“ Tốt lắm!” Bùi Minh Diệu mỉm cười, hắn vừa muốn nói chuyện thì đột
nhiên sắc mặt đại biến. Trong mắt đầy lửa giận nhìn chăm chú phía trước, chỉ thấy Bùi Minh Khải từ lối vào khác của hành lang uốn lượn đi tới
cửa thư phòng phụ thân, bẩm báo một câu liền vào.
Không cần phải nói, hắn là đến tranh công cùng chính mình. Bùi Minh Diệu nắm
chặt tay lại đến trắng bệch, hàm răng nghiến từng đợt. Hắn đột nhiên
quay đầu lại nói khẽ với Đại Tung: “ Đợi lát nữa ngươi liền nói với phụ
thân của ta, mong muốn ta toàn lực chủ trì chuyện này. Điều này đối với
sự việc rất quan trọng, ngươi hãy nhớ lấy!”
“ Xin nhị công tử yên tâm, tại hạ nhất định làm theo!”
Đại Tung cũng nhìn ra đối với người phía trước Bùi Minh Diệu có hận ý,
chỉ là hắn không biết đối phương là ai. Trong lòng có chút kinh ngạc.
Hai người dọc theo hành lang uốn lượn đi một vòng tròn, khi tới trước
cửa thư phòng Bùi Tuấn thì thị vệ lập tức tiến lên bẩm: “ Nhị công tử,
Tướng Quốc đang đợi ngài đã lâu, ngài mau vào đi thôi!”
Bùi Minh Diệu thấy xung quanh không có người nào liền thấp giọng hỏi
thị vệ: “ Mới vừa rồi là phụ thân tìm hắn, hay là tự hắn tới?”
Thị vệ đương nhiên hiểu rõ hắn là chỉ ai, do dự một lúc liền nói: “ Là Tướng Quốc tìm hắn tới.”
Tâm Bùi Minh Diệu nặng trĩu mãnh liệt, giờ khắc này hắn lại hơi oán hận đối với cha mình. Đây rõ ràng là công lao của mình, vì sao cha lại muốn gọi Bùi Minh Khải tới, quá bất công? Hắn hít một hơi thật sâu liền quay đầu nói với Đại Tung: “ Ngươi chờ chốc lát, ta sẽ bảo ngươi đi vào.”
Dứt lời, hắn sửa sang lại quan phục rồi bước nhanh vào thư phòng phụ thân.
Nhưng chuyện không giống như Bùi Minh Diệu mẫn cảm nghĩ ra, Bùi Tuấn
gọi con trưởng đến kỳ thật là để thông báo những chuyện khác.
“ Sáng sớm ngày mai ta phải đi Bá Thượng khao quân, sau đó lại đi Đồng
Quan. Có thể đến mùng năm mới trở về, phỏng đoán ngày mai quan viên đến
chúc tết sẽ rất nhiều, con đều thay ta phúc đáp. Mặt khác có mấy vị đại
thần, con cần thay ta đi chúc tết bọn họ, rõ chưa?”
Bùi Minh Khải xuôi tay đứng ở trước mặt phụ thân, lắng nghe phụ thân căn
dặn. Hắn đã nhìn thấy trên án thư của phụ thân đang mở ra mấy cái thiếp
mừng viết hoa mĩ. Trong đó trên phong bì thứ nhất viết vài chữ, dường
như là năm chữ “ Binh bộ Trương Thượng thư” . Bùi Minh Khải trong lòng
giật thột, hắn không dám nhìn nhiều hơn liền cung kính đáp: “ Mong phụ
thân yên tâm, con nhất định làm được.”
“ Ừ!” Bùi Tuấn
coi như vừa lòng đối với thái độ của hắn liền lại căn dặn thêm: “ Con là con trưởng, khi ta không ở nhà trong thì tất cả việc trong phủ đều phải do con xử lý cho tốt. Nếu như có đại sự gì khó xử trí, hoặc phái người
bẩm báo cho ta, hoặc đi tìm Nhị thúc của con mà thương nghị, tóm lại
không thể chậm trễ.”
Bùi Tuấn nói đến đây lại đột nhiên thấy con thứ Minh Diệu đang đứng tại cửa, liền dừng câu chuyện lại mà
hỏi hắn: “ Người con đưa tới đâu?”
Bùi Minh Diệu đã
nghe được rõ ràng căn dặn của phụ thân đối với Bùi Minh Khải. Mặc dù
chuyện tình không quan hệ cùng Bột Hải Quốc, nhưng trong lòng Bùi Minh
Diệu vẫn đang cảm thấy một chút bất mãn. Dù sao tạm thay phụ thân tiếp
khách đáp lễ cũng là một chuyện lớn. Sự bất mãn trong lòng thì hắn không dám biểu hiện ra ngoài nên liền khom người đáp: “ Bẩm phụ thân, người
đã đến.”
“ Được, bảo hắn đi vào.” Bùi Tuấn bỏ bút
xuống, ngồi lại nghiêm chỉnh để chuẩn bị tiếp kiến Vương Tử Bột Hải
Quốc. Còn Bùi Minh Khải lại lui một bước về phía sau, dựa vào tường rồi
đứng yên, cũng không có ý rời đi.
Cũng giống như Bùi
Minh Diệu, Bùi Minh Khải đối với bất cứ cơ hội nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu như chuyện này hắn không cần nghe thì phụ thân tự nhiên
sẽ bảo hắn rời đi. Mà hiện tại phụ thân cũng không có mời hắn đi thì làm sao mà hắn lại có thể ngu ngốc tự động buông tha đây?
Có lẽ đây là suy nghĩ mấu chốt của người chất phác, nó tựa như một cây kim dưới tấm đệm sẽ thình lình đâm cho người ta một cái.
Bùi Minh Diệu xoay người đi ra ngoài, nhưng trong khoảnh khắc xoay
người thì ánh mắt hắn thể hiện sự căm giận trong lòng hắn rốt cục thể
hiện hết không bỏ sót. Tâm tư Bùi Minh Khải thì so với ai khác hắn đều
hiểu rõ, cái đồ què chết tiệt này!
Cuộc đấu âm thầm
giữa hai đứa con trai thì Bùi Tuấn cũng biết rõ ràng trong lòng. Lão
ngầm thở dài một hơi, đang muốn bảo con trưởng đi ra ngoài, nhưng chợt
nghĩ lại nên nhịn xuống không nói. Có một số việc để hiện ra ngoài sáng
có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ chốc lát, Bùi
Minh Diệu dẫn Đại Tung tiến vào bên trong phòng, Đại Tung lập tức tiến
lên một bước khom người thi lễ với Bùi Tuấn: “ Bột Hải đô đốc phủ, Đại
Tung tham kiến Tướng Quốc.”
Những nước phụ thuộc Đại
Đường phần lớn có thân phận đồng thời. Cùng lúc bọn họ là cai quản quốc
gia, về phương diện khác bọn họ lại được Đại Đường sắc phong ràng buộc
làm đô đốc châu. Quốc vương nước nhỏ thì phong làm đô đốc, mà quốc vương nước lớn thì phong làm vương hoặc quận vương. Ví dụ như Nam Chiếu
vương, Bột Hải quận vương.v..v....
Bùi Tuấn thấy hắn
biết lễ, không khỏi mỉm cười gật đầu “ Nghe thấy người Bột Hải Quốc trên dưới đều biết lễ biết nghi đã lâu, hôm nay xem ra cũng là danh bất hư
truyền.”
“ Tướng Quốc quá khen.” Đại Tung vội vàng
khiêm tốn nói: “ Bột Hải chỉ là tiểu quốc ít dân, chỉ học được cái nhỏ
của thiên triều, không dám nhận lời khen của Tướng Quốc!”
Bùi Tuấn cười cười, lại hỏi một vài phong tục cùng tình trạng gần đây
của Bột Hải Quốc, tuyệt không đề cập tới chút nào việc xuất binh viện
trợ. Bùi Minh Diệu đứng bên cạnh mấy lần muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng
lời đến khóe miệng rồi lại không dám đường đột.
Lúc
này, Bùi Minh Khải ở bên cạnh thấy quản gia thoáng đi qua bên ngoài liền lặng lẽ đi ra ngoài. Chỉ thấy là Bùi Đạm Danh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt
có chút hưng phấn liền hỏi hắn: “ Có chuyện gì đó?”
“
Khởi bẩm Đại công tử, từ Trần Lưu truyền đến tin tức, Vi Đức Khánh tối
hôm qua dạ tập đại doanh Thôi Khánh Công giành được toàn thắng. Thôi
Khánh Công thương vong nặng nề đã dẫn tàn quân chạy trốn về phía đông
nam. Quân Hà Đông chúng ta đã áp sát về hướng Nhữ Dương.”
Bùi Minh Khải tinh thần chấn động mà bước nhanh trở về phòng nói nhỏ
vài câu bên tai phụ thân. Bùi Tuấn vui mừng cũng không nhịn được ha hả
cười to. Vi Đức Khánh cũng lợi hại, dùng cách ký hiệp nghị ngưng chiến
để mê hoặc đối phương. Kết quả dùng kỳ binh đánh một trận quyết định.
Thôi Khánh Công này bị tổn thương nguyên khí, cách ngày hoàn toàn bại
vong đã không xa. Đêm trước năm mới lại được tin tức kia, không nghi ngờ là lễ vật tân niên tốt nhất.
Bùi Minh Diệu thấy phụ
thân có tâm tình tốt, liền thừa dịp phụ thân không chú ý nhẹ nhàng đá
Đại Tung một cước. Đại Tung lập tức quỳ xuống, rơi lệ mà nói: “ Người
Khiết Đan hung ác khó địch, Bột Hải Quốc đã nguy trong sớm tối, cầu xin
thiên triều giang cánh che chở.”
“ Ngươi là nói chuyện
Đại Đường ta xuất binh tương trợ!” Bùi Tuấn ha hả cười nói: “ Chuyện này ngươi không cần phải gấp, Bột Hải Quốc cho tới bây giờ đều là phiên
quốc của Đại Đường. Khi bình định loạn An Lộc Sơn thì cũng từng xuất
binh viện trợ. Đại Đường ta tự nhiên sẽ không đứng nhìn ngoài cuộc,
ngươi tạm thời an tâm đi nghỉ ngơi, ngắm nhìn phong cảnh thiên triều
chúng ta nhiều hơn, chuyện xuất binh ta tự có thu xếp.”
Đại Tung thiên ân vạn tạ rồi lập tức cáo từ đi. Bùi Tuấn lại lệnh cho
Bùi Minh Diệu tiễn hắn ra cửa phủ. Đợi hai người đi xa thì Bùi Tuấn lại
bắt đầu tỳ vào bàn viết thiếp mừng của mình. Trong phòng hết sức yên
tĩnh. Một lát sau, Bùi Minh Khải đứng một bên rốt cục không nhịn được mà nói: “ Phụ thân, quân Hà Đông chúng ta đang bận tại tác chiến Trung
Nguyên. Nếu như lại xuất quân Hà Bắc đi tương trợ Bột Hải, con lo lắng
hai tuyến tác chiến thì chỉ sợ lực của chúng ta sẽ gặp khó khăn!”
“ Chuyên môn nói bậy!” Bùi Minh Diệu đột nhiên xuất hiện ở cửa, hắn
luôn một mực lo lắng Bùi Minh Khải sẽ nhân cơ hội tham gia việc Bột Hải
nên giao Đại Tung cho quản gia thay mặt tiễn đưa. Chính hắn liền khẩn
cấp chạy về, vừa đến cửa thì đúng lúc nghe thấy Bùi Minh Khải nói. Nhất
thời kinh sợ đan xen nên cũng không khắc chế nổi cừu hận không ngừng
trong lòng mà giận dữ nói với hắn: “ Tầm nhìn của đại ca quá thiển cận,
đại ca cho là phụ thân thực sự vì phiên thuộc quốc gia mới bằng lòng
xuất binh sao? Bột Hải từ trước đến giờ đều là một con cờ của Đại Đường
ta dùng để kiềm chế Khiết Đan. Nếu như Bột Hải bị Khiết Đan tiêu diệt,
Khiết Đan liền tất nhiên sẽ trở thành cái họa trong tim của Hà Bắc chúng ta. Đại ca không hiểu biết lại ở chỗ này tùy ý nói bậy.”
“ Đủ rồi!” Bùi Tuấn lạnh lùng cắt đứt lời của Bùi Minh Diệu “ Coi như
đại ca của con không nghĩ tới điểm này thì con cũng cần gì phải dùng
loại khẩu khí này để nói chuyện sao? Lại còn giống như cừu nhân cả đời.
Chỉ bằng lòng dạ của con thì ta sẽ yên tâm đem tương lai của Bùi gia
giao cho con sao?”
“ Còn con nữa!” Bùi Tuấn vừa quay
đầu lại mà trách cứ Bùi Minh Khải: “ Con cho là suy nghĩ mấu chốt của
mình thì ta không biết sao? Đã là huynh trưởng thì nên tử tế với các em, nhưng con lại làm như thế nào? Một khi có cơ hội liền chạy tới buộc
tội, mà không phải đi nhắc nhở huynh đệ tránh phạm sai lầm, con cũng làm ta thật sự là thất vọng cực kỳ.”