Danh Môn

Chương 207: Q.3 - Chương 207: Cục diện thay đổi (4)






Khi đổi sang quyển tấu khác thì là của Lại bộ nội dung đề cập tới những biến động lớn về vấn đề nhân sự trong triều đình. Trong đó cách chức Kim Ngô Vệ đại tướng quân Thôi Khánh Công vì tham lập công, liều lĩnh mà gây ra đại bại ở Thục Trung. Việc cách chức này đồng nhĩa với việc Thôi Khánh Công mất đi tước vị Kỳ Duyên quốc công, chức quan Trấn quân đại tướng quân, và trở thành một thứ dân bình thường.

Mà Vi Ngạc cũng vì hành quân không quan sát tình hình dẫn đến thất bại nên cũng bị trách tội. Cắt hai chức quan là Khai phủ nghi đồng tam ti và thái tử thiếu bảo. Điều đi làm Hán Trung tiết độ sứ. Nhưng giữa lại chức quan binh thư thượng thư, đồng thời vẫn được giữ tư cách Trung thư môn hạ bình chương sự

Ngoài hai bản tấu trên những bản tấu còn lại thì đều nói về vấn đề trợ cấp tiền tử tuất cho gia đình của những tướng sĩ đã chết trận ở Thục Trung. Mấy bản tấu này Thôi Viên đã để đó hai ngày rồi, thật ra do tình trạng sức khỏe kém nên ông ta không còn đủ sức lực để xem kĩ được, mà nguyên nhân quan trọng hơn cả là bởi vì các tấu chương đều không nói đến sự thay đổi về quan chức của Trương Hoán. Đấy cũng là một trong ba đại biến về nhân sự mà nội các thông qua. Tuy nhiên ở đây chỉ mới có hai bản tấu về nhân sự mà thôi.

Thôi Viên dĩ nhiên thừa hiểu rằng trong các quyết nghị này chắc chắn có sự can thiệp của Bùi Tuấn. Thật ra Thôi Viên không muốn cho Trương Hoán thay đổi chức vị, cũng không muốn cho hắn đảm nhiệm chức lớn trong triều đình. Mà ngược lại, ông ta còn muốn xem xét, lợi dụng việc Trương Hoán thừa dịp Thục Trung bị loạn mà chiếm lấy Lũng Hữu mà quy trách nhiệm cho hắn. Ông ta không muốn Trương Hoán gây dựng được ảnh hưởng lâu bền trên đất Lũng Hữu. Nhưng Bùi Tuấn thì lại muốn Trương Hoán lấy Lũng Hữu làm căn cơ, giao cho hắn nhiều quyền lực hơn nữa, để rồi đưa ảnh hưởng kia mở rộng tới Trường An và cho tới cả nước.

Đây chính là điểm mấu chốt trong mấu thuẫn giữa hai người Thôi Viên và Bùi Tuấn. Cái này cũng không phải hoàn toàn do Trương Hoán là con rể của Bùi Tuấn, bởi vì sớm muộn gì Trương Hoán cũng sẽ cưới con gái của Thôi Viên. Không đơn giản như thế, chuyện này và việc Trương Hoán là con rể của ai thật ra không có chút quan hệ nào, mà lí do chính là do thân phận đích thực của Trương Hoán khiến cho Thôi - Bùi nhị vị tướng quốc phải mâu thuẫn ra mặt. Điểm mâu thuẫn của bọn họ chính là đi theo con đường mà quân vương nắm quyền lực tối cao hay thế gia nắm giữ quyền lực đó.

Dĩ nhiên để giải quyết được cái tầng sâu của mâu thuẫn này đích thực chỉ có một phương pháp xử lý đó chính là xem ai tong hai người có thể nắm đại quyền trong triều đình. Nếu Thôi Viên nắm giữ đại quyền ông ta sẽ thi hành quan điểm thế gia triều chính (mà thực chất là tướng quyền), còn nếu Bùi Tuấn nắm trong tay đại quyền ông ta sẽ khôi phục lại hoàng quyền của nhà họ Lý (hoàng quyền)

Thôi Viên sai người thị thiếp mang cây bút qua cho ông ta, đối với phương án điều chỉnh thuế khóa ở Thục Trung của Hộ bộ ông ta chỉ phê chuần đúng một chữ. Còn các bản tấu về nhân sự ông ta đều gạt qua một bên, ông ta muốn cùng Bùi Tuấn nói chuyện vui vẻ một chút.

Bùi Tuấn lúc này đã không còn đứng chờ ở ngoài cửa nữa, mà ngồi đang ngồi đợi trong khách đường Thôi gia. Ông ta được trưởng tôn của Thôi gia là Thôi Diệu hoan nghênh, đón tiếp, mời vào trong phủ. Thôi Diệu mặc dù chưa quá tám tuổi , nhưng trong khá già dặn, chững chạc, tiến thối tự nhiên không hề có chút thất kính. Cậu bé chỉ là hàng vãn bỗi, không dám ngồi ngang hàng với Bùi Tuấn mà đứng ở bên cạnh hầu chuyện.

Bùi Tuấn tiện tay đem một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật làm từ đàn hương đặt lên bàn. Ông ta ở nắp hộp, bên trong có một củ sâm già tựa như hình người,. Bùi Tuấn chỉ vào nó mỉm cười nói “ Đây là một củ nhân sâm vạn năm mà Bột Hải quốc đã tiến phụng. Tổ phụ ngươi quanh năm mệt nhọc đang cần những loại đại đại bổ vật như thế này. Phụ thân ngươi không có ở trong phủ, ngươi hãy thay hắn nhận đi vậy”

Thôi Diệu làm lễ đón nhận vật trân quý. Sắc mặt cậu bé nhất thời nghiêm nghị, vội vàng lùi về phía sau một bước, cúi mình thật sâu thi lễ, nói lời cảm ơn “ Tướng quốc có ý tốt, Tiểu Thôi vô cùng cảm kích, vãn bối nhất định sẽ báo cáo lại với phụ thân, xin hẹn ngày khác tới phủ tướng quốc tạ ơn”

“ Chỉ có một chút tâm ý thôi mà, không cần quan trọng thế đâu” Bùi Tuấn nâng chung trà lên uống một hớp, ông ta có chút thích thú, hiếu kì đánh giá nhận xét về đứa cháu bảo bối của Thôi Viên. Ông ta sớm nghe nói Tiểu Thôi là cậu bé có khí chất của một vị tướng quốc . Hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.

“ Thân thể của tổ phụ ngươi gần đây thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không”

“ Đa tạ Bùi tướng quốc quan tâm, mấy hôm nay tổ phụ tinh thần đã có chút tốt hơn, chẳng qua là đi đứng không được dễ dàng cho lắm, người vẫn chưa thể xuống giường đi lại được”

“ Thân thể khá hơn được một chút là tốt lắm rồi”

Bùi Tuấn nghe thanh âm của câu bé tuy còn non nớt , nhưng nói năng đâu ra đấy, lại hết sức thong dong trấn tĩnh. Trong lòng ông ta có chút tán thưởng cậu bé, suy nghĩ một chút ông ta lại hỏi “ Vậy phụ thân của ngươi đâu, mấy ngày nay vốn có gặp gỡ ở bên ngoài mà, sao khi về nhà thì khó gặp mặt quá. Chẳng phải cha ngươi là kẻ chưa được hiếu thảo lắm sao”

“ Bùi tướng quốc nói như vậy vãn bối thật có chỗ không đồng ý cho lắm” Cái eo lưng của Thôi Diệu từ từ thẳng lên. Nó khẽ đẩy cái hộp gỗ đàn hường vừa nhận về phía Bùi Tuấn. Bằng giọng cương nghị mà vạn lượng hoàng kim cũng không thể mê hoặc, cậu bé hắng giọng phản bác “ Hiếu cũng có phân ra làm đại hiếu, tiểu hiếu. Bưng trà dâng nước, túc trực bên giường phụng dưỡng cố nhiên là hiếu, nhưng theo vãn bối đó chỉ là tiểu hiếu mà thôi”

“ Vậy đại hiếu là ở chỗ nào” Bùi Tuấn cười lại hỏi.

“ Vâng thừa chí cha, ánh mắt cao hơn cửu thiên, ý chí vượt xa ngoài vạn dặm, làm nên đại sự nghiệp, được đại thành tựu, đây mới chính là đại hiếu. Cha của vãn bối tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng mỗi suy nghĩ mỗi việc làm đều nghĩ tới thanh danh của tổ phụ. Vãn bối cho rằng đây chính là đại hiếu. Ngài là tướng quốc của quốc gia, đương nhiên lấy việc minh xét thiên hạ làm nhiệm vụ cao cả, sao lại lấy những suy nhĩ của bọn phàm phu tục tử, lại đi lấy tiểu hiếu để đánh giá con người”

Bùi Tuấn kinh hãi, ông ta nhìn Thôi Diệu chăm chú, đôi mắt như dán vào người cậu bé. Một lúc lâu ông ta mới vỗ án thở dài nói “ Thôi tướng có đứa cháu như thế này, cũng đủ cảm thấy an ủi cả cuộc đời rồi”

Lúc này đại quản gia, trên trán đầy mô hôi chạy tới, vội vàng thi lễ nói “ Bùi tướng quốc, tướng quốc chúng tôi có lời mời”

Bùi Tuấn đứng dậy, ông ta lấy ra từ trong lòng ngực một tấm ngọc bội đưa cho Thôi Diệu cười nói “ Khối ngọc bội này ta đã đem theo bên mình nhiều năm, buổi nói chuyện với Tiểu Thôi hôm nay khiến ta học hỏi được rất nhiều, cháu hãy nhận nó đi”

“Đa tạ Bùi tướng quốc”

Bùi Tuấn ngửa đầu cười to và bước đi, ông ta theo đại quản gia vào bên trong nội thất của Thôi Viên, trong phòng đã thu thập xong, ánh sáng sáng ngời. Ấm áp như xuân, mùi thơm nhàn nhạt của một cỗ đàn hương tràn ngập trong phòng, thay thế cái mùi thuốc nồng đậm lúc ban đầu.

Bùi Tuấn đi vào bên trong phòng, không đợi ông ta cất tiếng, Thôi Viên đã cất tiếng cười nói “ Bùi tướng quốc đến chơi vào lúc này, chẳng lẽ ta không đứng lên chào sao”

Bùi Tuấn cũng cười nói “ Thôi tướng quốc có cháu ngoan mà không thể đứng dậy là sao”

“Là tôn nhi thay ta tiếp đón ngài sao?” Trong lời nói của ông ta không hề bộc lộ chút gì kinh ngạc, thậm chí còn có một chút tự ngạo. Đương nhiên cháu của ông ta nên chắc chắn có chút kiêu ngạo, nhất là tư chất. Vô luận người khác khen cậu bé thế nào, Thôi Viên cũng không hề cho là quá..

Bùi Tuấn ngồi xuống một chiếc đôn thêu đã được chuẩn bị trước đó, ông ta cười nói “ Lệnh tôn nói, Thôi tướng quốc bệnh tình có biến chuyển tốt đẹp, đây chính là phúc của Đại Đường chúng ta”

“Thằng cháu ngốc kia, bệnh tình của ta chuyển biến tốt bao giờ chứ” Thôi Viên cười khổ một tiếng nói “ Chẳng qua là gần đây tinh thần có tốt hơn chút ít, hơn nữa còn phải cảm tạ Bùi tướng quốc kịp thời đem tấu chương tới nữa. Ai!Bận rộn hơn nửa đời người , đột nhiên lại được rảnh rỗi đúng là nhất thời không thể quen với nó được”

“Thôi huynh là hữu tướng của một nước, là trụ cột của Đại Đường ta. Hiện tại quốc sự đang bề bộn, một mình tiểu đệ áp lực thật sự rất lớn, hi vọng Thôi huynh có thể hồi phục khỏe mạnh sớm một chút”

Hai người, anh một câu, tôi một câu. Hai bên đều có ý thăm dò đối phương. Thôi Viên đã bắt xuất hiện ý muốn rút lui, nhưng điều kiện rút lui tiên quyết của ông ta là địa vị hữu tướng vẫn phải nằm trong tay Thôi gia. Nhưng thế cục phía trước chưa rõ ràng, ông ta tuyệt đối sẽ không nói “thoái” dù chỉ là nửa chữ.

Mà Bùi Tuấn cũng rất chú ý quan sát bệnh tình của Thôi Viên, ông ta thậm chí so sánh với Thôi Viên, bản thân cũng thấu triệt được nhiều điều. Ông ta biết việc Thôi Viên đứng lên đi lại rất khó khăn, thì cái tước vị tướng quốc kia không thể không nhường cho người khác được. Cái này không giống như kiểu ngựa nhớ chuồng,vấn đề chỗ đứng chỗ ngồi. Mà là ông ta sẽ không để cho một người nào nắm quyền hành của mình trong một thời gian dài.

Dĩ nhiên, tước vị hữu tướng liên quan tới cả kết cấu quyền lực trong triều đình. Cái này không phải chỉ một lần đến thăm bệnh tình mà có thể giải quyết. Điều này có liên quan đến việc chỉnh hợp cán cân quyền lực trong triều đình một lần nữa. Nếu như Thôi Viên là một vị hữu tướng máu lạnh, ông ta tất nhiên sẽ để Thôi Ngụ tiếp nhận tước vị hữu tướng lúc trước. Đầu tiên ông ta sẽ quét sạch hết những chướng ngại vật, trừ bỏ đi tất cả những gì được cho là có thể uy hiếp đến lợi ích của quan viên Thôi gia, số đó bao gồm cả Bùi Tuấn, Sở Hành Thủy, thậm chí Vi Ngạc

Đáng tiếc ông ta không làm được điều đó. Một cuộc chiến ở Thục Trung đã lặng lẽ thay đổi lực lượng của Thôi – Bùi, hai gia tộc đối lập. Chỉ tính nguyên binh lực của hai nhà ở Quan Trung thì : Trong lúc quan trọng nhất, tất yếu Bùi Tuấn nắm giữ lấy Đồng Quan. Nếu không được ông ta đồng ý Thôi gia quân ở Sơn Đông không thể nào tiến vào được Đồng Quan, mà Trương Hoán vừa chiếm lĩnh Lũng Hữu, quân Sơn Đông lại càng không cách nào mượn đường được. Như vậy thực lực của Bùi Tuấn ở Quan Trung dường như có phần nhỉnh hơn Thôi Viên.

Không chỉ có binh lực, mà cơ quan cao nhất của triều đình nơi đưa ra các quyết sách chính là nội các. Kể từ sau khi Lý Miễn vào nội các, thì quyền lực trong nội

các vốn đang thăng bằng giữa hai nhà Thôi _ Bùi. Thì bây giờ đã xuất hiện khuynh hướng nghiêng về Bùi Tuấn. Tình hình triều đình lặng lẽ xảy ra sự biến hóa như thế, Bùi Tuấn làm sao có thể cam tâm làm vị tướng quốc “ dưới cơ” được. Mà hiện tại Thôi Viện đang bị bệnh. Đây chính là cơ hội rất lớn để Bùi Tuấn cướp lấy tước vị Hữu tướng từ tay Thôi gia.

Thôi Viên vô cùng hiểu rõ những toan tính của Bùi Tuấn, ông ta bước đầu tiên sẽ là để người khác cất tiếng yêu cầu, nài nỉ ông ta đảm nhận tước vị hữu tướng. Làm như không quan tâm đến sự việc xảy ra, mà tuân theo lệ cũ thi hành. Đây chỉ là một tình huống mà ông ta bày ra để cho người trong thiên hạ tin tưởng rằng bên trong nôi bộ triều đình vẫn đoàn kết thuận hòa, và tả tướng Bùi Tuấn không hề có dã tâm cớp lấy tước vị hữu tướng. Mà bước thứ hai chính là hôm nay tới thăm bệnh tình, mà nói trắng ra chính là một cách dò xét, quan sát xem liệu Thôi Viên có chịu chủ động thoái vị hay không. Nếu Thôi Viên không chịu ông ta sẽ lập tức tất yếu phải thực hiện bước thứ ba, .

Thôi Viên trong lòng cũng cười lạnh, ông ta cũng muốn nhìn một chút xem Bùi Tuấn sẽ đi nước cờ thứ ba như thế nào?”

Nghĩ tới đây Thôi Viên lấy ra mấy quyển tấu chương đưa cho Bùi Tuấn nói “ Mấy bản tấu này ta đã phê rồi, phương án điều chỉnh thuế phú ở Thục Trung rất tốt, có thể khiến cho họ Chu kia trở thành kẻ có tài nhưng vô đạo. Mà Thôi Khánh Công tham công liều lĩnh đưa đến hậu quả binh bại, hắn lại là Nam chinh đại nguyên soái, nên phảu chịu trách nhiệm chủ yếu. Vi Ngạc gánh trách nhiệm một chút cũng là công bằng. Bất quá Bùi tướng hình như còn quên mất một người”

“Tướng quốc nói rất đúng, người đó là Trương Hoán” Bùi Tuấn cười nhạt nói “ Bản tấu này là giữa buổi đại triều phải đọc ba lần để thông qua. Trương Hoán chỉ là một chúc quan ti nhỏ mà thôi, nên không thể đánh đồng hắn với hai người kia được, cho nên không đặt cùng ở đây, mà được ghi lại ở một bản tấu khác.

“ Chức quan tiểu ti” Thôi Viên cười lạnh một tiếng nói “ Theo quy định trong triều đình từ năm Khánh Trị thứ hai, phàm từ quan tam phẩm tiến lên quan viên nhậm - miễn tất cả đều phải được ba lần đọc.thông qua trên triều đình. Trương Hoán vô luận cũng là Hà Tây tiết độ sứ hay là Vô địch đại tướng quân cũng là hàm quan tam phẩm. Vậy cớ sao lại không thể ở giữa đại triều ba lần độc thông qua. Có lẽ lão phu bệnh lâu, không biết đại triều quy củ có sự thay đổi, xin Bùi tướng quốc dậy cho nghe”

Bùi Tuấn cười ha ha một tiếng vội vàng giải thích “ Thôi tướng không cần nổi nóng, ta là nói Thôi Khánh Công và Vi Ngạc là bị miễn chức, Trương Hoán là thăng chức, đặt ở cùng nhau e rằng không ổn. Cũng không phải nói hắn ta không được tuyên đọc ba lần trong buổi đại triều

Thôi Viên cũng không có dừng lại ở đây, ông ta vẫn truy hỏi tận cùng, không tha, nói tiếp: “ Nếu nói đến thăng chức, ta có một lời không thể không nói. Trong lúc Thục Trung chiến sự gấp rút nhưng Trương Hoán lại đem quân đánh chiếm Lũng Hữu, tất nhiên trở thành người đứng đầu vùng đất ấy. Chẳng lẽ đấy không phải là vương thổ hay sao. Việc hắn ngang nhiên cướp đoạt địa bàn của Vi gia mà không có lí do chính đáng, ta chưa thèm nói tới, mà hành động này của hắn quả thật ảnh hưởng tới tinh thần của tướng sĩ Thục Trung. Việc bị đánh bại ở Thục Trung ta nghĩ hắn cũng có phần trách nhiệm, mong Bùi tướng quốc hiểu điểm này.”

Bùi Tuấn nụ cười nhẹ, ông ta cũng phản kích lại, nói “ Ảnh hưởng tới tinh thần của tướng sĩ Thục Trung thì có lẽ là có khả năng, nhưng khi Chu phỉ tiến công Hán Trung, Trường An tràn ngập nguy cơ, thì hắn đã đem quân từ Lũng Hữu tới Thục Trung, bức lui Chu phỉ. Việc làm này phải là có công lớn với xã tắc. Ưu khuyết điểm đó thì có khả năng bù đắp, nhưng ta cho là việc hắn ở Hà Tây đánh bại Đại Tư Mã Trọng Anh của dân tộc Thổ Phiên, gìn giữ bảo vệ đất đai có công, tất nhiên phải thụ phong” Bùi Tuấn ngồi trên chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường phố Trường An, trong xe ánh sáng đen kịt. Bùi Tuấn nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường êm, không ngừng cười lạnh.

Lần dò xét hôm nay rốt cuộc đã giúp cho Bùi Tuấn nhìn thấu được giới hạn của Thôi Viên. Thôi Viên không hề có ý tứ sẽ nhượng lại tước vị hữu tướng kia. điều này đã thể hiện rõ quan điểm của Thôi Viên tuyệt đối không để hữu tướng rơi vào tay mình., mà là để Thôi gia tiếp tục nắm giữ địa vị ấy.

Bùi Tuấn hừ lạnh một tiếng. Thực lực cao sẽ có quền quyết định mọi việc lớn nhỏ. Hiện tai thực lực đối lập của hai bên đã có sự biến chuyển. Mà Thôi Viên ông ta lại không biết tiến thối. Chẳng lẽ ông ta lại muốn giẫm vào vết chân của Trương Phá Thiên hay sao.

“ Quay đầu lại, đi về Vĩnh Gia phường” Bùi Tuấn hạ thấp giọng ra lệnh , lúc này ông ta cần nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Trương Hoán.

Đêm ngày mồng một tháng giêng ở thành Trường An, trời lạnh đến run người. Trên được cái quan vắng lặng , khó có thể tìm thấy một bóng dáng con người đi trên đường. Tình cờ cũng chỉ có lảng vảng mấy kẻ xin ăn dật dờ . Trong gió rét căm căm gào thét nhưng vì miếng ăn mà ban đêm vẫn phải bôn ba.

Giờ phút này, đêm chưa khuya lắm, môn quan ra khỏi phưòng đã đóng lại cách đây một canh giờ rồi.Người ở thành Trường An hoặc quây quần bên thê tử, hoặc trong tửu lâu cùng bạn bè tụ hội, cùng nhau chúc mừng một năm mới.

Ở gần khu vực chợ nằm ở phía đông của đại môn có một góc để tránh gió. Có một quán nhỏ bán đồ ăn. Chủ quán là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, trông người thấp mập, nụ cười chân thành. Nhìn hơi giống con chuột chũi đất, đôi tay đang nhanh nhẹn đun nước nấu mì.

Có lẽ từ khi sinh ra tới bây giờ ông ta chưa bao giờ được cao hứng như vậy. Một canh giờ trước đây ông ta còn

sầu não cất tiếng khản cổ mời gọi xung quanh hi vọng có ai đó tới ăn cho ông ta một bát mì nóng thôi cũng được. Ông ta muốn kiếm một ít tiền để có thể trở về mua cho con gái của mình một chiếc khăn tay nhân dịp năm mới. Nhưng ông ta đã ở trong đêm lạnh hơn một canh giờ mà mới có bán được hai bát mì.

Nụ cười của ông ta đến từ hai mươi mấy người thực khách khách này. Chính xác ra ngồi bên trong thực quán này chỉ có hai người một nam một nữ - hai con người ấy đều trẻ tuổi và dễ thương. Mà những người khác tựa hồ như là thuộc hạ của người nam tử kia. Bọn họ ngồi ở xa xa mỗi người trong tay cầm một bát mì, vừa thổi vừa ăn. Đại đa số bọn họ đều ăn đến bát thứ hai khiến chủ quán càng vui hơn.

Hai người trẻ tuổi dễ thương này không ai khác ngoài Trương Hoán và Thôi Ninh, bọn họ vừa mới đi dạo ở khu chợ phía đông. Trương Hoán mới nhớ lúc này mình chưa ăn cơm tối. mặc dù sắc đẹp của Thôi Ninh có thể làm Trương Hoán cảm thấy ấm lòng nhưng các huynh đệ của hắn đã đói đến mức bụng lép kép, nhưng kông một ai dám lên tiếng, đi tới cửa chợ phía đông thì nhìn thấy có một quán ăn nhỏ, Trương Hoán liền bảo các huynh đệ vào ăn cơm.

Thôi Ninh mặc dù cũng chưa có ăn cơm tối, nhưng nàng thật sự không muốn và không thích ăn uống ở ngoài đường ngoài chợ thế này. Thôi Ninh dùng hai tay nâng đôi má của mình, tinh nghịch chăm chú nhìn Trương Hoán vừa thổi vừa ăn mì.

Nữ nhân có thể coi là một loại động vật cảm tính. Nàng yêu một người đàn ông chỉ cần người đàn ông đó đối xử tốt với nàng ta thì cho dù người đàn ông đó chỉ có hai bàn tay trắng thì người con gái đó vẫn luôn yêu thương hắn bằng một tình cảm thắm thiết. Thôi Ninh mặc dù biết rằng phụ thân nàng và Trương Hoán ở trong triều đình luôn ở trong tình thế đối đầu. Nhưng nàng ấy vẫn không quay đầu lại mà một lòng say mê Trương Hoán.

Bọn họ quen biết nhau đã được hai năm, tình yêu của họ đã biến chuyển qua giai đoạn nảy sinh tình cảm, đến độ hoa kì rực rỡ. Trải qua thời kỳ đơm hoa kết trái, bây giờ cũng đến vụ thu hoạch rồi.

“ Nàng đang nghĩ chuyện gì vậy?” Trương Hoán uống xong bát nước mỳ nóng, hắn chợt phát hiện Thôi Ninh đang mỉm cười nhìn hắn. Vội vàng lau miệng một chút, hắn ngượng ngùng cười hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.