Danh Môn

Chương 211: Q.3 - Chương 211: Chung Nam dị sĩ






“ Điều này cũng không ngại. “ Trương Hoán cười cười, nhưng lại không lộ chút gì làm như tùy miệng hỏi: “ Trong thành vì sao lòng quân không yên.”

“ Ai!” Lý Mạc thở dài nặng nề nói : “ Có nói tiếp không sợ sứ quân chê cười. Một trận chiến Thục Trung đã chết nhiều người như vậy, bên trong thành Phượng Tường có rất nhiều thân quyến người nhà của bọn họ nên đã bị loạn qua một chút. Thật vất vả mới dùng số lớn tiền tử tuất khiến cho tâm tình của bọn họ yên tĩnh trở lại. Nhưng hôm qua truyền đến tin tức, tiền tử tuất của quân nhân bỏ mình ở Hán Trung đã phát xuống dưới, mỗi gia đình được năm mươi quan. Nhưng quận Phượng Tường mỗi hộ gia đình chỉ phát được mười quan, kém đi mấy lần dẫn tới gia đình quân lính cùng quân đội bất mãn mãnh liệt. Ta đã gửi tấu lên triều đình, xin triều đình cho lời giải thích.”

Nói tới đây, Lý Mạc đã là lo lắng không thôi. Sáng sớm hôm nay hắn liền phát tin cấp báo để Thôi Viên xác nhận việc này, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức. Nếu không có lời giải thích rõ ràng thì nói không chừng trong quân đồn trú ở thành Phượng Tường có khả năng phát sinh tạo phản bất ngờ.

Trương Hoán lại lạnh lùng nở nụ cười, xem ra đây là Bùi Tuấn sắp đặt. Tuy rằng tiêu chuẩn tiền tử tuất do Binh bộ định ra, nhưng tiền lại do Hộ bộ ra mệnh lệnh cho cấp quan phủ tự trích cấp. Vì để cho chính mình tìm được cớ xuất binh Phượng Tường nên hắn liền dùng thủ đoạn khấu trừ để giảm tiền tử tuất cho gia đình binh lính tử trận tại Phượng Tường nhằm khơi ra sự hỗn loạn trong quân đội. Đương nhiên, sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy. Bùi Tuấn ở trong quân Phượng Tường nhất định còn có nội tuyến, vào thời điểm mấu chốt sẽ kích thích quân binh làm loạn.

“ Nếu không tiện cho Lý tướng quân thì ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh mà đi Quắc huyện nghỉ một đêm.” Dứt lời, Trương Hoán quay sang quân lính hạ lệnh : “ Hướng nam, đi Quắc huyện.” Đại đội quân mã nghe lệnh mà quay đầu, Trương Hoán cười nhìn Lý Mạc chắp hai tay rồi dẫn quân đội nhằm hướng nam mà đi.

Quắc huyện cách thành Phượng Tường ước chừng mười dặm đường. Nơi này đã dựa vào dãy Tần Lĩnh, địa thế phức tạp, đường đi gập ghềnh hơn nhiều nên hành binh không tiện. Đại đội nhân mã đi rất nhanh mà gần một canh giờ rốt cục mới tới Quắc huyện.

Quắc huyện xem như huyện lớn của phủ Phượng Tường có năm , sáu nghìn hộ cư dân với vài vạn nhân khẩu. Huyện lệnh họ Trần, ba mươi mấy tuổi, cũng là tiến sĩ xuất thân đã làm huyện lệnh ở Quắc huyện ba năm rất có danh tiếng. Nghe nha dịch nói có đại quân nhập cảnh, Trần Huyện lệnh cuống quít chạy ra ngoài huyện thành nghênh đón “ Hạ quan là Huyện lệnh Quắc huyện Trần Anh, tham kiến Trương sứ quân!”

“ Trần Huyện lệnh miễn lễ!” Trương Hoán cũng đã được nghe nói về người này luôn luôn yêu dân như con, lại thấy hắn có khí chất nho nhã nên không khỏi có vài phần hảo cảm liền ôn hòa cười nói: “ Chúng ta vốn định đi thành Phượng Tường tìm nơi ngủ trọ, nhưng Lý tướng quân nói không tiện. Hắn đề nghị chúng ta đi Quắc huyện nghỉ tạm, có được không? Trần Huyện lệnh sẽ không để cho chúng ta đi một chuyến vô ích chứ!”

“ Trương sứ quân đến Quắc huyện chúng ta nghỉ tạm, hạ quan cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Có điều huyện thành nhỏ hẹp, chỉ sợ chưa không nổi mấy ngàn nhân mã, mong sứ quân hiểu và bỏ qua”

Trương Hoán khẽ mĩm cười nói: “ Không ngại, đại đội binh lính ở ngoài thành nghỉ tạm, ta chỉ mang ba trăm người vào thành, như vậy có thể dễ hơn?”

Trần Huyện lệnh vội vàng đồng ý “ Sứ quân trước hết mời lập trại, hạ quan đi thu xếp chỗ ở cho sứ quân.”

Lập tức, hai nghìn nhân mã đều ở ngoài thành hạ trại, mà Trương Hoán thì dẫn ba trăm thân binh hộ vệ cùng Thôi Ninh tiến vào trong huyện thành. Không ngờ hắn vừa mới tiến vào cửa thành liền nghe sang sảng một tiếng cười to mà nói: “ Trương Đô Đốc trú đêm ở Phượng Tường, có thể muốn nhân cơ hội chiếm Phượng Tường, bức bách Thôi Viên từ bỏ chức Hữu tướng quốc ư?”

“ Ai đấy!” Lời cảnh báo đột ngột khiến cho Trương Hoán cùng đám tùy tòng của hắn đều lập tức căng thẳng. Mười tám gã đặc vệ đã như một trận cuồng phong lướt vào chỗ tối, một lát sau liền từ cửa thành mờ mờ đẩy ra một gã nam nhân. Chỉ thấy hắn ước chừng năm mươi tuổi, râu tóc đã hơi bạc, quần áo cũ có vẻ hơi nghèo túng, nhưng đôi mắt hắn lại sáng ngời khác thường, miệng nở một nụ cười lạnh kiêu ngạo phớt đời.

Sau khi mấy tên thân binh lục soát xong thì mới đưa hắn đến trước mặt Trương Hoán. Trương Hoán lấy roi ngựa chỉ vào hắn mà hỏi : “ Ngươi là người phương nào? Vì sao phải nói những lời làm người ta kinh ngạc?”

Nam nhân kia lại không trả lời, cứ khoanh tay nhìn bầu trời giống như không hề nghe thấy gì. Lận Cửu Hàn đứng sau Trương Hoán giận dữ, vung roi ngựa quay vòng tròn nhằm hắn mà vụt. Trương Hoán lại không hề có ý định ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn thấy roi ngựa quất xuống. Mà nam nhân kia cũng thờ ơ liếc xéo Trương Hoán rồi vẫn cười lạnh không dứt.

Roi vụt đến cách đỉnh đầu chỉ có một tấc thì lại “ Vút!” một cái mà rụt trở về, Lận Cửu Hàn nhếch miệng cười. Hắn thân là đầu lĩnh hộ vệ của Trương Hoán , sao có thể có thể liều lĩnh đến thế, chẳng qua chỉ là thử thôi.

Trương Hoán khẽ gật đầu, quay sang thân binh hai bên nháy mắt một cái. Chúng liền hộ vệ xe ngựa của “ trực tiếp đi thẳng về phía trước. Khi cách vài chục bước, chỉ nghe Lận Cửu Hàn ở sau người nói : “ Vị tiên sinh này, xin mời!”

Thành trì Quắc huyện khá lớn, bởi vì từ thời giữa đời Đường tới nay chiến tranh chưa lan đến nên nó vẫn giữ kết cấu của thời Khai Nguyên, Thiên Bảo. Một con đường hướng nam bắc phân chia thành ra làm hai, đường xá ngăn nắp, nhà của trong thành chia ra theo hình chữ phiến. Nha huyện cùng trụ sở các bộ phận thì cơ cấu ở phía bắc, mà các loại cửa hàng buôn bán ở phía nam. Lúc này sắc trời đã tối, đêm lạnh nên người đi trên đường không nhiều lắm. Trần Huyện lệnh đã sắp xếp xong xuôi cho Trương Hoán một chỗ nghĩ dừng chân. Do quan huyện dùng khách điếm lớn nhất Quắc thành để tiếp đãi nên những người ở trọ ban đầu được khuyên đến nơi khác. Cả khách điếm đều bị người của Trương Hoán thuê bao sạch.

Trương Hoán thấy Trần Huyện lệnh để ý mọi chuyện, thu xếp thập phần tận tâm liền cười mà nói với hắn : “ Trần Huyện lệnh, sắc trời đã tối không nên quấy rầy ngươi nữa, ngươi cứ trở về đi! Ngày mai sáng sớm thì chúng ta sẽ rời đi.”

Trần Huyện lệnh luôn miệng căn dặn chưởng quầy khách điếm, thấy quả thật không hề cần đến mình nữa liền chắp tay đáp lễ nói : “ Ta đây xin đi về trước, nếu trương sứ quân có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp phái người đến nội viện nha huyện tìm ta.”

Dứt lời, hắn lại quay sang Trương Hoán cúi người thi lễ rồi mới chậm rãi lui ra. Lúc này “ xuống xe ngựa nhìn bóng lưng của hắn mà cười nói với Trương Hoán: “ Hoán lang, ngươi không phải thường nói quan tốt khó tìm sao? Người như Trần Huyện lệnh này hẳn không tệ, vì sao không mượn tạm hắn đến Lũng Hữu đi?”

“ Quan tốt hay không không phải là đối với ta như thế nào, mà là ở chỗ đối với dân. Muốn biết hắn là một vị quan như thế nào thì rất đơn giản, tìm một chi tiết nhỏ rồi quan sát một chút là biết được.”

Trương Hoán thấy “ chỉ đi có một mình cũng không mang nha hoàn theo liền cười nói: “ Nếu ngươi có hứng thú, ngày mai ta mang ngươi đi mua hai nha hoàn. Chúng ta thuận tiện đi tìm hiểu tình hình của Trần Huyện lệnh này.”

“ gật gật đầu, hé miệng cười rồi liền đi theo Trương Hoán vào khách điếm. Quắc huyện nằm ở gần sông Vị Hà nên hàng hóa , thương nhân lui tới rất nhiều cũng khiến cho khách điếm nơi này có quy mô đều rất lớn. Ở Quắc thành khách điếm chiếm diện tích thật lớn, có mấy trăm gian phòng nên có thể chứa cả ngàn người đồng thời ở lại. Ở gần lò sưởi trong điếm có trăm người đông đúc. Có điều bây giờ là trời đông giá rét, sông Vị Hà đã đóng băng, thuyền bè không đi được lại thêm vừa năm mới, vì thế khách điếm vốn làm ăn cũng thập phần quạnh quẽ. Nay đám người Trương Hoán kéo tới, nhất thời khiến cho khách điếm náo nhiệt lên.

Trương Hoán cùng “ ở tại một tòa nhà biệt lập vô cùng thanh nhã. Nơi này gần giống như vườn hoa của đại gia đình. Khắp nơi là cây cỏ hoa lá quý hiếm, lại thêm hòn giả sơn và hồ cá nên càng có vẻ tĩnh mịch và yên ả.

Tòa nhà biệt lập có bốn gian phòng đều bố trí thập phần hoa lệ. Trong đó một gian là phòng thượng khách của cả khách điếm chỉ để những người khách có thân phận đặc biệt sử dụng nên rất ít khi mở cửa. Hôm nay có Lũng Hữu Tiết Độ Sứ đến, khiến cho này gian thượng khách vừa năm mới đã bắt đầu sử dụng.

Đây là buồng trọ có bốn năm gian phòng bố trí xa hoa được quét tước không còn một hạt bụi. Tận cùng trong một buồng trọ là phòng ngủ, ở giữa là phòng sinh hoạt, kế bên còn có phòng đọc nho nhỏ , mà phía ngoài cùng mỗi gian là phòng khách. “ đi đường vất vả, thân thể không khoẻ lắm, liền đi vào trong buồng chuẩn bị.

Trương Hoán thì ngồi ở phòng khách nói với thân binh: “ Đưa hắn vào đi!”

Một lát, vài tên thân binh đem kẻ to mồm kia đến. Thân binh đối với hắn cũng khá lịch sự, không có làm khó hắn. Nam nhân kia đi vào phòng liền bước nhanh đến phía Trương Hoán hơi hơi cúi người thi lễ “ Kẻ thôn dã Chung Nam sơn Hồ Dong tham kiến Trương Đô Đốc.”

“ Tiên sinh mời ngồi!” Trương Hoán cười đưa tay mời, nhờ vào ngọn đèn sáng ngời hắn lại đánh giá một lần nữa con người nói năng đến kinh ngạc này. Quần áo hắn mặc dù cũ, nhưng dáng người dong dỏng cao, mặt trắng như ngọc, hơn nữa hàm râu dưới cằm dài chừng một thước, có vẻ bay bổng xuất trần, hơi có một chút khí chất thần tiên.

Hồ Dong? Trương Hoán lặng lẽ thầm nhắc hai lần cái tên này, chưa bao giờ nghe nói qua. Mặc dù là hạng người vô danh, nhưng hắn có thể trong một câu nói mà nêu được mục đích Bùi Tuấn lệnh cho hắn đến Phượng Tường thì kiến thức thật cũng khác thường.

Trương Hoán không dám xem thường hắn liền hỏi : “ Xin hỏi Hồ tiên sinh gần đây có đến Trường An không?”

“ Ta luôn luôn ở Phượng Tường, đã một năm chưa đi Trường An?”

Trương Hoán cười cười, liền hỏi thẳng: “ Nếu tiên sinh chưa đi Trường An, vậy làm sao biết Bùi Tuấn muốn thay thế Thôi tướng quốc? Làm sao biết ta tới Phượng Tường là vì bức Thôi tướng quốc nhường chức vụ? Hay là tiên sinh có thuật dự báo của quỷ thần?”

Hắn nêu liên tiếp ba vấn đề, câu hỏi thực hùng hổ doạ người. Hắn đương nhiên biết Hồ Dong này không hề có quỷ thần thuật gì cả, hắn hoặc là người đại trí tuệ, hoặc là chính là thám tử của Bùi Tuấn. Nhưng coi như hắn là thám tử của Bùi Tuấn thì Bùi Tuấn cũng sẽ không đem trọng đại bí ẩn dường này nói cho hắn biết. Trương Hoán hiểu được điểm này nên đối với hắn tràn ngập tò mò.

Hồ Dong ha ha ngửa đầu cười “ Ta không có thuật dự báo quỷ thần gì cả, chính là theo các loại dấu hiệu phát sinh gần đây mà đưa ra kết luận thôi.”

Hắn thấy Trương Hoán cười mà không nói, liền nói tiếp : “ Hà Lũng có biến khiến quyền lực Thôi Viên chao đảo, ưu thế quyền lực nhờ liên minh với Vi gia mà giành vào tay trong vòng một đêm không còn tồn tại. Còn Thục Trung đại bại càng khiến quyền uy Thôi Viên mất sạch, thậm chí lâm bệnh không dậy nổi. Hai biến cố này làm các nơi trong Đại Đường có biến đổi lớn, Bùi Tuấn là người được ích lợi lớn nhất. Hắn không chỉ chiếm thượng phong trong nội các, hơn nữa binh lực Quan Trung tổn thất nghiêm trọng, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở cho hắn lật đổ địa vị Thôi Viên làm hữu tướng quốc. Hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, há lại bỏ qua cơ hội này? Cho nên ta suy nghĩ, hắn có thể thừa dịp Phượng Tường phòng thủ yếu nhất chiếm Phượng Tường mà bức Thôi Viên nhường chức hay không đây? Vừa vặn hôm nay đã xảy ra hai chuyện. Thứ nhất là việc tiền tử tuất gợi lên sự bất mãn của lòng quân, thứ hai là Đô Đốc dẫn hai ngàn người quay lại Phượng Tường. Cho nên ta liền phỏng đoán rất có thể chính là Đô Đốc muốn lấy Phượng Tường.”

“ Tiên sinh làm sao đoán được ta tới Phượng Tường chính là muốn động võ? Ta chỉ là quay về Lũng Hữu đi qua Phượng Tường thôi, vừa lúc trời đã tối nên tá túc một đêm. Cái này có gì kỳ quái?” Trương Hoán không để lộ điều gì mà hỏi.

“ Đô Đốc quay về Lũng Hữu đi qua Phượng Tường đương nhiên thực bình thường, nhưng về thời gian không đúng.” Hồ Dong thực tự tin cười nói: “ Năm ngày trước Đô Đốc đi qua Phượng Tường đến Trường An, năm ngày sau liền trở về. Điều đó thuyết minh Đô Đốc ở Trường An chỉ nghỉ ngơi có một ngày, hẳn là chính là mùng một tháng giêng. Mùng Một tháng giêng là ngày Tết cả nước nghỉ ngơi, tự nhiên không có báo cáo công việc gì. Mà phía Lũng Hữu tình hình bình ổn. Nếu có việc gấp chạy về thì cũng sẽ không nghỉ ngơi ở Phượng Tường. Xin Đô Đốc nói cho ta biết, chỉ nghỉ tại Trường An có một ngày, thậm chí cả báo cáo công việc đều không tham gia, liền vội vã chạy tới Phượng Tường, là tại sao chứ?”

Trương Hoán trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Tuy rằng hắn chỉ là phỏng đoán cũng không có chứng cớ gì, nhưng ý nghĩ bao quát, đối với việc nắm thế cục triều đình chuẩn xác làm hắn không thể không thay đổi cách nhìn đối với người này. Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một loại tâm tính yêu tài. Từ khi Lý Bí không chịu đi cùng hắn đến Hà Tây thì bên cạnh hắn luôn luôn thiếu mưu sĩ cao minh. Đỗ Mai mặc dù không tệ, nhưng tầm nhìn của hắn hẹp hòi, quan sát đại cục khá chênh lệch nên trên nhiều khía cạnh không giúp được hắn. Còn đám người như Mạnh Giao chính là bạch diện thư sinh, chỉ có thể thay hắn sửa sang lại công văn, còn xa mới nói tới hai chữ quân sư. Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Hồ Dong này, ánh mắt sâu xa, đúng là người mình cần gấp, hơn nữa hắn chủ động đi ra đón đường mình là đã nói lên hắn có lòng đến đầu quân.

Bất quá Trương Hoán tuy rằng thực động tâm, nhưng hắn còn muốn tiếp tục khảo nghiệm Hồ Dong này một phen. Trầm ngâm cười, Trương Hoán liền thẳng thắn thành khẩn hỏi Hồ Dong : “ Vừa mới rồi tiên sinh nói đến đại thế thiên hạ, có thể nói tầm nhìn độc đáo, liệu tiên sinh có tiếp tục thay ta phân tích một phen, tương lai của ta nên đi nước cờ như thế nào trong đại cục thiên hạ như vậy?”

Hồ Dong đối với sự thay đổi này đã sớm định liệu trước, hắn nhẹ nhàng cười nói : “ Đô Đốc nếu muốn đi nước cờ tuyệt diệu tiếp theo thì đầu tiên phải hiểu được thế cục trong bàn cờ. Tình hình thế gia triều chính đã yên ổn mười bảy năm, bảy đại thế gia ai cũng có thế lực, lấy thực lực người mạnh thì làm Hữu tướng quốc. Trước Bùi sau Thôi lần lượt thay phiên nhau luôn luôn là như thế. Nhưng từ năm kia người Hồi Hột bắt đầu xâm nhập về phía nam làm suy yếu nghiêm trọng thực lực Vi gia, chế độ tướng quốc thay phiên liền bị phá vỡ. Thôi Viên sử dụng các loại thủ đoạn để lại làm hữu tướng quốc. Nhưng ngay sau đó Hoàng thượng băng hà, vua mới kém cỏi lên ngôi. Nhìn thì thế gia triều chính tồn tại như cũ, trên thực tế thế gia triều chính chỉ còn danh nghĩa, mà biến thành triều chính của thực lực. Ai thực lực mạnh liền nắm giữ càng nhiều quyền lực. Thôi Viên cũng nhìn thấy vấn đề này nghiêm trọng, hắn vì muốn gắn kết các thế gia triều chính liền sửa chế độ tập ấm khiến cho một lượng lớn thế gia đệ tử vào triều làm quan, tước đoạt cơ hội làm quan của đệ tử bá tính, cũng kiềm chế Lý thị hoàng tộc lại quật khởi, khiến vua và dân đã xảy ra đối lập nghiêm trọng. Có thể nói, chuyện này là nguyên nhân trước mắt gây biến đổi lớn trong triều. Cũng chính là nguyên nhân này khiến cho phiến loạn họ Chu ở Thục Trung phát triển được mạnh mẽ khác thường. Trương sứ quân cũng mới có cơ hội chiếm cứ Hà Lũng. Cho nên, ta dám chắc chắn, chính là với việc Trương sứ quân cùng họ Chu đột nhiên xuất hiện khiến cho Đại Đường đang tiến vào một thời đại biến đổi đột ngột.”

Hồ Dong phen này kiến giải sâu sắc khiến Trương Hoán khiếp sợ dị thường, hắn không chút do dự đứng lên hướng Hồ Dong thi lễ thật sâu “ Tiên sinh đại tài, Trương Hoán thất kính!”

Hồ Dong vội vàng đáp lễ, hắn rất thẳng thắn nói: “ Thực không dối gạt Đô Đốc, ta vốn là phụ tá của Dự thái tử. Mười bảy năm trước lúc chính biến cung đình là ta đang ở Phượng Tường đốc lương, Thái tử vừa chết ta bị triều đình truy nã như tội phạm quan trọng nên bất đắc dĩ, đành phải mai danh ẩn tích trốn vào Chung Nam sơn. Cho đến mười năm trước, ta mới rời khỏi Chung Nam sơn bắt đầu dạo chơi thiên hạ. Mùa hè năm trước ở Bành quận trong lúc vô ý ta gặp Lý Bí, thế mới biết nguyên lai Đô Đốc thật sự là hậu duệ Dự thái tử, lúc đó ta liền trở lại Phượng Tường chú ý nhất cử nhất động của ngài. Cho đến lần này ngài nhân cơ hội chiếm lĩnh Lũng Hữu, ta liền biết mình lại có thời cơ xuống núi.”

“ Nguyên lai Hồ tiên sinh đúng là trưởng bối của ta!” Trương Hoán cảm khái vạn phần. Đời trước trồng cây, ai nói phụ thân không có lưu lại di sản cho mình. Các lão tướng ở Quan Lũng như Lệ Phi Nguyên Lễ, Tân Vân Kinh; Lý Bí, Hồ Dong là những bực mưu sĩ lo xa nghĩ rộng, còn có các đại thần trong triều như Lý Miễn ... những điều này đều là tài nguyên vô giá do phụ thân lưu cho mình.

Lúc hắn tức nửa quỳ hướng Hồ Dong làm một đại lễ “ Thỉnh tiên sinh giúp ta một tay!”

“ Công tử không thể thế!” Hồ Dong vội vàng nâng Trương Hoán dậy, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào đứa con của Dự thái tử, trong mắt hơi hơi lóe ra lên nước mắt. Mười bảy năm! Nguyên cho là chỉ còn sống qua ngày trong quãng đời còn lại, không thể tưởng được chính mình còn có thể lại dốc sức vì chúa công.

Hắn cung kính đỡ Trương Hoán ngồi lên, chính mình lại trịnh trọng quỳ xuống, chậm rãi dập đầu lạy Trương Hoán ba cái: “ Ta, Hồ Dong, nguyện vì chúa công dốc sức, trung thành không đổi. Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!”

“ Tiên sinh mời ngồi rồi nói chuyện.” Trương Hoán vui vẻ tiếp nhận tâm nguyện trung thành của Hồ Dong , lúc này mới mời hắn ngồi xuống, thẳng thắn nói với hắn: “ Tiên sinh đoán ra sự thật rồi. Ta thật sự là được Bùi tướng quốc nhờ tới lấy Phượng Tường, bất quá ta đã quyết định từ bỏ hành động lần này mà trực tiếp quay về Lũng Hữu.”

“ Vì sao?” Hồ Dong hơi kinh ngạc, hắn liền vội vàng hỏi: “ Chẳng lẽ Đô Đốc tính toán từ bỏ cây đại thụ Bùi Tuấn sao?”

Trương Hoán yên lặng gật gật đầu, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười nói: “ Bùi tướng quốc mặc dù là nhạc phụ của ta, hắn cũng từng nói rằng sẽ phò tá ta lên ngôi. Nhưng điều đó đều có điều kiện tiên quyết là ta không được uy hiếp quyền lực của hắn. Kỳ thật ta hiểu rất rõ ràng, hắn tuy rằng phản đối thế gia triều chính, nhưng thực chất là hắn muốn đem quyền thế bảy nhà biến thành một nhà độc quyền triều đình thôi. Địa vị tướng quốc của hắn là vĩnh viễn không thể bị mất đi. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không thật sự muốn giúp ta lên ngôi, hắn cùng Thôi Viên giống nhau, muốn giúp đỡ một kẻ bạc nhược đăng cơ, qua đó khống chế triều cương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.