Bạch Cư Dịch cũng thở dài, nhưng hắn lại nghĩ tới khí thế mới trong mấy tháng gần đây của Đại Đường thì tinh thần sau đó cũng phấn khởi hơn mà nói: “ Nhưng Tân Hoàng lên ngôi, sửa quốc hiệu là Đại Trị, điều này cũng làm cho chúng ta thấy được Đại Đường có hy vọng. Mặc dù cháu còn trẻ, nhưng cũng nguyện sớm có ngày dốc sức vì nước.”
Lý Bí gật đầu, lão lại ghi nhớ ba chữ Bạch Cư Dịch ở trong lòng. Lúc này, người làm mang lên rượu và thức ăn cho ông ta. Lý Bí liền rót một chén rượu, giơ chén lên cười nói: “ Nào, ta mời cháu một chén, chúc cháu sớm có ngày đề tên bảng vàng.”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có người cười bảo: “ Với tài thơ tuyệt diệu của Bạch huynh thì ghi tên bảng vàng khỏi phải bàn.”
Lý Bí cùng Bạch Cư Dịch đồng loạt quay đầu, chỉ thấy có một người sĩ tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh bọn họ. Da hắn ngăm đen, ánh mắt lấp lánh hoạt bát. Thấy mình thu hút được sự chú ý của Lý Bí cùng Bạch Cư Dịch, hắn liền đem rượu và thức ăn tới mà cười nói: “ Tại hạ là Liễu Tông Nguyên, chính gốc Trường An. Một mình uống rượu nhàm chán, hai vị có thể đồng ý cho uống rượu cùng.”
Bạch Cư Dịch thấy hắn cũng cực kỳ trẻ tuổi, có vẻ vẫn còn hơi nhỏ hơn so với mình thì trong lòng không khỏi thấy thiện cảm hơn nên cũng vội vàng ôm quyền đáp: “ Tại hạ là Bạch Cư Dịch ở Tân Trịnh, mới tới Trường An. Mời Liễu huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
“ Thì ra Bạch huynh mới tới Trường An, vậy có thể đến Nhạn Tháp, xem ghi tên ở Nhạn Tháp chăng? Có thể tới Khúc Giang, bình phẩm đồ uống Khúc Giang? Trong những dấu vết nổi tiếng Trường An, Bạch huynh có thể chiêm ngưỡng 《 Tương tiến tửu 》của Lý Thái Bạch? Có thể say bét nhè nằm ở chợ đông như Hạ Tri Chương?”
Liễu Tông Nguyên nói chuyện làm Bạch Cư Dịch vui vẻ ngưỡng mộ, hắn thở dài một hơi mà nói: “ Ta chưa từng đi qua nơi nào.”
“ Vậy có gì khó khăn. Ta đưa Bạch huynh đi là được.” Liễu Tông Nguyên cởi mở cười một tiếng lại giơ chén rượu lên nói: “ Uống xong chén này chúng ta sẽ đi được chứ?”
“ Vậy thì đa tạ Liễu huynh .” Bạch Cư Dịch uống rượu trong chén một hơi cạn sạch rồi lấy ra hơn mười văn tiền đặt lên bàn. Đơn giản thu dọn đồ, chắp tay chào Lý Bí liền cáo từ đi.
Lý Bí nhìn theo bọn họ hừng hực khí thế mà biến mất rồi âm thầm gật đầu. Đại Đường nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bệ hạ may mắn rồi!
Ông ta lại uống vài chén rượu rồi cũng lập tức rời đi.
Trương Hoán lên ngôi đã đã hơn hai tháng. Thời gian hai tháng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt trong đời người. Nhưng Trương Hoán lại cần hai tháng này để làm cuộc sống dần dần trở về chỗ cũ. Đây là hai tháng bước ngoặt của đời hắn. Là hai tháng mở đầu Đại Trị của hắn.
Thời gian hai tháng khiến cho hắn dần dần quen với cuộc sống đế vương . Vai trò của hắn cũng đã từ quản gia quản lý trăm sự trở thành chủ nhân chỉ hỏi những việc lớn. Mặc dù như thế, diện tích lãnh thổ Đại Đường mở mang, thực lực của một nước mới từ từ khôi phục nên việc lớn các loại phát sinh mỗi ngày vẫn cứ là tầng tầng lớp lớp khiến cho sức lực hắn tiều tụy. Nhưng có một việc lại làm hắn vô cùng vui mừng. Tháng trước hắn ban xuống Cảm Hóa chiếu. Đối với tất cả lưu dân bởi vì quân phiệt hỗn chiến mà bị buộc lên núi làm phỉ hoặc xuống nước làm khấu đều thực hành đại xá. Chuyện cũ sẽ bỏ qua, đinh nam đều được nhận ruộng. Hiệu quả vô cùng lý tưởng. Vẻn vẹn khu Giang Hoài có năm mươi bảy bọn giặc liền quy hàng năm mươi lăm đám. Cùng cha mẹ vợ con bọn họ thì lại có hơn hai mươi vạn người. Trị an chuyển biến tốt nên lòng người ổn định. Đây là sự bắt đầu đáng hài lòng để hắn có bước cải cách sáng tạo tiếp theo.
Có điều làm cho Trương Hoán vẫn luôn lo âu chính là hai tháng trước xuất hiện thám báo người Hồi Hột. Mặc dù đã mấy lần phát động điều tra quy mô lớn, nhưng những người này liền giống như bốc hơi khỏi cuộc sống, bặt vô âm tín luôn. Trương Hoán cũng biết kỳ thật bọn họ vẫn còn trốn ở nơi nào đó của Đại Đường, hệt như một con nhện độc co lại chui vào khe hở chờ cơ hội tới. Những người này đã thành một khối tâm bệnh của hắn. Vẫn luôn lơ lửng ở sâu trong nội tâm của hắn. Vì điều này hắn liên tiếp hai lần mở rộng Quốc An Ty, đồng thời thăng cấp cho nó là Quốc An Thự, ngang hàng cùng Giám Sát Thất, là viện thứ năm của Ngự Sử Đài, chính thức liệt vào thự nha của triều đình.
Giờ phút này, Trương Hoán đang cẩn thận xem báo cáo điều tra mới nhất của Thôi Liên Tinh từ Lạc Dương đưa tới. Trải qua hai tháng cẩn thận điều tra, Thôi Liên Tinh dần dần phát hiện ra manh mối. Hắn đã tra ra kẻ chủ mưu phía sau án ám sát Trương phủ rất có thể có liên quan cùng một người quốc sư Hồi Hột mới xuất hiện. Mà người quốc sư có điểm tựa ở Ba Tư. Nói cách khác, sự kiện này không chỉ đề cập đến Hồi Hột, có lẽ còn có thể lôi cả Đại Thực vào.
“ Thần tại Lạc Dương bắt được hai tên nghi phạm, theo bọn họ thông báo, tất cả người của bọn họ đã chia thành tốp nhỏ, lấy buôn bán làm bình phong phân bố ở các nơi Đại Đường. Hơn nữa bọn họ tổ chức nghiêm mật, đều là liên lạc một tuyến, thủ lĩnh bọn họ có thể đã đi vùng Giang Hoài. Thần đã phái thủ hạ đắc lực đi Dương Châu điều tra. Nếu có đầu mối, thần sẽ tự mình tới Dương Châu.”
Thôi Liên Tinh hiện tại đang ở Lạc Dương. Lạc Dương Thị Thự phát hiện hai tên thương nhân Đột Quyết từ Thạch quốc tới lại giả mạo văn điệp thông quan nên đã giữ hai người này. Qua điều tra, hai người bọn họ thật sự là thám tử Hồi Hột, chỉ là thân phận thấp kém nên không có nhiều tin tức có giá trị.
Trương Hoán đặt báo cáo xuống, mặc dù hắn không ở tại hiện trường, nhưng hắn có lẽ mơ hồ cảm giác được trong đó có gì đó sơ hở. Hơn một lần hình ảnh võ sĩ Hồi Hột tự sát để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu. Nếu như tự sát là bọn hắn cần phải huấn luyện, còn hai người Hồi Hột sau khi bị Lạc Dương Thị Thự bắt tại sao không tự sát? Lại còn khai ra thủ lĩnh bọn họ có thể ở tại Giang Hoài. Hai kẻ đó và người bị bắt lúc trước có biểu hiện khác nhau một trời một vực. Mà nếu như là sé cho kĩ càng thì cái này có hơi không hợp so với thủ lĩnh bọn họ vẫn luôn có tác phong xảo quyệt cẩn thận. Đương nhiên còn có một khả năng chính là thủ lĩnh bọn họ cũng không biết thám tử Hồi Hột bị bắt lần trước sau khi thông báo tin tức lại tự sát.
Chẳng lẽ đây là kế giương đông kích tây của bọn hắn sao? Trương Hoán cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Hắn có loại dự cảm, người Hồi Hột có thể lại muốn hành động .
Hắn lập tức lấy ra một tờ giấy trắng, nhanh chóng viết một bản thủ dụ. Lúc này, An Trung Thuận đi lên phía trước rồi nói: “ Bệ hạ, bên phía Quân Khí Giám đã truyền đến tin tức, đều chuẩn bị tốt.” “ Trẫm sẽ tới đó!” Trương Hoán đợi cho nét mực trên tờ thủ dụ khô đi liền giao cho An Trung Thuận rồi căn dặn: “ Ngươi lập tức đi một chuyến tới Quốc An Thự, bảo bọn họ gửi thủ dụ này tới Lạc Dương.”
An Trung Thuận vội vã chạy đi, Trương Hoán cũng lên đường đi tới Quân Khí Giám.
Vệ Úy Tự, Thái Phó Tự, Quân Khí Giám đều là cơ quan trông coi quân sự và binh khí của Đại Đường, toàn bộ ở trong Hoàng Thành. Trong đó Vệ Úy Tự chủ yếu phụ trách bảo quản và điều hành quân giới nên có kho hàng dự trữ vũ khí lớn; mà Thái Phó Tự nắm giữ nuôi ngựa, xe kéo. Chủ yếu là phụ trách nuôi thả cùng quản lý chiến mã; Quân Khí Giám chính là trung tâm nghiên cứu phát triển các loại vũ khí tiên tiến của Đại Đường. Mạch Đao, hoành đao, minh quang giáp, nỏ tiễn Đại Đường .v..v... Đều là nghiên cứu phát triển và chế tạo ở chỗ này. Nhưng sau năm Khánh Trì thứ mười lăm, tài chính dần dần căng thẳng. Để cắt giảm chi tiêu, Bùi Tuấn liền cắt xén hơn một nửa thợ lành nghề chế tạo vũ khí, làm cho rất nhiều thợ lành nghề ưu tú nhất bị các thế gia tranh nhau mời. Trong đó Lũng Hữu với điều kiện hậu đãi nhất thì gần như hơn một nửa thợ khéo đã đi Lũng Hữu.
Sau khi Trương Hoán lên ngôi, Quân Khí Giám vẫn luôn chịu cảnh vắng vẻ bắt đầu được triều đình coi trọng, triều đình triệu hồi thợ thủ công làm vũ khí ở rải rác các nơi trong cả nước tập trung về Trường An. Đồng thời bỏ ra số tiền lớn để nghiên cứu phát triển vũ khí, vì khả năng có thể phát sinh chiến tranh mà nổi trống phất cờ tiến hành chuẩn bị.
Vốn Quân Khí Giám có địa vị khá thấp, Quân Khí Giám Lệnh chỉ là hàm chánh tứ phẩm. So với người đứng đầu các Tự Giám khác thì thấp hơn nửa cấp. Nhưng hiện tại đã được Trương Hoán thăng lên tam phẩm. Quân Khí Giám Lệnh đương nhiệm là Phòng Tông Yển trong sự kiện Sở Hành Thủy từng bị bãi miễn chức Thái Phủ Tự Khanh. Một tháng trước ông ta được dùng lại.
Dưới Quân Khí Giám trước mắt chia làm hai phường tả hữu. Tả phường phụ trách nghiên cứu chế tạo binh khí; mà hữu phường thì phụ trách việc các loại khí cụ, như là cờ xí, lều trướng, các đồ lặt vặt .v..v... đồng thời cũng quản nguyên kho vật liệu khố và kho da.
Vốn là trong tả phường có ba thự là binh khí, giáp phường, quân giới. Hiện tại lại mới thiết lập thêm Hỏa Khí thự chuyên môn phụ trách nghiên cứu phát triển hỏa dược, một tháng trước mới đưa từ Lũng Hữu đến.
Ước chừng sau một khắc, Trương Hoán đến Quân Khí Giám. Quân Khí Giám vốn nằm ở chếch bên cạnh Cảnh Phong môn. Bởi vì diện tích nhỏ nên Trương Hoán lại chuyển hữu phường và kho hàng đến đồng cỏ chếch phía tây Ty Nông Tự, ở đó có một khoảnh đất trống lớn. Còn khu thí nghiệm hỏa dược được bố trí tại bãi đá thải. Cứ như vậy, cả Quân Khí Giám liền hoàn toàn thành cơ sở nghiên phát triển chế tạo vũ khí.
“ Bệ hạ, đến rồi!” Long xa dừng lại, Đô úy Ngự lâm quân nhỏ giọng bẩm báo làm Trương Hoán thoát khỏi sự suy nghĩ. Hắn vén màn xe một khe nhỏ, trước cửa Quân Khí Giám đã đứng đầy quan viên. Người cầm đầu là Quân Khí Giám Lệnh Phòng Tông Yển. Đứng phía sau ông ta là hai Thiếu Giám, một người là phụ trách hữu phường khí cụ Tần Hiểu Võ. Người khác chính là từ Lũng Hữu điều đến, người đầu tiên đưa ra việc vận dụng hỏa dược vào quân sự Tống Tề. Hắn là Lũng Hữu vũ khí thự Thự Chính, hiện chính thức thăng làm Quân Khí Giám Thiếu Giám phụ trách nghiên cứu phát triển vũ khí cả Đại Đường.
“ Phòng Tông Yển dẫn chúng thần Quân Khí Giám tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Trương Hoán mới bước xuống long xa, Phòng Tông Yển liền dẫn cả ban thuộc hạ đón chào. Trương Hoán khẽ phất tay một cái “ Chúng ái khanh bình thân!”
Hắn lại nhìn qua về phía sau, cũng không thấy bóng dáng Đỗ Hoàn liền hỏi Phòng Tông Yển: “ Đỗ tiên sinh làm sao không thấy?”
Phòng Tông Yển ngẩn ra. Ông ta quay đầu lại tìm một vòng, xác thật không thấy bóng dáng Đỗ Hoàn liền kinh ngạc hỏi: “ Đỗ Hoàn không phải cùng ra sao? Ông ta ở đâu?”
“ Thần ở chỗ này!” Tiếng nói vọng đến từ phía bên phải cửa chính, chỉ thấy Đỗ Hoàn ôm một chiếc trường bào màu trắng trông cực kỳ dày nặng, đầu đầy mồ hôi đang chạy tới. Ông ta chạy đến trước mặt Trương Hoán thở hồng hộc thi lễ rồi nói: “ Thần đi cởi bộ trang phục này nên chậm một bước, xin bệ hạ thứ tội.”
Đỗ Hoàn bởi vì rất quen thuộc vũ khí trang bị Đại Thực mà được Bùi Minh Viễn đề cử, hiện tại nhậm chức ở Quân Khí Giám chuyên môn làm nghiên cứu phát triển vũ khí. Chiếc áo bào trắng này trong tay của ông ta là thành quả nghiên cứu chế tạo mới nhất.
“ Đây là Hỏa Hoàn Phục Đỗ tiên sinh nghiên cứu chế tạo sao?” Trương Hoán đầy hứng thú tiếp nhận chiếc áo bào trong tay Đỗ Hoàn. Loại áo bào nhìn như cực kỳ dày nặng kỳ thật lại rất nhẹ. Đây là nguyên nhân hôm nay hắn tới Quân Khí Giám, Đỗ Hoàn đã nghiên cứu chế ra Hỏa Hoàn Phục trong truyền thuyết.
Nguyên liệu Hỏa Hoàn Phục chính là a-mi-ăng ngày nay, là công cụ dùng để phòng chống công kích bằng lửa. Đại Thực mấy lần chinh phục Hy Lạp nhưng đều thảm bại dưới Hy Lạp hỏa. Rút kinh nghiệm xương máu, Đại Thực một mặt nghiên cứu chế tạo khí cụ phòng cháy đồng thời cũng tiến hành xâm nhập nghiên cứu đối với Hy Lạp hỏa. Ngoài ra Đại Thực thừa thãi dầu hỏa, bởi vậy vũ khí dầu hỏa cỡ lớn là một loại vũ khí sắc bén của bọn họ, chủ yếu trang bị tại quân đoàn phương bắc cùng quân đoàn Ai Cập. Quân Đại Thực tiến công An Tây năm ngoái chủ yếu lấy quân đội Thổ Hỏa La và vùng Ba Tư là chính nên không mang theo vũ khí dầu hỏa.
Nhưng tương lai nếu như phải đánh với Đại Thực liền không thể tránh né gặp phải vũ khí từ dầu hỏa của quân Đại Thực. Lo trước tính sau nên quân Đường không thể không phòng.
“ Hồi bẩm bệ hạ, Hỏa Hoàn Phục của thần tổng cộng có hai loại. Chúng đều là dùng loại vải hỏa hoàn may bên trong trang phục nên có khả năng chống đỡ hỏa thiêu bình thường. Nhưng gặp phải Hỏa Du đạn cùng Hỏa Long thuyền lợi hại nhất của quân Đại Thực thì loại Hỏa Hoàn Phục chỉ sợ khó có thể ngăn cản. Thần vì điều này lại dùng những mảng nhỏ Ích Hỏa bản để chế tạo ra Hỏa Hoàn Giáp và Ích Hỏa Thuẫn. Thần làm thí nghiệm, hoàn toàn có thể chống đỡ Hỏa Du đạn bùng nổ sau khi bị ngọn lửa công kích.”
Vải hỏa hoàn được phát minh ở phía trước thời Tần. Đỗ Hoàn sau khi bị Đại Thực bắt làm tù binh tại cuộc chiến Đát La Tư được tuyển đi chế luyện giường nỏ Đại Đường. Trong một cơ hội ngẫu nhiên ông ta đưa ra vải hỏa hoàn có thể phòng cháy, quân Đại Thực đã chịu đủ đau đớn từ lửa Hy Lạp nên coi trọng rất cao. Do đó ông ta được vào trung tâm nghiên cứu quân khí Đại Thực chuyên môn phụ trách nghiên cứu chế tạo Ích Hỏa Giáp, tiếp xúc với rất nhiều vũ khí bí mật của Đại Thực.
Lần này ông ta được Bùi Minh Viễn đề cử vào Quân Khí Giám Đại Đường. Đầu tiên ông ta chế ra Hỏa Hoàn Phục cùng Hỏa Hoàn Giáp. Ông ta thấy Hoàng thượng vô cùng có hứng thú đối với thứ này liền cười nói: “ Thần lập tức tiến hành một lần thí nghiệm, bệ hạ không ngại cùng xem.”
Trương Hoán gật đầu vui vẻ cười nói: “ Trẫm hôm nay đến đây chính vì thứ này. Nếu đã chuẩn bị xong thì có thể lập tức tiến hành!”
Thí nghiệm tiến hành bên trong sân tại một chỗ trống trải, dùng tường xây thành một vòng ở chung quanh để phòng hộ. Không đợi được khiêng lên khán đài, Trương Hoán có Phòng Tông Yển đi theo trèo lên trên khán đài rồi ngồi xuống.
“ Bệ hạ, Đỗ Hoàn này không đơn giản! Thần xem ông ta viết 《 Kinh hành ký 》, mới biết đạo thiên hạ rộng lớn không gì là không thể.” Trên khán đài, Phòng Tông Yển thấy Trương Hoán cực kỳ coi trọng Đỗ Hoàn này thì ông ta cũng hơi ưu tư mà nói: “ Trong sách ông ta viết, tại một quốc gia mà người ta gọi là Ai Cập đã biết dùng đá tảng xây thành Kim Tự Tháp cao trăm trượng. Bên cạnh Kim Tự Tháp còn có quái thú đầu người thân sư tử cũng cao mấy trăm trượng khắc từ đá làm cho người ta thật muốn đi tận mắt đánh giá”
Trương Hoán khẽ vuốt râu cười nói: “ Phòng ái khanh nếu như có hứng thú, lần sau trẫm sẽ để Phòng ái khanh làm Chánh Sứ, thay Đại Đường ta đi sứ Đại Thực, được chứ?”
“ Thần nguyện dốc sức vì bệ hạ.”
Lúc này, một hồi trống dồn dập vang lên, thí nghiệm đã bắt đầu.
Tiếng trống ngừng lại, chỉ thấy một người đi từ từ ra khỏi cửa ngách. Toàn thân hắn đã mặc giáp trụ đặc chế Hỏa Hoàn Giáp, tay cầm Ích Hỏa Thuẫn hình tròn đang đi bước một tới giữa sân. Ở trung tâm có bày một cái thùng gỗ bên trong đổ đầy dầu hỏa.
“ Bệ hạ, đây là một tên tử tù, thần mượn từ Đại Lý Tự. Nếu như hắn có thể hoàn thành lần thí nghiệm này thì Hình bộ có thể xét miễn tội chết cho hắn.” Phòng Tông Yển ở một bên hạ giọng giải thích.
Trương Hoán không nói gì, hắn chăm chú nhìn kẻ thí nghiệm này. Thùng dầu hỏa giữa sân hắn từng dùng qua, khi bốc cháy thì trong nháy mắt sẽ sinh ra ngọn lửa bốc cao, hết sức kịch liệt.
Lúc này, bên trên cửa nách xuất hiện một người lính. Tay hắn cầm hỏa tiễn, chậm rãi nhắm ngay bề mặt thùng dầu hỏa. Nắp thùng đã mở nên trông thấy bề mặt dầu tối như mực.
Dần dần, kẻ thí nghiệm bước lại gần thùng dầu “ Vèo!” một tiếng, hỏa tiễn vẽ ra một đường cong rồi chuẩn xác rơi vào trong thùng dầu hỏa. Cảnh tượng trên khiến cho tất cả mọi người lập tức đều ngừng hô hấp. Trên thùng dầu hỏa đầu tiên là một ngọn lửa bùng lên, ngay sau đó càng lúc càng lớn. Chân kẻ thí nghiệm kia rõ ràng bắt đầu run lên bèn lui lại một bước. Đột nhiên, một cột lửa bay lên trời, ngọn lửa phát ra bốn phía. Kẻ thí nghiệm lập tức bị quầng lửa nuốt sống, mọi người chỉ nhìn thấy một biển lửa vàng chói lọi mà không thấy bóng người. Chỉ trong nháy mắt ngọn lửa tan đi để hiện ra thân hình cứng đơ của kẻ thí nghiệm. Đột nhiên hắn chậm rãi ngã xuống, trên khán đài phát ra một tiếng thét kinh hãi, tất cả quan viên đều đứng lên.
Nhưng Trương Hoán không động đậy, hắn thấy rất rõ ràng là Hỏa Hoàn Giáp của kẻ thí nghiệm biến thành màu xám, nhưng không có bất cứ tổn hại gì. Hơn nữa trong nháy mắt ngọn lửa bao trùm cả người, hắn ném Ích Hỏa Thuẫn cầm trong tay xuống nên Trương Hoán biết, người này chắc chắn là bị hù dọa ngất xỉu đi. Nhưng trên trên chiến trường chém giết đẫm máu thì không có khả năng xuất hiện loại người yếu đuối như vậy. Nói cách khác, nếu như ở trong ngọn lửa đỏ rực đó mà người này mới chỉ là bị hù dọa đến ngất đi thì đó chứng minh Hỏa Hoàn Giáp của Đỗ Hoàn đã thành công .
Lúc này, vài tên tùy tùng chạy tới dùng cát dập tắt ngọn lửa, lôi kẻ thí nghiệm sang một bên, cởi hộ hắn Hỏa Hoàn Giáp. Xem xét chỉ chốc lát, đột nhiên có người đứng lên lớn tiếng bẩm báo. “ Hắn còn sống!”
Trên khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô, Trương Hoán hơi tươi cười. Lúc này, Đỗ Hoàn bước nhanh đi lên trước rồi thi lễ thấp với Trương Hoán “ Thần may mắn thành công.”
“ Đỗ tiên sinh, Hỏa Hoàn Giáp khiến trẫm mở rộng tầm mắt, không biết khanh còn có khó khăn gì cần trẫm giúp khanh giải quyết?”
“ Hồi bẩm bệ hạ, Hỏa Hoàn Giáp của thần cực kỳ cồng kềnh, đi lại bất tiện nên chỉ làm để thích ứng với hải chiến. Mà trên đất bằng có lẽ cần dùng Hỏa Hoàn Phục nhẹ nhàng hơn. Nhưng mà Hỏa Hoàn Phục dùng sợi gai dệt e là có hiệu quả kém xa với dùng vải bông. Hiện tại Đại Đường không đủ vải bông chính vấn đề chủ yếu nhất mà thần gặp phải.”
Vải bông? Trương Hoán cũng không biết vải bông là vật gì. Lúc này, Phòng Tông Yển cười nói: “ Bệ hạ, vải bông chính là vải trắng, mua ở chợ phía đông cực kỳ đắt tiền.”
Trương Hoán bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đột nhiên dường như hắn nhớ ra điều gì, do dự một lát liền nói: “ Trẫm nhớ trong kho Tả Tàng có không ít. Đều là do mậu dịch cùng Tây Vực mà có được. Trẫm có thể mang khanh đi nhìn một lượt.”
Đoàn người lại lên đường đi tới Thái Phủ Tự. Thái Phủ Tự nằm đối diện Quân Khí Giám nên chả mấy chốc liền đến. Thái Phủ Tự Khanh Trương Duyên Thưởng nghe nói bệ hạ đến thì vội vàng chạy đến nghênh đón.