“ Tốt lắm! Mọi người hãy nhanh chân lên đi, đến khách sạn chúng ta sẽ
được uống canh nóng, ngủ giường ấm” Mục Tháp nói to mấy câu đều đánh
đúng vào nhu cầu của mỗi người. Vì vậy tất cả tinh thần đều phấn chấn
lên, họ giục lạc đà rối rít tăng tốc, hướng Vạn Gia khách sạn mà chạy
tới.
Chỉ trong chốc lát đoàn người - lạc đà đã tới khách sạn.
Trong đêm tuyết trắng, mấy trăm đầu lạc đà đứng nghiêm chỉnh, và hiền
lành trước đại môn của khách sạn. Vị chưởng quỹ của Vạn Gia khách sạn
sơm đã nghe tiếng gọi liền chạy ra. Ông ta và Mục Tháp đã quen biết nhau lâu rồi, hai người ôm nhau đầy thân thiết trong ngày gặp lại.
“
Tất cả mọi người hãy đi về phía trước thêm mấy bước nữa, chúng ta sẽ cho lạc đà đivào hậu viện bằng cửa hông” Mục Tháp nói lớn cho các thương
nhân nghe rõ, Bọn họ cũng rối rít năm lấy dây cương của lạc đà, dắt
chúng đi vê phía trước cách đại môn chừng mấy chục bước nữa. Thôi Diệu
cũng dắt lạc đà đi vào cửa hông. Nhưng khi hắn vừa mới đi được mấy bước, thì đã phát hiện thấy trong bóng tối, từ phía đối diện có hai bóng
người vội vàng hướng bên này chạy tới. Mà dường như ở phía sau bọn họ có mười mấy người đang đuổi theo.
“ Đại thúc, xin hãy cứu mạng chúng ta với”
Ha người đó thấy bên này có nhiều người, liền liều mạng kêu cứu. Nghe
tiếng thì hình như là một nam một nữ, hơn nữa lại rõ ràng là tiếng Đột
Quyết. Đám thương nhân người Hô cũng rối rít, ngây ngẩn cả người. Thôi
Diệu ở tại Tây Vực cũng có đến bảy tháng, lại cùng đám thương nhân người Hồ đồng hành thời gian qua. Vì vậy một chút tiếng Đột Quyết đơn giản
hắn cũng có thể hiểu được.
Hắn thấy có tiếng người cầu cứu, lập tức liền hô “ Các người mau lại đây”
Hai người cầu cứu nghe thấy bên này có người đáp ứng bọn họ. Liền tăng thêm tốc độ, hướng phía Thôi Diệu chạy nhanh tới. Chốc lát bọn họ đã chạy
tới gần, dưới ánh đèn lồng loang loáng hắt xuống, có thể nhận ra đây là
một đôi nam nữ còn rất trẻ. Người con trai chùng khoảng mười mấy tuổi,
mình mặc áo bào trắng, khuôn mặt đen đúa, mái tóc hung đỏ buông xõa,
chân mang ủng da. Còn cô gái thì cũng chạc tuổi Thôi Diệu, mái tóc hung
đỏ của cô được tết lại, vấn gọn trên đầu. Cô ta mặc một bộ quân áo màu
xanh lục. Đặc biệt con ngươi mắt của cô ta có màu xanh thẳm, và da mặt
thì hơi ngăm đen.
Hai người bọn họ vừa cahỵ được tói trước mặt
Thôi Diệu, cũn không kịp định thần nhìn kĩ là ai với ai, vội chắp tay
cầu khẩn “ Van xin đại thúc hãy cứu chúng tôi một mạng đi”
Lúc
này, muời mấy bóng đen truy sát bọn họ cũng đã đuổi gần tới, chỉ còn
cách đội hơn hai mươi bước thôi. Bọn họ đều mặc áo đen, tay cầm lưỡi dao sắc bén. Thấy bên này có nhóm thương nhân lạc đà lớn nhưng chúng cũng
không vì thế mà giảm cước bộ. Đám Hồ thương thấy tình thế nguy cấp đên
nơi rồi, liền rối rít rút đao chạy tới bao quanh hai người thiếu niên
nọ. Lúc này Mục Tháp cũng chạy tới, ông ta hỏi “ Đã xảy ra chuyện gì
thế”
“ Đại thúc, có người muốn giết bọn họ” Thôi Diệu chỉ vào về hai người trẻ tuổi đang đứng phía sau mình và nói. Và hai người kia bây giờ cũng mới nhận ra Thôi Diệu là một thiếu niên nam tử hết sức trẻ
tuổi. Mới vừa rồi bọn họ còn gọi hắn là đại thúc, vì vậy người nam tử
kia có chút bối rối, còn cô gái thì bối rối, cúi đầu thẹn thùng.
Mục Tháp quét ánh mắt, đánh giá hai con ngươì này một cái. Thì ông ta thấy
người nam tử kia, ở thắt lừng được thắt bởi một dải Vạn đinh bảo khố kim đới, và trên mặt của thắt lưng đó có gắn đầy những loại châu báu, ông
ta liền biết ngay thân phận nguời này là bất phàm rôì. Ông ta gật đầu,
đi lên phía trước đối diện với hơn mười tên hắc y đang truy sát hai
ngươi này và nói “ Các ngươi hãy cút ngay đi, bằng không chúng ta sẽ báo quan đấy”
Hơn mười tên hắc y kia trầm mặc một hồi lâu, rồi bỗng nhiên xoay người chạy đi và biến mất trong bóng tối, chốc lát đã mất
dạng. Mục Tháp thấy bọn chúng đã đi xa, mới quay lại bảo với mọi người “ Mọi ngươi hãy khẩn trương sắp xếp ổn định lạc đà vào trong hậu viện đi
thôi”
Mọi người thấy sự việc đã trở lại bình thường, liền rối
rít dắt lạc đà đi qua cửa hông vào hậu viện. Mục Tháp nhận thấy Thôi
Diệu vẫn đang cầm cương lạc đà trên tay, ông ta liền noí với Thôi Diệu “ Thôi lão đệ, đệ hãy đưa hai ngươi này đi ăn chút gì đi đã, còn lạc đã
ta sẽ sắp xếp cho lão đệ”
“ Vậy thì đa tạ thúc thúc lắm” Thôi
Diệu đưa dây cương lạc đà cho Mục Tháp, rồi quay đầu lại, hướng về phía
hai người trẻ tuổi nói “ Các ngươi hãy đi với ta nào”
“ Ta tên
là Đặc La Nhĩ, còn đây là muội muội của ta Cổ Đại” Ở đại sảnh của khách
sạn có một cái một cái bàn nhỏ. Người nam tử trẻ tuổi kia dùng vốn Hán
ngữ lưu loát của mình để giới thiệu về bản thân và muội muội của hắn.
Rồi hắn hướng về phía Thôi Diệu làm lễ “ Xin hỏi ân công tên gọi là gì ạ ?”
Thôi Diệu hơi kinh ngạc về khả năng Hán ngữ trôi
chảy của hắn, nhưng Thôi Diệu vẫn cháp tay hoàn lễ “ Tại hạ là Thôi Diệu người Trường An, mọi người cứ gọi ta là tiểu Thôi là được rồi”
“ Còn vị đại thúc này ah?” Đa Đặc Nhĩ cũng hưóng về phía Mục Tháp cúi
mình thật sâu thi lễ, hắn dùng tiếng Đột Quyết để hỏi “ Xin hỏi quý danh của đại thúc? Đại thúc là người nơi nào ạ”
Mục Tháp cười ha hả
một tràng rồi nói “ Ta là người Khang Quốc Tát Mạt Kiện, tên là Mục
Tháp, mà sao hai người các ngươi lại bị đám hắc y kia truy sát vậy”
Đa Đặc Nhĩ thở dài nói “ Không giấu gì hai vị ân công, chúng tôi là người
Hiệt Kiết Tư, trên hành trình đi tới Trường An lần này chúng tôi cũng có hai mươi mấy tên tùy tòng hộ vệ., nhưng bị bọn người Hồi Hột kia truy
đuổi, kết quả là khi đến Hàm Dương này thì bị bọn chúng bắt kịp, thế là
hai bên động thủ, bên chúng tôi người chết, kẻ bị thương. Huynh muội
chúng tôi phải liệu mạng chạy thoát được, may lại gặp mọi ngươi ở đây
cứu giúp”
“ Bọn người Hồi Hột kia vì sao lại muốn giết các ngươi chứ?” Thôi Diệu có chút ngạc nhiên nên hỏi.
“ Ân công có điều chưa biết, nguời Hiệt Kiết Tư chúng tôi, phản kháng lại sự thống trị của Hồi Hột đã mấy chục năm nay rồi, chúng tồi đời đời
kiếp kiếp có mối huyết hải thâm thù với bọn người Hồi Hột. Lần này tới
Trường An không biết tin tức bị lộ thế nào, mà bọn người Hồi Hột biết
được đuổi theo truy sát”
Lúc này Mục Tháp bỗng nhiên để ý thấy
trên cổ tay của cô gái kia có đeo một cặp vòng Kim Phượng. Ông ta thầm
lấy làm kinh hãi, với vốn kiến văn và kinh nghiệm phong phú của mình,
Mục Tháp biết rằng đây việc đeo vòng tay Kim Phượng như vậy là thói
quen, tập tục của con gái các nhà quý tộc Hiệt Kiết Tư. Bọn họ quả nhiên không phải là nguời bình thuờng và việc bọn họ vào kinh tất có chuyện
bí mật. Ông ta vội vàng kín đáo đá nhẹ vào chân Thôi Diệu, ý bảo hắn
không nên hỏi nhiều nữa.
Thôi Diệu là người tuyệt đỉnh thông
minh, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Mục Tháp liền cười nói “ Chúng ta
cũng đi Trường An đây, chi bằng ngày mai chúng ta hãy kết bạn đồng hành
nhé. Nhưng bây giờ thì phải ăn no đi rồi hãy nói”
Hắn liền xoay người nói to với tiểu nhị “ Tiểu nhị đâu, hãy mang hai vò rượu ngon và mấy món ăn lên đây ngay đi “
“ Dạ vâng thưa khách quan” Tên tiểu nhị phục vụ Vạn Gia trong khách sạn
liền chạy vào trong nội đường. Sau chốc lát hắn đã bưng tới hai bầu
rượu, và nhanh chóng mang lên tới sáu bảy đĩa thức ăn nóng hổi. Thôi
Diệu là người làm nhiệm vụ rót rượu, hắn rót cho Mục Tháp, Đa Đặc Nhĩ
rồi sau đó là rót cho chính mình. Sau khi rót rượu xong cho mình hắn đặt bầu rượu xuống, nhưng dường như lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền cầm bầu rượu lên nhìn về phía muội muội Cổ Đại của Đa Đặc Nhĩ mỉm cười. Cổ Đại có phần do dự, hai tay nàng nâng chén đưa về phía Thồi Diệu “
Vậy hãy cho một chén đi nào”
Lời nói của Cổ Đại đích thị là Hán
ngữ, tuy nhiên có chút trúc trắc, nhưng bù lại nàng có giọng nói êm nhu, còn có mấy phần hào sảng của nữ nhi chốn thảo nguyên nữa. Dưới ánh đèn
sáng tỏ, giờ đây Thôi Diệu mới có cơ hội quan sát và đánh giá kĩ hơn về
nàng. Khuôn mặt nàng hơi ngăm đen một chút, ngoại trừ đôi mắt có màu sắc xanh thẳm kia toát ra sự thông minh lanh lợi, còn lại những yếu tố khác cũng không có gì đặc sắc lắm. Nhưng Thôi Diệu rất chú ý đến đôi bàn tay của Cổ Đại, da thịt ở đôi bàn tay ấy trắng tựa bạch tuyết, mềm mại như
vô cốt (không xương). Duy chỉ có móng tay ở ngón út trông như một miếng
ngọc dát mỏng, trên bề mặt của nó hồng tươi như đậu khấu đỏ vậy. Thôi
Diệu nhất thời nhìn nó một cách ngây dại.
Thôi Diệu có chút ngơ
ngẩn, tâm trí lơ đãng, vì thế mà hắn rót đầy cả ly rượu cho Cổ Đại. Rồi
hắn từ từ thức tỉnh lại thực tại, hắn đặt bầu rượu xuống bàn, bưng chén
lên và cười nói “ Hôm nay chúng ta đây được gặp nhau, cũng xem như là
duyên phận, vậy ta xin mời mọi người cùng cạn một chén”
“ Cạn
chén” Bốn người uống một hơi cạn sạch chén rượu. Cổ Đại chỉ uống có một
ngụm rồi cầm lấy bầu rượu châm cho mọi người. Bản thân nàng cũng không
uống nữa. Đa Đặc Nhĩ sau khi đã mời Thôi Diệu một chén mới dò hỏi “ Vừa
rồi tại hạ có nghe Thôi công tử nói công tử là người Trường An, vậy
không biết Thôi công tử có quen biết với vị quan viên nào của Đại Đường
hay không”
Thôi Diệu cười một tiếng sảng khoái nói “ Sống ở Trường An, làm sao lại
không có quen biết với vài vị quan viên chứ? Nếu các vị có chuyện gì cần ta giúp đỡ , xin cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức”
“ Vậy thì ta
xin đa tạ huynh trước” Đa Đặc Nhĩ cũng không nói rõ là muốn nhờ vả điều
gì. Hắn ta lại quay sang mời Mục Tháp một chén rượu nữa. Câu chuyện của
đám người bọn họ được chuyển sang chủ đề con người, và phong thổ của Đại Đường. Bằng một giọng điệu và vốn ngôn ngữ phong phú, đầy hình ảnh Thôi Diệu đã giảng giải, thuyết trình cho bọn họ về lịch sử cũng như phong
tục ở các nơi của Đại Đường. Câu chuyện của hắn thật hấp dẫn khiến cho
những người Hồ thương đang ngồi ăn uống ở các bàn bên cạnh cũng đều chú
tâm lắng nghe. Thỉnh thoảng lời kể của Thôi Diệu lại làm bọn họ lại cả
kinh mà than lên.
Những kiến văn phong phú, cũng như lối giảng
giải, lời nói đầy ý ví dồi dào của Thôi Diệu đều được Cổ Đại rất thích
thú lắng nghe. Nàng thoáng nhìn con người bác học trẻ tuổi này bằng ánh
mắt tràn đầy sự kính ngưỡng.
Hôm sau, mọi người đã lên đường từ
sáng sớm rồi, huynh muội Đa Đặc Nhĩ cũng đổi trang phục sang một bộ
trang phục màu đen, đồng thời mượn được ở đâu đó hai thớt lạc đà và trà
trộn vào với đám thương nhân.
“ Chào buổi sáng Thôi công tử” Cổ Đại tiến tới hướng Thôi Diệu chào hỏi, trong ánh mắt của nàng lộ ra chút ngượng ngùng, e thẹn.
Thôi Diệu vội vàng chắp tay cười nói đáp lễ “ Xin chào Cổ Đại tiểu thư”
Bỗng nhiên Thôi Diệu phát hiện da mặt Cổ Đại có phần sẫm màu hơn so với tối
qua lúc hắn quan sát nàng.Và lúc này hắn mới chợt hiểu, thì ra là nàng
đã thoa mặt. Nghĩ lại tối qua, hắn thấy cổ tay của nàng trắng như bạch
tuyết. Trong lòng Thôi Diệu chồm chồm như nhảy dựng lên. Hắn không kiềm
chế được sự hiếu kỳ len lén liếc nhìn về phía Cổ Đại. Thật trùng hợp,
đúng cái giây phút đó, Cổ Đại cũng hướng ánh mắt nhìn về phía hắn. Hai
người ánh mắt chạm nhau. Trên nét mặt Cổ Đại trông vẫn bình thường như
không có gì xảy ra, nhưng trong ánh mắt sự bối rối không dứt. Nàng lập
tức dắt lạc đà đi và chốc lát đã biến mất giữa đám thương nhân.
Nhìn bóng lưng thon thả của nàng dần biến mất, trong lòng Thôi Diệu bỗng
nhiên cảm thấy một niềm vui sướng, thích thú mà cho tới bậy giờ hắn vẫn
chưa từng trải qua. Giá! Giá Hắn lớn tiếng thúc giục lạc đà, đi về hướng phương Đông chào đón mặt trời đang mọc .
Từ Hàm Dương đến Trường An nay đã quá gần, chỉ cần nửa ngày là có thể tới nơi. Trên quan đạo
rộng rãi, người qua kẻ laị tấp nập, hết sức náo nhiệt. Và trên suốt hành trình từ Hàm Dương đến Trường An không còn thấy xuất hiện bọn hắc y
nhân đã truy sát anh em Đa Đặc Nhĩ tối hôm trước nữa. Chúng thương lữ
qua sông Vị, xuyên qua nền đất cũ của thành Trường An thời nhà Hán.Tới
giữa trưa, kinh đô Trường An của Đại Đường đã có thể loáng thoáng nhìn
thấy được rồi. Thôi Diệu ở Tây Vực bôn ba cũng đã được bảy tháng rồi,
cũng đã trải qua mưa gió dãi dầu. Hiện tại rốt cuộc đã được về đến nhà
rồi, không biết tổ phụ thân thể có được khỏe mạnh hay không, nỗi niềm ấy khiến hắn nhất thời lòng như lửa đốt, chỉ hận là không thể chắp thêm
đôi cánh để trở về nhà mà thôi.
“ Thôi công tử” Đa Đặc Nhĩ không
biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi bên cạnh hắn rồi.Thôi Diệu nhìn hắn một
cái chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua hắn có hỏi thăm dò mình, vì vậy Thôi Diệu liền bất lộ thanh sắc cười nói “ Đa huynh tìm ta có chuyện gì thế”
“ Tên chữ Hán của ta là Thạch Mục Hoa, Thôi công tử cứ gọi ta là Mộ Hoa cũng được”
Thạch Mục Hoa thấy hai bên không có người nào cả liền hạ giọng nói “ Không
dám dối gạt gì Thôi công tử, ta thật ra là vương tử của hiệt Kiết Tư, ta cùng với muội muội Cổ Đại, được phụ thân sai bí mật đi sứ đến Trường
An, để cầu cứu Đại Đường giúp Hiệt Kiết Tư chúng tôi đối phó với bọn Hồi Hột. Lẽ ra là nên tìm tới Hồng Lư Tự, nhưng ta lại nghe nói đặc sứ của
Hồi hột cũng đã tới Trường An, nên chúng ta không dám khinh suất. Vì vậy muốn nhờ Thôi công tử thay chúng tôi tiến cử với quan viên của Đại
Đường. Không biết công tử có nguyện ý giúp anh em chúng tôi việc này
được hay không”
Thôi Diệu nghe vậy trong lòng lập tức có sự suy
tính. Thế cục trước mắt của Tây Vực hiện tại hắn cũng biết được một hai
phần. Hiệt Kiết Tư ở phía Tây Bắc Hồi Hột, có khoảng vài chục vạn tộc
nhân, cùng với người Cát La Lộc là hai thế lực tương đối. Bọn họ có mối
thâm thù truyền kiếp với bọn người Hồi Hột, lại bị bọn người Cát La Lộc
chèn ép, bức bách. Vì thế mà Hiệt Kiết Tư muốn cầu xin sự giúp đỡ của
Đại Đường.
Lúc này Thạch Mộ Hoa lấy từ bên hông ra một khối kim
bài, thành khẩn nói với Thôi Diệu “ Đây chính là Diệp Hộ Kim Bài mà năm
đó Đại Đường hoàng đế Đường Huyền Tông ban cho tổ phụ ta, ngươi hãy coi
đây là vật làm tin của ta”
“ Ta làm sao mà lại không tin Thạch
huynh cơ chứ” Thôi Diệu khoát tay áo cười nói, sau đó hắn thấp giọng “
Nếu Thạch huynh đã thẳng thắn như thế th́ ta đây cũng không giấu giếm
người làm gì cả, tổ phụ của ta Hữu tướng trước đây của Đại Đường, hiện
tại tuy người khỏi bệnh và ở nhà nhưng đối với việc triều chính của Đại
Đường thì tổ phụ ta cũng còn có chút ảnh hưởng”
Thôi Viên? Trong lòng Thạch Mục Hoa nổi lên một nỗi vui mừng như phát điên lên được. Hắn kích động thật sự, sung sướng cầm lấy cánh tay của Thôi Diệu thấp giọng nói “ Việc lần này nhất định Thôi công tử phải giúp ta, năm mươi vạn
người Hiệt Kiết Tư chúng tôi xin vô cùng cảm kích huynh đó”
“
Xin Thạch công tử yên tâm. Ta sẽ hết sức thuyết phục tổ phụ ta, nếu thật sự không được ta sẽ trực tiếp tới gặp cô cô, xin cô cô thay các ngươi
dẫn kiến Đại Đường hoàng đế” Thôi Diệu len lén nhìn về phía Cổ Đại đang ở phía xa xa. Hắn bỗng hạ quyết tâm, vô luận như thế nào hắn cũng phải
giúp đỡ huynh muội bọn họ hoàn thành sứ mạng.
Đoàn thương lữ đi
theo đường vòng bán nguyệt để vào thành Trường An. Họ đi từ Xuân Minh
môn rồi từ từ tiến vào thành Trường An. Một loạt những âm thanh rầm rĩ,
ồn ào mang theo khí thế và cuộc sống náo nhiệt của Trường An như đập vào mắt mọi người. Thạch Mộ Hoa đã từng Trường An nên hắn cũng không quá
bất ngờ và choáng ngợp với khung cảnh nơi đâyy, nhưng đối với muội muội
của hắn thì đây là lần đầu tiên nàng ta được đến một nơi phồn hoa thành
thị như thế này, vì thế ánh mắt của nàng đầy ngỡ ngàng, rụt rè, và có cả nét sợ sệt.
Đội lạc đà đã đến chỗ khu chợ phía đông, Thôi Diệu liền nói với anh em Đa Đặc Nhĩ “ Chúng ta xuống lạc đà thôi”
Ba người kéo, giật dây cương, lạc đà hiểu ý quỳ cân xuống. Bọn họ từ trên
lưng lạc đà mà nhảy xuống. Thôi Diệu tiến tới chỗ thủ lĩnh của thương
đội Mục Tháp chắp tay nói lời cảm ơn “ Mục Tháp đại thúc, tiểu điệt xin
chia tay mọi người ở đây. Nếu có gì khó khăn xin thúc cứ đến Tuyên Dương phường tìm ta nhé”
Mục Tháp cũng chắp tay cười nói “ Thôi lão
đệ, Mục Tháp ta chúc lão đệ sang năm kim bảng đề danh, nhớ đến An Tây
làm quan đấy nhé”
“ Các vị đại thúc xin hãy bảo trọng” Thôi Diệu hướng mọi người vẫy tay tạm biệt. Chúng thương nhân người Hồ cũng vẫy
tay chào hắn.
“ Chúng ta đi thôi” Thôi Diệu xoay người, rồi hướng phía Tuyên Dương phường mà bước đi thật nhanh.
“ Cảm ơn Mục Tháp đại thúc, cảm ơn các vị đại thúc” Thạch Mục Hoa cũng
hướng về phía những người thương nhân kia mà hành lễ tạ ơn. Sau đó anh
em bọn họ cũng xoay người đuổi theo Thôi Diệu. Ba người dần biến mất
trong biển người Trường An.
Mục Tháp nhìn theo cái bóng lưng của
bọn họ khuất dần. Trong lòng ông ta đối với Thôi Diệu có một tình cảm
lưu luyến gắn bó trrong thời gian mấy tháng đồng hành. Ông ta quay đầu
lại thoáng nhìn thấy tường thành của khu chợ phía đồng này cao vút khiến cho ông ta nhất thời kích động, hướng tới các thương nhân khác hô to “
Chúng ta hãy đến Đông Thự để đăng kí, tranh thủ hôm nay sẽ dỡ hàng đi
thôi”
Thôi Phủ vẫn năm đó tại Tuyên Dương phường. Đã ba năm rồi
Thôi Viên ngày càng già thêm . Vị hữu tướng ngày nào giờ đây tóc của
cũng đã rụng hết cả, trên đầu đội một cái mũ che đi. Thân thể cũng trở
nên như nhược, gầy gò. Cả ngày ông ta chỉ ngồi trong thư phòng không có
đi đâu cả.
Giờ phút này, vị nguyên lão của Đại Đường đang ngồi
trước án thư để đọc môt quyển tấu chương. Đây chính là tấu chương mà
hoàng thượng phái người đưa tới cho ông ta, đó chính là bản tấu về việc
Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột đề nghị được kết hôn cùng với công chúa
Đại Đường. Đây cũng là một cách để Thôi Viên phát huy được sự nhiệt
thành đối với việc quốc gia. Dù là một chút vấn đề trọng đại của quốc
gia hoàng thượng đều phái người đưa phó bản (Bản sao) cho Thôi Viên, lấy ý kiến đóng góp của ông ta. Ví dụ như năm vừa rồi bắt đầu áp dụng hai
thuế pháp. Sự việc trọng đại ấy Thôi Viên cũng tham gia vào trong quá
trình quyết sách.
Mà việc Hồi Hột đề nghị cầu hôn với công chúa
Đại Đường, đây chính là một đại sự quốc gia. Ba năm trước đây Hồi Hột đã cũng Đại Thực Đạt thành kí hiệp ước hợp tác. Trong đó Đại Thực thuyết
phục người Cát La Lộc nhượng xuất Di Bá Hải để chuyển về một khu vực
lãnh thổ rộng lón khác ở phía đông. Điều này khiến cho thế lực của người Hồi Hột có thể vươn tận tới Di Bá Hải, và nhờ đó mà Hồi Hột có ưu thế
và tiện lợi trong việc bao vây, khống chế người Hiệt Kiết Tư.
Chính từ hiệp định đó mà Hồi Hột cùng với Đại Thực ngày càng trở nên
thân thiết sứ giả hai bên qua lại không ngớt. Năm ngoái Đại Thực và Hồi
Hột còn tiến hành trao đổi con tin. Đồng thời với đó là ở Hồi Hột phe
Túc Đặc thương nhân và phe Ma Ni giáo cùng có sự ảnh hưởng, trong khi đó phe quý tộc truyền thống lại dần thất thế. Vì thế mà quốc sách Tây tiến đành gác lại trong im lặng.
Hiện tại, phía Hồi Hột đã đưa ra lời đề nghị cầu hôn này đã thể hiện rõ động thái của Hồi Hột muốn cùng Đại
Đường củng cố và cải thiện thêm mối quan hệ. Đây chính là sách luợc song đầu ưng điển hình trong chính trị vẫn thuờng thấy. Thôi Viên trầm tư
một lúc lâu, rồi rốt cuộc ông ta cũng đặt bút viết lại ý kiến của mình
vào phó bản tấu kia: Thần cho rằng, nếu Đại Đường cự tuyệt, thì chuyện
hôn nhân Hồi Hột sẽ hoàn toán hướng về phía Đại Thực. Điều này khiến cho Toái Diệp hai mặt đều thụ địch, gây bất lợi rất lớn đối với quốc sách
khuếch trương Tây tiến của Đại Đường. Nếu kiên quyết từ chối hôn sự này
thì không phải là việc làm khôn ngoan chút nào. Hiện tại trong quốc nội
của Hồi Hột có một phái “ thân Đường” , nếu như công chúa Đại Đường lên
phương Bắc kết hôn với Trung Trinh khả hãn thì phái “ thân Đường” này sẽ hết lòng ủng hộ, tiện đà mở rộng sực ảnh huởng đối với các quyết sách
của Hồi Hột. Còn về việc công chúa Đại Đuờng có được lập làm Khả Đôn hay không thì lại là chuyện khác, Dược La Cát Linh có lẽ không nói dối
chuúngta. Thần nghĩ Trung Trinh khả hãn rất có khả năng sẽ lập cả Đại
Thực công chúa và Đại Đường công chúa làm Khả Đôn. Nếu sự việc được như
thế thì thần cho rằng việc hôn sự này chúng ta lợi nhiều hơn là hại, và
bệ hạ có thể đồng ý. Nhưng song song với việc cưới hỏi này bệ hạ cần
nhanh trong tăng viện cho Bắc Đình. Vừa đấm vừa xoa như vậy để cho bọn
người Hồi Hột không dám coi thuờng Đại Đường chúng ta được.
Thôi
Viên viết xong đặt bút xuống, thổi thổi cho mực được khô nhanh. Ông ta
còn cẩn thận đọc lại nội dung một lần nữa. Mặc dù lời phê của ông ta đơn giản, ngăn gọn nhưng ông ta tin tuởng rằng hoàng đế bệ hạ có thể minh
bạch, thấu hiểu được ý tứ của mình. Cho dù không thể khiến cho Hồi Hột
đổi huớng hoàn toàn kết thân với Đại Đường, nhưng ít ra cũng khiến cho
bọn họ phải luôn giữ ý nghĩ trung lập. Có như vậy Đại Đường mới có thể
tận dụng thời gian, nhanh chóng khuyếch trương và thực hiện quốc sách
Tây tiến được.
“ Lão gia” Một loạt những bước chân dồn dập từ bên ngoài cửa truyền vào bên trong. Lão quản gia thanh âm có phần gấp gáp,
kích động “ Diệu công tử đã trở về”
“ A!” thôi Viên nửa mừng nửa lo, trưởng tôn của ông ta bảy tháng trước đã đi tới Toái Diệp để điều
tra nghiên cứu về các mỏ khai thác bạc. Nghe nói trên đường về nó còn bị người Cát La Lộc tập kích, nên thực tại nối lo lắng của ông ta đối với
đứa cháu đích tôn này vẫn không dứt. Người con trai lớn của Thôi Viên là Thôi Hiền hiện này đang giữ chức Nghiễm Châu thứ sử, còn đứa cháu này
ngay từ nhỏ đều do một tay ông ta nuôi dưỡng, vì vậy mà ông cháu tình
cảm sâu đậm gắn bó. Thôi Hiền xét cho cùng cũng chỉ là người bình
thường, nên tất cả hi vọng hoài bão cảu đời mình Thôi Viên đều kí thác,
gửi gắm vào đứa cháu yêu này.
“ Mau mau dẫn nó tới gặp ta” Thôi
Viên vừa mới dứt lời thì Thôi Diệu đã như một cơn gió chạy từ ngoài cửa
vào “ Tổ phụ” Thôi Diệu vừa chạy vào thì đã quỳ ngay xuống, giọng nói
nức nở như trực khóc “ Hài nhi bất hiếu, đã xa nhà bảy tháng nay mới trở về”
Thôi Viên xúc động lắm, thấy sống mũi cũng cay cay. Ông vội vàng khoát tay cười nói với đứa cháu yêu “ Làm nam nhi chí tại bốn
phương, ngươi có thể đi tới tận Toái Diệp để khảo sát nghiên cứu, người
làm ông nội như ta còn hưởng ứng không hết nữa là. Làm sao trách con
được, mau đừng lên đi nào”
Thôi Diệu đứng lên, lúc này Thôi Viên mới thật sự ngắm nhìn người cháu của mình. Thôi Diệu đã cao hơn trước
một chút, da dẻ thì ngăm đen, nhưng thân thể thì cứng cáp, khỏe khoắn
hơn trước rất nhiều. Cái chất văn nhược yếu ớt trước đây đã tiêu tán
hết, hai hàng lông mày còn tăng thêm mấy phần cương nghị quả cảm. Trong
lòng Thôi Viên hết sức vui mừng, đây mới là đứa cháu nội mà ông ta kỳ
vọng, so với phụ thân hắn lúc trẻ thì hắn còn mạnh mẽ, khí thế hơn
nhiều.
“ Con ngồi xuống đi, tổ phụ có việc muốn hỏi con đây” Thôi Viên để cho trưởng tôn của mình ngồi xuống, và ngay lập tức ông ta đã
hỏi “ Bài sách luận con đã viết xong chưa”
“ Hồi bẩm tổ phụ, cháu đã viết xong , tối nay cháu chỉnh sửa lại một chút, ngày mai là có thể mời tổ phụ xem được rồi”
“ Cháu không cần giao cho ta làm gì cả, cứ giao cho Quốc Tử Giám là được” Thôi Viên trầm ngâm một chút, chủ đề của hai ông cháu liền chuyển đến
vấn đề cảu những nguời Cát La Lộc “ Ta nghe nói khi cháu trên đường trở
về đã bị bọn nguời Cát La Lộc tập kích phải không. Vậy chuyện gì đã xảy
ra thế.”
Thôi Diệu trong đầu hồi tưởng lại cái đêm giết chóc
khủng khiếp đó, cho đến tận bây giờ đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy
cảnh máu chảy lênh láng trên chiến truờng như vậy. Và đến cả khi ngồi kể lại cho tổ phụ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi “ Bọn người Cát La Lộc tập
kích lần đó chẳng qua cũng chỉ là kiểu đánh cướp của bọn cường đạo mà
thôi. Cũng không phải là bọn họ đem rời toàn thể bộ tộc của họ về Nam.
Bất quá cháu lo lắng rằng sau sự việc đó bọn người Cát La Lộc sẽ lấy cớ
để rời xuống phía Nam. Con lại nghe nói khí hậu Bắc phương giá lạnh khắc nghiệt, bởi thế con lại liên tưởng đến việc Ngũ Hồ loạn Trung Hoa”
Thôi Viên gật đầu nói “ Chuyến đi lần này tuy có nguy hiểm nhưng nhãn quan
của con được mở rộng như thế cũng tốt. Nhưng tổ phụ vẫn hy vọng nhãn
quan của con mở rộng ra thêm nữa . Việc Toái Diệp phát hiện ra mỏ bạc
lớn, khiến cho nó đã trở thành địa điểm, là vấn đề có liên quan đến lợi
ích chiến lược của Đại Đường. Và cũng giống như truớc đây, bọn người Đại Thực sẽ không dễ gì mà buông xuôi, bỏ qua Toái Diệp, còn cái việc sát
nhập Chiêu Võ địa khu cũng là cái gai trong mắt chúng. Cho nên, vô luận
là người Cát La Lộc xuôi nam cũng tốt, quốc sách thay đổi, dao động như
Hồi Hột không chừng cũng lại là việc tốt. Những điều này tất cả chỉ là
biểu tượng bên ngoài. Còn kỳ thật là Đại Đường đế quốc và Đại Thực quốc ở Thông Lĩnh đang cũng tranh giành khu vực phía Tây này. Có lẽ trong
khoảng năm mười năm nữa, khi ma lợi ích hai nước không thể điều hòa được thì nhất định sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Nói đến đây Thôi Viên lấy ra một quyển sách đưa cho Thôi Diệu nói: “ Đây là cuốn sách ghi lại những điều mà Đỗ Hoàn đã chứng kiến trên đuờng kinh lịch. Ở đây ghi
chép lại một cách tỉ mỉ, cặn kẽ tình hình của Đại Thực quốc, xem ra cũng chẳng thua kém gì Đại Đường chúng ta cả. Từ diện tích rộng lớn, tới
nhân khẩu đông đảo, vì thế chúng ta không thể coi thường nó được. Con
hãy cầm lấy mà từ từ nghiền ngẫm, như vậy con có thể hiểu hơn về đại
quốc Tây phương này.Tổ phụ hi vọng con sau này cũng giống như Thi Dương
có thể góp một phân sức lực của mình vào sự nghiệp Tây tiến của Đại
Đường.
“ Hài nhi nhất định sẽ không để tổ phụ thất vọng đâu”
Thôi Diệu rất hiểu những kỳ vọng của tổ phụ đối với hắn. Hắn cúi đầu cung
kính nhận sách rồi trầm tư một lát, hướng tổ phụ của mình nói “ Hài nhi
còn có một việc nữa muốn bẩm báo với tổ phụ”
“ Con nói đi. Có chuyện gì thế” »
Thôi Diệu liền đem chuyện ở Hàm Dương huyện gặp anh em Thạch Mộ Hoa và Cổ Đại bị bọn người Hồi Hột truy sát. Hắn kể với Thôi
Viên một cách cặn kẽ, tỉ mỉ, sau cùng hắn nói : “ Hài nhi cho rằng người
Hiệt Kiết Tư cùng với nguời Hồi Hột là kẻ thù truyền kiếp trăm năm. Đại
Đường chúng ta hoàn toàn có thể dùng Hiệt Kiết Tư để kiềm chế Hồi Hột,
đấy là một con cờ tuyệt diệu, cho nên hài nhi đã đưa huynh đệ bọn họ về
Thôi gia chúng ta, xin tổ phụ suy xét chuyện này”
Thôi Viên khẽ
cau mày, ông ta từ trong lời tự thuật của Thôi Viên đã phát hiện ra một
đầu mối khác. Những tên Hồi Hột truy sát anh em Thạch Mộ Hoa lẽ nào lại
là những tên mật thám Hồi Hột đã đột nhiên mất tích từ cách đây ba năm
hay sao? Chuyện này cũng thật sự là một đầu mối quý giá.
Bất quá
Thôi Diệu nghĩ lợi dụng người Hiệt Kiết Tư để kiềm chế Hồi Hột cũng là
một ý kiến có thể xem xét, cân nhắc. Như vậy Đại Đường đối phó với Hồi
Hột sẽ có thêm nhiều phuơng án để lựa chọn hơn: Việc kết hôn là dụ dỗ,
tăng quân cho Bắc Đình là gia tăng uy hiếp quân sự, còn ủng hộ người
Hiệt Kiết Tư chính là ở sau lưng cho thêm bọn người Hồi Hột ấy một đao
“ Được rồi! Con cứ dẫn anh em bọn họ tới gặp ta trước, nếu quả thật có
thể được ta sẽ đích thân dẫn anh em bọn họ đi triều kiến hoàng thượng”
Trong lịch sử của người Hồi Hột, họ bị diệt vong chính bởi tay người Hiệt
Kiết Tư. Và người Hiệt Kiết Tư cũng chính là tổ tiên của người Kha Nhĩ
Khắc Tư kiện nay.