Danh Môn

Chương 270: Q.3 - Chương 270: Gió mưa ập đến (3)




Trầm mặc một lúc lâu, Bùi Tuấn rốt cục chậm rãi nói: “ Thái Hậu đã tín nhiệm Bùi mỗ như vậy, Bùi mỗ lại há có thể vô ý trong hành sự. Tin đồn trong phố phường nổi lên bốn phía, cũng không có thể mãi chỉ là đồn. Lúc này lấy sự thật làm trọng, tối ngày hôm trước thần đã lệnh cho Bùi Y trong đêm ra khỏi thành đi Sóc Phương điều tra tình hình. Mong Thái Hậu chờ cho mấy ngày.”

“ Tốt lắm, ai gia sẽ ngồi chờ tin tức của Tướng Quốc.” Dứt lời, Thôi Tiểu Phù đứng dậy cười nói: “ Hy vọng Tướng Quốc sẽ bình phục sớm hơn. Buổi thiết triều năm mới còn cần Tướng Quốc !”

“ Thái Hậu chậm đã.”

Bùi Tuấn đột nhiên gọi Thôi Tiểu Phù lại, lão từ bên cạnh lấy ra một quyển tấu chương đưa cho Thôi Tiểu Phù rồi nói: “ Đây là bản dự thảo hơi chỉnh sửa về pháp luật tập ấm . Trình Thái Hậu ngự lãm trước!”

Loan giá của Thôi Tiểu Phù chậm rãi đi trên đường Chu Tước. Tại hai bên đường đứng đầy dân chúng nhường đường , phía trước loan giá có kỵ binh mở đường, phía sau có thị vệ chặn hậu. Hai bên đao kích thành rừng giống như mây đen. Bên trong xe, Thôi Tiểu Phù hứng thú dạt dào lật xem tấu chương Bùi Tuấn cho nàng. Vẻ vui thích trong mắt cho thấy không bỏ sót đoạn nào. Tấu chương là do Lại Bộ phác thảo, nội dung rất đơn giản, chính là muốn hạn chế số lượng con cháu thế gia vào triều làm quan. Nhường danh sách dôi ra cho những người thi đậu khoa cử tiến sĩ. Nguyên nhân làm cho Thôi Tiểu Phù hưng phấn không ở chỗ nội dung tấu chương,mà ở việc Bùi Tuấn đem tấu chương đưa trước cho nàng ngự lãm. Đây cũng không phải ngẫu nhiên, do cục diện loạn lạc trong triều cùng dưới áp lực mà Bùi Tuấn lần này đã đánh dấu phương hướng có ý nghĩa trọng đại. Lão có ý đem một bộ phận quyền lực giao cho nàng, rốt cục lão đã nhượng bộ .

Thôi Tiểu Phù cao hứng cơ hồ muốn cười to. Sáu năm, kiếp sống sáu năm không có quyền bắt đầu có thể xoay chuyển, nàng sẽ lại được nhưng gì thơm ngon nhất trên đời. Nàng xuyên qua cửa sổ xe nhìn lên bầu trời. Trời trong xanh như vậy, ánh mặt trời rạng rỡ như vậy, nàng vội vàng nhặt gương đồng lên, cẩn thận tỉ mỉ xem dung nhan của mình. Lông mày đen nhánh, sắc mặt hồng hào tinh tế, trong gương chính là mẫu nghi thiên hạ Thái Hậu sao? Giờ khắc này Thôi Tiểu Phù hốt nhiên cảm giác được lại về tuổi đôi mươi của mình.

Loan giá lượn qua một khúc quanh, phía trước chính là Đại Minh Cung. Thôi Tiểu Phù đã dần dần từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, nàng cảm giác được chính mình có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng đầu mối rối rắm cũng không biết ra tay từ đâu. Đột nhiên, nàng qua khe hở màn xe thấy được một thị vệ vóc người cao ráo, đúng là thiếp thân thị vệ Dương Thanh Nhất của nàng. Hắn nhìn quanh hai bên, đắc ý dào dạt, khắp nơi biểu hiện như mình không giống người thường. Sắc mặt Thôi Tiểu Phù lập tức tối sầm, trong mắt hiện lên sát khí. Sự tồn tại cảu người này thật sự có hại cho danh thanh của mình.

Nàng lập tức quay đầu lại sang đại hoạn quan Phùng Ân phía sau mà dặn dò vài câu. Phùng Ân hung hăng liếc mắt nhìn Dương Thanh Nhất rồi chậm rãi gật đầu, lặng lẽ đi xuống .

Lúc này, ngoài của sổ xe có người bẩm báo, “ Thái Hậu, Lạc vương có việc gấp cầu kiến!”

Lạc vương cũng là cha nuôi của hoàng đế Lý Cầu. Từ sau khi Thôi Tiểu Phù chính thức tỏ thái độ không chấp nhận Trương Hoán quay về hoàng tộc, Lý Cầu liền trở thành người ủng hộ kiên định của Thôi Tiểu Phù. Trong Lý thị hoàng tộc , hắn có địa vị cực cao, thái độ dứt khoát của hắn đã lôi kéo một nhóm lớn Lý thị tôn thất ủng hộ đối với Thôi Tiểu Phù. Đồng thời Thôi Tiểu Phù cũng thập phần coi trọng quan hệ cùng Lý Cầu. Nghe hắn có việc gấp cần cầu kiến, Thôi Tiểu Phù lập tức hạ lệnh “ Đình giá!”

Loan giá dừng lại trước cửa Đại Minh Cung. Chỉ chốc lát, Lý Cầu được mang lại đây, ở phía sau hắn cách đó không xa còn có một người đi theo. Hắn hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc kiểu văn sĩ. Hắn chắp tay đứng ở trong đám thị vệ nên hiện ra sự phong nhã không tầm thường.

“ Vương gia có chuyện gì muốn gặp ai gia?” Thôi Tiểu Phù dựa vào trên cửa sổ cười hỏi.

Lý Cầu không có trực tiếp trả lời, mà là nhìn sang hai bên ,ý bảo trước hết cho tả hữu lui ra. Thôi Tiểu Phù cười “ Vương gia không cần lo lắng, những người này là tâm phúc của ai gia . Cứ nói đừng ngại.”

“ Thái Hậu, Thôi Khánh Công phái người tìm đến vi thần, hy vọng vi thần đem người dẫn tiến cho Thái Hậu, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Thôi Tiểu Phù nhìn ra xa về phía văn sĩ rồi liếc liếc mắt hỏi: “ Là hắn sao?”

“ Đúng! Hắn là Mã Tư Nghi, là phụ tá cao nhất của Thôi Khánh Công.”

“ Ai gia đã biết.” Thôi Tiểu Phù gật đầu, căn dặn tả hữu: “ Ban thưởng hắn bạch y, gặp ở Lân Đức Điện.”

Đêm trừ tịch dạ, trước cửa từng nhà treo đầy đèn lồng ăn mừng khiến bên trong thành Trường An được chiếu sáng như ban ngày. Phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi có thể nghe thấy bên trong cửa sổ nhà người ta vọng ra tiếng hoan hô truyện cười. Vào ngày này, con cháu các gia tộc đều từ trời nam biển bắc chạy về để hưởng thụ niềm vui cả nhà đoàn tụ.

Cửa Minh Đức có vẻ náo nhiệt, không ít người dẫn cả nhà từ ngoài thành vào thành đến tửu lâu ăn cơm. Lại cũng có người ra khỏi thành về nhà, kẻ đến người đi như nước chảy.

Bọn lính đang phiên canh cũng không quá cảnh giác đang hát a a tụ chung một chỗ nói chuyện phiếm, ước mơ chuyện cưới hỏi năm sau. Đột nhiên, vài thớt chiến mã nhanh như chớp từ phương xa điên cuồng mà đến. Tiếng vó ngựa như sấm kéo theo bụi vàng cuồn cuộn.

Cửa thành liền đại loạn, mọi người vội vàng né sang hai bên trốn tránh mà gọi vợ giục con. Hỏng, binh lính canh cổng giận dữ, nhao nhao rút đao tiến lên cản đường.

“ Tin hỏa tốc tám trăm dặm khẩn cấp!” Không đợi binh lính tiến lên, vài thớt chiến mã như một cơn gió lốc chạy ào vào bên trong thành Trường An.

Hôm nay, bệnh tình Bùi Tuấn có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù không khỏi hẳn nhưng đã có thể xuống giường đi vài bước. Trên dưới Bùi phủ đang bận rộn với bữa cơm tất niên trừ tịch. Mắt thấy sắp đến lúc ăn cơm, bắt đầu có gia nhân đến các phòng đi thúc giục mọi người chuẩn bị tới dùng cơm.

Giờ phút này Bùi Tuấn vẫn còn trong thư phòng lật xem tấu chương. Mấy ngày không vào triều nên còn đọng lại không ít công văn quan trọng, nhất là khoa cử mùng năm tháng giêng, quan chủ khảo cuối cùng vần còn chưa xác định. Vốn định để cho Lễ Bộ Tả Thị Lang Nguyên Tái làm chủ khảo, nhưng sau khi Nguyên Tái bị liên đới đến gian lận khoa cử năm ngoái bị bãi quan thì quan tân chủ khảo sẽ được định ra. Lẽ ra Lễ bộ Tả Thị Lang không được làm thì đương nhiên do Lễ bộ Hữu Thị Lang tiếp nhận. Nhưng Hữu Thị Lang Lý Bình cũng không phải xuất thân khoa cử. Nếu để hắn chủ trì khoa khảo, chỉ sợ có vẻ không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Tuấn đành quyết định để Quốc tử giám Tế Tửu Đỗ Á làm chủ trì.

Bùi Tuấn phê vào tại tấu chương của Lễ bộ về khoa cử hai chữ Đỗ Á rồi đem đặt ở một bên, chuẩn bị cho người đưa vào cung trong đêm trình Thôi Tiểu Phù ngự phê.

Hắn lại lấy ra một quyển, cũng là Trương Hoán đề cử Trương Duyên Thưởng tiếp nhận chức Ngự Sử Trung Thừa thay cho Liêu Huy. Bùi Tuấn cười cười không chút do dự ghi mấy chữ phê chuẩn lên tấu trình. Tấu chương này lão cũng không chuẩn bị chuyển lên Thôi Tiểu Phù, mà là trực tiếp một phê chuyển Lại Bộ. Trước khi Triều hội năm mới định ra quy củ chánh thức thì tất cả đều còn có thể án như lệ cũ mà xử lý.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng của lão quản gia “ Lão gia. Tất cả mọi người đến đông đủ đang chờ một mình lão gia.”

“ Ta đã biết!” Bùi Tuấn hạ bút, sai người đem vài quyển tấu trình trong đêm đi đưa vào cung. Sau khi thu thập qua trên bàn thì lão đứng lên, hai đứa thị thiếp bên cạnh khẩn cấp bước lên phía trước đến dìu lão. Bùi Tuấn lại nhẹ nhàng khoát tay áo cười nói: “ Không cần, ta đã khá rồi.”

Đi qua sân, Bùi Tuấn tới trước chính đường. Bên trong đã vô cùng náo nhiệt, mấy đứa cháu chắt đang chơi đùa đuổi bắt với nhau, trong lòng Bùi Tuấn nổi lên một cảm xúc ấm áp. Hơn hai tháng qua lão luôn luôn chịu áp lực. Chỉ có lúc này mới cảm thấy thực sự khoan khoái.

Ngay vào lúc lão vừa muốn bước lên bậc thang thì từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến mấy tràng cãi lộn: “ Đây là việc cấp tốc, để lỡ đại sự thì ngươi có khả năng không chịu nổi trách nhiệm!” “ Chuyện gì?” Bùi Tuấn dừng bước.

Chỉ chốc lát một vị Giáo úy báo tin được đưa vào. Hắn quỳ một gối xuống mà lớn tiếng nói: “ Khởi bẩm Tướng Quốc,từ Duyên An truyền đến tin tức, Trung Thư Thị Lang Bùi Y vừa mới qua Hoàng Hà không rõ bị quân đội của ai tập kích. Hơn năm trăm quân hộ vệ toàn quân hầu như bị diệt, Bùi thị lang cũng không may bị hại!”

“ Tam đệ” Trước mắt Bùi Tuấn tối sầm, thân hình lão lảo đảo mềm nhũn ngã xuống đất ngất đi.

“ Tướng Quốc! Lão gia!” Trong phủ hoàn toàn rối loạn, mọi người ba chân bốn cẳng đem Bùi Tuấn vào trong phòng. Mọi người trong nhà vội vàng đi thỉnh ngự y, mấy đứa con vội vàng ấn huyệt nhân trung cho cha, cởi đai áo. Một lát sau, Bùi Tuấn từ từ tỉnh lại.

“ Giúp ta ngồi dậy!” Mấy đứa con vội vàng hai bên đỡ lão lên, Bùi Tuấn ngây người nhìn vách tường hồi lâu rồi thở dài một tiếng. Cuối cùng không có có thể ngăn cản Lý Chính. Bùi Y bị giết cũng có nghĩa Lý Chính đã chính thức cầm binh tự lập .

Lão tiếp nhận tin cấp báo, lại đọc qua rồi đem nó đưa cho Bùi Minh Khải “ Ngươi đi một chuyến đến phủ Trương Hoán, nói hắn cần phải lấy đại cục làm trọng.”

Giờ phút này, trong phủ Trương Hoán cũng đang náo nhiệt phi thường. Gần trăm kẻ hầu người hạ đều được chủ mẫu cho hồng bao hậu hĩnh. Không chỉ có người hầu, gần năm nghìn binh lính Tây Lương đóng quân bên cạnh phủ Trương Hoán cùng với trong quân doanh ở ngoài thành cũng đang vui vẻ đêm trừ tịch. Mỗi người đều được nhận mười quan tiền phần thưởng đặc biệt, vậy là cùng lúc tất cả đều đại hoan hỉ.

Hôm nay chủ tớ Trương phủ cùng vui vẻ, gần trăm người nhà cùng ba trăm thân binh đoàn tụ một nơi, trong phủ bày ra vài chục bàn tiệc đứng, núi thịt biển rượu, có đủ mọi thứ các loại món ăn mỹ vị quý và lạ. Tiếng nói cười ồn ào náo động tràn đầy không khí vui mừng, mọi người cùng tiến biệt năm cũ sắp qua đi.

Mà Trương Hoán cùng mọi người trong nhà thì ngồi ở phòng có lò sưởi để hưởng niềm vui đoàn tụ hạnh phúc cả nhà. Trên một cái bàn lớn bày đầy hoa quả đầu mùa, sơn hào hải vị. Trước mặt mỗi người cũng có một chén đầy rượu bồ đào, bên cạnh bàn lớn còn có một cái bàn nhỏ, đây là mẹ Trương Hoán là Sở Vãn Lan đặc biệt lệnh xếp thêm cho đám thiết thân nha hoàn trong khi hầu hạ cũng có thể hưởng thụ niềm vui đêm trừ tịch.

Ngồi ở chủ vị chính là Sở Vãn Lan, giọng bà vẫn mềm mại, dung nhan vẫn mỹ lệ, nhưng năm tháng đã làm hai mái tóc mai của bà nhiễm những sợi chỉ bạc. Thấm thoắt con mình đã đến tuổi lập ngiệp, ở trong nhà lúc này Sở Vãn Lan có địa vị cao nhất. Nhưng lòng bà hoàn toàn tĩnh lặng, không can thiệp việc con dâu quản lý gia đình chỉ mỗi ngày đều sử dụng vào chỗ lư hương cùng kinh đạo. Vốn bà không định về Trường An, nhưng Bùi Oánh luôn khuyên bảo nên bà mới đáp ứng về Trường An cùng đoàn tụ với con cháu. Mắt thấy sự nghiệp của con trai đang thành, thê thiếp con cái cả sảnh đường, trong lòng Sở Vãn Lan cũng tràn ngập cảm xúc ấm áp.

Sư mẫu Dương Ngọc Nương của Trương Hoán thì ngồi bên cạnh bà. Bà cùng Sở Vãn Lan vẫn luôn có quan hệ thập phần tốt đẹp. Sau khi chồng cùng con trai bỏ mình, bà cũng theo bạn tốt xuất gia đi tu tìm kiếm nơi gửi gắm tinh thần. Hôm nay bà được Trương Hoán đặc biệt mời tới đoàn tụ cùng con gái. Con dâu bà bởi vì muốn làm bạn đọc sách của con nên lần này chưa cùng đến. Nhưng mà hôm nay ngồi đây ngoài con gái Bình Bình ra thì bà còn có một người thân, chính là thị thiếp của Trương Hoán - Dương Xuân Thủy. Bà là cô của Dương Xuân Thủy, đương nhiên Dương Ngọc Nương còn có một hy vọng xa vời, chính là Trương Hoán có thể lấy Bình Bình. Đây là tâm nguyện nhiều năm của bà và chồng. Tối hôm qua Bùi Oánh đã chính miệng nói qua chuyện này với bà, khiến cõi lòng bà vốn tuyệt vọng lại sinh ra một đường hy vọng.

Ngoại trừ hai vị trưởng bối ra, mấy người con cháu đều ngồi đối diện. Trương Hoán ngồi ở giữa, con trai Trương Kỳ quyến luyến dựa sát vào trong lòng hắn. Còn trên đùi hắn thì có đứa con khác ngồi, là con gái vừa mới một tuổi bốn tháng Trương Thu. Giờ phút này nó đang nghịch ngợm treo trên tay của cha mà lắc lư như đu dây!

Bùi Oánh ngồi ở bên phải Trương Hoán, một tay đỡ con gái sợ nó rớt xuống rồi lại quay đầu vừa nói cái gì cùng Thôi Ninh. Lẽ ra bên trái Trương Hoán hẳn là vợ thứ Thôi Ninh, nhưng hôm nay có điểm đặc biệt nên Bình Bình ngồi đó. Đây là mấy nữ nhân đặc biệt thu xếp, nhưng mà trong thời gian mười mấy năm thì hàng năm vào dịp bữa cơm trừ tịch Bình Bình từ nhỏ đến lớn đều là ngồi ở bên cạnh Trương Thập Bát. Do đó nàng cũng không có vẻ xấu hổ gì, nàng cũng không nhòm ngó tới Trương Hoán, chỉ để ý cùng Dương Xuân Thủy ở bên cạnh nói chuyện. Nàng vừa mới mới biết được, thì ra Dương Xuân Thủy không ngờ là chị em họ với mình.

“ Hoán nhi, con cứ nói nói mấy câu đi!” Sở Vãn Lan cười nói với Trương Hoán.

Mẹ đã có lệnh, Trương Hoán không dám cãi lời bèn giao con trai cho Bùi Oánh đứng lên. Hắn một tay ôm con gái, một tay giơ chén rượu lên cười nói: “ Hôm nay là lúc cả nhà đoàn tụ. Chúng ta cũng cả nhà đoàn viên chung một chỗ hưởng thụ niềm vui quây quần, ta hy vọng rồi sẽ có một ngày khắp thiên hạ tất cả gia đình đều gặp nhau đêm trừ tịch. Đây là mục tiêu mà ta phấn đấu. Vì một ngày đó, chúng ta cạn chén!”

“ Cạn chén!” Mọi người trên mặt đều tràn đầy nụ cười vui sướng, bọn họ nâng chén rượu đứng lên, chén rượu hạnh phúc trong không trung đồng loạt cụng vào nhau.

“ Thu Thu cũng muốn uống rượu!” Tiểu cô nương tha thiết mong chờ cũng vươn tay mà đòi.

Giọng nói non nớt của con gái làm Trương Hoán ngửa đầu cười to, mọi người cũng đồng loạt cười. Ở trong đêm trừ tịch này tiếng cười vui vẻ tràn ngập khắp căn phòng ấm áp.

“ Đô đốc! Đô đốc!” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gọi nhỏ, Trương Hoán đang cùng Bình Bình nói chuyện nên nhất thời không lưu ý. Bùi Oánh lại nghe thấy, nàng nhẹ nhàng đụng vào chân Trương Hoán liếc mắt cho hắn. Trương Hoán lúc này mới nghe thấy tiếng gọi nhỏ ngoài cửa, hắn đứng lên cười hướng mọi người gật đầu rồi bước nhanh đi ra khỏi buồng.

“ Có chuyện gì?”

“ Khởi bẩm đô đốc, Đại công tử Bùi gia nói có đại sự khẩn cấp nên cầu kiến, hiện tại đang ở phòng chờ của khách.”

Trương Hoán nao nao, Bùi Minh Khải rất biết lễ nghi, không có việc vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không vào đúng đêm trừ tịch - đêm 30 tới quấy rầy mình. Chẳng lẽ là, Trương Hoán cũng không suy nghĩ nhiều liền bước nhanh đi tới phòng khách. Vừa vào cửa, Bùi Minh Khải liền khẩn trương chào đón: “ Sóc Phương có đại sự xảy ra, phụ thân ta vì việc này bị ngất!”

“ Đừng nóng vội! Từ từ hãy nói, Sóc Phương có chuyện gì xảy ra?”

Bùi Minh Khải hít sâu một hơi rồi nói: “ Vừa mới nhận được tin báo, Bùi Y thúc tại quận Duyên An đã bị tập kích, thúc bất hạnh bị hại.”

Trương Hoán một lúc lâu không nói gì. Rất rõ ràng, Lý Chính đã tự lột mặt nạ, nếu hắn giết Bùi Y thì rất có thể là noi theo con đường của Chu Thử. Trước tiên phản loạn, sau đó bức triều đình thừa nhận sự thật cát cứ. Nhưng tình huống của hắn cùng Chu Thử ngay lúc đó không giống nhau. Chẳng lẽ hắn không sợ Bùi Tuấn xuất binh trực tiếp tiêu diệt hắn sao? Điểm này Trương Hoán quả thực không sao hiểu rõ.

Bùi Minh Khải thấy Trương Hoán trầm tư không nói, lại tiếp tục: “ Sau khi phụ thân tỉnh lại liền để cho ta tới tìm chú, hy vọng chú lấy đại cục làm trọng.”

Lấy đại cục làm trọng, những lời này nếu như ba ngày trước nói với Trương Hoán thì đó chính là hy vọng hắn không nên đục nước béo cò mà khiến tình thế đảo loạn. Nhưng hai ngày trước, sau khi Trương Hoán đã cùng Bùi Tuấn đạt thành hiệp nghị thì lấy đại cục làm trọng càng có ý nghĩa sâu sắc.

Nếu như Lý Chính đã tạo phản, Chu Thử cùng Thôi Khánh Công tất nhiên sẽ có hành động. Do đó để Trương Hoán theo dõi Chu Thử, Bùi Tuấn thì phụ trách kìm giữ Thôi Khánh Công cùng Lý Hi Liệt, không cho phép bọn họ tiến công Tương Dương. Cứ như vậy, hiển nhiên số lượng tám vạn quân ban đầu là không đủ, Bùi Tuấn liền tăng thêm năm vạn quân Hà Đông đến Hứa Xương. Còn như đối phó Lý Chính ở Sóc Phương đã đem quân tinh nhuệ Hà Bắc xuôi nam qua sông. Kiên quyết tiến hành trấn áp, nhất định không cho phép xuất hiện Chu Thử thứ hai.

Ý tứ của Bùi Tuấn thì Trương Hoán hiểu rõ, chính là hy vọng mình có thể đúng hẹn xuất binh Hán Trung để khống chế được tình thế Hán Trung. Hắn chậm rãi gật đầu. Chu Thao phát tán lời đồn có dụng ý chính là muốn bức Lý Chính tạo phản làm Bùi Tuấn không rảnh tay đối phó, khiến cho Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương tạo thành cục diện trai cò tranh nhau. Khi đó Chu Thử liền có khả năng thừa dịp phía sau lưng nhà Vương gia trống rỗng đột nhiên xuất binh chiếm lĩnh Tương Dương. Do đó thực hiện chiến lược di chuyển, không còn khống chế ở Hán Trung chật hẹp nữa. Phải nói, ý đồ của Chu Thao thật là tốt, chỉ tiếc hắn không biết, hai người Thôi Vương trở mặt thì người thực sự ở phía sau màn là ai?

Đáng tiếc! Một bước đi nhầm sẽ khiến cho Chu Thử vạn kiếp bất phục. Đùa với lửa, chắc chắn tự thiêu.

Trương Hoán cười nhạt đáp: “ Xin chuyển tới Bùi tướng quốc, Trương Hoán vì nước, vì bản thân mình sẽ không bàng quan đứng nhìn, mong ngài yên tâm!”

Trời còn chưa sáng, bầu trời đầy sao. Những chấm nhỏ trên bầu trời cười khẽ nháy mắt, gió lạnh không ngừng thổi qua ngọn cây phát ra tiếng kêu vù vù. Bên ngoài phòng ở hậu viện Trương phủ, Trương Hoán cung kính mà đứng cáo biệt mẹ mình.

“ Hôm nay ngày đầu tháng giêng mà con còn phải đi sao? Cũng không có thể ở cùng cả nhà thêm mấy ngày sao?” Từ trong phòng truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của mẹ.

“ Con cũng muốn ở cùng cả nhà năm mới. Nhưng tình thế đất nước nguy cấp. Con bất đắc dĩ phải lập tức quay về Lũng Hữu.”

Trong phòng lại trầm mặc không nói, một hồi lâu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng “ Con đi đi! Nam nhi đại trượng phu chớ chỉ nghĩ về việc nhà.”

“ Con xin đi, mong mẫu thân bảo trọng.”

Trương Hoán từ từ lùi ra khỏi viện. Ngoài cửa viện, chỉ thấy Bùi Oánh không biết khi nào đã đứng dưới sao trời, vóc người nhỏ xinh mà đầy đặn. Ánh sao sáng nhạt chiếu lên gương mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt mang theo một vẻ u oán. Chính mình đi lần này đã bỏ lại vợ con cả nhà, trong lòng Trương Hoán một hồi thương tiếc. Hắn bước lên thật dài ôm nàng vào trong lòng.

“ Sau này trong nhà cần em quan tâm nhiều hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.