Danh Môn

Chương 268: Q.3 - Chương 268: Gió mưa ập đến (1)




Dứt lời, Bùi Oánh đứng lên hướng Kinh Nương làm thi lễ thật thấp.

Kinh Nương trầm mặc, mặc dù nàng có một nửa huyết thống người Hán, tuy rằng đã sống nhiều năm tại Trường An, nhưng tận xương tủy thì nàng vẫn là Hồ Cơ với cá tính nói thẳng tuột. Cho tới bây giờ nàng cũng không cho rằng nữ nhân đã gả cho người nhất định phải ru rú trong nhà, lại cũng không thể có sự nghiệp của mình. Qua nhiều năm như vậy nàng từ một người Hồ Cơ bán rượu đi bước một trở thành chủ nhân một trong tam đại tửu lâu Trường An. Là một đại chưởng quỹ, nàng đã yêu sự nghiệp của mình thật sâu sắc. Cố nhiên, nàng hy vọng có thể thuộc sở hữu một người nào đó. Nhưng chuyện thuộc sở hữu này có điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng, Trương Hoán cũng từng đáp ứng điều này với nàng.

Nhưng hiện tại Bùi Oánh quyết đoán làm nàng đã không có lựa chọn, nàng sẽ chọn gả cho Trương Hoán mà từ bỏ sự nghiệp của mình sao? Không! Nếu quả thật là như vậy, nàng thà rằng gả cho một người dân bình thường, ít nhất nàng còn có tự do.

Chậm rãi, Kinh Nương ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng trở nên sáng ngời khác thường mà kiên quyết, nàng đem thiệp mời cầm trong tay xé thành mảnh vụn mỉm cười nói: “ Phu nhân, thật xin lỗi đã làm phiền cho ngươi. Chuyện này coi như chưa từng phát sinh.”

Bùi Oánh cũng cười, nàng thích nữ nhân như vậy, quyết đoán mà có lý trí. Nàng đứng lên, thành khẩn nói với Kinh Nương: “ Mặc dù chúng ta không thể trở thành tỷ muội, nhưng hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Ngươi có khó khăn gì liền cứ việc tới tìm ta, ta sẽ hết sức trợ giúp ngươi.”

Kinh Nương gật đầu, cũng có chút cảm khái mà nói: “ Trương Hoán có thể lấy cô làm vợ, thực sự là phúc khí của ngài. Ngươi yên tâm, ngày mai ta muốn đi Tửu Tuyền một chuyến, ta muốn ở nơi này khai trương một phân điếm. Ít nhất một hai tháng cũng không ở Trường An, chỗ Trương Hoán ta sẽ lưu một phong thơ cho hắn, sẽ không nói đến cô đâu.”

Giải quyết xong chuyện Kinh Nương, tâm tình Bùi Oánh rốt cục thả lỏng. Nàng thấy thời gian đã không còn sớm liền lên xe ngựa vội vã chạy về phủ. Nàng vẫn còn có rất nhiều chuyện cần làm. Cần chuẩn bị các thứ cho năm mới, phát hồng bao cho người hầu trong phủ. Lại còn phải thay Trương Hoán chuẩn bị lễ vật đưa đến Lũng Hữu, đưa đến tận nhà đám quan viên thủ hạ của hắn để thăm hỏi năm mới. Còn có bà mẹ chồng nàng một hai ngày nữa sẽ vào kinh, ở trong phủ nàng đơn giản phải bố trí một gian phòng cầu nguyện phù hợp. Đủ các loại việc nàng đều phải quan tâm. Làm một người vợ thật khó khăn, làm một người vợ có trợ giúp cho chồng càng khó, từ xưa tới nay đều là như thế.

Hai ngày này, khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong quán trà quán rượu ở Trường An đều ở lan truyền cùng một tin tức, Sóc Phương Lý Chánh tự mình đi theo con đường của Chu Thử cát cứ một phương khiến cho mấy ngày cuối cùng của năm Tuyên Nhân thứ sáu trở nên không yên tĩnh. Ngay khi tin Lý Chánh có thể tạo phản hãy còn chưa lắng xuống thì một sự kiện trọng đại chân thật, rất nhiều người đều chính mắt trông thấy lại lần nữa bộc phát trên phố Trường An. Hai đại quyền thần đương triều Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang không ngờ ở trên đường công nhiên xảy ra xung đột đổ máu, tử thương gần trăm người. Cái án Thôi Hùng giết vợ chợt thăng cấp, tuy nhiên chuyện cũng không dừng ở đây. Sau khi Thiên Ngưu Vệ khống chế tình hình được một lúc lâu thì Thôi Khánh Công giận dữ mang theo con mình rời khỏi Trường An. Lại cũng công khai phát ngôn bừa bãi, sẽ khiến cho Vương gia đoạn tử tuyệt tôn. Một loại đầu mối bất an bắt đầu lén lút lan truyền trong không trung Trường An làm cho năm Tuyên Nhân thứ bảy sắp sửa đến có lẽ sẽ là một năm rối ren mà không yên tĩnh nổi.

Trước phủ Bùi Tuấn, con thứ của Bùi Tuấn là Bùi Minh Diệu tiễn Vương Ngang ra khỏi phủ. Bùi Minh Diệu ước ba mươi tuổi, cùng đại ca Bùi Minh Khải có ngoại hình không hay thì hoàn toàn trái ngược. Vóc người hắn dong dỏng cao, tướng mạo tuấn tú, hơn nữa là đối nhân nhân xử thế thập phần khôn khéo. Chỉ làm Cấp Sự Trung chức vị không cao, nhưng quyền lực lại thật lớn. Hắn biết rõ đạo lí đối nhân xử thế hành sự thập phần khiêm tốn, cũng không có bởi vì mình cầm quyền cao mà kiêu ngạo, cũng không có bởi vì chính mình là người thừa kế Bùi gia Gia chủ mà ngang ngược.

Hắn đỡ Vương Ngang xuống bậc thang rồi thở dài một hơi mà nói: “ Vương thế thúc, thực sự không phải là Gia chủ không muốn chặn lại cha con Thôi Khánh Công, mà là sợ ném chuột vở bình quí. Hắn ở ngoài thành có hai ngàn tinh kỵ không nói, gia phụ càng lo lắng hắn ở Hoài Bắc có hai mươi vạn đại quân mà không khống chế được, do đó sinh ra càng nhiều quân phiệt. Thế thúc, mong hiểu rõ gia phụ khó xử đi!” Vương Ngang hiển nhiên đối với sự giải thích của Bùi Minh Diệu không quá vừa lòng. Hoành phi treo trước cửa lớn phủ Vương gia lão chính là bị Thôi Khánh Công bắn một mũi tên, nhục nhã như thế vô cùng mà bảo lão nhẫn nhịn là có thể tính. Hơn nữa Thôi Khánh Công trở về tất nhiên sẽ điều binh đối phó với Vương gia, nguy cơ như vậy mà Bùi Tuấn lại không đề cập tới một chữ, lại lấy cớ có bệnh tại thân để không chịu gặp lão. Vương Ngang chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt băng giá. Mặt lão sa sầm lạnh lùng nói: “ Nếu Bùi Tướng quốc chỉ chịu suy nghĩ vì Thôi Khánh Công, vậy nguy cơ Tương Dương chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết. Hãy chuyển cáo cho Bùi Tướng quốc, ta cũng muốn chạy về Tương Dương bố trí. Triều hội năm mới thứ cho ta cũng không thể tham gia.”

Bùi Minh Diệu kinh hãi, hắn vội kéo tay Vương Ngang mà nói: “ Mong thế thúc nghĩ lại, gia phụ há có thể không suy nghĩ lợi ích của thế thúc, chuyện này hoàn toàn không thể xúc động.”

“ Suy nghĩ đến lợi ích của ta? Nhưng ta làm sao thấy được đều là Bùi Tướng quốc cố gắng kết thông gia mà quên đi chuyện hằn thù, xin lỗi! Ta phải đi.” Nói xong, Vương Ngang đẩy tay Bùi Minh Diệu ra rồi bước xuống bậc thang mà đi. Bùi Minh Diệu nhìn xe ngựa Vương Ngang đi xa, trong lòng không khỏi một hồi thở dài, đúng là nhà dột gặp mưa cả đêm!

Hắn vừa muốn về phủ, lại thấy bên cạnh có một người tuổi còn trẻ đang đứng trong tay cầm một phong thơ, xem ra có vẻ quen mặt nhưng nhất thời nhớ không nổi đã gặp ở nơi nào. Người tuổi trẻ tiến lên thi lễ “ Tại hạ Ngưu Tăng Nhụ là văn thư của Trương Thượng thư. Trương Thượng thư lệnh cho ta vội tới đưa cho Bùi tướng tống một phong thơ.”

Bùi Minh Diệu nghĩ ra mình đã gặp hắn. Lúc ở tại Môn Hạ Tỉnh, hắn tự mình đến đưa thư cho của Trương Hoán. Hắn vội vàng chắp tay cười nói: “ Nguyên lai là Ngưu hiền đệ, thật sự là khổ cực cho ngươi. Có điều là Bùi tướng quốc đang bệnh nằm tại giường, không nên gặp khách. Phong thư này ta sẽ giao hộ! Được không?”

Ngưu Tăng Nhụ thấy hắn khách khí, vội vàng đem thư giao cho hắn “ Không dám, thư ở chỗ này. Trương Thượng thư sợ có việc gấp, nhờ chuyển giao nhanh cho Tướng Quốc.”

Bùi Minh Diệu tiếp nhận tin, lại mỉm cười thi lễ với Ngưu Tăng Nhụ rồi xoay người liền vào trong cửa. Hắn vừa mới vào của thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, hắn khinh thường hừ một tiếng nhìn qua thư của Trương Hoán. Thư không dán kín, Bùi Minh Diệu rất tự nhiên rút thư ra rồi mở. Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có một câu nói: “ Lý Chánh đã tự mình giết Phó Sứ Tang Bình, mong chú ý. “

Bùi Minh Diệu mày mặt nhăn tít, hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán, đó là nói Lý Chánh đang muốn tạo phản. Chuyện này Trường An đã huyên náo xôn xao, cần gì phải hắn đến nói rõ?

Hơn nữa Bùi Tứ thúc buổi sáng đã nói rõ cho cha như vậy, đây có thể là Trương Hoán phát đi lời đồn muốn tìm cớ tiến quân Sóc Phương, hiện tại cha có ngàn vạn chuyện quan trọng đang đợi lại bất hạnh bị bệnh, làm sao có thể đem chuyện này nói ra nữa cho thêm phiền, Trương Hoán còn ngại thêm mắm thêm muối không đủ sao? Bùi Minh Diệu cười lạnh một tiếng, xé thư của Trương Hoán thành hai nửa, tiện tay vò lại rồi ném vào góc tường mà bước nhanh đến phòng của cha. Nhưng hắn vừa mới đi thì một người mặc áo trường bào xám nhanh chóng từ sau phòng đi ra nhặt thư lên rồi khập khiễng đi.

Ước chừng là từ bắt đầu tối ngày hôm qua Bùi Tuấn liền ngã bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Lúc trước giữa ban ngày Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang trên đường sống mái với nhau hoàn toàn xé toạc tấm màn quyền lực yếu ớt của lão. Sau đó lão lại trơ mắt nhìn Thôi Khánh Công mang theo con mình rời khỏi Trường A. Mấy ngày nay, triều đình vắng tanh chính là dùng một loại phương thức khác cười nhạo uy quyền của lão. Không chỉ có là từ tam phẩm, cơ hồ là quan viên ngũ phẩm đều về nhà mấy ngày trước hạn đón năm mới, cũng bao gồm đông đảo người trong Bùi đảng. Bọn họ không chỉ có là lười biếng đối với công vụ, hơn nữa còn biểu hiện sự bất mãn đối với độc tài quyền to của Bùi Tuấn. Pháp luật không đòi hòi mọi người, đối mặt hoạt động của triều đình đình trệ thì Bùi Tuấn bó tay không cách giải. Đối diện đại quân Giang Hoài huy đông khác thường, Bùi Tuấn ngoại trừ cảnh cáo thì cũng chỉ còn cảnh cáo. Trong cảnh nội lo ngoại khốn dày vò, Bùi Tuấn rốt cục ngã bệnh.

Trong phòng rất an tĩnh, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Bùi Tuấn mệt mỏi nằm ở trên giường , gương mặt hõm sâu, hai mắt nhắm nghiền. Những ngày này lão một mực suy nghĩ nguyên nhân lộn xộn xuất hiện trong triều, tựa hồ tất cả mọi người đều phản đối lão một mình nắm quyền to. Quyền lực tập trung vào mình tịnh không có gì sai. Mấy trăm năm, mấy ngàn năm qua thì quyền lực đều luôn luôn tập trung trong tay một số ít người. Vậy thì tại sao truyền thống chính trị mấy trăm năm đến lượt lão thì xuất hiện tình thế tràn ngập nguy cơ?

Phải nói lão biết rõ vấn đề sinh ra ở nơi nào, nói nguồn gốc thì là vấn đề phân chia quyền lực. Hoàng quyền, các ích lợi tập đoàn, ích lợi địa phương, ích lợi triều đình, khi những ích lợi dồi dào đó bị mất đi thế thăng bằng thì các loại mâu thuẫn cùng nguy cơ ẩn náu liền chợt bùng phát.

“ Cha!” Bên cạnh truyền đến tiếng của Bùi Minh Diệu cắt đứt suy nghĩ của Bùi Tuấn, lão hơi mở mắt ra hỏi: “ Hắn đi rồi sao?”

“ Đi, nhưng hắn tuyên bố nếu như cha không bắt giam Thôi Khánh Công, hắn liền lập tức quay về Tương Dương.”

“ Không biết đại cục, ngu xuẩn!” Bùi Tuấn mở mắt ra cúi đầu mắng một tiếng, từ trước Trương Nhược Hạo đã từng nói qua cho lão, Vương Ngang người này là một con chó giữ nhà. Hắn cả ngày đăm chiêu suy nghĩ làm như thế nào bảo đảm ruộng đất nhà hắn, chưa bao giờ lo lắng vì đại cục như thế nào. Bây giờ nhìn lại chứng thật là như vậy, chính mình vì hắn bình ổn sự náo loạn của Thôi Khánh Công. Hắn không những không biết cảm kích, ngược lại càng tệ hại hơn là đến bức bách chính mình.

“ Con có nói cho hắn, một khi Thôi Khánh Công gặp chuyện không may thì tình hình Giang Hoài sẽ lập tức chuyển biến xấu? Còn nữa ta đóng tám vạn quân ở Nam Dương chính là vì phòng ngừa Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương. Hắn không biết sao?”

“ Con nói cho hắn, nhưng hắn bị lo toan kích động, căn bản là nghe không vào.” Chần chờ một phen, Bùi Minh Diệu lại dè dặt hỏi: “ Cha, con có một ý nghĩ, không biết cha có bằng lòng nghe hay không?”

Bùi Tuấn liếc mắt nhìn hắn rồi nói không vui: “ Ngươi không phải luôn luôn tự xưng là có thể chuyên quyền đại sự sao? Sao hiện tại lại ấp a ấp úng .”

“ Vâng! Con đang suy nghĩ, kỳ thật đem Thôi Khánh Công giam lại thậm chí giết đi cũng chưa chắc không thể được. Cho dù thủ hạ của hắn đều tự tạo phản thì cũng là lực lượng phân tán. Chúng ta có khả năng đánh bại từng toán, dứt khoát một lần giải quyết khối nhọt Giang Hoài này, chẳng phải là nhất lao vĩnh dật?”

“ Vậy còn Lý Hi Liệt, Lý Hoài Quang thì sao? Cũng định đánh bại từng tên sao? Thủ hạ Thôi Khánh Công tạo phản. Con có bao nhiêu phần nắm chắc tiêu diệt toàn bộ. Con có thể hiểu rõ tình trạng binh lực của hắn, Đại tướng thuộc hạ ai nắm giữ bao nhiêu binh, con hiểu rõ đến đâu? Nếu như Giang Hoài bị loạn lạc binh đao thì nó có ý nghĩa như thế nào đối với Đại Đường chúng ta” Bùi Tuấn càng nói càng có điểm kích động, lão ngồi thẳng người nhìn chăm chú Bùi Minh Diệu cất tiếng nghiêm túc: “ Nếu như đem bọn họ giết chết là có thể giải quyết vấn đề, ta đây vì sao không giết luôn Trương Hoán? Không giết sạch Chu Thử! Con cũng đã biết trong triều túng quẫn, có thể điều động được bao nhiêu quân đội. Bùi Cấp Sự Trung. Chuyện không phải đơn giản như con tưởng vậy!”

Phụ thân nghiêm nghị làm Bùi Minh Diệu sợ đến quỳ rạp xuống đất, hắn liên tục dập đầu.” Con biết sai, mong cha bớt giận, mong cha giữ gìn sức khỏe!”

Ngực Bùi Tuấn phập phồng kịch liệt, lão lắc đầu thất vọng nhìn Bùi Minh Diệu. Lão cũng không yêu cầu con mình có thể suy nghĩ đại cục mọi chuyện giống như bản thân, mấu chốt là nó không có lòng chăm lo cho dân chúng. Sau thời loạn An Lộc Sơn thì Đại Đường suy nhược tới cực điểm, khó khăn lắm mới trải qua mười mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực quốc gia bắt đầu từ từ khôi phục. Nhất là vùng Giang Hoài vốn là nền tảng tiền lương của triều đình, gắn bó với sự sinh tồn của cả Đại Đường. Thôi Khánh Công mặc dù ngang ngược, nhưng hắn dù sao cũng là xuất thân thế gia, nhiều nhất là muốn xưng vương một phương mà không có dã tâm thôn tính Đại Đường, cũng không có đuổi quan lại địa phương, cát cứ nửa giang san. Nhưng các Đại tướng thuộc hạ của hắn đều là người bướng bỉnh kiêu ngạo, Chu Lễ ở Tiếu Huyền, Điền Minh Chân ở Hứa Xương, Dương Hạo ở Vũ Dương, Mã Đại Duy ở Phù Ly, người nào mà không có trong tay mấy vạn quân đội, dã tâm bừng bừng muốn noi theo Lý Hoài Quang, Lý Hi Liệt.

Một khi Thôi Khánh Công gặp chuyện không may, liền đem có vô số Chu Thử nhảy ra, khi đó không chỉ có là Giang Hoài chịu ngập đầu tai ương, đối với cả Đại Đường cũng là đả kích trí mạng.

“ Con đi đi! Ta muốn nghỉ ngơi .” Bùi Tuấn mệt mỏi phất phất tay hạ lệnh cho con đi ra ngoài.

Bùi Minh Diệu không dám nói thêm cái gì, đứng lên lén lút đi, Bùi Tuấn nhắm hai mắt lại cũng không muốn suy nghĩ gì. Sắc trời dần dần đen lại rất nhanh, trong phòng trở nên thập phần hôn ám. Đột nhiên, Bùi Tuấn lại bị một tiếng bước chân rất nhỏ đánh thức , không phải là thị thiếp đến đốt đèn.

“ Ta không phải đã nói với con là không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi sao?”

“ Cha, là con. Con có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo cho cha.” Đây là giọng của con trưởng Bùi Minh Khải.

Bóng đêm dần dần bao phủ thành Trường An, khi cách năm mới gần một ngày liền phảng phất sự yên lặng đặc biệt trước cơn bão thì đúng vào đêm trước năm mới, ban đêm Trường An lại trở nên yên tĩnh. Đã không có sự ồn ào náo động náo nhiệt mấy ngày trước đây. Ở cách phía tây Trường An một dặm càng thêm vắng lạnh. Đại bộ phận các nhà đã chuẩn bị hàng tết đầy đủ, tới người ra đường đi dạo phố trở nên ít lại càng ít. Không ít cửa hàng cũng định đóng cửa kiểm kê thật sớm, bắt đầu tính toán một năm thu hoạch.

Ở cổng lớn phía tây có một quán rượu tên là quán rượu Tần Lĩnh. Về quy mô có thể xem nó là loại hạng trung, nhưng thị hiếu quán rượu này cũng rất tốt. Mỗi ngày có rất nhiều kẻ đến người đi, không ít đều là thương nhân từ phía tây. Đúng là bởi vì các thương nhân đối với các loại tin tức có sự chú ý đặc biệt khiến cho quán rượu Tần Lĩnh này của thành Trường An nổi danh là nơi tập hợp và phát tán tin tức.

Khách nhân càng ngày càng ít, quán rượu Tần Lĩnh cũng chuẩn bị đóng cửa. Mười mấy người hầu mệt mỏi quét dọn lại quán, trong miệng còn than thở điều gì?

“ Mỗi ngày làm được mệt chết mới cho chút tiền công như vậy, ta đi làm công nhật cho người ta mà không chỉ thế này!”

“ Đúng, nghe nói quán rượu khác cuối năm đều phát hồng bao, chúng ta ở đây ngay cả bóng dáng cũng không thấy, thật sự là quá mức keo kiệt.”

“ Làm xong sớm còn nghỉ ngơi sớm, có cái gì mà phàn nàn!” Chưởng quỹ bị bọn hầu bàn than thở đến mấy lần đều tính toán sai, hắn quyết định dừng bút rồi không vui gì răn dạy mọi người: “ Ở chỗ này làm thì ít nhất không đói, không phát hiện giá gạo lại tăng hai mươi văn sao?”

Đám hầu bàn thấy chưởng quỹ lên tiếng thì cũng không dám nói gì nữa, quét dọn xong quán rượu đều tự tản mát. chưởng quỹ vừa muốn đóng cửa lại đột nhiên phát hiện ở góc tường có một người ẩn núp. Hắn vừa nhìn ký lại thì cũng là một người hầu trong quán, sáng sớm đến giờ liền không có tới, chính mình tìm hắn khắp nơi mà không thấy.

“ Đơn Nhị Lang! Ngươi đang làm trò quỷ gì vậy.” Chưởng quỹ xông đến kéo lổ tai hắn, lôi hắn vào trong quán. Đang muốn hung tợn răn dạy cho hắn biết điều thì lại thấy hắn toàn thân dính cỏ khô, trên người còn có vết máu. Chưởng quỹ nhất thời bị hăm dọa sợ mất mật “ Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!”

Tên người làm thuê này gọi là Đơn Nhị Lang, hắn căng thẳng nhìn mọi nơi rồi vội vàng nói nhỏ: “ Ngươi cũng đừng hỏi, có thể đem tiền công tháng này chi cho ta, có người muốn giết ta.”

“ Giết ngươi!” Mặt chưởng thoắt trở nên trắng bệch. Giờ khắc này gã làm thuê trước mắt lập tức trở thành ôn thần, hắn cũng không dám hỏi nhiều bèn lấy vài quan tiền nhét vào trong tay của hắn, liên tục thúc giục “ Cũng thừa ra không ít, ngươi mau đi nhanh!”

Đơn Nhị Lang cám ơn một tiếng, giống như một con chuột già nép sát chân tường chạy đi ra ngoài. Đơn Nhị Lang là người Thành Đô, đầu năm đến Trường An đi làm. Bởi vì hắn có mồm mép lưu loát mà được nhận vào quán rượu Tần Lĩnh. Thời gian ban đầu vốn cũng làm bình thường. Nhưng mấy hôm trước giữa trưa có hai người tìm đến hắn, bảo hắn phát tán một số tin tức, chi phí là ba quan tiền. Đơn Nhị Lang ham món lợi nhỏ liền đáp ứng rồi ra sức truyền bá tin tức Lý Chánh đã muốn tạo phản.

Không ngờ buổi tối lúc nhận tiền thì hắn bỗng nhiên nhận ra trong đó có một người vốn là đầy tớ trong phủ Thục Vương. Nơi xa gặp cố nhân nên hắn liền hồ đồ lại muốn cùng đối phương nhận đồng hương, kết quả dẫn đến họa sát thân.

Hắn đã trúng một đao, nhưng cuối cùng phản ứng cũng nhanh bèn nhảy sông chạy thoát. Sợ hãi một ngày thấy ở Trường An không nổi nữa nên hắn quyết định về Thành Đô liền chạy đến quán rượu lấy tiền công. Ngoài ra hắn còn muốn đi lấy chỗ tiền tích cóp nửa năm của hắn gần hai mươi quan tiền.

Đơn Nhị Lang sẽ ngụ ở phụ cận quán rượu, hắn thuê một gian nhà trệt, từ quán rượu đi tới đó chỉ hai dặm đường liền đến.

Cửa nhà đã đóng, ông chủ tựa hồ đã ngủ, cửa sổ hoàn toàn đen nhánh. Đơn Nhị Lang không dám gọi cửa, hắn leo tường vào sân. Trong sân thập phần yên tĩnh, con chó mọi ngày vẫn sủa ông ổng cũng không có tiến lên nghênh đón hắn. Da đầu hắn ngứa ngáy ngồi thu lu tại góc tường cũng không dám có một cử động nào, ánh mắt nhìn chăm chú cửa gian phòng của mình. Ước chừng qua một khắc mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Mặc dù cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng hai mươi quan tiền mồ hôi nước mắt hắn cũng không muốn từ bỏ, nên một lát sau khi không có động tĩnh thì Đơn Nhị Lang rốt cục cố lấy dũng khí từ từ nhằm hướng cửa phòng bò đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.