Tháng mười một năm Vĩnh An thứ nhất, một trận bão tuyết bất ngờ ập vào
Hà Tây. Bão tuyết kéo dài ước chừng gần nửa tháng, gió tuyết chà đạp tàn phá mọi thứ trên mặt đất. Đến khi bão tuyết tạm dừng thì mặt đất Hà Tây đã là một thế giới tuyết trắng. Lớp tuyết cực dầy đọng chừng vài thước, chỗ dày nhất đạt tới một trượng. Lều trại dân chăn nuôi tới tấp bị đè
sụp, cuộc sống đã bị uy hiếp. Đông đảo dân chăn nuôi đuổi bò dê từ bốn
phương tám hướng chạy đến thành trì gần nhất để tị nạn.
Thành
Trương Dịch cũng như những thành trì khác trên dải đất Hà Tây, mấy ngày
nay cũng đã kín người hết chỗ. Tòa thành trì nho nhỏ lại chứa đến hơn
mười vạn người, còn có lượng lớn bò dê ngựa. Người ngợm chật ních, mùi
hôi bốc đến mây xanh. Thứ Sử Trương Dịch Mạnh Giao càng không chối từ
vất vả để thu xếp nạn dân và giải quyết vấn đề, đã ba ngày ba đêm mà hắn không hề chợp mắt .
Giữa trưa, hắn vừa mới thu xếp xong cho một
đám người Khương, đang mỏi mệt lê bước quay về châu nha. Lúc này, một
người nha dịch đầy bối rối chạy tới bẩm báo “ Sứ quân, đô đốc đã trở về. Vừa rồi phái người tới báo tin, ngài đã đến cách hơn ba mươi dặm.”
Mạnh Giao thất kinh, mỏi mệt toàn thân bỗng biến đâu hết, hắn nhảy dựng lên
liền hô: “ Ngươi nhanh đi báo cho Nghiêm Tư Mã, mời ngài ấy chuẩn bị ra
khỏi dinh.”
Mạnh Giao cũng không kịp đi tới nha môn nữa. Hắn mang mười mấy người liền vội vàng ra khỏi cửa thành đi nghênh đón Trương Hoán.
Trải qua hai mươi mấy ngày lặn lội khó khăn, Trương Hoán chỉ huy ba vạn đại
quân rốt cục về đến Trương Dịch. Hà Tây gặp tuyết lớn làm hắn cũng không cách nào tiếp tục đi về phía đông liền quyết định tạm trú ở Trương
Dịch.
Trương Hoán dừng chiến mã lại, giơ tay che trán nhìn về
phương xa, dưới đám mây đen sà xuống thấp trên trời, cả phương xa là
cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát. Đã mơ hồ có thể thấy được thành
Trương Dịch.
“ Đô đốc. Xem ra trận bão tuyết này còn phải tiếp tục một thời gian ngắn.” Nha tướng Lý Định Phương thúc ngựa tiến lên cười nói.
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lại quay đầu lại nhìn bảy ngàn con ngựa đực a bá ( Arab) trong đội ngũ liền nói với Lý Định Phương: “
Suốt dọc đường đến đây, các huynh đệ đều mệt quá rồi. Chúng ta hãy tạm
nghỉ mấy ngày tại Trương Dịch chờ xem tình hình thời tiết.”
Đúng lúc này, từ phương xa mơ hồ xuất hiện hơn mười chấm đen nhỏ, Trương
Hoán liền dùng roi ngựa chỉ tay cười nói: “ Ngự Mã Giám Mạnh Thứ Sử của
chúng ta đã đến.”
Chấm đen chạy lại gần, đúng là Mạnh Giao cùng
mười mấy tên thủ hạ của hắn. Hắn chạy vội tới trước mặt Trương Hoán thì
nhảy xuống ngựa rồi tiến lên thi lễ thật sâu: “ Thuộc hạ tham kiến đô
đốc!”
Trương Hoán cũng xuống ngựa, nhìn tổng thể đánh giá một
lượt Văn thư lang tiền nhiệm của mình. Chỉ thấy hắn mặc dù so với trước
đây đã gầy đen đi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại lộ ra một loại vui sướng
phát ra từ nội tâm thì không khỏi ha hả cười nói: “ Xem ra ngươi làm
thật là thoải mái.”
Mạnh Giao ngượng ngùng cười cười đáp: “ Mặc
dù mệt mỏi, chuyện cũng rất vụn vặt, nhưng mắt thấy dân chúng an cư lạc
nghiệp, chỗ chăn ngựa mỗi một ngày lại tăng nhiều nên trong lòng thuộc
hạ có một loại cảm giác cũng thấy thỏa mãn!”
Trương Hoán cười
gật đầu “ Ngươi nói không sai. Người bận rộn lúc đầu mặc dù có mệt hơn,
nhưng trong lòng lại thấy rất khoan khoái.”
Hắn lập tức lại nói với Mạnh Giao: “ Lại đây! Hãy nhìn ngựa Đại Thực ta mang đến.”
Bởi vì khu vực Lũng Hữu có tính đặc thù khiến cho quân Tây Lương luôn luôn
coi trọng khác thường đối với kỵ binh. Sau khi chiếm đoạt Hà Hoàng, quân Tây Lương liền biến Hà Hoàng thành nơi chăn ngựa. Nhưng khu vực Hà
Hoàng có độ cao so với mặt biển khá lớn nên không thích hợp để ngựa
chiến sinh sôi nẩy nở quy mô lớn. Vì thế sau khi quân Tây Lương đoạt lại Hà Tây mới chính thức biến thảo nguyên rộng lớn của Hà Tây làm nơi sinh sôi nẩy nở cho chiến mã.
Hà Tây cho tới bây giờ đều là bãi nuôi
ngựa của Đại Đường, lúc thịnh nhất đã từng nuôi đến bảy mươi vạn thớt
ngựa. Nhưng vấn đề phẩm chất ngựa không cao vẫn luôn làm Đại Đường bối
rối. Nòi ngựa ở Hà Tây chủ yếu là loại ngựa Hà Khúc, nó có hình thể vững chắc, lưng thẳng tuyệt đối có ưu thế dùng làm ngựa kéo, vận chuyển ba
bốn trăm cân, có khả năng ngày đi trăm dặm. Vì thế tại Đại Đường phổ
biến là dùng làm kéo xe ngựa và trong việc nhà nông. Trước mắt ngựa Hà
Khúc chủ yếu nuôi tại khu Hà Hoàng.
Mà khu vực Hà Tây chủ yếu
dùng để sinh sôi nẩy nở chiến mã. Trong một thời gian rất dài, chiến mã
kỵ binh Đại Đường chủ yếu đến từ Hồi Hột, cũng là hậu duệ của ngựa Mông
Cổ. Loại ngựa này hình thể không lớn, chân ngắn, các khớp xương chân,
gân bắp thịt phát triển, chịu được vất vả mà lại không sợ cái lạnh, sức
sống rất mạnh. Nó có thể đi một trăm hai mươi dặm một ngày. Ngựa Đột
Quyết trải qua thuần hóa trên chiến trường không sợ hãi dễ điều khiển,
vô cùng dũng mãnh. Nhưng nhược điểm loại ngựa này cũng rõ ràng, hình thể của nó nhỏ, tốc độ phi không thể hài lòng được, trong cuộc đấu theo đội hình ô vuông với kỵ binh Tây Vực dễ dàng bị lâm vào hoàn cảnh xấu.
Đối với điểm này thì Trương Hoán biết rành mạch. Vì thế lúc mới cướp được
Hà Hoàng hắn liền phái dân Khương tìm đủ mọi cách để mua không ít ngựa
đực Yên Kỳ từ An Tây ra. Cho nuôi thả với Hà Hoàng để thay đổi ngựa Đột
Quyết. Cuối cùng nuôi được gần bốn vạn thớt chiến mã.
Mà lần này
trong chiến dịch Sơ Lặc, quân Đường thu được gần mười vạn thớt ngựa Tây
Vực chất lượng tốt. Trong đó có hai vạn thớt chiến mã a bá ( Arab), lại
từ trong đó tìm được gần ngàn con ngựa đực a bá chưa bị thiến. Đám này
được Trương Hoán coi như bắt được báu vật liền đem bọn chúng tới Hà Tây.
Trương Hoán cũng là người cực kỳ thích ngựa, mặc dù thớt ngựa báu vật của A Cổ Cái hắn đã cho Vương Tư Vũ, nhưng bản thân hắn cũng từ các loại chiến
mã bắt được mà tuyển ra mười tám con tuấn mã giữ hết cho mình.
Trương Hoán sai người dẫn đến một con chiến mã của mình, đây là một chiến mã
màu trắng cực kỳ oai phong mà cười nói với Mạnh Giao: “ Sao nào, loại
ngựa này có thể đáng để ý không?”
Mạnh Giao mặc dù là người có
học, nhưng hắn xuất thân nghèo khổ, có thể chịu khổ nhọc, làm việc cũng
rất kiên định. Hắn làm Văn thư lang cho Trương Hoán vài năm, cũng không
nói nhiều lắm, lại không giỏi về giao tế. Nhưng hắn cần cần cù và thật
thà, cũng không phạm phải bất cứ sai lầm gì. Trương Hoán đúng là nhìn
trúng điểm cụ thể này liền phái hắn đến Trương Dịch làm Thứ Sử kiêm Hà
Tây Mục Giám ( quản lý chăn nuôi). Ở Trương Dịch việc chính vụ không
nhiều lắm, quan trọng hơn chính là cái sau. Nó đảm nhận làm vai trò nơi
chủ yếu phát ra chiến mã cho quân Tây Lương.
Cho dù mới làm Hà
Tây Mục Giám trong thời gian gần một năm, Mạnh Giao không nề hà vất vả
bôn ba mọi nơi. Không chỉ có quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ Hà Tây,
thành lập một chế độ quản lý chiến mã hoàn thiện. Bản thân hắn đối với
nuôi ngựa cũng càng tích lũy thêm không ít kinh nghiệm.
Vừa rồi
đến gặp Trương Hoán thì hắn liền phát hiện chiến mã của Trương Hoán so
với các tướng sĩ khác thì không giống thông thường, thậm chí so với loại ngựa Yên Kỳ có phẩm chất tốt nhất của Hà Tây thì còn hơn một bậc. Bởi
vì phải làm lễ ra mắt đô đốc nên không kịp nhìn kỹ.
Mạnh Giao
nhìn chiến mã oai phong này, lại nhìn qua bảy ngàn thớt ngựa a bá kia mà trong mắt lóe ra một vẻ nửa mừng nửa lo kỳ dị. Hắn chưa bao giờ thấy
được loại chiến mã hoạt bát khỏe đẹp như vậy. Bọn chúng cao lớn hùng vĩ, tứ chi dài mà đều, làn da sáng bóng mà không hổn tạp, cái đuôi dài đón
gió bay múa. Mạnh Giao đứng ngây ra một lúc lâu, trước sau cũng không
nói nên lời.
Lý Định Phương thấy hắn vô cùng si mê, liền ở một
bên cười giới thiệu: “ Loại ngựa Đại Thực này có sức chịu đựng cao, hơn
nữa tốc độ cực nhanh. Khi phi nhanh thì giống như đang trôi nổi trên
không trung. Nó có thể chạy đường dài mà không ăn không uống, khi bị
thương thì vết thương sẽ khép lại rất nhanh. Khi nó kích động và tăng
dũng khí thì rất tự nhiên nó biểu hiện ra tính chất đặc biệt cực kỳ.”
Mạnh Giao rốt cục không nhịn được tiến lên sát để vuốt ve những con chiến mã này, giống như người cha xa nhà nhiều năm khi về đến nhà thì vuốt ve
con mình. Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng đã hơi ươn ướt, hắn ngẩng phắt
đầu sang chỗ khác mà nói với Trương Hoán: “ Đô đốc. Xin để toàn bộ những con ngựa này cho thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ nuôi thành hơn mười vạn thớt
chiến mã cũng oai phong như chúng.”
Trương Hoán nhẹ nhàng gật
đầu, hắn nhảy lên ngựa, hăng hái dùng roi ngựa mà chỉ: “ Đi thôi! Để bọn chúng đi xem qua nhà mới của mình.”
Có điều, Trương Hoán cùng những chú ngựa này cũng không biết, nhà mới của bọn chúng hiện tại có khả năng không được tốt lắm.
Đại quân cũng không vào thành mà trực tiếp đóng quân trên một mảnh đất
trống bên ngoài thành Trương Dịch. Mạnh Giao công việc bận rộn, lại muốn thu xếp những con ngựa đi đường xa mà đến này nên Trương Hoán cũng
không làm phiền hắn. Liền trực tiếp đuổi hắn trở về trong thành. Đến
đêm, bão tuyết lại lần nữa ập tới, gió bắc hung dữ mang theo tuyết rơi
cuốn lên những lốc xoáy gầm rú cày xéo mặt đất. Hàng rào chung quanh đại doanh quân Đường bị thổi rung động cót ca cót két. Một tháp canh gác bị thổi bay làm bị thương mấy người lính gác. Trong đêm tối đưa tay không
thấy được năm ngón này, giữa cơn gió tuyết tràn ngập đất trời, ở trên
con đường cách đại doanh quân Đường vài dặm có mấy người lữ khách điều
khiển ngựa khó nhọc đi tới. Lều lớn của Trương Hoán được dựng cực kỳ chắc chắn. Một bộ vỏ bao trùm
lên rồi ghim chặt hai cái lều trại lớn nhỏ. Mặc dù bên ngoài bão tuyết
đang gầm gừ chói tai, nhưng bên trong trướng lại có vẻ hết sức yên tĩnh. Ngọn đèn êm dịu, một chậu than dùng phân bò để đốt đang cháy vượng.
Thỉnh thoảng từ khe hở giữa màn trướng lại lọt vào vài vụn bông tuyết
nhỏ, Trương Hoán thì đang nửa tỳ vào bàn tập trung tinh thần đọc sách.
“ Bẩm báo đô đốc, có người mang tin tức Trường An đến.” Từ ngoài cửa vang lên tiếng thân binh báo cáo.
“ Người mang tin tức Trường An?” Trương Hoán có hơi kinh ngạc, ở trong
cơn bão tuyết ác liệt này lại còn có người mang tin tức Trường An tới.
Trường An lại đã xảy ra chuyện gì? Hắn để sách xuống lập tức hạ lệnh: “
Dẫn hắn đi vào!”
Rất nhanh thân binh liền đưa hai người mang tin tức đi vào. Hai người này chính là thủ hạ của Lý Phiên Vân mang theo
tin tức khẩn cấp chạy tới Lũng Hữu. Nhưng chuyện quá quan trọng nên đám
người Hồ Dong cùng Hạ Lâu Vô Kỵ ở Lũng Hữu cũng không dám làm chủ, đồng
thời nói cho bọn họ biết đô đốc đang trên đường trở về. Hai người liền
quyết định đi Tây Vực báo tin, không ngờ trên đường đi gặp bão tuyết.
Cũng may là ở Trương Dịch liền gặp được đại quân của đô đốc.
Hai
người tiến lên nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội rồi bẩm báo “ Ty
chức Dương Lạc, Lý Hiếu Nhân, đều là Giáo úy trong Nội Vụ ty, tham kiến
đô đốc.”
Trương Hoán khoát khoát tay bảo: “ Các ngươi đi đường khổ cực, cứ đứng lên mà nói đi!”
“ Tạ đô đốc!”
Hai người đứng lên, trong đó một người lấy ra một phong thơ thật dầy đưa
cho Trương Hoán mà bảo: “ Đây là văn kiện khẩn cấp của Lý Ty Chánh,
thuộc hạ không dám chậm trễ.”
Một người thân binh tiếp nhận thư
đưa cho Trương Hoán, hắn mở thư ra rồi nhanh chóng đọc qua một lần. Thư
là do Lý Phiên Vân tự tay viết, chủ yếu là nói đến ba sự kiện. Chuyện
thứ nhất là Tông Chánh Tự Khanh Lý Cầu không để ý sự phản đối của Thôi
Tiểu Phù cứ xây một tòa Thiên Điện cho Thái Tử Dự bên trong tông miếu
nên khơi dậy sự hưởng ứng rất lớn tại Trường An; Một việc khác là Vi Đức Khánh ở Trần Lưu đã cướp ái thiếp của Thôi Khánh Công, một lần nữa gây
ra mâu thuẫn giữa hai người, đại chiến đã hết sức căng thẳng; Còn chuyện thứ ba là Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột đã trở lại vị trí cũ thành
công, giết chết Đại Hãn do Thác Bạt Thiên Lý lập đồng thời đánh bại Thác Bạt Thiên Lý. Thác Bạt Thiên Lý chỉ huy quân bản bộ còn lại bỏ chạy về
hướng đông. Trung Trinh Khả Hãn đặc biệt cử sứ giả đến triều đình nhà
Đường cảm tạ, dùng hình thức quốc thư chánh thức thừa nhận An Tây cùng
Bắc Đình thuộc hết về Đại Đường, đồng thời xin lấy công chúa Đại Đường
làm vợ.
Mặc dù chỉ là văn kiện khẩn cấp, nhưng Lý Phiên Vân viết
những điều nàng biết đều rất rõ ràng, ước chừng viết sáu bảy trang.
Trương Hoán chậm rãi đặt thư xuống, lại hỏi bọn họ: “ Thư này Hồ Dong
cùng Hạ Lâu Vô Kỵ đã đọc qua chưa?”
“ Khởi bẩm đô đốc, thuộc hạ
đem thư đưa cho phu nhân, phu nhân lập tức triệu hai người đến để thương lượng đối sách. Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ sự tình quan trọng nên chờ đô
đốc trở về định đoạt. Cho nên thuộc hạ quyết định đi sang tây đến gặp đô đốc báo tin.”
Trương Hoán gật đầu, lập tức mệnh lệnh cho thân binh: “ Đưa hai người đi ra, xếp đặt nghỉ ngơi thật tốt!”
Thân binh đem hai người mang tin tức đi xuống, Trương Hoán thì cầm lấy thư
lại cẩn thận đọc một lần mà không khỏi lâm vào trầm tư. Có ba chuyện,
việc lập điện cho Thái Tử Dự thì hắn đã biết được trước đó từ Bùi Minh
Viễn nên hắn không cảm thấy ngạc nhiên; Còn biến cố ở Hồi Hột là do hắn
một tay thao tác, thậm chí hắn còn phái một đội năm trăm người Đặc Cần
Doanh giúp đỡ Trung Trinh Khả Hãn đoạt vị. Đối với điều này thì cũng là
nằm trong dự liệu của hắn. Duy có việc hai người Thôi, Vi đại chiến thì
hắn lại cảm thấy hết sức hứng thú.
Trong thư thì Lý Phiên Vân nói rất rõ ràng, Vi Đức Khánh cùng binh lính đồng cam khổ, ăn độn hoa màu,
ngủ trên chiếu, cũng không gần nữ sắc. Còn tiểu thiếp của Thôi Khánh
Công xuất thân là danh kỹ Trường An đi xuôi nam qua Huỳnh Dương, cũng
không có đến địa bàn của Vi Đức Khánh. Vi Đức Khánh lại đặc biệt phái
người đến Huỳnh Dương bắt cóc nàng. Đồng thời công khai tuyên bố là
chính mình giữ. Đây hiển nhiên là cố ý chọc giận Thôi Khánh Công, hắn là muốn cho Thôi Khánh Công khơi mào cuộc chiến trước.
Trương Hoán
chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong gian phòng. Thủ đoạn
chánh trị của Vi Đức Khánh so vơí Thôi Khánh Công thì hiển nhiên thông
minh hơn. Hắn để Thôi Khánh Công khơi mào chiến dịch, do đó cõng trên
lưng tiếng xấu gây ra nội loạn . Nhưng Trương Hoán lại nghĩ chỉ sợ
chuyện không phải đơn giản như vậy. Khi mình tại An Tây liên tiếp thắng
lợi, bất kể thực lực hay danh vọng đều đạt tới độ cao mới. Ngược lại lúc này, Lý Cầu lại tạo ra sự kiện tông miếu. Điều này há có thể không
khiến cho Thôi Tiểu Phù mẫn cảm, là một phương có thực lực yếu nhất nếu
muốn chống lại mình thì chỉ có thể mau chóng xây dưng thực lực cường đại hơn.
Cho nên trong sự kiện Vi Đức Khánh đoạt nữ nhân của Thôi
Khánh Công, nếu như không có bóng dáng của Thôi Tiểu Phù, nếu như nói
không có quyết sách của Vi gia thì điều đó là tuyệt đối không có khả
năng.
Đáng thương cho Thôi Khánh Công ngu xuẩn kia, lại một lần
nữa trở thành vật hy sinh để Thôi Tiểu Phù cùng Vi Ngạc câu kết nhằm đối phó chính mình. Nghĩ tới đây, Trương Hoán lập tức viết hai đạo mệnh
lệnh, hạ lệnh cho thân binh: “ Gọi Lý Định Phương tới gặp ta.”
Chỉ chốc lát, Lý Định Phương bước vào doanh trướng, cúi người nửa quỳ mà chào: “ Tham kiến đô đốc!”
“ Ta có vài chuyện muốn ngươi hoả tốc phái người đi làm!”
Trương Hoán đưa cho hắn một đạo mệnh lệnh đầu tiên: “ Lệnh Đạm Danh Cừu ở Thục Trung lập tức xuất năm vạn binh dọc theo Trường Giang xuôi nam trợ giúp Tương Dương. Đồng thời lệnh cho Lý Song Ngư ở Tương Dương nếu không có
mệnh lệnh của ta thì không được làm bừa.”
“ Tuân lệnh!”
Trương Hoán lại đưa cho hắn đạo mệnh lệnh thứ hai: “ Lệnh cho Lận Cửu Hàn ở
Trường Sa dẫn quân bản bộ cấp tốc đi Quảng Lăng, giúp đỡ Sở Hành Thủy
phòng thủ Hoài Nam.”
Lý Định Phương tiếp nhận hai đạo mệnh lệnh, hắn đang muốn rời đi thì Trương Hoán đột nhiên gọi hắn lại “ Ngươi chờ một chút.”
Lúc này Trương Hoán bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Hắn lại lấy ra thư của Lý Phiên Vân để tìm kiếm một câu mà hắn mới nhìn đến. Tìm được rồi, chỉ có ngắn ngủn mười mấy chữ: Thác Bạt Thiên Lý dẫn tàn quân bản bộ bỏ chạy
về hướng đông.
Cái tên Thác Bạt Thiên Lý này luôn chính là mũi
tên độc sau lưng hắn. Kể từ năm đó sau khi hắn chạy thoát khỏi tay mình, bất kể là hắn giúp đỡ Lý Chính tạo phản, hay là ý đồ muốn cướp lấy đại
quyền ở Hồi Hột thì mục đích cuối cùng của hắn đều là muốn dẫn ngựa xuôi nam, chặt đầu mình, đoạt lấy giang sơn gấm vóc của Đại Đường. Hiện tại
hắn chạy trốn về hướng đông. Với bản tính không chịu nổi yên tĩnh của
hắn, hắn lại sẽ gây nên cơn sóng gió nào đây? Liệu có thể lại một lần
nữa xâm lấn Sóc Phương hay không?
“ Vẫn còn có một việc hơi khó
khăn.” Trương Hoán do dự một lúc liền nói: “ Ngươi phái một đội thám báo biết tiếng Đột Quyết đến Mạc Bắc đi. Phải tìm kiếm tung tích của Thác
Bạt Thiên Lý, đồng thời phải giám thị chặt chẽ hành tung của hắn. Sau
khi xong việc ta tất có trọng thưởng!”
“ Thuộc hạ tuân lệnh!” Lý Định Phương đi xuống thu xếp.
Tâm tình Trương Hoán có hơi chùng lại, hắn chắp tay đằng sau đi tới trước
trướng từ khe hở ngắm nhìn cảnh tuyết bay đầy trời bên ngoài. Hơn nửa
năm An Tây hành trình kết thúc, sắp sửa trở lại Đại Đường rồi. Như vậy,
ván cờ của hắn nên bắt đầu từ đâu đây?
Ba ngày sau, bão tuyết lại ngừng. Bầu trời bắt đầu lộ ra màu xanh thẳm lâu ngày không thấy. Mảnh
đất Hà Tây đã hoàn toàn trở thành thế giới băng tuyết, cành lá như được
dát ngọc, bông tuyết trắng ngần. Mặc dù tuyết lớn cản đường làm cho đi
lại thêm gian nan, Trương Hoán vẫn quyết định tiếp tục xuất phát về
hướng đông.
Nửa tháng sau, quân tây chinh của Trương Hoán rốt cục trở lại căn cứ xa cách đã lâu -- quận Kim Thành Lũng Hữu.
“ Lão gia đã trở về! Lão gia đã trở về!” Đại quản gia chạy vào cửa phủ,
âm thanh kích động của hắn trở nên the thé. Cả phủ Trương Hoán xôn xao,
Bùi Oánh mừng vui bất ngờ đan xen hạ lệnh người nhà giăng đèn kết hoa.
Còn nàng tự mình mang theo con gái, còn có Thôi Ninh mang theo con trai
của nàng, cùng với mẹ của Trương Hoán, một nhà già trẻ gần trăm người
đều chạy tới đầu phố đi nghênh đón.
Không chỉ có người nhà Trương Hoán, cả quận Kim Thành đều sôi nổi. Mấy vạn dân chúng dìu già dắt trẻ
chạy tới trên đường cái hoan nghênh đội quân con em của bọn họ trở về.
Cả tuyến đường Ngũ Tuyền sục sôi bởi đám đông ầm ĩ. Vào lúc giữa trưa,
ba vạn quân chinh tây xếp thành hàng vào thành. Sự kích động của dân
chúng đạt đến đỉnh điểm, vô số dải lụa màu được ném lên đầu các anh hùng tây chinh. Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, hơn một tháng trước vẫn còn trong chiến hỏa Sơ Lặc, nhưng hiện tại lại trở về cố hương xa hơn vạn
dặm. Tất cả đều bắt đầu trở nên không đúng sự thực, liền giống hệt như
đang nằm mơ.
Hắn nhìn những đám dân chúng háo hức xôn xao, nhìn
niềm vui sướng trên khuôn mặt tươi cười chân thành phát ra từ nội tâm
của bọn họ, hắn đột nhiên lại nghĩ tới mấy vạn tướng sĩ ở xa xôi vạn dặm tại Quy Tư, Sơ Lặc thậm chí Toái Diệp. Nghĩ đến những người anh hùng đã chết trận tha hương, bao lâu sau bọn họ mới có thể trở lại cố hương của mình?