“ Đa tạ những lời vàng ngọc của hiền đệ. Ngu huynh sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta định tới mùa xuân thì cho Thanh nhi và Anh nhi thành hôn, ý hiền đệ thế nào?”
Tưởng Hoán thấy Vi Ngạc từng bước ép tới ông ta không biết làm thế nào nên đành trả lời hàm hồ: “ Đệ thiết nghĩ nên cho đôi trẻ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, tình cảm đôi bên phát triển, khi đó hôn nhân mới mỹ mãn. Vi huynh nghĩ sao?”
Vi Ngạc mỉm cười nói: “ Vậy hiền đệ hãy để Anh nhi ở lại Lũng Hữu. Đầu xuân năm sau ta sẽ cho Vi Thanh tới thăm nhà. Vậy cứ định như vậy đi”.
Tưởng Hoán bất đắc dĩ phải đồng ý. Sau khi trút được một gánh nặng trong lòng Vi Ngạc quay sang nói với nhị đệ Vi Tránh: “ Chuyện Hà Tây có liên quan tới sinh tử tồn vong của Vi gia, nhị đệ cũng nói một câu đi”.
Vi Tránh chính là em ruột cùng mẹ của Vi Ngạc, nhỏ hơn Vi Ngạc hai tuổi. Vi Tránh làm việc già dặn, thận trọng. Ông ta vẫn lo lắng tới sự biến Hà Lũng, nay thấy đại ca hỏi liền thẳng thắn nói: “ Đệ đồng ý với suy nghĩ của Tưởng thị lang. Chúng ta phải đề phòng hai nhà Thôi, Bùi nhân dịp cháy nhà tới hôi của. Việc này không thể nóng vội, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Đệ thiết nghĩ đại ca trước tiên lấy lại Hội Quận. Thứ nhất là giam Trương Hoán ở Hà Tây. Thứ hai là ngăn cản Trương, Đoàn liên minh với nhau. Đại ca nghĩ thế nào?”
Vi Ngạc cúi đầu trầm tư một lát rồi ông ta gật đầu nói: “ Hai người nói rất có lý. Ta cần phải dứt khoát, làm việc thận trọng hơn. Bây giờ mùa đông giá rét, Trương Hoán có thể dùng cách đánh lén lấy Hà Tây nhưng không thể nào đánh lén lấy Lũng Hữu vì thế hắn tạm thời sẽ không xuất binh. Ta quyết định phái sứ giả tới dò xét ý của Trương Hoán sau đó ta mới quyết định sau”.
Vi Tránh cười nói: “ Đệ xin triều đình cho nghỉ một tháng. Bây giờ rảnh rỗi, không bằng đệ thay đại ca đi một chuyến”.
Quận Vũ Uy, bão tuyết hoành hành ba ngày liền đã kết thúc. Khi tuyết dừng rơi, ánh nắng mặt trời yếu ớt chiếu vào tuyết trên mặt đất không đủ nóng để là tan chảy tuyết. Trên đường phố xuất hiện những người dân ra ngoài quét dọn. Ba ngày trước có người tới gõ cửa từng nhà nói cho dân chúng biết Thứ sử quận Vũ Uy triều đình mới bổ nhiệm tới nhậm chức. Quan Thứ sử thông cảm với nỗi khổ của dân chúng nên cổ vũ dân chúng ra đường dọn tuyết. Tiền công mỗi ngày năm mươi văn. Dù không được trả nhiều tiền nhưng vẫn có nhiều dân chúng ra đường quét dọn. Chỉ mấy ngày đã dọn sạch tuyết. Cuối cùng thì đường phố quận Vũ Uy cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt như cũ. Tửu quán, quán trà, thanh lâu, khách sạn đều mở cửa làm ăn buôn bán. Mặc dù việc làm ăn còn chưa tốt nhưng đã mở cửa là có hy vọng. Khá nhiều khách hàng là người của các gia tộc lớn phái ra ngoài tìm hiểu tin tức. Các gia tộc lớn muốn tìm hiểu tin tức hơn các gia đình bình thường rất nhiều. Quận Vũ Uy thay đổi chủ, dân chúng bình thường thì không ảnh hưởng gì. Thế nhưng các gia tộc lớn thì khác. Thời loạn thế, quân phiệt hỗn chiến, bọn họ chính là những con dê béo đầu tiên phải hứng chịu hậu quả.
Bốn cánh cửa thành đóng chặt, chỉ có cửa nam là mở. Bên ngoài thành ít thấy vết chân đi lại. Một vùng đất trắng xoá mênh mông, mờ mịt. Một đội kỵ binh mấy trăm người bảo vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào trong thành. Bên trong xe ngựa, Bùi Oánh chậm rãi vén màn xe lên, vui vẻ nhìn dân chúng hào hứng đi san tuyết. Một số dân chúng giật mình nhìn nữ tử đẹp tựa thiên tiên này. Đằng sau Bùi Oánh có một người đang ngồi, chính là Dương Phi Vũ có phần quỷ dị, vốn là phu nhân của Huyện lệnh Thiên Bảo. Sắc mặt Dương Phi Vũ âm trầm, ánh mắt phức tạp nhìn toà thành hùng vĩ này.
Lúc này Cửu Hàn chỉ huy một đội kỵ binh ra nghênh đón từ xa, hắn giục ngựa đi tới trước Bùi Oánh chào nói: “ Phu nhân, Đô đốc đang tiếp kiến sứ giả của An Bắc quân, lệnh cho thuộc hạ tới đón phu nhân về phủ”.
Mặc dù Bùi Oánh chưa phải là phu nhân đúng nghĩa nhưng nàng lại rất thích người khác gọi mình như vậy. Nàng cười nói: “ Vậy làm phiền tướng quân”.
“ Tướng quân!”.
Lúc này Dương Phi Vũ ở sau chỉ vào những dân chúng đang làm việc hỏi: “ Xuất tiền cho bọn họ dọn tuyết là chủ ý của ai?”
Cửu Hàn đáp: “ Thưa phu nhân đây là ý kiến của tân Mạc Liêu – Đỗ tiên sinh, làm như vậy mới khiến tình hình mau chóng ổn định được.”
Dương Phi Vũ không khỏi thầm cắn răng, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Quận Vũ Uy có tất cả năm huyện, dân cư tổng cộng có hơn mười vạn. Quy mô Tưởng đương với một châu. Nói chung Đô đốc kiêm nhiệm cả chức Thứ sử, quân sự và chính trị thống nhất một thể. Thuộc hạ của hai ban cũng cùng của một người quản lý. Nha môn Thứ sử và quân nha Đô đốc cùng chung với nhau, bên cạnh thao trường nhỏ ở giữa thành, chiếm một diện tích hơn một trăm mẫu đất. Phía trước là sở nha, phía sau chính là phủ quan, trông cũng khá oai phong.
Vào lúc này Trương Hoán đang tiếp đặc sứ của Đoàn Tú Thực ở nội đường sở nha. Ngồi bên dưới Trương Hoán chính là phụ tá Đỗ Mai mới thu nhận. Đặc sứ của An Bắc Quân Đoàn Tú Thực là một Phán quan tên là Mã Hành Trung, tuổi trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đỗ tiến sĩ năm Thánh Trì thứ ba, tướng mạo nhã nhặn, làn da mịn, không có gì giống với một quan viên trong quân, không có gì là uy nghiêm hay sát khí, giống với một tiên sinh dạy học hơn.
Mặc dù là đặc sứ nhưng mục đích chính của Mã Hành Trung chính là giao cho Trương Hoán một phong thư do chính Đoàn Tú Thực viết sau đó Mã Hành Trung sẽ giải thích những điều khó hiểu viết trong thư. Thư viết rất dài, chừng mấy ngàn chữ. Trước tiên là cám ơn Trương Hoán nhưng sau đó Đoàn Tú Thực thao thao bất tuyệt viết về tổ tiên, điển tích ghi chép thế nào, dẫn chứng điển tích. Nhưng nói qua nói lại cuối cùng chỉ có một ý là muốn Trương Hoán trung quân, trung thành với triều đình, nhất định không được cát cứ một phương. Cuối cùng Đoàn Tú Thực hy vọng hai nhà có thể kết đồng minh, chung sức đối phó với sự phản công của Vi gia.
Trương Hoán đọc lá thư hết một khắc. Sau khi nhẫn nại đọc hết lá thư, Trương Hoán gấp thư lại rồi cười nói với Mã Hành Trung: “ Nói gì thì nói ta và Đoàn tướng quân còn có tình đồng môn, đều tận trung vì bệ hạ. Địa khu Hà Lũng từ khi Đại Đường khai quốc tới nay chia ra làm Sóc Phương, Hà Tây, Lũng Hữu, phân chia rất rõ ràng, sao có thể một nhà độc chiếm? Vì vậy xét về công, tư ta đều muốn hợp tác với Đoàn tướng quân. Xin Mã phán quan hãy chuyển lời của ta tới Đoạn tướng quân để tướng quân yên tâm”.
Mã Hành Trung cười nói: “ Lão tướng quân của tại hạ biết đương nhiên Đô đốc sẽ sảng khoái đồng ý nên mới bảo tại hạ không cần lo lắng gì cả, chỉ cần giao thư cho Đô đốc là được”.
Nói tới đó Mã Hành Trung thở dài rồi mới nói tiếp: “ Đoàn lão tướng quân thường nói với tại hạ là trong đám hậu bối thì lão tướng quân thích nhất chính là Đô đốc. Lần trước nếu không phải tiên đế nhất định mang Đô đốc đi thì ông ấy nhất định thu Đô đốc làm đệ tử của mình. Đáng tiếc ông trời không cho lão tướng quân cơ hội đó. Bây giờ may mắn có duyên gặp lại. Đoàn lão tướng quân hy vọng khi nào Đô đốc rãnh rỗi hay tới thăm quận Linh Vũ một chuyến gặp lão tướng quân, ôn lại chuyện xưa. Ông ấy từng là Tiết độ sứ Hà Tây nên có thể chỉ giúp Đô đốc một chút. Đô đốc thấy thế nào?'
Trương Hoán thầm cười nhạt trong lòng. Trước tiên trong thư thao thao bất tuyệt muốn hắn trung quân ái quốc. Bây giờ lại muốn dùng danh phận thầy trò. Nói thẳng ra là Đoàn Tú Thực muốn dùng danh nghĩa cựu thần bốn triều cùng An Bắc đại đô hộ áp chế hắn, khiến hắn lệ thuộc vào ông ta, nghe theo lệnh của ông ta. Thiên hạ còn có chuyện tốt đó sao? Trương Hoán cười hờ hững nói: “ Bây giờ bản đốc việc quân chính nặng nề, thật sự không còn nhiều thời gian rảnh rỗi”.
Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “ Ta có một câu muốn Mã phán quan hãy chuyển tới Đoạn lão tướng quân”.
Mã Hành Trung quả thực hơi thất vọng khi thấy Trương Hoán từ chối đề nghị của Đoàn Tú Thực, ông ta chỉ miễn cưỡng nói: “ Mời Đô đốc”.
Sắc mặt Trương Hoán âm trầm, giọng nói có phần lãnh đạm: “ Vũ lực cần có văn hỗ trợ. Dù Đoạn tướng quân chiếm được Linh Vũ nhưng danh bất chính ngôn bất thuận. Nếu không được triều đình chính thức công nhận, không nói là Vi Ngạc có lý dẫn quân đánh mà chính Đoàn tướng quân cũng không thể đóng quân lâu dài ở Linh Vũ. Vì vậy chuyện tiếp theo không phải là nghĩ cách khếch trương thế lực mà phải nghĩ cách chính thức biến quận Linh Vũ thành địa bàn của mình”.
Sắc mặt Mã Hành Trung đỏ lên. Ông ta hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Hoán. Trương Hoán được triều đình chính thức bổ nhiệm làm Đô đốc Lương châu. Trong khi đó Đoàn Tú Thực thật sự là danh bất chính ngôn bất thuận mà trước tiên phải tự lo cho chính bản thân mình. Đây cũng chính là hàm ý cảnh cáo Đoàn Tú Thực không nên có ý định nhòm ngó Hà Tây.
Mã Hành Trung thầm thở dài rồi đứng dậy thi lễ với Trương Hoán nói: “ Trương đô đốc nguyện ý kết minh với Đoàn lão tướng quân, chung sức đối phó với Vi Ngạc mới chính là đại sự cần nhất lúc này của hai nhà chúng ta. Môi hở răng lạnh, cần phải đồng tâm hiệp lực”.
Trương Hoán cũng đứng dậy chắp tay cười nói: “ Chỉ cần Đoàn lão tướng quân có thành ý, tất thảy đều có thể”.
Mã Hành Trung cần phải quay về gấp để có câu trả lời, không muốn ngây ngốc ở đây nữa. Ông ta liền cầm thư hồi âm của Trương Hoán, cáo từ ra về. Chờ khi Mã Hành Trung đi xa, Trương Hoán mới quay lại nội đường, lắc đầu nói với Đỗ Mai: “ Xem ra Đoàn Tú Thực này cũng là lang sói”.
Nhưng Đỗ Mai lại cười nói: “ Thật ra cũng khó trách Đoàn Tú Thực bày ra dáng vẻ của một trưởng bối. Đô đốc tòng quân mới được một năm, sự từng trải không bằng cả một tên lính quèn thế mà một bước nhảy lên vị trí Đô đốc hàm tam phẩm. Thử hỏi có bao nhiêu triều thần thực sự tin phục đây? Càng không thể nói là Đoàn Tú Thực đã từng làm Hà Tây, An Tây tứ trấn Tiết độ sứ, nguyên lão bốn triều”.
Nói tới đây, Đỗ Mai lén nhìn sắc mặt của Trương Hoán, thấy hắn chỉ cười mà không nói thì mới có đủ dũng khí nói tiếp: “ Còn nữa Đô đốc cùng ba nghìn quân mỏi mệt chạy trốn tới Hà Đông rồi lại từ Hà Đông chạy trốn tới Lũng Hữu, cuối cùng là chạy tới ẩn náu ở một huyện nhỏ hẻo lánh. Nói dễ nghe là tìm kiếm địa bàn của mình. Nói khó nghe chính là hoảng sợ như chó nhà có tang. Ít nhất Lộ Tự Cung đã cho là như vậy. Hắn căn bản không coi Đô đốc là gì. Vì vậy khi Đoàn Tú Thực muốn Đô đốc phụ thuộc vào ông ta, thuộc hạ không cho rằng ông ta âm mưu lấy Hà Tây. Mà cho dù có ý nghĩ đó Đô đốc cũng không thể vì đó mà mâu thuẫn với Đoàn Tú Thực để Vi gia đứng giữa hưởng lợi”.
Trương Hoán yên lặng gật đầu. Đỗ Mai nói rất đúng. Có một số việc chính mình không biết, cần phải có người bên cạnh nhắc nhở. Đây chính là công dụng của phụ tá. Trương Hoán cảm kích chắp tay cười nói với Đỗ Mai: “ Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở. Nhưng vấn đề là Trương Hoán ta thực sự không tới mức hoảng sợ như chó nhà có tang”.
Đỗ Mai thầm giật mình. Ông ta vội vàng cười nói: “ Đây là câu nói của Lộ Tự Cung. Thuộc hạ chỉ nói lại mà thôi. Thế nhưng ý chí của Đô đốc rất kiên cường, làm việc quyết đoán tàn nhẫn. Bây giờ lại biết nghe lời phải. Hiện tại thuộc hạ có thể nói vùng đất Hà Lũng sớm muộn cũng sẽ vào hết tay Đô đốc”.
Trương Hoán cười ha hả nói: “ Ta rất thích nghe câu này”.
Trương Hoán đi vào trong nội đường, hắn khoát tay cười nói: “ Tiên sinh, mời ngồi. Chúng ta hãy thương lượng biện pháp đối phó với Vi gia.”
Dinh thự của Thứ sử và sở nha chỉ cách nhau một bức tường. Bố cục của sở nha rất ngăn nắp. Tất cả các phòng đều bố trí theo tả, hữu dọc theo một hành lang. Trong khi đó dinh thự thì không như vậy, coi trọng đường cong, bố cục có vẻ hỗn loạn, có đình đài lầu các, giả sơn, hồ cá, bao quanh đó là những cây xanh nhưng lúc này không có màu xanh. Chỉ có tường đỏ, ngói đen làm nổi bật màu tuýêt trắng
Khi phòng ở của Trương Hoán ở giữa dinh thự, do tám, chín gian phòng hình thành. Ở bên trái và bên phải chính là phòng khách và nơi ở của tôi tớ. Ở bên ngoài phía tây còn có hai mươi mấy gian phòng. Đó chính là nơi ở của các thân vệ.
Dù căn phòng không lớn nhưng đối với Bùi Oánh vẫn rất rộng rãi. Nàng đi theo Trương Hoán hành quân trên đường. Ngoại trừ một số quần áo mang theo, còn không có hòm xiểng và các vật dụng khác. Dù khi ở huyện Thiên Bảo, Dương Phi Vũ đã tặng nàng một số đồ dùng nhưng lúc này lại không mang tới đây. Ở trong một căn phòng trống rỗng, Bùi Oánh có cảm giấc mất tự nhiên.
“ Phu nhân, nơi này vốn là nơi ở của mấy thị thiếp Tân đại nhân. Khi mầy người đó về quận Kim Thành thì mang tất cả đồ đạc đi” Người nói chính là lão quản gia họ Nghiêm. Khi Tân Vân Kinh rời khỏi đây đã lưu lại lão và vợ để hai người trông coi nơi này.
“ Mang đi cũng tốt. Ta cũng muốn ném đi những đồ vật bọn họ đã dùng” Bùi Oánh nhìn chiếc giường trống trơn mà thầm thở dài. Tuy nói là thế nhưng đêm nay ngủ thế nào đây? Bùi Oánh suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi: “ Ở gần đây có cửa hàng nào bán đồ vật sinh hoạt hàng ngày không?”
“ Không cần. Ta đã chuẩn bị đầy đủ” Đột nhiên giọng nói của Trương Hoán vang lên bên ngoài cửa. Bùi Oánh vội vàng quay đầu lại thì thấy Trương Hoán đang đứng trước cửa, tươi cười nhìn nàng.
Từ lúc chia tay sau tân hôn tới giờ đã năm sáu ngày. Bùi Oánh đã sớm in dấu sâu đậm hình bóng của trượng phu yêu thương trong lòng. Lúc này nàng không thể làm chủ bản thân được nữa rồi, nàng hông cần chú ý tới lão quản gia và nha hoàn, lập tức nhào vào lòng trượng phu, ôm chặt hắn chưa nói câu nào mà nước mắt đã trào ra.
Trương Hoán nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Bùi Oánh, nhỏ nhẹ nói: “ Mấy ngày nay ta ở trong quân doanh. Ta nghĩ ngày mai nàng mới tới nên không bố trí phòng trước. Thật ra thì đồ đạc ta đã mua đầy đủ rồi”.
Trương Hoán kéo Bùi Oánh đi ra ngoài phòng. Trên nền đất trống có mấy trăm cái hòm to. Trên đều có dán giấy, nào là phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, sương phòng. Tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ. Mấy chục tên thân binh đang đứng bên cạnh, bọn họ đã xắn tay áo, chỉ chờ có lệnh là bắt đầu bố trí.
Bùi Oánh thấy Trương Hoán đã chuẩn bị chu đáo, lòng nàng vui như mở hội, nàng vội vàng nói với thân binh: “ Phòng ngủ của ta do chính tay ta sắp đặt. Các ngươi có thể bố trí các phòng khác”.
Phu nhân nói đôi khi còn có hiệu lực hơn Đô đốc. Đám thân binh đồng thanh trả lời rồi bắt đầu ra tay làm với khí thế ngút trời. Bùi Oánh đang định đi vào trong nhà, Trương Hoán thấy sắc trời còn sớm liền kéo tay nàng cười nói: “ Bây giờ trời hãy còn sớm. Ta dẫn nàng ra ngoài mua một ít trang sức”.
Đương nhiên Bùi Oánh biết Trương Hoán muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nàng cười gật đầu, dáng vẻ vui sương, tung tăng như chú chim nhỏ, kéo tay Trương Hoán chạy ra ngoài. Tới khi bóng dáng của hai người đi khuất, từ căn phòng bên cạnh mới xuất hiện một đôi mắt ngập tràn sự ganh ghét.
Trong xe ngựa, hai làn môi dính với nhau như keo. Mãi một lúc lâu sau mới lưu luyến rời nhau. Sắc mặt Bùi Oánh đỏ bừng, nàng nằm trong lòng trượng phu, để mặc cho bàn tay hắn luồn vào trong quần áo tha hồ vuốt ve, thỉnh thoảng nàng còn hôn cái cằm đầy râu của hắn.
“ Khứ Bệnh, chàng có nghĩ tới thiếp không?'
“ Có!”.
“ Nghĩ như thế nào?”
“ Khi ta lạnh muốn chết đi được, ta nghĩ tới nàng trong cái chăn ấm áp, ta không thấy lạnh nữa”.
Nghe Trương Hoán nói xong, cảm xúc yêu thương dâng trào trong tim Bùi Oánh, nàng vuốt cằm hắn nói: “ Nhưng chàng đã thành công, đúng không?”
Trương Hoán rút tay từ trong quần áo Bùi Oánh ra, hắn nâng mặt nàng lên hôn môi nàng: “ Bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể chính thức đứng bằng đôi chân của mình ở Hà Tây”.
Trương Hoán ôm nàng, kéo màn xe ra, chỉ vào khu nhà giàu, quyền thế bên kia con sông nhỏ nói: “ Nàng thấy không, ở Hà Tây có rất ít ruộng đất nhưng toàn bộ bị bọn họ chiếm đoạt hết. Chờ sau khi ta và Vi gia hoà giải xong, bước tiếp theo ta muốn làm chính là thu hồi toàn bộ ruộng đất phân cho quân Tây Lương”.
Bùi Oánh cau mày, nàng ngồi thẳng người, kinh hãi nhìn Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ chàng không muốn có được sự ủng hộ của bọn họ sao? Vua Quang Vũ có thể khôi phục nhà Hán chính là nhờ vào sự ủng hộ mạnh mẽ của đám cường hào đó”.
“ Thế nhưng vì vậy mà gieo mầm diệt vong cho nhà Hán” Trương Hoán cười cắt ngang lời nàng: “ Ta cũng xuất thân từ người đọc sách, cũng từng là con cháu của thế gia môn phiệt, sao ta không biết cần phải có sự ủng hộ của thế gia đại tộc? Năm đó Cao Tổ cướp được giang sơn của Dương thị, phần lớn là nhờ vào sự ủng hộ của các thế gia đất Hà Đông, Sơn Đông. Thế nhưng thời thế mỗi lúc một khác. Hà Tây hoang vắng, thiếu ruộng đất trồng cấy. Trong khi đó thế lực Vi gia mạnh mẽ. Nếu ta muốn chống lại Vi gia, điều đầu tiên là phải có một đội quân hùng mạnh, phải tuyệt đối trung thành với ta. Nhưng điều này không phải chỉ nói ra là có thể làm được, ta phải cho bọn họ lợi ích thực tế, cho bọn họ yên tâm bám rễ ở Hà Tây, muốn cho lợi ích của bọn họ gắn chặt với sự hưng suy của ta. Chỉ có như vậy mới có thể làm được”.
“ Ruộng đất” Bùi Oánh thốt lên.
“ Đúng! Là ruộng đất” Trương Hoán gật đầu. Hắn tựa người vào thành xe cười nhạt nói: “ Ta không thể khiến binh lính bán mạng cho ta trong khi người nhà của bọn họ đang bị lũ nhà giàu bóc lột”.
Dần dần Bùi Oánh đã hiểu ra ý tứ của Trương Hoán. Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra ý nghĩ phải trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn. Ý nghĩ này vô vùng mạnh mẽ khiến nàng không chống lại được. Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “ Lúc nãy chàng nói muốn hoà giải với Vi gia là có ý gì?”
“ Ta muốn có thời gian chấn chỉnh Hà Tây thì trước tiên cần phải hoà giải với Vi gia. Còn nữa ta có những tám ngàn hàng binh nhưng phần lớn người nhà của bọn họ ở tại Lũng Hữu, bị Vi gia khống chế. Nếu muốn để bọn họ chính thức trở thành binh lính của ta thì nhất định phải đem người nhà của bọn họ chuyển tới Hà Tây vì thế ta không có lựa chọn khác”.
“ Vậy chàng đã chuẩn bị như thế nào?”
“ Đương nhiên dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất” Trương Hoán vuốt nhẹ mặt Bùi Oánh cười nói: “ Nếu ta đoán không sai, mấy ngày nữa Vi Ngạc nhất định sẽ phái người tới thương lượng việc chuộc tù binh. Đương nhiên đây chỉ là dò xét của Vi Ngạc. Trước khi không thăm dò được ý định thực sự của đối phương sẽ không có ai tình nguyện để lộ ra ý định quan trọng của bản thân. Ta cũng chuẩn bị phái sứ giả tới quận Khai Dương, vừa lúc ta nghe nói đại thọ của Vi lão phu nhân, lấy cớ chúc thọ”.
Nói tới đây đột nhiên Trương Hoán hiểu ra gì đó, hắn kinh ngạc nhìn Bùi Oánh. Bùi Oánh mỉm cười chắp tay nói: “ Tiểu nữ Bùi Oánh nguyện ra sức vì Trương đô đốc”.