“ Tứ thúc, cháu không muốn làm người thừa kế gia chủ.” Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Trương Hoán nói ra quyết định trong lòng từ lâu nay.
Trương Phá Thiên không khỏi kinh ngạc nhảy dựng lên. Đều là con vợ lẽ, Trương Phá Thiên cũng rất hiểu tâm tình của Trương Hoán, không phải là đến nay bọn họ giống nhau đều bị nhà họ Trương kỳ thị sao?
Việc người trong nhà tranh đấu lẫn nhau đã có hàng ngàn năm nay, điều này thời đại nào mà chẳng có, nói thẳng ra chính là do hai chữ 'ích lợi', nhưng lúc này Trương gia đang phải đối mặt với sinh tử tồn vong, để cứu vãn tình thế cho gia tộc, vinh nhục của mỗi cá nhân chỉ có thể gác sang một bên.
Trương Phá Thiên ôn hòa cười nói: “ Trong trận chiến ở Hồi Hột cháu thẳng tay chém giết, vì sao trước chuyện này lại do dự lưỡng lự vậy, chúng ta có quân đội trong tay, chẳng lẽ còn sợ kẻ nào phản đối sao?”
Trương Hoán nhẹ lắc đầu: “ Tứ thúc, sự tình không đơn giản như chú nghĩ đâu, Thôi Viên đã đem toàn bộ sức lực để đối phó với Trương gia, từ trước đến giờ Trương gia cũng không phải là để mặc người khác quấy rối, dù sao chúng ta cũng nắm trong tay ba vạn quân, cho nên hắn muốn dựa vào sự rối loạn trong Trương gia, chỉ cần khơi mào tranh chấp giữa năm anh em nhà họ Trương thì hắn sẽ có cơ hội.”
Nói đến đây, Trương Hoán cười khổ một tiếng tiếp tục nói: “ Nếu như lúc này chúng ta dùng vũ lực, cho dù trấn áp được vài anh em trong Trương gia, nhưng Trương gia đã chia năm xẻ bảy, nguyên khí tổn hao, cũng đồng nghĩa với việc không còn là chỗ dựa của triều đình, cái này không phải là hy vọng của Thôi Viên sao? Hơn nữa nếu thành viên Trương gia lại quay sang Thôi gia nhờ giúp đỡ. Đấy chính là cớ cho Thôi Viên xuất binh đánh Hà Đông, cho nên xử lý rối loạn trong gia tộc nhất định không thể dùng quân đội, cách hay nhất bây giờ chính là không đề cập tới việc người thừa kế gia chủ, hoặc là tạm lập con trưởng, cháu nghĩ chỉ cần không liên quan đến ích lợi cơ bản của mỗi người, thì mọi người trong Trương gia sẽ đứng về cùng một phía với gia chủ.”
“ Cho nên cháu hoàn toàn không muốn làm người thừa kế gia chủ, nhường nó cho con trưởng để dẹp những nguy cơ này sao?”
Ánh mắt Trương Phá Thiên sắc bén chăm chú nhìn Trương Hoán, ông ta vẫn không chấp nhận giải thích này hỏi tới: “ Vậy vị trí đó dành cho ai? Cho con Trương Nhược Cẩm hay con của Vương Yên La, cháu cho rằng bỏ qua vị trí người thừa kế gia chủ, mối nguy của Trương gia sẽ được dẹp bỏ sao? Vương Yên La nên làm gì bây giờ? Bốn mươi vạn quan tiền người nào chịu trách nhiệm giữ? Thôi Viên tìm hiểu về Trương gia nhiều năm như vậy, cháu cho rằng cháu nói từ bỏ thì hắn không còn cách nào khác sao? Cháu nghĩ Thôi Viên đơn giản vậy sao?”
Trương Phá Thiên chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, cố gắng khống chế được nỗi buồn của mình, hắn đã nhìn ra Trương Hoán chính là người hết lòng vì gia tộc, đây là việc hắn lo lắng nhất, vài chục năm nay Trương gia mới có một người trẻ tuổi quyết đoán như vậy, hắn cũng nhìn thấy tiền đồ của Trương gia chính là Trương Hoán, cho nên cuối cùng mới quết định hòa giải cùng Trương Nhược Hạo, cùng nhau bồi dưỡng cho Trương Hoán.
Nhưng bây giờ . . . .
“ Thập bát lang, cháu không tham gia thi cử, là ta đã khuyên gia chủ cho cháu gia nhập quân đội Hà Đông; có người có ý định làm hại mẹ cháu, gia chủ kịp thời đưa nàng chuyển đến nơi an toàn, thậm chí gia chủ vì cháu mà đối kháng toàn gia tộc, những điều này chắc hẳn cháu rất rõ.”
Trương Phá Thiên nói nhỏ lại, trong giọng nói mang theo sự trách cứ và đau lòng: “ Ta biết rõ cháu giết Trương Nhược Cẩm là vì tình huống khẩn cấp, không kịp bẩm báo với gia chủ, chú cũng không trách cháu, nhưng sau đó cháu cũng không nói cho gia chủ biết, việc này làm chú cùng gia chủ ngờ vực nhau vô căn cứ, mất công để lỡ thời cơ.”
Nói đến hai chữ 'thời cơ', Trương Phá Thiên bỗng nhiên nói to lên, hắn xoay người ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trương Hoán nói: “ Chuyện về Trương Nhược Cẩm, không cần biết cháu đã làm gì, phải giải thích rõ ràng với gia chủ, nếu không chú tuyệt đối không tha cho cháu!”
. . .
Trương Phá Thiên đi, Trương Hoán chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong phòng, ý tứ của Trương Phá Thiên rất rõ ràng, nếu hắn còn tự tiện làm gì, hắn sẽ bị thu hồi quân quyền, đây chính là cảnh cáo đối với hắn.
Trương Hoán hơi lo âu, hắn đẩy cửa sổ ra, một cơn gió chiều mát dịu thổi tới, xa xa trận bóng ngựa vẫn đang tiếp tục hừng hực khí thế , thỉnh thoảng nổ ra những đợt cổ vũ ầm ầm.
Bây giờ chỗ dựa duy nhất của hắn chính là đội quân này, trải qua trận chiến Hồi Hột hắn cũng rất tin tưởng đội quân này đã hoàn toàn trung thành với hắn, nhưng trung thành cũng không có nghĩa là sở hữu, uy tín mà tứ thúc gây dựng được trong quân đội Hà Đông không thể mất đi dễ dàng như vậy được.
Hôm nay Trương Phá Thiên đến đã dội một chậu nước lạnh xuống người hắn, cuối cùng làm Trương Hoán bình tĩnh trở lại, hắn dần hiểu được, thời gian trước mọi việc quá thuận lợi làm cho hắn đắc ý quên mất chính mình, việc giết Trương Nhược Cẩm, hắn đã quá kích động khi quyết định, cho nên chưa có nghĩ hết hậu quả việc này gây ra đã vội tùy tiện ra tay.
“ Chẳng lẽ thực sự ta sai lầm rồi sao?” Trương Hoán chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, lúc này hắn chợt phát hiện trong khe cửa đang hé mở có kẹp môt tờ giấy màu đỏ, sau khi Trương Phá Thiên rời đi có người đã nhét cái này vào đây.
Hắn bước nhanh đến rút tờ giấy đỏ kia ra, nhanh chóng mở nó ra, trên tờ giấy viết một chữ 'Chung', nét mực vẫn còn chưa khô, Trương Hoán đột nhiên hiểu ra, đây là Trương Phá Thiên muốn nhắc nhở hắn, 'Ba người chung sức'.
Trương Hoán lập tức kéo cửa xông ra ngoài, xa xa, xe ngựa của Trương Phá Thiên đã biến mất khỏi phía ngoài cửa chính.
Trong gió đêm, Trương Hoán khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
. . . .
“ Ngươi rốt cục thừa nhận Trương Nhược Cẩm là ngươi giết sao?” Trương Nhược Hạo nằm trên giường bệnh nói, người này bị ốm đau giày vò đến gầy như que củi lão nhân bình tĩnh nhìn qua Trương Hoán, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Trương Hoán thản nhiên nói: “ Chuyện này cháu làm quá vội vàng, bây giờ báo cáo với gia chủ xin được trị tội.”
“ Cháu không có tội, nhưng đúng là cháu làm không được chu đáo.”
Trương Nhược Hạo nói khá nhỏ, nhưng lời hắn nói ra lại làm cho Trương Hoán toát mồ hôi lạnh,” Cháu cho rằng Trương Nhược Cẩm đã chết thật rồi sao? Thôi Viên chẳng nhẽ lại để cho cháu dễ dàng hành động vậy sao?”
“ Ý gia chủ là cháu đã giết nhầm người rồi sao?” Trương Hoán nhỏ giọng hỏi.
Trương Nhược Hạo nhẹ nhàng lắc đầu: “ Ta không biết cháu có giết nhầm người hay không, nhưng ta cùng Thôi Viên đã có mấy chục năm tranh đấu, ta biết rõ hắn sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa đâu, trừ khi nguyên nhân Lưu Nguyên Khánh bị giết là thực sự.”
Mãi đến lúc này Trương Hoán mới chính thức hiểu được chính mình suýt nữa lại phạm sai lầm cực lớn, gừng càng già càng cay, gia chủ một câu nói rõ hết bí mật trong chuyện này.
“ Xin gia chủ chỉ rõ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Trương Nhược Hạo nở nụ cười, người trẻ tuổi có phạm sai lầm cũng không sao, quan trọng là hắn biết sai để sửa.
“ Ta hỏi lại lần nữa, cháu có còn muốn làm người thừa kế gia chủ không? Ta hy vọng cháu nói thật.”
Trương Hoán suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn trịnh trong lắc đầu: “ Gia chủ, cháu muốn xông pha xây dựng cho mình một bầu trời riêng, nhưng dù thế nào đi nữa cháu vĩnh viễn là con cháu của Trương gia.”
“ Vĩnh viễn là con cháu của Trương gia.”
Trương Nhược Hạo nói thầm hai lần, ánh mắt hắn như sáng rực lên, trên mặt nở nụ cười sung sướng như trẻ con, hắn nắm chặt tay Trương Hoán thành khẩn nói: “ Cháu đã lớn khôn, ta đây cũng không giấu diếm cháu, ta hy vọng cháu nhớ kỹ những lời cháu nói hôm nay, cháu vĩnh viễn là con cháu Trương gia chúng ta.”
Trương Hoán quỳ xuống, hắn nắm chặt tay Trương Nhược Hạo gằn từng chữ: “ Mười lăm năm công ơn nuôi dưỡng, cháu Trương Hoán đem khắc sâu trong lòng, bất cứ lúc nào, nơi nào cháu đều muốn mình là con cháu Trương gia.”
“ Tốt!Tốt!Tốt!” Nước mắt theo khóe mắt Trương Nhược Hạo chảy ra, hắn lau nước mắt, tự cười giễu nói: “ Xem ta này! Càng già càng trở nên yếu đuối vậy đó.”
Trương Nhược Hạo chậm rãi nằm xuống, hắn thở dài nhỏ giọng nói: “ Hai ngày nay ta nghĩ rất nhiều, ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, vì tương lai của Trương gia, ta quyết định từ chức trong nội các, đề cử Trương Phá Thiên nhận chức nội các, còn ta ở lại Thái Nguyên chấn chỉnh lại gia tộc.”
Trương Hoán yên lặng gật đầu: “ Năng lực của cháu bây giờ có thể giúp gì cho gia chủ không?”
“ Ngươi sao . . . . .”
Trương Nhược Hạo liếc mắt nhìn hắn, cười tinh quái nói: “ Trương Phá Thiên vẫn cho rằng cháu là một trong ba người họ Trương ở Hà Đông (ý nói là ba người họ Trương tài giỏi ở Hà Đông), đánh giá cháu cực cao, cho nên chuyện của cháu nên do chính cháu tự quyết, dựa theo suy nghĩ của ta, chính cháu nên quyết định mình cần làm những gì?”