Thời điểm đoàn người tới Hải Lam Các, Lâm Nhược và Ngô cô nương đã đổi sang y phục khô mát, sắc mặt hai người đều tái nhợt, kinh hoảng vẫn còn, hiện tại đang được nha đầu hầu hạ uống canh gừng.
“Vương phi.” Vừa thấy Dung Hoa tới, mọi người liền đứng dậy hành lễ.
“Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống.” Dung Hoa nháy mắt ý bảo nha đầu dìu hai người đứng dậy, quan tâm hỏi, “Hai vị cô nương vẫn ổn chứ?”
Dung Hoa nhìn hai người bọn họ, từ ánh mắt của Lâm Nhược chú ý tới cô nương Ngô gia Ngô Bảo Châu.
Tình hình Ngô gia, nàng có hiểu biết một ít, thế hệ này của Ngô gia chỉ có hai cô nương Ngô Bảo Châu và Ngô Ngọc Châu, tuy chỉ là thứ nữ nhưng ở trong nhà rất được sủng ái, nhìn tên của hai tỷ muội là biết, như châu như bảo, là báu vật của Ngô gia.
Ngô Ngọc Châu gả cho Nhị công tử Tế Ninh Hầu Kỷ gia Kỷ Vũ Chương.
Ngô Bảo Châu trước mắt ước chừng mười bốn tuổi, dung mạo diễm lệ, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha lả lướt như hoa hải đường đang nở, tươi đẹp kiều nhu khiến người ta nhìn mà thích.
Giờ phút này vì rơi xuống nước, trên mặt nàng ấy mang theo vài phần sợ hãi, ngược lại rất giống con thỏ nhỏ chịu chấn kinh, thật khiến người ta nhịn không được mà muốn che chở.
Hai người uốn gối đứng lên, cung kính đáp: “Tạ vương phi quan tâm, chúng ta đều không sao.”
“Nhược Nhi, mau để nương xem, có bị thương ở đâu không?” Thấy trên mặt nữ nhi không chút huyết sắc, Lâm phu nhân cũng không rảnh quản nhiều, trực tiếp ôm Lâm Nhược vào lòng, cẩn thận đánh giá, “Có khó chịu ở đâu không? Có choáng đầu không? Trên người có chỗ nào bị thương không...”
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không sao.” Lâm Nhược ngoan ngoãn lắc đầu.
Ngô phu nhân cũng tiến lên kéo tay Ngô Bảo Châu, hỏi: “Nữ nhi đáng thương của ta, mau để nương xem, có bị thương không...”
Ngô Bảo Châu cũng mảnh mai lắc đầu, nói bản thân không có việc gì.
“Đang tháng chín, rơi xuống nước lạnh như vậy sao có thể không có việc gì? Đại cô nương nếu bệnh căn không dứt thì khó mà khỏe lại.” Lâm phu nhân thật lòng lo lắng cho nữ nhi.
Thanh Hà công chúa là trưởng tẩu, cô em chồng rơi xuống nước, nàng ta đương nhiên cũng tới, đứng một bên lo lắng hỏi: “Muội muội, muội đang êm đẹp, sao lại đột nhiên rơi xuống nước?” Vừa nói, nàng ta vừa nhẹ nhàng liếc nhìn Ngô Bảo Châu.
Thanh Hà công chúa dứt lời, Lâm phu nhân cũng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Ngô Bảo Châu.
Ngô phu nhân tức giận trong lòng, cũng nhìn Ngô Bảo Châu, hỏi: “Bảo Châu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người đang êm đẹp sao lại rơi xuống nước?” Lâm phu nhân bà ta không coi vào mắt, có điều Thanh Hà công chúa ở đây, bà không thể không tỏ vẻ quan tâm.
Dung Hoa nghe vậy chỉ cười nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhược và Ngô Bảo Châu một chút.
Hai cô nương nũng nịu các nàng sao có thể qua vòng bảo hộ mà rơi xuống nước? Cả hai đều là cô nương khuê các, bên người không chỉ có nha đầu của riêng mình, trong vương phủ còn có nha đầu và bà tử hầu hạ.
Có điều thân là chủ nhân, Dung Hoa vẫn xin lỗi: “Đều do bổn cung chiêu đãi không chu toàn, để hai vị cô nương chịu khổ.” Cũng may yến hội hôm nay nữ quyến và nam khách tách ra, nam tân ở ngoại viện, hậu viện toàn là nữ quyến, cứu hai người chính là bà tử và nha đầu biết bơi.
Lâm Nhược cúi đầu, xin lỗi: “Vương phi quá lời, đều là thần nữ không giữ chặt Lâm cô nương, đều là thần nữ vô dụng.””
Hai người đều ôm trách nhiệm lên người mình, đây là vì ân oán bên trong? Dung Hoa thầm nghĩ, nếu cả hai vì cãi nhau mà rơi xuống nước, Diệp gia và Kỷ gia khó thoát khỏi quan hệ, nhưng yến hội hôm nay Diệp gia và Kỷ gia không được mời tới, còn cả Tây Ninh Hầu phủ Kiều gia và Tuyên Bình Hầu phủ Tề gia cũng không được mời.
Nếu không phải vì Kỷ gia hoặc Diệp gia, vậy đó là... Dung Hoa nhìn hai người bọn họ, cười cười, lần nữa xin lỗi: “Cũng là bổn cung sơ sẩy không quản thúc hạ nhân tốt, không thể chiếu cố hai vị cô nương chu toàn, cho nên mới để hai vị kinh sợ, thật sự xin lỗi.”
Trong lòng tuy đón chờ sóng gió ập tới, có điều Lâm Nhược và Ngô Bảo Châu đều nói như vậy, Thanh Hà công chúa cũng chỉ có thể bĩu môi cho qua.
“Nương nương quá lời, đều là nha đầu Nhược Nhi này không cẩn thận, khiến Vương phi lo lắng.” Lâm phu nhân vội nói.
Ngô phu nhân cũng cười làm hòa: “Đúng vậy, cũng là nha đầu này không giữ chặt Lâm cô nương, khiến Vương phi lo lắng.”
Dung Hoa khẽ cười: “Để hai vị cô nương chịu khổ, là bổn cung sơ sẩy.” Nàng lại sai nha đầu hầu hạ bọn họ uống canh gừng xua đuổi hàn khí.
Hai người vừa uống canh gừng xong, nha đầu khác đã dẫn một thái y vội vàng chạy tới, bẩm báo Dung Hoa: “Vương phi, thái y tới.” Tuy vương phủ đã có Lâm Thắng, nhưng hôm nay nữ quyến rất nhiều, Lâm Thắng diện mạo tuấn tú tuổi đời lại còn trẻ, cho nên Dung Hoa và Chu Hành cố ý mời một vị thái y lớn tuổi tới.
Thái y hành lễ trước, sau đó mới bắt mạch cho hai người.
Hai vị cô nương đều không có gì đáng ngại, chỉ chịu chút lạnh và hoảng sợ, thái y kê phương thuốc liền lui xuống.
Lâm Nhược và Ngô Bảo Châu không sao, Dung Hoa cũng an tâm, cười nói: “Hai vị cô nương cứ ngồi xuống trước, thuốc rất nhanh sẽ nấu xong thôi.” Nói rồi, nàng quay đầu phân phó người cầm phương thuốc lui xuống đi nấu.
“Để vương phi lo lắng.” Lâm phu nhân và Ngô phu nhân vội đứng dậy, hành lễ.
Bên kia có các vị hoàng tử phi tiếp đón, Dung Hoa cũng yên tâm, có điều cũng không thể ở đây lâu, nói chuyện một hồi, chờ thuốc mang tới, nhìn hai người uống hết, Dung Hoa cho các nàng nghỉ ngơi Hải Lục Các, còn mình đứng dậy chuẩn bị về bên kia.
Không có trò hay để xem, Thanh Hà công chúa cũng không định tiếp tục ở lại, vì thế theo Dung Hoa đứng lên, cáo từ: “Sắc trời hôm nay cũng không còn sớm, Nhược Nhi lại chịu chấn kinh, bọn con không quấy rầy tiểu hoàng thẩm nữa.”
“Đây...” Dung Hoa chần chờ, nói, “Vẫn là ngồi thêm một chút đi, Lâm cô nương cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Thanh Hà công chúa đã mở lời, Lâm phu nhân đương nhiên không thể ngồi yên, vì thế đứng dậy khách khí cự tuyệt: “Vương phi còn nhiều việc, hài tử Nhược Nhi này trở về nghỉ ngơi là được, khiến Vương phi lo lắng.”
Người Lâm gia cáo từ, Ngô phu nhân đương nhiên cũng đứng dậy cáo từ.
Dung Hoa suy xét, phân phó người tới ngoại viện truyền tin cho Lâm Luật và người Ngô gia, lại tươi cười tặng dược liệu bổ thân cho Lâm Nhược và Ngô Bảo Châu, tự mình tới đưa tới cửa Hải Lục Các, phân phó Thạch ma ma tiễn các nàng đi mới cùng Lưu Tô và Túy Đồng qua sân khấu kịch.
Các phu nhân bên này đều biết chuyện Lâm Nhược và Ngô Bảo Châu rơi xuống nước, chờ Dung Hoa trở về lại không thiếu một màn hỏi thăm.
Dung Hoa tươi cười kể lại sự tình đơn giản một lần.
Mọi người không ngừng tán thưởng Ngô cô nương hăng hái làm việc nghĩa, cũng tán thưởng Lâm Nhược dám làm dám nhận một câu.
Có điều trong lòng mọi người thế nào thì không ai rõ.
Nói hai câu, mọi người cũng không nhắc tới chuyện này, chờ sắc trời muộn dần, Ngô phu nhân và Lâm phu nhân, Thanh Hà công chúa đều đã rời đi, bọn họ cũng lần lượt cáo từ.
Khách khứa đi rồi, bốn chị em dâu Hàn thị cũng dẫn theo hài tử hồi phủ.
..............................
Ngô đại nhân uống chút rượu, một đường có lời cũng không, chờ trở về Ngô phủ, Ngô đại nhân đi ngoại viện, Ngô phu nhân phân phó người nấu canh giải rượu, sau đó mới dẫn Ngô Bảo Châu về chủ viện.
Vào phòng, Ngô ma ma chỉ giữ lại hai đại a đầu và ma ma tâm phúc, còn lại đều cho lui ra ngoài: “Nha đầu con rốt cuộc đánh chủ ý gì hả?”
“Mẫu thân.” Vừa nghe Ngô phu nhân hỏi, Ngô Bảo Châu liền rơi nước mắt, gương mặt tái nhợt đẫm lệ như hoa lê trong mưa.
Còn chưa nói gì đã làm ra bộ dáng bị người ta khi dễ! Giống hệt hồ ly! Đúng là mẫu thân thế nào nữ nhi thế đó! Nhìn thứ nữ này, sắc mặt Ngô phu nhân trầm xuống, quát: “Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn không chịu thành thật với ta? Ngươi cho rằng ngươi và nha đầu Lâm gia kia không nói, người khác không biết sao? Đường đường là thân vương phủ, cái gì ngươi cũng dám làm? Ngươi coi Vương phi là ai hả?” Nếu Chiêu vương phi dễ bị lừa gạt, với dung mạo tuyệt sắc như vậy năm đó nàng đã bị Diệp gia biến thành quân cờ để tranh giành lợi ích.
Ngô Bảo Châu cắn môi, lắc đầu: “Mẫu thân, nữ nhi không hiểu ý của người, nữ nhi thật vì kéo tỷ tỷ Lâm gia nên mới rơi xuống nước.”
“Vì kéo ả ta? Sao ta lại không biết quan hệ giữa nữ nhi ngươi và ả ta lại tốt như vậy?”
Ai tin! Tỷ muội các nàng đều bò từ bụng Hồ di nương kia ra, bất đắc dĩ Ngô gia có hai cô nương như vậy, đừng nói là lão gia, ngay cả lão phu nhân cũng coi như bảo bối, có điều bà cũng không phải không dung được hai thứ nữ này, hơn nữa tương lai các nàng gả vào nhà tốt, đối với nhi tử của mình cũng có thể giúp đỡ vài phần, vì thế những năm nay bà cũng muốn nuôi tỷ muội các nàng dưới gối, nhưng mẫu bằng nữ quý, Hồ di nương kia đòi sống đòi chết cũng không muốn mẫu nữ chia xa, lão gia sủng mẹ con các nàng đương nhiên toàn lực giúp đỡ.
Vì thế, hai thứ nữ Ngô Ngọc Châu và Ngô Bảo Châu này từ nhỏ đến lớn đều do Hồ di nương dạy dỗ, người như thế có thể dạy ra nữ nhi tốt gì? Còn không phải là mấy thủ đoạn câu dẫn nam nhân sao!
“Nữ nhi không xảy ra việc gì với tỷ tỷ Lâm gia cả, chỉ là vô tình gặp bên hồ, nói chuyện phiếm hai câu, không ngờ thời điểm rời đi, Lâm tỷ tỷ bị ngã.” Ngô Bảo Châu khóc như hoa lê dính mưa, “Mẫu thân, nữ nhi thật vì kéo tỷ tỷ Lâm gia, nữ nhi cũng không biết tỷ tỷ Lâm gia tại sao lại đột nhiên té ngã.”
Ngô phu nhân nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Lúc đó bên cạnh các ngươi còn ai khác không?”
Ngô Bảo Châu lắc đầu, rũ mắt trả lời: “Lúc đó bên cạnh nữ nhi và Lâm tỷ tỷ có hai nha đầu của bọn con, nha đầu bà tử của vương phủ đứng khá xa, đúng rồi, khoảng sáu bảy bước...”
Ngô Bảo Châu còn chưa nói hết, ngoài cửa đã truyền tới tiếng kêu thê thảm: “Bảo Châu đáng thương của ta...”
Ngô phu nhân chán ghét nhíu mày.
Rất nhanh, Hồ di nương một thân y phục mà hồng dệt chỉ vàng lau nước mắt vào cửa, hành lễ với Ngô phu nhân xong liền ôm Ngô Bảo Châu mà oa oa khóc lớn.
Ngô phu nhân chán ghét Hồ di nương diễn trò, vì thế nhìn Ngô Bảo Châu, dặn dò: “Nếu Hồ di nương đã tới, vậy Bảo Châu về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không thoải mái thì cho người tới bẩm báo một tiếng.”
Ngô Bảo Châu ngoan ngoãn nghe lời, cùng Hồ di nương cáo lui về phòng.
Rời khỏi viện của Ngô phu nhân, Hồ di nương gấp tới chờ không nổi mà hỏi: “Châu Nhi, con... Có bị thương ở đâu không? Sao lại rơi xuống nước?”
“Di nương không cần lo lắng, con không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.” Ngô Bảo Châu khẽ cười, không ngờ Lâm Nhược kia đúng là người không dễ chỉnh đốn!
Ngô phu nhân không tin lý do thoái thác của hai người, Lâm phu nhân cũng không tin, trở về công chúa phủ, Lâm phu nhân đưa Lâm Nhược về phòng, cho nha đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, bà mới ngồi ở mép giường hỏi.
Lâm Nhược cắn răng, giọng hậm hực: “Là Ngô Bảo Châu đẩy con, con thuận tay kéo nàng ta xuống nước!”
Lâm phu nhân tức giận tới dậm chân: “Đồ thứ nữ do tiểu thiếp nuôi, tâm tư không ngờ lại độc ác như vậy, lúc đó sao không cho ả chết đuối đi!”
Một phen nguyền rủa, Lâm phu nhân vẫn không thể hả giận, lại nhìn Lâm Nhược, hỏi: “Sao ả phải đẩy con?”
“Ai biết?” Lâm Nhược nghiến răng, “Có thể vì lấy lòng Vương gia và Vương phi, muốn giúp Yến Dung Hoa giáo huấn con, tỷ tỷ ả gả cho Kỷ Vũ Chương, dù thế nào Yến Dung Hoa cũng từng gọi Kỷ Vũ Chương một tiếng Nhị biểu ca!”
Hôm nay Diệp gia và Kỷ gia không được mời tới, hai nhà hẳn đều muốn hàn gắn quan hệ với vương phủ! Lâm phu nhân gật đầu: “Cũng may khi đó con phản ứng nhanh, không nói nha đầu kia đẩy con.”
“Lúc ấy chỉ có hai người bọn con ở cạnh nhau, nếu con tố cáo ả, không tránh khỏi nha đầu kia quay ngược lại cắn mình, nói con lấy oán trả ơn bôi nhọ ả.” Lâm Nhược xụ mặt.
“Hừ!” Lâm phu nhân hừ một tiếng, dặn dò Lâm Nhược nghỉ ngơi, lúc này mới rời đi.
................................
Đèn rực rỡ thắp lên, Chu Hành mới về tới hậu viện.
Rửa mặt chải đầu xong, Chu Hành ngồi cạnh Dung Hoa, nhẹ giọng: “Có mệt không.”
“Có chút.” Dung Hoa lẩm bẩm một tiếng.
Chu Hành duỗi tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn, lại hỏi: “Hai người kia rơi xuống nước là chuyện thế nào?”
Dung Hoa dựa vào lòng y, đơn giản kể lại một lần.
Chu Hành cười lạnh: “Đúng là coi vương phủ ta là sân khấu kịch!”
“Lâm Nhược là muốn một việc nhịn chín việc lành, còn Ngô Bảo Châu kia...” Nghĩ tới gương mặt giảo hoạt của Ngô Bảo Châu, Dung Hoa bất giác hỏi: “Tuyển tú sang năm, hiện tại chắc cũng sơ tuyển rồi đúng không?”
Ngô Bảo Châu này, tâm tư của ả không hề dễ đoán!
“Tháng sau kinh thành bắt đầu sơ tuyển, những nơi khác tháng này đã bắt đầu.”
“Không chừng sẽ do chàng phụ trách.”
“Vậy cũng phải xem ta có đồng ý hay không.” Chu Hành nhướng mày, sau đó cười nói, “Được rồi, hôm nay là sinh thần của nàng, không nói việc này nữa.”
.............................
Tháng mười tuyển tú sơ tuyển, đúng như Dung Hoa nghĩ, Chính Đức Đế cho Chu Hành phụ trách việc này.
Không muốn làm trò trước mặt quần thần, Chu Hành trực tiếp cự tuyệt Chính Đức Đế.