Danh Môn

Chương 394: Q.3 - Chương 394: Chuyện lộ bí mật




“ Chờ một chút!” Trương Hoán đột nhiên nghe ra điểm kỳ quái, hắn do dự một lát liền hỏi: “ Nàng nói là nhũ mẫu kia đồng thời lúc thích khách vào liền ôm lấy đứa bé chạy ra phía ngoài sao?”

“ Đúng như vậy.” Bình Bình đáp bình tĩnh khác thường: “ Chính là ta nói điều quái dị thứ nhất. Ta phản ứng mau lẹ là bởi vì ta không có cảm giác ngủ, còn đang tìm muỗi khắp nơi. Hơn nữa ta nghe được động tĩnh ngoài sân. Nhưng nhũ mẫu kia lại đồng thời phản ứng với ta, ôm đứa bé liền chạy ra phía ngoài. Thật sự là cực kỳ quái dị.”

Trương Hoán ánh mắt bắt đầu chậm rãi nheo lại, hắn đã nghe ra đầu mối “ Sau đó thì sao?”

“ Sau đó ta chợt nghe thấy nhũ mẫu hét thảm một tiếng ở bên ngoài. Ngay sau đó thấy Minh Nguyệt ôm đứa bé chạy trở về, chui vào dưới giường nhũ mẫu. Nam nhân kia mấy lần muốn xông tới giết Minh Nguyệt đều bị ta ngăn cản. Còn Minh Châu liều mạng dùng chậu đồng nện vào nữ thích khách kia, chính lúc đó thì nó bị giết hại .”

Nói tới đây, Bình Bình đau khổ nhắm hai mắt lại. Nàng cùng Minh Nguyệt, Minh Châu có quan hệ vẫn luôn rất tốt. Nhất là Minh Châu, luôn thích cùng nàng đánh cuộc, nhưng nó rõ rành rành bị chém bay đầu ngay trước mắt nàng.

“ Sau đó thì sao?” Trương Hoán nhỏ giọng lại hỏi, hiện tại mấu chốt chính là nữ thích khách kia. Đó cũng là trọng tâm của cả án tử.

Bình Bình từ từ mở mắt, nàng có hơi thương cảm tiếp tục nói: “ Lúc này, ta đã trúng hơn mười kiếm, lại cũng bất lực đi ngăn cản nữ thích khách kia. Nữ thích khách thân hình cao lớn nên cúi xuống mà không chui vào được. Chiếc giường lại rất nặng nề, nó nhấc lên hai lần đều không thể hất đi nổi. Lúc này xa xa đã có người hô to, nữ thích khách dưới tình thế cấp bách liền nhảy lên giường, liên tục đâm kiếm về phía dưới giường.”

“ Còn Thôi Ninh đâu? Lúc này nàng ở nơi nào?” Trương Hoán thấy Bình Bình trước sau không chịu nhắc tới Thôi Ninh nên hắn cũng không nhịn được nữa mà hỏi.

Bình Bình thấy chuyện đã không cách nào che dấu, liền cúi đầu thở dài một cái mà nói: “ Ta nói điều quái dị thứ hai liền ở chỗ này. Thôi Ninh thấy nữ thích khách muốn giết con thì nàng như nổi điên bổ nhào về phía nữ thích khách. Nhưng dường như nữ thích khách lại không có ý định giết nàng, chỉ dùng sức đẩy nàng ra. Thôi Ninh lại xông tới đánh loạn, nữ thích khách nổi giận liền đâm một kiếm trên đùi nàng, lại một cước đá văng nàng ra. Hình như là đá vào bụng Thôi Ninh, Thôi Ninh kêu thảm một tiếng liền hôn mê. Ta nghĩ đi cứu đứa bé, cũng đúng lúc này lưng ta bị đâm một kiếm. Đồng thời ta cũng trở tay đâm một kiếm xuyên qua bụng dưới nam thích khách, chuyện sau đó thì ta cũng không nhớ rõ .”

Bình Bình thuật lại đến đây, Trương Hoán đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự việc, đến tột cùng là ai muốn giết con thứ của mình? Hắn là vì cái gì? Đã rất rõ ràng. Hắn tính toán vô cùng chính xác. Đáng tiếc duy độc không có tính đến Bình Bình lại ở trong phòng Thôi Ninh. Cái này gọi là tính toán ngàn điều, tất có một kẽ hở.

Đã đến tháng sáu, đúng là thời gian nóng nhất trong năm. Mặt trời gay gắt chiếu nóng mặt đất, tất cả sinh mệnh đều lùi bước dưới nắng gắt. Cho dù là Đại Minh Cung hay ở Hoàng Thành, đến gần buổi trưa thì đều trở nên im lặng, tất cả mọi người ở lỳ trong phòng. Trên đường cái bên ngoài, ngoài sân rộng cũng không nhìn thấy một người. Nhưng cùng với tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, bắt đầu có những cỗ xe ngựa thưa thớt nhằm hướng ngoài cung chạy đi. Đây là các đại thần đi ra ngoài ăn cơm trưa. Trước đây mỗi ngày vào lúc này đều là sôi nổi nhất trong ngày, các đại thần ngươi mời ta thỉnh, túm năm tụm ba đi ra ngoài phường uống rượu gặp gỡ. Còn hiện tại khí trời nóng bức, phần lớn mọi người đều không muốn ra ngoài nên liền ở lại trong phòng làm việc ăn bữa trưa do triều đình cung cấp.

Mặc dù như thế, vẫn có một ít quan viên không sợ nóng bức mà hẹn nhau đến tửu lâu ngoài phường để ăn cơm. Trước nha thự của Ngự Sử Đài tại Đại Minh Cung cũng thấy bảy tám vị quan viên cười nói rộn rã đi ra. Hai người cầm đầu thì một người là Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ, người khác là Đỗ Mai mới nhậm chức Ngự sử Trung Thừa. Phụ trách của Ngự Sử Đài gọi là Ngự Sử đại phu, nó chỉ là hư chức. Bởi vì bất kể công việc thực tế, mọi chuyện cụ thể nào đều là do Ngự Sử Trung Thừa phụ trách. Ngự Sử Đài tổng cộng có hai đài, tả đài quản trăm quan, giám sát quân đội; hữu đài giám sát phong tục ở châu huyện, tỉnh. Cho nên thông thường thiết lập hai vị trí Ngự Sử Trung Thừa phân công quản lý tả hữu đài. Còn Đông đô Lạc Dương cũng thiết lập một Ngự Sử Trung Thừa, nhưng thuần túy chỉ là có ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Bởi vì Trương Hoán sau khi đăng cơ thì ở trên nền tảng hai Ngự Sử đài lại đặt thêm một người làm Giám Sát Thất. Như vậy hắn định triệt bỏ Ngự Sử Trung Thừa ở Lạc Dương. Còn tại Ngự Sử Đài lại thiết lập vị chủ quản thứ ba là Giám Sát Thất Ngự Sử Trung Thừa. Trong ba vị Ngự Sử Trung Thừa, Nhan Cửu Độ quản lý tả đài, Lý Hàn Mặc trông coi hữu đài, Đỗ Mai nắm Giám Sát Thất.

Hôm nay là ngày thứ ba Đỗ Mai nhậm chức. Ông ta luôn luônluôn luôn bề bộn với các loại công việc của thủ tục nhậm chức nên khó khăn lắm hôm nay mới chính thức thu xếp được, mấy người đồng liêu liền hẹn nhau đi ra ngoài uống rượu cho hắn đón gió tẩy trần.

“ Đỗ huynh lại là tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu, ta đỗ giữa bảng năm Khánh Trì thứ năm, mà Hàn Mặc huynh là tiến sĩ năm Khánh Trì thứ năm, thật sự là trùng hợp thú vị!” Nhan Cửu Độ vừa mới xem lý lịch của Đỗ Mai, giờ không nhịn được ha hả cười to. Đỗ Mai xuất thân bần hàn. Mặc dù ông ta luôn luôn làm quan ở Lũng Hữu, nhưng chức quan của ông là do Trương Hoán lấy thân phận Tiết Độ Sứ phong riêng, mới gần chỉ là có tính chất phụ tá cá nhân nên cũng không được triều đình thừa nhận, tại Lại Bộ cũng không có ghi chép. Lúc này trở lại thì ông ta thăng làm Ngự Sử Trung Thừa cũng là lần thứ nhất ông chân chính đi trên đường làm quan. Mặc dù như thế lại không ai dám xem nhẹ ông ta. Ông đúng là một trong ngũ hổ Lũng Hữu. Ngũ hổ Lũng Hữu chính là chỉ Hồ Dong, Hạ Lâu Vô Kỵ, Bùi Minh Viễn, Đỗ Mai, La Nghiễm Chính. Khi Trương Hoán viễn chinh An Tây thì mọi quyết sách lớn nhỏ của cả tập đoàn Lũng Hữu chính là do năm người bọn họ hiệp thương quyết định. Vừa khéo là trong năm người bọn họ thì có bốn người đều là cầm tinh con hổ nên liền được triều đình nói đùa là ngũ hổ Lũng Hữu. Năm người này tuyệt đối là tâm phúc của Trương Hoán. Lần này trong đại biến đổi của triều đình, ngoại trừ Hạ Lâu Vô Kỵ nhậm chức Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, La Nghiễm Chính nhậm chức Sóc Phương Tiết Độ Sứ thì ba người còn lại tất cả đều vào triều làm quan. Lúc này đây trong triều không người nào dám xem nhẹ bọn họ.

Đỗ Mai là quan mới trong triều nên vẫn còn có vẻ hơi mất tự nhiên, nghe Nhan Cửu Độ nói xong có hứng thú thì Đỗ Mai cũng vội vàng chắp tay cười nói: “ Thì ra đúng là trùng hợp như thế. Chỉ tiếc Lý Hàn Mặc đi Hà Bắc, nếu không chúng ta đúng là phải gặp nhau uống một chén.”

“ Không ngại, sẽ có cơ hội. Hàn Mặc nổi danh là sâu rượu Trường An, Đỗ huynh chỉ sợ muốn trốn cũng không tránh khỏi.”

“ Ta tự Tử Bình, Cửu Độ huynh liền có thể trực tiếp gọi là Tử Bình.”

“ Được! Mời Tử Bình huynh lên xe ngựa.” Nhan Cửu Độ quay đầu lại vung tay lên “ Mọi người chia nhau xuất phát, tập trung tại Khuyến Nông Cư. Hôm nay để ta mời khách.”

Chúng quan viên Ngự Sử Đài vội vàng lên xe rồi cùng nhau đi về hướng Khuyến Nông Cư.

Đại Đông Chủ của Khuyến Nông Cư vẫn đang là Kinh Nương, nhưng hiện tại Kinh Nương đã vắng mặt trong kinh doanh tửu lâu mà là đang ở tại chợ phía đông. Từ lúc nàng mở mậu dịch cùng Tây Vực thì làm ăn náo nhiệt khác thường, tại chợ phía đông liên tục thâu tóm mấy cửa hàng nên quyết định mở một cửa hàng mậu dịch cỡ lớn đặt tên là Mộng Tây Vực. Nó trở thành một cửa hàng lớn nổi danh ở chợ phía đông chuyên cũng cấp hàng hóa cho các nhà quyền quý, nhà giàu có. Hơn nữa sau bảy tám năm khổ tâm kinh doanh vất vả, nàng lại nhảy một bước trở thành một nữ nhân giàu có nhất Trường An. Sau khi Trương Hoán đăng cơ nàng đã nhận chiếu vào cung một lần. Trên danh nghĩa là đưa hàng vào trong cung, mà trên thực tế là ngủ lại trong cung.

Hiện tại chưởng quỹ của Khuyến Nông Cư cũng là một người Hồ Cơ tuổi còn trẻ, tên Hán gọi là Vương Mỹ Mỹ đã đi theo Kinh Nương nhiều năm. Nàng ta cực kỳ khôn khéo, rất có khả năng. Hơn nữa lại có trí nhớ siêu quần, phàm là quan viên đến điếm ăn cơm thì nàng đều nhớ kỹ, lần sau trở lại thì nàng có thể một tiếng gọi luôn quan hàm dòng họ đối phương mà chẳng mảy may sai chút nào. Những ngày không khí nóng bức thế này, các quan viên phần lớn không ra ngoài ăn cơm nên căn bản trong mỗi tửu lâu thì làm ăn bữa trưa trở nên thấp hơn rất nhiều. Vì vậy họ đều bắt đầu suy nghĩ mời chào một số tửu khách bình thường đến quán dùng cơm. Khuyến Nông Cư cũng không phải ngoại lệ, vì ở chỗ này có thể gặp được rất nhiều quan lớn triều đình nên bởi vậy thực khách bình thường đến Khuyến Nông Cư ăn cơm cũng đặc biệt nhiều hơn. Cả đại sảnh đường ngồi đầy thực khách, ăn nói nhao nhao ồn ào vô cùng ồn ào náo động.

Chưởng quỹ Vương Mỹ Mỹ đang cười dài giới thiệu lịch sử Khuyến Nông Cư cho mấy người khách. Sóng mắt vừa chuyển thì nàng liền thấy ngoài cửa có bốn năm cỗ xe ngựa chạy đến. Từ trong xe ngựa bước xuống mấy vị quan trong triều. Nàng liếc mắt liền nhận ra Nhan Cửu Độ. Còn người phía sau đều là quan viên Ngự Sử Đài. Đây là tập thể Ngự Sử Đài đi ra ngoài ăn cơm trưa. Nàng lập tức cáo lỗi một tiếng rồi giống hệt một cánh bướm bay đi ra ngoài.

“ Nhan Trung Thừa đại giá quang lâm tiểu điếm, thật sự là vinh hạnh cho nhà tranh vách đất này.” Vương Mỹ Mỹ má lúm đồng tiền giọng dẻo quẹo kéo tay Nhan Cửu Độ không rời, giống như chỉ sợ ông ta quay người lại liền chạy mất.

“ Khuyến Nông Cư sao lại bởi vì ta đến mà vinh hạnh cho nhà tranh vách đất này? Thật sự là quá đề cao ta .” Nhan Cửu Độ ha hả cười một tiếng rồi chỉ chỉ sang Đỗ Mai ở bên cạnh mà giới thiệu: “ Mỹ Mỹ. Ta vội tới giới thiệu một lần với nàng. Vị này là Đỗ Trung Thừa mới nhậm chức của Ngự Sử Đài chúng ta. Vốn là làm quan tại Lũng Hữu, nhưng có thể xem như tiền bối của ta. Lần đầu tiên ông ta tới Khuyến Nông Cư các ngươi. Ngươi nên chiêu đãi cho tốt.”

Hai chữ Lũng Hữu nếu đã nói ra thì làm sao Vương Mỹ Mỹ có thể không biết rõ trong lòng. Nàng lập tức chân thành thi lễ chào Đỗ Mai. “ Hy vọng Đỗ Trung Thừa có thể trở thành trở thành khách quen của Khuyến Nông Cư. Mỹ Mỹ nhất định sẽ để ngài cảm thấy mỹ mãn khi về.”

“ Vậy nàng thử nói qua cách thức, làm thế nào mà người ta cảm thấy mỹ mãn?” Nhan Cửu Độ và mọi người nhìn nhau rồi cùng cất tiếng cười to.

Trong lúc nói cười, mọi người nhún nhường lẫn nhau đi vào cửa lớn của Khuyến Nông Cư. Mặc dù hơn mười vị quan viên đồng loạt tràn vào tửu lâu, nhưng Khuyến Nông Cư thật sự quá lớn nên không hình thành nổi áp lực nào. Chỉ có mấy người khách ăn ngồi ở cửa kinh ngạc liếc mắt xem bọn họ. Thực khách còn lại căn bản không hề chú ý tới bọn họ.

Đại sảnh đường vẫn la hét ầm ĩ ồn ào náo động, vô cùng náo nhiệt. Mọi người đi qua tiệm ăn chuẩn bị lên nhã thất trên lầu hai để ăn cơm. Đột nhiên, Nhan Cửu Độ dường như nghe thấy có mấy người thực khách đang lớn tiếng đàm luận về một loại việc hẳn là thuộc về cơ mật của triều đình.

“ Các ngươi có thể nghĩ, hiện tại trong Tả kho của triều đình có bao nhiêu tiền? Hai nghìn ba trăm vạn quan, nghe nói đã thấm vào đâu vì không bao gồm tiền thuế ở Quảng Lăng.”

“ Đây là đương nhiên, tôn thất lấy tiền của trăm họ thì có được ít tiền kia hẳn là khỏi phải bàn.”

“ Các vị. Ta cũng nghe nói triều đình đang ngầm để dành vàng bạc, chỉ sợ giá cả vàng bạc sẽ tăng cao, mọi người có năng lực không ngại tích trữ chút ít vàng bạc.”

Nhan Cửu Độ quay phắt đầu nhìn lại, đám đang nói chuyện chính là vài tên thực khách trong bộ trang phục thương nhân đã uống đến mặt mày hồng hào. Bọn họ đương nhiên không phải quan viên triều đình, nhưng nội dung bọn họ đàm luận thì ngay cả Nhan Cửu Độ cũng không biết. Một loại bản năng nghề nghiệp làm cho trong lòng ông ta lặng lẽ sinh ra một sự cảnh giác.

Mọi người đi lên trên lầu hai, ở lầu hai lập tức yên tĩnh hơn. Đây không chỉ bởi vì là lầu hai phần lớn là những gian nhã thất, quan trọng hơn là rất nhiều nhã thất đều do một số quan viên cao tầng thuê bao lâu dài để đi ăn cơm trưa. Khuyến Nông Cư không dám mời người bình thường đi vào ăn cơm. Tại tận cùng bên trong lầu hai thì Ngự Sử Đài cũng có một gian thuê chung. Trước kia Nhan Cửu Độ cùng Lý Hàn Mặc gần như trưa mỗi ngày đều phải tới nơi này uống hai chén. Quan viên khác của Ngự Sử Đài cũng thường thường đến.

Hai nàng thị nữ xinh đẹp dẫn bọn họ đi tới trước gian thuê chung, Nhan Cửu Độ cười nói với Đỗ Mai: “ Phòng này là chỗ quan viên Ngự Sử Đài chúng ta thường đến uống rượu, lâu ngày liền trở thành phòng chuyên dụng cho Ngự Sử Đài chúng ta. Sau này Tử Bình huynh tới nơi này uống rượu thì cứ vào gian phòng là được.”

Đỗ Mai cũng gật đầu đạo: “ Khuyến Nông Cư này cũng rất hiểu việc buôn bán, đại sảnh đường phía dưới đã kín người hết chỗ, nhưng bọn họ thà rằng không có khách cũng không mời thực khách bình thường lên trên lầu hai. Chỉ bằng điểm này, sau này ta cũng sẽ thường tới đây.”

“ Tử Bình huynh có biết hậu trường của nhà Khuyến Nông Cư này không?” Nhan Cửu Độ nheo mắt khẽ cười nói: “ Nói cho cùng thì với Lũng Hữu các ngươi cũng có một ít quan hệ.”

Vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi ông ta “ Nhan Trung Thừa, là ông sao?”

Nhan Cửu Độ vừa quay đầu lại. Chỉ thấy từ cửa phòng chếch đối diện có một người đi ra, chính là Thái Phủ Tự Khanh Trương Duyên Thưởng. Thái Phủ Tự Khanh vốn là do Phòng Tông Yển đảm nhiệm, sau khi Phòng Tông Yển bởi vì liên lụy với Sở Hành Thủy mà bị miễn chức , Thái Phủ Tự Khanh liền do nòng cốt Trương đảng là Trương Duyên Thưởng đảm nhiệm.

Lúc đầu Trương Duyên Thưởng là Hồng Lư Tự Khanh, sau khi Bùi Tuấn lên đài thì biếm ông ta làm Khởi Cư Lang. Về sau ông ta cùng với đám người Dương Viêm, Nguyên Tái cùng nhau đi theo Trương Hoán, trở thành nhóm nòng cốt đầu tiên của Trương đảng. Ông ta từng đảm nhiệm trong một thời gian ngắn chức Ngự Sử Trung Thừa nên khi cộng sự cùng Nhan Cửu Độ thì quan hệ hai người cực kỳ tốt đẹp.

Nhan Cửu Độ nhìn thấy ông ta thì cũng rất hoan hỉ, liền bước lên phía trước làm lễ ra mắt, “ Trương huynh, làm sao huynh có ở đây?”

“ Ta đang mời mấy người thuộc hạ ăn cơm.” Trương Duyên Thưởng liếc mắt thoáng nhìn Đỗ Mai, liền cười hỏi: “ Vị này là ...?”

“ A! Suýt nữa quên mất, để ta giới thiệu một lượt.” Nhan Cửu Độ vội vàng kéo Đỗ Mai qua “ Vị này chính là Ngự Sử Đài chúng ta mới nhậm chức của chúng ta, Trương huynh hẳn là đã nghe nói tới!”

Trương Duyên Thưởng là con của danh tướng Trương Gia Trinh thời Khai Nguyên. Chữ Duyên Thưởng trong tên của ông ta có lẽ là do Lý Long Cơ ban tặng. Trong triều đại Lý Long Cơ liền tiến cung làm quan thị vệ, sau đó được Tả Tể Tướng Miêu Tấn Khanh chọn là con rể. Ông ta là từ danh môn thế gia xưa nay nên tính tình kiêu ngạo, quan hệ cùng Nhan Cửu Độ được tốt thì một nguyên nhân quan trọng bởi vì Nhan Cửu Độ là con của Nhan Chân Khanh, lại là cậu của đương kim Hoàng Hậu. Còn Đỗ Mai mặc dù là một trong ngũ hổ Lũng Hữu, nhưng gia thế ông này bần hàn nên Trương Duyên Thưởng làm sao có thể xem trọng được. Hơn nữa năm nay ông ta đã gần đến sáu mươi tuổi, lại càng không tiện kết giao cùng lớp hậu bối.

Cho nên sau khi nghe Nhan Cửu Độ giới thiệu tên của Đỗ Mai thì ông ta chỉ chắp tay cực kỳ nhẹ mà nói: “ Nghe danh Đỗ hiền đệ đã lâu, hôm nay gặp mặt cũng thấy là nho nhã kiệt xuất, không phụ lời đồn.”

Trương Duyên Thưởng mặt mày lãnh đạm thì ngay cả Nhan Cửu Độ đều đã nhìn ra, trong lòng ông ta có hơi bất mãn, nhưng cũng không muốn lại giới thiệu thay Đỗ Mai nên liền cười nói đối với Trương Duyên Thưởng: “ Không quấy rầy Trương huynh uống rượu, chúng ta cũng đã đói bụng .”

Dứt lời, ông ta dẫn Đỗ Mai muốn vào trong phòng, Trương Duyên Thưởng lại đưa tay giữ lại mà bảo: “ Ta có chuyện quan trọng tìm ngài, liệu có thể lưu lại một bước nói chuyện hay không?”

Nhan Cửu Độ thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, chứng thật là có chuyện lớn liền nói với mấy người thuộc hạ: “ Các ngươi cứ đưa Đỗ Trung Thừa vào gọi món ăn, không cần nghĩ tiết kiệm cho ta, ta sẽ tới lập tức.”

Trương Duyên Thưởng lôi kéo ông ta vội vã đi tới một chỗ yên lặng, thấy xung quanh không có người liền nghiêm nghị bảo: “ Hôm nay ở mấy nơi ta đều nghe thấy có người đàm luận về tiền trong Tả kho mà lại nói không sai tí nào.”

Nhan Cửu Độ đột nhiên nhớ ra vừa rồi tại đại sảnh đường cũng có nghe thấy, liền gật đầu theo: “ Ta cũng nghe được có người đàm luận, đây là việc cơ mật mới của triều đình. Những dân chúng bình thường này làm sao lại biết được? Ta suy nghĩ mãi mà cũng không giải đáp được.”

Trương Duyên Thưởng thấy Nhan Cửu Độ cũng đã nghe nói chuyện này thì lại vội vàng tiếp: “ Nhan Trung Thừa có chỗ không biết, số tiền này trong Tả kho cho đến buổi sáng hôm qua mới kiểm kê có được nên cực kỳ cơ mật. Ngay cả bẩm báo Hoàng thượng đều vẫn còn chưa kịp nữa là. Những dân chúng thứ dân này làm sao mà biết?”

Nhan Cửu Độ do dự một lát liền nói: “ Có thể là người tham gia cùng kiểm kê về nhà tiết lộ cho gia nhân, cho nên bị truyền ra.”

“ Không có khả năng!” Trương Duyên Thưởng quả quyết phủ nhận “ Số người tham gia cùng kiểm kê là có hơn một trăm người, bọn họ chỉ biết đến kim ngạch từng bộ phận. Tổng ngạch chỉ có ta cùng hai vị Thiếu Khanh biết được, hơn nữa mọi người tối hôm qua lại kiểm kê vải lụa cả đêm, cũng không có ai về phủ. Đến bây giờ đều vẫn còn đang nghỉ ngơi trong kho, làm thế nào có thể truyền ra ngoài. Ta hoài nghi là chiều hôm qua ta viết tấu chương cho hoàng thượng bị người tiết lộ.”

Nhan Cửu Độ cả kinh “ Cái này làm sao mà biết được?”

“ Bởi vì trong nội dung đàm luận của dân chúng Trường An có ý nói tới cơ mật triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc, đó cũng là điều bên trong tấu chương của ta có nhắc tới. Cho nên ta dám nói nhất định là tiết lộ từ chỗ nhận tấu chương.”

Nói tới đây, Trương Duyên Thưởng có hơi kinh hoàng mà bảo: “ Tiết lộ số tiền trong Tả kho thì cũng thôi, nhưng cơ mật dự trữ vàng bạc bị tiết lộ ra ngoài ắt phải kéo theo giá cả vàng bạc tăng vọt. Một khi Hoàng thượng tức giận thì ai có thể gánh chịu được trách nhiệm này?”

Danh Môn

Tác Giả: Cao Nguyệt

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 394: Chuyện lộ bí mật (1) c

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruye

“ Cái này ...” Nhan Cửu Độ cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông ta trầm tư một lát liền nói: “ Điều này chỉ có thể tra khởi từ trước đường đi của bản tấu chương. Trước cứ tra Hộ Bộ, sau đó là Môn Hạ Tỉnh, rồi tới Trung Thư Tỉnh. Trải qua các nơi thì số người rất nhiều, xác thật rất khó tra rõ là do ai tiết lộ ra ngoài.”

Trương Duyên Thưởng thăm dò nhìn thoáng qua khắp hành lang rồi lập tức hạ giọng bảo: “ Vừa rồi ta đã ngầm tra qua, bản tấu chương kia của ta tại tối hôm qua đã bị Trung Thư Thị Lang Bùi Già mang về trong phủ phê duyệt. Đây chính là tấu chương mật có áp triện , làm sao mà ông ta có thể mang về trong phủ?”

Nhan Cửu Độ lập tức hiểu rõ ý tứ của Trương Duyên Thưởng tìm chính mình để nói chuyện này. Ông ta là muốn buộc tội Bùi Già, nhưng lại sợ hãi thế lực Bùi gia liền để cho chính mình ra mặt. Tuy là nói như vậy, nhưng việc này xác thật cũng là chức trách của mình, Nhan Cửu Độ do dự một hồi liền nói: “ Chuyện này sự tình quan trọng lớn, để tôi trở về thu thập chứng cớ thêm cho việc buộc tội.”

Trương Duyên Thưởng vui mừng, ông ta vội vàng cúi người hành lễ “ Chuyện này liền nhờ vả Nhan Trung Thừa, nếu có gì cần ta sẽ hết sức phối hợp.”

Nhan Cửu Độ cười khổ một cái, có thể buộc tội Bùi Già mang mật tấu trở về phủ phê duyệt. Nhưng muốn chỉ trích hắn từ đó để lộ bí mật thì lại rất khó tìm ra chứng cớ trực tiếp. Dù sao tấu chương đã qua tay không chỉ một mình Bùi Già.

Trong lòng ông ta nặng nề mà đi trở về nhã thất. Trong phòng thức ăn đã dọn lên đủ, mọi người đang vừa nói vừa cười. Nhìn thấy Nhan Cửu Độ đi vào liền nhao nhao kêu phải phạt ông ta ba chén trước đã.

Đỗ Mai thấy Nhan Cửu Độ vẻ mặt nghiêm nghị thì trong lòng không khỏi có hơi kinh ngạc, liền vội vàng đứng dậy dừng mọi người lại rồi hỏi Nhan Cửu Độ: “ Cửu Độ huynh, đã xảy ra chuyện gì?”

“ Ai! Đừng nói nữa.”

Nhan Cửu Độ khoát tay rồi thở dài một hơi mà bảo: “ Trương sứ quân nói cho ta biết chuyện cơ mật số tiền triều đình có trong Tả kho lại bị tiết lộ. Vừa rồi tại đại sảnh đường thì ta cũng nghe thấy nên thực sự không biết là ai tiết lộ cơ mật triều đình.”

“ Muốn ta giúp ngài một tay sao?” Đỗ Mai khẽ cười hỏi.

Nhan Cửu Độ đột nhiên tỉnh ngộ, trong tay Đỗ Mai đang nắm Giám Sát Thất, cũng là Ty Nội Vụ trước đây của Hoàng thượng. Chính mình như thế nào lại quên đi nguồn gốc này. Ông ta lập tức túm lấy tay Đỗ Mai vội la lên: “ Chuyện này sự tình quan trọng lớn, Tử Bình huynh nhất định phải giúp ta lần này.”

Ăn cơm trưa xong, Nhan Cửu Độ cùng chúng quan viên Ngự Sử Đài trở về Đại Minh Cung, còn Đỗ Mai thì ngồi xe ngựa đi về hướng Hoàng Thành.

Sau khi Ty Nội Vụ chính thức đổi tên là Giám Sát Thất thuộc về Ngự sử đài, nha môn của nó cũng từ phường Sùng Nhân tạm thời chuyển đến Hoàng Thành, chính thức treo biển hành nghề là Giám Sát Thất. Giám Sát Lệnh là do Ngự Sử Trung Thừa Đỗ Mai đảm nhiệm. Phía dưới chia làm Quân Sát Ty, Châu Huyện Ty cùng ba ty trông coi các Đài Tỉnh Ty. Tên giống như ý nghĩa, Quân Sát Ty này giám sát hệ thống quân đội do Trương Hoán từ từ cải tiến chế độ của quân Lũng Hữu nên có tên là Phủ binh. Giám sát các tướng của Phủ binh là do Binh bộ tiến hành, còn Quân Sát Ty của Giám Sát Thất thì phụ trách giám sát mỗi vị tướng lãnh Tiết Độ biên phòng. Châu Huyện Ty để giám sát quan viên địa phương và các sự kiện trọng đại ở địa phương. Đài Tỉnh Ty chính là giám sát đủ loại quan lại của triều đình trung ương và các sự kiện trọng đại phát sinh ở Trường An.

Khác với Ngự Sử Đài công khai xét hỏi, phương thức giám sát của Giám Sát Thất nằm ở chỗ hỏi ngầm. Nó là bổ sung cho Ngự Sử Đài, hơn nữa số lượng người đông đảo. Nếu như nói Ngự Sử Đài tương đương với ủy ban kỷ luật hoặc là thanh tra hiện tại, như vậy Giám Sát Thất chính là Cục an ninh quốc gia ngày nay.

Đứng đầu ba Ty đều là Thị Ngự Sử hàm từ lục phẩm. Mặc dù phẩm bậc không cao nhưng quyền lực lại thật lớn, có thể dùng tất cả thủ đoạn để thu hoạch tin tức. Nhưng có một nguyên tắc cũng không thể xúc phạm. Đó chính là bọn họ tuyệt đối không có quyền lực xử trí quan viên, thu được bất cứ tin tức quan trọng gì đều phải báo lên cho Ngự Sử Đài, rồi do Đỗ Mai viết tấu chương buộc tội, lại một mình trình báo Trương Hoán. Sau đó do ý kiến phúc đáp của Trương Hoán mới giao cho Lại Bộ hoặc Hình bộ xử trí.

Người đầu tiên nhậm chức Thị Ngự Sử của Đài Tỉnh Ty đúng là phụ tá Hoàng Vân Khanh của Lý Cầu. Rốt cục hắn đạt ý nguyện trở thành quan viên chính thức của triều đình mà không hề phải nằm vùng nữa. Cái này có ý nghĩa hắn có cơ hội điều chuyển tới Ngự Sử Đài hoặc nhánh khác. Từ đó hoàn toàn cách biệt với việc ngầm trinh thám.

Khí trời nóng bức, hắn liền ở lỳ trong phòng làm việc để thẩm duyệt báo cáo của chi nhánh các nơi báo lên. Từ trong đó tách ra chuyện đại sự, sau khi tập hợp lại chuẩn bị báo lên Đỗ Mai, sau đó đem tất cả báo cáo giao cho đề ra việc xử lý sắp xếp để làm rõ.

Hôm nay trong báo cáo hắn rút ra hai việc khá quan trọng. Thứ nhất là sự kiện ở Binh bộ xảy ra việc đánh nhau. Binh bộ Viên Ngoại Lang Vũ Nguyên Hành bị Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Bùi Minh Diệu đả thương, nguyên nhân cụ thể đợi điều tra. Một việc khác chính là trong thành Trường An lan truyền triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc làm cho giá cả vàng bạc tăng mạnh. Trong đó giá vàng chợ đen đã lên đến mười tám quan một lượng, giá bạc cũng đến ba quan một lượng. Mỗi quầy đại châu báu trang sức và đồ trang sức ở chợ phía đông đều vội vàng đóng quầy. Do ảnh hưởng này, giá gạo cũng tăng lên một giá rất có thể sẽ kéo theo hiệu ứng các loại vật tư hàng hóa tăng giá.

Hoàng Vân Khanh đang cúi đầu viết báo cáo, đột nhiên cảm thấy gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì cũng không biết Đỗ Mai đã vào phòng của mình bao lâu đang mỉm cười nhìn hắn.

Hoàng Vân Khanh vội vàng đứng dậy thi lễ “ Thuộc hạ không biết Trung Thừa đến, nên không đón được từ xa, xin Trung Thừa thứ tội.”

“ Không cần khách khí , ta cũng vì công vụ mà đến.” Đỗ Mai cười khoát khoát tay, ông ta thấy bàn trên có bày hai bản báo cáo liền tò mò hỏi han: “ Hôm nay xảy ra đại sự gì?”

Hoàng Vân Khanh vội vàng đem báo cáo đưa qua “ Thuộc hạ đang chỉnh lý, thứ nhất là Binh bộ Viên Ngoại Lang Vũ Nguyên Hành bị Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Bùi Minh Diệu đả thương.”

“ Tại sao?” Đỗ Mai kinh ngạc hỏi han, Binh bộ cùng Quang Lộc Tự nằm cách xa nhau khá xa, hơn nữa cũng không có công vụ với nhau, làm sao mà lại xảy ra mâu thuẫn.

“ Nguyên nhân cụ thể còn không biết, thuộc hạ đã sai người đi thăm dò.”

“ Nhất định phải tra được nguyên nhân cụ thể.” Chuyện này đề cập đến Bùi gia nên Đỗ Mai không dám khinh thường. Ông ta lại cầm một bản tấu chương khác rồi hỏi: “ Còn có đại sự gì nữa?”

“ Chuyện thứ hai là Trường An xảy ra một việc kỳ quái. Khắp đầu đường cuối ngõ đều lan truyền số tiền tồn trong Tả kho, lại còn lưu truyền triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc, làm cho giá cả vàng bạc tăng mạnh, lại còn lan đến giá gạo.”

“ Ta chính vì chuyện này mà đến, chuyện này sự tình quan trọng, chúng ta nhất định phải tra rõ nơi phát ra tin tức.” Đỗ Mai đưa một tờ giấy cho Hoàng Vân Khanh, hạ giọng bảo: “ Ngự Sử Đài hoài nghi tin tức có thể là truyền ra từ người đó. Ngươi phải phái thủ hạ đắc lực có khả năng cao nhất đi tra rõ chuyện này.”

Hoàng Vân Khanh tiếp nhận tờ giấy hơi hơi mở ra, chỉ thấy bên trong viết hai chữ: Bùi Già

Đêm. Một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy nhanh đến dừng ở trước cửa Nhan phủ. Đỗ Mai từ trong xe ngựa đi ra chắp tay đứng ở trước bậc thang, tùy tùng của ông bước nhanh lên bậc thang nói vài câu cùng người gác cổng. Chỉ chốc lát, cửa bên cạnh mở ra, quản gia Nhan phủ cung kính đưa Đỗ Mai vào bên trong phủ.

Đi vào thư phòng Nhan Cửu Độ, Đỗ Mai đem một bản báo cáo đặt ở trên bàn cười nói: “ Đúng như Cửu Độ huynh phán đoán, việc tiết lộ cơ mật Tả kho quả nhiên là tai họa bởi Bùi Già đem tấu chương mang về phủ phê duyệt.”

Nhan Cửu Độ vui mừng giơ ngón tay cái lên khen: “ Thuộc hạ của Tử Bình thật là lợi hại, nhanh như vậy liền có được tin tức. Thật không hổ là Ty Nội Vụ.”

“ Mục tiêu chính xác nên tự nhiên thành công dễ dàng.” Đỗ Mai giao báo cáo cho ông ta “ Cửu Độ huynh nhìn đi!”

Nhan Cửu Độ mời Đỗ Mai ngồi xuống, lại sai người dâng trà, lúc này mới mở báo cáo ra. Chuyện phát sinh vào tối ngày hôm qua, Bùi Già tự tiện đem một nhóm tấu chương mang về trong phủ thẩm duyệt, trong đó liền bao gồm tấu chương mật của Trương Duyên Thưởng về số tiền có trong Tả kho. Trong quá trình thẩm duyệt hắn nhất thời cao hứng để cho thị thiếp đọc hộ hắn, kết quả thị thiếp của hắn đêm đó liền đem cơ mật về việc triều đình đang bí mật dự trữ vàng bạc nói cho anh của mình. Anh của nàng ta kinh doanh một quán trà lâu tại chợ phía đông nên lập tức liền đem tin tức phát tán đi, nhanh chóng truyền khắp toàn thành.

Đọc xong, Nhan Cửu Độ gập báo cáo lại, lạnh lùng bảo: “ Tự tiện đem tấu chương dấu mật mang về phủ đã là vi phạm nội quy, lại còn để người nhà xem làm cho cơ mật trọng đại bị tiết lộ. Tội này không thể dễ dàng tha cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.