Danh Môn

Chương 170: Q.3 - Chương 170: Nhật Nguyệt tranh huy (2)






Đi qua Khúc Giang trì, đoàn người nhanh chóng đi tới Thu Thuỷ quan. Thu Thuỷ quan vẫn không có gì thay đổi. Cổng chính cũ, sơn bong ra từng mảng. Ngoại trừ mấy đoạn tường bao quanh đỏ nát đã được tu sửa lại. Có vẻ như một vạn quan tiền quyên năm ngoái không tạo ra thay đổi gì.

Một tên lính tiến lên gõ cửa. Cánh cổng chính nhanh chóng kêu ken két mở ra. Người ra mở cửa là một nữ đạo sĩ đen gầy. Nữ đạo sĩ không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức sắc mặt tái mét khi thấy nhiều binh lính đứng trước cửa quan, miệng lắp bắp không nói nên lời. Tới khi nhìn thấy Trương Hoán, nữ đạo sĩ mới thở phào nhe nhõm. Lập tức nữ đạo sĩ vui mừng mở rộng cánh cửa quan. Từ năm ngoái tới giờ quan chủ đã mấy lần nói là một khi đại thí chủ này tới quan, nhất định phải tươi cười, chân thành đón tiếp với nghi lễ long trọng nhất, cần phải thông báo cho quan chủ với tốc độ nhanh nhất. Đây là ba cái nhất của Thu Thuỷ quan, ai nấy đều phải ghi nhớ.

Trương Hoán không dám chậm trễ, lập tức hắn lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho nữ đạo sĩ nói: “ Xin mời chuyển cho mẫu thân của ta. Ta ở bên ngoài này chờ” .

Nữ đạo sĩ đen gầy do dự khi tiếp nhận lá thư. Bên ngoài có nhiều binh lính cường tráng. Cửa quan mở hay là đóng đây? Lúc này nữ đạo sĩ nhìn thấy quán chủ trong vòng vây của một đám trưởng lão đang đi xuống thì mới tươi cười với Trương Hoán, quay người đi chuyển thư.

“ Vô lượng thọ phúc. Trương thí chủ biệt lai âm tín đã lâu” vị quan chủ béo mập mạp tươi cười ra đón Trương Hoán. Hình như bà ta không sợ hãi đám binh lính này. Điều này cũng khó trách, trong mắt vị quán chủ này chỉ có tiền. Sao còn có thể nhìn thấy điều gì khác?

Trương Hoán thi lễ rồi hắn lấy từ trong người ra một tờ ngân phiếu đưa cho quán chủ nói: “ Đây là năm nghìn quan tiền đèn nhang. Xin mời quán chủ thu nạp” .

Nụ cười của vị quán chủ này đột nhiên cứng đơ. Năm ngoái còn hiến tặng một vạn quan tiền. Tại sao năm nay chỉ còn có năm nghìn quan? Đối với một người bình thường mà nói, suy nghĩ và bàn tay thường phối hợp với nhau. Thế nhưng vị quán chủ này không giống với người bình thường. Cho dù trong thâm tâm bà ta do dự, hơn nữa còn có vẻ oán hận nhưng bàn tay bà ta tuyệt đối không do dự. Hai ngón tay béo, trắng như củ cải kép tờ chi phiếu năm nghìn quan tiền của Trương Hoán cực kỳ nhanh, thu vào tay mình rồi biến mất không còn tăm tích.

“ Nói thực với thí chủ, năm nay giá hàng tăng lên cực cao. Năm ngoái một đấu gạo giá chín mươi văn, năm nay một đấu gạo giá tới một trăm ba mươi văn. Tệ quan sợ người ngoài tới quấy rầy ảnh hưởng tới sự tu hành của mâu thân thí chủ nên đóng cửa bế quan. Không tiếp nhân hương khói. Với giá gạo tăng lên như vậy mà tiền hương khói giảm, cuộc sống thật sự vất vả” .

“ Xin quan chủ yên tâm. Đợi lát nữa như quan chủ chịu giúp ta một việc, hai tay ta sẽ dâng lên năm nghìn quan tiền nữa” .

Trương Hoán nói tới đó, hắn đã thấy nữ đạo sĩ đen gầy đi ra, hắn vội vàng đi tới đón: “ Mẫu thân ta nói như thế nào?”

Nữ đạo sĩ cười gượng một tiếng nói: “ Mẫu thân ngài chỉ cho Bùi tiểu thư đi vào. Trương thí chủ đứng ngoài chờ” .

Trương Hoán ngẩn người. Một lúc lâu sau hắn không sao được đành gọi Bùi Oánh tới bên cạnh, thì thào căn dặn nàng: “ Nàng nhất định phải thuyết phục mẫu thân ta để mẫu thân theo ta về quận Vũ Uy” .

Bùi Oánh gật đầu, nàng đi theo nữ đạo sĩ đi vào trong, đi xuyên qua một hành lang rồi lại đi xuyên qua một rừng trúc. Bùi Oánh đi tới trước một tiểu viện. Sân tiểu viện sạch sẽ phủ một lớp tuyết mỏng. Một đàn chim tước đang tranh ăn những mẩu bánh vụn trên mặt đất. Một đạo cô trung niên dáng người thanh tú đứng bên cạnh, đang bẻ từng miếng bánh tung cho bầy chim.

Đột nhiên như linh cảm ra điều gì, đạo cô quay đầu nhìn ra cánh cổng tiểu viện. Đúng lúc đó Bùi Oánh cũng nhìn thấy. Cho dù từ trước tới giờ Bùi Oánh vẫn tự hào về sắc đẹp của mình nhưng nàng vẫn kinh hãi khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp tuyệt trần của đạo cô trung niên. Làn da đạo cô trắng mịn như ngọc, đôi mắt sáng như ngọc thạch, ánh mắt trong như làn nước, không một chút hỗn tạp. Bùi Oánh hít một hơi thật sâu, tiến lên nói: “ Bùi Oánh tham kiến Sở bá mẫu” .

Sở Vãn Lan tiến lên đỡ Bùi Oánh đứng dậy, bà quan sát, đánh giá Bùi Oánh, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng: “ Trong thư Hoán nhi có nói cháu cưỡi ngựa suốt đoạn đường đi về phía tây. Ta cứ nghĩ nhất định cháu phải là một nữ tử cao lớn kiên cường, không ngờ lại là một thiếu nữ xin đẹp kiều mỵ tới nhường này” .

Giọng nói của Sở Vãn Lan, giọng nói hoà nhã, giống như dòng nước xuân chảy qua tâm hồn Bùi Oánh. Đột nhiên trong lòng Bùi Oánh nảy sinh một cảm xúc bất ngờ, nàng ngượng ngùng cúi đầu gọi: “ Bà mẫu!” ( mẹ chồng )

“ Hài tử, ở bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện” Sở Vãn Lan thân thiết cầm tay Bùi Oánh từ từ đi vào trong phòng. Trong phòng có chậu than, cực kỳ ấm áp, bài trí trong phòng đơn giản nhưng không một hạt bụi. Một cây đàn cổ đặt nghiêng trước cửa sổ. Trước cửa sổ có một bùnh hoa bạch ngọc, trong bình có cắm mấy cành hoa mai vàng nở muộn, toả ra hương thơm dìu dịu. Cảnh sắc trong phòng chứng tỏ tình cảm với trần thế của chủ nhân tĩnh lặng như dòng nước.

Sở Vãn Lan trải một cái đệm mềm bên chậu than vào bảo Bùi Oánh ngồi xuống. Bà chăm chú nhìn Bùi Oánh, thở dài nói: “ Mẫu thân của con là Nhan Phương Phi hả? Ta nghĩ là đúng, rất giống nhau” .

Bùi Oánh nghe bà nói tới mẫu thân mà nàng chưa từng gặp mặt, nàng buồn bã cúi đầu không nói gì. Sở Vãn Lan thấy vậy liền cầm tay Bùi Oánh cười nói: “ Nói gì thì nói đây chính là duyên phận. Hai nhà Sở Bùi đời đời giao hảo với nhau. Năm đó phụ thân ta muốn gả ta cho Bùi gia. Đáng tiếc ông không toại nguyện. Không ngờ cuối cùng con trai ta cũng cưới được con gái Bùi gia khiến người ta không khỏi có cảm giác như số phận trêu ngươi” .

“ Bà mẫu! Hay để cho Khứ Bệnh cùng vào trong này đi” Bùi Oánh trầm ngâm một lát rồi nàng lên tiếng đề nghị.

“ Không được tiểu tử cố chấp đó nhất định sẽ khuyên ta đi Hà Tây. Nếu ta không đi, nhất định nó sẽ uy hiếp Minh Tâm quan chủ. Cái gì là dỡ bỏ quan, cắt đi tiền đèn nhang các loại. Minh Tâm quan chủ lại khóc lóc khẩn cầu ta” .

Sở Vãn Lan lấy ra một bọc đưa cho Bùi Oánh cười nói: “ Con là một nữ tử rất thông minh. Ta rất an tâm khi có con ở sau trợ giúp nó. Trong bọc này có kỷ vật của phụ thân nó để lại cho nó. Con hãy đưa cho nó” .

Bùi Oánh nhận cái bọc. Nghe giọng nói của Sở Vãn Lan thì như bà không muốn đi theo, Bùi Oánh sốt ruột nói: “ Nhưng nếu bà mẫu không đi, nếu bị người có mưu đồ bắt làm con tin vậy chẳng phải Khứ Bệnh ở Hà Tây sẽ rơi vào thế bị động sao?”

Sở Vãn Lan cười vẻ hiểu ý. Bà khẽ vén sợi tóc đen vương trên trán, bình thản nói: “ Ta không nói là ta không đi. Ta chỉ không muốn nó lên tiếng mà thôi. Ngươi có hiểu ý tứ của ta sao?”

Đột nhiên Bùi Oánh hiểu ra. Đây chính là lễ gặp mặt Sở Vãn Lan tặng cho nàng. Một nữ nhân vô cùng thông minh.

Trương Hoán sắp xếp mẫu thân ở phủ tại phường Vĩnh Gia, hắn cũng để lại một trăm thân binh bảo vệ mẫu thân rồi cùng Bùi Oánh quay về Bùi phủ khi trời đã tối đen. Trước cổng Bùi phủ hôm nay treo tám đèn lồng. Trên đó có viết chú rể mới tẩy trần. Thế nhưng người biết chuyện hiểu thật ra hôm nay tiểu thư xuất giá.

Diện tích của Bùi phủ rất rộng, nhiều đình đài lầu các, ở sau hậu viện còn có một cái hồ nhỏ. Trong một toà nhà hai mươi mấy mẫu đất này, ngoài Bùi Tuấn và hai mươi mấy người con là rất nhiều nha hoàn, nô bộc. Tổng cộng có khoảng một ngàn người. Con trai Bùi Tuấn phần lớn ra ngoài làm quan, chỉ gặp mặt vào năm mới. Bùi Tuấn đích thân viết thư gọi tất cả về khiến trong phủ cực kỳ náo nhiệt. Trời vừa mới tối, trong phủ liền sáng như ban ngày, tiếng cười nói ồn ào, sắp đặt hơn một trăm bàn tiệc để cho người trong phủ ăn uống. Mỗi tôi tớ trong phủ được thưởng năm quan tiền. Tình cảnh còn náo nhiệt hơn cả đêm ba mươi và tết nguyên tiêu.

Bùi Oánh vừa bước vào cổng phủ đã bị một đám tỷ muội nghênh đón đưa vào hậu viện. Bùi Minh Viễn lặng lẽ mời Trương Hoán tới thư phòng của Bùi Tuấn.

Trong thư phòng của Bùi Tuấn đã có mấy người đang chờ Trương Hoán. Bùi Tuấn, Bùi Hữu, Sở Hành Thuỷ trong khi đó Bùi Minh Viễn và Bùi Minh Khải vẫn đứng ở sau. Khi Trương Hoán bước vào, Bùi Tuấn vội vàng bước tới nghênh đón. Bùi Tuấn là một người cực kỳ cẩn thận. Dù Trương Hoán đã là con rể của ông ta nhưng Trương Hoán không phải như những con rể khác phụ thuộc vào ông ta, Trương Hoán chính là chư hầu một phương. Xét ở một mức độ nào đó Trương Hoán có tư cách ngồi ngang bằng với ông ta. Vì thế trong những trường hợp công khai, Bùi Tuấn có thể tiếp nhận sự tôn kính của Trương Hoán nhưng trong những trường hợp kín đáo, Bùi Tuấn phải biểu hiện hai người có thể ngang hàng với nhau, tuyệt đối không phải thái độ ngồi trên cao nhìn xuống

“ Tại sao hiền tế không đưa bá mẫu tới? Hay để ta tự mình đi một chuyến” Bùi Tuấn vừa thấy Trương Hoán đã lên tiếng trách.

Trương Hoán cười áy náy nói: “ Mẫu thân đã quen thanh tịnh. Người đã chấp nhận Oánh nhi. Mẫu thân cũng nói để cửu phụ toàn quyền thay mẫu thân” .

Nói tới đây Trương Hoán đưa mắt nhìn Sở Hành Thuỷ ở phía sau Bùi Tuấn. Sở Hành Thuỷ ngẩn người rồi lập tức vô cùng vui mừng. Ý của Trương Hoán là muội muội của ông ta đã tha thứ cho ông ta. Sở Hành Thuỷ vui mừng kéo Trương Hoán cười nói: “ Bây giờ cuối cùng cháu đã nhận ta là cửu phụ. Mau, mau tới đây ngồi đi” .

Bùi Hữu cũng chắp tay với Trương Hoán rồi giơ tay làm động tác mời ngồi. Trương Hoán vừa ngồi xuống, Bùi Minh Viễn vỗ tay. Lập tức mấy thị nữ tiến vào trong dâng trà.

Bầu không khí trong thư phòng rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy âm thanh cười nói bên ngoài. Bùi Tuấn ho khan một tiếng, ông ta lên tiếng nói với Trương Hoán: “ Lần này chúng ta thương nghị chuyện Thị lang bộ lễ. Hiền tế đã là người của Bùi gia, hẳn cũng nên tham gia hội nghị này” .

Trương Hoán yên lặng gật đầu nhưng hắn không nói gì. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn mọi người rồi ông ta chậm rãi nói: “ Một canh giờ trước, Thôi Viên đã yêu cầu triệu tập hội nghị nội các khẩn cấp vào ngày mai để thương thảo chức Thị lang bộ lễ nhưng ta hy vọng giải quyết vấn đề này vào buổi triều kiến năm mới. Sau khi bảy đại thần nội các có thái độ, Thái hậu là người phê chuẩn. Xét từ biểu hiện, Thôi Tiểu Phù là em ruột của Thôi Viên, đáng lẽ phải ủng hộ ông ta nhưng trên thực tế hoàn toàn trái ngược, Thôi Tiểu Phù phản đối kế hoạch của Thôi Viên. Nếu tình hình bất lợi cho chúng ta, Thôi Tiểu Phù với tư cách Thái hậu sẽ là người cho kết luận trên buổi triều kiến. Vì thế ta đã lấy cớ sức khoẻ không tốt từ chối đề nghị triệu tập nội các khẩn cấp của Thôi Viên, trì hoãn tới buổi triều kiến vào ngày kia” .

Nói tới đây Bùi Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “ Cho dù cái chết lần này của Tưởng Hoán là ai ra tay, vị trí Thị lang bộ lễ đã trống. Ta muốn vị trí này mà Thôi Viên cũng muốn. Đương nhiên cuối cùng có thể bày ra tả, hữu thị lang, mỗi nhà chiếm một vị trí. Thế nhưng khi chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, phương án này tuyệt đối không thể dùng. Bây giờ ta muốn mọi người cho ý kiến xem làm thế nào để có được vị trí Thị lang bộ lễ này?”

Bùi Tuấn nhìn Sở Hành Thuỷ cười nói: “ Nhuận Trạch huynh nói trước đi” .

Hôm nay tâm trạng Sở Hành Thuỷ rất tốt. Khi ông ta thấy Bùi Tuấn hỏi mình trước thì cười sảng khoái nói: “ Ta đoán chừng bên Vi Ngạc sẽ không ủng hộ hai bên, chỉ ngồi xem hai nhà Thôi, Bùi chém giết. Vi Ngạc còn có thể đưa ra người của mình vì thế cuối cùng rất có thể hình thành cục diện tam đối tam phức tạp. Theo như lời Bùi tướng nói, cục diện cuối cùng chính là hai nhà thoả hiệp, lập tả hữu Thị lang. Ai tả ai hữu đây? Ta thấy vấn đề quan trọng là người được chọn cho vị trí Thị lang bộ lễ. Người được đề cử nhất định phải có khả năng nổi trội'.

“ Vậy nhị đệ thấy thế nào?” Bùi Tuấn hỏi Bùi Hữu.

“ Đệ ủng hộ ý kiến của Sở thượng thư. Đại ca cần thận trọng khi lựa chọn đối tượng ứng cử” Bùi Hữu không nói nhiều nhưng ông ta chính là nhân vật số hai của Bùi gia, tiếng nói cực kỳ có trọng lượng, cuối cùng Bùi Hữu bổ sung một câu: “ Phòng Tu không có nhiều kinh nghiệm làm việc ở châu huyện. Đề nghị đại ca gạt bỏ hắn” .

Không kinh qua châu huyện, không thể vào Trung thư tỉnh. Điều này vẫn là quy tắc ngầm của quan trường Đại Đường. Năm đó Lý Long Cơ muốn đề bạt Dương Quốc Trung làm Tướng quốc nên đã cử ông ta tới Thục Quận làm Trưởng sử trong vòng nửa năm để tránh người khác lên án. Trong khi đó Phòng Tu vẫn một mực làm quan ở kinh thành. Mặc dù Phòng gia cũng là danh môn, có nền tảng căn bản. Nếu là bình thường, hắn có thể làm được chức Thị lang. Nhưng lần này Thôi Viên ra mặt tranh chấp, chỉ một câu phản đối của Thôi Viên sẽ phá hỏng tất cả.

Bùi Tuấn gật đầu. Nhị đệ của ông ta có một ý kiến rất chính xác. Bùi Tuấn cần phải loại bỏ đối tượng này nhưng vấn đề là ai sẽ là người ứng cử? Hiện tại Bùi Tuấn chưa có đối tượng chọn lựa phù hợp. Bùi Tuấn thấy thời gian không còn sớm nên nghĩ tạm ngừng chuyện này. Bùi Tuấn quay đầu nói với trưởng tử Bùi Minh Khải: “ Sáng sớm ngày mai, con đại diện cho ta tới chúc tết Vi thượng thư. Lễ vật phải hậu hĩnh một chút” .

Bùi Minh Khải là con trưởng của Bùi Tuấn, năm nay khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bùi Minh Khải là người khiêm tốn, phúc hậu, có tri thức lễ nghĩa. Điều đáng tiếc là Bùi Minh Khải thọt chân trái nên ảnh hưởng rất lớn tới địa vị của hắn trong gia tộc và con đường làm quan. Vì thế trên danh nghĩa Bùi Minh Khải là người kế thừa vị trí gia chủ của Bùi gia nhưng làm quan mười năm cũng chỉ lên tới chức Thái tử ti nghị lang hàm lục phẩm. Trong khi đó một, hai năm gần đây lão nhị Bùi Minh Diệu và lão tam Bùi Minh Khiên đã uy hiếp hắn khá nhiều. Danh vọng trong triều và phẩm hàm của hai người đã vượt qua Bùi Minh Khải. Trong khi đó lão ngũ Bùi Minh Viễn được yêu thích hơn hắn vì thế trong Bùi phủ bắt đầu có lời bán tán về việc kế thừa chức gia chủ.

Bùi Minh Khải nhận lời nhưng vì ngũ đệ của hắn đã tới chúc tết Vi Ngạc. Hơn nữa Vi Ngạc sắp có con dâu. Có phải phụ thân nghĩ sai rồi không? Bùi Minh Khải muốn hỏi nhưng lại không dám nhưng lại sợ không có cơ hội nên sau khi do dự hồi lâu, Bùi Minh Khải không nhịn được lên tiếng nói: “ Phụ thân …” .

Câu hỏi của Bùi Minh Khải chưa ra khỏi miệng, Trương Hoán ở bên cạnh đã cười cắt ngang câu nói của hắn: “ Nhạc phụ đại nhân muốn tới chúc tết Vi Ngạc lần thứ hai khiến cho Vi Ngạc hiểu người không có ý gì trong chuyện này. Việc này vô cùng quan trọng, đại ca không nên coi nhẹ” .

Lập tức Bùi Minh Khải bừng tỉnh nhưng đồng thời hắn cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu hắn cứ hỏi ra, nhất định sẽ bị phụ thân trách mắng. Bùi Minh Khải cảm kích nhìn Trương Hoán, không nói nữa.

Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Trương Hoán nói: “ Xem ra ta đã bỏ quên hiền tế. Hiền tế không cam lòng ngồi yên phải không? Vậy hiền tế hãy nói xem nào” .

“ Tiểu tế cũng đồng ý với ý kiến của cửu phụ và nhị thúc. Thế nhưng …” Nói tới đây, Trương Hoán cười vẻ quỷ dị: “ Binh bất yếm trá. Tiểu tế đề nghị Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Nhạc phụ hãy liên tiếp gặp gỡ Phòng Tu gây ra một ảo giác cho Thôi Viên sau đó chúng ta nghĩ cách tìm ra đối tượng lựa chọn của Thôi Viên, tìm ra nhược điểm của hắn. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” .

Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Bùi Tuấn nhắc lại hai lần rồi ông ta vui mừng nói: “ Cái này đúng là ba ông thợ giày thành một Gia Cát Lượng. Chuyện này cứ định như vậy. Ta sẽ sắp đặt mọi chuyện. Bây giờ thời gian không còn sớm. Mọi người đang chờ chúng ta. Chúng ta đi thôi” .

Mọi người đứng dậy ngay khi chuẩn bị đi ra ngoài cửa, đột nhiên Sở Hành Thuỷ nhận ra Trương Hoán đưa mắt ra hiệu cho ông ta. Sở Hành Thuỷ liền cười nói: “ Ta còn muốn nói mấy câu với cháu ta. Mọi người cứ đi trước, chúng ta sẽ theo sau” .

Sở Hành Thuỷ và Trương Hoán chậm rãi sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ, dưới chân hai người những mảnh băng vun kêu lạo xạo.

“ Mẫu thân cháu thực sự để ta đại diện sao?”

“ Đúng vậy. Dù mẫu thân vẫn còn chút oán hận cửu phụ nhưng hai người dù gì vẫn là huynh muội. Lúc này cơn phẫn nộ đã qua. Mẫu thân cũng đã quên chuyện cũ. Hôm nay khi nói chuyện với Bùi Oánh, mẫu thân còn nhắc tới ông ngoại” .

“ Không biết khi nào ta mới có thể gặp mẫu thân cháu?” Sở Hành Thuỷ nhìn bầu trời đêm thở dài, ông ta quay đầu nhìn Trương Hoán nói: “ Nói đi! Cháu có chuyện gì muốn nói với ta” .

Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hắn cười, thẳng thắn nói: “ Không nói dối gì cữu phụ. Tưởng Hoán là do cháu giết” .

“ Cái gì?” Sở Hành Thuỷ kinh hãi, ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Hoán hồi lâu rồi mới hỏi nhỏ: “ Tại sao cháu lại giết ông ta?”

Trương Hoán tiện tay bẻ một nhánh cây, hắn cười nhạt nói: “ Rất đơn giản, cháu hy vọng nhạc phụ mang chức Thị lang bộ lễ tặng cho Thôi Viên, đổi lấy việc Đoàn Tú Thực được phong chức Tiết độ sứ Sóc Phương” .

Sở Hành Thuỷ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Ta hiểu rõ ý tứ của cháu thế nhưng Bùi Tuấn đã có mưu đồ với bộ Lễ từ lâu. Ta chỉ e ông ấy không dễ dàng đồng ý” .

“ Cháu biết nhưng cháu vẫn cứ muốn thử một lần” .

Sở Hành Thuỷ không nói gì, hai người đi một đoạn, ông ta lại hỏi: “ Vậy cháu hy vọng ta sẽ giúp cháu thế nào?”

Trương Hoán cười nói: “ Cháu chỉ muốn mời cửu phụ nói chuyện với nhạc phụ, nói cho ông ấy biết thật ra đây là nhân tình của Thôi Tiểu Phù” .

Sở Hành Thuỷ nói: “ Được rồi. Ngày mai ta sẽ đàm đạo với ông ấy sau đó cháu khuyên thêm nữa” .

Lúc này đột nhiên từ phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một đoàn nữ quyến của Bùi gia bưng vật dụng chạy tới. Khi nhìn thấy Trương Hoán, mọi người hét to: “ Chú rể mới, đang chờ ngươi vào vị trí. Lão gia bảo chúng ta tới thay y phục cho ngươi” .

Nói xong một người trong đó rũ tung một chiếc hỉ bào màu đỏ.

Lúc này Bùi phủ vô cùng náo nhiệt. Đám người hầu, tôi tớ ở bên ngoài viện ăn cơm uống rượu. Mấy chục chiếc đèn lồng ngọn to thắp sáng trang viện như ban ngày. Bình thường quy củ của Bùi phủ rất nghiêm ngặt nhưng hôm nay lão gia đặc biệt hào phóng, đồng ý cho người hầu bên dưới ăn uống thỏa thê chính vì vậy có những chuyện bình thường không dám làm nhưng nhờ vào hơi men tối nay, tất cả đều bộc lộ ra ngoài, bài bạc, thi tửu lượng. Có những người hàng ngày bất mãn bây giờ cũng mượn hơi men chửi chó mắng mèo, có người lén lút biểu lộ tình cảm với nha hoàn. Tình hình bên ngoài viện vô cùng náo nhiệt, huyên náo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.