Nguyên Tái ngồi yên một lúc lâu không nói gì, cuối cùng ông ta khẽ thở dài, cười gượng nói: “ Đa tạ ý tốt của Trương lão đệ. Lúc trước Trương các lão đã từng cho ta nhiều cơ hội dẫn dắt lão đệ nhưng năm ngoái lão đệ đã quật khởi không cần ta dẫn dắt. Nhưng ta nghĩ rằng Bùi tướng quốc nhất định sẽ lựa chọn Phòng Tu, ta e rằng Tướng quốc sẽ không nghĩ tới ta, dù sao ta cũng là con rể của Trương gia” .
“ Tại hạ không phải là người của Trương gia sao? Ông ấy vẫn để tại hạ làm con rể của ông ấy chính vì vậy trên đời này không có chuyện gì là không thể. Tất cả mọi chuyện đều do con người làm ra. Thôi Viên rất đa nghi, hơn nữa ông ta có mối thù sâu nặng với Trương gia. Bùi Tuấn lại không như vậy. Lần này là cơ hội duy nhất của Nguyên huynh. Nếu như huynh không tranh thủ, người mới vào làm chủ bộ Lễ liệu có tiếp tục khoan dung với huynh không?”
“ Điều này …” Nguyên Tái do dự một lát. Nếu nói ông ta không muốn làm Lễ bộ thị lang chính là đang dối lòng mình. Ông ta đã từng nghĩ tới chuyện đầu quân cho Thôi Viên nhưng ông ta hiểu rất rõ là với tính tình đa nghi của Thôi Viên thì cho dù có chấp nhận ông ta, Thôi Viên cũng nhất định không trọng dụng. Không phải Thôi Viên có rất nhiều thủ hạ sao? Dù sao thiếu ông ta cũng chẳng sao.
Nguyên Tái cũng có suy nghĩ đó với Bùi Tuấn. Nhưng nếu nói bắt ông ta bỏ vợ lấy vợ khác. Không nói mấy con trai của ông ta sẽ không đồng ý, hơn nữa tin này truyền ra ngoài sẽ khiến thiên hạ coi thường nhưng hôm nay Trương Hoán tới tìm gặp ông ta, ông ta đã động lòng. Dù sao Trương Hoán cũng là con rể duy nhất của Bùi Tuấn. Chẳng lẽ Trương Hoán đã nghe được tin tức gì rồi sao?
Trương Hoán thấy Nguyên Tái trầm tư không nói thì biết ông ta đã động tâm, hắn liền vỗ nhẹ vào vai Nguyên Tái, cười nói: “ Nếu như Nguyên huynh có hứng thú vậy thì trưa nay hãy vất vả đi một chuyến. Thế nhưng không nên đi tìm Bùi tướng mà đi tìm Hộ bộ thị lang Bùi Hữu” .
Trương Hoàn rời khỏi Quốc tử giám liền đi về phía phường Vĩnh Gia. Ngày hôm qua hắn hạ lệnh cho thủ hạ giám thị Vi phủ và Thôi phủ ngày đêm. Với tình hình khẩn cấp như hiện nay tối qua chắc chắn hai người Thôi, Vi sẽ có hành động.
Trời đã dần sang, thành Trường An cũng dần náo nhiệt hơn. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của bá quan. Mặc dù trời khá lạnh vẫn có một số đám cưới. Nhưng tại hoàng thành và bên ngoài cung Đại Minh vẫn rất yên lặng, thậm chí còn yên lặng một cách kỳ lạ. Hai vị tướng quốc, các thượng thư, thị lang không ai xuất hiện tại phòng thiết triều. Thôi Viên thì lấy cớ là đo khảo sát trường thi, Bùi Tuấn thì cáo bệnh, nhũng người khác đều kiếm cớ này cớ kia để không vào triều.
Trong lòng ai cũng hiểu rõ việc tình hình yên lặng trong lúc đang thiếu người đảm nhiệm chức Lễ bộ thị lang chỉ là vẻ ngoài, bên trong là dòng chảy ngầm vô cùng dữ dội, nhưng màn tranh đoạt tràn ngập sát khí.
Hôm nay Vi Ngạc không vào triều, ông ta mượn cớ con trai sắp lập gia đình, tổ chức chuyện vui đón con dâu. Thế nhưng lúc này Vi Ngạc thực sự đang vô cùng buồn bực, đầu ông ta chỉ muốn nổ tung.
Vi Ngạc chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Mặc dù Tưởng Hoán chết đã được một ngày nhưng cơn buồn bực trong lòng Vi Ngạc vẫn chứa chất, không thể giải được. Sau cái chết đáng ngờ của Tưởng Hoán, vị trí Thị lang bộ lễ vừa mới vào tay ông ta đã bị cướp mất. Theo suy đoán của Vi Ngạc, nhất định Thôi Viên là người đứng sau vụ này. Đường đường là Tướng quốc đương triều mà lại dùng thủ đoạn này. Vi Ngạc tức giận tung chân đá vào bàn, giấy bút trên bàn lăn lông lốc xuống đất.
“ Lão tử cũng đi giết Lại bộ thị lang” Vi Ngạc gào lên một tiếng trầm thấp giống như sói vậy.
Sau khi gào lên Vi Ngạc lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Giết Sướng Thôi và Thôi Ngụ thì sao nào? Bộ Lại không thuộc về Thôi Viên nữa sao? Tuyệt đối không thể nào, các đại thế gia đã cam chịu việc bộ Lại hoàn toàn thuộc về Thôi Viên. Bộ Lại và bộ Lễ khác nhau chính là có một Thị lang hoàn toàn là người của Thôi Viên. Trên thực tế Vi Ngạc cũng không hoàn toàn khống chế được bộ Lễ trong khoảng thời gian năm năm tới, thật ra Vi Ngạc chỉ nắm được chìa khóa mở cánh cửa chính, chính vì thế Thôi Viên mới sử dụng thủ đoạn trực tiếp, loại bỏ chìa khóa này.
Vi Ngạc dần bình tĩnh lại, ông ta đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương quét qua gương mặt Vi Ngạc, nước da màu đồng loang loáng trong ánh nắng. Năm nay mình đã năm mươi bốn. Cuộc đời ông ta đã trải qua biết bao sóng gió. Ngay như năm ngoài quân Hồi Hột xâm phạm, gần như Vi gia bị hủy diệt, sự đả kích đó Vi Ngạc hoàn toàn có thể chịu đựng được. Còn cả việc Trương Hoán xâm nhập Hà Tây năm ngoái, tạo nên sự biến đối rất lớn đối với Hà Lũng nếu đem so với hai việc trên thì việc bộ Lễ này chỉ là việc nhỏ. Nhưng việc đã giật được con cá lên không trung rồi còn bị người ta cướp mất thì thật sự khiến người ta sôi giận.
Vi Ngạc nghe thấy tiếng động sau lưng mình, ông ta nghiêng người nhìn. Con trai ông ta Vi Thanh đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn giấy bút. Đột nhiên Vi Ngạc nhớ tới cuộc hôn nhân của Vi Thanh. Lúc này Vi Ngạc có phần áy náy với Vi Thanh. Mấy lần Vi Thanh đã nói với ông ta là mình không thích Tưởng Anh nhưng bản thân ông ta lại khăng khăng cố chấp bắt Vi Thanh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ thì sao? Việc lấy Tưởng Anh không còn giá trị nhưng chính ông ta đã công bố, bây giờ trở mặt thì quá mất thể diện.
“ Thanh nhi, con có oán hận vi phụ không?”
Vi Thanh nhặt chiếc bút cuối cùng lên, hắn vội vàng đứng dậy nói: “ Hài nhi không dám, phụ thân quyết định vì gia tộc, hài nhi sao dám oán hận?”
Suy nghĩ vì gia tộc. Vi Ngạc cười gượng. Giọng nói của con trai ông ta mang theo âm vị châm chọc!
Vi Ngạc thở dài, nhẹ nhàng khoát tay áo nói: “ Con hãy ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện với nhau” .
“ Dạ” Vi Thanh ngồi xuống, hắn vẫn trầm ngâm như trước.
“ Ta biết con bất mãn vì chuyện hôn nhân của mình. Thật sự vi phụ không ngờ lại gặp phải hậu quả này. Thế nhưng hôn sự đã tuyên bố, một khi không có đám cưới, nhất định sẽ tổn hại tới danh tiếng của con vì vậy vi phụ rất khó xử’.
Vi Thanh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hắn sáng ngời, hắn đã nhận ra sự nhượng bộ trong lời nói của phụ thân mình, chỉ là không muốn mất mặt. Điều này có gì khó sao? Vi Thanh không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng mình, hắn nói ngay: “ Phụ thân, có có một cách vừa có thể giữ được thể diện mà lại không cần phải tuân thủ cuộc hôn nhân này” .
“ Con hãy nói đi” Vi Ngạc bắt đầu có hứng thú.
“ Kéo dài!” Vi Thanh cười vẻ đắc ý nói: “ Chúng ta vẫn công nhận hôn lễ này nhưng vấn đề là phụ thân của Tưởng Anh mới qua đời, không nên nói chuyện hôn nhân, chúng ta kéo dài hôn ước thêm một năm. Tới khi đó khi chúng ta tổ chức hôn lễ Tưởng Anh không còn là chính thê nữa, cô ta chỉ là thứ thê mà thôi. Khi đó mọi người đều nghĩ rằng chúng ta trọng tình trọng nghĩa, biết giữ chữ tín. Còn về chuyện có phải là chính thê hay không con nghĩ không ai quan tâm tới chuyện này” .
“ Diệu kế!” Vi Ngạc kích động vỗ đùi, khồng ngớt khen ngợi con trai mình mưu trí. Tảng đá đè nặng trong lòng Vi Ngạc đã bị dỡ bỏ. Ông ta cười thoải mái nói: “ Con hãy yên tâm! Về việc chính thê của con, vi phụ sẽ quan tâm tới suy nghĩ của con. Điều kiện kiên quyết là con thích, bối cảnh gia tộc sẽ ở sau, không tái diễn chuyện trước đây nữa’.
Mình còn có tình yêu sao? Vi Thanh thầm đau đớn. Hắn nhớ tới nụ cười như hoa như gấm của Bùi Oánh mà trái tim như bị ai bóp nát. Vi Ngạc không biết rằng tâm tính của trai mình đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này trong con mắt Vi Thanh, khi lên giường nữ nhân ai mà chả giống ai!
Lúc này Vi Ngạc trong tâm trạng vui vẻ nhìn đống công văn hỗn loạn trên bàn, đột nhiên ông ta nhìn thấy một tấm thiệp chúc tết tinh xảo, Vi Ngạc nhặt lên xem rồi sửng sốt. Đây là thiệp chúc tết do con trai trưởng của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đại diện cho phụ thân mình tới chúc tết. Bản thân mình không biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vi Thanh ở bên cạnh thấy vậy, hắn vội vàng nói: “ Cái này do Bùi Minh Khải đưa tới sáng sớm nay. Khi đó tâm trạng phụ thân không tốt, lại không căn dặn một ai nên hài nhi đành cả gan thay mặt phụ thân thu nhận. Quà chúc tết gồm có một đôi ngựa ngọc. Hài nhi vào đây là muốn nói cho phụ thân biết chuyện này” .
“ Không đúng!” Vi Ngạc thoáng cau mày, ông ta đứng dậy, đi nhanh tới tủ sách, ông ta lật giở một chồng thiệp chúc tết, lấy ra một tấm thiệp chúc tết giống hệt cái vừa rồi. Ngày mùng một Bùi Tuấn đã cho con trai thứ năm Bùi Minh Viễn thay mặt tới chúc tết.
Vi Ngạc quay trở lại bàn, cầm hai tấm thiệp chúc tết, hỏi Vi Thanh: “ Con xem có hiểu gì không?”
Vi Thanh cẩn thận quan sát, hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi phụ thân mình: “ Chẳng lẽ Bùi Tuấn đã quên là đã tới chúc tết. Hay là nhầm lẫn, hẳn là ông ta cho tới chúc mừng hôn lễ” .
Vi Ngạc lắc đầu nói: “ Xưa nay Bùi Tuấn làm việc không bao giờ sơ sót. Những việc thế này không thể nhầm lẫn được. Ông ta chúc tết hai lần tất nhiên là có dụng ý khác.” Nói tới đây đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu Vi Ngạc. Ông ta đã hiểu rõ ý tứ của Bùi Tuấn. Chẳng lẽ Bùi Tuấn muốn cầu mình sao? Ông ta muốn một phiếu trong tay mình sao? Vi Ngạc cười ha hả rồi lên tiếng nhắc nhở con trai mình: “ Nếu con có thể liên hệ tới sự kiện trọng đại nhất xảy ra hai ngày nay là con sẽ hiểu ngay” .
Vi Thanh cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Chuyện quan trọng nhất chính là chuyện Tưởng Hoán bị ám sát nhưng chuyện này có quan hệ gì tới hai lần chúc tết của Bùi Tuấn? Vi Ngạc thấy Vi Thanh nghĩ không ra, ông ta cười nhắc nhỏ hắn: “ Con hãy nghĩ tới việc cân bằng quyền lực trong nội các, Bùi Tuấn muốn vi phụ làm gì?”
Lúc này Vi Thanh mới bừng tỉnh hiểu ra một năm chúc tết nhiều lần là có mục đích đó. Vi Thanh chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “ Phụ thân, chúc tết cũng không thể chứng minh điều gì, Bùi Tuấn không có điều kiện nào” .
“ Ngốc ngếch, con không biết thật sao? Đây chỉ là hành động dò đường của Bùi Tuấn mà thôi. Nếu như ta có ý định đàm phán cùng với ông ta, đương nhiên ta sẽ dùng phương thức kín đáo đưa ra điều kiện của mình. Ví dụ như ta cho con đi đáp lễ. Đây là thủ đoạn giao tiếp cao minh. Con đã là Chủ Khách ti ngoại lang, tất cả phải học, hiểu không?”
“ Dạ, hài nhi nhớ rồi!” .
Vi Thanh chần chừ một lát rồi hỏi tiếp: “ Vậy phụ thân muốn hài nhi đi đáp lễ sao?”
“ Không, không bên nóng vội” Vi Ngạc nheo mắc cười nói: “ Nếu như ta đoán không sai, nhất định Thôi Viên cũng sẽ có hàng động” .
Vi Ngạc vừa nói xong, giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài cửa: “ Lão gia, Lại bộ Thôi thị lang cầu kiến ngoài phủ” .
Vi Thanh thán phục nói: “ Phụ thân thật sự là thần cơ diệu toán” .
Vi Ngạc cười khoát tay nói: “ Cái này không đáng gì. Nếu con lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, con cũng sẽ giống như vi phụ” Nói xong Vi Ngạc đứng dậy nói với quản gia: “ Cho mời Thôi thị lang” .
Thôi thị lang chính là Thôi Ngụ, em họ của Thôi Viên, quan Lại bộ Tả Thị Lang. Trong Thượng Thư Tỉnh lục bộ, không phải mỗi bộ chỉ có một Thị lang. Bộ Lại có hai Thị Lang. Một người chính là hữu Thị lạng Sướng Thôi, một người chính là tả Thị Lanh Thôi Ngụ. Vì sức khỏe của Sướng Thôi không tốt, không quản lý sự vụ, quyền lực bộ Lại chủ yếu nằm trong tay Thôi Ngụ.
Ngoại trừ bộ Lại, bộ Hộ vốn cũng có hai Thị Lang. Một người … là Đỗ Hồng Tiệm, một người là Bùi Hữu. Tháng chín năm ngoái, Đỗ Hồng Tiệm được điều tới nhậm chức Phó Bạc Sứ quận Nam Hải ( Nay là Quảng Châu ) nhưng bộ Hộ cũng không bổ nhiệm thêm Thị Lang.
Tuy Thôi Ngụ chỉ là em họ của Thôi viên nhưng bên cạnh khả năng, khôn khéo, được Thôi Viên tin tưởng, đó chính là nguyên nhân ông ta được nhận chức vụ quan trọng nhất, Thị lang bộ Lại. Lúc này Thôi Ngụ tới đây đương nhiên chính là do Thôi Viên phái tới, tiến hành giao dịch với Vi Ngạc.
Tính cách Thôi Ngụ ôn hòa, ở trong triều đình cũng có danh tiếng. Cho dù Vi Ngạc có thù hận với Thôi gia nhưng ông ta vẫn khoan dung với Thôi Ngụ. Vi Ngạc tự mình ra ngoài đón Thôi Ngụ, ông ta cười từ xa nói: “ Không phải Thôi Thị lang mắc bệnh sao? Tại sao còn tới tệ xá?”
Thôi Ngụ chắp tay thi lễ, cười nói: “ Tại hạ nghe nói Vi thượng thư chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho con trai.
Vi Ngạc vỗ tay cười. Ông ta đưa mắt nhìn Vi Thanh, lập tức Vi Thanh tiến lên cui người chào nói: “ Vi Thanh tham kiến Thôi thế thúc” .
Thôi Ngụ nhìn Vi Thanh một lát rồi nghiêm nghị nói: “ Lần này bố trí con cháu thế gia tham chính, chỉ có cháu và Vương Nghiên là quan có thực quyền, hơn nữa đều là Viên Ngoại Lang Thượng thư tỉnh. Chức vụ này người khác làm quan mấy chục năm với cũng không tới vì thế cháu nên cẩn thận làm quan, đừng để mất thể diện phụ thân cháu, hiểu không?”
“ Cháu xin ghi nhớ lời thế thúc dạy bảo’.
Thôi Ngụ vỗ vỗ vai Vi Thanh, cười nói với Vi Ngạc: “ Hôm nay tại hạ có chuyện tới thăm, không hiểu Vi Thượng thư có thời gian đón tiếp không?”
Vi Ngạc chăm chú nhìn Thôi Ngụ rồi giơ tay nói: “ Xin mời!” Ba người quay trở lại thư phòng Vi Ngạc. Sau khi thị nữ dâng trà rời khỏi phòng, Thôi Ngụ đi thẳng vào vấn đề: “ Thật không nói dối Vi Thượng thư, việc Tưởng Hoán chết không phải là do Thôi Tướng quốc gây ra’.
Bất chợt Vi Ngạc ngẩn người, hắn không ngờ đối phương lại nói thẳng ra. Thôi Ngụ là một là học sĩ kiến thức uyên bác, hiểu rất rõ kinh thư, kinh văn. Vi Ngạc vốn tưởng rằng Thôi Ngụ sẽ vòng vo, cuối cùng ý tứ nói ra yêu cầu của Thôi Viên, giống hệt như Bùi Tuấn nhưng không ngờ Thôi Ngụ lại nói thẳng khiến Vi Ngạc kinh ngạc chốc lát nhưng rồi ông ta cười sang sảng nói: “ Hay, Thôi Thị lang là người nói chuyện rất sảng khoái, ta rất thích người ngay thẳng như vậy’.
Thế nhưng nụ cười này của Vi Ngạc chỉ là ấn tượng tốt với Thôi Ngụ chứ không phải hàm ý bỏ qua cho Thôi Viên, xong khi tiếng cười chấm dứt, Vi Ngạc thản nhiên nói: “ Việc Tưởng Thị lang chết ra sao không quan trọng. Điều quan trọng nhất là phải xử lý vấn đề sau này thế nào. Nhất định điều này có liên quan tới chuyện tới thăm nhà của Thôi Thị lang” .
Thôi Ngụ thầm khẽ thở dài, ông ta biết thù hận của Vi Ngạc đối với Thôi Viên quá nặng. Ông ta không thể chỉ nói mấy câu mà có thể tiêu trừ sự thù hận này nhưng ông ta vẫn không cam chịu, từ bỏ. Thôi Ngụ bình tĩnh nói: “ Người giết chết Tưởng Hoán chính là Hà Tây Trương Hoán, Vi Thượng thư có biết dụng ý của hắn không?”
Vi Thanh đứng bên cạnh, không đợi Vi Ngạc trả lời đã đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Việc này có chứng cớ không?”
Thôi Ngụ thấy Vi Thanh liên tiếng, ông ta lắc đầu tức giận nói: “ Hắn trù tính mưu kế đã lâu, ra tay bên ngoài Tưởng phủ, có ai nghĩ ra được không? Việc này không có vật chứng, không có nhân chứng. Nếu không phải trước đó một ngày, hắn đã ám chỉ với Tướng quốc ở Khuyến Nông Cư, Tướng quốc thật sự cũng không thể nghĩ ra đó là hắn. Điều đáng hận là bởi việc này khiến Thôi Tướng quốc gánh tội. Thôi Tướng quốc đặc biệt cử tại hạ tới đây nói rõ việc này với Vi Thượng thư. Xin Vi Thượng thư giải trừ sự hiểu lầm” .
Vi Ngạc tức giận trừng mắt nhìn Vi Thanh một cái, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “ Mới rồi ta đã nói, nguyên nhân cái chết của Tưởng Thị lang không quan trọng. Điều quan trọng chính là xử lý hậu sự thế nào. Nhất định Thôi Tướng quốc cử Thôi Thị lang tới gặp ta không phải để nói cho ta biết nguyên nhân cái chết của Tưởng Hoán” . Thôi Ngụ thấy Vi Ngạc nói mấy câu không quên vấn đề quan trọng, ông ta biết có nói nữa cũng vô ích. Thôi Ngụ mỉm cười, thẳng thắn nói: “ Nếu như Vi Thượng thư không thích vòng vo, tại hạ xin nói thẳng. Tướng quốc hy vọng Vi Thượng thư có thể ủng hộ người do Tướng quốc chọn vào vị trí Thị Lang bộ Lễ, đồng thời Tướng quốc sẽ ủng hộ việc bổ nhiệm Vi Chánh giữ chức vụ Tiết độ sứ Sóc Phương do Vi Thượng thư đang tạm quyền, đồng thời yêu cầu Đoàn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ. Vi thượng thư thấy sắp đặt như vậy có được không?”
Vi Ngạc không suy nghĩ gì, ông ta nói thẳng: “ Xin mời Thôi Thị lang chuyển lời với Thôi Tướng quốc là việc này ta sẽ suy nghĩ, sẽ trả lời Tướng quốc vào thời gian thích hợp” .
“ Thế nào? Vi Thượng thư cảm thấy Tướng quốc không có đủ thành ý sao?”
Vi Ngạc vuốt râu mỉm cười nói: “ Không nói dối gì Thôi Thị lang, sáng sớm nay con trưởng của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đã tới mang theo ý tứ của Bùi Tướng quốc, phân bộ Lễ thành hai phần. Phòng Tu là hữu Thị Lang còn chức tả Thị Lang do ta đề cử. Lúc này ta vẫn chưa có chủ ý chính vì vậy ta muốn suy nghĩ kỹ việc này” .
Nói xong Vi Ngạc bưng chén trà, chậm rãi nhấm nháp mà không nhìn Thôi Ngụ. Thôi Ngụ trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Mặc dù Thôi Viên cho ông ta quyền có thể xử lý sự việc ngay tại chỗ nhưng Thôi Ngụ là một người vô cùng cẩn thận. Ông ta không tin Bùi Tuấn có thể đưa ra một điều kiện như vậy. Dù gì Thôi Viên đang nắm giữ bộ Lại. Bộ Lễ hoặc do hai nhà Thôi, Bùi chia xẻ, hoặc một nhà độc chiếm. Bùi Tuấn có thể đồng ý lợi ích khác chứ nhất quyết không đồng ý chuyện Vi Ngạc chia xẻ bộ Lễ. Một khi như vậy, bộ Lễ sẽ không bao giờ ổn định.
Thôi Ngụ biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy. Ông ta không nói gì thêm nữa, đứng dậy chắp tay cười nói: “ Nếu thế tại hạ không quấy rầy Vi Thượng thư. Tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết ý tứ của Vi Thượng thư với Tướng quốc . Cáo từ’.
Vi Ngạc vội vàng bảo Vi Thanh tiễn Thôi Ngụ. Một lát sau Vi Thanh vội vàng chạy vào thư phòng, hắn vừa nhìn thấy phụ thân đã nói ngay: “ Phụ thân có nghĩ tới việc, dùng chuyện này để ép Trương Hoán rời khỏi Hà Tây không?” Vi Ngạc liếc nhìn Vi Thanh rồi lạnh lùng nói: “ Đổi lại như thế nào? Thôi Viên có thể làm gì được Trương Hoán nào? Ngay cả việc ông ta nói yêu cầu Đoạn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ chỉ là ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng. Có ai mà không hiểu điều này? Nhưng còn người thì cả ngày vì chuyện ân oán nữ nhi tình trường. Nếu như ngươi không sửa đổi, một ngày nào đó ngươi sẽ chết trong tay người ta” .
“ Hài nhi không có ý đó!” Vi Thanh nơm nớp lo sợ trả lời.
“ Còn nói không có sao?” Vi Ngạc thấy Vi Thanh mạnh miệng nói tức thì giận dữ nói: “ Mới rồi ngươi còn nói xen vào. Vừa nói tới Trương Hoán là người hăng hái hẳn lên. Ngươi là cái gì? Người có có dũng khí ám sát Thị Lang bộ Lễ, khơi mào chuyện đại loạn trong triều, ngươi có dám không? Ngươi đừng tưởng được làm Chủ Khách Viên Ngoại Lang là dương dương tự đắc. So với Trương Hoán, ngươi còn kém một vạn tám ngàn dặm” . Vi Thanh bị Vi Ngạc răn dạy một hồi khiến gương mặt hắn lúc trắng, lúc đỏ, hắn cúi đầu không dám lên tiếng. Vi Ngạc thấy Vi Thanh không giải thích nữa, lúc này cơn tức giận trong lòng mới tiêu tan phần nào. Vi Ngạc dài giọng nói với Vi Thanh: “ Một lát nữa ngươi thay ta tới Bùi phủ chúc tết đáp lễ Bùi Tướng quốc” .