự một lúc mới nói: “Con hành động bí mật một chút, đừng để người ngoài biết được.” Mẫu tộc Kỷ thị là hầu môn, vạn nhân có liên quan tới Kỷ thị thì thật không tốt.
Diệp Thế Lâm gật đầu: “Nhi tử hiểu.”
Người trong phòng không ít, nhưng mấy năm nay ngoại trừ con cái của chính thê Kỷ thị thì ông ta chỉ có mỗi mình Diệp Cẩm Cần do Ngọc di nương sinh dưỡng, khó khăn lắm Ngọc di nương mới hoài thai lần nữa, hiện tại hài tử không còn, ông ta đương nhiên nghi ngờ Kỷ thị, Chuyện thiếp thất trong phòng mãi không có động tĩnh, ông ta cũng nghi ngờ Kỷ thị, nhưng bà ta rốt cuộc cũng sinh cho ông hai nam một nữ, bản thân lại kiêng kị Kỷ gia, cho nên trước nay không giải quyết thẳng thừng.
Có điều chuyện lần này không giấu, hài tử trong bụng Ngọc di nương đã mang mấy tháng rồi, vì thế, ông hạ quyết tâm điều tra rõ ràng chân tướng.
Diệp lão phu nhân nói: “Ừ, trong lòng con chắc cũng hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì nên buông tay. Người ở Lại Ngọc các đã bị nhốt lại, còn Lan di nương kia... Nàng ta dù sao cũng là người của nhị phòng, ta đã kêu nàng ta về phòng của mình, cũng cho người ngầm giám sát.”
“Vâng, Lan di nương dù sao cũng sinh dưỡng Lục nha đầu, nhốt nàng ta cùng đám nha đầu bà tử quả thật không ổn.”
Diệp lão phu nhân uống một ngụm trà: “Đúng rồi, con quen biết nhiều bên ngoài, cho người điều tra thân phận Túy Đồng và Lưu Tô, hai nha đầu bên cạnh Ngũ nha đầu đi.”
Để Lý ma ma đi tra, bà vẫn cảm thấy không an tâm. Bà ta dù sao cũng đã lớn tuổi, mà những gì nha đầu kia làm hôm nay thật sự không giống người bình thường. Hai người bọn họ vừa vào phủ, thật không biết Ngũ nha đầu đã nhặt từ đâu về nữa?
“Ngũ nha đầu, nó lại làm sao nữa vậy?” Diệp Thế Lâm thuận miệng hỏi.
“Con còn chưa biết, hôm nay nha đầu của nó giật cây trâm trên đầu Lan di nương xuống.” Nhớ lại tình hình khi đó, nhịp tim của Diệp lão phu nhân cũng trở nên hỗn loạn.
Nha đầu này nếu có ác ý, nữ tử hậu trạch không phải giống như con kiến trong tay nàng ta hay sao?
“Có lẽ là người trong giang hồ biết chút võ công.” Diệp Thế Lâm hoàn toàn không để bụng.
“Nhan sắc của Ngũ nha đầu... Ta lo tới lúc đó con bé không muốn, bên người lại có nha đầu như vậy, là tai họa ngầm cũng không biết chừng.”
“Một nha đầu thì có thể làm ra chuyện gì? Mà Ngũ nha đầu, nó dù sao cũng là cô nương Diệp gia, được chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, có thể cống hiến cho Diệp gia là trách nhiệm của nó.” Diệp Thế Lâm vốn không để tâm vào nha đầu kia, có điều vẫn an ủi Diệp lão phu nhân, “Mẫu thân yên tâm, con sẽ phái người điều tra, nếu cảm thấy không ổn, tới lúc đó tổng cổ nàng ta là được.”
“Con chú ý một chút.” Vất vả cả ngày, Diệp lão phu nhân cũng có chút mệt mỏi, đành xua tay, “Con trở về đi.”
Thấy bà ta như vậy, Diệp Thế Lâm vội đứng dậy khom người: “Vậy nhi tử xin cáo lui trước, mẫu thân nghỉ ngơi đi.”
.....................
Có Túy Đồng ngầm trợ giúp, Diệp Thế Lâm rất nhanh đã tra ra manh mối, là tổ yến mà Ngọc di nương ăn cùng bức tượng Tống Tử Quan Âm xảy ra vấn đề.
Mời đại phu tới kiểm tra, xác thực tổ yến bị thêm vài thứ, nước lau Tống Tổ Quan âm cũng bị người ta động tay chân.
Đại phu nói những thứ này tích tụ theo thời gian, nếu còn kéo dài sẽ khiến một thi hai mạng đều mất, hiện tại Ngọc di nương không sao đã là may mắn lắm rồi!
Nghe xong, Diệp Thế Lâm vô cùng tức giận.
Tra tiếp, tổ yến và Tống Tử Quan Âm đều là đồ Diệp lão phu nhân đưa tới.
Cùng lúc, Lý ma ma cũng tra ra manh mối này, Diệp lão phu nhân giận tím mặt, cư nhiên có người động tay động chân vào đồ của bà!
Ngọc di nương là người cẩn thận, chuyện ăn uống vô cùng để tâm, cho nên mọi thứ đều đưa Tố Lan và Tố Ngọc kiểm tra, còn cả Lan di nương. Hiện tại Tố Lan đã chết, Tô Ngọc tuy bị đánh nhưng chỉ một mực kêu oan.
Mà mỗi ngày người lau chùi Tống Tử Quan Âm chính là một tiểu nha đầu tên Hoàng Oanh.
Còn tổ yến, Tố Ngọc cũng không biết gì, nhưng món này lại qua tay quá nhiều người, nguyên nhân có thể xuất phát từ trong viện của Diệp lão phu nhân.
Tiểu nha đầu Hoàng Oanh cũng không ngừng kêu oan, cuối cùng chịu không được nghiêm hình tra tấn mà mở miệng khai, nói là Hoàng Mai tỷ tỷ kêu nàng ta làm như vậy, thuốc cũng do Hoàng Mai cung cấp.
Hoàng Mai này lại không phải là người của Kỷ thị, chẳng qua là cháu gái của Trần ma ma, cho nên người sai khiến không cần nói mọi người cũng biết.
Trong lòng Diệp lão phu nhân tuy đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không thể kìm nén cơn giận: “Đi, đi gọi Kỷ thị tới cho ta!”