Vì phải mở tiệc thiết đãi Trịnh Cầu Nguyên, cho nên cung yến lần này đặc biệt long trọng hơn năm trước, có điều Chương Hoàng Hậu không hề ra mặt, cũng không nói gì thêm.
Chương Hoàng Hậu lấy lý do dưỡng bệnh mà không làm, ngay cả Can Phong Đế cũng không có cách, dù sao cũng không thể trói bà tới quản lý, hơn nữa quân doanh còn phải nhờ Chương tướng quân củng cố quân tâm, thời điểm Chương tướng quân đang bị thương nặng, ông ta càng không thể dùng quyền thế ép buộc Chương Hoàng Hậu làm gì.
Vì vậy, Can Phong Đế đem sự tình giao cho Lệ Phi và Đoan Phi xử lý.
Sự tình cụ thể đương nhiên đã có Lễ Bộ, Nội Vụ Phủ và Hồng Lư Tự an bài, chẳng qua mọi chuyện lớn bé đều phải có hai người quyết định để đảm bảo không xảy ra sai lầm gì. Việc có thể làm được chính là không để Đông Lăng mất hết thể diện, dù sao Trịnh Cầu Nguyên cũng là sứ thần Đại Chu phái tới
Can Phong Đế sợ Đoan Phi và Lệ Phi có vấn đề nên nghiêm túc dặn dò một phen, lại kêu Uông công công chọn ra cung nhân đắc lực đưa qua chỗ bọn họ.
Đoan Phi tất nhiên sẽ dốc hết sức lực xử lý chuyện này, ngoại trừ phải làm thật tốt, bà còn phải cảnh giác với Lệ Phi. Quan hệ giữa Lệ Phi và Trinh Phi không tồi, vì thế bà sợ nhân cơ hội này, Trinh Phi sẽ giở trò ngáng chân.
Nói thẳng ra là lo lắng Trinh Phi tới báo thù.
Tuy không có chứng cứ, nhưng chuyện của Lý Dung, Trinh Phi khẳng định sẽ hoài nghi bà và nhi tử.
Hơn nữa, chuyện này đúng là do bà và hoàng nhi làm!
Có tật giật mình, Lý Du một ngày còn chưa bị định tội, bà và hoàng nhi không thể an tâm.
Thậm chí, cho dù đã định tội rồi, tương lai đối phương vẫn có thể quay lại báo thù.
Lý Du là nhi tử thân sinh của Hoàng Thượng, ông ta chỉ còn hai nhi tử, khẳng định sẽ không nỡ chém chết hắn.
Hơn nữa, người chết chỉ là một thứ nữ tầm thường, chẳng lẽ đường đường là hoàng tử phải lấy mạng đền mạng sao?
Bởi vậy, cho dù đã định tội, Lý Du vẫn có thể uy hiếp tới hoàng nhi, chẳng qua sự uy hiếp này ít hơn khi trước mà thôi.
Vì vậy, định tội không vẫn chưa đủ, nếu cần biện pháp thích hợp, tốt nhất là một chiêu lấy mạng Lý Du mới tốt!
Trong quá trình an bài yến tiệc, Đoan Phi không thấy Trinh Phi có hành động gì, Lệ Phi cũng thành thành thật thật, nghiêm túc làm việc.
Nhưng càng như thế, trong lòng Đoan Phi càng không yên.
Tết Trung Thu đúng hẹn lại tới.
Cung yến bắt đầu vào buổi chiều kéo dài tới tối, hầu tướng huân quý, vương công quý tộc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều cùng nữ quyết tham gia.
Trịnh Cầu Nguyên là sứ giả, Chu Hành và Dung Hoa thật là thân vương Đại Chu và vương phi hòa thân, Can Phong Đế tự mình thịnh tình mời họ tới.
Dung Hoa và Chu Hành không cự tuyệt.
Yến Xước và Phó Cửu Lận chắc chắn phải tham dự cung yến này, vì thế Mạnh lão gia đón Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần về ăn Tết.
Sắp tới giờ bắt đầu, Dung Hoa cùng Chu Hành, còn có Yến Xước, Phó Cửu Lận, bốn người cùng nhau vào cung.
Cung yến tổ chức ở Đan Quế Các, Đan Quế Các tên như ý nghĩa, bốn bề đều tràn ngập phiêu hương của quế, thấm vào gan ruột, thời điểm bọn họ tới đã có không ít người đến dự.
Vừa thấy bọn họ, trước mắt tất cả mọi người bất giác sáng ngời.
Dung Hoa một thân áo ngoài màu tím nhạt mạ vàng, làn váy thu hương tà sắc, trên tóc cài cây minh châu phượng thoa, so với viên minh châu kia, ánh mắt của nàng tựa như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời hè, lấp lánh rực rỡ.
Chu Hành một thân áo bào màu tím, kim quan thúc đỉnh, cao quý ưu nhã.
Hai người như thế họa bích nhân đi tới.
Yến Xước một thân áo gấm xanh thẳm, nho nhã tuấn lãng, Phó Cửu Lận một thân huyền y, khiêm khiêm quân tử như ngọc.
Đa số ánh mắt mọi người đều dừng trên Yến Xước và Phó Cửu Lận, đặc biệt là các cô nương và phu nhân quý phủ.
Yến Xước tuy hơi lớn tuổi nhưng là tướng gia quyền khuynh triều giả, dưới gối chỉ có Chiêu Vương Phi là nữ nhi, tuy Chiêu Vương Phi hiện tại đang ở tướng phủ, nhưng sớm muộn nàng vẫn phải trở về Đại Chu, về Đại Chu rồi, ngàn dặm xa xôi tương lai khó mà gặp mặt. Bên cạnh tướng gia lại không có thiếp thất và thông phong, vì thế ông ấy đúng là một lựa chọn không tồi.
Phó Cửu Lận tuy chỉ là con nuôi của tướng gia nhưng phong hoa chính mậu, lại có năng lực, được tướng gia ở phía sau giúp đỡ, tương lai khẳng định thăng tiến vượt bậc.
Vào Đan Quế Các, bốn người liền chia ra, Dung Hoa tới bên nữ quyến, Đoan Phi và Trinh Phi tự mình tới tiếp đón: “Vương phi tới rồi.”
“Hai vị nương nương.” Dung Hoa gật đầu.
Trên mặt Lệ Phi mang theo tươi cười nhưng ánh mắt lại không có mấy phần nhiệt tình, tay nắm khăn lụa bất giác dùng lực mấy phần.
Tuy tra không ra, nhưng trong lòng Lệ Phi có thể ẩn ẩn đoán được, nếu không phải nàng, nữ nhi nhất định đã không cần phải ở lại Đại Chu.
Nếu không phải vì Hoàng Thượng đã có phân phó, lại được Trịnh Phi dặn dò, hôm nay bà sẽ giải quyết Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi!
Mà Đoan Phi lại vô cùng nhiệt tình, nếu có thể được tướng gia hỗ trợ, đối với nhi tử là trợ lực rất lớn.
Dung Hoa hàn huyên với hai người mấy câu, thấy lại có nữ quyến tới liền nói: “Hai vị nương nương cứ bận việc của mình đi.”
“Chậm trễ vương phi.” Đoan Phi vội kêu cung nữ mời nàng nhập tọa.
Đinh Ti sớm đã tới, thấy Dung Hoa rảnh rỗi liền đứng dậy mỉm cười đi tới: “Vương gphi.”
“Phu nhân, mau ngồi.” Dung Hoa thoáng nhìn qua, “Lão phu nhân không cùng tới sao?” Biết lão phu nhân ít khi ra cửa nhưng nàng vẫn quan tâm hỏi một câu.
Đinh Ti gật đầu: “Ừ, đang ở trong phủ.”
Khách khứa đều đã tới, trong vườn oanh thanh yến ngữ vô cùng náo nhiệt, người nhiều, Dung Hoa và Đinh Ti chỉ tán gẫu vài câu.
Đúng lúc này, Thành Dương Bá phu nhân Trương phu nhân dẫn theo hai nữ nhi như hoa như ngọc đi tới: “Vương phi, Ninh phu nhân.”
Dung Hoa và Đinh Ti vội dừng chuyện đang nói, xoay đầu cười: “Trương phu nhân.”
“Văn Nhi, Nhã Nhi, mau hành lễ với vương phi và Ninh phu nhân.” Trương phu nhân cười nói.
Hai cô nương xinh xắn Trương Văn và Trương Nhã uốn gối hành lễ: “Gặp qua vương phi, Ninh phu nhân.”
Tướng mạo hai người đều có phần tương tự Trương phu nhân, Trương Văn tiếu lệ, Trương Nhã dịu dàng, đúng là xinh đẹp như hoa như ngọc.
“Mau đứng lên.” Đinh Ti nhận ra bọn họ.
Nhưng với Dung Hoa, đây là lần đầu gặp mặt, nàng nhịn không được mà tán thưởng một câu: “Phu nhân thật có phúc khí, hai nữ nhi đều như thiên tiên.” Tuy không quen biết, nhưng nàng có nghe nói Đại nữ nhi con vợ cả của Trương phu nhân sớm đã xuất giá, mà hai người này là cô nương con vợ lẻ của bá phủ.
“Vương phi quá khen.” Trương phu nhân cười tủm tỉm, “Sớm đã muốn qua bái phỏng vương phi, lại lo quấy rầy người nên rốt cuộc vẫn chưa có cơ hội.”
“Cái gì là quấy rầy chứ? Phu nhân khách khí quá rồi, chờ người có thời gian rảnh rỗi, ta mời phu nhân qua phủ uống trà.” Dung Hoa khách sáo một câu.
Trương phu nhân cười nói: “Ta ở chỗ này đa tạ vương phi trước.” Bà quay đầu nói với Trương Nhã và Trương Văn, “Tỷ muội hai đứa đi chơi đi.”
“Vâng, mẫu thân.” Trương Văn và Trương Nhã đáp một tiếng, sau đó hành lễ với Dung Hoa và Đinh Ti rồi mới rời đi tìm bằng hữu.
“Hai nha đầu này da mặt mỏng, vương phi và phu nhân đừng chê cười.” Trương phu nhân cười nói, ánh mắt dừng trên người Dung Hoa.
Ngũ hoàng tử đang ở trong tù, trong khoảng thời gian này bá gia đều vô cùng khó khăn. Trương Văn và Trương Nhã tuy là con vợ lẽ nhưng dù gì cũng là cô nương bá phủ, tưởng gia tuổi đã lớn, làm vợ kế vẫn không tồi, mà Phó Cửu Lận là con nuôi của tướng gia, nữ nhi con vợ lẽ cũng có thể xứng đôi với hắn.
Mặc kệ là ai, nếu có thể lọt vào mắt vương phi, vương phi lại mở lời với tướng gia hoặc Lâu công tử, đó là việc tốt không gì hơn.
Như vậy, đối với Ngũ hoàng tử và bá phủ mà nói cũng là một cơ hội.
Có tướng gia trợ giúp, Ngũ hoàng tử nhất định có thể thoát thân.
Trong lòng Trương phu nhân thầm tính toán.
Tuy không nói rõ, nhưng Dung Hoa vẫn có thể đoán ra ý bà ta.
Bọn họ hàn huyên một hồi, lại có phu nhân dẫn nữ nhi tới chào hỏi Dung Hoa và Đinh Ti.
Con vợ cả con vợ lẽ đều có, tất cả đều là cô nương dung mạo xuất chúng, đều hướng tới Yến Xước và Phó Cửu Lận mà đến đây.
Tuy không nói ra mục đích của mình nhưng trong lòng Dung Hoa vô cùng rõ ràng, trên mặt chỉ có thể duy trì nụ cười lãnh đạm. Bên phía phụ thân, các nàng đúng là mơ tưởng, mẫu thân nàng vẫn còn sống kìa! Mà chuyện của Phó Cửu Lận, hắn tự có chủ trương, không cần nàng nhọc lòng.
Mặt trời ngả về Tây, Can Phong Đế mới cùng Chương Hoàng Hậu tới.
Mọi người hành lễ, lần lượt ngồi xuống.
Can Phong Đế nói mấy câu mở màn một phen, yến hội liền chính thức bắt đầu.
Vòng rượu thứ nhất, Can Phong Đế nhìn Trịnh Cầu Nguyên, nói: “Đại nhân đường xa mà tới, vất vả rồi.”
“Tạ bệ hạ.” Trịnh Cầu Nguyên bình tĩnh đứng dậy, cầm chén rượu lên, cười nói, “Thay bệ hạ Đại Chu ta chúc Đông Lăng mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Can Phong Đế cao hứng cười ha ha ba tiếng, nâng cao chén rượu, nói: “Nào, chúng Đông Lăng ta và Đại Chu đều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Mọi người cùng nâng chén phụ họa.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng lên cao, ca vũ trong bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
“Vương gia là chuẩn bị cùng Trịnh đại nhân trở về Đại Chu sao? Hay là có an bài khác.” Trong tiếng sáo, Can Phong Đế nhìn Chu Hành, cười nói, sau đó nhìn Trịnh Cầu Nguyên, “Xem ra bệ hạ quý quốc đang rất lo cho vương gia và vương phi.”
Can Phong Đế đã bắt cái thang, Trịnh Cầu Nguyên đương nhiên tươi cười hùa theo: “Bệ hạ đương nhiên vô cùng tưởng niệm vương gia và vương phi, ngóng trông vương gia và vương phi có thể sớm ngày trở về.”
“Có an bài khác.” Chu Hành đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Can Phong Đế, lạnh giọng, “Bổn vương từ nhỏ không ở trong kinh thành, hoàng huynh sớm đã thành thói quen.”
Lời này vô cùng rõ ràng, y không chút hoang mang mà nói sẽ không trở về! Chẳng lẽ không chuẩn bị trở về, ở mãi tại Đông Lăng sao? Can Phong Đế mỉm cười gật đầu: “Nếu vương gia có gì cần trợ giúp cứ việc nói một tiếng.”
Dung Hoa mang theo nụ cười đoan trang ngồi bên cạnh, cúi đầu.
Chu Hành trầm giọng một câu: “Đa tạ bệ hạ.”
“Vương gia khách khí.” Can Phong Đế cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, bang một tiếng, chén rượu trong tay Lý Lân rơi xuống phát ra tiếng kêu giòn vang, mà hắn miệng phun máu tươi trực tiếp ngã xuống mặt đất.