“ Thôi huynh có phần coi chuyện này quá nặng. Ta đương nhiên biết thân phận của hắn. Có điều Thôi huynh liệu có nghĩ tới không, năm đó lúc Thái Tử Dự chết thì những người của Lý gia đã có thái độ như thế nào. Chẳng lẽ bọn họ sẽ cho phép con của Thái Tử Dự lên ngôi vị hoàng đế sao? Lui một vạn bước mà nói, coi như những người hoàng thất đều là kẻ vô dụng, vậy hãy còn có Thôi Tướng quốc cơ mà? Còn có ta nữa chứ? Nếu như hai người chúng ta không đồng ý thì hắn làm gì có năng lực đi đến một bước kia.”
Nói tới đây, Bùi Tuấn khe khẽ thở dài mà bảo: “ Hắn là con rể của ta không sai. Nhưng nguyên nhân ta ủng hộ hắn cũng không nằm ở đó, mà là muốn hắn đi thu hồi cố thổ Tây Vực. Đây mới là mấu chốt nhất, chúng ta đều đã già nên cũng có thể suy nghĩ thêm về những người sau khi mình qua đời.”
Câu cuối của Bùi Tuấn thực sự động tới đáy lòng của Thôi Viên, ban đầu cũng là lão suy nghĩ đến lớp kế tiếp nên mới quyết định bức Vi Ngạc để cho Trương Hoán tiến vào Hà Tây. Nhưng sau đó Trương Hoán có biểu hiện nổi trội mới khiến cho lão bắt đầu lo lắng. Hiện tại Bùi Tuấn lại nhắc tới chuyện này làm lão trầm tư hồi lâu, trong lòng rốt cục âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Bùi Tuấn nói cũng đúng, Trương Hoán có muốn đi lên vị trí kia cũng chẳng phải là việc dễ dàng như vậy.
Suy nghĩ chỉ chốc lát, lão mới chậm rãi nói: “ Vậy được rồi! Chúng ta trước hết định ra chuyện Lễ Bộ Thị Lang. Thôi Hiền đã vất vả làm quan ở Thượng Quận, kinh nghiệm đã đủ, có khả năng thăng làm Lễ bộ Hữu Thị Lang. Còn như Đoàn Tú Thực, ta đồng ý bổ nhiệm hắn làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ.”
Lão vừa dứt lời, Bùi Tuấn cũng tiếp lời cười nói: “ Nguyên Tái vốn là nguyên lão Lễ bộ, hiện tại lại đang tạm làm việc của Thị Lang, ta tiến cử hắn là Lễ bộ Tả Thị Lang. Ngoài ra Thôi Tướng quốc đưa ra đề án chấn chỉnh môn ấm ta hoàn toàn đồng ý.”
Hai người nhìn nhau, cả hai cùng cười ha ha, sự thần kỳ của uống trà là ở chỗ này .
Buổi đại triều năm mới năm Tuyên Nhân thứ hai, vào lúc giữa trưa rốt cục đã kết thúc. Trong thời gian nghỉ triều ngắn ngủi, Thôi Viên và Bùi Tuấn đã đạt được thỏa hiệp. Bùi Tuấn sẽ ủng hộ phương án cải cách môn ấm của Thôi Viên để đổi lấy việc Thôi Viên đồng ý bổ nhiệm Đoạn Tú Thực làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ. Còn về phân chia chức vụ Lễ Bộ Thị Lang thì hai nhà cũng đạt thành hiệp nghị chia cắt, thiết lập hai chức Thị Lang, Thôi hữu Bùi tả. Đây không nghi ngờ là một kết cục mà tất cả đại hoan hỉ. Đương nhiên, chỉ có một người ngoại lệ. Vào lúc xế chiều cùng ngày Đại Triều, Vi Ngạc liền giận dữ quay trở về Lũng Hữu.
Sau khi Đại Triều kết thúc. Mỗi bộ, mỗi Tự, Giám của Triều đình bắt đầu khôi phục hoạt động bình thường. Mỗi năm một lần, buổi báo cáo công vụ của quan lại các địa phương cũng bắt đầu tiến hành. Buổi báo cáo công vụ của Trương Hoán được sắp xếp vào buổi chiểu ngày mùng tám tháng giêng. Loại báo cáo công vụ bởi vì nhân viên đông đảo, thời gian cấp bách cho nên phần lớn chỉ là chạy theo hình thức. Chủ yếu nhìn xem người báo cáo công vụ có chú trọng xử thế hay không, có lắng nghe những ý kiến cá nhân của bọn họ .v..v... chứ không có ý nghĩa thực tế gì. Thế nhưng điệu bộ quan viên tham gia báo cáo công vụ đều vô cùng được chú trọng. Ở thời Đại Đường việc tuyển chọn quan lại thì được coi trọng nhất chính là bề ngoài. Nếu như trong lúc báo cáo công vụ mà để lại cho người ngồi trên cao một ấn tượng tốt, nói không chừng trong tương lai nếu khuyết thiếu chức vụ quan trọng nào đó thì liền sẽ nghĩ tới chính mình.
Cho nên từng quan viên tham gia báo cáo công vụ đều hết sức tỉ mỉ, đều phải gắng gượng tự biểu hiện mặt uy nghiêm nhất của mình ra ngoài. Trương Hoán cũng không ngoại lệ, từ buổi sáng hắn bắt đầu bị Bùi Oánh giày vò. Mặc dù bản thân hắn cũng không coi trọng chuyện này, nhưng Bùi Oánh thì rất quan tâm. Nàng không muốn chồng mình mang hình tượng không tốt xuất hiện ở trong lúc báo cáo công vụ khiến nàng mất mặt.
Ở triều Đường thì hình tượng nam nhân chủ yếu biểu hiện tại hai phương diện, một cái là vóc người, một cái là râu tóc. Vóc người bên ngoài của nam nhân tộc Hán trong mấy ngàn năm qua có sự thay đổi rất lớn. Thời Tần Hán thì vóc người nam nhân phổ biến cao lớn. Đến thời Ngụy Tấn bởi vì khí hậu phương bắc lạnh đi làm cho các dân tộc du mục phương bắc di về phía nam khiến cho vóc người nam nhân cũng phát sinh một số biến hóa, chủ yếu biểu hiện là phía nam cao phía bắc lại thấp.
Đến thời Tùy Đường, nhất là Đường triều thì của cải dư thừa và sự tự tin đại quốc khiến cho mỹ quan thời kỳ này đã sửa chữa phong cách nhu nhược thời Ngụy Tấn, biến thành lấy cao và béo là đẹp. Đáng tiếc đến sau đời Tống thì dân tộc có vóc người nhỏ thấp lại xâm lấn dần dần thay đổi ngoại hình người Hán.
Sau khi Trương Hoán vượt qua Hoàng Hà thì bắt đầu để râu. Hiện tại chòm râu cằm đã dài hơn hai tấc, sau khi được Bùi Oánh nhổ bớt một số sợi mọc lộn xộn, lại thay ra mặc bộ đồ quân phục, kết hợp với vóc người cao lớn cùng ánh mắt lạnh lùng của hắn thì cũng để lộ phong thái oai vệ, rất có khí thế mạnh mẽ.
Trương Hoán mới vừa đi ra khỏi cửa lớn của Bùi phủ thì đối diện liền thấy Bùi Minh Viễn đang phi ngựa tới. Tối ngày hôm qua Bùi Tuấn đã tìm đến Trương Hoán, thẳng thắn nói cho hắn biết là hy vọng Bùi Minh Viễn cũng có thể đến Hà Tây nhậm chức. Mặc dù về phương diện này ít nhiều cũng có vẻ như giám thị, nhưng Trương Hoán biết Bùi Tuấn chủ yếu hơn là muốn để Bùi Minh Viễn đi Hà Tây rèn luyện. Hắn liền vui vẻ mà đáp ứng yêu cầu của Bùi Tuấn, bổ nhiệm Bùi Minh Viễn làm Hà Tây Truân Điền Sứ.
“ Khứ Bệnh!” Bùi Minh Viễn nhảy xuống ngựa gọi Trương Hoán “ Hôm nay sau khi ngươi kết thúc báo cáo công vụ thì mau trở lại, không nên dây dưa ở bên ngoài.”
“ Vì sao?” Trương Hoán hơi kinh ngạc, không lý giải được nên nhìn hắn mà hỏi.
Bùi Minh Viễn cười khổ rồi nói: “ Hôm qua ngươi nói trong buổi Đại Triều đã gây ra sóng to gió lớn tại Trường An. Ta nghe nói một đám con cháu thế gia cực kỳ không phục ngươi, muốn tranh luận cao thấp với ngươi. Nếu như hai ngày này mà có người mời ngươi đi ra ngoài thì chính là chuyện này .”
“ Thật sự là cực kỳ vô vị!” Trương Hoán khinh thường khẽ hừ một tiếng rồi xoay người liền đi. Nhưng mới đi hai bước thì hắn đã từ từ ngừng lại.
“ Minh Viễn, tóm lại là những ai?”
“ Chính là bảy mươi bảy tên con cháu một số quan lớn. Tất cả bọn họ đều nói bị ngươi làm nhục, muốn lấy lại công đạo.”
Trương Hoán suy nghĩ một hòi liền thản nhiên hỏi han: “ Vi Thanh cùng Vương Nghiên đều có trong đó sao?”
“ Đương nhiên là có, chính là hai người bọn họ cầm đầu.”
Lúc này, trong mắt Trương Hoán dần dần lộ ra một nét vui vẻ lạnh người, hắn nhìn qua Bùi Minh Viễn liền lập tức cười nói ôn hòa: “ Minh Viễn, ngươi có thể giúp ta hẹn bọn họ một lần hay không. Chiều ngày mai đúng giờ Dậu ta đợi bọn họ ở phía sau Thúy Vân Cư phường Bình Khang.” “ Nhưng ...” Bùi Minh Viễn do dự một lát lại nhắc nhở: “ Những kẻ con cháu thế gia này cũng không có chuẩn bị thứ gì hay ho đâu, chắc bọn họ muốn làm nhục ngươi, ngươi cần gì phải đi trả lời bọn họ.”
Trương Hoán vỗ vỗ vai hắn cười nói: “ Không ngại, ngươi cứ việc thay ta đi mời bọn họ, ta tự có ý định của mình.”
Hắn thấy Bùi Minh Viễn lên ngựa muốn đi thì lại dặn dò hắn: “ Nhất là Vi Thanh cùng Vương Nghiên, ngươi nhất định phải thay ta mời bằng được hai người bọn họ xuất hiện.” “ Yên tâm đi! Nhất định thay ngươi làm được.” Bùi Minh Viễn liền ôm quyền, liền nhảy lên ngựa chạy đi như bay.
Nhìn bóng dáng Bùi Minh Viễn dần dần nhỏ đi, Trương Hoán lập tức quay đầu lại lệnh cho thân binh: “ Lập tức đi ngoài thành gọi Lận Cửu Hàn đến cho ta, nói ta có việc khẩn, hiện tại phải đi.”
Dứt lời, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời rồi nhảy lên ngựa, hung hăn vụt một roi. Chiến mã cõng hắn phóng nhanh đi.
Đại Minh Cung Tử Thần Các, năm nay việc báo cáo công vụ chủ yếu thu xếp tiến hành ở đây. Tử Thần Các là một cung điện gần nội cung nhất. Rất nhiều hoàng đế đương nhiệm Đại Đường đều thích xử lý công vụ ở chỗ này, đồng thời tiếp kiến đại thần quan trọng và thương nghị quốc sự với bọn họ cũng ở đây. Bởi vậy, được vào trong Các đã trở thành một việc chỉ dành cho các triều thần Đại Đường kiệt xuất.
Năm đầu Khánh Trì, Gia chủ của Thất Đại Thế Gia chính tại Tử Thần Các đã đạt được hiệp nghị tổng quát cùng hưởng quyền lực trong triều Đại Đường. Bảy người bọn họ cũng bởi vậy mà được xưng là đại thần Nội các, mà Nội các cũng trở thành cơ quan quyền lực tối cao Đại Đường. Bởi vì báo cáo công vụ vẫn luôn được coi là biểu tượng của quân quyền, cho nên nhưng năm qua đối tượng báo cáo công vụ đều là Thiên Tử Lý Hệ, còn năm nay lại đổi thành Thái Hậu Thôi Tiểu Phù. Ngoài ra còn có tả hữu Tướng Quốc ngồi nghe báo cáo công vụ.
Báo cáo công vụ bắt đầu từ mùng tám kéo dài đến ngày mười hai. Trong suốt năm ngày, hơn hai trăm vị Tiết Độ Sứ, Tuần Phóng Sứ cùng Thứ Sử đến từ các nơi Đại Đường tụ tập dưới một mái nhà, cùng đợi Thái Hậu triệu kiến. Từ lúc sáng sớm, Thôi Tiểu Phù đã không kịp nghỉ ngơi. Lúc mới bắt đầu, bởi đây là lần đầu tiên nàng có chức quyền này nên còn đầy hứng thú, ngoài phần báo cáo công vụ thì còn hỏi đến việc nhà của quan viên, hỏi qua các loại việc dân sinh. Nhưng đến giữa trưa thì nàng liền mệt mỏi không chịu nổi, nội dung câu hỏi và thời gian đều rút gọn nhiều. Sau khi ăn trưa xong, Thôi Tiểu Phù ngủ chỉ chốc lát tại nhà trong của Tử Thần Các. Lúc này có một người hoạn quan vội vã chạy tới, nói nhỏ vài câu vào tai với Lý Phiên Vân.