Bùi Hữu vẫn luôn duy trì im lặng đi ra, ông ta khinh miệt liếc liếc mắt
nhìn Lô Kỷ mà tâu: “ Trước kia Thái Tông hoàng đế lên ngôi, thiên hạ mới ổn định, trăm thứ ngổn ngang chờ khôi phục. Thái Tông hoàng đế vẫn cứ
có thể bắc đánh Đột Quyết, tây lấy An Tây làm cho Đại Đường chúng ta
không còn phải tiếp tục lo việc bị xâm phạm biên giới. Hiện Đại Đường
tuy là từ thời loạn sang thái bình, nhưng cũng không thể vì sợ sinh
chuyện mà không làm, không nghĩ tới tiến thủ. Từ Thông Lĩnh sang phía
tây đều là lãnh thổ của Đại Đường ta. Chúng ta có thể nào vì cớ thu lại
móng vuốt, trơ mắt nhìn Đại Thực hoàn toàn chiếm lĩnh phía tây Thông
Lĩnh. Huống hồ vàng bạc chính là vật tư chiến lược hàng đầu của một
nước, sự việc liên quan tới cường thịnh của Đại Đường. Vì điều này,
chúng ta càng không thể chỉ trông coi núi vàng núi bạc mà không có tiền
đong gạo.”
Dứt lời, Bùi Hữu xoay người tấu với Trương Hoán: “ Bệ hạ, chúng thần cho rằng chuyện này rất quan trọng, nó sẽ làm tăng
lên là mức độ chiến lược toàn Đại Đường. Địa vị của Toái Diệp cũng phải
nâng cao, đồng thời phải tăng số trọng binh đóng giữ.”
Trương Hoán gật đầu “ Bùi ái khanh nói rất hợp ý trẫm. Đại Thực cũng không chỉ bởi vì chúng ta thu nanh vuốt mà sẽ bỏ qua chúng ta. Trận chiến đáng
đánh thì chúng ta phải đón đầu mà đánh phủ đầu.”
Hắn thấy Lô
Kỷ còn có ý phản đối liền khoát tay chặn lại. Đến lần này, Trương Hoán
dùng giọng điệu không cho thương lượng mà quả quyết: “ Chuyện này quan
trọng, không chỉ là sẽ gặp phải vấn đề sở hữu thuộc phía tây Thông Lĩnh
mà còn phải đóng quân, lao công, khai thác, tinh luyện kim loại, vận
chuyển. v..v... Một loạt chuyện lớn đều sẽ đề cập, cần phải suy xét tổng hợp, cần có một vị đức cao vọng trọng với năng lực xuất chúng đến toàn
quyền phối hợp chuyện này.”
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi
người, cuối cùng dừng lại ở Trương Phá Thiên, hắn trầm giọng ra lệnh: “
Hình bộ Trương Thượng thư.”
Trương Phá Thiên hoàn toàn không
nghĩ tới Hoàng thượng lại chọn chính mình, trong lòng ông ta phát hoảng
một hồi rồi vội vàng đứng lên tâu: “ Có thần!”
“ Trẫm liền
mệnh cho khanh toàn quyền phụ trách phối hợp chuyện này. Nếu như chuyện
này có thể thành công, trẫm đồng ý với các vị ái khanh hoàn toàn từ bỏ
phương án tiền giấy.”
Trương Phá Thiên cảm giác sâu sắc trách nhiệm nặng nề trên vai, hắn dứt khoát khom người đáp: “ Thần quyết
không cô phụ sự phó thác của bệ hạ!”
Đình nghị kết thúc, mọi
người đều tản đi, Trương Hoán cũng trở lại Ngự Thư Phòng. Hắn ngồi ở
trước ngự án nhìn chăm chú xuất thần vào một đồng tiền vàng Khai Nguyên
Thông Bảo vàng óng. Đồng tiền vàng này được đúc vào Thiên Bảo năm đầu.
Đồng tiền vàng này có thể coi như đồng tiền một quan. Chỉ vì vàng rất
hiếm nên không đúc để lưu thông đại quy mô. Nếu như quặng bạc Tây Vực
thật sự có thể khai thác với số lượng lớn, như vậy một đồng tiền bạc có
thể giá trị một trăm văn tiền. Cứ như vậy, nút thắt khống chế các hạng
cải cách của Đại Đường cũng bỗng nhiên được đánh thông. Mục tiêu vốn
định hai mươi năm mới đạt tới, có lẽ chỉ cần năm năm, mười năm là có thể hoàn thành.
Trương Hoán ức chế sự hưng phấn không ngừng
trong lòng. Hắn tựa đầu lên tay từ từ ngả ra, xuất thần nhìn nóc nhà.
Đình nghị hôm nay vốn là thảo luận phát hành tiền giấy, lại không nghĩ
rằng có được một kết quả ngoài dự tính, từ bỏ tiền giấy mà chọn dùng
vàng bạc làm tiền. Hơn nữa không chỉ có là đổi thành dùng vàng bạc đơn
giản như vậy, khai thác bạc ở Toái Diệp và lưu vực sông Ô Hử cũng có ý
nghĩa chiến lược An Tây tạm dừng lại khởi động lần nữa.
Trương Hoán từ từ nhắm hai mắt lại, hắn dường như trở lại cuộc chiến An Tây khói lửa bay mù trời.
Ở phía bắc Đại Thanh Trì, mấy dãy núi chạy theo hướng đông nam tây bắc
nằm vắt ngang dưới bầu trời bao la. Những dãy núi này kéo dài ngàn dặm
ẩn chứa tài nguyên tự nhiên cực kỳ phong phú, các loại dược liệu quý
hiếm, gỗ rừng ngàn năm cùng với tài nguyên khoáng sản vàng, bạc, đồng
vân vân với trữ lượng cực lớn. Ở giữa những dãy núi này có thũng lũng
rộng rãi làm hành lang, có khu người ở hoang vu, có thung lũng khô hạn
với sa mạc mênh mông cùng hoang mạc. Nhưng lại có những thung lũng màu
mỡ xanh ngát, cây cối tươi tốt giống như những tấm thảm lớn xanh biếc
trải dài giữa khe núi và đáy thung. Mà phép thuật thần kỳ sáng tạo được
hai chủng loại hình dáng bề mặt cực đoan này là nước. Nước chính này
nguồn gốc sinh mạng của vùng đất nửa khô hạn này.
Cuối của
mấy dãy núi ở phía đông nam chính là Đại Thanh Trì sóng nước mênh mông.
Còn chảy vào Đại Thanh Trì là một chi nhánh sông từ tây bắc uốn lượn
tới, đúng là con sông đã nuôi dưỡng màu xanh của cuộc sống ở vùng thung
lũng này. Đó là sông Toái Diệp.
Nhưng vào tháng bảy thì cuộc
sống ở lũng sông Toái Diệp cũng không thật tốt. Ánh mặt trời chói chang
đã sấy khô mảnh đất ướt át này. Địa hình thung lũng sông Toái Diệp làm
tăng thêm vài phần khó chịu. Ngoài ra vì sông Toái Diệp chảy qua núi
rừng cùng vùng đất thảo nguyên càng làm cho người ta cảm giác như đang
đưa thân vào một lồng hấp cực lớn. Một ngày kia, một đội mấy trăm kỵ
binh đang đi dọc theo sông Toái Diệp chậm rãi đi về hướng nam. Đội ngũ
này là đặc sứ Đại Thực vừa mới quay về từ Hồi Hột. Đặc sứ ước bốn mươi
tuổi, hắn có một đôi mắt phù thũng giống như vĩnh viễn không ngủ đủ. Hắn là tâm phúc của Ha-Li-Pha Đại Thực tên là Dịch Bặc Lạp Hân. Lần này đi
sứ sang đông tới Hồi Hột, hắn không phụ sự phó thác của Ha-Li-Pha đã hòa giải thành công mâu thuẫn giữa người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột.
Người Cát La Lộc đem nhượng lại ba phần lãnh thổ, chấp thuận cho thế lực của người Hồi Hột bành trướng sang tây đến Di Bá Hải ( hồ Balkhash ngày nay). Nhưng phía nam của người Cát La Lộc đã bị quân Đường chiếm đoạt,
cho nên Đại Thực liền quyết định đồng ý cho người Cát La Lộc đi về phía
nam đến lưu vực sông Y Lệ ( sông Y lê ở Tân cương ngày nay) phía nam Di
Bá Hải. Nơi này vốn là địa bàn của người Đột Kỵ Thi. Đúng là bởi vì
người Đại Thực nhân nhượng nên Đại Thực cùng Hồi Hột đạt thành hiệp định phương đông. Song phương kết thành đồng minh chiến lược cùng chung sức
ngăn chặn Đại Đường mở rộng sang tây.
Cùng với việc người Cát La Lộc chuyển xuống phía nam, nguy cơ xung đột Đại Thực cùng Đại Đường
đã lặng lẽ gia tăng. Người Cát La Lộc di nam đến địa bàn tại phía bắc
Đại Thanh Trì trên một vùng đất rộng rãi. Lưu vực Đại Thanh Trì này có
một khu vực giàu có và đông đúc nhất phì nhiêu nhất, nó giống như một
viên ngọc Minh Châu rạng rỡ sáng loáng. Hơn nữa sau cuộc chiến Đát La Tư thì nơi này một lần bị người Cát La Lộc khống chế. Nhưng hiện tại quân
Đường chiếm lĩnh thành Toái Diệp thì lưu vực Đại Thanh Trì cũng đồng
thời nằm trong phạm vi thế lực của Đại Đường. Người Cát La Lộc có thù
mới hận cũ cùng Đại Đường sao có thể chỉ ngắm nhìn Đại Thanh Trì được.
A Bặc Đỗ Lạp là một khe núi từ phía bắc tiến vào thung lũng Toái Diệp.
Thung lũng Toái Diệp trên thực tế là một vùng lòng chảo hẹp dài, chỗ
rộng nhất đến hơn trăm dặm, chỗ hẹp nhất cũng có hơn mười dặm. Cả vùng
lòng chảo rộng ước chừng bảy trăm dặm. Thành Toái Diệp nằm ở mặt ngoài
cùng phía đông của thung lũng, nằm sát Đại Thanh Trì. Đi suốt năm ngày
đã sắp đến thành Toái Diệp, Dịch Bặc Lạp Hân đến thành Toái Diệp với mục đích là thăm ba vạn quân Đại Thực bị bắt. Đây là tâm bệnh của Ha-Li-Pha Cáp Địch mới nhậm chức. Nguyên nhân bởi vì thân vương A Cổ Thập, Cáp
Địch xé bỏ hiệp nghị do Ha-Li-Pha tiền nhiệm cùng sứ giả Đại Đường.
Nhưng cứ như vậy, ba vạn binh lính Đại Thực trong cuộc chiến An Tây bị
Đại Đường bắt làm tù binh cũng hết hy vọng trở về nước. Vì điều này, Cáp Địch cũng nhiều lần chịu sự chỉ trích của một số thế lực trong nước.
Bởi vì Cáp Địch vừa mới lên ngôi, vương vị của hắn vẫn chưa ổn định.
Quân đội Ai Cập còn chưa có vẻ thuần phục với hắn, vì thế Cáp Địch tạm
không cho phép phát động chiến tranh với Đại Đường.
“ Đặc sứ, đi tiếp phía trước trăm dặm là thành Toái Diệp, vùng này có nhiều trạm
gác di động của quân Đường, chúng ta cần cẩn thận gấp đôi.”
Người nói chính là con út của Cát La Lộc vương tên gọi A Đặc Ni, cũng là em trai của đại đồ đệ A Đặc Lỗ của quốc sư Hồi Hột Tô Nhĩ Mạn. Hắn
phụng mệnh đại diện người Cát La Lộc đi sứ Đại Thực để cảm tạ sự nhân từ của Đại Thực đối với người Cát La Lộc. Hắn cực kỳ quen thuộc vùng này.
Hắn chỉ vào một triền núi giống như miệng cá nhô ra ở cách đó ước hơn
mười dặm mà nói: “ Đặc sứ, triền núi kia gọi là Ngư Long Chủy, phía dưới có một cứ điểm quân sự quan trọng gọi là Ngư Long Bảo. Chúng ta phải
đến chỗ bọn họ nói rõ ý đồ tới thì mới không bị trở ngại.”
Dịch Bặc Lạp Hân lau một giọt mồ hôi trên cổ, có hơi hổn hển mà nói: “
Được rồi! Ta cùng bọn họ không cùng ngôn ngữ . Ngươi đi thông báo thay
ta.”
Vừa dứt lời, bọn hộ vệ hắn đột nhiên nhao nhao lui về
phía sau, giơ trường mâu cùng tấm chắn lên rồi căng thẳng nhìn chăm chú
vào phía trước. Chỉ thấy chung quanh đội ngũ bỗng nhiên xuất hiện hơn
một ngàn quân Đường tay cầm nỏ thép lạnh lùng nhắm ngay bọn họ, chỉ cần
ra lệnh một tiếng liền có khả năng bắn chết hết bọn họ ngay tại chỗ.
“ Các ngươi là ai?” Một người tướng lãnh quân Đường phi ngựa chạy ra,
dùng chiến đao chỉ vào bọn họ mà nói: “ Nơi này là vùng cấm quân sự của
Đại Đường mà các ngươi tự tiện xông vào, tất cả xuống ngựa cho ta.”
Chương 407 : Toái Diệp ngân quặng (b)
Vị tướng quân Đường là phó tướng Nghiêm Vân của Toái Diệp đô đốc Tào
Hán Thần. Ba ngày trước hắn nhận được bồ câu truyền báo của trinh sát
tuần hành, có một đội quân không rõ lai lịch đang hướng đến thành Toái
Diệp. Đối phương chỉ có năm ba trăm người, phía sau hơn ba trăm dặm
không có thêm đại đội quân địch nào nữa. Nghiêm Vân biết đây không phải
là quân địch xâm chiếm, nhưng hôm nay đúng lúc An Tây Tiết Độ Sứ đại
soái Vương Tư Vũ ở Ngư Long Bảo nên hắn phải thận trọng liền dẫn quân ra vây bọn họ.
“ Không nên động thủ. Chúng ta là đặc sứ của
Ha-Li-Pha Đại Thực.” A Đặc Ni hơi biết tiếng Hán. Hắn vội vàng giục ngựa tiến lên bẩm báo.
“ Đặc sứ Đại Thực?” Nghiêm Vân có hơi nghi hoặc. Đặc sứ Đại Thực đi Trường An thì hẳn là không đi qua đây mới
đúng. Chẳng lẽ bọn họ lại biết Vương đại soái ở chỗ này sao?
“ Các ngươi định đến Trường An?” Nghiêm Vân từ từ thu đao mà hỏi.
“ Tướng quân hiểu lầm.” A Đặc Ni vội vàng thi lễ rồi giải thích: “
Chúng ta là sứ giả đi sứ Hồi Hột hiện tại trên đường trở về nước. Được
Ha-Li-Pha ủy thác, sứ giả đặc biệt đi vòng tới kính thăm tướng trấn thủ
Toái Diệp, xin tướng quân chuyển đạt lại.”
Nghiêm Vân là
người cẩn thận. Hắn không dám tự tiện làm chủ liền quát với Sứ đoàn Đại
Thực: “ Để vũ khí của các ngươi xuống. Ta thì sẽ thay các ngươi đi bẩm
báo.”
A Đặc Ni khẩn cấp quay ngựa lại nói nhỏ với Dịch Bặc
Lạp Hân vài câu. Dịch Bặc Lạp Hân gật đầu rồi hô to vài câu với hộ vệ.
Bọn hộ vệ vội vàng bỏ lại mâu thuẫn, cởi loan đao rồi đem tất cả vũ khí
chất đống chung một chỗ. Nghiêm Vân thấy thế liền căn dặn vài câu với
một người Quả Nghị Đô Úy rồi xoay người phi về hướng Ngư Long Bảo.
Ngư Long Bảo cách đó hơn mười dặm, là nơi quân Đường đóng ở Toái Diệp
trong thời kỳ Thiên Bảo. Nó trấn giữ ở chỗ hẹp nhất của thung lũng Toái
Diệp do một tòa thành cùng một bức tường thành dài hơn mười dặm tạo nên. Nó vốn có một ngàn người trú binh, nhưng từ đầu năm nay quân Đường lợi
dụng ba nghìn tù binh Đại Thực bắt đầu tiến hành khai thác một mỏ quặng
bạc. Nơi này vốn có mỏ quặng bạc không lớn, trước kia từng được người
Đột Quyết khai thác qua. Vốn chỉ nghĩ là không muốn cho tù binh Đại Thực ăn không ngồi rồi, nhưng cùng với việc đi sâu vào khai thác thì lại
phát hiện đây là một mỏ quặng bạc có trữ lượng rất lớn. Hơn nữa nó phân
bố hình rẻ quạt với hàm lượng nguyên tố chứa trong quặng cũng rất cao,
trong đó còn có mỏ vàng lẫn vào. Lúc này Tào Hán Thần xin Vương Tư Vũ
điều đến một vạn tù binh Đại Thực để khai thác mỏ và tinh luyện kim loại ở chỗ này. Chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng mà thu hoạch cực kỳ khá. Ngay cả Vương Tư Vũ vừa mới quay về Sơ Lặc cũng ngồi không yên nên tự mình đến
Toái Diệp khảo sát quặng bạc.
Quặng bạc nằm cách Ngư Long Bảo ước hai dặm, từ trên tòa thành liền rõ ràng có thể nhìn thấy được. Giờ
phút này Vương Tư Vũ có đô đốc Toái Diệp Tào Hán Thần cùng đi đang đứng ở trên tòa thành yên lặng nhìn mỏ quặng lộ thiên có hàng vạn tù binh đang tập hợp và vận chuyển khoáng thạch. Những âm thanh trầm thấp có thể mơ
hồ nghe thấy, tại mỏ quặng và trong tòa thành đều xây một phường tinh
luyện cực lớn. Xung quanh Toái Diệp có than đá với trữ lượng cũng rất
phong phú, quân Đường liền trực tiếp dùng than đá làm nhiên liệu tiến
hành luyện chế. Ngắn ngủn trong ba tháng đã luyện thành ba mươi ngàn cân bạc thô, mặt khác còn có một ngàn cân hoàng kim. Đây còn là vừa mới bắt đầu, sau này sản lượng có lẽ càng lúc càng lớn.
Việc Toái
Diệp phát hiện quặng bạc thì một tháng trước Vương Tư Vũ đã phái người
về Trường An bẩm báo. Hiện tại hắn bắt đầu suy nghĩ sự phát triển sau
này của thành Toái Diệp. Trải qua hai ngày suy nghĩ, trong óc của hắn đã hình thành sơ đồ ba bước rõ ràng. Đầu tiên là phải xây dựng một con
đường từ Toái Diệp đến Thác Vân Sơn Khẩu để làm cho nén bạc Toái Diệp có thể kịp thời vận về An Tây, rồi đến Trường An. Trên tay hắn còn có hai
vạn tù binh Đại Thực, hơn nữa từ Đại Thanh Trì đến Thác Vân Sơn Khẩu lúc này là do quân Đường khống chế , con đường này cần thời gian một năm
mới có khả năng hoàn thành.
Hàng thứ yếu hắn muốn dâng thư
lên triều đình, nếu như triều đình cho phép thì hắn hy vọng có thể di
dân từ Trung nguyên độ bốn đến năm vạn hộ tới Toái Diệp. Nơi này đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, khí hậu cũng thích hợp để sống. Hắn có
khả năng cấp cho di dân điều kiện hậu đãi nhất. Như vậy Toái Diệp không
những phát triển khai thác mỏ đại quy mô mà cũng có thể tiến hành trung
chuyển mậu dịch, dần dần làm Toái Diệp phát triển trở thành thành thị
lớn nhất cho cả vùng. Nếu như thuận lợi, kế hoạch này có khả năng hoàn
thành trong vòng ba năm.
Cuối cùng chính là đô đốc có chí lớn mạnh mẽ, chuyển An Tây Đô Hộ Phủ tới Toái Diệp, làm cho Toái Diệp trở
thành điểm đầu cầu cho Đại Đường tây tiến, gây dựng lại hùng phong Thiên Khả Hãn của Đại Đường. Trong lúc này, Vương Tư Vũ cảm xúc chập chùng,
năm nay hắn mới ba mươi tuổi, một ngày nào đó có lẽ hắn có thể thấy long kỳ Đại Đường ở trên tường thành Ba Cách Đạt.
Trong lúc Vương Tư Vũ suy tư vạn dặm, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập cắt đứt ý nghĩ
của hắn. Chỉ thấy phó tướng Nghiêm Vân đang phi nhanh về bên này, Tào
Hán Thần đứng bên cạnh có hơi kinh ngạc. Nghiêm Vân vẫn luôn lão luyện
thành thục, hôm nay sốt ruột như vậy thì chẳng lẽ có chuyện gì phát
sinh? “ Đại soái, tại hạ đi xem một cái.”
Tào Hán Thần lập
tức xoay người đi xuống tường thành. Chỉ chốc lát, Nghiêm Vân có Tào Hán Thần dẫn đường vội vã chạy lên thành. Hắn nửa quỳ chào theo nghi thức
quân đội mà bẩm báo: “ Bẩm báo đại soái, sứ giả Đại Thực đi sứ Hồi Hột
đã đến nơi này. Hắn yêu cầu gặp tướng lãnh tối cao ở Toái Diệp.”
Vương Tư Vũ mỉm cười “ Nếu như thế thì đem hắn lại đây đi!”
“ Đại soái, những tù binh để cho bọn họ thấy thì liệu có thỏa đáng hay
không?” Tào Hán Thần chần chờ một lát rồi chỉ chỉ đám tù binh xa xa mà
nói.
“ Thấy thì sao nào, để hắn nhìn một cái. Đây là kết quả
xâm chiếm Đại Đường ta.” Vương Tư Vũ vung tay lên quả quyết ra lệnh: “
Đi! Đưa bọn họ đến cho ta.”
Hộ vệ Đại Thực đều chờ ở ngoài
thành, Dịch Bặc Lạp Hân cùng hơn mười người tùy tùng được dẫn vào trong
thành. Suốt dọc đường, Dịch Bặc Lạp Hân vội vã đi nhanh. Hắn thật không
ngờ quan chức quân sự tối cao của Đại Đường tại An Tây lại ở chỗ này.
Điều đó khiến cho hắn lại thêm vài phần kỳ vọng đối với buổi hội đàm hôm nay.
Cả Ngư Long Thành Bảo nối thành một khối chắc chắn khác thường. Bản thân nó không có cửa thành, chỉ có thể trèo lên bên cạnh
tường thành mới có thể đi vào bên trong tòa thành. Đi qua thành tường
thì Dịch Bặc Lạp Hân bỗng nhiên nghe được một loại âm thanh trầm thấp
giống như đồng loạt phát ra từ trong cổ họng trăm ngàn người. Dịch Bặc
Lạp Hân không khỏi đi chậm bước, kinh ngạc nhìn quanh hai bên hy vọng có thể tìm ra xuất xứ của âm thanh quái dị như thế.
“ Đặc sứ, ngài nhìn nơi đó!” A Đặc Ni chỉ tay về phía đông bắc mà kêu nhỏ.
Xuyên qua một bụi rậm cây xanh, Dịch Bặc Lạp Hân bống nhiên thấy được
một cảnh làm hắn rung động. Hắn nhìn thấy cách mấy trăm bộ, hơn một ngàn người đang kéo một xe quặng thật dài thong thả đi về phía mấy ngôi nhà
lớn. Còn bên cạnh đứng mấy chục tên quân Đường võ trang hạng nặng. Bởi
vì khí trời nóng bức nên hơn một ngàn người này gần như đều để trần, làn da đen bóng như bôi dầu dưới ánh mặt trời loang loáng. Xe quặng nặng nề nên bọn họ đi tới vô cùng gian nan, từ trong cổ họng không ngừng phát
ra âm thanh trầm thấp. Dịch Bặc Lạp Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn vội hỏi quân Đường dẫn đường bọn họ “ Chẳng lẽ bọn họ chính là quân nhân Đại
Thực?”
Hắn hỏi bằng tiếng Đại Thực vừa nhanh vừa vội, nên
quân Đường phía trước nghe không hiểu, không để ý tới việc trả lời hắn. A Đặc Ni bên cạnh vội vàng phiên dịch thành tiếng Hán. Tên quân Đường
quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn bọn họ “ Bọn họ đã không phải là quân
nhân, mà là tù binh!”
“ Hắn nói cái gì?” Dịch Bặc Lạp Hân quay
đầu lại hỏi. A Đặc Ni nhún vai xòe tay tỏ vẻ mình cũng không hiểu. Dịch
Bặc Lạp Hân lại nhíu mày lần nữa. Hắn không nhịn được lại nhìn về hướng
đội lao công kia. Bỗng nhiên, hắn phát hiện có một người từ trong phòng
đi ra, đang quay về phía đội ngũ lớn tiếng hô to. Mặc dù không nhìn rõ
mặt mũi, nhưng tiếng của bọn họ hình như hắn nghe có quen tai. Dịch Bặc
Lạp Hân lại nhìn kỹ nhìn vóc người khôi ngô của người này. Đột nhiên hắn nhớ ra một người, Mặc Lợi Á, chẳng lẽ là hắn?
Đoàn người dọc theo tường thành vào
trong thành. Trái ngược với cái nóng bức bên ngoài, trong thành lại cực
kỳ mát mẻ lại thoang thoảng mùi nấm mốc đặc thù của những tòa thành trì
cổ xưa. Đi tới mấy cái hành lang âm u, Dịch Bặc Lạp Hân được dẫn tới một gian phòng có các trạm gác bố phòng kín xung quanh. Quân Đường bẩm báo
một tiếng, lập tức một đội trưởng đi ra nói bằng tiếng Đại Thực thuần
thục: “ Xin sứ giả đi vào, những người còn lại chờ ở bên ngoài.”