Da hắn trắng nõn, nuôi một chòm râu dài, khi đứng lên thì chân có hơi khập khiễng, đúng là anh cả của Bùi Oánh - Bùi Minh Khải.
Trương Hoán ngẩn ra, Bùi Tuấn như thế nào lại phái Bùi Minh Khải đưa tin cho mình. Chẳng lẽ trong kinh đã xảy ra chuyện gì sao?
Bùi Oánh thấy Trương Hoán đi vào thì vội vàng vịn nha hoàn đứng lên cười nói: “ Khứ Bệnh, phụ thân đang ở quận Kim Thành, thiếp cũng muốn đi gặp.”
“ Không được! Em hiện tại sao có thể đi xa. Phụ thân đã biết nên không thể trách mắng ta.” Không đợi Trương Hoán mở miệng, Bùi Minh Khải liền lập tức phủ định ý nghĩ kỳ lạ của muội muội, hắn lập tức lấy ra một phong thơ đưa cho Trương Hoán bèn cười nói: “ Triều đình lệnh cho Tứ thúc Bùi Y đi sứ tộc Thổ Phiên, đi sứ đến La Ta liên minh. Phụ thân tiễn sứ thần tộc Thổ Phiên đến quận Kim Thành, cha hy vọng chú đến quận Kim Thành gặp mặt.”
Nói tới đây, hắn liếc mắt với Bùi Oánh. Bùi Oánh biết bọn họ có chuyện muốn nói, liền cười bảo: “ Hai người trò chuyện đi! Ta đi tìm Thôi Trữ nói chuyện đây.”
Đợi Bùi Oánh đi rồi, Trương Hoán lập tức hỏi: “ Nhạc phụ làm sao lại đến quận Kim Thành?”
Nụ cười trên mặt Bùi Minh Khải đã biến mất, hắn nhìn Trương Hoán nghiêm nghị bảo: “ Phụ thân đặc biệt vì muốn gặp chú mà đến quận Kim Thành, triều đình xảy ra đại sự !”
Chuyện đã phát sinh vào cùng buổi tối khi Trương Hoán giết hại người Đảng Hạng, tại Dương gia ở Thục quận cũng xảy ra một lần đại giết chóc nghe rợn cả người. Hơn bảy trăm nam nữ tộc nhân Dương gia, bất kể là con trai trưởng hay là chi dưới, bất kể là ông lão hay còn là con nít đều bị gần ngàn tên phỉ núi lẻn vào trong thành nội chém tận giết tuyệt. Trong đó cũng bao gồm Gia chủ Dương gia, một trong thành viên Nội các Đại Đường, Thượng Thư Tả Phó Xạ Dương Kỹ.
Đương nhiên, lịch sử thường thường là do người thắng viết. Sơn tặc giết người chẳng qua là lấy cớ. Kẻ thực sự giết người chính là anh cả của vị tiểu thiếp thứ tám mươi mốt của Dương Kỹ, nguyên Trung Lang Tướng Long Vũ Quân tên là Chu Thử.
Chu Thử sau biến cố Huyền Vũ môn thì chạy khỏi Thái Cực cung. Để tìm kiếm sự che chở hắn liền đem em gái hiến cho lão già Dương Kỹ. Dương Kỹ ham mê sắc đẹp, bí mật tiếp nhận Chu Thử cùng em trai hắn Chu Thao. Nhưng sói tới chỗ nào cũng không đổi được bản tính ăn thịt dê. Hắn nhanh chóng đổi tên là Chu Võ. Chu Thử liền thông qua Chẩm Biên Phong chiếm được chức Huyện Úy Lạc huyện. Hắn nhậm chức đến ngày hôm sau liền hạ độc Huyện Lệnh cùng Huyện Thừa, lấy cớ sơn tặc phát triển mà yêu cầu được làm Huyện Lệnh tạm quyền. Dương Kỹ bị em gái hắn mê hoặc nên cũng phối hợp Chu Thử, nói phao rằng Huyện Lệnh Huyện Thừa của Lạc huyện là bị sơn tặc giết chết đồng thời tấu xin triều đình, đề nghị cho Huyện Úy nhận chức Huyện Lệnh tạm thời.
Lập tức Chu Thử lại thông qua Chẩm Biên Phong chiếm được một đại điền trang của Dương gia tại Lạc huyện, đồng thời phái đệ đệ của mình quay về Sơn Đông triệu tập bộ hạ cũ của cha ,mình. Trong thời gian ngắn ngủn nửa năm này, ở điền trang bí mật tụ tập năm nghìn quân tinh nhuệ. Chu Thử lại lấy cớ áp chế sơn tặc đang nổi lên tứ phía mà xin Dương gia cho quân giới, lương thực, đồng thời chiêu mộ ba nghìn binh lính tại Lạc huyện. Những yêu cầu nhìn như vô lý này thì Dương Kỹ đều đồng ý tất cả.
Mặc dù Dương Kỹ hồ đồ, nhưng con trưởng lão là Thứ Sử Lãng Trung Dương Minh lại phát hiện manh mối liền hết sức khuyên can cha mình coi chừng Chu Thử lòng lang dạ thú. Không ngờ em gái Chu Thử lại nghe lén được đối thoại của cha con bọn họ lập tức đem tin tức này báo cho đại ca.
Ngay khi Dương Minh trên đường quay về Lãng Trung, Chu Thử phái người giả mạo sơn tặc giết chết Dương Minh. Chuyện đến một bước này thì rốt cục Dương Kỹ bắt đầu hơi hoài nghi Chu Thử, đồng thời phái người đến trang viên điều tra tình hình.
Chu Thử ý thức được vấn đề nghiêm trọng, hắn cùng lúc viết thơ cho Dương Kỹ, thành khẩn thề thốt nói chính mình ghi nhớ ân đức trong tim tuyệt không hai lòng. Nhưng về phương diện khác lại bí mật phái hai nghìn người lẻn vào Thành Đô, chuẩn bị hành sự.
Tết Trung nguyên dịp rằm tháng bảy cũng là thời gian Dương gia tế tổ. Hơn bảy trăm tộc nhân từ các nơi đổ về tụ tập tại từ đường Dương phủ để hiến tế tổ tiên. Đúng lúc này, hơn hai nghìn người đã sớm chuẩn bị đầy đủ từ bốn phương tám hướng đột nhập Dương phủ. Mới chỉ gần một khắc thời gian, hơn bảy trăm người trên dưới Dương phủ bị giết toàn bộ.
Chuyện làm kinh động quan trường Thành Đô. Ngay khi quan phủ điều tra sự kiện diệt môn thì một đám sơn tặc khoảng ngàn người lại giết chết mười hai thương đội ở vùng xung quanh Thành Đô, giết người cướp của xong là trốn vào vùng núi sâu cách hơn trăm dặm. Mà hiện trường chỗ thương đội bị giết chết lại giống như đúc hiện trường tại Dương phủ. Thứ Sử Thục quận không biết làm sao đành lợi dụng cớ sơn tặc tàn sát bừa bãi để bẩm báo lên triều đình.
Mà ngay lúc Dương phủ bị diệt môn thì ngày hôm sau, Chu Thử liền gấp rút trở về khóc cái chết của chồng em gái, lập tức hắn lấy thân phận của cậu để lập cháu của Dương Kỹ là Dương Vi bởi vì ham chơi ở bên ngoài mà may mắn thoát nạn lên làm Gia chủ. Đáng thương Dương Vi chỉ có mười ba tuổi, mọi chuyện nghe theo ông cậu Chu Thử thu xếp. Không được nửa tháng, tất cả điền trang, cửa hiệu cùng với mấy trăm vạn quan tiền Dương gia tích lũy hơn mười năm hết thảy rơi vào trong tay Chu Thử.
Lúc này Chu Thử lại rất bình tĩnh, hắn bí mật phân công năm nghìn tâm phúc đến các điền trang rồi võ trang và huấn luyện cho mấy vạn nô lệ, đồng thời hứa hẹn cho bọn họ tự do.
Cùng lúc hắn lại đút lót cho Thứ Sử Thục quận Dương Tử Lâm năm vạn quan tiền để mua cho em trai Chu Thao chức Binh Tào Tham Quân Sứ Thục quận để nắm giữ năm nghìn Đoàn Luyện Binh ở Thục quận. Lại xin Dương Tử Lâm đồng ý cho chiêu mộ ba nghìn binh lính Lạc huyện đóng quân ở gần Dương phủ, bề ngoài thì nói rằng để bảo vệ Dương gia khỏi bị đánh lén lần thứ hai.
Mặc dù Thứ Sử Thục quận Dương Tử Lâm giả bộ hồ đồ, nhưng vẫn có không ít người sáng suốt gửi một phong thư tố cáo lên triều đình. Lúc này triều đình đang bận rộn chuyện hòa giải với tộc Thổ Phiên và Hồi Hột. Nhưng đột biến của Dương gia cùng với Nội các phụ thần Dương Kỹ bị chết vẫn làm cho chấn động trong ngoài triều Trường An. Mà khoảng trống quyền lực từ đó sinh ra lại kích thích được trí tuệ của tất cả những người có lợi ích liên quan.
Thôi Viên muốn một lần nữa để Thôi Khánh Công vào nội các; mà Bùi Tuấn thì kiên quyết phản đối. Lão đề nghị cho tôn thất Đại Đường Lý Miễn nguyên Kinh Triệu Doãn, hiện đương nhiệm Lĩnh Nam Tiết Độ Sứ được vào Nội các, đề cử này được tôn thất Lý thị nhất trí ủng hộ. Nhưng Thôi Viên lại cứng rắn ngoài dự tính, lão kiên quyết phản đối. Giữa hai Tướng quốc Thôi, Bùi xuất hiện cục diện giằng co. Lúc này dưới sự chủ trì của Thôi Tiểu Phù, Thôi Viên và Bùi Tuấn đạt được thoả thuận tạm thời gác tranh luận lại, cùng nhau truy tra hung thủ thực sự của án diệt môn Dương gia, đồng thời bãi miễn chức Thứ Sử Thục quận của Dương Tử Lâm. Để cho Kiếm Nam Tiết Độ Sứ Tiên Vu Thúc Minh kiêm nhiệm Thứ Sử Thục quận.
Đầu tháng tám, Ngự Sử Trung Thừa Thôi Vô Thương có một ngàn quân Kim Ngô Vệ hộ vệ xuất phát đi tới Thành Đô bắt đầu điều tra chân tướng thảm án Dương gia bị diệt môn. Cùng lúc đó, Tả Tể Tướng Bùi Tuấn lấy lấy cớ tiễn biệt sứ thần tộc Thổ Phiên để đến quận Kim Thành.
Một đội kỵ binh tám trăm người hộ tống Trương Hoán phóng nhanh như chớp trên vùng đất Lũng Hữu. Nhật nguyệt biến đổi tiễn đưa những vì sao đầy trời để nghênh đón ngàn vạn đạo hào quang của ánh bình minh. Sáng sớm ngày thứ tư, đám người Trương Hoán toàn thân mệt mỏi rốt cục đã thấy được tường thành nguy nga cao ngất của quận Kim Thành.
Quận Kim Thành là Lan Châu ngày nay, nơi này từng thành lớn hàng đầu ở Hà Lũng. Từ sau khi Túc Tông hoàng đế lên ngôi tại Linh Vũ trong loạn An Lộc Sơn cùng với việc Vi gia nổi lên tại quận Khai Dương, quận Kim Thành liền dần dần mất đi hào quang ngày xưa. Mặc dù như thế, quận Kim Thành vẫn là nơi văn nhân tập trung, buôn bán phát đạt, rất nhiều trọng thần của tập đoàn Quan Lũng ủng hộ Túc Tông đăng cơ đều ở tại quận Kim Thành.
Quận Kim Thành dân cư đạt ba mươi vạn người, cùng với các quận Khai Dương, quận Linh Vũ, quận Vũ Uy được xưng là Hà Lũng tứ đại thành. Thành này cũng là đạo chiến tuyến thứ nhất phòng ngự tộc Thổ Phiên, có ba vạn quân Lũng Hữu đóng quân tại đó.
Trương Hoán lệnh cho Trần Bình dẫn năm trăm người đóng quân ở ngoài thành, chính mình thì có Bùi Minh Khải cùng Tân Lãng dẫn theo ba trăm kỵ binh tiến vào quận Kim Thành. Vừa vào cửa thành, một bầu không khí buôn bán say mê liền đập vào mắt. Khác với những tòa thành lớn như Trường An, trên trục đường chính Bình An của quận Kim Thành cửa hàng dày đặc. Các loại cửa hàng, khách điếm, tửu lâu, thanh lâu.v..v... dựa vào nhau san sát. Trên đường kẻ đến người đi, xe ngựa chạy bon bon để lộ cảnh vô cùng náo nhiệt.
Người ở đây quen nhìn các loại quân đội cho nên đối với toán của Trương Hoán vào thành làm như không thấy, cũng không nhường đường. Mọi người đành phải dắn ngựa mà đi. Tân Lãng mong nhớ cha mình đang ngã bệnh nên về nhà trước. Bùi Minh Khải thì dẫn Trương Hoán tới phủ Thứ Sử nơi phụ thân nghỉ chân.
Dọc đường Trương Hoán đã từ trong miệng Bùi Minh Khải biết được chuyện ở Thục quận phát sinh dị biến. Có điều Bùi Minh Khải cũng cũng không biết hết nội tình, chỉ úp mở nói là Dương gia bị sơn tặc diệt môn. Mặc dù như thế, Trương Hoán vẫn lập tức đoán được trong đó tất có điểm kỳ quái. Các nhà cự phú ở Thục quận đâu chỉ có hàng trăm hàng ngàn, nhưng sơn tặc không động tới người khác, ngược lại đi giết trọng thần triều đình để tự chịu họa diệt vong. Những tên sơn tặc này chẳng phải là ngu xuẩn đến buồn cười sao. Hơn nữa Thục quận có lính đóng quân đông đảo, nếu như không biết tình hình đóng quân phân chia ra sao thì đám sơn tặc này như thế nào lại có thể thong dong chạy thoát. Kỳ thật suy đoán hung thủ thực sự rất đơn giản, chỉ cần nhìn sau khi Dương gia diệt môn mà ai là kẻ được lợi lớn nhất liền biết ngay.
Đi dọc theo đường Bình An ước ba dặm, đoàn người liền tới phủ Thứ Sử quận Kim Thành.
Bùi Tuấn đến quận Kim Thành đã là ngày thứ năm, đối với chuyện phát sinh ở Thục quận thì lão cũng không quá để ý. Dương Kỹ hoang dâm vô độ, ức hiếp dân quê, tội chết có thừa. Nhưng từ đó lại gây ra mất cân bằng giữa các thế lực ở Trường An thì lại làm cho lão căng thẳng thần kinh. Lẽ ra, Dương Kỹ là thân tín của Thôi Viên, là người đáng tin của Thôi đảng. Vậy sau khi hắn chết thì chỗ khuyết quyền lực lưu lại nên do Thôi Viên bổ sung. Nhưng Thôi Viên lại tuyển chọn đệ đệ Thôi Khánh Công tiếp nhận thì điều này lại làm cho Bùi Tuấn không thể đón nhận.
Từ sau khi tu sửa chế độ môn ấm thì vào lúc tháng ba và tháng năm tiến hành hai lần tuyển chọn thêm làm cho lượng lớn con cháu thế gia tràn vào triều đình. Điều đó khiến số tiến sĩ trúng khoa cử năm nay được làm quan không đến hai mươi người. Chim gáy chiếm tổ chim khách bất công khiến cho đa phần con cái nhà nghèo hèn bất mãn. Thậm chí có người còn viết trên tường hai bên đường ở phường Chu Tước hơn mười câu “ thiên hạ là của thế gia hay vẫn còn là giang sơn Lý thị” . Đây tuyệt không phải một người hay hai người có thể làm được.
Hơn nữa loại không công bằng này không những không bị ngăn cản, nó lại còn có dấu hiệu càng lúc càng mạnh. Chỉ vẻn vẹn con cháu thế gia ghi danh ở Lại Bộ chờ đợi làm quan đã sắp xếp đến năm năm sau. Nói cách khác, trong vòng năm năm này sẽ duy trì cục diện mà tiến sĩ khó có thể nhận được chức quan.
Loại hiện tượng đó khiến cho rất nhiều kẻ sĩ có học thức cảm thấy hết sức lo âu, tình hình tiếp tục như thế rất có thể sẽ làm cho triều đình mất hết danh tiếng, còn Đại Đường thì từ từ rơi vào cục diện chia rẽ. Cũng có rất nhiều tôn thất Lý Đường thông qua các loại con đường để biểu thị sự bất mãn của bọn họ. Nhưng các quan lớn nắm giữ quyền thế đều là người của mỗi đại thế gia nên những âm thanh bất mãn đều bị át đi.
Bùi Tuấn là người tỉnh táo nhưng lão cũng không thể tránh được. Cùng lúc, việc Thôi Viên xử lý vấn đề thế gia đã được rất nhiều danh môn thế gia Đại Đường ủng hộ. Chỉ mình Bùi Tuấn thì khó mà chống đỡ. Về phương diện khác đa số bên trong gia tộc Bùi thị cũng tán thành sửa đổi chế độ môn ấm. Vì vậy mà Bùi Tuấn một mực duy trì im lặng.
Đúng lúc này, Dương Kỹ đã chết. Hắn tạo ra một suất cho Nội các. Thôi Viên đương nhiên đưa ra để Thôi Khánh Công bổ sung, nhưng Bùi Tuấn lại cho rằng điều này sẽ làm tăng sự bất mãn của người trong nước đối với các thế gia nên lão không đồng ý. Lão đưa ra ý định mời một người tôn thất tham gia Nội các để hòa hoãn mâu thuẫn giữa thế gia và tôn thất đang ngày càng căng thẳng.
Nhưng Bùi Tuấn còn có một suy nghĩ sâu xa hơn. Lão nên vì Trương Hoán trong tương lai sẽ gia nhập Nội các mà dọn dẹp các chướng ngại. Và Lĩnh Nam Tiết Độ Sứ Lý Miễn từng là người ủng hộ Thái Tử Dự năm đó. Sau khi hắn vào Nội các sẽ vì Trương Hoán mà ngả sang phía mình. Giờ phút này, Bùi Tuấn đang đứng trước cửa sổ trầm tư về cục diện trước mắt của triều đình. Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng bước chân dồn dập, một người hầu đứng ở ngoài cửa bẩm báo “ Khởi bẩm Tướng Quốc, Lương Châu đô đốc Trương Hoán cầu kiến!”
“ Mời hắn vào đi!” Bùi Tuấn lập tức che giấu suy nghĩ. Lão đến quận Kim Thành chứng thật là để gặp Trương Hoán. Cùng lúc Trương Hoán là một quân cờ quan trọng trong bố cục tương lai của lão, mà về phương diện khác tại cuộc giao phong đầu năm ở Lễ bộ thì Trương Hoán biểu hiện vượt trội sự quyết đoán cùng tài trí làm cho Bùi Tuấn đã coi hắn là phụ tá đắc lực của mình.
Chỉ chốc lát, Trương Hoán cùng Bùi Minh Khải đi đến, Trương Hoán tiến lên quỳ xuống thực hiện đại lễ “ Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.”
Bùi Tuấn vội vàng đem đỡ hắn lên, đánh giá tổng thể hắn một lượt rồi cười nói: “ Hiền tế, đã lâu chúng ta không gặp .”
Trương Hoán cũng cười bảo: “ Đa tạ nhạc phụ trong hơn nửa năm vừa rồi đã ủng hộ Vũ Uy.”
“ Mấu chốt là con đánh một trận tại Hội Tây Bảo làm tăng thể diện của ta, ngăn chận miệng lưỡi rất nhiều người.” Bùi Tuấn thân thiết kéo hắn vào phòng ngồi xuống. Lão lại liếc liếc mắt nhìn con trưởng như cố tình gợi ý hắn rời đi. Nhưng e ngại thể diện Trương Hoán nên lão không mở mồm được đành phải thản nhiên nói: “ Con cũng đến ngồi xuống đi!”
Bùi Tuấn bởi vì chân Bùi Minh Khải bị khập khiễng nên luôn luôn không thích hắn lắm. Trong số năm đứa con trai thì lão hắn thích đứa thứ năm Bùi Minh Viễn. Nhưng ngại không hợp với tộc quy nên lão không tiện huỷ bỏ địa vị người thừa kế Gia chủ của Bùi Minh Khải. Về việc đó thì em lão là Bùi Hữu cũng nhiều lần khuyên không nên xem thường việc phế lập để tránh tạo thành cảnh huynh đệ tương tàn.
Bùi Minh Khải là người cực kỳ trung hậu thành thật, hắn cũng rất muốn làm cho phụ thân thích mình. Nhưng trên rất nhiều vấn đề hắn nhìn không thấu khiến cho hắn mất đi rất nhiều cơ hội. Ví dụ như hôm nay, mặc dù phụ thân mời hắn ngồi xuống, nhưng hắn lại thật không ngờ phụ thân đi đường xa tới tìm Trương Hoán, cũng không phải chỉ đơn giản tâm sự việc nhà như vậy. Lúc này hẳn là hắn nên tránh, nhưng Bùi Minh Khải lại chuẩn bị ngồi xuống.
Trương Hoán cũng không nói gì thêm, dù sao đây là việc nhà của Bùi gia. Hắn uống một ngụm trà, do dự một lát liền trực tiếp hỏi: “ Minh Khải nói cho con biết Dương gia ở Thục quận đã xảy ra chuyện, nghe nói bị diệt cả nhà. Đây rốt cuộc là ai gây nên?”
Bùi Tuấn cười lạnh một tiếng liền nói: “ Thứ Sử Thục quận Dương Tử Lâm có làm tấu trình nói là một đám sơn tặc có cừu oán cùng Dương gia nên trả thù giết người, có chứng cớ vô cùng xác thực. Nhưng lại có không ít người gởi thư khiếu nại triều đình, nói việc này kỳ thật là anh trai một người ái thiếp của Dương Kỹ gây nên để chiếm lấy gia sản của Dương gia. Có điều là ta không nghĩ ra, chỉ là một Huyện Úy Lạc huyện thì có năng lực gì để có thể điều động hai ngàn sơn tặc, trừ phi chính hắn câu kết với sơn tặc . Chuyện này triều đình đã phái người đi điều tra, một khi chưa điều tra sáng tỏ chuyện này thì tạm thời không có kết luận.”
Bùi Tuấn cũng không quan tâm lắm đối với cái chết của Dương Kỹ. Hắn thân thiết với Thôi Viên thì khắc có Thôi Viên đi quan tâm. Còn điều lão quan tâm chính là làm như thế nào để Lý Miễn có thể tham gia Nội các.
Nhưng Trương Hoán lại cảm thấy hết sức hứng thú đối với cái chết của Dương Kỹ, có thể chém tận giết tuyệt hơn bảy trăm người, không một người bị thương, loại thủ đoạn hung ác nham hiểm khiến hắn cũng cảm thấy không bằng. Kẻ hạ thủ tất nhiên cũng không phải người bình thường, nếu như hắn thực sự chiếm được gia sản Dương gia thì ngày sau tất sẽ xảy ra đại loạn.
“ Không biết Huyện Úy Lạc huyện này tên là gì?”
Bùi Tuấn nhận ra Trương Hoán cảm thấy hứng thú thì cả cười cười nói: “ Hắn tên là Chu Võ, Lại Bộ lập hồ sơ thì hắn là người quận Bắc Hải. Nhưng trong tư liệu hộ tịch Hộ Bộ cũng không có người này, đây rất có thể là hắn giả danh.”
“ Chu Võ?” Trương Hoán tựa hồ bắt được gì đó, nhưng nhất thời lại nhìn không rõ. Hắn cúi đầu ra sức suy tư trong đầu về kết cục kia.
Lúc này Bùi Tuấn lại nghĩ đến một chuyện bèn thốt lên để bổ sung: “ Em gái hắn gả cho Dương làm thiếp vào tháng mười một năm ngoái.Nghe nói chỉ có mười bảy tuổi, đây là báo ứng của họ Dương!”
“ Tháng mười một?” Trương Hoán lập tức nghĩ tới biến cố phát sinh khi đó ở Thái Cực cung. Trong óc của hắn giống như có tia chớp bỗng nhiên xuất hiện một cái tên: Chu Thử !
Vào lúc sắp thốt ra các tên này, Trương Hoán lại cắn thật chặt đầu lưỡi của mình.
Chu Thử, nhất định là hắn. Sau biến cố Thái Cực cung thì hắn liền biệt tăm. Hắn lại đem chính em gái của mình hiến cho Dương Kỹ để ẩn náu tại Thục quận. Chuyện chưa đầy một năm thì hắn lại lộ ra gương mặt hung ác. Cũng chỉ có hắn mới thu được bộ hạ cũ của cha mình là Chu Hi Thái để có thể giết cả nhà Dương Kỹ. Nghĩ thông suốt điểm này thì tất cả nghi vấn đều giải quyết dễ dàng.
Với tính cách của Chu Thử, làm sao hắn có thể ngồi chờ chết, Thục quận tất loạn. Xem ra Đại Đường sắp đi vào thời buổi rối ren, điều đó liệu có phải có ý nghĩa là cơ hội của mình sắp tới chăng?
Trong đầu Trương Hoán tức thời hiện lên vô số ý nghĩ, Bùi Tuấn ở bên cạnh thấy vẻ mặt hắn khác thường thì không khỏi hơi kinh ngạc liền hỏi: “ Con nghĩ tới điều gì?”
Trương Hoán thu lại tâm thần bèn cười cười đáp: “ Con đang suy nghĩ, nếu như đúng là do Chu Vũ này gây nên thì làm sao hắn có thể thúc thủ chịu trói? Chuyện này mà xử lý không tốt thì phía Thục quận có thể sẽ bắt đầu gặp chuyện không may.”