Danh Môn

Chương 67: Q.2 - Chương 67: Biến động to lớn






Thành Tây Thụ Hàng ngày nay nằm tại Mông Cổ ở bờ bắc khuỷu sông Hoàng Hà,, phía tây dãy núi Âm Sơn, từ Thái Nguyên đi thẳng lên phía bắc qua Đại quận, Sóc quận, Thắng Châu quận là tới thành Tây Thụ Hàng. Quãng đường khoảng hơn một ngàn dặm.

Hơn ngàn dặm, thì Trương Hoán cùng ba nghìn tinh binh đi chỉ mấy ngày là đến nhưng hai mươi vạn thạch lương cần dùng đến hơn ngàn chiếc xe ngựa để vận chuyển nhưng xe ngựa lại không đi nhanh được. Trên quan đạo không nhìn thấy điểm cuối cùng, một hàng xe ngựa lọc cọc chậm chạp tiến lên, kỵ binh chia thành đội một trăm người đi dọc hai bên hàng xe bảo vệ.

Dòng dã mười ngày, xe ngựa cuối cùng cũng tới Đại quận, hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, trên quan đạo cực kỳ yên tĩnh, trong gió đêm chỉ nghe tiếng trục banh xe kin kít cùng tiếng ho khan của người đánh xe.

Sau một ngày đi đường, người ngựa đều đã hết sức mỏi mệt.

Trương Hoán đi ở đội tiên phong cẩn thận đưa mắt nhìn về phía trước. Ở phía trước lờ mờ ẩn hiện một tòa thành, hắn quay đầu nhìn viên Thiên tướng ( tướng chỉ huy một trăm quân) nói: “ Bảo mọi người hãy cố thêm một chút nữa, đi vào tòa thành trước mặt rồi nghỉ ngơi.”

Thiên tướng nhận lệnh đi báo cho mọi người.

Tuy còn phải đi thêm vài dặm đường nữa nhưng nghĩ đến trong thành có nước ấm, không phải ăn lương khô nên mọi người đều phấn chấn đi nhanh hơn. Trong lúc mọi người sốt ruột đi hết sức thì phía trước có tiếng vó ngựa ầm ầm, hơn mười con ngựa phóng như điên tới. Bọn họ không phải tìm đến bọn Trương Hoán, thấy phía trước có đội kỵ binh đông đảo họ cũng không giảm tốc độ định vượt qua bên cạnh đoàn người.

Trương Hoán thấy bọn họ vội vàng như vậy liền hạ lệnh: “ Ngăn bọn họ lại cho ta.”

Nhóm người đó nhanh chóng bị chặn lại. Bọn họ là kỵ binh nhưng mặc áo hồng của quân đưa tin, đây nhóm truyền tin cấp báo tám trăm dặm của Lý gia

“ Tướng quân, nghe bọn họ nói có việc lớn xảy ra tại thành Tây Thụ Hàng!”

Trương Hoán đến gặp quân đưa tin thấy bọn họ ai nấy vẻ mặt đều kinh hoàng, không khỏi xầm mặt hỏi: “ Cuối cùng là việc gì khiến các ngươi kinh hoảng vậy?”

Một người có vẻ là cầm đầu tiến lên một bước quỳ gối run giọng nói: “ Tướng quân, Khả Hãn Đăng Lợi của người Hồi Hột đột nhiên kéo ba mươi vạn quân tới vây khốn hoàng thượng cùng Đoàn đại tướng quân tại thành Tây Thụ Hàng rồi.”

“ Cái gì!” Trương Hoán chấn động, chiến mã cũng giật mình lui lại hai bước, phát lên tiếng hí thật dài.

...

Đầu tháng năm năm Khánh Trị thứ mười sáu, trên đường đi đến thành Trung Thụ Hàng, tám vạn quân Đại Đường đột nhiên gặp đại quân Hồi Hột tập kích. Để bảo vệ an toàn cho hoàng đế Lý Hệ đại quân đã rút về thành Tây Thụ Hàng nhưng quân Hồi Hột càng ngày càng đông cuối cùng gần ba mươi vạn quân Hồi Hột vây kín xung quanh thành Tây Thụ Hàng.

Tin hoàng đế bị vây hãm lấp tức nhanh chóng truyền về đến Trường An khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ. Tiết độ sứ Sóc Phương Vi Ngạc lập tức tự dẫn ba vạn quân hỏa tốc kéo đên Tây Thụ Hàng tiếp ứng nhưng tới phía bắc Hạ Lan Sơn thì bị trúng mai phục của quân Hồi Hột đại bại trở về.

Lập tức các loại tin tức được dân chúng to nhỏ truyền khắp Trường An. Có người nói hoàng thượng đã chết trận nhưng nhiều nhất là nói hoàng thượng đã bị bắt sống, lúc này Thượng thư Vương Tấn trong cuộc họp nội các đã nói không thể để nhục đến quốc thể, quyết liệt yêu cầu đưa Lý Hệ làm Thái thượng hoàng và lập vua mới.

Đều nghị này giống như viên đá làm dấy lên một làn sóng dư luận, có người phản đối có người tán thành. Lại có những ngự sử chỉ trích các thành viên nội các lúc trước ủng hộ hoàng đế ngự giá thân chinh gây nên cái họa hôm nay.

Tin tức đột ngột này làm rối loạn trật tự vốn có của Đại Đường, khiến Đại Đường lâm vào tình trạng đặc biệt mà lúc này lại đúng vào thời điểm mấu chốt để quyết định vị trí Hữu tướng quốc.

...

Một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh trên đường đến cửa Thừa Thiên, có mấy trăm thị vệ mang giáp hộ vệ. Trong xe Thôi Viên đang chăm chú đọc sách như là trong triều có xảy ra điều gì cũng không liên quan đến hắn. Xe ngựa đã tới gần cửa Thừa Thiên phía trước là cung Thái Cực.

“ Tướng quốc, đến cửa Thừa Thiên rồi.” Tốc độ xe dần chậm lại, một thị vệ hạ giọng bẩm báo.

“ A!” Thôi Viên buông sách xuống tiện tay kéo màn xe.

Lính gách cửa Thừa Thiên đã thay đổi, nguyên là hơn một ngàn thị về trong cung thì quá nửa đã theo hoàng đế Lý Hệ xuất chinh. Bây giờ trấn thủ tại cung Thái Cực và cung Đại Minh là Long Vũ quân mới thành lập. Đây là năm nghìn quân tinh nhuệ được chọn từ Kim Ngô Vệ, mà chỉ huy đội quân này là Trung Lang tướng Chu Thử.

Xe ngựa chạy đến trước cửa Thừa Thiên thì bị chặn lại. Thủ lĩnh thị vệ giận dữ phóng ngựa lên quát lớn: “ Lũ mắt chó các ngươi mù hay sao, đây là xe ngựa của Thôi tướng quốc, các ngươi cũng dám ngăn lại à?”

Hiệu úy đang trực tại cửa Thừa Thiên lộ vẻ nghiêm túc, hắn đứng thẳng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: 'Thôi tướng quốc từng có nghiêm lệnh, bất kể ai muốn vào Thái Cực cung thì phải được thái hậu tuyên triệu dù là bản thân tướng quốc cũng không ngoại lệ.”

“ Hỗn láo! Một hiệu úy cỏn con mà dám kiêu ngạo như vậy, mau gọi Chu Thử đến cho ta.”

“ Đây chính là lệnh của Chu đại tướng quân hạ lệnh, bất kể ai chưa được thái hậu tuyên triệu, ai cũng không được vào thái cực cung.” Hiệu úy cũng gay gắt phản bác.

“ Ngươi ..” Thủ lĩnh thị vệ giận xanh mặt, hắn là thủ lĩnh thị vệ cho Thôi Viên đã năm năm cho tới bây giờ chưa bị ai cản đường. Hôm nay là lần đầu tiên. Lúc này Thôi Viên ngồi trong xe không vui nói: “ Ngươi đem ý chỉ của thái hậu đọc cho bọn chúng là được, không cần miễn cưỡng bọn chúng, ngươi muốn ta chờ lâu sao?”

Thủ lĩnh thị vệ bất đắc dĩ phải lấy ý chỉ cũng kim bài của Trương thái hậu ra, hắn oán hận nói: “ Ngươi giỏi lắm!”

Hiệu úy xác nhận là hợp lệ mới ra lệnh cho thủ hạ mở cửa chính. Khi đám thị vệ cùng xe ngựa đi qua cửa chính Thôi Viên nhìn về phia hiệu úy cười nhẹ thâm thúy.

...

Sau khi Trương Hoa bị bãi chức tống ngục, và việc xảy ra tại cung Thái Cực thì thái hậu mới tỉnh cơn mơ. Bà ta hiểu quyền lực đều do tướng quốc tặng cho, triều đình thật ra không thay đổi. Đúng như Thôi Viên đã dự tính sau khi nếm lại vị ngọt của quyền lực thái hậu đã không thoát khỏi sự hấp dẫn đó. Ngay trong đêm đó, ba ta đã cho hoạn quan thân tín chuyển cho Thôi Viên một phong thư.

Không lâu sau, vụ án Trương Hoa chiếm đoạt ruộng đất không tiến triển gì, Trương Hoa bị cách chức chuyển đi làm Tư mã quận Nam Dương, Trương Thái hậu đột nhiên khôi phục quyền lực. Từ đó bà ta luôn thiên vị Thôi Viên mọi điều, Nói xấu hoàng thượng khắp nơi rằng hoàng thượng tự ý ngự giá thân chinh bỏ qua sự khuyên can của bà và Thôi Viên.

Niềm đam mê lớn nhất của Trương thái hậu là nuôi vẹt, nàng quý nhất con vẹt màu trắng như tuyết, biết nói tiếng người. Trương Thái hậu đặt cho nó cái tên là “ Ngọc mỹ nhân” . Lúc này nàng đang cho “ Ngọc mỹ nhân” ăn thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, “ Ngọc Mỹ nhân” lập tức đập cánh nũng nịu reo lên: 'Nương nương, tướng quốc đến! Tướng quốc đến!”

“ Cái đồ lắm mồm nhà ngươi, sao ngươi lại biết?” Trương thái hậu gõ vào “ Ngọc mỹ nhân” một cái. Bấy giờ có tiếng hoạn quan bẩm báo: “ Thái hậu, Thôi tướng quốc có việc quan trọng cầu kiến.”

“ A! Mau mời vào!” Trương thái hậu sửng sốt một chút, nàng vội vỗ vỗ tay cho sạch vụn ngô soi gương vuốt tóc rồi bước nhanh ra ngoài điện.

Thôi Viên ở ngoài điện chờ một lúc, hắn thấy Trương thái hậu ra liền tiến lên khom người thi lễ: “ Lão thần tham kiến thái hậu.”

Trương thái hậu ngồi xuống, nàng nhẹ nhàng phất tay cười nói: “ Tướng quốc không cần đa lễ, ban cho ghế ngồi!”

“ Tạ ơn thái hậu!” Thôi Viên ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Hoàng thượng bị vậy tại thành Tây Thụ Hàng chắc thái hậu đã biết, không hiểu thái hậu thấy việc này thế nào?”

Trương thái hậu suy nghĩ một lát rồi từ từ nói: “ Ai gia vì việc này mà rối cả ruột gan, không thể nghĩ được gì, tướng quốc nói xem hiện chúng ta nên là thế nào?”

Thôi Viên nhìn nàng một cái cười nhạt nói: “ Bây giờ là thời kỳ đặc biệt của Đại Đường, có thể một vài triều thần có tư tương tranh quyền đoạt lợi thật khiến người ta tức giận, Lão thần xin thái hậu hạ chỉ tạm ngừng việc bổ nhiệm quan lại từ tam phẩm trở lên, mọi người đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Một hồi lâu sau, Trương thái hậu mới gật nhẹ đầu: “ Tướng quốc nói rất có lý, ai gia sẽ làm theo, không biết tướng quốc còn có việc gì nữa không?”

“ Lão thần còn có một việc muốn xin thái hậu hạ chỉ.”

Thôi Viên lấy ra một bản tấu đưa cho thái hậu nói: “ Gần đây rất triều thần và dân chúng yêu cầu lập tân quân, lão thần mặc dù không đồng ý tiến hành vội vàng như thế, nhưng để chuẩn bị đề phòng những rắc rối có thể xảy ra do hoàng thượng không có con nên lão thần muốn mời thái hậu chỉ định thái tử trước.”

Trương thái hậu nhận lấy bản tấu, nàng đọc lướt một lượt cuối cùng thấy một dòng chữ nhỏ: “ Đề nghị cho cho con trai của Nguyên Khánh vương Lý Tông là Lý Mạc làm thái tử.”

Trương thái hậu đọc xong liền giật mình “ Lý Mạc” , nàng nhớ rõ đó chỉ là một đứa bé mới có ba tuổi.

...

Giữa tháng năm, thiên tử Đại Đường bị vây khốn tại thành Tây Thụ Hàng, đề phòng các thế lực trong triều tranh giành quyền lực, thái hậu tuyên bố lúc này là là thời kỳ đặc biệt, đình chỉ vô thời hạn việc bổ nhiệm các quan viên từ tam phẩm trở lên. Kêu gọi bá quan phải đoàn kết một lòng cùng vượt qua thời kỳ khó khăn, việc này đồng nghãa với việc thay đổi tướng quốc theo kỳ hạn năm năm bị gác lại.

Cùng lúc đó, sứ giả của khả Hãn Hồi Hột Đăng Lợi đên Trường An, yêu cầu Đại Đường cắt đất Phượng Tường, dùng mảnh đất phía tây này để đổi lấy việc giải vây cho hoàng đế Đại Đường.

Yêu cầu vô lý này khiến cho thần dân Đại Đường vô cùng oán hận. Trong lúc này, ý kiến lập vua mới đã chiếm ưu thế. Đúng lúc này thái hậu hạ chỉ chọn Lý Mạc con của Nguyên Khánh vương Lý Tông làm thái tử nhưng quyết định này bị tả tướng quốc Bùi Tuấn cùng bá quan cực lực phản đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.