“ Hảo! Làm được rất hay.” Lý Cầu trên mặt đã cười nở hoa, hắn
nặng nề vỗ vỗ bả vai thủ hạ của mình mà liên tục khen ngợi: “ Ta muốn
khen ngợi ngươi cực kỳ. Thưởng cho ngươi ba nghìn quan tiền.”
“ Tạ vương gia ban cho!” Người kia liên tục khom người rồi cáo từ đi.
Tâm tình Lý Cầu cực kì khoái trá, hắn nheo mắt chậm rãi uống trà, tưởng
tượng thấy năm mươi vạn người biểu tình rầm rộ mà không nhịn được tươi
cười rạng rỡ. Lần này đây vô luận như thế nào Thôi Tiểu Phù cũng không
giữ được Thôi Khánh Công ,
Lúc này, từ bên ngoài đi vào một người khom người thi lễ với Lý Cầu rồi nói: “ Vương gia, ngài tìm thuộc hạ có việc sao?”
“ Đến! Đến! Đến đây! Hoàng tiên sinh mau mời đi vào.” Lý Cầu tự mình rót
cho hắn một chén trà, cười híp mắt mà nói: “ Cũng không ra khỏi dự liệu
của Hoàng tiên sinh, chuyện này đã gây nên sự phẫn nộ thật lớn của dân
chúng ở Trường An. Lấy dân ý bức bách Thôi Tiểu Phù gạt bỏ Thôi Khánh
Công, thủ đoạn cao minh như vậy cũng chỉ có tiên sinh mới dự đoán được.
Tiên sinh thật sự là đại tài a!”
Nói xong, hắn lại khom người thi lễ với Hoàng tiên sinh “ Ta vừa qua bạc đãi với Tiên sinh, thỉnh tiên
sinh ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng.”
Vị Hoàng tiên sinh
này khiến cho Lý Cầu vô cùng cảm kích tự nhiên chính là bí thư lang
Hoàng Vân Khanh lúc trước của hắn. Nhưng hiện tại đã được thăng làm phụ
tá Lý Cầu, hơn nữa tiếp kiến khi hắn thì còn không có người ngoài ở đây. Đương nhiên là thuộc loại phụ tá tâm phúc.
Hoàng Vân Khanh vội
vàng đứng lên hoàn lễ, khiêm nhường nói: “ Vương gia quá khách khí, mấy
năm nay Vương gia đối đãi thuộc hạ không tệ. Là do Vương gia đưa ra chủ
ý, cũng là chuyện thuộc hạ phải làm. Chỉ là chuyện Vương gia đã để cho
thuộc hạ xem qua thôi, kế sách này chính là năm đó Trương Hoán đã dùng
để lấy Vũ Uy, không tính là tài năng của thuộc hạ.”
“ Không ngại. Không ngại, núi ngọc của hắn thì cũng phải có công đẽo đá lợi hại!” Lý
Cầu đối với chuyện kế sách này nguyên do là ai nghĩ thì cũng không cần,
hắn quan tâm chính là ích lợi thiết thân của mình. Từ sau khi trên Đại
Triều thấy con mình bộc phát Hoàng uy, trong lòng Lý Cầu liền bắt đầu
lung lay. Hơn nữa Lý Diêu từ nhỏ thiếu hụt tình thương của cha, tự nhiên đối với cha sinh của mình biểu hiện ra một loại không muốn xa rời. Điều này cũng càng kích phát sự quyến luyến của Lý Cầu, hắn đã không muốn
đưa đứa con trai này cho Thôi Tiểu Phù. Hắn muốn nhận về con của mình,
đương nhiên, hắn còn có một tầng ý nghĩ sâu hơn là muốn làm thái thượng
hoàng.
Lý Cầu do dự một phen lại nói: “ Ta hiện tại có chút lo
lắng chính là, sau khi ép Thôi Tiểu Phù bãi miễn tư cách Nội các đại
thần của Thôi Khánh Công thì ta làm thế nào mới có thể nhận được vị trí
này. Ta lo lắng sẽ bị các loại người linh tinh như Vương Ngang, Đoạn Tú
Thực lấy đi. Thành ra ta khổ cực một hồi lại không công may quần áo cho
bọn hắn. Bước tiếp theo ta nên làm cái gì bây giờ, mong rằng tiên sinh
dạy ta.”
Hoàng Vân Khanh đối với chuyện này hình như đã sớm tính
trước, hắn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại rồi khẽ cười nói: “ Cái suất này là do Thôi Tiểu Phù tự mình quyết định, nàng đương nhiên sẽ từ ích lợi
lớn nhất của mình mà suy nghĩ. Trước đây, Vương Ngang đúng là có tư cách nội các, nhưng hắn hiện tại đã hai bàn tay trắng, ở trong triều cũng
cũng không đủ phe cánh. Thôi Tiểu Phù sẽ không suy nghĩ tới hắn, Đoạn Tú Thực tuy là thuộc Bảo Hoàng đảng đáng tin lại cũng có một chút thực
lực, nhưng hắn lại nước xa không giải được cơn khát gần, không có khả
năng vào kinh tương trợ. Quan trọng hơn là vì thực lực của hắn cũng hoàn toàn là không chịu nổi một kích khi đấu cùng Trương Hoán hay Bùi Tuấn.
Hắn đối với Thôi Tiểu Phù cũng không có trợ giúp gì có tính thực chất.
Nói không chừng vì tự bảo vệ mình, còn có thể đứng ở bên phía Trương
Hoán. Cho nên hai người này cũng không đáng để lo. Còn như đối sách của
Vương gia ...”
Nói đến này, hắn cố ý ngừng một lúc, muốn nhìn qua phản ứng của Lý Cầu một cái. Quả nhiên, Lý Cầu đã bất tri bất giác bị
lời của hắn hấp dẫn mà nhô người ra phía trước, thốt ra câu hỏi: “ Đối
sách gì?”
Hoàng Vân Khanh trong lòng mừng thầm, hắn ha hả cười
nói: “ Vương gia đừng nóng vội, nghe thuộc hạ nói từ từ. Bước tiếp theo
của Vương gia thì mấu chốt là muốn để Thái Hậu biết tầm quan trọng của
Vương gia, đồng thời cũng muốn bắt bí nàng, để nàng biết rõ nên cho
Vương gia một vị trí như thế nào.”
“ Ta đây cụ thể nên làm như thế nào?” Lý Cầu cau chặt mày lại hỏi.
“ Rất đơn giản, nàng hiện tại nhất định bị việc của Thôi Khánh Công việc
làm sứt đầu mẻ trán, Vương gia không ngại nói chuyện phát động tôn thất
vì nàng, trợ giúp nàng cùng Thôi Khánh Công phân rõ giới tuyến. Như vậy
tầm quan trọng của Vương gia liền thể hiện ra. Còn như bắt bí nàng,
Vương gia không ngại nhắc hoàng thượng suy nghĩ một chút. Thuộc hạ nghĩ, nàng sẽ tìm đến Vương gia nói chuyện.”
Lý Cầu bừng tỉnh đại ngộ, hắn thở ra một hơi thật dài “ Tiên sinh thực cao minh” Hoàng Vân Khanh
ra khỏi phủ Lý Cầu thì gọi xe đi một dặm đường, rồi lại len lén lên trên một chiếc xe ngựa khác nhằm hướng chợ phía đông phi nhanh đi.
Một lúc lâu sau, Lý Phiên Vân vội vã đi tới Ngô Châu Việt Bảo điếm. Đi vào
nội thất, Hoàng Vân Khanh lập tức đứng lên thi lễ với hắn thật sâu mà
nói: “ Chào Lý chủ ty!”
“ Ngồi xuống nói chuyện.” Lý Phiên Vân
khoát khoát tay mời hắn ngồi xuống, mỉm cười nói: “ Hoàng tiên sinh cũng thành công, hôm nay năm mươi vạn người du hành trên đường, ta cơ hồ
liền không đi được đường Chu Tước.”
Hoàng Vân Khanh cười khổ một
hồi mà bảo: “ Đâu phải là công lao của tại hạ. Thuộc hạ đều là theo lời
của Lý chủ Ti truyền đạt đi. Nếu như Lý Cầu lại hỏi thêm vài câu thì
thuộc hạ có khả năng không trả lời được nữa rồi!”
“ Vậy Lý Cầu kia có khả năng có động tĩnh gì?” Lý Phiên Vân lại tiếp tục hỏi.
“ Xế chiều hắn liền tiến cung, phỏng đoán hẳn là phải đi tìm Hoàng
thượng.” Nói đến đây, Hoàng Vân Khanh thở dài một mạch mà bảo: “ Tại hạ
lo lắng buổi tối hắn sẽ phái người tới tìm tại hạ. Thuộc hạ không biết
hắn sẽ hỏi cái gì? Lại càng không biết nên trả lời như thế nào? Thỉnh Lý chủ Ty dạy thuộc hạ.”
Lý Phiên Vân chắp tay đằng sau đi vài
bước, trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Hắn hiện tại chỉ quan tâm đơn
giản làm như thế nào tiến vào Nội các. Ta phỏng đoán Thôi Tiểu Phù sẽ
đưa ra điều kiện là hắn không được gặp lại Hoàng thượng. Tại điểm này,
ngươi nhất định phải khuyên hắn không thể nhượng bộ. Ngươi cần cho hắn
thấy rõ, là tiến vào Nội các trọng yếu hay làm đương kim Thái thượng
hoàng trọng yếu? Hắn tất nhiên là tay gấu lẫn cá đều muốn cả hai thứ.
Đến lúc này, ngươi có khả năng khuyên hắn đi tìm Vi Ngạc, để Vi Ngạc
thay hắn nói chuyện.”
“ Đi tìm Vi Ngạc?” Hoàng Vân Khanh có chút không hiểu.
Lý Phiên Vân cười cười liền nói: “ Lý Cầu nếu như vào Nội các, vậy Thôi
Tiểu Phù có thể ỷ lại viện binh bên ngoài cũng chỉ có Vi Đức Khánh. Vi
Ngạc há có thể không hiểu điểm này?”
Lý Phiên Vân thấy Hoàng Vân
Khanh lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thì nàng vừa cười vừa lắc đầu bảo: “
Ngươi cũng không nên coi chuyện này rất đơn giản. Không có ai có thể
hiểu rõ hơn Thôi Tiểu Phù so với ta. Ta dám khẳng định cuối cùng Lý Cầu
vẫn là không vào được Nội các. Còn như ai có thể đi vào Nội các thì cũng không phải là người mà ngươi hay ta có thể dự đoán được.”
Năm
mươi vạn người biểu tình ở Trường An cho đến buổi tối mới dần dần tản
đi. Đêm đó, Bùi Tuấn liền khẩn cấp chạy tới Đại Minh Cung cầu kiến Thôi
Tiểu Phù để thương nghị chuyện xử lý Thôi Khánh Công.
Sự thực,
Thôi Tiểu Phù từ một tháng trước đã biết có thể sẽ có hậu quả như vậy.
Trong chuyện này nàng thập phần tỉnh táo. Nhưng nàng cũng vô cùng bất
đắc dĩ, nàng biết nếu như chính mình không phân rõ giới hạn cùng Thôi
Khánh Công thì sớm muộn gì sẽ bị hắn liên lụy lôi xuống đài. Nhưng nàng
lại lo lắng Thôi Khánh Công khi thẹn quá thành giận sẽ lộ ra một chút
tin tức động trời. Ví dụ như cái chết của Tiên Đế Lý Hệ.
Vì điều
này, Thôi Tiểu Phù một tháng qua ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng
không ngừng phái người đi khuyên bảo Thôi Khánh Công cần ràng buộc thuộc hạ, không nên lại làm những việc người thần cùng giận. Nhưng Thôi Khánh Công căn bản là chỉ trả lời nàng, hắn nói có mỗi một câu, chỉ cần thuỷ
vận lại đi đường cũ, tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết theo lý. Nói như
vậy là muốn Thôi Tiểu Phù trường kỳ thay hắn giải quyết tiền quân lương.
Thôi Tiểu Phù đương nhiên cũng không làm được điểm này. Chuyện này cũng kéo
dài tiếp, không nghĩ tới mới chỉ gần một tháng mà Thôi Khánh Công liền
làm việc tàn sát hàng loạt dân trong thành khiến cho bùng phát chuyện
năm mươi vạn người đại du hành. Lòng Thôi Tiểu Phù đã hoàn toàn nguội
lạnh đến đóng băng.
“ Thái Hậu, Bùi Tướng quốc khẩn cấp cầu kiến!” Một người hoạn quan vội vã chạy vào nội cung báo cáo.
Giờ phút này, Thôi Tiểu Phù đang ngồi ở trước gương đồng sửa lại mái tóc
dài của nàng. Trong gương đồng là một khuôn mặt trắng bệch mà không có
một tia huyết sắc, nàng tựa hồ không có nghe thấy hoạn quan bẩm báo, chỉ nhìn vào gương mà tự kỷ đến xuất thần. Nàng chưa từng có cô độc giống
như hôm nay, không có bằng hữu, cũng không có thân nhân. Đột nhiên, nàng bắt đầu nhớ lại mãnh liệt Lý Phiên Vân đã chết đi trong đại hỏa. Một
giọt nước mắt bất tri bất giác từ trên khuôn mặt kiên cường của nàng
chảy xuống.