Mở mắt ra, xung quanh giường màn sạch sẽ, ánh mặt trời đã chiếu vào trong giường. Trương Hoán quay đầu liền trôngthấy một cô gái trẻ, mắt to đen láy nhưng không phải Kinh nương.
Lập tức cô gái trẻ trợn mắt lên thanh âm hung dữ truyền đến: “ Trương Thập Bát. Ngươi biết tối qua về nhà như thế nào không?”
Trương Hoán cảm thấy vô cùng đau đầu: “ A!Bình Bình.”
“ Quỷ lười mau dậy đi!”
Bình Bình ra sức kéo hăn dậy khỏi giường: “ Đứng dậy mau uống canh giã rượu đi, ngươi quên hôm nay là ngày nào sao?”
“ Ngày nào?” Trương Hoán đầu óc mơ hồ: “ Hôm nay hình như là ngày thi tiếp theo.”
“ Hôm nay là ngày đầu tiên đến nhậm chức, ngươi quên à?”
“ A!” Trương Hoán vội lăn người ngồi dậy, hắn suýt nữa thì quên hắn đang là Vũ Lâm quân, Quả Nghị đô úy. Ngày hôm qua lang trung bộ Lại nói với hắn là hôm nay nhậm chức. Vậy mà hắn quên bẵng đi mất.
“ Bây giờ là giờ nào rồi?”
“ Đầu canh đã có một viên quan đến đây nói ngươi có thể đên muộn một chút.” Bình Bình ngồi xổm trên mặt đất vừa đi giày cho hắn vừa oán giận nói: “ Từ trước tới nay ngươi trời chưa sáng đã dậy ra sông bơi lội. Bây giờ thì hay rồi, uống rượu say, nghe nói lại còn tán tỉnh với đám hồ cơ, hừ! Thật không biết nói gì với ngươi nữa.”
“ Hôm qua ta nổi hứng uống nhiều một chút, có lẽ là có chút không đúng.” Trương Hoán vô ý cười cười nói. Hắn đứng lên tiện tay vuốt tóc, vuốt được mấy cái thì thấy một đống danh thiếp, thiệp mừng các loại ở trên bàn.
“ Đó là của các đại quan cho người nhà đưa đến cho ngươi.”
Bình Bình bưng một chậu nước bước nhanh tới. Nàng nhìn qua mấy tấm thiệp đó cười nói: “ Bên ngoài người ta nói ngươi bơi lội như rái cá, có thể lặn qua ngàn bước, tiếng tăm nổi khắp kinh thành, người ở Trường An này đi đâu cũng bàn tán về ngươi.”
“ Sự việc truyền qua nhiều người tất nhiên sẽ không được đúng sự thật cả đâu.”
Trương Hoán nhận khăn mặt nàng đưa cho để rửa mặt, đầu óc liền trở nên tỉnh táo. Lúc này mới mở những danh thiếp kia ‘Thị lang bộ lại Thích Thôi, thái thường khanh Lý Miễn, Thái Phủ tự khanh Dương Viêm …’ Trương Hoán đột nhiên dừng lại, nhặt trong đám danh thiếp một bức thiếp có mùi hương nhàn nhạt ‘Tả tướng quốc Bùi Tuấn!’
Mời hắn vào ngày mùng bảy tháng giêng đến dự yến, ‘Mùng bảy tháng giếng’ không phải hôm nay sao? Bùi Tuấn mời hắn tất nhiên là nên đi nhưng dù đồng ý cũng phải làm sao bây giờ? Trương Hoán chợt phát hiện ra một việc cực kỳ đau đầu. Những thị lang khanh tướng này ai ai cũng là người nắm thực quyền trong tay, đã gửi thiếp mời cho dù không đi cũng phải có giấy báo tạ lễ mới được. Hiện nay có ít nhất ba, bốn mươi cái thiếp mời chẳng lẽ muốn hắn chạy đi từng nhà một hay sao? Mà hắn lại không hề có người hầu.
Trương Hoán nhìn vẻ mặt vô tư của Bình Bình, đột nhiên cười nói: “ Bình Bình, ngươi giúp Trương Thập Bát làm chân chạy nhé?”
…
Viết một đống thư cảm tạ vứt cho Lâm Bình Bình. Trương Hoán nghênh ngang đi nhậm chức. Từ xưa đến nay quan mới nhậm chức đều vô cùng phiền toái. Đầu tiên phải đi bộ lại báo danh, rồi đi bộ lễ học lễ nghi, hắn là võ quan lại còn phải đi bộ binh lập hồ sơ, sau đó đi gặp vệ úy nhận khôi giáp, rồi lại đến Thái Bộc tự bắt ngựa, cuối cùng mới đi hành dinh của Vũ Lâm đại tướng quân báo danh. Chờ khi hắn làm làm hết đống bề bộn đó thì đã đến chiều.
“ Trương đô úy, ta phải về ăn cơm trưa, ngài từ giờ về sau cũng không còn việc gì. Bây giờ quay về phủ hay tiếp tục ở lại là tùy ngài.”
Dẫn hắn đi làm các thủ tục chính là Ngoại lang bộ Lại họ Lô. Người nàyrất nhiệt tình với hắn. Làmviệc tâm tận lực nhưng lời nói có vẻ nghiêm khắc.
Trương Hoán nhận chức quả nghị vũ lâm quân chỉ là chức hữu danh vô thực chẳng có thủ hạ nào. Sau khi hắn báo danh xong là có thể về nhà. Nhưng mà cái chức hữu danh vô thực này của hắn cũng không giống người khách. Hắn còn chưa quyết định đi nơi nào thì vài tên hoạn quan đã vội vàng chạy tới hỏi: “ Ai làTrương Hoán? Ai là Trương Hoán hôm nay vừa nhậm chức?”
“ Công công, tại hạ là Trương Hoán.” Trương Hoán tiến lên chào hỏi. Một tên hoạn quan cầm đầu túm lấy hắn kêu lên: “ Mau theo ta đi, thái hậu muốn gặp ngươi.”
“ Thái Hậu à?” Trương Hoán sửng sốt một thoáng hắn không có chút ý niệm nào với thái hậu cả. Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ nghe nói đến hoàng đế, tướng quốc, các vị công khanh đại thần. sau này lớn lên khi nói đến chuyện hậu cung tại thư viện chỉ thấy nói đến công chúa, quận chúa chẳng thấy ai nói đến thái hậu cả.
Trương Hoán lúc này mới nhớ tới, thái hậu của đế quốc Đại Đường chính là Trương hoàng hậu của tiên đế. Năm xưa giết thái tử đưa Lý Hệ lên ngôi. Nhân vật nổi tiếng đó qua mười lăm năm cũng dần biến mất khỏi trí nhớ của mọi người.
Trong đầu hắn xoay chuyển vài ý niệm. Không thể nghĩ ra là thái hậu tìm mình làm gì. Có lẽ là hôm qua mình lập nên danh tiếng, nên nàng ta muốn gặp nàng một lần?
Thời gian không để hắn nghĩ tiếp, hắn gật đầu nói: “ Công công mời dẫn đường, ta xin đi theo ngài.”
Trương thái hậu ở tại Thái Cực cung. Hiện Trương Hoán đang ở gần vườn phía tây hoàng cung. Đi vào cửa Huyền Vũ phía trước đã là Thái Cực cung. Lúc Đại Minh cung còn chưa sửa lại thì chủ của hoàng cung Đại Đường Thái tông Lý Thế Dân đều ở tại đây.
Sau này Đại Minh cung được sửa lại thì Thái Cực cung dần dần trở thành nơi dưỡng lão của các hậu phi đời trước. Đường Huyền Tông Lý Long Cơ sau khi từ Thục quay về đã bị Lý Hanh giam giữ tại đây cuối cùng phẫn uất mà chết.
Hiện tại Thái Cực cung là nơi phụng dưỡng thái hậu. Trương thái hậu năm này ngoài năm mươi tuổi nhưng nàng chăm sóc mình rất tốt nên thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi, làn da trắng nõn nhãn nhụi, mắt phượng mày ngài vẫn còn y nguyên còn giữ được vẻ đẹp thời trẻ của nàng. Chỉ là tuổi cao nên xương gò má lại hơi lồi ra thêm một chút, môi cũng mất đi sự đầy đặn sáng bóng thủa trước trở thành mỏng hơn.
Trương thái hậu thời trẻ là người rất ham mê quyền lực. Lý Hệ sức khoẻ không tốt nàng đã nhiều lần vượt quyền tham gia chính sự vì thế thấy thái tử Lý Dự bệnh nặng có thể không qua khỏi nàng liền phát động chính biến giết chết thái tử Lý Dự đưa Việt Vương Lý Hệ lên ngôi.
Nhưng từ đó về sau thất đại thế gia nắm giữ triều chính cho dù là hoàng đế Lý Hệ hay bà ta cũng đều bị mất đi quyền lực. Nhưng mấy hôm trước nàng ban ra ý chỉ đầu tiên sau mười năm phong cho Thôi Ninh con gái của hữu tướng quốc Thôi Viên làm Thanh Hà quận chúa. Tuy là đáp ứng thỉnh cầu của Hoàng đế. Nhưng với nàng cũng là một phép thử xem tiếng nói của mình có còn trọng lượng hay không. Nhưng sự việc lại vượt quá dự liệu của nàng, Thôi Viên lập tức nhờ cung nữ vào cung tạ ơn. Sau đó lại tự viết một phong thư cảm tạ việc phong thưởng tới rơi nước mắt.
Giống như một tên ăn mày đột nhiên phát hiện mình đang ở trên một núi vàng, Trương thái hậu đọc qua đọc lại bức thư mấy ngày mới suy nghĩ lại. Chẳng lẽ quyền lực của mình chưa bao giờ mất đi?
Ngày thiết triều mùng sáu tháng giêng nàng mới khỏi bệnh chưa kịp thử quyền lực của mình nhưng hoạn quan tâm phúc của nàng là Chu Quang Huy đã lập tức báo cho nàng biết, trong buổi chầu hoàng thượng đã hết lần này đến lần khác đối đầu với Thôi tướng quốc vì con một người vợ kế của Trương gia, tên này lại còn vừa mới bắt cóc Thanh Hà quận chúa nữa.
Chính vì vậy, Trương Hoán người được Lý Hệ chính miệng phong cho làm Vũ Lâm quân quả nghị đô uý liền bị nàng dùng làm vật thí nghiệm để kiểm tra quyền lực của mình.
“ Vũ Lâm quân quả nghị đô uý Trương Hoán tham kiến thái hậu!” Trương Hoán quỳ xuống cách nàng một bức màn trúc cung kính thi lễ.
“ Gặp mặt ai gia, ngươi dám quỳ có một gối sao?” Sau màn trúc truyền tới một âm thanh lanh như băng.
Trương Hoán khẽ giật mình, hắn không kiêu ngạo, không xiểm nịnh đáp: “ Kính thưa thái hậu, vào năm Khánh Trị thứ năm hoàng thượng đã hạ chiếu quan viên từ lục phẩm trở lên vào yết kiến có thể miễn quỳ chỉ cần thi lễ. Thần hiện là quân nhân hàm lục phẩm nhưng đã hành lễ cao nhất của quân nhân, xin thái hậu minh giám.”
Không chờ thái hậu nỗi giận tên hoạn quan béo Chu Quang Huy đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “ Một quả nghị hiệu uý nhỏ nhoi mà dám chống đối với thái hậu à, người đâu!”
Hắn vừa định sai người đến kéo Trương Hoán đi, thái hậu lại nhẹ nhàng khoát tay: “ Chờ một chút ai gia còn muốn hỏi hắn vài lời.”
Một hồi phong ba thoáng chốc đã tan đi. Im lặng một chút màn trúc chậm rãi vèn lên lộ ra một gương mặt trắng nõn đang nở một nụ cười đầy toan tính, giọng điệu vẫn lạnh băng như trước: “ Ai gia nghe nói ngươi từng bắt cóc Thanh Hà quận chúa, có chuyện lạ này không?”
Lúc này Trương Hoán đã hiểu, thái hậu hôm này đang tìm cách gây phiền toái cho mình. Cho dù mình trả lời thế nào cũng sẽ trúng vào tính toán của nàng ta. Hắn đứng thẳng người lên ngẩng đầu nói: ‘Thái hậu sợ là hiểu sai việc này rồi, việc này Trương thượng thư và tướng quốc là làm rõ hiểu lầm, thái hậu cứ hỏi thăm tướng quốc là biết ngay!”
“ Toàn nói bậy bạ!”
Trương thái hậu cuối cùng không nén được lửa giận trong lòng, nàng quát lớn: “ Tướng quốc cùng tể tướng đồng lòng không chấp nhặt ngươi nhưng Thanh Hà quận chúa do chính miệng ai gia phong cho sao có thể cho phép con vợ kế của một viên quan tép riu như ngươi tùy tiện coi khinh được. Hôm nay bản cung triệu ngươi tới chính là muốn cho ngươi biết tôn ti của Đại Đường là thế nào.”
Mắt Trương thái hậu hiện rõ tia hung ác, giọng nói từ lạnh băng đã chuyển sang nghiêm khắc. Nàng quay đầu lại đanh giọng hô: “ Lột bỏ áo giáp của hắn, dùng loạn côn đuổi hắn ra khỏi cung cho ta!”
Vài tên thị vệ tiến tới muốn đánh Trương Hoán: “ Không cần các ngươi ra tay, ta tự mình đi!” Trương Hoán khoát tay ngăn mọi người. Hắn nhìn thẳng vào mắt thái hậu khẽ cười nói: “ Hôm nay thái hậu ban ơn, thần sẽ ghi sâu trong lòng sau này sẽ báo đáp thái hậu.”
Tuy rằng giọng nói của hắn bình thường, mặt mũi tươi tỉnh giống như hắn định báo đáp ân tình bình thường nhưng ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn vào mắt Trương thái hậu khiến thái hậu giật mình nhớ lại. Mười lắm năm trước người kia trước khi chết cũng dùng ánh mắt này nhìn mình chằm chằm. Từ đó đến nay ánh mắt đó thương xuyên xuất hiện trong mộng của nàng
Nhưng Trương Hoán chỉ là một quan lục phẩm nhỏ nhoi, nàng dùng để kiểm tra quyền lực của mình không cần quan tâm tới. Trương thái hậu lanh lùng cười: “ Đáng tiếc là ngươi không có cơ hội đó. Truyền ý chỉ của ai giaVũ Lâm quân quả nghị hiệu uý bất kính với thái hậu theo luật nên xử chém nhưng niệm tình hắn mới vi phạm lần đầu không xử tôi chỉ cắt hết quan chức đuổi về làm thứ dân.”
“ Thái hậu chậm đã!” Nghe tin Lý Hệ vội chạy đến nhưng mà vẫn chậm mất một bước.