Trương Hoán trầm ngâm. Việc này hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn biết Sở Hành Thuỷ nói thật. Trong lòng Trương Hoán hiểu rất rõ vì sao. Trương Phá Thiên quay lại Trường An đã bảy ngày, ông ta vẫn không hỏi han gì tới hắn. Điều này mơ hồ dự báo thái độ của Trương Phá Thiên đã thay đổi. Trước kia Trương Phá Thiên coi trọng hắn vì điều chủ yếu hắn là con cháu của Trương gia. Bây giờ một khi Trương Phá Thiên đã biết thân phận đặc thù của hắn, nhất định ông ta sẽ thay đổi suy nghĩ. Còn về phần ông ta muốn giết hắn là có lẽ ông ta sợ hắn sẽ huỷ hoại Trương gia. Có lẽ ông ta và Lý Hệ đã đạt được giao dịch nào đó.
Thế nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Đương nhiên Trương Phá Thiên và Lý Hệ biết phía sau mình còn có hai con hồ ly, một tả, một hữu chỉ chờ đợi cả hai lộ ra sơ hở. Lúc này cục diện rất phức tạp. Không ai biết người cười cuối cùng là ai?
Trương Hoán trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên hắn quay người cười nói: “ Vậy Bùi Tướng quốc ra điều kiện là gì?”
Sở Hành Thuỷ thầm thở phào trong lòng. Nói cho cùng hai cậu cháu bọn họ vẫn chỉ là giao dịch trần trụi. Sở Hành Thuỷ đành cười gượng nói: “ Nếu cháu đồng ý đầu quân cho Bùi Tướng quốc, Bùi Tướng quốc sẽ đồng ý bổ nhiệm cháu làm Thứ sử quận Hà Đông, kiêm Đoàn luyện sứ Bồ Châu đồng thời cũng nhận cháu làm con rể” .
Quận Hà Đông? Trương Hoán thầm cười nhạt. Bùi Tuấn vẽ ra một miếng bánh quá lớn cho hắn. Thôi Viên có đồng ý không? Nhưng Trương Hoán vẫn bình thản nói: “ Một khi đã là Đoàn luyện sứ Bồ Châu, ba nghìn Thiên Kỵ doanh của ta cũng phải đi theo ta. Đây là điều kiện của ta, Bùi Tướng quốc có đồng ý không?”
“ Điều này” Sở Hành Thuỷ do dự một lát rồi nói: “ Điều này ta phải về thương lượng với Bùi Tướng quốc” .
“ Xin hãy chuyển lời tới Bùi Tướng quốc. Lời đồn đại về Thôi Viên chính là do ta tạo nên. Nếu như ông ta đồng ý điều kiện này của ta, ta sẽ không ngại trả lại ông ta món ân tình này” .
Sở Hành Thuỷ ngây người một lúc lâu. Trong mắt ông ta hiện lên vẻ mừng rỡ như điên cuồng nhưng chỉ thoáng chốc rồi biến mất. Sở Hành Thuỷ vội vàng đứng dậy cười ha hả nói: “ Vậy ta quay về, sẽ nhanh chóng có câu trả lời thuyết phục cho cháu” .
Ngay khi Sở Hành Thuỷ vừa mới đi ra tới cửa, đột nhiên Trương Hoán gọi: “ Cậu!” .
Sở Hành Thuỷ ngây người. Ông ta quay đầu nhìn Trương Hoán gật đầu, ánh mắt vô cùng hoà ái. “ Nếu có một ngày cháu không còn đường đi thì cháu có thể tới Hoài Nam” .
Sở Hành Thuỷ vừa mới bước đi. Trương Hoán đã lập tức ra lệnh: “ Người đâu!” .
Một gã thân binh vội bước vào, hắn quỳ một gối nói: “ Xin tướng quân căn dặn” .
“ Đi! Hãy lập tức tới phường Vĩnh Gia mời Lý tiên sinh tới đây cho ta” .
Mấy tên thân binh lên ngựa phóng nha bay. Trương Hoán chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Sáng nay hắn cũng đã nhận được tin Thôi Viên bị ám sát. Trước khi thương thế của mình bình phục, Thôi Viên đã để chức vụ hữu Tướng quốc của mình cho sáu thành viên nội các còn lại đảm nhiệm. Mỗi người quản lý một ngày. Đương nhiên Trương Hoán hiểu rõ ý nghĩa của điều này.
Trương Hoán đi tới trước cửa sổ, hắn lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Thời gian còn lại không nhiều lắm. Hắn phải bắt đầu chuẩn bị.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cửa phòng. Lý Bí bước xuống xe ngựa, vội vã đi vào phòng Trương Hoán: “ Tướng quân tìm ta có việc gì?”
“ Ta đã chấp nhận lời du thuyết của Sở Hành Thủy, tham gia với Bùi Tuấn” Trương Hoán cười nhạt nói.
Lý Bí thoáng ngẩn người rồi ông ta lập tức cười rất ý vị. Mặc dù trước đó Trương Hoán không thương lượng với ông ta quyết định này. Hơn nữa ngay sau khi Trương Hoán tự mình kết đồng minh với Thôi Tiểu Phù, hắn mới nói với ông ta.
Thế nhưng ông ta biết Trương Hoán là người cực kỳ có mưu trí. Rất nhiều chuyện hắn không chịu nói hết với ông ta. Là một mưu sĩ, đương nhiên Lý Bí hy vọng chủ nhân của mình có thể bảo sao nghe vậy, thuần phục ông ta nhưng ông ta lại cũng hy vọng Trương Hoán có thể độc lập quyết định đại sự, sớm trở thành bá chủ một phương. Chính vì suy nghĩ thiệt hơn mà Lý Bí cuối cùng đã không can thiệp vào quyết định của Trương Hoán. Ông ta chỉ gắng hết sức giúp hắn hoàn thiện kế hoạch, không xuất hiện sơ hở.
Nếu Trương Hoán đã quyết định lợi dụng Bùi Tuấn vậy hắn phải chuẩn bị trước. Ông ta suy nghĩ một lát rồi cười nói: “ Tướng quân muốn ta đi Thái Nguyên trước phải không?”
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta cũng đang có ý này. Ta cấp cho tiên sinh một trăm người. Xuất phát ngay trong đêm nay” .Sáng sớm, gần một ngàn quân Thiên Kỵ doanh và Long Vũ quân tiến vào phường Tuyên Dương, khống chế mấy ngã tư xung quang phủ Tướng quốc. Tất cả người tạp vụ đều bị đuổi đi. Một lúc lâu sau, long giá của Thiên tử Đại Đường Lý Hệ được mấy trăm tên hộ vệ bảo vệ nghiêm ngặt chậm rãi tiến vào phường Tuyên Dương.
Trong phòng bệnh đầy mùi thuốc, ánh sáng lờ mờ. Thôi Viên đang nằm màn trướng, có vẻ nhưng đang ngủ say. Thị lang bộ Lại, Thôi Ngụ dẫn Lý Hệ bước vào phòng, hắn nói nhỏ: “ Vương ngự y nói tướng quốc mất rất nhiều máu nên thân thể suy nhược. Từ hôm qua tới giờ vẫn chưa tỉnh lại” .
“ Thật vậy sao? Trẫm đã tới không đúng lúc” Lý Hệ từ từ bước tới trước màn trướng, nhìn quan khe hở thì thấy sắc mặt Thôi Viên vàng như nghệ. Hai mắt ông ta nhắm chặt, đôi môi tái nhợt không chút máu. Lý Hệ gật đầu, quay người nói với Thôi Ngụ: “ Nếu như tướng quốc tỉnh lại, hãy nói Trẫm hy vọng ông ấy chóng bình phục. Đại Đường ta không thể không có ông ấy” .
“ Thần nhất định chuyển cáo cho Tướng quốc” .
Lý Hệ lại nhìn thoáng qua Thôi Viên rồi lập tức rời khỏi Thôi phủ. Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. Thôi Viên vẫn nằm trong màn trướng như cũ. Ngay khi tiếng bước chân cuối cùng mất hẳn, ông ta đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt sáng rực, sắc bén, pha lẫn nét châm biếm. Ông ta nào có bị thương gì. Thôi Viên ngồi dậy lấy một cái khăn tay lau lớp dầu bôi trên mặt rồi kéo sợi dây giấu ở dưới giường.
Một lát sau một tên thị vệ vội vàng đi vào. Hắn nhìn Thôi Viên thi lễ: “ Xin Tướng quốc căn dặn” .
“ Hãy mau đi gọi Chu Quang Huy tới đây” .
Chu Quang Huy vốn là hoạn quan thân tín của Thái hậu Trương Lương. Sau khi Trương Thái hậu bị Thôi Viên bỏ rơi, bà ta bắt đầu nghi ngờ Chu Quang Huy là cơ sở ngầm của Thôi Viên nên bắt đầu lạnh nhạt với ông ta. Bây giờ Chu Quang Huy là phó tổng quản cung Thái Cực, phụ trách thu mua vật phẩm. Sáng sớm hôm nay ông ta nhận được mệnh lệnh của Thôi Viên nên đã tới Thôi phủ.
“ Thuộc hạ tham kiến Tướng quốc” Chu Quang Huy thầm lo lắng bất an. Ông ta nghe nói Tướng quốc bị ám sát nhưng sau khi ông ta phát hiện ra việc tướng quốc bị ám sát là giả, ông ta biết Thôi Viên tìm mình tới nhất định sẽ có chuyện quan trọng.
“ Chuyện lần trước ta bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong chưa?”“ Bẩm Tướng quốc, chuyện đã làm xong. Người đó đã tiến cung. Với lại mấy hôm nay Trương Lương đã đuổi đi rất nhiều cung nữ nên thuộc hạ đã sắp xếp để cô ta tới tẩm cung Thái hậu” .
“ Làm tốt lắm” Thôi Viên gật đầu tán thưởng. Ông ta quay người lấy từ trong cái hộp trên giường ra một lạp hoàn đưa cho Chu Quang Huy nói: “ Hãy giao cái này cho người đó”. ( lạp hoàn dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư)
Chu Quang Huy lập tức hiểu ra, tim ông ta đập thình thịch, tay run run nhận lạp hoàn. Thôi Viên liếc nhìn Chu Quang Huy cười lạnh lùng hỏi: “ Thế nào, ngươi không muốn làm sao?”
“ Không phải. Thuộc hạ chỉ thấy hơi căng thẳng” .“ Chỉ giao đồ thôi, không cần căng thẳng như vậy. Hãy nhớ kỹ bảo nàng làm như bổn tướng đã căn dặn” .
“ Dạ!” Chu Quang Huy cúi người chào. Ông ta vội vã rời khỏi Thôi phủ theo cửa sau. Trên đường cái, ánh nắng mặt trời chói chang khiến Chu Quang Huy nheo mắt. Ông ta cẩn thận cất lạp hoàn vào trong người rồi đi quanh quẩn một vòng rất lâu mới chậm rãi quay về cung Thái Cực. Vì Hoàng thất Đại Đường suy sụp, số lượng cung nữ và hoạn quan trong cung khá ít. Thời kỳ có mấy vạn cung nhân như những năm Thiên Bảo đã không tồn tại nữa. Rất nhiều phi tử của tiên đế cũng được cho quay về nhà mẹ đẻ khiến cho rất nhiều cung điện không có người ở. Chu Quang Huy đi về tẩm cung của Thái hậu. Ông ta hỏi một tiểu hoạn quân thì biết hôm nay không có ai tìm ông ta. Chu Quang Huy chuyển hướng đi tới cung Dịch Đình. Cung Dịch Đình là nơi các nữ quyến của quan lại phạm tội bị cưỡng bức lao động, đồng thời cũng là chỗ ở của các cung nữ. Chu Quang Huy nhanh chóng tìm tới một phòng, cánh cửa phòng khép hờ, ông ta nhẹ nhàng đây cửa ra. Bên trong một cung nữ trẻ tuôi đang ngồi sau án viết gì đó. Cung nữ ngẩng đầu khi nghe tiếng động. Một gương mặt vô cùng tinh tế xinh đẹp. Cung nữ này chính là Lý Phiên Vân mới trở về từ Thái Nguyên.Không cần phải nói ai cũng đoán được mục đích của Lý Phiên Vân khi nàng tới đây. Bây giờ nàng có tên là Tôn Thất nương, xuất thân từ một gia đình quan lại nhỏ ở huyện Cao Lăng, thân thế trong sạch. Nàng mới tiến cung nửa tháng trước. Bởi vì nàng là người nhanh nhẹn, biết vâng lời, hơn nữa lại được Chu Quang Huy sắp đặt nên nàng nhanh chóng được điều tới tẩm cung của Thái hậu. Trương Lương cũng chính là một trong những chủ mưu năm đó. Lý Phiên Vân đợi có cơ hội sẽ làm một mẻ giết sạch hai kẻ thù này.