Lý Phiên Vân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, hai tên thị vệ lại không một
tiếng động vọt đến sau người nàng. Lữ Thái Nhất thấy trong mắt Thôi Tiểu Phù đã hiện lên sát khí thì hắn sợ quá quay người ngã quỵ về phía Lý
Phiên Vân mà khốn khổ van xin: “ Lý Ty Chánh, ta không có công lao cũng
có khổ lao. Ngươi không thể qua sông phá cầu như vậy! Ta ... “
Lời còn chưa dứt thì hắn hét thảm một tiếng, Thôi Tiểu Phù đã đâm một
kiếm vào người hắn. Đây có lẽ là lần đầu tiên Thôi Tiểu Phù tự tay giết
người. Vào lúc kiếm đâm vào thân người, bà đột nhiên kinh hãi kêu lên
một tiếng rút mạnh kiếm ra mà liên tục lui về phía sau vài bước, rồi vô
lực ngã ngồi trên ghế. Lữ Thái Nhất vẫn chưa bị giết chết, hắn ngã trên
mặt đất đau đớn kêu thảm, Lý Phiên Vân lại phảy tay ra hiệu. “ Vèo!” một luồng sáng lạnh hiện lên, chuẩn xác chiếu vào trái tim của Lữ Thái
Nhất, hắn giãy dụa vài cái rồi rốt cục bị mất mạng như vậy.
Trong phòng yên tĩnh lại, hai tên thị vệ đi theo Lý Phiên Vân đã khiêng thi thể Lữ Thái Nhất đi. Lý Phiên Vân từ từ đi tới ngồi xuống trước mặt Thôi Tiểu Phù, ánh mắt sáng ngời chiếu vào Thôi Tiểu Phù. Nàng khuyên
nhủ thành khẩn khác thường: “ Phù tỷ, tỷ đã không có cơ hội, có lẽ nên
thuận theo tình thế đi! Muội có thể cam đoan hắn sẽ không giết tỷ.”
Giờ khắc này, Thôi Tiểu Phù trở nên vô cùng tiều tụy, bà mệt mỏi ngẩng
đầu nhìn qua người đã từng được tín nhiệm nhất ở trước mắt mà buồn bã
cười nói: “ Lý Ty Chánh nói thì ta tin được sao “ “ Không! Không! Hắn
từng đã đồng ý với muội, chỉ cần tỷ thuận theo đại cục thì hắn có thể để cho tỷ dưỡng lão tại Thái Cực Cung. Hắn cũng từng đồng ý với tỷ, tỷ
quên rồi sao?” Lý Phiên Vân vội vàng giải thích.
Thôi
Tiểu Phù nhìn chăm chú vào nét mặt của nàng, bà ta đột nhiên ngửa mặt
lên trời cười lớn, âm thanh chói tai quanh quẩn trong cung điện “ Hắn
đương nhiên không dám giết ta bây giờ. Nhưng một năm sau, ta tất nhiên
sẽ vì nhớ nhung Tiên Đế quá độ mà ốm chết, đó là chuyện không cần phải
đoán.”
Tiếng cười của bà ta tắt đi, lại chăm chú nhìn
Lý Phiên Vân với vẻ đầy nham hiểm mà nói: “ Từ xưa đăng cơ ngôi vị hoàng đế đều coi trọng danh chính ngôn thuận. Ta không để cho hắn có được tỳ
ấn của Thái Hậu thì hắn phải làm thế nào đây? Trừ phi hắn giết ta.”
Lý Phiên Vân nhẹ nhàng mà thở dài “ Ngọc tỷ của Phù tỷ đã sớm bị Lữ
Thái Nhất lấy trộm cho chúng ta, trong bảo hộp của tỷ chỉ là một cái ấn
giả, có lẽ tỷ còn không biết!”
“ Ngươi!” Thôi Tiểu Phù đột nhiên nổi giận, bà túm tóc Lý Phiên Vân đặt kiếm ở trên cổ nàng,
hung ác trợn mắt nhìn nàng mà bảo: “ Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Nước mắt đột nhiên chảy ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Phiên Vân.
Nàng bi thương nói nhỏ: “ Chích nhân cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư
quân triêu dữ mộ (Chỉ vì ơn vua mà nhớ lại, làm ta nhung nhớ sáng tới
chiều). Có thể chết ở trong tay của tỷ cũng coi như kết thúc một đời oan nghiệt này của muội.”
Thôi Tiểu Phù toàn thân chấn
động, trong mắt bà ta đột nhiên hiện lên một vẻ thùy mị nhưng lập tức
lại biến mất không thấy. Bà ta đứng lên từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn
thật lâu vào một tia nắng chiều tà ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau bà ta
mới khàn khàn mà nói: “ Ngươi nhắn lại cho hắn, muốn ta chính thức thừa
nhận hắn cũng rất đơn giản. Ta chỉ có một điều kiện. bảo hắn tha cho
tiểu hoàng đế đáng thương. Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, chưa
từng trải qua đại điển lên ngôi.”
Nói đến đây, bà bỗng nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Lý Phiên Vân mà bảo: “
Nếu không ta cùng với hắn ắt là cá chết lưới rách!”
Ban đêm, trăng sao trên trời không một tia sáng, mây đen phủ kín, một
làn sương mù mỏng bao phủ đồng quê và thôn trang bên ngoài thành Trường
An. Ở vùng Bá Kiều cách thành Trường An vài dặm có một đạo quân lặng lẽ
từ phương xa đến đây rồi lập tức đi vào trong quân doanh Bá Kiều lớn
nhất Trường An. Vào giờ phút này ở Trường An ước chừng có mười vạn quân
đang đóng. Vào mấy ngày trước quân Lũng Hữu và Thiên Ngưu Vệ đã thay
quân. Thiên Ngưu Vệ được chia ra đến các huyện ở kinh đô và vùng lân
cận, mà thành Trường An thì bị mười vạn quân Lũng Hữu khống chế.
Không chỉ có quân phòng thủ thành, thị vệ của hoàng thành, Cung Thành
thậm chí Đại Minh Cung cũng hoàn toàn được thay đổi. Với sự thay đổi này thì số người mà Lý Miễn có thể chỉ huy được chỉ có mấy trăm gia đinh
trong phủ và thêm hơn một trăm hoạn quan bên cạnh Thôi Tiểu Phù. Mà
người chủ trì bố trí binh lực lần này lại không phải là Đại tướng trong
quân, cũng không phải Ty Chánh Ty Nội Vụ Lý Phiên Vân, mà là tâm phúc
của Trương Hoán, Phán Quan Lũng Hữu Tiết độ phủ Đỗ Mai, vị mưu sĩ rất
chú trọng chi tiết. Hắn được Trương Hoán cho kim bài, được trao quyền
bày ra toàn bộ kế hoạch thay đổi.
Giờ phút này hắn đang ở trong quân doanh Bá Kiều. Cửa chính mở rộng, Đỗ Mai tự mình đi ra
nghênh đón chúa công đến “ Thuộc hạ tham kiến Đô Đốc!” Đỗ Mai thi lễ
thập thấp. . .
“ Đỗ Phán Quan khổ cực rồi.” Trương Hoán nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho thân vệ. Hắn bước nhanh về phía lều
lớn, lại hỏi Đỗ Mai: “ Đại tế Tông miếu ngày kia đã chuẩn bị như thế nào ?”
“ Khởi bẩm Đô Đốc, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa
đáng. Đủ loại quan lại, tôn thất thành viên có trong danh sách đều đã
được thông báo. Đúng giờ mão, binh lính bắt đầu phong tỏa ba con đường
gần đó. Đến lúc đó thì Tông Chính Tự, Thái Thường Tự cùng với Lễ Bộ, tam ty sẽ xử lý công việc đại tế. Các loại đồ tế, nhạc chuông, cờ phướn vào hôm qua đã bắt đầu lục tục mang vào thái miếu. Hôm nay đóng cửa thái
miếu để thao diễn một ngày. Hiệu quả rất khá, mặt khác điện Thái Tử Dự
cũng bố trí lại hoàn toàn. Ngày mai sẽ tiến hành một lần thao diễn cuối
cùng là có thể bắt đầu chính thức đại tế.”
Đỗ Mai bẩm
báo vô cùng cặn kẽ. Không chỉ có đại tế, hắn lại đem một loạt thay đổi
phát sinh gần đây nói rõ ràng rành mạch một lượt cho Trương Hoán, cuối
cùng cười nói: “ Ngày mai Đô Đốc sau khi quy tông sẽ được sắc phong là
Ung vương, lấy thân phận hoàng thúc Đại Đường chính thức làm Giám Quốc.
Đến lúc đó Đô Đốc đổi tên là Lý Hoán, không biết mọi người có thể thích
ứng hay không?”
Trương Hoán cũng khẽ cười nói: “
Trương Hoán cũng tốt, Lý Hoán cũng tốt, ảnh hưởng cũng không lớn. Cho
đến bây giờ cũng không có ai trực tiếp gọi ta là Trương Hoán. Hơn nữa Lý Hoán chỉ là tượng trưng mà thôi, mọi người cũng có thể tiếp tục gọi ta
là Trương Hoán, cái này cũng không phải chuyện trở ngại. Trái lại Thôi
Tiểu Phù cùng tiểu hoàng đế hãy còn chính thức sắc phong kia mới cần
chịu khó đánh giá một lượt, ngươi có thể có đề nghị gì tốt?”
Đỗ Mai trầm tư một lát rồi nói: “ Thôi Tiểu Phù thì vấn đề không lớn,
mấy năm qua bà ta can thiệp chính vụ chỉ bởi vì hoàng đế còn là vị thành niên. Một khi Đô Đốc lên ngôi liền có thể nhân danh hậu cung không được tham gia vào chính sự mà phong tỏa bà ta tại Thái Cực Cung, không được
tiếp xúc cùng ngoại thần. Chờ thêm một năm rưỡi, sau khi mọi người lãng
quên bà ta mới hạ thủ giết chết để tuyệt hậu hoạ. Còn như tiểu hoàng đế, hiện tại mặc dù hắn nhỏ tuổi nhưng sau khi lớn lên tuyệt đối là một đại hậu hoạ, phải muốn nhanh chóng loại trừ hắn, không được có chút xíu
lòng dạ đàn bà. Thuộc hạ đề nghị sắc phong hắn đến Lĩnh Nam, nửa đường
thì giết.”
Trương Hoán nâng chung trà lên chậm rãi
nhấp một ngụm rồi từ tốn bảo: “ Không chỉ có hắn, Lý Miễn cũng cùng đi
theo. Nhưng không nên đi Lĩnh Nam, ở đó Lý Miễn có căn cơ. Hãy đi thành
Toái Diệp.”
Đỗ Mai bừng tỉnh khen liên hồi: “ Đô Đốc cao kiến.”
Trương Hoán cười cười thản nhiên lại nói với Đỗ Mai đạo: “ Hai năm sau
ngày đó ta sẽ có rất nhiều cú đánh nặng tay, ắt sẽ phải liên lụy tới lợi ích thiết thân của rất nhiều người. Ta rất lo lắng triều đình ra chính
lệnh, nhưng đến địa phương lại biến đổi. Cho nên ta tính toán dùng hai
cơ cấu giám sát công khai và âm thầm. Công khai là Ngự Sử Đài, ngầm
chính là Giám Sát Viện, người đầu tiên đảm nhận chức Giám Sát Lệnh sẽ là ngươi.”
Đỗ Mai khom người nghiêm nghị bảo: “ Thuộc hạ tuân lệnh!”
“ Những người giúp ta kỳ cựu như các ngươi ta đều sẽ trọng dụng.”
Trương Hoán cười vỗ vỗ vai của hắn lại nói: “ Đối với ngươi ta đương
nhiên cũng sẽ không bạc đãi, Giám Sát Lệnh tạm thời chỉ là chức ngầm nên không được nêu công khai, chức vụ công khai của ngươi sẽ là Ngự Sử
Trung Thừa.”
Đỗ Mai trong lòng cảm kích, hắn yên lặng
gật đầu. Lúc này, Trương Hoán đứng lên, hắn nhìn qua bóng đêm bên ngoài
rồi nói: “ Được rồi, cửa thành hẳn là đã đóng cửa. Ta muốn lặng lẽ vào
thành, việc đại tế tông miếu sẽ để ngươi chú ý nhiều hơn.”
“ Xin Đô Đốc yên tâm, cam đoan không có sai sót.”
Trương Hoán dưới sự bảo vệ nghiêm mật của một ngàn thân vệ sau nửa canh giờ đã đến bên ngoài cửa Xuân Minh Môn thành Trường An. Lúc này thành
Trường An đã quá thời gian đóng cửa, cổng lớn đóng chặt, cầu treo nhấc
lên. Một người thân binh phóng ngựa tiến lên cao giọng nói: “ Trên thành nghe đây, Đô Đốc đã về, mau mau mở cửa thành!”
Hắn
giương cung lắp một mũi tên bắn lệnh mở thành lên trên tường thành, chỉ
chờ chốc lát thì cầu treo bắt đầu chậm rãi hạn xuống. Cửa thành mở ra,
ngàn người hộ vệ Đô Đốc đi vào thành Trường An.
Bên trong thành Trường An hoàn toàn yên tĩnh, tất cả các cửa phường đã
đóng lại. Trên đường cái một người đi đường cũng không thấy đâu. Những
cây ngô đồng cao lớn hai bên giống như hai hàng võ sĩ uy phong lẫm liệt
nhìn chăm chú Trương Hoán đã trở về.
Đi trên con đường
trống trải dưới bầu trời âm u trong làn gió đêm mát mẻ, giữa tiếng vó
ngựa lộn xộn đủ các tiết tấu, đoàn người lặng lẽ đi tới trong bóng đêm.
Không có người nào nói chuyện, tất cả mọi người dường như đều có tâm sự
nặng nề. Con đường này Trương Hoán đã đi nhiều năm, nhớ thuở học trò khí phách xa xưa. Chính tại con đường này mà hắn bắt cóc Thôi Ninh rồi bỏ
chạy về hướng đông, trước đó vẫn còn tập kích đêm vào huyện nha Vạn
Niên. Nhưng thoáng cái đã tám năm, chuyện bị tráo điểm năm đó đã không
còn tồn tại, bạn cũ năm đó đã mạnh ai nấy đi. Hôm nay, khi hắn lại một
lần nữa bước lên con đường này thì hắn đã trở thành chủ nhân của thành
trì này.
Nghĩ lại tám năm gian khổ phấn đấu, hắn chỉ
huy ba nghìn binh sĩ từ quận nhỏ Vũ Uy từng bước một phấn đấu; hồi tưởng thất bại và tủi nhục trong tám năm qua, Bùi Tuấn thừa dịp tộc Thổ Phiên đông xâm đã mang đến cho hắn sự bất đắc dĩ và nhẫn nại; hổi tưởng thành công vui sướng trong tám nămqua, hắn Nam chinh bắc chiến, đoạt Thục
Trung, thu phục An Tây, bình định Tương Dương, những chiến dịch lớn lao
cuối cùng đã trở thành sự huy hoàng hôm nay của hắn. Giờ khắc này,
Trương Hoán nhìn bóng đêm vô biên vô hạn, hắn đột nhiên cảm giác lòng dạ của mình cũng trở nên vô cùng rộng lớn. Hắn gần như muốn ngửa mặt lên
trời mà thét dài, thu cả sơn hà đẹp đẽ tám vạn dặm này vào trong lòng
Lúc trở lại Trương phủ đã là canh một, gia nhân trong phủ đều đã nghỉ
ngơi. Ngoại trừ hai ngọn đèn lồng lớn trước cửa chính đang hắt sáng một
vùng mờ nhạt xung quanh thì trong phủ hoàn toàn đen nhánh. Người gác đêm đột nhiên phát hiện lão gia đã trở về thì cả kinh, bọn họ vội vàng chạy vào bên trong bẩm báo. Chỉ chốc lát, Trương Hoán được những chiếc đèn
nhỏ chiếu sáng, Bùi Oánh khoác một áo ngoài vội vã đi ra nghênh đón
chồng mình trở về.
“ Đêm đã khuya lắm rồi, quấy rầy các nàng nghỉ ngơi.” Trương Hoán cởi áo ngoài, mệt mỏi nằm ở trên ghế bành
khoát tay nói với Bùi Oánh: “ Ta thật sự mệt chẳng làm gì được, mang
chăn giường đến cho ta. Trước cứ chịu đựng một đêm, có chuyện gì ngày
mai nói sau!”
“ Chàng ngủ ở chỗ này sao được, trước hết dùng nước nóng ngâm chân, thiếp giúp chàng đến giường đi ngủ.”
Bùi Oánh cũng không để ý chồng có bằng lòng hay không, nàng quỳ xuống
cởi hộ giày cho hắn, lại kéo tất chân ra rồi đặt chân ở trong lòng nhẹ
nhàng xoa nắn huyệt vị trên chân cho hắn. Nàng vừa xoa bóp, vừa dịu dàng nói: “ Trước hết chàng cứ nhắm mắt lại nghỉ một lát, để thiếp xoa bóp
một hồi.”
“ Đa tạ.” Trương Hoán có hơi lơ mơ nói: “ Ta bí mật quay về kinh, cố gắng không để cho người biết quá nhiều “
“ Chàng yên tâm đi! Trong lòng thiếp đã biết.” Bùi Oánh cười nói: “
Thiếp đánh giá trong hai ngày này chàng sẽ về đến nhà, cho nên đặc biệt
sai người trông coi việc gác cổng, quả nhiên chồng thiếp cũng đã trở
về.”
“ Ừ!”
Lúc này, hai thị nữ bưng
một chậu nước nóng đi vào “ Phu nhân, nước nóng ...” Lời còn chưa dứt
liền bị Bùi Oánh “ xuỵt!” một tiếng cắt ngang, nàng nhìn qua Trương Hoán rồi hạ giọng nói: “ Nói nhỏ một chút, lão gia đã ngủ thiếp rồi.”
Hai thị nữ thấy Trương Hoán ngoẹo đầu đã gáy khò khò thì sợ đến lè
lưỡi, tay chân nhẹ nhàng đặt chậu nước nóng xuống. Bùi Oánh cẩn thận rửa chân cho chồng, lại dùng vải sạch lau khô chân cho hắn. Thấy hắn ngủ
say sưa thì không đành lòng quấy rầy bèn lệnh cho thị nữ mang đến chăn
gối cùng với một cái ghế trúc nhẹ. Bùi Oánh chậm rãi giúp Trương Hoán
nằm ngay ngắn xong lại đem đệm chăn đắp cẩn thận cho hắn.
Bùi Oánh ngồi ở bên cạnh Trương Hoán, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của
chồng bởi vì trường kỳ Nam chinh bắc chiến mà trở nên chai sạn, ánh mắt
của nàng tràn ngập một vẻ yêu thương vô hạn.
Hôm sau
trời còn chưa sáng, Trương Hoán liền theo thói quen mở mắt. Mặc dù hắn
vẫn cảm giác thân thể mỏi mệt khó chịu nổi, nhưng quanh năm hành quân
đánh giặc khiến cho ý chí của hắn được tôi luyện vô cùng cứng cỏi. Hắn
nghiêng người liền ngồi dậy, hắn vẫn còn ở trong thư phòng nhỏ, Bùi Oánh đã trở về phòng để nghỉ ngơi. Chỉ có một người thị nữ đang nằm ở dưới
chân hắn cũng đang ngủ say. Trương Hoán không có đánh thức, hắn nhẹ
nhàng đi ra sân. Trời mới tảng sáng, không khí trong lành mà mang theo
một cảm giác mát mẻ. Hắn hít thật sâu một hơi làn không khí mới mẻ, lại
vươn vai một cái chỉ cảm thấy toàn thân tinh thần sảng khoái. Nhưng
trong bụng lại kêu ọc ạch, hắn mới nhớ ra dọc đường bôn ba, chính mình
ngay cả bữa cơm chiều hôm qua cũng không ăn.
“ Tỷ phu
đã đói bụng à!” Phía sau hắn đột nhiên vọng đến một giọng nói ngọt ngào “ tỷ phu?” Trương Hoán ngẩn ra, âm thanh này thì hắn cũng chưa bao giờ
nghe qua.
Hắn vừa quay đầu lại, trước mắt đột nhiên
sáng ngời. Ở sau lưng hắn lại có một tuyệt thế giai nhân mà hắn chưa bao giờ gặp. Chỉ thấy nàng mặc một bộ quần áo trắng nõn, dáng người thon
thả tuyệt đẹp, làn da nàng trắng nõn nà như mỡ đông, trong đôi mắt đa
tình còn có một loại sương mù tựa như mưa bụi. Tóc của nàng đen nhánh đổ xuống vai như thác càng hiện ra một loại mùi vị nữ tính đặc thù lúc
sáng sớm. Còn trong tay của nàng bưng một mâm điểm tâm, nàng đi lên
trước đặt bữa điểm tâm ở trên bàn đá, có hơi ngượng ngùng hé miệng cười
nói: “ Muội tên là Thôi Tuyết Trúc, là muội muội của Thôi Ninh.”
Trương Hoán quay về kinh khi màn đêm đã buông xuống, bên trong phủ Lý
Miễn cũng có năm sáu người thức trắng đêm không ngủ để thương lượng đối
sách. Bất cứ một sự thay đổi quyền lực nào cũng đều sẽ không thuận buồm
xuôi gió. Có lẽ sẽ là xu thế muôn người thần phục, nhưng trong đại dương muôn người cuối cùng cũng sẽ nổi lên vài đám bọt sóng, Lý Miễn này là
một đám lớn nhất trong đó. Phải nói mâu thuẫn giữa Lý Miễn và Trương
Hoán đã không thể điều hòa. Con cháu hắn là Đại Đường hoàng đế, từ xưa
tới nay ngôi vị hoàng đế mà thay đổi không bình thường đều có ý nghĩa
tranh giành tàn khốc và tàn sát không chút lưu tình. Con cháu hắn sẽ
chạy không khỏi vận rủi bị nhổ cỏ tận gốc, thậm chí gia tộc của hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi. Vào lúc không có đường lui, chỉ có thể
mạnh tay đánh cuộc. Trong năm người tham gia cùng mưu đồ bí mật, ngoại
trừ Lý Miễn ra còn có hai huynh đệ Tể Âm Vương Lý Phủ cùng Bắc Bình
vương Lý Giai. Hai người bọn họ là một trong số chủ mưu chính biến cung
đình năm đó, một khi Trương Hoán lên ngôi, cho dù những kẻ khác tham gia cùng mưu đồ không người nào gặp chuyện, nhưng huynh đệ bọn hắn cũng tất nhiên chạy không khỏi việc bị thanh toán. Bởi vậy vận mệnh bọn họ cũng
cùng chung với Lý Miễn. Một quang vinh cùng quang vinh, một tổn hại cùng tổn hại. Còn người thứ tư tham dự đúng là Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa
Hoành, lão Vương Gia này từng bị Trương Hoán giáo huấn đau đớn lại nằm
ngoài dự đoán của mọi người vẫn kiên trì nguyên tắc của lão. Huyết thống Đại Đường Hoàng tộc không cho phép bị vấy bẩn. Cho dù Trương Hoán thật
sự là con của Thái Tử Dự, nhưng lấy thân phận con riêng để kế thừa ngôi
vị hoàng đế cũng vô luận như thế nào là điều lão không thể dễ dàng tha
thứ. Đương nhiên, cũng không có người nào biết đằng sau ngọn cờ huyết
thống thì rốt cuộc lão còn giấu mục đích gì.
Mà người
thứ năm tham gia hội nghị chính là Đoạn Tú Thực mà cũng không ai nghĩ
ra. Trong thời gian rất dài tới nay, Đoạn Tú Thực vẫn chỉ huy sáu ngàn
quân trấn thủ tại Tây Thụ Hàng Thành. Lương thực của hắn vẫn luôn do
Lũng Hữu cung ứng. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tấm lòng trung thành của Đoạn Tú Thực với Thái Hậu. Bởi trong cả thời gian tiếp xúc
của hắn cùng Trương Hoán, hắn căn bản là không cách nào đón nhận sự thật Trương Hoán là Hoàng tộc. Tại hắn xem ra, Trương Hoán chính là một đại
quân phiệt, ý đồ lấy danh nghĩa Hoàng tộc mà soán vị, những di chiếu văn thư này chẳng qua đều là Trương Hoán vì muốn lên ngôi mà giả tạo làm ra chứng cứ giả. Mục đích của hắn đơn thuần mà rõ ràng, chính là muốn ngăn cản Trương Hoán lên ngôi. Trong năm người này thì thái độ của hắn lại
là kiên định cố chấp nhất.
Trải qua một đêm không ngủ
để thương lượng, năm người đều đã mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng làm như
thế nào để cản được xu thế Trương Hoán sắp sửa lên ngôi thì mọi người
vẫn không có biện pháp gì tốt. Huynh đệ Lý Phủ đề nghị rất đơn giản,
chính là kiên quyết không thừa nhận địa vị Hoàng tộc của Trương Hoán,
phát động toàn thể dòng họ ký tên trên thư phản đối, huynh đệ bọn họ có
thể gánh chịu trách nhiệm móc nối. Nhưng Lý Thừa Hoành lại châm chọc hai người huynh đệ bọn họ không thực tế. Nếu như những người khác trong
dòng họ phản đối, hiện tại cũng sẽ không chỉ có năm người bọn họ tụ họp ở chỗ này, sự thực đại bộ phận tôn thất đều đã khuất phục dưới thế mạnh
của Trương Hoán. Hơn nữa nếu dòng họ Đại Đường cùng nhau phản đối thì
Trương Hoán hắn có thể thành lập một Vương triều mới hay không. Nhưng
châm chọc thì châm chọc, chính Lý Thừa Hoành cũng không đưa ra được một
biện pháp nào tốt.
Mắt thấy trời đã sắp sáng nhưng năm
người mưu đồ bí mật vẫn đang không có kết quả gì tốt, Lý Miễn thất vọng. Hắn đang muốn bảo mọi người đều tự trở về thì lại đột nhiên thấy Đoạn
Tú Thực nháy mắt với hắn. Lý Miễn trong lòng chấn động liền đứng dậy
cười nói với mọi người: “ Biện pháp cứ từ từ nghĩ ra được, cũng không
cần khẩn cấp lập tức. Mọi người đi về trước, có chuyện gì ta lại phái
người thông cáo cho mọi người.”