Trương Hoán cười cười, hắn khom người thi lễ với Thôi Tiểu Phù và nói: “ Đa tạ nương nương đã nhắc nhở” .
“ Tốt lắm. Nếu không huấn luyện mã cầu, bổn cung quay về” .
Thôi Tiểu Phù trèo lên xe phượng. Xe phượng chậm rãi khởi động. Thôi Tiểu Phù vén rèm cửa xe, trầm ngâm một lát rồi nói đầy ý tứ với Trương Hoán: “ Người có thể giúp đỡ các ngươi cũng chỉ có một mình bổn cung nhưng bổn cung việc hợp tác với ngươi không chỉ giới hạn trong mã cầu” . Nói xong Thôi Tiểu Phù buông rèm xe xuống. Chiếc xe được gần trăm người vây quanh quay về cung Đại Minh.
Trương Hoán nhìn theo chiếc xe của Thôi Tiểu Phù đi xa dần, hắn cũng trở nên trầm tư. Hắn hiểu rõ không phải Thôi Tiểu Phù tới vì việc huấn luyện mã cầu. Thôi Tiểu Phù sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà chống lại Hoàng thượng. Nàng tới vì có mục đích. Mục đích của nàng e rằng nằm trong câu nói cuối cùng của nàng. Việc hợp tác của hai bên không chỉ giới hạn ở mã cầu. Thôi Ninh chính là mồi nhử để dụ để hắn cắn câu.
Đương nhiên hôm nay Thôi Tiểu Phù tới chỉ là viên đá dò đường, thử dò xét phản ứng của hắn. Nếu bản thân hắn có ý định hợp tác, Thôi Tiểu Phù mới nói ra ý định thực sự của mình. Trương Hoán cười lạnh lùng. Xem ra dưới mặt nước êm ả không chỉ có một dòng nước ngầm.
Thời gian nghỉ ăn trưa, nhiệt thành của Trưởng Tôn Y Y một lần nữa lên cao, nàng lại cưỡi ngựa đi tới Đông Nội Uyển. Nàng là một nữ nhi rất dễ tập trung tinh thần. Mã cầu vốn chỉ là một cái cớ, câu rùa vàng mới là mục đích của nàng. Thế nhưng trong huyết quản của nàng đang chảy dòng máu tình yêu thiết tha của gia tộc Trưởng Tôn với mã cầu. Sáng nay nàng đã đãng trí quên mất Trương Hoán sau khi nàng nhớ tới mục đích của việc này thì Trương Hoán đã rời khỏi Đông Nội Uyển.
Thế nhưng Trưởng Tôn Y Y có một đặc tính là làm theo ý mình, nàng không quan tâm tới việc người khác bàn tán. Trong mắt nàng Trương Hoán chính là mã cầu, chăm chú nhìn chuẩn mục tiêu, nàng bắt lấy tất cả các cơ hội đánh cầu vào cầu môn.
Trưởng Tôn Y Y đi được một dặm đường thì từ phía sau có một chiếc xe ngựa vượt lên, có mấy thị vệ hộ tống hai bên. Màn xe vén lên, tiếng cười quen thuộc từ cửa sổ xe truyền ra: “ Y Y, muội tới tìm tỷ nhưng bá phụ nói tỷ vừa mới ra khỏi nhà. Tỷ đang đi đâu vậy?”
Trưởng Tôn Y Y không cần quay đầu lại cũng biết người trong xe ngựa chính là người bạn chí thân Bùi Oánh của nàng. Đại Đường có quan niệm đẳng cấp rất nặng nề. Không chỉ trong hôn nhân mới chú ý môn đăng hộ đối. Người kết giao với người cũng có những quy định đặc biệt. Ví dụ như trong việc xã giao của giới quý tộc. Khi các phu nhân giao thiệp với nhau thì phần lớn là các phu nhân chính thất, kém nhất cũng là bình thê, tuyệt đối không có một thiếp nào được tham dự vào. Trong khi đó mối quan hệ của các tiểu thư thì đỡ hơn. Những người đó phần lớn không có thân phận gì, hơn nữa những người trẻ tuổi chủ yếu là chú trọng tới tình cảm tâm đầu ý hợp vì vậy số lượng thường không nhiều lắm. Với lại cũng không phải là hoàn toàn không chú trọng tới đẳng cấp. Ví dụ như con gái của một Huyện lệnh tuyệt đối sẽ không bao giờ trở thành bằng hữu của con gái Tướng quốc.
Bằng hữu của Trưởng Tôn Y Y chỉ có khoảng bảy, tám người. Đó là Thôi Ninh, Bùi Oánh, ngoài ra còn có con gái của Sở Hành Thuỷ là Sở Minh Châu, con gái của Vi Ngạc là Vi Nhược Nguyệt.
Trong đó Trưởng Tôn Y Y, Bùi Oánh và Thôi Ninh là ba người có quan hệ thân thiết nhất. Ngày thường ba người không dấu nhau điều gì, bọn họ thưởng rủ nhau đi ngao du. Những mỗi khi ba người đi đâu đều kéo theo rất nhiều người ái mộ. Trong ba người này, chỉ cần ai đó cưới được một người cũng đủ khiến người đó một bước lên tiên.
Tính cách của Trưởng Tôn Y Y là yêu thích sự thẳng thắn và nổi danh.
Khi Bùi Oánh hỏi nàng đi đâu, đương nhiên nàng sẽ cười thoải mái nói: “ Ngoại trừ đi đánh mã cầu thì còn đi đâu được nữa?”
Nhưng hôm nay nàng lại do dự một hồi lâu. Nàng thật sự không thể nói là đi tìm Trương Hoán. Trưởng Tôn Y Y do dự một lát rồi cười miễn cưỡng nói: “ Cha tỷ đã tính huấn luyện cho Thiên kỵ doanh nhưng cha tỷ suy nghĩ lại và để tỷ tới đó huấn luyện cho bọn họ. làm mưu sĩ mã cầu. Chuyện chỉ có thế.”
“ Chẳng lẽ bá phụ không nghĩ tới việc tỷ là nữ nhi, tới quân doanh không tiện sao?” Hình như Bùi Oánh không có ý định rời đi. Nàng thực sự có ý hỏi cho thật rõ ràng.
“ Cha tỷ ngoại trừ quan tâm tới ….” Trưởng Tôn Y Y nhanh mồm nhanh miệng nói nhưng khi nghĩ tới lời nói bất nhã sắp buột ra nàng đỏ mặt chuyển sang chủ đề khác: “ Hôm nay muội tìm tỷ có chuyện gì?”
“ Thật sự cũng không có chuyện gì. Ở nhà buồn bực nên đi tìm tỷ tâm sự” .
Trưởng Tôn Y Y chần chừ một lát rồi nói: “ Hôm nay thì không được. Hay để hôm nào tỷ tới tìm muội” .
Đột nhiên Bùi Oánh cười giảo hoạt nói: “ Hôm nay xảy ra chuyện gì với tỷ vậy? Nói chuyện ấp a ấp úng, sắc mặt không bình thường. Chẳng lẽ tỷ đi cầu thân sao?'
“ Ai bảo tỷ đi cầu thân?” Trưởng Tôn Y Y càng đỏ mặt: “ Không phải tỷ đã nói rồi sao? Tỷ đi làm mưu sĩ mã cầu, chuyện nghiêm chỉnh. Hôm nào tỷ tìm muội nói chuyện phiếm” .
“ Không phải đi cầu thân là tốt rồi. Dù sao hôm nay muội cũng không có chuyện gì. Muội muốn đi xem tỷ làm mưu sĩ thế nào” .
Trong lòng Trưởng Tôn Y Y vừa nóng vội vừa bực tức nhưng không thể từ chối. Nếu như cương quyết từ chối nhất định Bùi Oánh sẽ nghi ngờ. Ngay khi Trưởng Tôn Y Y còn đang mải lo nghĩ thì mọi người đã tới cổng chính Đông Nội Uyển. Trưởng Tôn Y Y nhìn thấy binh lính canh cổng thì thầm xuất hiện một hy vọng nhưng lời la mắng sau đó của Bùi Oánh khiến cho niềm hy vọng mới xuất hiện của nàng đã tan biến.“ Vào năm Khánh Trị thứ bảy Hoàng thượng đã từng hạ chỉ, nữ nhi của các quan viên từ tam phẩm trở lên có thể tự do vào sân mã cầu của Đông Nội Uyển. Ta là nữ nhi của Bùi tướng quốc. Các ngươi dám kháng thánh chỉ sao?”
“ Điều này, tiểu thư chờ một chút. Bọn tiểu nhân đi xin chỉ thị tướng quân” .
Trưởng Tôn Y Y thấy hai tên lính quay người chạy vào trong thì không nhịn được trách cứ Bùi Oánh: “ Nếu muội muốn vào cứ để cho tỷ, cầng gì dùng thánh chỉ với Tướng quốc, làm lớn chuyện. Muội làm vậy chỉ khiến người ta không ưa. Muội à! Thật sự là không hiểu chuyện” .
“ Từ trước tới nay Trưởng Tôn tiểu thư của chúng ta chỉ thích làm theo ý mình. Tại sao hôm nay lại quan tâm tới ác cảm của người khác?” Bùi Oánh vén màn xe, cười nhỏ nói: “ Tỷ làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm là tỷ đi cầu thân đó” .
“ Đừng có lộn xộn!” Người đến chính là Trương Hoán.Trưởng Tôn Y Y bị Bùi Oánh châm chọc trong lòng bắt đầu bối rối. Trương Hoán còn chưa tới nơi, mặt nàng đã đỏ lên.“ Trưởng Tôn tiểu thư chuyên tâm như vậy, Trương Hoán quả thực rất cảm động. Thế nhưng chiều hôm nay binh lính phải ra tập luyện nên không thể huấn luyện mã cầu, đã để Trưởng Tôn tiểu thư phải đi một chuyến mất công”.
Nói tới đây Trương Hoán quay đầu nhìn Bùi Oáng trong xe ngựa, chắp tay cười nói: “ Trương Hoán không biết ý chỉ của Hoàng thượng vào năm Khánh Trị thứ bảy. Đã đắc tội với tiểu thư. Thế nhưng Bùi tiểu thư kiến thức uyên bác làm Trương Hoán vô cùng bội phục. Nếu Bùi tiểu thư muốn tới Đông Nội Uyển, tiểu thư muốn tới bất kỳ lúc nào cũng được”.
Màn xe vén lên một nửa. Một gương mắt trong sáng như ngọc xuất hiện ở cửa sổ. Hai mắt nàng sáng ngời như ngọc bích, sắc mặt hào hứng, đầu mũi xinh xắn, cực kỳ ăn nhập với đôi môi đỏ mọng, đầy đặn, ngọt ngào của nàng.
“ Trương tướng quân quá khen. Đông Nội Uyển đã là nơi trú chân của Thiên kỵ doanh, ta đương nhiên không thể tuỳ tiện vào trong. Hôm nay ta chỉ cùng với Y Y luyện cầu chứ không có ý đó” .Mặc dù hồi đầu năm Trương Hoán đã gặp mặt Bùi Oánh một lần nhưng từ đầu tới cuối Bùi Oánh đều che mặt. Tới tận bây giờ Trương Hoán mới được tận mắt nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng. Quả nhiên danh bất hư truyền. Trương Hoán thầm thở dài. Không hổ là một trong những minh châu Trường An.
Lúc này Trưởng Tôn Y Y bên cạnh đã hơi mất tự nhiên. từ nhỏ tới giờ Trưởng Tôn Y Y kết bạn với một nhóm tỷ muội nên nàng khá hiểu ý tứ của nữ nhi. Từ lúc Trương Hoán đi ra tới giờ hắn chỉ mới nói với nàng một câu còn lại là nói chuyện với Bùi Oánh.
Từ việc Bùi Oánh chủ động vèn rèm xe lên cho tới ánh mắt của Bùi Oánh nhìn Trương Hoán và cả cách nói chuyện của Trương Hoán với Bùi Oánh, bằng sự nhảy cảm của mình Trưởng Tôn Y Y nhận ra một điều cõ lẽ hai người này đã quen biết nhau từ trước.
Quả nhiên Trưởng Tôn Y Y phát hiện ra ánh mắt vui vẻ, thân thiện của Trương Hoán khi gật đầu với một thị vệ của Bùi Oánh, lòng nàng trở nên nặng nề, Nhất định hai người này đã biết nhau từ trước.Nói chung nữ nhân là có một sự cảnh giác cao độ đối với tình lang của mình khi đứng bên cạnh một nữ nhân khác. Cho dù nữ nhân đó không có gì giấu diếm mình, hai người thân nhau như tỷ muội. Nhưng bất kỳ khi nào xảy ra điều gì có liên quan tới chuyện chung thân đại sự của mình. Một lợi ích thiết thực của bản thân mình thì mối quan hệ thân thiết sẽ biến mất chỉ trong nháy máy. Vì vậy từ thời cổ đại tới giờ chỉ nghe nói nam nhân như Lưu, Quan, Trương kết nghĩa anh em chứ chưa bao giờ nghe nói tới nữ nhân kết nghĩa đào viên.