Danh Môn

Chương 241: Q.3 - Chương 241: Bất ngờ tập kích Thành Đô (2)






“ Cung thủ chuẩn bị!” Năm mươi tên sĩ binh loạt xoạt giương quân nỏ, đầu những mũi tên dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng màu bạc.

Đát! Đát! Đát! Tiếng vó ngựa đều đều càng ngày càng gần, tất cả mọi người thần sắc nghiêm túc tới cực điểm phảng phất như hơn một trăm pho tượng không hề nhúc nhích. Năm bước, ba bước, hai bước, xe ngựa rốt cục đi đến vị trí tấn công tốt nhất.

Bắn! Một tiếng lệnh nho nhỏ, năm mươi mũi tên đồng thời xé gió bay ra giống như một đám sao băng lướt qua bóng đêm rồi biến mất trong đội ngũ vừa đi tới. Đang đi trước quán rượu Vọng Giang, đám tùy tùng của Chu Phượng Các đua nhua ngã xuống, năm mươi mũi tên không một mũi tên nào trật trong nháy mắt liền loại bỏ một nửa quân địch. Tùy tùng của Chu Phượng Các còn không kịp phản ứng thì đợt mưa tên thứ hai đã lại lần nữa bay tới.

Sau hai đợt mưa tên, tùy tùng của Chu Phượng Các chỉ còn lại có hai mươi mấy người. Mà ngay cả phu xe cùng người kéo xe dắt ngựa cũng chết dưới mũi tên, những người còn lại ai nấy đều sắc mặt trắng bệch. Kinh hoàng, sợ hãi, lại không biết sử lý thế nào, xe ngựa của Chu Phượng Các đổ sang một bên. Chỉ nghe trong xe ngựa vọng ra hàng tràng tiếng kêu cứu.

“ Giết!” Phảng phất như tiếng dã thú kêu nhỏ, năm mươi tên lính xông tới như sấm vang chớp giật . Bọn họ hạ thủ quyết đoán mà dứt khoát, mười mấy tên hộ vệ khác bị thương ngã xuống đất vừa đứng lên liền bị một đao chém chết.

Đây là toán binh lính tinh nhuệ nhất quân Tây Lương, mọi người có võ nghệ cao cường, thân kinh bách chiến. Trong mắt bọn họ đã đánh thì chỉ có một chữ, tử! Không phải đối phương tử, chính là mình tử. Năm mươi người phối hợp ngầm hiểu, đao nào cũng uống máu, như gió thu cuốn sạch lá vàng. Chỉ chốc lát thời gian liền giết toán thị vệ giết sạch sẽ, không một người nào sống sót.

Lưu Soái cùng hai tên binh lính khác mở cửa xe ngựa môn, chỉ thấy trong góc xe ngựa có một nam nhân đang thu mình ước chừng ba mươi tuổi, thân hình béo trục béo tròn, sắc mặt trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ.

“ Các ngươi muốn ... muốn làm gì?”

Lưu Soái tiến lên thi lễ thật thấp, cười nói: “ Xin hỏi ngài có phải là tướng quân Chu Phượng Các trấn giữ Thành Đô?”

Nam nhân thấy hắn khiêm tốn lễ độ, trong mắt không khỏi có vẻ nghi hoặc bèn chậm chạp đáp: “ Ta đây, xin hỏi các ngươi là ai?”

“ Chúng ta là thủ hạ của Lũng Hữu tiết độ Trương sứ quân đặc biệt tới cứu tướng quân khỏi biển khổ.”

Từ quán rượu Vọng Giang đi đến Tây Môn không quá ba dặm đường, rất nhanh Chu Phượng Các có tám mươi tên thị vệ bảo vệ nghiêm mật đi tới Tây Môn. Người trông cửa Tây Môn là một Giáo úy. Hắn mới phát hiện bên ngoài Tây Môn hai dặm xuất hiện một đội ngũ, quân số không rõ. Hắn thập phần nghi ngờ liền ra lệnh cho thủ hạ đi đến báo cáo cho Chu Phượng Các.

Thấy xe ngựa Chu Phượng Các đến, Giáo úy lập tức tiến lên bẩm báo “ Tướng quân, ngoài thành có một đội ngũ lai lịch không rõ, không biết nên trả lời như thế nào?”

Bên trong xe ngựa, Lưu Soái hơi dí đao, một dòng máu liền từ bên hông Chu Phượng Các chảy xuống “ Nói mau!”

Chu Phượng Các mặt tái nhợt thò ra từ cửa sổ xe , chỉ nghe hắn lớn tiếng quát lên: “ Cái gì mà lai lịch không rõ. Đó là Vương gia thiên tuế phái tới Vương Đại hữu quân tiền bộ cùng ta phối hợp phòng thủ thành. Lập tức mở cửa cho ta! Bổn tướng quân muốn đích thân đi nghênh đón.”

Giáo úy nghe giọng của Chu Phượng Các mặc dù nghiêm nghị, nhưng rõ ràng có hơi phát run, trong lòng hắn không khỏi khe khẽ thở dài. Vương gia đối đãi thuộc hạ thật sự rất không tốt, hơi có lơ là liền ra tay trừng phạt, ngay cả em họ chính mình cũng không buông tha.

“ Mở cửa!” Hắn vội vàng phất phất tay, cửa thành chậm rãi mở ra, xe ngựa của Chu Phượng Các chậm rãi đi ra ngoài. Đi không được trăm bộ, hai tên binh lính lại quay trở lại, liền ôm quyền nói với Giáo úy: “ Dương giáo úy, Chu Tướng quân lệnh cho ngươi đi một chuyến, có chuyện quan trọng thông báo.”

Giáo úy không dám thất lễ lập tức phi ngựa tiến lên, hướng xe ngựa chắp tay hỏi: “ Thỉnh tướng quân hạ lệnh!”

Vừa dứt lời, vài thanh đao đặt trên cổ của hắn, một người thị vệ cười lạnh nói: “ Để ngươi đi theo thì sợ ngươi đóng cửa thành không cẩn thận.”

Đội quận bị phát hiện là năm nghìn quân doanh tiên phong của Lận Cửu Hàn. Có điều hiện tại khó nói tới tiên phong, đại quân của Trương Hoán cũng vừa đuổi tới đang nghe Lận Cửu Hàn bẩm báo. Lúc này, từ phía Tây Môn Thành Đô có một đội xe ngựa chạy nhanh đến. Trong đó một binh lính phi như bay mà đến báo cáo “ Bẩm báo Đô đốc, Lưu Tướng quân đã bắt được Chu Phượng Các trấn thủ Thành Đô. Trước mắt đang ở bên trong xe ngựa. Hắn đã đồng ý đầu hàng Đô đốc, muốn được Đô đốc chính miệng hứa hẹn.”

Trương Hoán nhịn không được ha hả cười to, hắn đã biết đạo Lưu Soái sẽ không để mình thất vọng. Nhưng vẫn thật không ngờ là cướp lấy Thành Đô hoàn mỹ như vậy .

“ Tốt lắm, ta sẽ tự mình cùng vị Chu Tướng quân này nói chuyện!”

Vào tháng mười năm Tuyên Nhân thứ sáu, trải qua ngàn dặm lặn lội từ khu vực dân tộc Thổ Phiên mà đến, đại quân Trương Hoán thừa dịp Chu Thử chỉ huy hai mươi vạn đại quân tấn công Lũng Hữu, Thục Trung hoàn toàn trống rỗng nên đánh lén lấy được Thành Đô. Quan trấn thủ Thành Đô Chu Phượng Các dẫn một vạn quân coi thành đầu hàng Trương Hoán.

Cùng lúc đó, quân của Chu Thử đóng tại vùng Âm Bình, Kiếm Các cũng thừa dịp Hán Trung Tiết Độ Sứ Lý Nạp dẫn đại quân tấn công quận Phượng Châu mà đánh lén ải Dương Bình. Đại quân xông vào Hán Trung, cướp lấy bảy quận Hán Trung, đồng thời chiếm lĩnh nha môn Hán Trung Tiết Độ Sứ ở Nam Trịnh. Lý Nạp nghe tin dẫn đại quân phản công, nhưng tại phía bắc Ngưu Đầu Sơn bị quân Chu Thử phục kích đại bại, thiệt hại nặng nề. Lý Nạp đành phải ôm hận thu thập tàn quân từ Bao Cốc chạy trốn tới Quan Trung nương tựa vào Bùi Tuấn.

Văn quận, huyện Khúc Giang. Được tin Hán Trung đã vào tay thì Chu Thử mừng như điên . Lúc này hắn hạ lệnh toàn quân ăn mừng ba ngày để rửa sạch nỗi buồn tiến công Lũng Hữu bất lợi.

Mặc dù toàn quân trên dưới vui sướng, nhưng quân sư Tề Lộc lại càng ngày càng lo lắng. Hắn lo lắng tình hình bên phía Thành Đô, Chu Thử định cướp lấy Lũng Hữu cùng Hán Trung nên cơ hồ là dốc túi ra. Tại khu vực Thục Trung chỉ chừa hai vạn người gìn giữ Thành Đô. Một khi Thục Trung có dân biến gì thì hậu quả không thể chịu nổi. Ngoài ra hắn thấy Chu Thử lại để một người bất tài vô năng như Chu Phượng Các trấn thủ. Chỉ là một tiểu địa chủ kiếm lợi mà thôi, hắn làm sao có thể chèo chống một mình được?

Tề Lộc rất rõ ràng, Thục Trung đã bị Chu Thử bóc lột làm dân oán hận. Vì hắn có đại quân nghiêm mật theo dõi nên mặc dù vậy tình hình vẫn yên tĩnh, Nhưng khi Chu Thử dẫn đại quân rời đi thì dân chúng Thục Trung còn có thể im lặng sao?

Hắn hiện tại rất hối hận, không nên đón ý nói hùa dã tâm của Chu Thử đồng ý với hắn tấn công Lũng Hữu. Hiện tại thời gian đã trải qua gần một tháng, Chu Thử lại chỉ chiếm lĩnh được Văn quận mà vẫn còn may bởi đối phương hết sức nhượng bộ. Bên Lũng Hữu viện quân cũng có thể nhanh chóng trở về. Trong lòng Tề Lộc biết rõ ràng việc cướp lấy Lũng Hữu có thể coi như đã vô cùng xa vời.

“ Quân sư. Vương gia có lệnh, ai cũng không được đi vào quấy rầy ngài.” Bên ngoài doanh trướng của Chu Thử, một người thị vệ ngăn cản Tề Lộc.

“ Vương gia hiện tại đang làm gì vậy?” Tề Lộc có chút tức giận. Đã ăn mừng ba ngày, lòng quân đều rệu rã thì liệu còn có để yên không?

Quan thị vệ lắc đầu, hắn thấy hai bên không người liền hạ giọng khuyên can: “ Tính tình Vương gia ngươi không phải không biết. Khi cao hứng mà khuyên ngài chỉ có một cửa tử, quân sư liền nhịn một chút đi!”

Tề Lộc đem sự khó chịu nuốt vào trong bụng. Hắn ngầm trộm nghe thấy trong đại trướng có tiếng nữ nhân vui cười truyền đến, không khỏi hung hăng dậm chân “ Ai!” một tiếng rồi xoay người liền đi. Đúng lúc này, ngoài cửa doanh có một trưởng quan quá sợ hãi chạy như bay mà đến, xem ra có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo cho Chu Thử. Tề Lộc đưa tay ngăn cản hắn “ Đã xảy ra chuyện gì mà kinh hoàng như vậy?”

“ Quân sư, không ổn rồi!” Quan quân thở hồng hộc mà nói: “ Chu Phượng Các vừa mới phái người báo lại, Thành Đô phát sinh dân biến đã lan tràn mấy quận, thỉnh cầu Vương gia hoả tốc cứu viện.”

“ Cái gì!” Tâm tình Tề Lộc đột nhiên rơi xuống vực sâu. Hắn lập tức ngây dại, sự tình đáng sợ nhất rốt cục đã phát sinh. Một hồi lâu, hắn mới lấy lại tinh thần vội vàng truy vấn: “ Có biết là do nguyên nhân gì gây ra không?”

Quan quân chần chờ một phen rồi nói: “ Người báo tin nói xong rất hàm hồ, hình như là Vương gia thúc dục thu lương, Chu Phượng Các bắt dân mọi nơi nộp nên nổ ra bạo loạn.”

“ Cũng ngoài dự liệu của ta! Dân ở Thành Đô oán hận cực kỳ, chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng cháy.” Tề Lộc thở dài một tiếng, hắn cũng bất chấp cấm lệnh của Chu Thử bước nhanh đến gần doanh trướng lớn tiếng bẩm báo: “ Vương gia, Thục Trung xảy ra đại sự, dân chúng tạo phản!”

Một lát sau nhi, hai kỹ nữ quần áo không tề chỉnh hoang mang rối loạn từ trướng chạy ra. Chỉ nghe tiếng Chu Thử ở trong trướng vọng ra: “ Vào đi!”

Tề Lộc đi vào doanh trướng chỉ thấy Chu Thử mặt mày sa sầm ngồi ở sau bàn, thấy hắn đi vào liền lạnh lùng hỏi: “ Có năm nào mà không có dân chúng tạo phản, có cần ngạc nhiên như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.