Đường quân đã đuổi kịp tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một vách đá , theo vách đá ấy đi xuống phía dưới là một mảng rừng lớn rậm rạp. Mặc dù trời đông giá rét, nhưng những tán tùng tán bách cao lớn vẫn mang một màu
xanh như thách thức với thiên nhiên khắc nghiệt. Sườn núi ấy cao chừng
trăm trượng, bên trên nó là vô số những cây bụi cây dại mọc chi chít.
Các tảng cây bụi này phân bố thưa thớt, xen kẽ trên vách đá. Vách đá ấy
trăm ngàn năm qua không nhận được ánh dương quang chiếu rọi, nên trông
nhìn đầy vẻ âm u, bí hiểm, tựa như đó là nơi mà một con quái vật đang
sinh sống.
Đến lúc này đây, con đường nhỏ ngày càng quanh co khúc khủy, càng khó đi hơn. Truy tung dọc theo hướng nam, Thi Dương đã không còn thấy bóng dáng của Tô Nhĩ Mạn đâu nữa. Tất cả Đường quân lục soát
hết một vùng xung quanh đó nhưng cũng không phát hiện được bất cứ tung
tích nào của bọn chúng. Như vậy chỉ có khả năng là bọn chúng đã tháo
chạy theo hướng nam rồi. Mười mấy binh lính Đường quân tiếp tục len lỏi, quẹo cua dọc theo hướng nam để truy đuổi.
Đường quân vẫn tiếp
tục lục soát thật tỉ mỉ, thì bỗng nhiên ở sườn đồi bên cạnh bộ lộ ra một cánh tay, sau đó là một khuôn mặt tái nhợt từ từ nhô lên. Không ai khác đó chính là Tô Nhĩ Mạn đang cố gắng từ dưới sườn đồi bò lên. Hắn đã dốc hết toàn lực để thực hiện việ này, nhờ bản năng cầu sinh mạnh mẽ khi
sắp rơi vào tay tử thần mà hắn đã chiến thắng được cánh tay đau đớn kia.
Rốt cục sau bao nhiêu nỗ lực hắn ta cũng đã bò lên được trên vách núi, Tô
Nhĩ Mạn cả người như không còn chút khí lực nào cả, ngồi sụp xuống đất
thở hổn hển. Và dường như hắn cảm nhận được có điểu gì đó xung quanh nên hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phía trước hắn, cách chừng hai mươi mấy
bước có một người binh lính Đường quân trẻ tuổi đang thẳng tay giương
cánh cung, đầu mũi tên lạnh băng chỉ thẳng về phía hắn. Và trên khóe môi của người lính trẻ xuất hiện một nụ cười đầy vẻ giễu cợt đối với vị
quốc sư thất thế này.
“ Thì ra là ngươi” Tô Nhĩ Mạn lúc này bỗng
nhận ra tên Đường quân truy sát mình trong suốt mấy nghìn dặm đường qua
lại chính là tên Hiệu Úy mà hắn đã gặp ở A Mộc Đồ trấn. Và thậm chí cả
hai đã từng giáp mặt, ánh mắt đã từng chạm nhau. Tô Nhĩ Mạn từ từ đứng
lên, đôi mắt hắn đầy lửa nhìn chằm chằm về phía Thi Dương nói: “ Ta
chính là Hồi Hột quốc sư, địa vị cực kỳ tôn quý nếu như ngươi định bắn
ta thì chắc chắn sẽ dẫn phát đến một cuộc chiến tranh giữa Hồi Hột và
Đại Đường. Ngươi hiểu chứ”
Tô Nhĩ mạn đang cố gắng “ xù lông” hy vọng có thể hù dọa được Thi Dương nhưng cây cung trên tay hắn đã buông. Vút! Một mũi tên xé gió lao đi, và bàn tay của Tô Nhĩ mạn đã bị trúng
mũi tên đó.
“ Giơ tay lên quá đỉnh đầu để đầu hàng, nếu như nhà ngươi có bất cứ hành động nào thì ta sẽ bắn thủng đầu của ngươi đấy”
Tô Nhĩ Mạn so với cách đây mười ba năm cũng không sợ hãi như thế, hắn biết tên Đường quân này nói được thì cũng làm được, cho nên hắn đành theo
lệnh của Thi Dương giơ tay lên quá đỉnh đầu, vết thương do mũi tên găm
vào bàn tay không ngừng chảy máu ròng ròng. Nhưng đến giờ phút này trong lòn hắn vẫn còn xuất hiện một tia cầu may, có lẽ đó cũng là hy vọng
cuối cùng, hy vọng đó chính là tên phía sau hắn vẫn còn một tên lính Hồi Hột đang ẩn nấp.
Đang lúc này, Thi Dương lại bắn ra một mũi tên, mũi tên ấy xoẹt qua người Tô Nhĩ Mạn và sau đó là một tiếng kêu thảm
thiết của một con người vang vọng ở phía sau. Tô Nhĩ Mạn thừa hiểu đó là tiếng kêu của ai, vậy là hy vọng về tên lính yểm trợ ở phía sau đã
không còn. Nhưng sau mũi tên thứ hai, Thi Dương lại phải lắp tên, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng tích tắc đó cũng đủ để cho một kẻ giảo hoạt
như Tô Nhĩ Mạn linh xảo như một con khỉ lộn ngược ra chỗ vách đá cao
trăm trượng kia rồi nhảy xuống.
Thi Dương vội xông tới chỗ mà Tô
Nhĩ Mạn vừa nhảy xuống thăm dò, thì chỉ thấy những trận gió lớn đang gào thét, thổi bay phần phật những cây leo khô héo bám trên vách đá. Chúng
loằng ngoằng như cánh tay của yêu nữ đang múa may giữa không trung.
Trong khi đó mảy may không thấy bóng dáng của Tô Nhĩ mạn đâu cả
Thi Dương bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, hắn giơ cung lên hướng về
phía Tây Nam, nơi đó chính là hướng Đại Thực. Một mũi tên lao vút đi
mang theo thông điệp của người lính trẻ tuổi: “ Đi nói với Đại Thực chủ
nhân của các người, Đại Đường ta chờ đợi ngày như thế này đã lâu lắm
rồi”
Nhân dịp năm mới tất cả dân chúng Đại Đường đều tiến hành
cúng bái, tế lễ và kí thác và đó biết bao hy vọng, bao cầu nguyện cho
một năm mới mưa thuận gió hòa, cuộc sống ấm no hạnh phúc. Mấy ngày đầu
năm mới ai ai cũng đều bận rộn cả, mà phải đến tận ngày mười lăm tháng
giêng tức là ngày tết Nguyên Tiêu theo phong tục của người Trung Hoa thì đây mới chính là thời khắc mà mọi người được vui chơi, hân hoan thoải
mái. Chính vì vậy có thể thấy những ngày đầu năm mới chỉ trử bọn trẻ con ra còn hầu hết người lớn ai nấy cũng đều khẩn trương, bận rộn.
Mà đối với hoàng đế Đại Đường mà nói sự bận rộn ấy lại càng nhiều hơn. Năm thứ năm Đại Trị không phải là một năm bình thường mà là một năm đặc
biệt, bởi vì cứ ba năm một lần các nước chư hầu lại sang triều kiến,
chúc tụng. Và năm nay lại vừa đúng hạn định ba năm ấy. Sứ giả các nước
Hồi Hột, Tân La, Nhật Bản, Bột Hải, Nam Chiếu, Tây Vực, cùng các thủ
lĩnh của các bộ tộc trước nay vẫn phụ thuộc vào Đại Đường như: Khương,
Đảng Hạng, Sa Đà, Thất Vi … đều đã hành trình tới Trường An, chờ đợi
được triều kiến hoàng đế Đại Đường.
Không chỉ phải tiếp kiến sứ
thần của các quốc gia tới triều kiến, mà quan viên Đại Đường từ các địa
phương cũng bắt đầu lục tục vào kinh để báo cáo công tác, vì vậy đối với hoàng đế, thì mấy ngày đầu năm này thật sự là vô cùng bận rộn. Còn ở
hậu cung, các phi tần cũng đang bận rộn, tất bật với những công việc của riêng mình.
Sáng sớm nay, Thôi Ninh đã dậy thật sớm, nàng đi tới gian phòng của nữ nhi mình, nữ nhi ấy tên gọi là Lý Tư. Cô công chúa
này được hạ sinh vào tháng năm năm ngoái, tính đến đầu năm nay là đã
được nửa tuổi rồi. Cô công chúa ấy cũng đã đang bi bô tập nói.
Mấy năm trước đây, khi đứa con đầu lòng của nàng bị chết non khiến cho nàng đau đớn tưởng như chết đi, nhưng trải qua năm tháng nàng cũng vực lại
được tinh thần để sống tiếp. Và vào mỗi năm Thôi Ninh đều đến trước ngôi mộ nhỏ ở Tây Nội Uyển để cúng tế cho đứa con xấu số yểu mệnh. Người
chết cũng đã yên nghỉ rồi còn kẻ đang sống cũng dũng cảm mà sống tiếp.
Lúc này Thôi Ninh cũng đã bước sang tuổi hai mươi sáu, chính là thời khắc
mặn mà xuân sắc nhất của một nữ nhân. Dáng người của nàng dong dỏng cao, da trắng nõn, khí chất ung dung cao quý, tất cả đều hiển lộ một vẻ xinh đẹp và sự thuần thục thu hút lòng người. Trải qua nhiều chuyện nội tâm
của nàng ngày càng chín chắn, bình lặng giống hệt như ý nghĩa của chữ “
Ninh” trong tên nàng. Tất cả tình yêu, tâm tư nàng đều dành cả cho
trượng phu và cô công chúa nhỏ đáng yêu, còn tất cả công việc quốc gia
đại sự nàng cũng chẳng mảy may quan tâm để ý.
Thôi Ninh khẽ đẩy
cánh cửa bước vào gian phòng của cô công chúa nhỏ, gian phòng này cũng
gần ngay sát với tẩm thất của nàng, chỉ cách nhau có một gian phòng
khách mà thôi. Thậm chí giữa hai gian phòng ấy còn có cả một cái cửa nhỏ nối thẳng hai phòng với nhau. Gian phòng của cô công chúa nhỏ tuy không lớn lắm, nhưng lại tràn ngập ánh sáng mặt trời vì vậy không khí trong
gian phòng hết sức ấm áp. Trước cửa sổ là mấy bồn hoa đang đung đưa đón
lấy hơi thở của mùa xuân ùa về, những bông hoa đã e ấp khoe những nụ
vàng nho nhỏ. Và ngay cả cái màn trướng ấm áp màu hồng buông rủ nơi mép
giường… Tất cả đều do Thôi Ninh đích thân bố trí, sắp xếp cho nữ nhi của mình.
Đến giờ này, cô công chúa nhỏ Lý Tư yêu dấu của nàng đã
tỉnh ngủ, vú nuôi đang giúp cô bé mặc một chiếc quần mới tinh, thấy mẫu
thân đi vào, cô bé lập tức giơ cánh tay non nớt, bi bô gọi mẹ: “ Mẫu
thân”
Thôi Ninh nét mặt rạng ngời như hoa, nàng tiến lên ôm ấp
lấy cô con gái nhỏ, rồi thơm lên khuôn mặt đáng yêu ấy một cái: “ Con
gái nhỏ à, hôm nay sao lại dạy sớm thế hả?”
“ Tiểu công chúa vừa tỉnh dậy là đã đòi lễ vật rồi, công chúa còn nhỏ nhưng mọi chuyện đều
ghi nhớ rất tốt” . Vú nuôi ở bên cạnh hơi mỉm cười nói.
“ À! Phụ
hoàng hứa chuyện gì với ngươi ngươi cũng nhớ rõ vậy hả, mới mở mắt ra là đã vòi quà vòi lễ vật rồi” Thôi Ninh nhẹ tay điểm vào cái mũi nhỏ của
cô công chúa nhỏ, nói: “ Ngươi mới ít tuổi mà đã quỷ lắm rồi đấy”
Nàng nói xong quay đầu lại hướng về phía người vú nuôi nói: “ Hôm nay là
ngày mùng một đầu năm, vú cũng về nhà một chút đi, tiểu công chúa đã có
ta chăm nom rồi”
Người vú nuôi muôn ngàn lần cảm tạ sự quan tâm, chiếu cố của nàng, bà ta vái tạ nàng rồi bước ra ngoài. Thôi Ninh ôm nữ nhi của mình bước tới gần cửa sổ, nàng chỉ vào một đóa hoa mềm mại, dạy con gái “ Đây là hoa”
“ Oa” Cô công chúa nhỏ phát âm còn chưa được rõ ràng, lưu loát.
Đường quân đã đuổi kịp tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một vách đá , theo vách đá ấy đi xuống phía dưới là một mảng rừng lớn rậm rạp. Mặc dù trời đông giá rét, nhưng những tán tùng tán bách cao lớn vẫn mang một màu
xanh như thách thức với thiên nhiên khắc nghiệt. Sườn núi ấy cao chừng
trăm trượng, bên trên nó là vô số những cây bụi cây dại mọc chi chít.
Các tảng cây bụi này phân bố thưa thớt, xen kẽ trên vách đá. Vách đá ấy
trăm ngàn năm qua không nhận được ánh dương quang chiếu rọi, nên trông
nhìn đầy vẻ âm u, bí hiểm, tựa như đó là nơi mà một con quái vật đang
sinh sống.
Đến lúc này đây, con đường nhỏ ngày càng quanh co khúc khủy, càng khó đi hơn. Truy tung dọc theo hướng nam, Thi Dương đã không còn thấy bóng dáng của Tô Nhĩ Mạn đâu nữa. Tất cả Đường quân lục soát
hết một vùng xung quanh đó nhưng cũng không phát hiện được bất cứ tung
tích nào của bọn chúng. Như vậy chỉ có khả năng là bọn chúng đã tháo
chạy theo hướng nam rồi. Mười mấy binh lính Đường quân tiếp tục len lỏi, quẹo cua dọc theo hướng nam để truy đuổi.
Đường quân vẫn tiếp
tục lục soát thật tỉ mỉ, thì bỗng nhiên ở sườn đồi bên cạnh bộ lộ ra một cánh tay, sau đó là một khuôn mặt tái nhợt từ từ nhô lên. Không ai khác đó chính là Tô Nhĩ Mạn đang cố gắng từ dưới sườn đồi bò lên. Hắn đã dốc hết toàn lực để thực hiện việ này, nhờ bản năng cầu sinh mạnh mẽ khi
sắp rơi vào tay tử thần mà hắn đã chiến thắng được cánh tay đau đớn kia.
Rốt cục sau bao nhiêu nỗ lực hắn ta cũng đã bò lên được trên vách núi, Tô
Nhĩ Mạn cả người như không còn chút khí lực nào cả, ngồi sụp xuống đất
thở hổn hển. Và dường như hắn cảm nhận được có điểu gì đó xung quanh nên hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phía trước hắn, cách chừng hai mươi mấy
bước có một người binh lính Đường quân trẻ tuổi đang thẳng tay giương
cánh cung, đầu mũi tên lạnh băng chỉ thẳng về phía hắn. Và trên khóe môi của người lính trẻ xuất hiện một nụ cười đầy vẻ giễu cợt đối với vị
quốc sư thất thế này.
“ Thì ra là ngươi” Tô Nhĩ Mạn lúc này bỗng
nhận ra tên Đường quân truy sát mình trong suốt mấy nghìn dặm đường qua
lại chính là tên Hiệu Úy mà hắn đã gặp ở A Mộc Đồ trấn. Và thậm chí cả
hai đã từng giáp mặt, ánh mắt đã từng chạm nhau. Tô Nhĩ Mạn từ từ đứng
lên, đôi mắt hắn đầy lửa nhìn chằm chằm về phía Thi Dương nói: “ Ta
chính là Hồi Hột quốc sư, địa vị cực kỳ tôn quý nếu như ngươi định bắn
ta thì chắc chắn sẽ dẫn phát đến một cuộc chiến tranh giữa Hồi Hột và
Đại Đường. Ngươi hiểu chứ”
Tô Nhĩ mạn đang cố gắng “ xù lông” hy vọng có thể hù dọa được Thi Dương nhưng cây cung trên tay hắn đã buông. Vút! Một mũi tên xé gió lao đi, và bàn tay của Tô Nhĩ mạn đã bị trúng
mũi tên đó.
“ Giơ tay lên quá đỉnh đầu để đầu hàng, nếu như nhà ngươi có bất cứ hành động nào thì ta sẽ bắn thủng đầu của ngươi đấy”
Tô Nhĩ Mạn so với cách đây mười ba năm cũng không sợ hãi như thế, hắn biết tên Đường quân này nói được thì cũng làm được, cho nên hắn đành theo
lệnh của Thi Dương giơ tay lên quá đỉnh đầu, vết thương do mũi tên găm
vào bàn tay không ngừng chảy máu ròng ròng. Nhưng đến giờ phút này trong lòn hắn vẫn còn xuất hiện một tia cầu may, có lẽ đó cũng là hy vọng
cuối cùng, hy vọng đó chính là tên phía sau hắn vẫn còn một tên lính Hồi Hột đang ẩn nấp.
Đang lúc này, Thi Dương lại bắn ra một mũi tên, mũi tên ấy xoẹt qua người Tô Nhĩ Mạn và sau đó là một tiếng kêu thảm
thiết của một con người vang vọng ở phía sau. Tô Nhĩ Mạn thừa hiểu đó là tiếng kêu của ai, vậy là hy vọng về tên lính yểm trợ ở phía sau đã
không còn. Nhưng sau mũi tên thứ hai, Thi Dương lại phải lắp tên, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng tích tắc đó cũng đủ để cho một kẻ giảo hoạt
như Tô Nhĩ Mạn linh xảo như một con khỉ lộn ngược ra chỗ vách đá cao
trăm trượng kia rồi nhảy xuống.
Thi Dương vội xông tới chỗ mà Tô
Nhĩ Mạn vừa nhảy xuống thăm dò, thì chỉ thấy những trận gió lớn đang gào thét, thổi bay phần phật những cây leo khô héo bám trên vách đá. Chúng
loằng ngoằng như cánh tay của yêu nữ đang múa may giữa không trung.
Trong khi đó mảy may không thấy bóng dáng của Tô Nhĩ mạn đâu cả
Thi Dương bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, hắn giơ cung lên hướng về
phía Tây Nam, nơi đó chính là hướng Đại Thực. Một mũi tên lao vút đi
mang theo thông điệp của người lính trẻ tuổi: “ Đi nói với Đại Thực chủ
nhân của các người, Đại Đường ta chờ đợi ngày như thế này đã lâu lắm
rồi”
Nhân dịp năm mới tất cả dân chúng Đại Đường đều tiến hành
cúng bái, tế lễ và kí thác và đó biết bao hy vọng, bao cầu nguyện cho
một năm mới mưa thuận gió hòa, cuộc sống ấm no hạnh phúc. Mấy ngày đầu
năm mới ai ai cũng đều bận rộn cả, mà phải đến tận ngày mười lăm tháng
giêng tức là ngày tết Nguyên Tiêu theo phong tục của người Trung Hoa thì đây mới chính là thời khắc mà mọi người được vui chơi, hân hoan thoải
mái. Chính vì vậy có thể thấy những ngày đầu năm mới chỉ trử bọn trẻ con ra còn hầu hết người lớn ai nấy cũng đều khẩn trương, bận rộn.
Mà đối với hoàng đế Đại Đường mà nói sự bận rộn ấy lại càng nhiều hơn. Năm thứ năm Đại Trị không phải là một năm bình thường mà là một năm đặc
biệt, bởi vì cứ ba năm một lần các nước chư hầu lại sang triều kiến,
chúc tụng. Và năm nay lại vừa đúng hạn định ba năm ấy. Sứ giả các nước
Hồi Hột, Tân La, Nhật Bản, Bột Hải, Nam Chiếu, Tây Vực, cùng các thủ
lĩnh của các bộ tộc trước nay vẫn phụ thuộc vào Đại Đường như: Khương,
Đảng Hạng, Sa Đà, Thất Vi … đều đã hành trình tới Trường An, chờ đợi
được triều kiến hoàng đế Đại Đường.
Không chỉ phải tiếp kiến sứ
thần của các quốc gia tới triều kiến, mà quan viên Đại Đường từ các địa
phương cũng bắt đầu lục tục vào kinh để báo cáo công tác, vì vậy đối với hoàng đế, thì mấy ngày đầu năm này thật sự là vô cùng bận rộn. Còn ở
hậu cung, các phi tần cũng đang bận rộn, tất bật với những công việc của riêng mình.
Sáng sớm nay, Thôi Ninh đã dậy thật sớm, nàng đi tới gian phòng của nữ nhi mình, nữ nhi ấy tên gọi là Lý Tư. Cô công chúa
này được hạ sinh vào tháng năm năm ngoái, tính đến đầu năm nay là đã
được nửa tuổi rồi. Cô công chúa ấy cũng đã đang bi bô tập nói.
Mấy năm trước đây, khi đứa con đầu lòng của nàng bị chết non khiến cho nàng đau đớn tưởng như chết đi, nhưng trải qua năm tháng nàng cũng vực lại
được tinh thần để sống tiếp. Và vào mỗi năm Thôi Ninh đều đến trước ngôi mộ nhỏ ở Tây Nội Uyển để cúng tế cho đứa con xấu số yểu mệnh. Người
chết cũng đã yên nghỉ rồi còn kẻ đang sống cũng dũng cảm mà sống tiếp.
Lúc này Thôi Ninh cũng đã bước sang tuổi hai mươi sáu, chính là thời khắc
mặn mà xuân sắc nhất của một nữ nhân. Dáng người của nàng dong dỏng cao, da trắng nõn, khí chất ung dung cao quý, tất cả đều hiển lộ một vẻ xinh đẹp và sự thuần thục thu hút lòng người. Trải qua nhiều chuyện nội tâm
của nàng ngày càng chín chắn, bình lặng giống hệt như ý nghĩa của chữ “
Ninh” trong tên nàng. Tất cả tình yêu, tâm tư nàng đều dành cả cho
trượng phu và cô công chúa nhỏ đáng yêu, còn tất cả công việc quốc gia
đại sự nàng cũng chẳng mảy may quan tâm để ý.
Thôi Ninh khẽ đẩy
cánh cửa bước vào gian phòng của cô công chúa nhỏ, gian phòng này cũng
gần ngay sát với tẩm thất của nàng, chỉ cách nhau có một gian phòng
khách mà thôi. Thậm chí giữa hai gian phòng ấy còn có cả một cái cửa nhỏ nối thẳng hai phòng với nhau. Gian phòng của cô công chúa nhỏ tuy không lớn lắm, nhưng lại tràn ngập ánh sáng mặt trời vì vậy không khí trong
gian phòng hết sức ấm áp. Trước cửa sổ là mấy bồn hoa đang đung đưa đón
lấy hơi thở của mùa xuân ùa về, những bông hoa đã e ấp khoe những nụ
vàng nho nhỏ. Và ngay cả cái màn trướng ấm áp màu hồng buông rủ nơi mép
giường… Tất cả đều do Thôi Ninh đích thân bố trí, sắp xếp cho nữ nhi của mình.
Đến giờ này, cô công chúa nhỏ Lý Tư yêu dấu của nàng đã
tỉnh ngủ, vú nuôi đang giúp cô bé mặc một chiếc quần mới tinh, thấy mẫu
thân đi vào, cô bé lập tức giơ cánh tay non nớt, bi bô gọi mẹ: “ Mẫu
thân”
Thôi Ninh nét mặt rạng ngời như hoa, nàng tiến lên ôm ấp
lấy cô con gái nhỏ, rồi thơm lên khuôn mặt đáng yêu ấy một cái: “ Con
gái nhỏ à, hôm nay sao lại dạy sớm thế hả?”
“ Tiểu công chúa vừa tỉnh dậy là đã đòi lễ vật rồi, công chúa còn nhỏ nhưng mọi chuyện đều
ghi nhớ rất tốt” . Vú nuôi ở bên cạnh hơi mỉm cười nói.
“ À! Phụ
hoàng hứa chuyện gì với ngươi ngươi cũng nhớ rõ vậy hả, mới mở mắt ra là đã vòi quà vòi lễ vật rồi” Thôi Ninh nhẹ tay điểm vào cái mũi nhỏ của
cô công chúa nhỏ, nói: “ Ngươi mới ít tuổi mà đã quỷ lắm rồi đấy”
Nàng nói xong quay đầu lại hướng về phía người vú nuôi nói: “ Hôm nay là
ngày mùng một đầu năm, vú cũng về nhà một chút đi, tiểu công chúa đã có
ta chăm nom rồi”
Người vú nuôi muôn ngàn lần cảm tạ sự quan tâm, chiếu cố của nàng, bà ta vái tạ nàng rồi bước ra ngoài. Thôi Ninh ôm nữ nhi của mình bước tới gần cửa sổ, nàng chỉ vào một đóa hoa mềm mại, dạy con gái “ Đây là hoa”
“ Oa” Cô công chúa nhỏ phát âm còn chưa được rõ ràng, lưu loát.
Bỗng nhiên từ phía sau lại vang tên tiếng nói của tên tiểu Lý nhi tử “
Không phải là oa, mà phải nói là hoa chứ” . Thôi Ninh nghe thế liền quay đầu lại thì thấy tên nhi tử ấy đang đứng ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm
dò, trong tay hắn cầm một cây tiểu cung. Khi thấy mẫu thân phát hiện ra
mình, hắn giật mình sợ hãi, chạy trốn biệt.
“ Này, dừng lại đã” Thôi Ninh chạy ra cửa gọi tên nhi tử đó đứng lại: “ Rốt cuộc là ngươi lại muốn chạy đi đâu chơi đấy hả”
“ Con đi tới chỗ của Bình di, hôm nay Bình di dạy chúng con cách bắn cung”
“ Con đứng lại ngay cho ta, ta còn có lời muốn nói với con đây” Thôi Ninh vội vàng gọi giật cho hắn đứng lại, nhưng tên nhi tử hiếu động này đã
nhanh như chớp chạy đi thật xa rồi, và hắn vẫn còn cố đáp vọng lại nhắn
nhủ với mẫu thân: “ Mẫu thân yên tâm, con sẽ không đùa nghịch nước, cũng không đánh lộn với ca ca đâu”
Thôi Ninh gọi mãi cũng không
được, nàng đành lắc đầu bất đắc dĩ. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên của năm mới chẳng lẽ lại không cho nó vui chơi một chút được hay sao.
“ Mẹ, mẹ thật là nghiêm khắc” Tên tiểu tử nghịch ngợm kia không biết cao
hứng thế nào bỗng nhiên dừng bước, xoa tay nói vọng lại.
“ Mẹ
nghiêm khắc?” Thôi Ninh ngẩn người ra ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng kịp
thời lấy lại sự tự nhiên, nhưng nàng biết lấy lễ vật cho tiểu công chúa ở đâu bây giờ. Nàng cười nhẹ, cúi xuống hôn cô con gái nhỏ: “ Được, vậy
chúng ta đi xem một chút xem sao, để xem phụ hoàng chuẩn bị cho các
ngươi lễ vật gì trong năm mới nào”
Tại Đông Nội Uyển, của Đại
Minh cung, có một con đường được trải đầy bóng mát, ở đó Bình Bình đang
hướng dẫn cho bốn hài tử tập cưỡi ngựa bắn cung. Bốn hài tử ấy theo thứ
tự lớn nhỏ là con trai lớn Lý Kỳ, cùng với dưỡng nữ Bách Linh, cả hai
năm nay đã chín tuổi rồi. Ngoài ra còn có nữ nhi của Bùi Oánh tên gọi Lý Thu năm nay cũng bảy tuổi, và tên tiểu Lý vừa ngó nghiêng ở chỗ Thôi
Ninh cũng đã lên năm.Trong khi ba tên hài tử còn lại mỗi đứa cưỡi một
con tiểu mã thì Lý Thu lại cùng Bình bình cưỡi một con ngựa. Cả bọn năm
người lớn bé đều giương cung, tiếng cười vui sướng vang động cả một góc
Đông Nội Uyển.
Năm ngoái, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Bình Bình, nàng đã đồng ý kết hôn với Thập Bát Lang. Sau khi nhi tử của Thôi Ninh bị chết non, Bình Bình ngày đêm ở cạnh nàng. Trong hơn
một trăm ngày chăm sóc, động viên Thôi Ninh, Bình Bình dần dần ý thức
được sự quý giá của tình thân và mạng sống con người. Vì vậy nàng đã
thay đổi suy nghĩ, tư tưởng trước đây, mà vui vẻ nhận lời lấy Trương
Hoán. Và giờ đây nàng được phong là Bình quý phi.
Nhưng
vị Bình quý phi naỳ khác hẳn với những vị hoàng phi khác của Đại Đường
hoàng triều từ trước tới nay. Và ngay cả các cung nhân cũng chưa từng
gặp qua một vị quý phi nào lại bình thường và giản dị như vậy. Trong khi các vị phi tần khác thì dành tới hai, ba canh giờ mỗi ngày cho việc áo
sống, ăn diện, lựa chọn các loại son phấn hoa lộ, cũng như các loại
trang sức trang điểm. Các vị quý phi ấy lúc nào trông cũng đài các, rạng ngời, nhưng Bình quý phi này thì khác hẳn. Các đồ đạc trang điểm thì
chỉ có một lọ Mân Côi lộ rất phổ thông để dưỡng da. Hay có những khi
hoàng hậu và guyên phi có đưa cho nàng mấy thứ đồ trang sức để đeo tay
nhưng nàng đều lén lút đem cho người khác. Trong giương quần áo của nàng chỉ có mấy bộ quần áo bình thường mà ta dễ dàng bắt gặp trong dân gian. Thậm chí có khi các cung nữ cũng còn ăn diện hơn cả nàng nữa.
Mặc dù như thế, nhưng đám cung nhân cũng chỉ dám len lét bàn tán chê cười
nàng mấy câu ở sau lưng mà thôi, tất cả đều không dám thể hiện thái độ
đó ra mặt. Bình quý phi mặc dù có chút dễ dãi, xuề xòa nhưng lại là
người có địa vị rất lớn trong lòng hoàng thượng và hoàng hậu. Và nghe
nói cho tới tận bây giờ nàng ta vẫn chưa từng lần nào quan hệ vợ chồng,
ngay cả với hoàng thượng. Bất quá theo thời gian trôi qua, tất cả mọi
người ai nấy cũng đều dần dần làm quen và lấy làm yêu quý, thích thú vị
quý phi đặc biệt này. Trước mặt nàng các cung nhân không cần phải quá
câu nệ lễ nghi, luật lệ, mà bản thân nàng cũng không có toan tính hay để ý tới mấy chuyện này. Tâm hồn của nàng vô cùng thiện lương, không hề
đánh đập hay quát chửi các cung nữ. Thậm chí đối với các cung nhân có
hoàn cảnh bất hạnh
nàng đem hẳn tiền túi của mình ra giúp đỡ. Sở dĩ như vậy là bởi vì Bình Bình luôn sống phóng khoáng, không hề để ý
tới tiền tài chút nào cả. Mặc dù nàng thân là quý phi Đại Đường nhưng họ hàng thân tộc của nàng ở Thành Đô vẫn đang phải bận rộn vất vả sinh
nhai nhờ tiệm thuốc, căn bản không được hưởng một chút ơn mưa móc nào từ địa vị của Bình Bình. Ở trong Đại Minh cung, Bình bình luôn tràn ngập
tiếng cười, tiếng cười ấy như ánh sáng mặt trời, soi roi, xua tan đi cái không khí âm trầm lục đục vốn đã tồn tại trong chốn hậu cung này mấy
chục năm qua.
Chính cái khi chất bình dân thuần phác, hiếm có của vị hoàng phi này đã khiến cho các cung nhân ngày càng thêm yêu quý,
thân thiết với nàng hơn. Các cung nhân cùng nàng vui vẻ, tươi cười. Mỗi
ngày, mỗi ngày nơi đây đều tràn ngập tiếng cười của họ.
Lúc này
đây, Bình Bình mặc một bộ quần áo màu đỏ, từ người nàng toát ra vẻ anh
tư hào sảng như những nữ hiệp vậy. Nàng mang theo bốn hoàng tử và công
chúa cưỡi ngựa tới Đông Nội Uyển để tập bắn tên, phía sau bọn họ là một
đám thái giám và cung nữ đang chạy hồng hộc theo sau. Việc dạy cho bọn
trẻ nhỏ tập cưỡi ngựa bắn cung vốn là ý chỉ mà đích thân hoàng thượng đã giao cho Bình Bình. Còn về phần địa điểm ở đâu thì do Bình Bình tự mình quyết định, miễn là không vượt qua khỏi phạm vi của Đại Minh cung là
được rồi.
“ Bình di, sao Bình di lại không mang theo cung tên
vậy?” Lý Kỳ chợt phát hiện Bình tam nương của hắn không mang theo cung
tên nên không khỏi kinh ngạc, cất tiếng hỏi
“ Mang cung tên cái
gì chứ hả. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chẳng lẽ các ngươi vẫn
còn muốn luyện bắn cung hay sao” Bình Bình liếc nhìn Lý Kỳ một cái và
nói.
“ Nhưng con đã nói với mẫu hậu là con đi tập bắn cung mà”
Không đợi tên tiểu tử đó nói hết, Bình Bình mất hứng vung tay lên ngắt ngang
lời của hắn : “ Ngươi không thể một lần tự làm chủ một lần được hay sao ? Thi Dương bất quá cũng chỉ có hơn ngươi năm sáu tuổi thôi, vật mà nó đã cầm quân đi đánh giặc ở Tây Vực rồi đấy. Vậy còn ngươi ? Đường đường là một nam tử hán mà cái gì cũng phải hướng mẫu thân bẩm báo này nọ. Như
vậy thì bao giờ mới lớn được hả”
Lý Kỳ nghe Bình di của hắn nói
thế đỏ mặt cúi đầu xấu hổ, hắn không dám lên tiếng. Có lẽ từ nhỏ đến bây giờ hắn luôn được mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, nên cho đến bây giừo
mặc dù tuổi đa lớn lớn nhưng tính cách của hắn lại dần dần trở nên hèn
yếu, nhút nhát. Làm gì cũng không dám cãi lời.
“ Bình di à, vậy
chúng ta chơi cái gì bây giờ?” Lý Thu ngồi trong lòng của Bình Bình trên lưng ngựa, cùng với tiểu ca ca của mình hỏi vặn lại Bình Bình. Lý Thu
tuổi còn nhỏ nhưng đã nổi tiếng là một tiểu cô nương không sợ trời không sợ đất. Năm nay tiểu công chúa đã bảy tuổi, chính là cái tuổi hồn nhiên vui đùa. Vì vậy khi vừa nghe nói sẽ chơi một trò khác, thì Lý Thu đã
kêu lên: “ Bình di, di nói đi, hôm nay chúng ta sẽ chơi cái gì đấy”
“ Không cần phải hấp tấp như thế. Kiểu gì rồi các ngươi cũng sẽ biết thôi mà”
Đoàn người lớn nhé do Bình Bình dẫn đầu đi theo hướng Tây bắc qua một cái
cửa nhỏ tiến vào Đông Nội Uyển. Diện tích bên trong của Đông Nội Uyển
này thật là rộng lớn, đây chính là nơi Thiên Kỵ Doanh đóng quân, bản
thân hoàng đế Trương Hoán cũng đã từng trú đóng ở đây. Tại nơi này có
một cái sân ngựa rộng lớn, cùng với mười mấy cái sân để binh sĩ tập bắn
tên. Đồng thời còn có mấy sân cầu ngựa. Đây chính là nơi mà các nhân
viên trong hoàng thất thường xuyên lui tới để cưỡi ngựa bắn tên, nhưng
hiện tại những người trưởng thành trong tông thất đã ít đi nhiều, vì thế nơi này cũng còn ít người lui tới tập luyện cung, ngựa.
“ Chúng
ta sẽ đi tới chỗ đó” Bình Bình bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía bên trái
của Đông Nội Uyển. Đồng thời nàng giục ngựa, dẫn bọn nhỏ dọc theo tường
rào của Đông Nội Uyển mà nhanh chóng phi ngựa đi.
Đi khoảng hơn
hai dặm đường, mọi người liền tới một vùng đồng cỏ rộng lớn. Mặc dù trời vẫn đang là mùa đông, nhưng lớp cỏ trên bề mặt vẫn dày, xanh non và mềm mại. Từ xa xa nhìn lại có thể thấy hơn mấy trăm gốc cây táo hồng đang
đứng sừng sững. Chúng cao có đến mười trượng, cành lá xum xuê. Nhìn
những cây táo ấy cứ như là những người khổng lồ đang đứng giữa Đông Nội
Uyển.
“ Tất cả hãy xuống ngựa đi” Bình Bình tung mình xuống ngựa, cao giọng cười nói với đám nhóc con: “ Tốt lắm, chúng ta hôm nay không
cần tập bắn tên nữa, ngày hôm nay
các con có thể tự do đi dạo chơi ở đây”
Bình Bình đi trước, nhưng nàng lại lại làm bộ nhào lộn, vấp ngã trên mặt
đất, trông rất hồn nhiên đáng yêu. Rồi nàng còn hướng bọn trẻ trêu đùa,
hò gọi chúng khiến cho đứa nào đứa nấy đều hét lên vì sung sướng. Rồi
chúng rối rít nhảy xuống ngựa, cũng học cái bộ dạng nhào lộn quay cuồng
của Bình Bình trên mặt cỏ. Chỉ có Lý Kỳ là có vẻ nghiêm túc một chút,
hắn không tham gia mà đứng một bên ngó các đệ đệ muôi muội của mình vui
chơi. Mấy người cung nhân cũng đứng gần đó, tất cả đều há hốc mồm ngạc
nhiên trước những cử chỉ và hành động của Bình quý phi. Đường đường là
quý phi, là hoàng tử, công chúa của Đại Đường đế quốc vậy mà lại lăn
lộn, nghịch ngợm trên bãi cỏ như vậy. Trông thật chẳng khác gì đám trẻ
con thường dân trong các phố xá nô đùa với nhau. Bọn họ chẳng có nửa
điểm gì là sự tôn quý của những người mang thân phận hoàng tộc cả.
Không hồn nhiên, và vô lo vô nghĩ như các đệ đệ muội muội khác, hoàng tử lớn Lý Kỳ lại có những biểu hiện rất chững chạc, chàng hoàng tử này
không quên đi thân phận cao quý của mình như ba đứa em kia. Lúc này Bình Bình một tay xách giày đi còn chân thì đi đất, chạy tới chỗ cái cây lớn kia, tiếng cười của nàng vui tươi ngân nga như tiếng chuông bạc vang
vọng đồng cỏ: “ Tất cả các con hãy đi theo ta nào”
Tất cả những
đứa trẻ cũng học theo nàng, tháo giày để chân trần rồi chạy hướng về
phía cái cây lớn kia. Những tiếng cười vui tươi hồn nhiên vang lên không ngớt. Lý Kỳ đứng gần đó, lúc này hắn cũng rất lấy làm thích thú, rất
muốn tham gia chơi cùng các em của mình. Hắn len lén nhìn đám cung nhân
như có gì đó phân vân lắm, nhưng rồi hắn mím môi quyết định. Cũng cởi
giày, đi chân đất, khập khễnh chạy về phía cây đại thụ nơi Bình Bình và
các em của hắn đang nô đùa.
Bình Bình chạy đến dưới một gốc cây
lớn, nàng ngửa đầu quan sát cái cây này. Có lẽ nó là cái cây cao nhất ở
xung quanh đây rồi. Lúc còn nhỏ, nàng cũng nghịch ngợm như con trai vậy, thường hay trèo lên cây cao để bắt tổ chim, hái trái cây ... Mà phụ
thân nàng cũng không thể nào quản được cái tính cách ấy, đến khi lớn lên tính cách vui vẻ hồn nhiên, nghịch ngợm của nàng vẫn không mất đi.
Bình Bình quay đầu lại, nàng thoáng nhìn Lý Kỳ một chút. Tên tiểu tử Lý Kỳ
này năm nay mới có chín tuổi nhưng trông đã như ông cụ non vậy, cả ngày
rụt rè sợ hãi, làm gì cũng khép nép, chuyện gì cũng không dám làm, xem
ra có vẻ nhát gan hèn yếu. Điều này cũng là bởi đại tỉ Bùi Oánh lo lắng
hắn sau nay sẽ không được lập làm thái tử cho nên quản giáo hắn quá
nghiêm khắc. Nhưng có quản giáo như thế, mà sau này hắn được lập làm
thái tử thì trong tương lai hắn làm sao có thể kế thừa được sự nghiệp
của phụ thân hắn, làm sao có thể mở rộng được cương thổ của Đại Đường,
làm sao có thể trở thành vị hoàng đế để cho vạn bang vạn quốc thần phục
được đây?
“ Tất cả hãy nghe cho rõ đây” Bình Bình phủi tay cười nói: “ Hôm nay chúng ta sẽ tập leo cây nhé”
Leo cây? Mấy tên hài tử kia tự hỏi lại, đồng thời ngửa mặt nhìn lên cái cây cao kia: “ Cái cây này cao thật đó” Tiểu Lý nhìn lên cây có chút sợ
hãi, kêu than.
“ Hôm nay là ngày đầu tiên của năm một năm, ở Thái Nguyên chúng ta vẫn có tập tục, vào ngày này phải leo lên các cây cao.
Phụ hoàng của các ngươi khi còn bé vào ngày này vẫn thường leo cây đấy”
Bình Bình nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ rồi cười nói tiếp: ‘Cho nên bắt
đầu từ năm nay về sau hễ vào ngày mừng một đầu năm ta sẽ đưa các ngươi
đi trèo cây, được chứ hả”
Mặc dù bọn nhỏ cũng rất thích thú với
trò leo trèo này nhưng mà thật sự cái cây này cao quá nên đứa nào đứa
nấy đều có chút sợ hãi. Bình Bình lấy đà một chút rồi nhảy vọt lên cây,
sau đó nàng giơ tay ra đón cô công chúa nỏ Bách Linh – con gái nuôi của
nàng: “ nào Bách Linh, con lên trước nha” Bình Bình nhìn cô con gái nuôi khích lệ “ Khi bằng tuổi con mẹ đã đã từng trèo lên cái cây cao gấp ba
thế này cơ đấy. Chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không sao đâu con gái ạ”
Bách Linh kể từ khi được Bình Bình nhận làm con gái nuôi, tính
cách của cô công chúa này cũng dần dần thay đổi. Trước đây hay ngượng
ngùng, sợ sệt thì bây giờ nhờ ảnh hưởng tính cách của Bình Bình nên cô
bé đã vui vẻ hơn nhiều. Tiểu công chúa nhìn lại cây đại thụ, lấy hết
dũng khí: “ Được rồi, con sẽ lên trước”
Bách Linh đưa tay cho mẹ nuôi, đồng thời đôi chân nhỏ vận sức bật lên. Thoáng một cái cô bé đã
trèo được lên cây. Cây táo hồng có rất nhiều cành, nhiều chạc, mà lại
rất chắc chắn, leo lên dễ dàng. Sau một chút thời gian thích ứng, Bách
Linh liền bắt đầu leo lên phía trước.
“ Nào! Người kế tiếp đi”
Bình Bình đưa mắt nhìn mấy tên hài tử đang đứng ở phía dưới, ánh mắt của nàng dừng lại ở Lý Kỳ: “ Kỳ nhi, ngươi là nam tử hán, đi trước đi nào”
“ Không!Không!” Lý Kỳ có chút sợ hãi, lui về phía sau mấy bước, lắc đầu
liên tục. Việc đi chân đất đối với hắn đã là một điều cố gắng lắm rồi.
Nếu như còn tiếp tục trèo cây nữa thì sợ rằng nếu mẫu thân biết sẽ đánh
hắn chết mất.
“ Ngươi yên tâm đi, mẫu thân ngươi sẽ không biết
đâu, chẳng phải hôm nay mẫu thân ngươi phải hội kiến với vương hậu Nam
Chiếu hay sao?” Bình Bình khích lệ hắn: “ Ngươi yên tâm đi, các cung
nhân ở đây sẽ không ai để lộ chuyện này đâu”
“ Con không dám!”
Lý Kỳ một mực lắc đầu không dám trèo cây. Nhưng lúc này tiểu Lý đứng bên cạnh đã nóng ruột lắm rồi, hắn giơ cao tay, nói: “ Cho con lên trước đi Bình di”
“ Tốt! Không hổ danh là nam tử hán” Bình Bình
một tay kéo tiểu Lý lên tàng cây, nhưng nàng cũng không để cho hắn leo
lên quá cao. Sau đó Lý Thu cũng trèo lên, và lúc này ở dưới mặt đất chỉ
còn lại mỗi mình Lý Kỳ đang đứng ngẩn ngơ.
“ Nương nương” Lúc nay một tên thái giám chạy tới, hắn nơm nớp lo sợ nói với Bình Bình: “ Quý
phi à, mau xuống đi, hoàng hậu mà biết thì sẽ trách phạt chúng ta chết
mất”
“ Ngươi cứ yên tâm, việc ở đây do ta làm chủ, không liên
quan gì đến các ngươi cả” Bình Bình không để ý gì tới lời khuyên bảo của tên thái giám kia mà nhìn lại Lý Kỳ nói: “ Ngươi là huynh trưởng, lẽ
nào đảm lược lại không bằng mấy đứa em hay sao”
Một cỗ nhiệt
huyết, và long tự ái bỗng nhiên tràn ngập trong đầu Lý Kỳ, hắn cắn răng
quả quyết: “ Ai nói con không bằng mấy đứa nhóc kia chứ, con leo lên là
được chứ gì”
“ Tốt, đây mới chính là tư thế của một nam tử hán chứ, để xem ngươi leo cao được bao nhiêu nào”
Hôm nay là ngày đầu năm mới, nhưng cũng là ngày bận rộn nhất trong cuộc đời của Trương Hoán. Ngay từ sáng sớm, hắn đã phải nhóm họp với các vị
tướng quốc ở Lân Đức Điện để thương thảo về tình hình và thế cục của
Toái Diệp trong thời gian gần đây. Từ việc đại tù trưởng Cát La Lộc vì
tấn công Huyền Vũ Thành mà bỏ mạng, từ đó dẫn phát đến một cuộc tranh
giành quyền lực trong nội bộ Cát La Lộc. Rồi việc Tổng đốc Toái Diệp là
Tào Hán Thần đặc biệt xin chỉ thị của triều đình xem có nên nhân cơ hội
này mà tấn công bọn người Cát La Lộc hay không, để qua đó xóa sạch nanh
vuốt của bọn Đại Thực ở mặt phía đông này.
Những tin tức ấy đều
được Trương Hoán rất coi trong, phân tích xem xét tỉ mỉ. Bản thân hắn tự cho rằng những diễn biến trên tuy là cơ hội tốt nhưng hiện tại binh lực ở An Tây không đủ, nếu như dốc toàn lực để tấn công bọn người Cát La
Lộc kia thì cho dù phe trung lập như Hồi Hột không can thiệp thì năm vạn quân của Đại Thực đóng ở Thổ Hỏa La nhất định sẽ phản công, vậy phải
đối phó làm sao? Ai có thể dám chắc bọn chúng sẽ không nhân cơ hội ta
đánh Cát La Lộc mà phản công ta chứ? Và nếu như Đại Đường và Đại Thực
xảy ra một cuộc chiến tranh toàn diện thì Đại Đường liệu có thể nắm chắc được mấy phần thắng lợi đây.
Trải qua gần một canh giờ thương
nghị , các vị tướng quốc đều nhất trí cho rằng hiện tại cơ hội để tiêu
diệt bọn người Cát La Lộc vẫn chưa chín muồi, và bản thân bọn Cát La Lộc cũng không cần quá lo ngại. Vấn đề mấu chốt và cấp bách hiện nay là cần chuẩn bị thật tốt về một cuộc chiến tranh săp bùng phát giữa Đại Đường
và Đại Thực. Bất kể là lương thực, vũ khí hay binh lực đều cần sắp xếp,
an bài ngay. Về nhiều mặt như việc vận chuyển các loại vật tư cho công
tác hậu cân, hay chiến lược thành lập đồng minh, Đại Đường của Trương
Hoán đều bị rơi vào thế khó khăn. Cuộc chiến này có thể coi là một chiến dịch đại quy mô mà điểm mấu chốt của nó là phát xác định và nắm được
nhân tố quyết định thắng lợi là gì.
Vấn đề Toái Diệp vừa mới được thảo luận xong, Trương Hoán lập tức ban ra một lệnh chỉ cho tướng quân
Vương Tư Vũ: Nhanh chóng điều hai vạn quân An Tây từ Sơ Lặc đến Toái
Diệp. Đồng thời lập tức bắt tay vào chuẩn bị tất cả các mặt để thành lập Tây Vực đô hộ phủ. Di dời đến Toái Diệp”
Sau khi thảo luận và
thống nhất xong thế cục của Toái Diệp, Trương Hoán dân x theo bảy vị
tướng quốc trở về Tử Thần Điện để tiếp kiến quốc vương Nam Chiếu. Đây
cũng là một đại sự quan trọng. Nam Chiếu là một thuộc quốc của Đại
Đường, ở bên hồ Nhĩ Hải.(Người ta nói rằng đã từng có Lục chiếu là Mông
Huề Chiếu, Việt Tích Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Đằng Đạm Chiếu, Thi Lãng
Chiếu, Mông Xá Chiếu. Mông Xá Chiếu, vì ở về phía nam nên đôi khi gọi là Nam Chiếu). Lâu nay Nam Chiếu được sự trợ giúp của Đại Đường đã đứng
lên đối phó lại với sự áp bức của Thổ Phiên, và đang trong quá trình dần dần ổn định. Trong quá khứ Nam Chiếu cũng đã từng đối đầu với Đại
Đường, vào mùa thu năm Thjiên bảo thứ 9 quốc vương Nam Chiếu là Các La
Phượng lấy cớ thê nữ của mình bị vũ nhục mà giết chết Thứ Sử Vân Nam
Trương Kiền Đà, đến năm sau thì Nam Chiếu cùng Đại Đường bùng phát một
cuộc chiến lớn. Đường quân đại bai, sáu vạn Đường quân khi ấy bị tử
trận. Đến năm Thiên Bảo thứ mười ba, Nam Chiếu lại một lần nữa đánh bại
Đường quân, từ đó Nam Chiếu hoàn toàn phản bội, trở mặt với Đại Đường để trở thành huynh đệ và đồng minh với dân tộc Thổ Phiên.