Danh Môn

Chương 320: Q.3 - Chương 320: Chiến lược An Tây (2)




“ Trương Tướng quân đã chiến thắng dân tộc Thổ Phiên, vì sao còn muốn tiếp tục tây tiến? Chẳng lẽ cũng phải cùng Đại Thực chúng ta là địch sao?”

Phiên dịch đem lời của hắn để nguyên mà dịch cho Trương Hoán, Trương Hoán trong lòng cười lạnh một tiếng, liền không chút khách khí trả lời: “ Bậc hiền triết người Đông Phương chúng ta có câu ngạn ngữ, lấy đức trả ơn, lấy oán trả oán. Đại Thực các ngươi xâm chiếm Sơ Lặc trước thì chúng ta tự nhiên cũng không coi các ngươi là bằng hữu.”

“ Không! Không! Không!” A Cổ Cái liên tục khoát tay “ Ta nghĩ Trương Tướng quân là hiểu lầm, Sơ Lặc là chúng ta đoạt được từ trong tay dân tộc Thổ Phiên, thực sự không phải là từ trong tay Đại Đường. Nói về trả oán, phải xác nhận là tộc người Thổ Phiên đối với chúng ta mới đúng, mà không phải là Đại Đường.”

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười của hắn đột nhiên vừa thu lại lập tức lạnh lùng nói: “ Các ngươi đoạt tang vật của kẻ cướp thì món đồ chính là của các ngươi sao? Rất tốt! Sơ Lặc từ xưa chính là một trấn trong An Tây tứ trấn của Đại Đường chúng ta. Hiện tại chủ nhân muốn lấy đồ về, các ngươi là định trả hay không?”

“ Cái ... này ... “

A Cổ Cái cứng họng, hắn đối với lịch sử An Tây không phải là không biết. Cho dù là được giải thích thì hắn cũng sẽ không để ý tới. Tại bọn họ xem ra, bất cứ món đồ gì vốn vô chủ, chỉ cần cướp được thì sẽ là của chính mình. Nếu không người Ba Tư hỏi bọn họ muốn Ba Cách Đạt ( Bát đa), người Ngũ Mạch Diệp hỏi họ muốn Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) thì bọn họ sẽ cho sao? Vấn đề ở chỗ bản thân hắn bây giờ còn đang là tù binh của người ta, cho dù là người xâm lược thì hắn không có khả năng nhất thời trổ tài miệng lưỡi cực nhanh để chọc giận chủ soái quân Đường, bảo vệ tánh mạng vẫn còn là quan trọng hơn. ( Vương triều Ha-Li-Pha Uy mã á ( ngũ mạch diệp ) : trong thời kỳ 661-750 sau công nguyên định đô ở Damascus )

Hắn nhãn châu - xoay động, liền nói vô cùng thành khẩn: “ Chúng ta chưa bao giờ biết Sơ Lặc là lãnh thổ Đại Đường. Nếu như biết, chúng ta cũng sẽ không từ Thổ Hỏa La xa xôi đến đây. Chúng ta là vì trừng phạt tộc người Thổ Phiên xâm phạm Thổ Hỏa La mà đông tiến. Nếu như Trương Tướng quân nguyện ý thả ta trở về, ta nhất định sẽ thuyết phục A La Tư tướng quân, mời hắn thối lui khỏi Sơ Lặc.”

Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, không khỏi cười nhạt đáp: “ Người Đông Phương chúng ta có quy củ từ trước đến giờ là đưa đồ trước, trả tiền sau. A Cổ Cái điện hạ có khả năng viết một phong thơ, chỉ cần hắn đồng ý thối lui khỏi Sơ Lặc thì ta đây sẽ để ngươi trở về.”

Phiên dịch nói rất đúng lúc, A Cổ Cái đột nhiên nghe ra chỗ hở trong lời của Trương Hoán, hắn liền bắt lấy lỗ hổng mà hỏi: “ Chỉ cần rời khỏi Sơ Lặc, bất kể đi nơi nào cũng có thể sao?”

“ Đúng, chỉ phải rời khỏi Sơ Lặc. Đi nơi nào đều được! Chỉ cần hắn đồng ý rời khỏi Sơ Lặc ta quyết không nuốt lời.” Trương Hoán không chút do dự đáp.

A Cổ Cái được dẫn đi, hắn viết một phong thơ lệnh cho chủ soái A La Tư của quân Đại Thực tạm thời rút lui khỏi Sơ Lặc đi chiếm lĩnh thành trì khác, Trương Hoán lập tức lệnh cho một người thương nhân đi thay hắn đưa tin.

Đêm đã rất khuya, Trương Hoán vẫn còn nghiên cứu địa hình trên sa bàn. Từ Quy Tư sang hướng tây bởi vì quân Đường ít phái thám báo tới, cho nên sa bàn cũng làm được tương đối đơn giản. Chỉ đánh dấu ra một con đường chủ yếu, đó là dọc theo phụ cận sông Xích Hà. Mà cả vùng lớn phía bắc đều làm thành dãy núi liên miên, ngay cả Tào Hán Thần cùng Lỗ Dương cũng không thông thuộc lắm.

Nhưng mà Kinh nương đã nói qua cho hắn, lúc nàng đi Toái Diệp thì cũng không qua Sơ Lặc. Lúc ấy Trương Hoán không có lưu ý, hiện tại nhớ đến mới ý thức tình báo trọng yếu này. Chính mình là tại Quy Tư thì gặp được nàng, nói cách khác, kỳ thật còn có một con đường có thể đến Toái Diệp.

Đáng tiếc Kinh nương đã quay về Trường An, nếu không nàng sẽ là người dẫn đường rất tốt. Lúc này, thân binh giáo úy Quan Anh đứng bên cạnh thấy chúa công nhìn một tảng lớn chỗ trống trên sa bàn trên mà sợ run liền không nhịn được góp lời mà hỏi: “ Đô đốc vì sao không hỏi thương nhân Đại Thực?”

Một câu nói nhắc nhở Trương Hoán. Hôm nay người phiên dịch Đại Thực kia tinh thông Hán ngữ, hắn nhất định đã nhiều lần đi tới đi lui nên hẳn là biết lộ trình mới đúng. Trương Hoán lập tức lệnh cho thân binh đi mời hắn tới.

Thương nhân Đại Thực gọi là A Minh, năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Hắn từ lúc thiếu niên thì đã theo cha mình vãng lai tới Ba Cách Đạt cùng Trường An, đối với con đường tơ lụa thì từng cọng cây ngọn cỏ đều thuộc nằm lòng. Nhưng sau khi dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây thì đã chặt đứt con đường mậu dịch đông tây. Hắn liền đổi thành đi theo đường thủy đến Quảng Châu, hoặc là từ Hồi Hột đi vòng Trường An. Lần này hắn nghe nói quân Đường muốn thu phục An Tây, liền mang theo một chút hàng hóa tới thử vận khí, vừa lúc ở thành Úy Đầu gặp phải quân Đường, bị mời tới làm phiên dịch.

Hắn tiến vào trướng hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu mà chào: “ Tham kiến Trương Thượng thư tôn quý!”

Trương Hoán gật đầu cười nói: “ Ta nghe nói ngươi đối với con đường tơ lụa thập phần hiểu rõ, có chuyện tình muốn hỏi ngươi.”

A Minh biết rõ địa vị Trương Hoán tại Đại Đường, nếu có thể cùng hắn lập quan hệ thì sẽ đem đến cho mình cùng các con lợi ích thực tế rất lớn. Hắn không dám thất lễ vội vàng đáp: “ Trương Thượng thư cứ nói thẳng, chỉ cần thảo dân biết liền tuyệt sẽ không giấu diếm.”

“ Tốt lắm, ta tới hỏi ngươi, từ Sơ Lặc đến Toái Diệp chỉ có thể đi đường Bàn Đà Lĩnh rồi lại đi vòng hướng bắc sao?”

“ Cái ... này ...” Nghe được hai chữ Toái Diệp, A Minh có chút mẫn cảm. Hắn do dự một chút, Trương Hoán nhìn trong mắt thì cả cười cười nói: “ Nếu như ngươi không biết thì coi như xong, ta sẽ hỏi người khác nữa.”

“ Không! Thảo dân biết.” A Minh mặc dù là người Đại Thực, nhưng hắn đối với Hắc y Đại Thực đến từ Ba Tư lại không có hảo cảm gì. Tổ phụ hắn từng là quan cung đình trong vương triều Ngũ Mạch Diệp của Bạch Y Đại Thực . Nói tới cùng thì hắn cũng là người mất nước. Nhưng trọng yếu hơn thì hắn là thương nhân, đặc điểm lớn nhất của thương nhân là có thể nắm bắt cơ hội.

Thấy trong nháy mắt Trương Hoán có ý muốn hạ lệnh trục khách, hắn lập tức nói: “ Thương nhân thông thường đều là đi Bàn Đà Lĩnh, nhưng từ Sơ Lặc về hướng bắc ước hai trăm năm mươi dặm còn có một con đường núi khác, gọi là Thác Vân Sơn Khẩu ( ngày nay là Đồ Lỗ Cát Nhĩ Đặc Sơn Khẩu ), đi thẳng một mạch liền có khả năng tốc hành tới Toái Diệp cùng Nhiệt Hải.”

Thác Vân Sơn Khẩu, Trương Hoán mãnh liệt vỗ vào đầu, hắn hẳn là biết đến. Năm đó cuộc chiến Cao Tiên Chi đánh Đát La Tư thì không phải là đi đường Thác Vân Sơn Khẩu sao? Triều Hán đã ở nơi này thiết lập trạm dịch, chính mình như thế nào lại quên đi.

Hắn một tay kéo A Minh đến trước sa bàn chỉ vào dãy núi phía bắc mà hỏi: “ Ngươi nói cho ta biết, cửa núi ở nơi nào?”

A Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sa bàn, hắn luôn miệng khen ngợi làm thực tinh xảo. Hắn cẩn thận nhìn qua sa bàn, chỉ một ngón tay một quả núi ở phía bắc mà nói: “ Chính nơi này, đường thật không dễ đi, nhưng lạc đà cùng ngựa có thể băng qua Thiên Sơn, tốc hành tới Toái Diệp.”

“ Có thể tốc hành tới Toái Diệp.” Trương Hoán kinh ngạc nhìn chăm chú nơi này, đây là một ý nghĩ vô cùng can đảm, phát hiện bất ngờ hoàn toàn lật đổ kế hoạch chiến lược ban đầu của hắn. Tiếp tục tây chinh là phương hướng lớn của hắn, vốn kế hoạch ban đầu là tại Sơ Lặc tích lũy mấy năm rồi mới nhằm hướng tây tiến công. Nhưng như vậy thứ nhất. Đại Thực cũng hoàn thành đồng hóa văn hóa cùng tôn giáo đối với vùng phía tây Thông Lĩnh, đồng thời cũng chuẩn bị bố trí đại quân chống đỡ quân Đường tây tiến.

Nhưng nếu như dùng kỳ binh chiếm đoạt Toái Diệp thì sẽ cổ vũ thật lớn quyết tâm của các quốc gia Tây Vực chống cự Đại Thực, sẽ trì hoãn rất nhiều sự chiếm lĩnh của Đại Thực đối với các khu vực phía tây Thông Lĩnh. Đồng thời, cũng có thể tại phía tây nối cùng Bắc Đình thành một dải, điều này tương tự một vòng cung chiến lược hoàn mỹ .

Nghĩ vậy, hắn nhìn thẳng mắt A Minh cười nói: “ Ngươi có bằng lòng làm dẫn đường của ta hay không? Sau khi thành ta tuyệt sẽ không bạc đãi với ngươi.”

“ Thảo dân nguyện dốc sức vì Trương Thượng thư!” A Minh khom người thi lễ, không chút do dự đồng ý.

Thân binh dẫn A Minh đi chuẩn bị. Trương Hoán vừa cẩn thận nhìn qua Thác Vân Sơn Khẩu. Từ nơi này đến Toái Diệp, nói ít cũng đến một ngàn dặm. Có thể dùng kỳ binh cướp lấy Toái Diệp, nhưng phải tìm một người can đảm cẩn trọng, hơn nữa là người có gan mạo hiểm để hoàn thành nhiệm vụ này.

Hắn đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn sang Quan Anh đứng một bên mà không nhịn được cười, nụ cười như lão hồ ly vậy. Tim Quan Anh liền hồi hộp mà đập Thình thịch bang bang! liên hồi. Trương Hoán đi lên trước vỗ vỗ bả vai hắn mà trầm giọng nói: “ Nếu ngươi có tài cán vì ta chiếm đoạt Toái Diệp, ta sẽ thăng ngươi làm Trung Lang Tướng!” Trung Lang Tướng, trong đôi mắt Quan Anh đột nhiên phóng ra một luồng lửa. Khách Thập, từ lúc mới bắt đầu triều Hán thì nó đã phụ thuộc vào đại hán. Về sau đến Hán mạt, Trung Nguyên náo động làm Sơ Lặc cùng Vương triều Trung Nguyên mất đi liên lạc. Nhưng mấy trăm năm liền, sự phụ thuộc hướng về Trung Nguyên của nó một mực không có đứt đoạn, từ suốt Bắc Nguỵ, Tùy triều và cuối cùng đến Đại Đường lập quốc. Đúng là Sơ Lặc vương nhiều lần điều động sứ giả đến Trung Nguyên thỉnh cầu phụ thuộc nên cuối cùng thúc đẩy Lý Thế Dân hạ quyết tâm xây dựng lại An Tây Đô Hộ Phủ. (Khách Thập : Kashi City, lying in the southwest of Xinjiang, about 1473km to Wulumuqi, the political, economic and cultural center of Kashi Region, bordering Shufu County on the east and west, Kezilesu Ke'erkezi Autonomous Prefecture on the north, facing Shule County on the south - Tân Cương Duy Ngô Nhĩ khu tự trị - hạ hạt một khu )

Sau loạn An Lộc Sơn, dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh Hà Tây cùng Quy Tư. Chặn đường về nước của quân Đường ở An Tây. Sự sống còn của quân Đường An Tây tràn ngập nguy cơ, lại là quốc vương Sơ Lặc Bùi Lãnh Lãnh tiếp nhận bọn họ mới khiến cho tàn quân của quân Đường ở An Tây có thể duy trì đến nay.

Nhưng lúc này Sơ Lặc đã thành tiêu điểm Đại Đường cùng Đại Thực tranh đoạt. Cuộc tranh đoạt An Tây cùng với dân tộc Thổ Phiên và Hồi Hột lần lượt nhạt dần, nếu cuối cùng chiếm đoạt được Sơ Lặc này thì cuộc chiến chinh tây gần nửa năm của quân Đường sẽ kết thúc.

Trước mắt quốc vương Sơ Lặc Bùi Lãnh Lãnh đã sang đông đến Vu Điền, gần năm vạn quân Đại Thực tinh nhuệ lục tục từ Thổ Hỏa La đến Sơ Lặc. Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư tự mình tọa trấn ở đây.

A La Tư từng nhậm chức Tổng đốc Ai Cập, là danh tướng Hắc y Đại Thực. Trong chiến tranh chinh phạt Bạch Y Đại Thực đã lập được chiến công hiển hách, đương nhiên cũng là hai tay dính đầy máu tươi. Năm nay hắn năm mươi tuổi, vóc người khôi ngô, nhãn quan sắc bén, dày dạn kinh nghiệm.

Giờ phút này, hắn đang ở trong vương cung Sơ Lặc tiếp kiến một người thương nhân Đại Thực từ doanh trại quân Đường chạy tới. Hắn mang đến lá thư do thân Vương Điện hạ A Cổ Cái tự tay viết. A Cổ Cái trên đường đi gặp Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên mất tích, sau lại đám tùy tùng quay về có nói cho hắn, A Cổ Cái điện hạ bị một toán quân đội không rõ thân phận bắt đi. A La Tư đương nhiên biết chi quân đội không rõ thân phận này chính là quân Đường. Chuyện nghiêm trọng, hắn lập tức mệnh ba vạn quân hỏa tốc chạy đến tụ hội cùng quân tộc Thổ Phiên. Nhưng mới phát binh không được bao lâu liền truyền đến tin tức dân tộc Thổ Phiên binh bại tại thành Bạt Hoán. A Cổ Cái điện hạ mặc dù quan trọng, nhưng chiến lược Đông Phương của Ha-Li-Pha quan trọng hơn. Sau khi A La Tư nắm quyền hành suy nghĩ nhiều lần liền mệnh quân đội lui về Sơ Lặc. Ngay tại lúc hắn chuẩn bị viết thơ hướng Ha-Li-Pha ( Cáp Lý Phát) hồi báo tin A Cổ Cái điện hạ gặp chuyện không may thì thư của A Cổ Cái lại đưa đến trước mặt hắn.

A La Tư chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở trong vương cung. A Cổ Cái bảo hắn tạm thời thối lui khỏi Sơ Lặc để đổi lấy tự do. Nói thì là rất đơn giản, còn giống như chiếm tiện nghi rất lớn, nhưng A La Tư lại giống hệt như Trương Hoán. Hắn hiểu rất rõ ràng hậu quả tạm thời thối lui khỏi Sơ Lặc. Một khi mất đi Sơ Lặc thì năm vạn đại quân sẽ sinh tồn như thế nào? Còn có thể ở lại nơi này được bao lâu? Quân Đường căn bản là không cần cùng hắn ứng chiến, liền có thể dễ dàng đuổi hắn chạy về Thổ Hỏa La. A Cổ Cái thật sự quá ngây thơ, cái gì cũng đều không hiểu.

Nhưng nếu như không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn tại trước mặt Ha-Li-Pha viết bản tố cáo chính mình. Khi đó chính mình sẽ gặp phải hậu vận của A Bố Mục Tư Lâm năm đó, sau khi tại Đát La Tư đánh bại quân Đường thì lại bởi vì công cao át chủ mà bị giết.

A La Tư thập phần gặp khó khăn, nếu như hắn bại bởi quân Đường, Ha-Li-Pha cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn tuyệt không thể nói chủ soái quân Đường có thủ đoạn cao minh, nhìn thấu bản tính bất lực của A Cổ Cái, chỉ là làm ra vẻ có khí độ liền đẩy mình vào thế tiến thối lưỡng nan.

Cuối cùng, A La Tư cắn răng một cái, trước hết cứ lo việc của mình rồi sau hướng Ha-Li-Pha tạ tội. Sơ Lặc khẳng định là không thể thối lui khỏi. Hắn lập tức viết một phong thư hồi âm, nói cho A Cổ Cái biết lý do chính mình không thể thối lui khỏi Sơ Lặc. Cũng tuyệt không chỉ cho hắn, cho dù A La Tư hắn có thối lui khỏi Sơ Lặc thì quân Đường cũng nhất định sẽ không tha hắn, cho nên hắn không thể vâng mệnh. Hắn đem thư giao cho thương nhân Đại Thực mà nói: “ Thỉnh chuyển lại cho thân Vương điện hạ, vì mưu lược của Ha-Li-Pha nên chỉ có thể ủy khuất ngài.”

Xuyên qua sa mạc mênh mông cùng vô số triền núi khe sâu với hình thù kỳ quái, một ngày kia, một đội năm nghìn người kỵ binh quân Đường rốt cục đến Thác Vân Sơn Khẩu, nơi này vẫn là cảnh một màu vàng đất mênh mông, nhìn không thấy một màu xanh nào khiến cho người ta mỏi mệt mà cáu kỉnh.

Nơi này cao hơn so với mặt biển mà đường đi lại gian nan, trên dọc đường hiếm khi nhìn thấy vết chân người. Chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy xương trắng lạc đà dày đặc. Lần này viễn chinh, mỗi người quân Đường mang theo ba con ngựa, mang theo lượng lớn lương thực cùng vật tư. Đi ước chừng bốn ngày mới từ thành Úy Đầu đến Thác Vân Sơn

“ Tướng quân hãy nhìn nơi đó!”

A Minh chỉ tay một vùng đã bị phong hoá đổ nát thê lương dưới chân núi xa xa mà nói: “ Nơi đó chính là dấu vết trạm dịch mà Trương Thượng thư nói.”

Lần này viễn chinh Toái Diệp thì chủ tướng được chọn là Quan Anh nổi danh gan lớn cùng có gan mạo hiểm. Hắn vì tự ý tập kích Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên đang ẩn thân ở thành Đại Thạch mà bị Vương Tư Vũ miễn chức, nhưng Trương Hoán lại thấy được hắn có nghị lực cùng quyết đoán mà khó thấy ở người bình thường. Càng gặp phải khó khăn cùng thách thức lại càng có thể phát huy sự nhạy cảm cùng quyết đoán của hắn. Cũng bởi vậy, Trương Hoán liền không dựa vào một khuôn mẫu nào đem hắn từ một Giáo Úy nho nhỏ đề bạt thành Thống soái làm chủ tướng một chi quân đội, để hắn đơn độc đi thu dọn một mặt. Sự thực, đây là truyền thống quân Tây Lương, đặt quân công lên trước, lấy năng lực làm đầu.

Quan Anh nhìn chăm chú vào dấu vết trạm dịch, hắn đột nhiên hỏi: “ Trạm dịch xây ở chỗ này, liệu có phải là phụ cận có nguồn nước hay không?”

A Minh kính nể gật đầu “ Tướng quân suy nghĩ thật tinh tế, từ nơi này về hướng đông năm dặm xác thật có một dòng nước suối, nơi đó còn có một hồ Dương Lâm.”

“ Tốt lắm, liền làm phiền ngươi dẫn một đội binh lính của ta đi múc nước.” Quan Anh vung tay lên về phía sau ra mệnh lệnh: “ Mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ hai canh giờ.”

Tướng sĩ quân Đường nhao nhao xuống ngựa, đều tự tìm kiếm nơi râm mát để nghỉ ngơi, một đội ba trăm binh lính lấy nước thì đi theo A Minh về hướng đông.

Lúc này đây Quan Anh không lăn xuống đất ngủ, bản thân bị an nguy của năm nghìn người cùng trách nhiệm đô đốc giao khiến cho hắn cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Lại một lần hắn lấy ra bản đồ A Minh vẽ, cẩn thận nghiên cứu lộ trình viễn chinh lần này.

Xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu về hướng bắc vẫn còn là bãi sa mạc nửa khô hạn. Lại còn có một vùng sa mạc, nơi đó mấy trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, là một đoạn đường thử thách nhất với nghị lực con người ước chừng bốn ngày đi đường. Đi qua chốn gian nan nhất này liền đến Chân Châu Hà, đi tiếp hướng bắc chính là đại thảo nguyên mênh mông. Lại đi ước năm ngày liền có khả năng đến mục tiêu lần viễn chinh này - Toái Diệp. Từng là quân trấn thứ năm ở An Tây, bên cạnh Nhiệt Hải nổi tiếng ( ngày nay là hồ Y Tắc Khắc (Icek ) của Cát Nhĩ Cát Tư Tư Thản - Kirghizstan ).

Nhìn trên bản đồ quân trấn Toái Diệp được đánh dấu hình tam giác dùng bút than để vẽ, Quan Anh không khỏi cảm xúc chập chùng. Mấy năm trước hắn vẫn còn là tiểu du côn trộm gà bắt chó, chòng ghẹo phụ nữ ở thôn quê bị phụ huynh đuổi ra khỏi nhà. Ai có thể nghĩ, vài năm sau hắn đã là Đại tướng chỉ huy năm nghìn quân vì nước lập nhiều công lao phi phàm.

“ Nếu ngươi có thể chiếm đoạt Toái Diệp cho ta . Ta liền phong ngươi là Trung Lang Tướng, Toái Diệp Binh Mã Sứ.”

Nghĩ tới đô đốc khích lệ mình, Quan Anh không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Hắn lập tức đứng lên la lớn: “ Các huynh đệ đứng lên, cần làm việc!” Bước đầu tiên bắc chinh chính là phải chiếm lĩnh Thác Vân Sơn Khẩu, trước hết xây một cái doanh trại đơn giản trú binh tám trăm người, Trương Hoán lập tức sẽ phái Công Sự doanh tới đây xây dựng một tòa thành trì.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đội kỵ binh quân Đường xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu nhằm hướng sa mạc bát ngát mênh mông bước đi

Tại đại doanh quân Đường, thương nhân Đại Thực đi Sơ Lặc đã đem thư của A La Tư cùng nguyên văn lời nói về, hắn cự tuyệt mệnh lệnh của A Cổ Cái yêu cầu triệt binh. Giờ phút này, sắc mặt của A Cổ Cái khó coi dị thường. Hắn vạn lần không ngờ A La Tư lại sẽ cãi mệnh lệnh của hắn. Thư bị hắn siết thật chặt trong tay, cơ hồ tạo thành giấy vụn. Nếu như không phải đang trong đại doanh quân Đường thì hắn đã sớm nổi trận lôi đình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.