Sở Hành Thủy đau đầu tin đến từ Diêm thành. Theo binh sĩ trốn về báo
cáo, Trương Hoán thân chinh dẫn ba vạn kỵ binh đánh bại ba vạn kỵ binh
của Lý Sư Đạo ở Diêm thành. Lý Sư Đạo tử trận hơn nữa trong tình trạng
quân của Lý Sư Đạo đã chấp nhận đầu hàng nhưng Trương Hoán vẫn tiếp tục
đồ sát. Hơn một nữa quân sĩ bị tàn sát, điều này hiển nhiên là muốn để
ông ta lấy đó làm gương.
Từ trận chiến này, Sở Hành Thủy thấy
được sự ác độc của cháu mình. Cho dù ông ta là cậu của Trương Hoán thì
hắn cũng sẽ không nương tay. Sở Hành Thủy ảo não, lần này ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm tiêu diệt thế gia của Trương Hoán.
Ông ta thở dài rồi nói với hai em: “ Các ngươi nói xem Sở chúng ta nên làm gì bây giờ.?”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, rất lâu sau, Sở Hành Thủy thấy nhị đệ Sở Hành
Vân vẫn cứ trầm mặc, liền hỏi Sở Kinh Lôi: “ Kinh Lôi, ngươi đang nghĩ
gì vậy?”
Sở Kinh Lôi tuy rằng bề ngoài thô lỗ nhưng thật ra cũng là người hiểu chuyện, hắn luôn cho rằng Sở gia không thể nào từ bỏ quân đội, nếu không số tài sản khổng lồ của Sở gia sẽ trở thành miếng thịt
bò trên cái thớt gỗ của Trương Hoán. Vì thế hắn toàn lực đi thuyết phục
người của Sở gia, được rất nhiều người tán thành. Hiện tại Trương Hoán
đã xuất binh, hắn vẫn không chịu đầu hàng, hắn hừ lạnh một tiếng, nói
liền: “ Trương Hoán xuất binh chỉ sợ không nhằm vào Sở gia, mà là vì
muốn thừa cơ giết Lý Sư Đạo. Ta còn nhớ rõ lúc trước Trương Hoán viết
riêng mật tín yêu cầu giết Lý Sư Đạo, bởi vậy có thể thấy hắn rất xem
trọng người này, cho nên mới đau đầu tìm cách hạ sát. Sự tình hẳn là
chưa tới mức xấu nhất. Chúng ta có thể gom binh lực lại, nếu Trương Hoán cảm thấy cái giá phải trả quá lớn, hắn sẽ ngồi xuống thương lượng với
chúng ta thôi.”
“ Kinh Lôi hiểu về Trương Hoán đơn giản quá.” Sở Hành Vân luôn trầm mặc giờ mới mở miệng: “ Nếu hắn chỉ là muốn giết Lý
Sư Đạo, tại sao lại tung binh giết hàng loạt vậy chứ? Đây rõ ràng là
giết cho Sở gia chúng ta xem, nếu chúng ta không thức thời, hắn sẽ tàn
sát hết Sở gia thị tộc.”
“ Cái gì mà tàn sát hết Sở gia thị tộc, chẳng lẽ ngay cả mẫu thân hắn, hắn cũng muốn giết sao?” Sở Kinh Lôi có vẻ bất mãn nói.
Sở Hành Vân liếc xéo hắn, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, phản bác
liền: “ Bởi vì chúng ta là cậu của hắn cho nên hắn lại càng muốn hạ sát
thủ. Hắn muốn người trong thiên hạ hiểu rõ quyết tâm của hắn, ngay cả
cậu mình hắn cũng dám giết, huống chi người ngoài.”
“ Ngươi nói chuyện giật gân!”
“ Tốt quá!” Sở Hành Thủy cắt đứt cuộc tranh luận của bọn họ, “ Các ngươi đợi một chút, hình như tình báo của ta đã tới rồi.”
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa có thị vệ bẩm báo: “ Đại soái, Vương Liên Giang tới.”
“ Vào đi.” Sở Hành Thủy mệt mỏi nói.
Cửa mở, một người mặc áo đen tiến vào thi lễ: “ Thuộc hạ tham kiến đại soái!”
Người mặc áo đen này là do Sở Hành Thủy đặc biệt phái đi theo dõi Triệu
Nghiêm, tên là Vương Liên Giang, Sở Hành Thủy trực tiếp chỉ huy hắn. Mấy hôm trước hắn phát hiện có một người bí mật đến tìm Triệu Nghiêm, lập
tức báo lại với Sở Hành Thủy. Sở Hành Thủy ra lệnh cho hắn không cần đả
thảo kinh xà, chỉ tiếp cận hành tung. Hắn theo dõi người đó đã nhiều
ngày liền, nhưng đêm qua người đó đột nhiên mất tích, như bọt biển tan
đi, không một chút dấu vết nào. Sở Hành Thủy trong cơn tức giận đã hạ
lệnh cho hắn điều tra rõ thân phận người đó, nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của hắn.
Sở Hành Thủy liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Ngươi điều tra rõ thân phận người đó chưa?”
Vương Liên Giang lấy ra một quyển sổ, là sổ ghi danh ở khách điếm, hắn mạnh
dạn nói: “ Thuộc hạ đã tìm ở tất cả những địa phương có thể tìm được.
Chỉ quyển sổ ghi danh của khách điếm này là có một chút manh mối.”
“ Manh mối gì?” Sở Hành Thủy không cầm lấy quyển sổ ghi danh của hắn.
“ Người này luôn đăng kí tên Tần Thái, nhưng ngày cuối cùng lại kí tên khác, cái gì mà Lũng Hữu Đỗ Mai.”
“ Đỗ Mai!” Sở Hành Thủy đứng vụt lên, túm lấy ngay quyển sổ ghi chép, quả nhiên ở hàng sau cùng có viết bốn chữ Lũng Hữu Đỗ Mai. Sở Hành Thủy
đương nhiên biết Đỗ Mai là ai. Hắn từng là phụ tá cấp cao nhất của
Trương Hoán, Bùi Tuấn không tiếc lời đối với hắn khen ngợi, nói rằng hắn giỏi “ dĩ tiểu kiến đại” , không ngờ hắn lại đến Quảng Lăng. Nhất thời, trong lòng Sở Hành Thủy dấy lên bao nhiêu nghi vấn: “ Hắn đến Quảng
Lăng làm gì? Vì sao phải lưu tên thật? Chẳng lẽ hắn không sợ bán rẻ
Triệu Nghiêm sao?”
Sở Hành Thủy đứng như trời trồng, một câu
cũng không thốt nên lời. Lúc này, Sở Kinh Lôi bên cạnh hung hăng đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Giỏi lắm, Triệu Nghiêm! Chúng ta để cho hắn làm thứ sử lâu như vậy, không biết đền ơn thì thôi, lại còn
phản bội Sở gia, hắn thật sự là chán sống rồi sao? Ta phải giết toàn gia nhà hắn!”
“ Kinh Lôi, chớ nên kích động.” Sở Hành Vân ngăn Sở
Kinh Lôi đang muốn phát tác, lại vội vàng quay sang Sở Hành Thủy nói: “
Đại ca, nếu Đỗ Mai đã dám lưu tên thật, chỉ sợ tình hình bên kia sông
Hoài không hay rồi.”
Lời nhắc nhở khiến Sở Hành Thủy sực tỉnh,
hắn chán nản ngồi xuống, bưng mặt không nói được một lời. Sở Hành Vân
thấy đại ca tâm ý đã rối loạn, liền trầm giọng nói: “ Đại ca, không bằng ta tự đi điều tra Trương Hoán một chuyến.”
Sở Hành Thủy thở một hơi thật dài: “ Vốn ta nghĩ rằng triều đình sẽ phái trọng thần đến
thương nghị giải quyết, nhưng không nghĩ Trương Hoán tự mình đến đây,
càng không nghĩ hắn vừa đến đã giết người. Ngay đến Lý Sư Đạo tinh thông binh nghệ mà còn bại thảm hại như vậy, nói gì tới những người khác của
Sở gia. Việc đã đến nước này, chỉ sợ là Sở gia chúng ta dữ nhiều lành
ít.”
“ Đại ca chớ nên nhụt chí, dù cho bên kia sông Hoài có
chuyện không hay, chúng ta vẫn có thể đem ba vạn thủy quân điều lên phía Bắc, tính cả một vạn tinh binh ở Quảng Lăng, hơn bốn vạn nhân thủ ở
Quảng Lăng, bằng vào thành Quảng Lăng kiên cố và lương thảo tích trữ
trong thành, một năm nửa năm Trương Hoán cũng chưa chắc đã phá thành
được.”
Không đợi Sở Kinh Lôi nói xong, Sở Hành Thủy đã xua tay
gạt đi: “ Hắn ngay cả “ Hám thiên lôi” cũng không dùng mà đã đánh tan Lý Sư Đạo, có thể thấy quân đội hắn lợi hại vô cùng, quên chuyện đó đi,
người ở Quảng Lăng đã nuôi Sở gia chúng ta mấy chục năm nay, hãy chừa
cho bọn họ một con đường sống!”
Nói đến đây, Sở Hành Thủy nghiêm túc quay sang Sở Hành Vân nói: “ Nhị đệ có toàn quyền thay mặt Sở gia
đàm phán với Trương Hoán, chỉ cần điều kiện của hắn không quá đáng,
chúng ta đều có thể đáp ứng.”
Huyện Lâm Hoài, nơi này vốn là
trạm trung chuyển đường thủy trọng yếu, sông Hoài cũng là bến đò trọng
yếu. Sở gia bố trí ở nơi này gần bốn vạn đại quân để đối phó với quân
Lũng Hữu ở phía Nam.
Huyện Lâm Hoài địa thế phía Nam cao phía Bắc thấp, có hai mươi ngọn núi lớn nối liền nhau - chính là Đô Lương Sơn.
Đại quân của Sở gia đóng trên một mảnh đất rộng rãi phía bắc Đô Lương
Sơn, những lều trại chi chít nối tiếp nhau, kéo dài tới vạn dặm. Cách
doanh trại chưa tới hai dặm là bờ đông sông Hoài mênh mông. Mà phía bờ
bên kia sông Hoài, mấy vạn quân Lũng Hữu đã sẵn sàng vượt sông, gần trăm chiến thuyền lớn xếp thành một hàng, trên sông lớn giương cung bạt
kiếm. Tình hình cực kỳ căng thẳng.
Cùng trú đóng ở Diêm Thành mà
chức nghiệp khác với Lý Sư Đạo, tướng lĩnh chỉ huy quân đội Sở gia ở Lâm Hoài vốn là quan văn. Hắn họ Tưởng, tên là Tưởng Khai Nguyên, tuổi gần
năm mươi, đỗ tiến sĩ năm Chí Đức thứ tư, trước đó hắn vẫn làm việc trong quân, dù là chức quan văn. Trong quân Hoài Nam hắn rất có uy vọng, mà
hắn còn có một thân phận khác là con rể thứ hai của Sở Đàn, em rể của Sở Hành Thủy. Năm đó Sở Đàn có sáu người con gái, trưởng nữ chính là mẫu
thân của Trương Hoán - Sở Vãn Lan, thứ nữ Sở Phương Phỉ thì gả cho Tưởng Khai Nguyên này.
Tuy rằng Tưởng Khai Nguyên thiếu một loại sát
khí sát phạt, nhưng hắn tư duy sáng suốt, làm việc cẩn thận, lại đã nhậm chức trong quân đội một thời gian dài nên Sở Hành Thủy lập tức lệnh cho hắn tới chỉ huy quân đội ở Lâm Hoài. Mấy ngày nay phương pháp sắp xếp
phòng ngự của Tưởng Khai Nguyên đã chứng minh Sở Hành Thủy chỉ dùng
người mình biết. Trên sông lớn xích sắt giăng ngang, giữa sông thuyền
nhỏ chứa đầy củi gỗ cỏ khô xếp ngang dọc, trên bờ hơn mười cái máy ném
đá khổng lồ xếp hàng ngay ngắn, một vạn tay cung nỏ triển khai đội hình
trên bờ, phòng ngự chặt chẽ đến một giọt nước cũng không thể lọt qua
nổi. Mấy trăm chiếc thuyền lớn của đại quân Vương Tư Vũ chịu chết, không cách nào vượt sông.
Nhưng niềm vui sướng của Tưởng Khai Nguyên
không kéo dài được mấy ngày, rất nhanh Diêm Thành bên kia đã truyền lại
tin tức toàn quân Lý Sư Đạo bị diệt, ngay sau đó là tin ba vạn thiết kị
đã cắt đứt đường lui của hắn. Tưởng Khai Nguyên lúc này mới tỉnh ngộ.
Hóa ra Vương Tư Vũ không chịu vượt sông là vì muốn giữ chân hắn ở Lâm
Hoài.
Giữa trưa, một tên lính chạy hộc tốc vào quân doanh, vọt
ngay vào trong đại trướng bẩm báo: “ Sứ quân, hai chiếc thuyền ở bờ bên
kia lao sang bên này, bị xích sắt cản lại rồi, giờ làm sao đây ạ?”
Tưởng Khai Nguyên ngẩn ra, hắn lập tức đứng lên nói: “ Dẫn ta tới đó xem!”