Nhìn chỉ chốc lát, hắn quay đầu cười nói với chúng tướng: “ Các ngươi
nói người Đại Thực vì sao không từ bỏ thẳng Già Sư, lại để mấy ngàn
người đến rửa răng cho chúng ta. Đây là đạo lý gì?”
Hắn thấy
Thành Liệt mong chờ muốn nói, biết hắn tại quân viện đã học binh pháp
nên cố tình khoe khoang một ít liền cười nói: “ Thành Tướng quân mời
nói!”
Thành Liệt được xưng đệ nhất mãnh tướng quân Tây Lương,
nhưng cơ hội tác chiến cũng không nhiều hơn. Hắn một mực đóng ở Hà Hoàng nên rất nhiều chiến dịch hắn cũng không có tham gia. Lần tây chinh này
thì hắn đang tu học tại Quân viện. Cho đến mấy ngày hôm trước Bùi Minh
Viễn đến An Tây thì hắn mới chỉ huy một vạn quân Khương đi theo sang
tây. Thấy Trương Hoán hỏi hắn, Thành Liệt tiến lên khom người thi lễ rồi nói: “ Thuộc hạ cho là người Đại Thực trú quân già yếu tại Già Sư, mục
đích đơn giản có hai điều. Thứ nhất là ngăn cản chúng ta một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm khí thế tiến công, thứ hai là muốn dò la
xem thực lực chúng ta tới đâu. Cũng không phải là không thành kế gì để
làm chúng ta phải sợ”
“ Lại biết đến không thành kế. Không tệ.
Có điểm tiến bộ.” Trương Hoán ôn hòa cười cười với hắn, lại nhìn phía
Vương Tư Vũ mà hỏi: “ Vương Tướng quân có ý kiến gì không?”
Vương Tư Vũ cũng khom người đáp: “ Thuộc hạ cơ bản tán thành ý kiến của Thành Tướng quân. Dù sao Đại Đường cùng Đại Thực đánh nhau trên mặt đất là
chuyện vài thập niên trước. Đại quân chúng ta đã áp sát đến, bọn họ
không có lý do gì không muốn biết thực lực chúng ta như thế nào. Nhưng
mà thuộc hạ còn có ý nghĩ khác bổ sung ý kiến của Thành Tướng quân.”
“ Ý nghĩ gì?” Trương Hoán trầm thấp hỏi han.
Vương Tư Vũ nhìn chăm chú chỉ chốc lát thành trì, liền nói: “ Thuộc hạ nghĩ,
người Đại Thực có thể ở trong thành bố trí phục binh khác, đợi lúc bộ
binh chúng ta công thành đột nhiên lao ra giết làm chúng ta trở tay
không kịp?”
Trương Hoán gật đầu, cái này cũng có chút đạo lý “ Vậy theo ngươi nhìn thì thành này nên chiếm đoạt như thế nào?”
“ Thuộc hạ đề nghị trước hết đào chiến hào, hoặc là lợi dụng dầu hỏa để
chặn kỵ binh kẻ địch tiến công. Lại dùng đá lớn trực tiếp đập hủy tường
thành, không cùng bọn họ đánh giáp lá cà.”
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời sắp ngả về tây, ánh nắng chiều đầy trời. Lúc
này hắn mới hạ lệnh: “ Đại quân lui lại hai dặm lập doanh, Công Sự doanh đào ba lớp chiến hào!”
Ra lệnh một tiếng, đại quân chậm rãi lui về phía sau, ở cách thành Già Sư hơn năm dặm thì hạ đại doanh. Màn đêm
buông xuống, quân Đường bắt đầu ở bên trong quân doanh lắp ráp đá. Hai
ngàn Công Sự binh đào ba lớp chiến hào thật dài ở cách tường thành hơn
năm trăm bộ. Một vạn kỵ binh ở cách hơn trăm bộ hộ vệ bọn họ. Mặc dù
quân Đường làm với khí thế ngất trời, nhưng bên trong thành vẫn hết sức
im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Bóng đêm rất yên tĩnh,
vầng trăng từ từ nhô lên trên bầu trời. Vẫn còn là vầng trăng tàn, từng
đợt từng đợt những chùm sáng bạc chiếu lên đồng cỏ cùng những doanh
trướng dày đặc như biển khơi bát ngát màu xám chập chùng. Bên trong đại
doanh có một gò đất thấp, trên gò đất mọc lên ba gốc cây liễu đỏ trăm
năm. Bao quanh doanh trướng, dòng sông Tỷ Đa Hà khô cạn uốn lượn chảy về hướng nam.
Trương Hoán chắp tay đứng ở trên gò, ánh trăng bạc
chiếu lên mặt của hắn. Năm tháng giống như một người hoá trang tài giỏi, không một tiếng động mà điêu khắc thành khí chất cùng mặt mũi Trương
Hoán. Những năm này tháng khác hành quân là bộ râu đã trở thành vướng
bận dần rơi rụng, khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn càng thêm gồ ghề
không hề giữ lại. Trong ánh mắt của hắn sự lợi hại đã dần dần thu giấu,
chỉ càng biểu hiện nhiều hơn một loại thần thái thành thục mà lại ung
dung bình thản. Nhưng chính là loại bình thản ấy lại càng làm cho người
ta cảm nhận được một loại uy nghiêm ở bên trong.
Lúc này từ sau
Trương Hoán truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đến phía sau hắn ước một trượng liền bất động, phảng phất như sợ hãi quấy rầy sự trầm tư của
hắn.
“ Minh Viễn, là ngươi sao?” Trương Hoán nhàn nhạt hỏi han.
“ Là ta!” Bùi Minh Viễn thấp giọng đáp: “ Thuộc hạ vẫn còn có một việc muốn bẩm báo.”
“ Đến đây! Ngồi xuống nói chuyện.”
Trương Hoán ngồi tại một tảng đá, hắn khoát khoát tay mời Bùi Minh Viễn ngồi ở đối diện hắn rồi khẽ cười nói: “ Nghe nói ngươi sinh ra một người con
gái”
Bùi Minh Viễn nghĩ đến con gái của mình, ánh mắt lộ ra vẻ
yêu thương, hắn lắc đầu cười nói: “ Con nhóc kia lúc sinh ra mặc dù rất
nhỏ gầy, nhưng tiếng khóc cũng rất vang dội. Có thể một hơi khóc suốt
một canh giờ, làm cho người ta đau đầu không thôi.”
Trương Hoán ha hả cười một tiếng “ Đây chính là sự đau đầu làm cho người ta ngọt ngào!”
Hắn đột nhiên nghĩ tới con của Thôi Trữ, đến bây giờ chính mình còn chưa
từng gặp qua nó! Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, liền cười nói
chuyển đề tài: “ Ngươi lại nghĩ tới chuyện gì quên chưa nói cho ta biết
?”
“ Kỳ thật cũng không phải quên. Ta cũng mới nghe Lý Tu Hạ
nói. Nghe nói Lý Cầu tại thái miếu mới xây một điện, hãy còn chưa hoàn
công. Nhưng có đồn đãi nói là Thái Tử Dự” Nói đến ba chữ Thái Tử Dự, Bùi Minh Viễn cảm giác mãnh liệt được là gọi thẳng thế thì tựa hồ rất không ổn thỏa, nhưng đã không kịp thu nhỏ tiếng lại bèn chậm rãi nói: “ Đỗ
Mai cũng đã nói với ta, gần đây thái độ của Lý Cầu biến đổi lớn. Trương
Phá Thiên mừng thọ thì hắn vẫn còn tự mình tới cửa chúc mừng. Đây là
việc chưa bao giờ có.”
Trương Hoán đương nhiên biết đây là tại
sao, hắn cười nhạt, lại không nói thêm gì. Bùi Minh Viễn thấy hắn tựa hồ tuyệt không có quan tâm thì không khỏi có chút sốt ruột nói: “ Tuyên
Nhân hoàng đế bị chết không minh bạch, trong tôn thất có nhiều người bất mãn. Đây chính là cơ hội của ngươi, nếu như ngươi không bắt lấy nó thì
qua lúc biến đổi, chờ Tân Hoàng đế xâm nhập lòng người cũng là đã chậm.”
Trương Hoán đứng lên vỗ vỗ vai hắn mà nói: “ Ngươi yên tâm! Ta trong lòng tự nhiên đều biết.”
Bùi Minh Viễn cũng thở dài bảo: “ Khứ Bệnh. Xin thứ cho ta nói thẳng, mọi
người đi theo ngươi đa số là muốn có tiền đồ, đều hy vọng ngươi có thể
đi lên vị trí kia. Đây đã không chỉ có là việc của một mình ngươi, hơn
nữa cũng là của cả thế lực tập đoàn ích lợi phía sau duy trì ngươi mong
muốn, cũng là tâm nguyện của mấy chục vạn tướng sĩ Tây Lương. Cho đến
ngày nay, ngươi đã chiếm cứ nửa giang sơn Đại Đường, nếu như ngươi không thể đi lên vị trí kia thì ta rất lo lắng Đại Đường có một ngày sẽ đi
theo hướng phân chia.”
Trương Hoán chắp tay đằng sau ngắm nhìn
về phương tây, hắn không biết sao? Không! Hắn so với ai khác đều rõ ràng điểm này. Từ cái ngày hắn biết thân thế của mình trở đi, dã tâm liền
nảy sinh trong nội tâm của hắn. Dọc đường gian nan gây dựng sự nghiệp,
gập ghềnh đi cho tới hôm nay thì hắn đã không hề thỏa mãn với cướp lấy
một cái ngôi vị hoàng đế nữa. Lòng dạ hắn đã càng thêm rộng lớn. Lãnh
thổ quốc gia Đại Đường có thể kéo dài đến vô cùng vô tận phương tây hay
không, hắn có thể trở thành một Khả Hãn danh xứng với thực hay không, từ góc độ này, đi lên ngôi vị Đại Đường hoàng đế cũng mới chỉ là bước đầu
tiên hắn thực hiện hùng tâm tráng chí.
Trương Hoán đột nhiên quay đầu sang Bùi Minh Viễn cười nói: “ Nghe nói ngươi năm đó thì từng đến
Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem). Vậy chờ đánh xong một trận này thì
ngươi có thể đại diện ta đi sứ Ba Cách Đạt hay không?”
Sáng sớm
hôm sau, tiếng đại trống của quân Đường lại một lần nữa vang lên trầm
thấplàm rung động tâm hồn người. Đại quân đen ngòm phô thiên cái địa
nhằm hướng thành Già Sư tới gần. Ở giữa đại quân có mười máy phóng đá
thật lớn đang vô cùng chậm rãi di động. Từ thật xa nhìn lại phảng phất
như mười vị thần linh khổng lồ đội trời đạp đất. Tiếng di chuyển ù ù lọc cọc vang khắp đất trời.
Hôm nay trên thành trì quân coi giữ cũng như hôm qua. Vẫn chỉ có khoảng một ngàn tên. Trên một gò đất thấp phía
nam thành Già Sư ước chừng hơn hai dặm, Đại tướng Mặc Á Lợi vẻ mặt
nghiêm túc đang nhìn chăm chú đội ngũ quân Đường. Hắn từng nghe tàn quân tộc Thổ Phiên bại trận chạy về nói qua, quân Đường nắm giữ một loại
Thiên Lôi uy lực thật lớn. Quân tộc Thổ Phiên chính thảm bại ở dưới loại Thiên Lôi này. Hắn liền muốn tại thành Già Sư tận mắt nhìn thấy Thiên
Lôi của quân Đường .
Mặc Á Lợi ước bốn mươi tuổi, vóc người cực
kỳ khôi ngô. Một mái tóc quăn xoã tung phủ lên áo choàng làm cho ngoại
hình giống hệt như hùng sư. Hắn cũng là mãnh tướng nổi danh Đại Thực. Từ trước đến giờ hắn trầm mặc ít nói, nhưng nhắc tới cái tên “ đồ tể Ba
Tư” thì ở Ba Cách Đạt ( Bát đa) lại không ai không hiểu. Tổ tiên hắn là
quý tộc Ba Tư, năm mười hai tuổi thì liền tham gia đại quân Ha-Li-Pha A
Ba Tư tiến quân đánh Bái Chiếm Đình ( Byzantin), lại còn tự tay giết hại hàng trăm thiếu niên cùng lứa tuổi hắn nên rất được A Ba Tư khen ngợi
bèn thăng hắn làm trướng tiền thị vệ. Mười hai tuổi hắn liền trở thành
thị vệ trẻ tuổi nhất của Ha-Li-Pha.
Sau khi tân Ha-Li-Pha lên
ngôi, không thích sự tàn bạo của hắn liền xua đuổi hắn đến Ai Cập đánh
giặc. Từ đó hắn trở thành thủ hạ của A La Tư, đồng thời theo hắn nam
chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách. Nhưng mà, dã tâm vươn
lên của hắn lại không yên ổn nổi, lần này trong cuộc tranh đoạt quân
quyền giữa A Cổ Cái cùng A La Tư, hắn bị A Cổ Cái lôi kéo, phản bội chủ
tướng của mình, tự tay giết chết A La Tư. A Cổ Cái mặc dù đoạt được quân quyền, nhưng hắn cũng không am hiểu trận
chiến liền đem quyền chỉ huy trước khi khai chiến tạm giao cho Mặc Á Lợi thân kinh bách chiến. Mặc Á Lợi đã tham gia nhiều lần chiến tranh khi
tiến công Bái Chiếm Đình, đồng thời chính mắt thấy được sự lợi hại của
Hi Tịc Hỏa ( lửa Hy Lạp) . Thế cho nên sau khi hắn nghe được quân Đường
có được vũ khí kiểu mới Đại Đường Lôi thì hắn rất là kiêng kỵ bèn muốn
chính mắt thấy uy lực của nó để quyết định cách đối ứng.
Lúc này, phó tướng của Mặc Á Lợi thấy đằng xa đã có kỵ binh quân Đường chạy tới
bên này, hắn lập tức thúc ngựa xông lên gò đất la lớn: “ Tướng quân,
quân Đường sắp tiến công tới, xin tướng quân lập tức rút lui!”
Nhưng Mặc Á Lợi cũng không nhúc nhích, hắn rất muốn biết, Thiên Lôi của quân
Đường từ trên trời giáng xuống có phải chính là dùng máy bắn đá từ
phương xa phóng đi hay không
Máy bắn đá của quân Đường đã cách
thành trì không được một dặm, quân Đại Thực cũng am hiểu với máy bắn đá
này, biết rõ uy lực thật lớn của nó. Ngoài ra loại máy bắn đá của quân
Đường còn lớn hơn loại lớn nhất của quân mình đã làm cho quân coi giữ
đều bị run sợ.
Mười giá bắn đá đã dừng ở trước chiến hào cách
tường thành năm trăm bộ. Loại đá cũng là nghiên cứu chế tạo mới nhất của Khí Ty quân Tây Lương, lợi dụng nguyên lý chuyển động ròng rọc bánh xe
qua tấm ván bẩy, làm cho đòn bẩy vốn phải cần ba trăm người mới có thể
kéo được đòn bẩy hạ thấp chỉ còn một trăm người. Tầm xa nhất có thể
phóng tảng đá lớn nặng mấy trăm cân đến hơn ngàn bước, đồng thời có khả
năng điều chỉnh tầm bắn.
Tiếng trống quân Đường cũng ngừng lại,
đất trời hoàn toàn yên lặng. Chỉ nghe thấy âm thanh xèo xèo cạc cạc của
bàn kéo . Ô --, tiếng rít hỗn loạn đến bén nhọn, mười tảng đá lớn đen
nhánh bay lên trời, vẽ ra những đường cong rồi đập vào tường thành Già
Sư. Giờ phút này, quân Đại Thực trên tường thành không còn giống như
tượng đá nữa. Bọn họ la lên rồi hướng sang hai bên bỏ chạy. Lúc này, Mặc Á Lợi cũng bị mười mấy thân binh mạnh mẽ kéo xuống khỏi gò, nhằm hướng
thành Sơ Lặc bỏ chạy.
Oanh! Bốn khối đá lớn đánh trúng tường
thành, tường thành bị đánh ra hai cái lỗ thủng rộng một trượng. Bụi vàng tung lên đầy trời, mười mấy tên quân Đại Thực chưa kịp trốn tránh bị
tảng đá nện thành bánh thịt.
“ Phóng!” Đô úy chỉ huy phóng đá lại hô một tiếng. Thêm mười khối đá lớn lại bay lên không. Sau khi điều
chỉnh tầm bắn, tỉ lệ trúng mục tiêu của lần này rõ ràng tăng lên. Cùng
bảy khối đá đánh trúng tường thành, tường thành rung lên kịch liệt rồi
rắc một tiếng, một đoạn tường thành sụp xuống để lộ ra bên trong đổ đầy
cát vàng.
“ Lại phóng!”
Vòng thứ ba bắn đá ra, không chỉ
có một đoạn tường thành sụp xuống rơi rụng một nửa, hơn nữa hai khối đá
lớn trước sau đập trúng cửa thành. Thanh sắt chốt giữ cửa thành gảy lìa, bị đánh văng ra ầm ầm, để lộ ra bên trong thành một cảnh đổ nát thê
lương.
Lúc này, một người thám báo binh phi nhanh mà đến. Hắn
dừng ở trước mặt Trương Hoán lớn tiếng bẩm báo: “ Khởi bẩm đô đốc, có
hàng ngàn quân Đại Thực nhằm hướng tây chạy trốn đi.”
“ Đình chỉ phóng đá công kích.” Trương Hoán quả quyết hạ lệnh: “ Đại quân đi tới, đạp bằng thành Già Sư cho ta!”
Đêm, sương mù xám lạnh tràn ngập mặt đất mênh mông, nơi này là phía tây
Nhiệt Hải. Những cây tùng lâm đen nguyên thủy mọc dày đặc ven hồ và các
bờ nước, Nhiệt Hải được gọi như vậy vì nó là một hồ nước ấm ở trên cao.
Lúc này đã đầu mùa vụ đôn, những bông tuyết trắng ngần bao trùm khắp mặt đất. Nhưng những nơi ở gần Nhiệt Hải lại khó lòng gặp được một bông
tuyết đọng. Khí hậu ấm áp ướt át làm trong đêm đông ở giữa rừng rậm đen
ngòm phiêu bạt một tầng sương mù ẩm ướt dày đặc.
Ở giữa rừng rậm, trong màn sương mù dày đặc quanh quẩn có vô số bóng đen đang đứng yên,
phảng phất như ma quỷ nửa đêm dạo chơi trong rừng rậm. Bọn họ đương
nhiên chính là bốn ngàn quân Đường vượt qua ngàn dặm tập kích Toái Diệp. Trải qua gần nửa tháng hành quân gian khổ, quân Đường có trận tuyết đầu mùa che chắn đã đến được mục tiêu chuyến này của bọn họ, Toái Diệp.
Giờ phút này, bọn họ còn cách thành Toái Diệp ước chừng hơn một trăm năm
mươi dặm. Hai tên thám báo tinh thông tiếng Đột Quyết đã đi theo người
dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc đến thành Toái Diệp ba ngày trước. Thời gian đã
trôi qua suốt ba ngày mà vẫn không hề có một chút tin tức. Đã đến thời
khắc mấu chốt nhất, trong lòng Quan Anh căng thẳng khác thường. Trên
miệng đã không còn thấy tiếng chửi bới cười đùa dọc suốt trên đường tới
đây. Sắc mặt hắn nặng trịch, ánh mắt lo âu nhìn chăm chú vè phương xa.
“ Quan Tướng quân, ngủ một giấc đi!” Phó tướng Nghiêm Vân đi tới vỗ nhẹ
nhẹ lên bờ vai của hắn, cười an ủi hắn: “ Không có gì, nếu thật sự không ổn thì cùng lắm là một hồi ác chiến. Ta cũng không tin cái thành Toái
Diệp nho nhỏ còn có thể đóng một vạn quân?”
“ Ta biết sốt ruột
thì cũng không có cách nào. Nhưng sự tình quan trọng, ta làm sao có thể
không căng thẳng?” Quan Anh thở dài lại nói: “ Đô đốc không suy nghĩ
rằng ta ít từng trải, lại để cho ta đi làm cái việc quan hệ đến toàn
cục. Ta chỉ sợ nhỡ có một suy nghĩ không thỏa đáng làm hỏng đại sự a!”
Nghiêm Vân không nói gì, mặc dù hắn cũng hiểu được đô đốc dùng Quan Anh làm
việc này tựa hồ có hơi mạo hiểm. Nhưng đô đốc quyết định thì một người
Đô úy nho nhỏ như hắn liệu có thể cãi lời. Hắn trầm mặc chỉ chốc lát
liền cười nói: “ Quan Tướng quân cũng không nên tự ti. Đô đốc để ngài để hoàn thành chuyện này thì tất nhiên là có suy nghĩ. Quan Tướng quân chỉ để ý mạnh tay đi làm là được. Bọn thuộc hạ chắc chắn dốc kiệt lực trợ
giúp tướng quân lập kỳ công này.”
“ Công lao thuộc về mọi người, tuyệt không phải quy một mình ta.” Quan Anh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi đứng lên bước nhanh về phía ngoài rừng rậm chạy đi. Hắn đã
nhìn thấy một bóng đen cưỡi ngựa đang hướng về phía này chạy tới.
“ Bẩm báo tướng quân, tình huống có thể không ổn.” Chạy tới chỉ có một
người thám báo đi cùng người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc, còn một thám báo
khác cũng không thấy bóng dáng.
Quan Anh thấy sắc mặt hắn trầm
trọng thì trong lòng không khỏi chợt lạnh, liền trầm giọng hỏi: “ Cuối
cùng đã xảy ra chuyện gì? Dương đội chánh đâu?”
“ Người Đại Thực đang cưỡng ép trưng binh ở các nơi. Chân Đồ Nhĩ Khắc bị thương không
khỏi hẳn nên may mắn thoát khỏi, còn Dương Đội trưởng bất hạnh bị bắt đi rồi.”
“ Cưỡng ép trưng binh?” Quan Anh ngẩn ra, hắn do dự một
lúc rồi hơi đoán được người Đại Thực trưng binh cực rất có thể liên quan cùng tình thế Sơ Lặc. Nếu như Người Đại Thực đi cứu viện Sơ Lặc, bọn họ có thể đi theo lối Thác Vân Sơn Khẩu tập kích đường lui quân Đường? Có
khả năng nên phía Thác Vân Sơn Khẩu thời gian ngắn ngủn mười ngày là
không đủ để sửa chữa xong một thành trì. Quan Anh đột nhiên ý thức được, nhiệm vụ của hắn đã không chỉ có đơn giản là cướp lấy thành Toái Diệp
như vậy.
“ Vậy các ngươi có khả năng dò xét được binh lực Toái Diệp?” Đây mới là chuyện Quan Anh quan tâm nhất.
Thám báo khom người thi lễ mà nói: “ Thuộc hạ vô năng, bên trong thành Toái
Diệp hiện tại rất loạn, rất khó lộ ra binh lực cụ thể của bọn họ. Nhưng
mà thuộc hạ nghe người ta nói. Trước sau có hai chi quân đội từ phía tây đến, phỏng đoán có khoảng hai nghìn người. Hơn nữa cả quân coi giữ vốn
có thì theo thuộc hạ thăm dò suy đoán trước mắt bên trong thành ước
chừng có bốn hay năm nghìn người.”
Quan Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại, lông mày nhăn tít thành một vệt. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ
thật sự phải đi cường công thành Toái Diệp. Toái Diệp không thể so với
thành đắp bằng đất ở Tây Vực. Nó là nơi quân Đường xây làm quân trấn.
Tường thành cao lớn chắc chắn mà bọn họ không có khí giới công thành.
Chỉ vẻn vẹn mấy ngàn kỵ binh thì không cách nào chiếm đoạt thành trì,
còn nữa binh lực đối phương so với bọn họ cũng không ít hơn. Không nói
đến công thành, chỉ sợ ngay cả dã chiến trên thảo nguyên sẽ thành vấn
đề.
Hay phải đợi vài ngày nữa, chờ người Đại Thực đi rồi hãy nói? Nhưng thời gian mà bọn họ chậm trễ đã năm ngày nên không thể đợi thêm
nữa. Quan Anh vắt óc suy nghĩ mà không có được biện pháp nào liền gọi
Nghiêm Vân cùng vài tên trưởng quan trung cấp khác cùng nhau thương
lượng đối sách.
Có người đề nghị, phái một ít người đi lẫn vào
thành rồi nhân cơ hội chiếm cửa thành trước, sau đó đại quân tới tiếp
ứng. Nhưng cũng có người phản đối, nhân số mà đi ít thì lập tức sẽ bị
bắt lính như tráng đinh, mà nhân số đi nhiều thì không có cơ hội đến gần cửa thành. Hơn nữa, quân Đại Thực cũng có trạm gác di động, đại quân
đến gần thành trì quá sẽ bị phát hiện.
Lại có người đề nghị, nếu
Đại Thực đang trưng binh thì làm ra vẻ thanh niên trai tráng bị bọn họ
bắt đi rồi thời cơ hành sự. Nhưng Nghiêm Vân liền lập tức phản đối. Hắn
chỉ rõ thanh niên trai tráng bị bắt vào lính sẽ không có tự do gì, chỉ
biết sẽ bị trông giữ chặt chẽ để phòng ngừa bỏ trốn. Cuối cùng khi đại
quân tác chiến thì mới có thể coi như chậm chạp tham gia vào chiến
trường.