Sáng sớm hôm nay, Sở Hành Thủy lại nhận được tin tức đại quân Trương
Hoán áp sát. Tin tức đột nhiên tới lập tức dập tắt sự căm hận tràn trề
của Sở Hành Thủy. Vốn ông ta tưởng rằng triều đình không dám phá hủy sự
phồn vinh của Giang Hoài. Sau khi giằng co một thời gian ngắn thì Trương Hoán sẽ phái trọng thần đến Quảng Lăng đàm phán. Sở gia bọn họ sẽ lui
một bước, có thể mất một nửa thậm chí bảy thành binh lực mà đồng thời
toàn lực ủng hộ Trương Hoán lên ngôi, Trương Hoán tự nhiên cũng phải lui một bước, cam đoan cho Sở gia có được lợi ích và địa vị được tăng lên
trong triều đình mới. Như vậy tất cả mọi bên đều đại hoan hỉ, đạt được
một cục diện cùng thắng lợi.
Nhưng chuyện cũng không hề phát
triển như ông ta nghĩ, Trương Hoán cứng rắn làm ông ta chuẩn bị không
kịp. Đầu tiên là con trưởng Sở Duy bị bắt tại Trường An, ngay sau đó đại quân xuôi nam rất có dấu hiệu phát động chiến tranh. Sở Hành Thủy không thể không tỉnh táo để suy nghĩ hậu quả chuyện này. Nếu như chiến tranh
cuối cùng lại nổ ra, liệu Sở gia của ông ta có thể ngăn cản được quân An Tây tinh nhuệ nhất của Trương Hoán hay không. Liệu có thể đáp trả nam
bắc giáp công không, lại còn có vũ khí bí mật sắc bén nhất trong tay
quân An Tây: Hám Thiên Lôi! Sở Hành Thủy cảm giác chính mình lên lưng hổ khó xuống .
Sở Hành Thủy đi tới trước kho hàng, chỉ huy quân
đóng ở kho hàng tiến lên bẩm báo: “ Khởi bẩm đại soái, tình hình kho
hàng Giang Đô yên tĩnh, không có bất cứ gì khác thường.”
Sở Hành Thủy yên lặng gật đầu. Ông ta ngắm nhìn những đống lương thực chồng
chất như quả núi nhỏ, cuối cùng rốt cục thở dài một hơi mà bảo: “ Đi nói cho Dương Chuyển Vận Sứ. Ta đã cho phép hắn trước hết thuỷ vận hai trăm vạn thạch lương thực cùng một trăm vạn quan tiền ngược bắc. Ngoài ra,
cần phải bảo hắn xuất phát vào trước buổi trưa ngày mai!”
Đối mặt Trương Hoán kiên quyết gây sự, Sở Hành Thủy không thể tránh được mà chỉ có thể bày ra vài phần dáng dấp hòa giải.
Một chiếc xe ngựa từ tốn lăn bánh trên đường chính của huyện Giang Đô. Hai
bên đường cửa hàng san sát, trên không trung có đủ loại kiểu dáng biển
hiệu cực lớn vắt ngang. Những cỗ xe ngựa mặc dù không lớn tiếng hô hét
nhưng chất đầy hàng hóa cũng không ngừng từ trong các hẻm nhỏ chạy nhanh ra. Đủ các chủng loại người thường lui tới cửa hàng. Người Nhật Bản nhỏ thấp mà khiêm tốn , người Thiên Trúc da ngăm đen mặc bộ trường bào màu
đen. Người Đại Thực ống quần rộng rãi thắt chặt, người Đại Tần con mắt
xanh thẳm giống như hãy còn chưa hoàn thành tiến hóa. Mỗi nét đặc sắc
của cửa hàng biểu hiện ra sự phồn vinh của tòa thành nổi tiếng này trên
đất Giang Tả.
Đỗ Mai đẩy một bên màn xe ra, vẻ mặt chăm chú nhìn
cảnh náo nhiệt trên đường. Xe ngựa chạy nhanh qua một bảng hiệu lớn cao
năm trượng, rộng hai trượng, trên bảng hiệu có ba chữ Cẩm Tú Phường to
bằng cái đấu. Đây là Tống điếm mà Lý Thừa Hoành mở tại Quảng Lăng.
Đỗ Mai nhìn chăm chú thật lâu vào cái bảng hiệu này. Một hồi lâu, hắn
khinh thường lắc đầu, “ xoát” một cái kéo màn xe khép lại. Xe ngựa lượn
quanh chỗ rẽ lại đi lên một con đường khác rộng, đi ước hai dặm thì đến
nha môn Thứ Sử quận Quảng Lăng. Bây giờ đã là buổi tối, nha môn đã đóng
cửa, hai cái bảng hiệu lớn khác đứng sừng sững ngay tại cửa.
Xe
ngựa của Đỗ Mai không dừng lại trước nha môn mà là rẽ ngoặt để đi tới
cổng sau của nha môn Thứ Sử. Cửa sau là một cái cửa màu đỏ thẩm. Cửa
không lớn, những bậc thang nho nhỏ làm từ đá chạy suốt lên đến cửa sau.
Tùy tùng của Đỗ Mai nhảy xuống xe ngựa tiến lên gõ cửa, chỉ chốc lát cửa mở một khe nhỏ. Một gia nhân cao tuổi thò ra nửa khuôn mặt kinh ngạc
nhìn tùy tùng cùng xe ngựa. Tùy tùng nói nhỏ vài câu với gia nhân cao
tuổi, đưa vào một cái danh thiếp rồi quay đầu lại chỉ chỉ vào xe ngựa,
người gia nhân già gật đầu lập tức đóng cửa lại để đi vào bẩm báo.
Sau một lúc lâu, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cử “ két
kẹt!” một tiếng rồi mở, gia nhân tóc trắng xoá vừa rồi nhiệt tình đi về
phía xe ngựa mà chắp tay “ Lão gia nhà ta mời tiên sinh vào.”
Đỗ Mai xuống xe ngựa, hơi khom người tỏ vẻ biết ơn liền bước nhanh đi vào
dãy nhà sau của phủ Thứ Sử . Phủ Thứ Sử cũng không lớn, chủ yếu chia làm hai khu lớn. Một bộ phận là hơn mười gian nhà trệt. Chủ yếu cho người
hầu cùng một số khách khứa bình thường ở, còn một bộ phận khác có tường
hoa vây quanh. Nhìn quanh một vòng, đầu tường và các hốc tường tràn ngập màu xanh biếc tươi tốt. Đây là chỗ chủ nhân ở, người gia nhân già dẫn
Đỗ Mai theo một cửa nhỏ bước vào bên trong rồi đi nhanh theo một con
đường đá nhỏ. Trong viện có đủ loại các loại cây cối. Mấy căn phòng cũ
thấp thoáng ẩn hiện trong màu xanh dày đặc. Mặc dù không có hoa và cây
cảnh quý báu để làm đẹp, cũng nhìn không thấy lầu son gác tía tinh xảo,
nhưng hoa và cây cảnh trong vườn đều được tỉa xén sạch sẽ. Ngay cả trên
những ngọn cỏ trên mặt đất nhô ra từ khe hở giữa những tấm đá đều được
chăm sóc, lộ rõ vẻ yên tĩnh mà thanh nhã. Đỗ Mai vẫn luôn chú ý chi tiết âm thầm gật đầu, nhìn ra được chủ nhân nơi này là người chăm chỉ mà có
trình độ.”
“ Triệu thứ sử ở đây đã bao lâu?” Đỗ Mai không để ý mà hỏi han.
“ Gần một năm, trước kia lão gia làm quan ở nơi khác. Tháng năm năm ngoái mới chuyển đến Quảng Lăng làm Thứ Sử.”
Lão gia đinh quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Mai vừa cười vừa giải thích: “ Trước kia Thứ Sử cũng không ở chỗ này nên nó chỉ là một tòa nhà để không. Bọn họ tại huyện Giang Đô ai nấy đều có phủ đệ, chỉ có lão gia nhà ta gia
cảnh nghèo khó, làm quan liêm khiết, hàng năm đều được bình xét là tốt
nhất. Từ hồi làm Huyện lệnh Giang Đô đã ở trong nhà của nha môn, cho tới bây giờ cũng không có tòa nhà của mình, ai! Quan tốt như vậy thật là
không có nhiều lắm .”
“ Lão nhân gia đi theo Triệu Thứ Sử đã bao lâu?” Đỗ Mai cười hỏi.
“ Ngươi muốn hỏi bao lâu sao?” Ông lão ngửa đầu ha hả cười một tiếng “
Lão gia thì từ nhỏ chính ta nhìn thấy lớn lên, ngươi thử nói xem là bao
lâu?”
“ Vậy lão trượng có thể biết Trương Hoán?”
“
Trương Hoán?” Ông lão chần chờ một lát, ông đột nhiên nhớ lại nên không
khỏi oán hận nói: “ Ngươi nói tới Trương Thập Bát lang à! Ta làm sao lại không nhận ra hắn, hắn cùng lão gia nhà ta có quan hệ tốt nhất. Năm đó
ta thích đi câu cá, mà thằng nhãi đó thì thích lặn xuống nước, luôn ở
trong nước bẻ thẳng lưỡi câu của ta, hoặc là phải quấn vào trong cỏ và
rong rêu. Thằng nhãi đó không ít lần bị ta mắng oan.”
Đỗ Mai
nghe ông ta trước thì một câu thằng nhãi này, sau lại một câu thằng nhãi kia liền không nhịn được cười mà hỏi: “ Lão trượng cũng biết Trương
Hoán hiện đang làm gì chứ?”
“ Ta hình như nghe phu nhân nói rằng đang làm quan gì đó tại Lũng Hữu, mà cũng không chịu lấy Bình Bình. Làm quan thì sao, Bình Bình là nữ nhân tốt mà hắn lại không chịu lấy, nếu
như ta trẻ lại ba mươi tuổi ...”
Không đợi ông lão nói xong, Đỗ
Mai liền cắt đứt lời của ông ta “ Kỳ thật hiện tại cháu gọi ông ấy là
Trương Hoán đã là bất kính, không bao lâu sau cháu phải gọi ông ấy là bệ hạ!”
“ Bệ hạ là cái ...” Ông lão đột nhiên lảo đảo, suýt nữa
ngã sang bên. Đỗ Mai vội vàng đở lấy ông lão “ Lão nhân gia coi chừng
đó!”
Ông lão thực sự bị hù dọa đến mềm nhũn, ông ta từ từ quay
đầu lại nhìn Đỗ Mai với đôi mắt cầu khẩn “ Vị đại ca này, vừa rồi cái gì ta cũng không hề nói.”
Đỗ Mai mỉm cười bảo: “ Chỉ cần ông nói
cho cháu biết, lão gia nhà ông không chịu lấy con gái Sở gia thì nguyên
nhân thực sự là gì. Vậy là cháu sẽ coi như vừa rồi cũng không nghe thấy
gì cả.”
Lúc này, từ phía trước đột nhiên vọng tới một âm thanh trầm thấp “ Đỗ phán quan hà tất làm khó cho một ông lão.”
Đỗ Mai nhìn theo tiếng nói chỉ thấy có một người đứng phía sau một bụi
Thúy Trúc rậm. Tuổi ước trên dưới ba mươi, vóc người dong dỏng cao,
khuôn mặt gầy, dưới hàm hắn có chòm râu ngắn, ánh mắt sáng ngời mà đầy
vẻ chính trực. Người này đúng là Thứ Sử quận Quảng Lăng Triệu Nghiêm,
bạn thân trước kia của Trương Hoán.
Thực sự mà nói thì bây giờ
Triệu Nghiêm mới chỉ là tạm quyền Thứ Sứ quận Quảng Lăng, chức vụ chánh
thức của hắn là Trưởng Sử quận Quảng Lăng. Một năm trước, ngay lúc Thứ
Sử quận Quảng Lăng Vương Nguyên Bồi bất ngờ chết thì Bùi Tuấn muốn điều
tâm phúc Thái Nguyên Doãn là Tiên Vu Thúc Minh tiếp nhận chức Thứ Sử
quận Quảng Lăng, nhưng bị Sở Hành Thủy kiên quyết phản đối, hai người
giằng co không quyết. Bùi Tuấn liền khéo léo mà tạm thời điều Triệu
Nghiêm đến nhậm chức Trưởng Sử, tạm thời làm thay công việc của Thứ Sử.
Không ngờ chả mấy chốc gặp phải trận loạn ở Trung Nguyên, sau đó Bùi
Tuấn qua đời nên chuyện Thứ Sử liền kéo dài tiếp. Triệu Nghiêm đã làm
thay Thứ Sử gần một năm, mặc dù phẩm bậc của hắn nếu so với Thứ Sử thì
không lớn lắm, nhưng hắn làm việc công liêm khiết, lại đúng là thực sự
làm việc vì dân chúng. Vì thế dân chúng Quảng Lăng đều gọi hắn là Triệu
Thứ Sử với hy vọng hắn vĩnh viễn cầm quyền tiếp.
Nhưng bản thân Triệu Nghiêm lại cực kỳ tỉnh táo, hắn là một Trưởng Sử
hàm ngũ phẩm lại nắm giữ quyền lực quận lớn hàm tam phẩm gần một năm,
điều này cho dù như thế nào vẫn là một chuyện cực kỳ không bình thường.
Hơn nữa thế lực hùng mạnh Sở gia tại Giang Hoài lại vẫn duy trì sự im
lặng. Đó là nguyên nhân bởi vì Sở gia đề cử Thứ Sử quận Hoài Âm Hàn Tu
đổi sang nhậm chức Thứ Sử quận Quảng Lăng vẫn luôn không được triều đình phê chuẩn. Một khi thời cơ chín muồi thì Sở gia tất nhiên sẽ xuống tay
đối với mình.
Vừa đúng lúc này, trong triều liền truyền đến tin
tức Trương Hoán trở về họ cha là Lý thị đồng thời nhậm chức Giám Quốc,
mà Sở gia lại phát sinh đối lập với triều đình. Về công về tư thì sự lựa chọn của Triệu Nghiêm đều không có khả năng thiên về Sở gia.
Triệu Nghiêm đi lên chắp tay làm lễ ra mắt Đỗ Mai “ Tại hạ Triệu Nghiêm. Hoan nghênh Đỗ Phán Quan đến Quảng Lăng.”
Đối phương có quan hệ đặc thù với đô đốc của mình nên Đỗ Mai cũng không dám tự cao tự đại ở trước mặt hắn, ông ta liền vội vàng đáp lễ: “ Dọc đường đến đây ta nghe được không ít sự tích về Triệu sứ quân! Hôm nay gặp
mặt, Đỗ Mai cực kỳ vinh hạnh.”
Triệu Nghiêm chỉ mỉm cười, hắn
lập tức hạ lệnh cho ông lão gia nhân: “ Tuyền thúc, ông đi ra cửa xem
qua liệu mấy người khả nghi kia có còn ở bên ngoài không?”
Đỗ Mai bị dọa tới giật mình “ Sao vậy! Ngay cả phủ Thứ Sử cũng bị giám thị sao?”
“ Sở Hành Thủy biết quan hệ của ta với Trương Hoán, làm sao ông ấy không
thể đề phòng ta vài phần. Nhưng mà xin Đỗ Phán Quan yên tâm. Đã vào
trong phủ của ta thì ta liền có khả năng đảm bảo ngài không có việc gì.” Nói đến đây, Triệu Nghiêm khoát tay cười nói: “ Mời Đỗ Phán Quan đến
thư phòng của ta nói chuyện!”
“ Mời!”
Đỗ Mai đi theo Triệu Nghiêm tới thư phòng của hắn.
Huyện Diêm Thành cách quận Hoài Âm tám mươi dặm về phía bắc,có một đội quân
ba vạn người đang hăng hái tiến lên về hướng nam. Dưới ánh sao đầy trời
trông giống hệt một dòng sông màu đen chảy về hướng nam giữa những cánh
đồng muối trắng xoá nhìn không thấy điểm cuối.
Đội quân này chủ
yếu bao gồm kỵ binh, đồng thời xen vào giữa có gần trăm cố Phích Lịch
xa. Bọn họ chính là bộ đội chủ lực từng tiêu diệt quân Thổ Phiên và quân Đại Thực tại An Tây. Không lâu sau lại là chi quân đội tiên phong đánh
tan kỵ binh người Khiết Đan tại Hà Bắc. Bọn họ là tinh nhuệ trong tinh
nhuệ giữa bốn mươi vạn đại quân của Trương Hoán. Bọn họ cưỡi thuần một
sắc ngựa Ả rập thu được từ quân Đại Thực. Giáo dài, hoành đao, nỏ thép,
áo giáp chắc chắn hơn nữa lại có thuật cỡi ngựa cao siêu, khí thế tác
chiến dũng mãnh cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến cho chi
quân đội này đánh đâu thắng đó, sắc bén không thể đỡ.
Quân đội
như vậy thì Trương Hoán đương nhiên là muốn nắm chắc trong tay. Giờ phút này, Đại nhân Giám Quốc của chúng ta liền giống như lúc hắn ở tại An
Tây, mũ giáp khắp người cùng đại quân nam tiến.
Ba ngày trước
Trương Hoán đến Bành quận, hắn không hề do dự lập tức tiếp nhận quyền
chỉ huy từ trong tay Vương Tư Vũ. Hắn đồng thời cũng chia binh ba đường. Lệnh cho Tào Hán Thần đi hướng tây chỉ huy hai vạn quân từ Hào Châu
xuôi nam. Lại mệnh cho Vương Tư Vũ làm Đại tướng trung lộ chỉ huy ba vạn quân từ Lâm Hoài vượt sông Hoài Thủy để kiềm chế chủ lực Sở gia. Còn
chính hắn thì tự mình dẫn ba vạn quân tinh nhuệ này đi Diêm Thành. Sở dĩ hắn đi Diêm Thành là bởi vì thám báo thăm dò được tin tức ở vùng Diêm
Thành có hai vạn quân đội của Sở gia đóng quân, chủ tướng đúng là Lý Sư
Đạo mà hắn một mực lo lắng đề phòng. Còn trong hai vạn quân lại có một
vạn người chính là quân Bộc Dương trước đây của Lý Sư Đạo.
Trương Hoán tuyệt không lo lắng Sở gia có quyết tâm chống cự gì. Hắn chỉ lo
lắng Lý Sư Đạo có thể lợi dụng cơ hội Sở gia mâu thuẫn triều đình lần
này để thực hiện dã tâm của mình. Một khi Giang Hoài rơi vào trong tay
Lý Sư Đạo thì chẳng khác nào Đại Đường bị chặt đứt một chân. Không thể
cho Lý Sư Đạo bất cứ cơ hội gì, đây là nguyên nhân khiến cho Trương Hoán không chút do dự chỉ huy quân xuôi nam.
Vài tên kỵ mã thám báo
đón đại quân đang cấp tốc phi ngược, bốn vó lao nhanh, đuôi ngựa tung
bay giống như mây trôi nước chảy. Chỉ chốc lát, thám báo liền tìm được
đô đốc trong trung quân. Một người Giáo Úy lập tức chào theo nghi thức
quân đội rồi nói: “ Khởi bẩm đô đốc, cánh quân của Lý Sư Đạo hiện đóng
quân cách huyện Diêm Thành năm dặm về phía tây, cách đây ước sáu mươi
dặm. Bọn họ hiện tại không có dấu hiệu rút lui. Chúng thuộc hạ lại dò
xét dọc theo đường cũng không phát hiện chỗ nào có khả năng dùng để mai
phục.”
Trương Hoán gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
trong màn đêm xanh thẫm đầy sao long lanh. Còn cách hừng đông ít nhất
bốn canh giờ, dựa theo tốc độ hành quân hiện tại thì lúc trời sáng là có thể đến Diêm Thành. Trương Hoán không chút do dự hạ lệnh đạo: “ Truyền
lệnh đi tiếp, toàn quân đi thêm bốn mươi dặm rồi nghỉ ngơi!”
Huyện Diêm Thành cũng là vùng Diêm Thành Giang Tô ngày nay. Dưới Đường triều
thì nơi này thường bị nước biển tràn vào, ở phía đông Diêm Thành đều là
những vùng rộng lớn nhiễm muối kiềm không có một ngọn cỏ, dân cư cũng
cực kỳ thưa thớt. Hơn mười năm trước thi thoảng còn có vài thôn xóm thưa thớt, dân thôn phơi muối mà sống. Từ thời Túc Tông thì bắt đầu thực
hành giữ độc quyền về diêm nghiệp nên không cho phép tư nhân phơi muối,
đa số diêm dân bị buộc chuyển xuống phía nam khiến ở khu Diêm Thành dân
cư càng thêm thưa thớt, thường xuyên đi hơn mười dặm cũng không nhìn
thấy một hộ gia đình.
Mà huyện Diêm Thành là huyện thành duy nhất trong vòng mấy trăm dặm, vẻn vẹn có hơn ngàn hộ gia đình, phần lớn là
phơi muối cho quan phủ để duy trì sinh kế. Nhưng giờ phút này huyện Diêm Thành lại đồn trú gần hai vạn đại quân Sở gia để phòng ngừa quân đội
Trương Hoán đột phá từ phía đông. Đúng như thám báo quân Lũng Hữu thăm
dò, chủ tướng chỉ huy đội quân này đúng là Lý Sư Đạo. Chỗ hắn đóng quân
chứng thật là phía tây huyện Diêm Thành năm dặm, nhưng có một điều
Trương Hoán lại thật không ngờ, lúc đầu Sở Hành Thủy bố trí cho Lý Sư
Đạo đóng quân là huyện An Nghi phía tây huyện Diêm Thành ước ba trăm
dặm. Nơi đó là chỗ mà tuyến vận chuyển lương thực đường sông nhất định
phải đi qua. Nhưng năm ngày trước Lý Sư Đạo lại báo tin tức giả cho Sở
Hành Thủy rằng tại vùng Diêm Thành phát hiện thám báo quân Lũng Hữu,
quân Lũng Hữu rất có thể sẽ từ Duyên Hải xuôi nam. Điều này khiến cho Sở Hành Thủy thay đổi bố trí quân đội, đồng ý cho hắn chuyển tới vùng Diêm Thành đóng quân. Sự thực là Lý Sư Đạo không muốn gặp phải đại quân
Trương Hoán để bảo tồn đội quân hai vạn người của mình, lấy đó làm vốn
liếng để hắn đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại).
Có điều Lý Sư
Đạo cũng không ngờ rằng hứng thú của Trương Hoán đối với hắn thì lớn hơn nhiều lắm so với Sở gia. Cũng không biết sau khi hắn biết rõ điểm này
thì cảm thấy vinh hạnh hay cay đắng đây?
Thẳng thắn mà nói, Lý Sư Đạo xác thật có một ít tài năng cầm quân. Để hoàn toàn khống chế đội
quân hai vạn người mà hắn đặt ra quân kỷ cực nghiêm. Cho phép cướp đoạt
tài sản của dân, nhưng không được phép bỏ túi riêng; cho phép gian dâm
phụ nữ, nhưng phải mang về doanh cùng hưởng với huynh đệ khác; trong
quân đội chỉ có tuyệt đối phục tòng thượng cấp, hơi có khác ý là chém
đầu không tha; Đồng thời, hắn lại lấy việc luận võ trong quân cùng với
các thủ đoạn hành quân đường dài đào thải rất nhiều tướng quân trung
cấp, song song đó từ trong quân Bộc Dương chọn ra một nhóm binh lính
thông minh tháo vát. Cứ như vậy, ngắn ngủn nửa tháng là hắn liền hoàn
toàn nắm giữ đội quân này.
Giờ phút này, đêm đã khuya lắm rồi.
Vào lúc sắp đến canh tư mà trong đại trướng của Lý Sư Đạo đèn dầu vẫn
sáng. Hắn đang trắng đêm không ngủ ngồi ở trong đại trướng nghiên cứu
bản đồ vùng đông nam. Lý Sư Đạo biết rất rõ, Sở gia nhất định sẽ bị
Trương Hoán tiêu diệt. Mà sau khi Trương Hoán tiêu diệt Sở gia hẳn là sẽ quay đầu sang hướng tây đối phó Lý Hi Liệt ở Hoài Tây. Như vậy vào lúc
đó thì cơ hội của hắn sẽ đến. Nếu như quét sạch vùng Giang Hoài giàu có, sau đó lại chuyển hướng phát triển tới Tuyền Châu và vùng Lĩnh Nam thì
hắn chưa chắc không thể thành lập cơ nghiệp của mình.
Lý Sư Đạo
đưa mắt dọc theo bản đồ về phía nam, cuối cùng hắn nắm tay liên tiếp gõ
vào Tuyền Châu một hồi, thở phào nhẹ nhõm mà tự nhủ: “ Chính là nơi này
!”
Đột nhiên, ở bên ngoài truyền đến một tràng tiếng chân dồn
dập hấp tấp, một tên thân binh gần như là xông vào. Mặt mày hắn kinh
hoàng liền cao giọng bẩm báo: “ Tướng quân, việc lớn không ổn. Ở phía
bắc khoảng hai mươi dặm phát hiện có đại quân hạ trại.”
“ Cái
gì!” Lý Sư Đạo cả kinh lập tức đứng lên, “ Là đại quân Trương Hoán đến
sao! Tại sao hắn không đi theo tuyến vận chuyển lương thực đường sông?”
Ngây người chỉ ở trong nháy mắt, Lý Sư Đạo lập tức liền phản ứng lại mà khẩn cấp hạ lệnh: “ Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lập tức tập hợp chuẩn bị rút lui về phía nam!”
“ Vâng!” Thân binh vừa muốn đi ra ngoài, thì Lý Sư Đạo lại gọi hắn “ Chờ một chút, không vội truyền lệnh.”
Lý Sư Đạo cau mày, hắn chắp tay đằng sau đi vài bước trong đại trướng rồi
đột nhiên hỏi lại: “ Vừa rồi ngươi hình như nói bọn họ hạ trại cách
khoảng hai mươi dặm, mà không phải hành quân, đúng không?”