Bồ câu đưa tin lại bay nhanh trên trời, người mang tin tức tám trăm dặm khẩn cấp ngược xuôi trên hành lang Hà Tây làm hất tung bụi vàng cuồn cuộn. Vô số tình báo về An Tây nhằm hướng phương đông đưa đi. Cuối tháng tư, Trương Hoán tạm thời thay đổi kế hoạch viếng thăm Trường Sa, khẩn cấp phản hồi Lũng Hữu.
Sa mạc Gô Bi vô biên, cát trải khắp nơi, cánh đồng hoang vu bát ngát mênh mông. Màn đêm buông xuống, nơi xa là rặng núi Chiết La Mạn Sơn đen nhánh, mặt đất âm u giá lạnh, ngoại trừ bóng tối không nhìn thấu cùng sự yên tĩnh không đổi thì chẳng có gì nữa.
Nơi này là chỗ giao nhau giữa phía bắc quận Đôn Hoàng và quận Tấn Xương, nó cách Tinh Tinh Hạp ước hơn năm mươi dặm. Một đạo sáu ngàn kỵ binh quân Đường như dòng thủy ngân đen nhằm hướng bắc lướt nhanh. Thế giới tối mù lướt qua bên người bọn họ. Ở đằng xa, có một hồ nước đã mơ hồ có thể thấy được.
Chủ tướng chỉ huy quân đội này đúng là chủ tướng quân Trương Hoán tại Hà Tây Vương Tư Vũ. Hai ngày trước, quân coi giữ Tinh Tinh Hạp phát đến tin báo có rất nhiều người Sa Đà chạy nạn tràn vào Hà Tây. Vương Tư Vũ lập tức ý thức được, đây là người Sa Đà bên trong Bắc Đình đã xảy ra chuyện. Hiện tại là người Sa Đà chạy nạn, nhưng nếu như phớt lờ thì bước tiếp theo là quân Sa Đà thua trận chạy tới. Vì thế hắn điểm quân cả đêm nhằm hướng Tinh Tinh Hạp chạy đi chi viện.
Đại quân phi nhanh trong nháy mắt liền đến bên hồ, bên hồ có bãi rộng trải đầy màu xanh hoa cỏ. Vương Tư Vũ khoát tay, trầm giọng hạ lệnh: “ Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ.”
Lệnh như núi đổ, sáu ngàn kỵ binh nhao nhao xuống ngựa, đều tự dắt mã đến bên hồ uống nước, bên hồ lập tức bắt đầu náo nhiệt. Vương Tư Vũ tâm sự nặng nề, hắn bước nhanh đi tới một tảng đá lớn bằng phẳng mở bản đồ Bắc Đình ra.
Tự năm ngoái sau khi bộc phát trận đánh giằng co của Hồi Hột cùng dân tộc Thổ Phiên, bởi vì người Cát La Lộc cùng người Bạch Phục, người Đột Quyết quay giáo ở Bắc Đình, khiến cho Hồi Hột vào tháng mười hai năm ngoái phải lui về Mạc Bắc. Mấy vạn người Sa Đà tụ cư tại châu Sa Đà vẫn luôn phụ thuộc Hồi Hột cũng tùy thời đầu hàng người Cát La Lộc. Hiện tại đám đông người Sa Đà tràn vào, chỉ có thể nói Bắc Đình phát sinh biến động.
Từ trên bản đồ mà nhìn thì châu Sa Đà vốn ở vào phía bắc Đình Châu, cùng Tinh Tinh Hạp vẫn còn cách quận Y Ngô ( ngày nay là vùng Ha Mi ). Nếu như người Sa Đà đi bộ mấy trăm dặm đến chạy nạn, vậy đã nói lên việc Bắc Đình loạn ít nhất cũng trước mười ngày rồi .
“ Tướng quân, Trình Trường Sử đến.” Chỉ thấy trong bóng tối, Trường Sử Trình Đạc có hơn mười người tùy tùng làm bạn đang cười đã đi tới “ Vương Tướng quân, thật sự là khéo, ta cũng đang muốn đi Tinh Tinh Hạp.”
Trình Đạc là quan văn tối cao ba quận Tửu Tuyền, Tấn Xương, Đôn Hoàng, toàn quyền phụ trách xử trí chính vụ cả ba nơi. Hắn mới từ Tửu Tuyền lại đây muốn đi Tinh Tinh Hạp xử lý chuyện dân Sa Đà chạy nạn, vừa lúc gặp được Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ vội vàng đứng lên, hướng Trình Đạc chắp tay mà nói: “ Xem ra chúng ta đều là vì cùng một chuyện.”
Trình Đạc đi tới phụ cận, mượn cây đuốc có lửa yếu ớt, hắn liếc nhìn bản đồ rồi nhướng mày nói: “ Vương Tướng quân, ta có một loại dự cảm điềm xấu.”
“ Đến đây! Ngồi xuống nói chuyện.” Vương Tư Vũ để hắn ngồi ở trên tảng đá lớn, hắn cũng có chút lo lắng “ Không nói gạt ngươi, ta cảm giác được lần này người Hồi Hột có ý đồ xấu, rất có thể sẽ không tuân thủ hiệp nghị năm ngoái đạt được cùng chúng ta.”
“ Ngươi là nói chuyện Bì Già Khả Hãn bị bệnh chết?”
Vương Tư Vũ ngắm nhìn một vệt sáng mờ trong hồ nước, khẽ gật đầu đáp: “ Đúng vậy, Hồi Hột từ trước đến giờ có truyền thống người kế nhiệm Khả Hãn không công nhận lời hứa hẹn của Khả Hãn tiền nhiệm. Hơn nữa, ban đầu đô đốc cũng không có cùng bọn họ ký kết văn bản hiệp nghị gì, chỉ là vì cùng chung ích lợi mà hợp tác với nhau. Hiện tại ta lo lắng bọn họ sẽ lấy cớ truy kích người Sa Đà do đó xâm chiếm Hà Tây.”
Trình Đạc cũng trầm mặc, hắn thừa nhận Vương Tư Vũ nói đúng. Khi Lý Chính phản loạn thì người Hồi Hột tiến công Sóc Phương có lẽ ám chỉ việc bọn họ hợp tác đã kết thúc. Từ trước hợp tác là vì cùng đánh tộc Thổ Phiên, mà hiện tại khi tộc Thổ Phiên không còn là uy hiếp thì Hồi Hột liệu có thể tiến công Hà Tây hay không?
“ Không được, ta cảm giác được chuyện này sự tình quan trọng, chúng ta cần lập tức bẩm báo đô đốc!”
Vương Tư Vũ đứng lên, hắn dứt khoát nói với Trình Đạc: “ Chúng ta không thể ngồi chờ bọn hắn đến tiến công. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta liền cần ở vào tình trạng chiến tranh. Chờ đô đốc đến để quyết định có thể đã chậm.”
Trời tờ mờ sáng thì đại quân Vương Tư Vũ rốt cục đến Tinh Tinh Hạp. Tinh Tinh Hạp ở vào cực tây của hành lang Hà Tây, nơi này là cổ họng giữa An Tây và Hà Tây. Giá trị chiến lược không thể đo lường, trong tên của nó mặc dù mang chữ hạp ( hẻm), trên thực tế nó là một lối thông chật hẹp bề rộng chừng ba dặm, dài hơn mười dặm, hai bên đều là núi non trùng điệp. Ví trí địa lý thập phần hiểm yếu, về sau cánh quân phía tây hồng quân công nông Trung Quốc toàn quân bị diệt ở chỗ này.
Quân Đường ở chỗ này đóng quân có hai doanh tổng cộng bốn ngàn người để giữ vững vàng nơi đây. Bên cạnh Tinh Tinh Hạp có một hồ nước, một thị trấn nhỏ được xây ở trước hồ nên gọi là trấn Hồ Liễu. Hơn hai trăm hộ gia đình, phần lớn là người nhà của đám vốn là binh lính Hà Tây. Người Hán ước chiếm một nửa, bình thường lấy chăn thả mà sống. Có điều từ khi quân Đường chiếm lĩnh Tinh Tinh Hạp, đồng hành với trọng binh đóng giữ nơi đây thì hơn một trăm kỹ nữ từ các nơi chạy tới cũng đặt chân nơi đây để buôn bán khiến cho trấn nhỏ vốn thanh tân chất phác tràn ngập mùi son phấn giá rẻ mà lại gay mũi. Nhưng giờ phút này trấn Hồ Liễu đã kín người hết chỗ. Gần vạn người Sa Đà từ Bắc Đình trốn tới đều chen chúc ở chung quanh trấn nhỏ này. Khắp nơi đều là lều trại, mùi hôi bốc lên đến trời. Cư dân trấn nhỏ đặc biệt làm một cái hàng rào gỗ thật dài ngăn chia người Sa Đà với trấn nhỏ.
Chung quanh hồ tùy ý đều có thể thấy được lạc đà, bò dê đang ăn cỏ uống nước, người Sa Đà đều bị tước khí giới. Bị một ngàn binh lính trông coi. Không cho phép bọn họ tùy ý rời đi.
Đến khi đại quân Vương Tư Vũ đến trấn nhỏ thì vô số người Sa Đà đều từ lều trại chạy ra quan sát từ xa. Nhất là một đám trẻ con thấy kỵ binh quân Đường thì hấp tấp chạy theo hai bên.
“ Được rồi, Vương Tướng quân, chúng ta liền chia tay ở chỗ này.” Trình Đạc hướng Vương Tư Vũ cùng chắp tay, nhiệm vụ của hắn là tới đón những người Sa Đà này, đưa bọn họ phân chia thu xếp đến mấy huyện bên trong để phòng ngừa bọn họ tụ tập đông làm loạn.
“ Trường Sử có cái gì cần, cứ việc phân phó.”
Vương Tư Vũ để lại năm trăm kỵ binh giúp đỡ Trình Đạc, bản thân hắn thì chỉ huy đại đội nhân mã hướng Tinh Tinh Hạp phi đi.
Vào năm ngoái sau khi quân Đường chiếm lĩnh Tinh Tinh Hạp thì lại dựa vào thế núi xây thêm hai tòa thành, cùng với thành trì ban đầu tổng cộng có ba tòa thành. Bốn ngàn quân Đường liền chia nhau đóng quân ở trong đó. Với khoảng cách xa nhau bốn, năm dặm thì chia ra trấn giữ ba đoạn đông, giữa và tây của Tinh Tinh Hạp. Chúng yểm trợ lẫn nhau, khiến cho phòng ngự cả cửa khẩu một giọt nước cũng không lọt.
Đóng giữ tòa thành cực đông là Đô úy Tướng quân tên gọi là Đinh Khiếu Xa hơn ba mươi tuổi. Hắn vốn là nô lệ người hán bị Hồi Hột bắt đi làm nô lệ. Trương Hoán năm đó sau khi đánh bại Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì hắn thu được tự do liền tham gia quân Đường rồi một mực đi theo Trương Hoán đến nay. Vợ con của hắn hiện tại đều ở quận Lũng Tây. Nghe nói Vương Tư Vũ đến, Đinh Khiếu Xa chạy thật xa ra khỏi thành đến đây nghênh đón.
“ Trừ những người dân Sa Đà chạy nạn, gần đây có thể có quân đội bại trận rút lui tới?” Đây là vấn đề Vương Tư Vũ quan tâm nhất, dấu hiệu bại quân cũng có ý nghĩa là quân Hồi Hột đang nhằm hướng bên này thẳng tiến .
“ Khởi bẩm tướng quân, bây giờ còn không có. Chúng ta đã phái ra năm đội thám báo đi trước tìm hiểu tin tức.”
Vương Tư Vũ gật đầu, “ Các ngươi làm rất khá, có điều cũng cần phòng ngừa bại binh lấy dân chạy nạn làm phương thức xuất hiện. Ý của ta là nói, bất cứ dân chạy nạn nào đều phải nghiêm khắc kiểm tra, nhất là thanh niên trai tráng trẻ tuổi.”
“ Mạt tướng tuân mệnh!”
Hai người vừa nói, vừa ở trên sơn đạo bước nhanh về hướng thành trì. Giờ phút này sắc trời đã sáng lên, nhưng trời u ám không có mặt trời. Mặc dù hiện tại đã sắp đến trung tuần tháng năm, nhưng trên sơn đạo sức gió cũng rất mạnh nên vẫn cứ ớn lạnh từng cơn.
“ Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có khí trời làm cho người ta khổ sở. Đã đầu mùa hè nhưng sáng sớm hay khuya muộn thì còn đông lạnh khiến người ta phải mặc vào quần áo mùa đông chống lạnh. Đến giữa trưa lại nóng muốn chết, ánh nắng làm cánh tay vẫn còn chảy mồ hôi không ngừng, thực sự là quái dị!” Đinh Khiếu Xa hiển nhiên là không thích ứng khí hậu nơi này. Hắn căm giận nói.
Vương Tư Vũ lại không muốn nghe hắn kêu ca nên lại hỏi: “ Ba tòa thành của các ngươi dựa vào cái gì để liên lạc.”