Thời gian từng khắc trôi qua, trời đã tờ mờ sáng. Người Hồi Hột vẫn còn
không có
động tĩnh. Ở tận cùng mặt đông của thành, Quan Anh ôm gối ngồi, ánh mắt
đau buồn nhìn về Tử Hà phía xa. Trận ác chiến tối hôm qua giống như giấc mộng, hắn cũng hy vọng đó chỉ là cơn ác mộng. Nhưng nó không phải, đại
ca nhiều năm cùng chung hoạn nạn đã chết.
“ Tối hôm qua ta thật xin lỗi.”*
Vương Đình Giang từ từ đi tới phía sau Quan Anh, hắn thở dài nói áy náy: “
Nếu như ta có thể tới tiếp ứng, có lẽ Tôn Giáo úy sẽ không chết .”*
Quan Anh cười thảm “ Cho dù hắn tối hôm qua không chết thì sẽ thế nào đây?
Cho dù ta và ngươi bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện, liệu
chúng ta có thể sống quá ngày mai sao?”*
Hắn đứng lên, chỉ vào điểm cao cách đó không xa mà nói: “ Nhìn nơi đó, ngươi sẽ rõ ràng.”*
Vương Đình Giang theo hắn ngón tay nhìn lại, lập tức thất kinh. Chỉ thấy trên điểm cao đó không biết từ khi nào lại xếp đặt trên trăm cỗ giường nỏ
cùng vài chục cái thang. Hơn nữa từ điểm cao trở xuống dưới đường lại
chật ních quân Hồi Hột, ước chừng có một hai vạn người. Xem bộ dáng bọn
hắn tựa hồ đã không phải cùng nhóm người tiến công tối hôm qua .
“ Vương giáo úy, thừa dịp hiện tại quân địch còn không tiến công, mời các huynh đệ đều lưu lại di ngôn đi!”*
Nói tới đây, từ trong đôi mắt Quan Anh bắn ra cái nhìn dữ tợn “ Vô luận như thế nào, chúng ta quyết không thể để người Hồi Hột thực hiện được ý đồ, trừ phi chúng ta đều chết trận toàn bộ.”*
Vương
Đình Giang nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, hắn chậm rãi gật đầu, “
Hảo! Ta đây phải đi thu xếp.” Hắn xoay người liền bước nhanh đi xuống
khỏi tường thành.
Giờ phút này, bên phía người
Hồi Hột xảy ra một hồi xôn xao, chỉ thấy bọn họ nhao nhao tránh ra hai
bên nhường đường, chủ soái Hồi Hột Hiệt Kiền Già Tư bước nhanh tới.
Đêm qua đánh một trận, mới chỉ là thử dò xét thực lực quân Đường. Quân đội
của mình đã tử thương gần ngàn người. Nhưng điều làm cho Hiệt Kiền Già
Tư yên tâm chính là, vũ khí quân Đường cũng không nhiều. Ngoài ra không
có hỏa lôi làm người khác sợ hãi nhất. Cứ như vậy, chiếm đoạt tòa Trương Tam Thành chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cũng sẽ không quá lâu.
Hiệt Kiền Già Tư từ xa ngắm nhìn tòa thành, tòa thành màu xám trắng được một trận mưa rào tắm rửa sạch sẽ dị thường. Nó đứng bắt mắt như vậy ở nơi
này, giống đang cười nhạo quyết sách sai lầm của hắn. Chiếm lĩnh Yên Kỳ
mà lại đem tòa quan ải hùng vĩ này chắp tay tặng cho quân Đường.
Hiệt Kiền Già Tư không khỏi thẹn quá thành giận, hắn quay đầu lại liếc mắt
nhìn Đại tướng tiên phong Ô Lý Mạc Đạt Kiền, lạnh lùng hỏi: “ Nếu như
cho ngươi một vạn người, ngươi có thể chiếm đoạt tòa thành kia trong bao lâu?”*
“ Thuộc hạ cam đoan trước hừng đông ngày mai nhất định chiếm đoạt được ải.”*
“ Ngày mai?” Hiệt Kiền Già Tư lắc đầu, quả quyết cự tuyệt kế hoạch của
hắn “ Không được, trước khi trời tối nhất định phải chiếm đoạt được
thành.”*
Dứt lời, Hiệt Kiền Già Tư xoay người
liền đi xuống núi, từ xa vẫn còn truyền đến mệnh lệnh không cho phép cãi lại của hắn “ Trước khi trời tối nếu như không chiếm được thành thì
ngươi xách đầu tới gặp.”*
Ô Lý Mạc Đạt Kiền nhìn
thành trì hùng vĩ được ánh bình minh nhuộm đỏ, hắn cắn răng một cái rồi
quát lớn: “ Truyền lệnh đại quân tiến công, kẻ nào có can đảm lui về
phía sau, lập tức chém không tha!”*
“ Ô” Tiếng
kèn trầm thấp vút lên cao, trận chiến công thành thảm thiết lại một lần
nữa mở màn. Quân Hồi Hột có phi nỏ yểm hộ bắt đầu lập thành đội ngũ tuôn về hướng tòa thành.
Hơn trăm mũi phi nỏ thét
phóng tới, những mũi tên lớn dài ước chừng ba thước có sắt bịt đầu giã
lên tường thành kêu “ tích tích ba ba!” Rung động. Những viên đá vụn bay loạn. Một người quân Đường bất hạnh bị bắn trúng, sức mạnh thật lớn đã
xuyên qua thân thể của hắn rồi đóng đinh trên mặt đất. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không kịp thốt ra. Nhưng đại đa số quân Đường hiển nhiên có thể đối phó những mũi tên lớn này. Bọn họ ép sát vào tường thành,
dùng bức tường thành dày cộp làm lá chắn.
“ Bắn!” Phi nỏ vừa mới đình chỉ, Vương Đình Giang liền ra lệnh một tiếng, quân
Đường trên tường thành lập tức nhô người ra lỗ châu mai, cương nỏ trong
tay bấm lẫy mà bắn. Mấy trăm mũi tên như tia chớp bắn về phía con đường
núi làm cho một đám quân địch chỉ còn cách thành hơn trăm bộ nhao nhao
ngã xuống đất. Ngay sau đó một số lăn cây gỗ xuống quay cuồng liên tiếp
lộn nhào rồi hất ngã bảy tám người khiến chúng cùng với cái thang lăn
xuống vực sâu mà truyền đến tiếng kêu thảm thiết thật dài. Trong chốc
lát, hơn một trăm quân địch hoặc chết hoặc bị thương, không có một người nào dám đứng nữa.
“ Hỗn đản!” Ô Lý Mạc Đạt Kiền
chửi ầm lên. Những phi nỏ này hiển nhiên không đạt được hiệu quả cần
thiết. Hắn nhớ ra cuộc tiến công tối ngày hôm qua bèn lập tức sai người
chặt đến hơn mười cây rồi thét ra lệnh đội thứ hai tiến công ôm cây đi
tới.
Phi nỏ trên đỉnh đầu phát ra tiếng rít thật
lớn đầy khí thế lao nhanh về phía tường thành, đánh cho binh lính quân
Đường không ngẩng đầu lên nổi. Mà hơn tám trăm quân Hồi Hột thì ôm những thân cây lớn đầy cành lá chạy đến thành trì. Chỉ chốc lát liền cách
thành không đến trăm bộ. Lúc này có bức tường cây bảo vệ hữu hiệu, lực
sát thương cung nỏ của quân Đường đột nhiên giảm xuống. Hơn nữa đại đa
số cây gỗ ném xuống cũng bị tường cành cây hất lệch đi mà trực tiếp rơi
xuống vực.
“ Nhìn chuẩn hãy bắn!” Quan Anh hô to
một tiếng, hắn nhắm ngay một người bách phu trưởng mà bấm lẫy cò. Mũi
tên xuyên thẳng vào bụi lá cây rậm rạp bắn trúng mặt bách phu trưởng.
Hắn kêu thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời quay cuồng đổ xuống.
Có Quan Anh nhắc nhở, quân Đường trên thành bắt đầu xác định đích bắn nên
cũng hữu hiệu. Không ngừng có quân địch bị trúng tên bắn trúng ngã xuống đất. Nhưng cứ như vậy thì vẫn còn có mấy trăm quân Hồi Hột nhân cơ hội
chạy tới dưới thành, bọn họ gá thang lên tường thành rồi bắt đầu trèo
lên. Có dây buộc móc câu gắn lên tường thành để ra sức trèo lên, có
những thân cây lớn để làm súc gỗ đập cửa rồi nện lên cửa mãnh liệt, còn
phía sau bọn họ, đội thứ ba , đội thứ tư quân Hồi Hột liền giống con
nước lớn bắt đầu khởi động. Từng đợt tiếp theo từng đợt vọt tới làm tình thế đối với quân Đường thực nghiêm trọng.
“ Vương giáo úy, ta đến đối phó những người ở tường thành, ngươi tới đối phó quân địch phía sau.”*
Quan Anh ánh mắt đều đã đỏ, hắn chỉ huy hơn một trăm quân Đường tiến hành
chiến đấu cùng người Hồi Hột đang leo lên thành. Ánh đao lóe lên, một
mũi móc câu bị chặt đứt, cái thang bị phá hủy, mười mấy tên quân Hồi Hột đang trèo lên thành lại bị hất xuống. Mà ở phía sau bọn họ, Vương Đình
Giang thì chỉ huy hơn hai trăm quân Đường lăn súc gỗ mãnh liệt xuống
phía dưới. Trên con đường núi đã chật ních đông đảo binh lính Hồi Hột
nên mỗi một khúc cây nện xuống luôn hất ngã hơn mười người.
Lúc này, một người bách phu trưởng Hồi Hột cực kỳ hung hãn nhảy lên tường
thành. Hắn tay nâng thanh mâu liên tiếp đâm ngã ba người quân Đường.
Vương Đình Giang giận dữ, hắn giơ lên một súc gỗ hung hăng nện hắn xuống tường thành. Đồng thời trong nháy mắt bách phu trưởng Hồi Hột bị nện
trúng, trường mâu trong tay của hắn cũng rời tay lại lập tức đâm xuyên
qua ngực Vương Đình Giang, đóng đinh hắn trên cột gỗ.
Chủ tướng vừa chết, binh lính quân Đường giống giống như phát điên. Bọn họ
cùng nhau hươ đao xông trên, giết chết hết quân Hồi Hột đã trèo lên
thành lâu. Nhưng quân Hồi Hột thật sự quá nhiều, bọn họ như những đợt
thủy triều lớn vọt tới. Có rất nhiều sợi dây cùng móc câu của thang bám
lên tường thành, không thể hoàn toàn chặt đứt hoặc là hất chúng trở về.
Ba mươi mấy cái thang dài gá lên trên tường thành, rất nhiều cái thang
bị lật đổ hoặc đánh nát. Nhưng càng nhiều thang lại gá lên tiếp theo,
quân Hồi Hột giống những con khỉ mạnh mẽ , chúng nhanh nhẹn trèo lên về
phía trên. Giờ phút này, Quan Anh đã tự nhiên tiếp nhận chức chủ soái
quân Đường. Hắn tổ chức quân Đường tiến hành được một lần lại một lần
tấn công, hàng trăm quân Hồi Hột bị chém xuống thành. Dưới chân tường
thành đã chồng chất vô số kẻ tử thương, giống hệt nham thạch nóng chảy
núi lửa phun trào càng lúc càng cao tựa như một quả núi nhỏ. Nhưng sự
tiến công của quân địch trước sau không có đình chỉ.
Binh lính quân Đường đã mỏi mệt không chịu nổi, đao bọn họ đã chém đến cong, tấm chắn bị chặt nứt ra, nhưng bọn họ chỉ dựa vào một quyết tâm tử
chiến nên một lần lại một lần đẩy lui quân Hồi Hột. Máu tươi nhuộm màu
xám trắng của thành trì ra màu đỏ, chân tay thi thể chất chồng thành
núi. Đến xế chiều thì quân Đường đã bỏ mình hơn phân nửa, người Hồi Hột
cũng đã tử thương mấy ngàn người. Nhưng tòa Trương Tam Thành vẫn đang
như hòn đảo cô độc trong biển khơi, đồ sộ sừng sững.
Bóng đêm đã dần dần phủ xuống, một toán quân đội từ phía bắc nhanh như chớp
rốt cục chạy tới dưới chân núi Ngân Sơn. Đây là năm nghìn quân Đường
tiên phong, bọn họ hành quân ngàn dặm, cấp tốc chạy tới trợ giúp Trương
Tam Thành phòng thủ.
Ở dưới chân núi, bọn họ nhìn thấy tòa thành trên đỉnh núi lửa cháy ngút trời, nhưng lại không nhìn
thấy một quân lính Hồi Hột vượt qua dãy núi. Đường lên núi từ phía bắc
nếu so với phía nam thì nhanh mà lại gần hơn nhiều, ba nghìn quân Đường
nhằm hướng tòa thành trên đỉnh núi chạy gấp tới. Càng lúc càng gần, bọn
họ thấy được quân kỳ Đại Đường trong tòa thành đã chịu trăm ngàn vết
thủng, nhưng nó vẫn ngạo nghễ tung bay trong không trung trên tòa thành.