Mặt khác. Binh bộ cũng phái người đến quét dọn quân doanh bên
cạnh phủ đệ, mở rộng cồng vào để chờ đón đại quân đến trú. Không chỉ có
tại quân doanh, Trương Hoán về khiến cho bầu không khí cả phường Trường
Nhạc đều trở nên bắt đầu náo nhiệt. Lúc này còn cách lễ mừng năm mới có
gần một tháng, nhưng bầu không khí bên trong phường so với dịp năm mới
còn náo nhiệt hơn vài phần. Ngay cả lính giữ trị an phường cũng đặc biệt dẫn hơn mười vị trưởng giả đại diện cho gần hai ngàn hộ gia đình phường Trường Nhạc tới đón tiếp đại nhân Thượng Thư về kinh.
Từ lúc giữa trưa đã vào cửa Minh Đức môn mà đến phủ trạch ở phường
Trường Nhạc, con đường ngắn ngủn chỉ bảy tám dặm nhưng đoàn của Trương
Hoán lại đi suốt một canh giờ. Khi trở lại được thư phòng của mình thì
Trương Hoán đã mệt rã rời.
Trong thư phòng đã sớm được
thu dọn sạch sẽ, ánh sáng rạng ngời. Bếp than được đốt suốt cả buổi sáng nên gian phòng ấm áp như mùa xuân. Ở góc phòng có một cái lư hương khói xanh lượn lờ, trong gian phòng tràn ngập một mùi thơm đàn hương nhàn
nhạt.
Bí Thư lang Ngưu Tăng Nhụ mà hắn để lại ở kinh
thành cũng biết chủ nhân sắp về nên từ sáng sớm đã đưa tới một số văn
thư, chủ yếu là ghi chép lại những chuyện lớn đã phát sinh trong triều
trong năm qua, từ khi Trương Hoán rời khỏi Trường An mãi cho đến hôm
kia. Chuyện đã xảy ra mỗi một ngày đều được ghi chép. Việc nhỏ vụn vặt
thì ghi sơ lược. Phàm là chuyện đại sự thì ghi rõ ràng rành mạch nguyên
nhân đầu đuôi và hậu quả. Điều càng khó chính là ngày ngày hắn đều ghi
chép chưa bao giờ gián đoạn quá một ngày. Những ngày ngày nghỉ cũng
không ngoại lệ làm cho Trương Hoán không thể không bội phục nghị lực của hắn.
Hắn tựa vào một cái đệm mềm hào hứng đọc từng tờ
ghi chép những chuyện lớn của Ngưu Tăng Nhụ. Từ bản ghi chép này hắn
biết được rất nhiều chuyện lúc trước không ai nói cho hắn. Ví dụ như con gái của Vi Ngạc là Vi Nhược Nguyệt đã ngưng hôn nhân với ông lão Vương
Mạo rồi cưới con trai thứ của Lý Miễn. Đây là nói Vi Ngạc sẽ bắt tay
cùng Lý Miễn. Tin tức về Vi gia còn có việc ba tháng trước Vi Thanh được bổ nhiệm làm Thứ Sử Trần Lưu, điều tế nhị trong này thì đương nhiên
trong lòng Trương Hoán biết rõ ràng.
Lại ví dụ như
Trương gia ở Thái Nguyên đã bị Bùi Tuấn vứt bỏ, cắt đứt cung cấp gạo
tiền, cũng lại bởi vì Trương Huyên phung phí mà lại lần nữa suy tàn.
Người trong Trương gia tộc phụ thuộc bọn họ chỉ còn ba hộ. Vương phu
nhân trong cơn giận dữ đã vào kinh mời Trương Xán trở về Thái Nguyên,
công khai thừa nhận Trương Xán mới là Gia chủ chính thức của Trương gia. Trương gia sau khi bị chia rẽ đã nhiều năm rốt cục ba nhánh hợp nhất,
nhưng lúc này Trương gia đã sớm không còn là đại thế gia thứ năm thưở
nào trong thiên hạ.
Trương Hoán có hơi bùi ngùi thở dài một hơi, hắn lại tiếp tục lật xem trang sau. Đột nhiên, hắn bị một dòng ghi chép đơn giản thu hút: Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn phế ngôi vị kế thừa
Gia chủ của Bùi Minh Diệu.
Hắn lại lật ra trước lẫn về
phía sau vài trang nhưng không có nội dung nào khác liên quan. Chỉ vẻn
vẹn có một câu nói kia, về thời gian thì đúng là một tháng trước, khi
mình trở về Lũng Hữu từ An Tây.
Ngưu Tăng Nhụ hiển
nhiên không có hiểu được tầm quan trọng của chuyện này cho nên chỉ ghi
sơ lược. Nhưng Trương Hoán lại mẫn cảm từ những dòng này phát hiện nguy
cơ ẩn náu của Bùi gia. Anh cả và anh hai của vợ mình bất hòa với nhau,
điểm này thì hắn đã sớm biết. Hắn cũng chưa bao giờ cho rằng Bùi Minh
Khải có thể kế thừa chức Gia chủ Bùi gia. Không phải bởi vì hắn chân
khập khiễng, mà là hắn thiếu hụt một loại quyết đoán để làm đại sự. Bùi
Minh Diệu cũng không được, hắn thiếu hụt một loại phong độ thế gia vọng
tộc. Nhưng Bùi Tuấn có lẽ lập hắn làm người thừa kế Gia chủ, đây là điều khiến cho Trương Hoán không xem trọng đối với thế hệ tiếp theo của Bùi
gia.
Mà hiện tại Bùi Tuấn lại phế hắn đi, vậy về phương diện này đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Trương Hoán không khỏi gập
cả quyển lại rồi nghĩ hồi lâu. Rốt cuộc hắn cảm giác được dường như
trong đó ẩn chứa bí mật gì.
Đúng lúc này, thân binh ở
cửa bẩm báo Lý Ty chánh đến. Vừa dứt lời thì Lý Phiên Vân mặc một bộ đạo bào màu xanh đã cười cười đi vào thư phòng của Trương Hoán.
Trước mắt thì người có thể tùy ý vào thư phòng của Trương Hoán mà không cần bẩm báo trừ mấy thê thiếp của hắn cũng chỉ có dúy nhất Lý Phiên
Vân. Đây không chỉ bởi vì Lý Phiên Vân là Đại tỷ của hắn, quan trọng hơn vì Lý Phiên Vân là người đứng đầu thu thập tin tức cho hắn, là Ty Chánh của Nội Vụ Ty. Tất cả những việc mờ ám không thể lộ ra ngoài của hắn
đều là do một tay nàng tiến hành. Thậm chí rất nhiều chuyện ngay cả bản
thân hắn cũng không biết.
“ Đại tỷ tới nhanh thật!” Trương Hoán mỉm cười, khoát khoát tay với nàng ý bảo nàng ngồi xuống.
Lý Phiên Vân mặc dù sống từ nhỏ trong đạo quán, nhưng trong tâm trí
nàng trước sau vẫn tràn ngập cừu hận mà không có chút xíu bóng dáng tâm
đạo kiểu đại đạo hư vô. Thường xuyên mặc một bộ đạo bào chẳng qua cũng
chỉ là một loại thói quen từ nhỏ của nàng mà thôi. Nói cho cùng thì còn
lâu mới có thể nói tới nữ đạo sĩ gì đó mà chỉ giống như một người hiệp
khách cô độc. Nàng lớn hơn Trương Hoán năm tuổi, năm nay đã ba mươi sáu. Nhưng từ bề ngoài nhìn thì nàng vẫn giữ được dáng điệu tuổi hai mươi,
da mịn màng trắng như ngọc, gương mặt đẹp đẽ giống như cung nữ dưới ngòi bút bậc thầy.
Nhưng những điều này đều không quan
trọng. Quan trọng là sự tính toán của nàng thì chặt chẽ còn mưu đồ lại
không có kẽ hở nào. Có thể nói là phụ tá đắc lực của Trương Hoán.
“ Ta vốn muốn đi Lũng Hữu tìm chú, nhưng quá nhiều chuyện nên nhất thời không thoát ra nổi.” Lý Phiên Vân cười ngồi xuống, nàng lấy ra một
quyển tập đưa cho Trương Hoán “ Đây là một số việc ta làm trong lúc chú
không có mặt ở Trường An, đặc biệt báo lại cho chú.”
“
Ta muốn biết về cái chết của Hoàng thượng thì đại tỷ có khả năng tra
được tin tức gì không?” Trương Hoán vừa đọc báo cáo công vụ của nàng vừa thuận miệng hỏi.
Lý Phiên Vân tập trung suy nghĩ một
lát rồi nói: “ Nội tuyến của ta ở trong cung Chu Quang Huy nói cho ta
biết, Hoàng thượng quả thật là bị đầu độc chết. Hẳn là hoạn quan Lữ Thái Nhất ra tay. Mấy người cung nga thái giám hầu hạ hoàng thượng đều trước sau bị đánh trượng đến chết, hơn nữa một ngự y khác nhìn ra manh mối
cũng bị lấy cớ giết hại. Chuyện này Thôi Tiểu Phù làm vô cùng quyết
đoán, không hề để lại bất cứ chứng cớ gí.”
“ Đây là
đương nhiên, nếu như bà ta để lại chứng cớ gì đó thì bà ta cũng không
sống nổi.” Trương Hoán cười cười một tiếng lại nói: “ Có điều ta nhớ kỹ
tên Lữ Thái Nhất này từ lúc trước hình như là thân tín của Lạc vương.
Nếu như ngay cả chủ cũ mà hắn cũng dám giết thì kẻ này nhất định là
người có tính phụ bạc bẩm sinh. Các ngươi không ngại mọi biện pháp đối
với kẻ này.”
Lý Phiên Vân yên lặng gật gật đầu nhớ kỹ
lời dặn của Trương Hoán. Lúc này Trương Hoán đột nhiên trong báo cáo
công vụ đọc được cái tên Bùi Minh Diệu thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “
Chẳng lẽ các ngươi cũng có điều tra mấy đứa con của Bùi Tuấn?”
Lý Phiên Vân cười, nàng hơi hạ thấp người mà bảo “ Vào một tháng trước
ta có nghe nói người thừa kế Gia chủ Bùi gia xảy ra biến cố nên cũng cho rằng đây là một tin tức có giá trị. Sau đó chúng ta phát hiện trợ giáo
Quốc tử giám Chu Mật và Bùi Minh Diệu có quan hệ mật thiết liền mua được tên Chu Mật này. Ngay lúc vừa rồi hắn chạy tới báo lại, nói rằng Bùi
Minh Diệu nóng lòng muốn đoạt lại địa vị người thừa kế Gia chủ nên đã
chuẩn bị xuống tay với quân đội Bùi gia .”
“ Ra tay với quân đội!” Trương Hoán đột nhiên hoàn toàn có hứng thú. Hắn đã ý thức
được vì sao chính mình cảm thấy hứng thú đối với chuyện như vậy. Nếu như chuyện này tính toán thật tốt thì nó sớm muộn sẽ trở thành căn nguyên
suy bại của Bùi gia.
“ Chuyện này thực quan trọng, đại tỷ cần thông báo kịp thời cho đệ.”
“ Đệ cứ việc yên tâm, chuyện này ta sẽ tự mình thu xếp.” Lý Phiên Vân
nói xong, liền đứng lên thi lễ với Trương Hoán mà cười nói: “ Mọi báo
cáo công vụ gì đó ta đều xếp ở trong tập, một mình chú cứ từ từ xem đi!
Ta muốn đi thăm con trai của Thôi Trữ.”
“ Đại tỷ!” Ngay lúc Lý Phiên Vân muốn ra khỏi thư phòng thì Trương Hoán đột nhiên gọi nàng lại.
“ Còn có chuyện gì sao?” Lý Phiên Vân quay đầu lại nhìn Trương Hoán mà
hỏi. Trương Hoán do dự một lát rồi ấp a ấp úng mà nói: “ Chẳng lẽ Đại tỷ tính toán cả đời này cứ cô đơn như vậy sao?”
Lý Phiên
Vân thật không ngờ đệ đệ hội đột nhiên nhắc tới chuyện này. Nàng trầm
mặc chỉ chốc lát, nàng nghĩ tới Thôi Tiểu Phù thì trong mắt không khỏi
có một vẻ buồn bả, thở dài một hơi rồi nói: “ Chuyện này đệ cũng đừng
hỏi.”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà đi.
Trương Hoán đi tới phía trước cửa sổ nhìn theo bóng lưng nàng đi xa liền nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng tự nhủ: “ Đại tỷ, nếu như tỷ không giải
được khúc mắc này thì làm thế nào cùng đấu với bà ta đây?”
“ Thái Hậu, trên đường Chu Tước thật sự là dòng người tấp nập. Tiếng hô ầm ỉ vang trời, lão nô căn bản là không chen vào nổi. Có lẽ mấy tên
thân thể nhanh nhẹn mới có thể chui vào phía trước được.”