“ Bổ nhiệm Lô Kỉ làm Lễ bộ Thượng Thư, cùng môn hạ Trung thư bàn chuyện, bách quan có ý kiến gì không?”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người đều nhớ lại lần trước Trương Phá Thiên được phong làm Lễ bộ Thượng thư, nhưng qua mấy tháng nay đã lại bị hạ chức đang ngồi trong đại điện này. Chức vụ tân Lễ bộ Thượng thư này làm cho người ta không thể không cảm khái sự đấu tranh quyền lực vô tình tàn khốc nơi quan trường. Ngồi giữa chúng quan, Trương Hoán len lén nhìn sang hướng Trương Phá Thiên, chỉ thấy ánh mắt ông ta rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có phản ứng gì, tựa hồ như chức vị Lễ bộ Thượng thư này không hề liên quan gì tới ông ta. Trương Hoán không khỏi thở dài, trái tim Trương Phá Thiên đã chết, như vậy nhiệm vụ chấn hưng Trương gia lại càng thêm xa vời. Lúc này Trương Phá Thiên chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Hoán, gật gật đầu rồi lập tức xoay người lại, không hề chú ý tới anh ta nữa.
Lô Kỉ đã nhận chức Lễ bộ Thượng thư hơn hai tháng nay nhưng hôm nay bất quá chỉ là một tuyên bố hoàn thành trình tự cuối cùng mà thôi. Đây là thay đổi cuối trong vấn đề Hà Đông xảy ra từ cuối mùa thu năm ngoái. Sự phân chia quyền lực đến đây được đặt một dấu chấm.
Bất quá các quan viên cẩn thận có thể phát hiện hôm nay có một sự thay đổi rất nhỏ trên triều. Vốn việc xác nhận do Lại bộ Thượng thư và Hữu tướng quân Thôi Viên tiến hành nhưng hôm nay lại đổi thành Lại bộ Thị Lang tuyên đọc. Nhìn qua như không có gì đặc biệt nhưng trong lòng các quan viên đều nghĩ đến một điều, đó là nếu chuyện thay đổi thành viên trong nội các do Lại bộ Thị Lang tuyên bố thì sau đó, việc tuyên bố bảy mươi bảy đệ tử danh gia vào quan trường sẽ do Thôi Viên tuyên bố. Nói như vậy chẳng phải là việc sau quan trọng hơn việc trước hay sao?
Hoặc nếu Thôi Viên cố ý đưa một người nào đó lên cao, có lẽ trong chuyện này còn có vấn đề. Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi ngờ. Không ai rõ Thôi Viên làm như vậy là có dụng ý gì.
Giờ phút này trận tranh đấu chính trị là giữa hai đại nhân vật. Hữu tướng Thôi Viên ngồi ở vị trí thứ nhất tiến hành các thủ tục. Cái ông ta thật sự quan tâm là những đệ tử thế gia được Lễ bộ Thị lang chọn vào chế độ quan trường mới.
“ Bổ nhiệm Lô Kỉ làm Lễ bộ Thượng Thư, cùng môn hạ Trung thư bàn chuyện, bách quan có ý kiến gì không?”
Thôi Ngụ nói xong ba lần, không thấy người nào phản đối liền đưa cuốn sổ cho Thôi Tiểu Phù. Thôi Tiểu Phù gật đầu nói: “ Ba lần tuyên bố đã xong, không có ai phản đối nên chính thức bổ nhiệm Lô ái khanh làm Lễ bộ Thượng thư.”
Lô Kỉ lập tức từ trong hàng người đi ra. Ông ta nguyên là thứ sử Thiểm Quận, tướng mạo xấu xí, mũi ưng mắt diều hâu nhưng năng lực lại rất tốt. Lần này Bùi Tuấn đề bạt ông ta làm Lễ bộ Thượng thư cũng không ai có dị nghị gì.
Ông ta bước nhanh tới trước bậc, quỳ xuống hành đại lễ tạ ơn: “ Thần khấu tạ ân điển của Thái hậu.”
“ Ái khanh miễn lễ!” Thôi Tiểu Phù khoát tay, liếc nhìn phía dưới điện một lượt, Lý Cầu hiểu ý, lập tức lại lần nữa cao giọng nói: “ Ba lần tuyên bố Lễ bộ Thượng thư đã xong, xin mời Hữu tướng tiếp tục tuyên bố các việc tiếp theo.”
Thôi Viên chậm rãi đứng lên, ông ta nhìn lướt qua mọi người một lượt khẽ cười nói: “ Các vị đại thần, ai trong nhà có con trai xin mời giơ tay lên.”
Trong đại điện đại bộ phận đều giơ tay. Thôi Viên gật đầu nói: “ Tốt lắm, mời các vị hạ tay xuống.”
Thấy mọi người đã hạ tay, ông ta lấy ra một quyển sách, ho nhẹ một tiếng nói: “ Đại Đường ta từ khi khai quốc đã có truyền thống để con cháu đại thần thi ra làm quan, vì nước dốc sức vất vả cả đời. Đây đúng là Hoàng ân to lớn, chỉ tiếc là nhân số này ngày càng thưa thớt, hơn nữa những chức vụ cao thì con cháu quan lại bậc thấp không thể được trọng dụng. Hôm nay, nhân đại triều tân niên, bổn tướng từ ba phương diện đã hoàn thiện được một biện pháp có thể dung hòa tốt nhất, hàng năm có thể tuyển đủ số người bổ sung cho triều đình và quan viên địa phương.”
Ông ta vừa dứt lời, cả đại điện đã nhao nhao lên bàn luận. Đó vốn là cánh cửa triều đình mở ra để chiếu cố Hoàng thân và người nhà trọng thần nhưng để phòng ngừa nó ảnh hưởng quá sâu vào khoa cử nên đã phải hạn chế rất nhiều. Ví dụ như chỉ có thành viên Thượng quan ngũ phẩm trở lên mới được hưởng quyền lợi này, nhưng quan phẩm được ban cho cũng không quá cao. Con cháu quan nhất phẩm thì được phong quan thất phẩm, con cháu quan từ ngũ phẩm thì được phong quan bát phẩm. Quan lại từ cửa này đi lên cũng không có địa vị quá cao, nhân số lại hạn chế. Thân nhân Hoàng đế, Hoàng hậu, một nhà chỉ được phong hai người con trai làm quan, một nhị một tam phẩm. Còn quan lại ngũ phẩm chỉ được một người phong quan, mà người này cũng phải có kết quả tốt trong việc học tập.
Hôm nay Thôi Viên muốn sửa lại chế độ này, cũng chính là sẽ mở rộng trên ba phương diện. Việc này liên quan đến lợi ích của từng quan viên, sao mà họ lại không quan tâm được.
Bùi Tuấn thì lại cười lạnh. Mặc dù trước đó Thôi Viên không thương lượng trước với ông ta nhưng ông ta cũng có thể đoán được mục đích và cách thức cụ thể của Thôi Viên. Đơn giản chỉ là thắt chặt hai đầu, thả lỏng ở giữa. Hai đầu là các quan lại dưới tứ phẩm và chức quan nhất nhị phẩm không có thực quyền chỉ có danh hão. Mặt khác là các chức quan trên danh nghĩa chỉ phong cho con cháu hoàng thất, đám này có thể bị hủy bỏ việc được tập ấm hoặc số lượng người được tập ấm sẽ bị giảm bớt (tập ấm là hình thức con cái được nhận chức quan nhờ địa vị của cha, hoàn toàn không cần tài năng gì). Phương án này thực chất là lợi dụng việc sửa đổi việc tập ấm để mở rộng cánh cửa tiến vào quan trường của con cháu các thế gia
Quả nhiên chỉ thấy Thôi Viên mở sổ nói: “ Vốn Môn Ấm giới hạn từ quan tứ phẩm. Tán quan, tước quan và quan viên dưới tứ phẩm đều giữ nguyên theo lệ cũ.” Tiếng bàn tán dần dần lắng xuống. Gần ngàn người trong điện đều là quan ngũ phẩm và tán quan các vương công giữ những hư chức. Quan lại giữ chức tứ phẩm chỉ khoảng hai ba trăm người, Thị Lang, Thiếu khanh, Thượng thư, cùng các trưởng sử, thứ sử đô đốc ở các địa phương bọn họ phần lớn đều là nhân vật trong các đại thế gia. Nói cách khác việc sửa luật về ấm quan chính là dành cho bọn họ đưa con cháu vào làm quan.”
Thôi Viên cũng không vì trên triều ồn ào mà ngừng tuyên đọc. Ông ta nói không nhanh không chậm mà khiến người ta nhớ kĩ. Cách sửa này quả thật đã phá bỏ nhiều hạn chế, ví dụ như con cháu quan tam phẩm đến tứ phẩm có thể được phong quan hai đến năm người. Thậm chí con trai trưởng của quan tam phẩm có thể được phong quan đến lục phẩm. Đây là điều chế độ trước đây không dám tưởng tượng đến.
Thôi Viên nói xong cũng không vội mời các quan viên biểu quyết mà trực tiếp mời Lại bộ Thị Lang Thôi Ngụ tuyên đọc danh sách bảy mươi bảy đệ tử thế gia được nhậm chức. Trong danh sách ấy, người đầu tiên là con trai Vi Ngạc, Vi Thanh được bổ nhiệm làm trong Lễ bộ. Người thứ hai là Vương Ngang, con trai cả của Vương Nghiên, nhậm chức trong Hình bộ, đều là quan lục phẩm.
Lúc này rất nhiều người đã hiểu chế độ mới này chắc chắn đã được biểu quyết thông qua từ trước, cho dù Bùi Tuấn có phản đối cũng không có tác dụng. Trừ khi Vi Ngạc buông bỏ chức vụ mới của con trai.
Thôi Ngụ đọc xong một danh sách rất dài liền cất cao giọng nói: “ Chế độ mới này sẽ được nội các thảo luận thông qua, các vị đại thần có ý kiến gì không?”
Lúc này đại điện vốn ồn ào liền trở nên lặng ngắt như tờ. Rất nhiều quan viên cũng cảm giác được số con cháu thế gia được bổ nhiệm lần này rất nhiều, ảnh hưởng đến cơ hội của học trò nghèo. Nhưng lại nghĩ nói ra sẽ đắc tội với Thôi Viên, ảnh hưởng tới tiền đồ của mình nên không ít người không hẹn mà cùng quay lại nhìn tả tướng Bùi Tuấn, hy vọng ông ta có thể đứng ra chủ trì công đạo. Nhưng Bùi Tuấn chỉ cười mà không nói, ý là không phản đối. Chuyện này cũng khó trách, nó có ảnh hưởng tới ích lợi của ông ta, cho dù ông ta có tâm lý muốn phản đối thì cũng không tiện mở miệng, nhiều nhất cũng chỉ đưa ra một vài ý kiến sửa đổi. Đang lúc này, từ phía bên trái đại điện truyền đến một tiếng phản đối: “ Thái hậu thiên tuế, thần kiên quyết phản đối chế độ Môn Ấm mới này.”
Cả đại điện liền xôn xao một hồi, tất cả mọi người đều hướng nhìn người dũng cảm này. Đó là một quan viên trẻ tuổi, Thôi Viên nhìn thấy anh ta thì không khỏi cười lạnh, người này là Trương Hoán, đúng như trong dự liệu của ông ta. Ánh mắt ông ta nhanh chóng xoay chuyển nhìn sang Bùi Tuấn, thấy hai mắt Bùi Tuấn nheo lại, tựa hồ như người này không hề có quan hệ gì với mình.
Các quan lại trong đại điện đều âm thầm bội phục dũng khí của Trương Hoán. Người không nhận ra anh ta thì vội vàng hỏi thăm người bên cạnh mới biết được đó là con rể mới của Bùi Tuấn, trên mặt mới lập tức bừng tỉnh, cười một cách âm trầm.
Trương Hoán bước đến gần bậc ngọc, thi lễ với Thôi Tiểu Phù nói: “ Xin Thái hậu xem xét ý kiến của thần.” Thôi Tiểu Phù gật gật đầu, cũng không để ý tới những ánh mắt trong đại điện, mỉm cười nói: “ Xin mời Trương đô đốc nói.”
Trương Hoán quay người lại, không nhìn Thôi Viên mà trực tiếp hỏi Thôi Ngụ: “ Xin hỏi Thôi Thị lang, Đại Đường ta một năm thiếu bao nhiêu quan chức?”