Trước khi rời khỏi cõi đời này, Xích Tùng Đức Tán vẫn còn có mấy nguyện
vọng muốn hoàn thành. Đầu tiên xác định Phật giáo là quốc giáo tộc Thổ
Phiên, phòng ngừa bản giáo hồi phục; thứ hai chính là giữ được An Tây,
mảnh đất ngoài lãnh thổ cuối cùng của tộc Thổ Phiên để làm cho tộc Thổ
Phiên trong tương lai có thể nhận được tiền của từ mậu dịch đông tây;
một tâm nguyện cuối cùng là xác lập người thừa kế Tán Phổ, ngược lại
điều này cũng là chuyện khó khăn nhất mà lại gấp gáp nhất của hắn.
Sớm kết thúc chiến tranh An Tây để trở lại La Ta, đây là nguyện vọng mong
mỏi trong lòng Xích Tùng Đức Tán. Nhưng tình thế An Tây lại phức tạp
khiến cho hắn không dám có chút sơ ý.
Vì điều này, hắn cũng phái
ra vô số thám báo thăm dò tin tức Hồi Hột cùng quân Đường. Vào hai canh
giờ trước, hắn nhận được tin tức quân Đường đánh bại người Cát La Lộc.
Xích Tùng Đức Tán lập tức ý thức được, có lẽ cơ hội của hắn đã đến.
Quân Đường đánh bại người Cát La Lộc, ý nghĩa bọn họ đã đã khống chế Bắc
Đình. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của Trương Hoán không thể tránh né là
chỉ hướng Hồi Hột. Hiệt Kiền Già Tư của Hồi Hột lại bị vây trong cảnh
quẫn hai mặt thụ địch, hoặc là phải xuôi nam đánh bại chính mình, hoặc
là phải bắc thượng phản kích Trương Hoán. Tóm lại, hắn không có khả năng một mực dừng lại tại Yên Kỳ mà giữ trạng thái bị động. Hơn nữa, Hồi Hột Trung Trinh Khả Hãn cũng không có khả năng ngồi nhìn toàn quân người
Hồi Hột ở An Tây bị diệt nên tất nhiên sẽ phát binh viện trợ.
Xem ra, Hiệt Kiền Già Tư bắc thượng để hội họp cùng viện quân có thể quan
trọng hơn nhiều lắm. Vì ích lợi chiến lược lâu dài, giờ khắc này Xích
Tùng Đức Tán rốt cục đưa ra một quyết định cực kỳ can đảm .
“ Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân lập tức rút khỏi Quy Tư, lui về phía tây đến Bạt Hoán Thành.”
Yên Kỳ, đại doanh Hồi Hột. Vài thớt chiến mã như trận cuồng phong như từ xa xa chạy tới, mang đến tin tức làm cho Hiệt Kiền Già Tư vô cùng kinh
ngạc. Người Thổ Phiên rút lui về phía tây. Quy Tư đúng là một tòa thành
rỗng.
“ Đại soái, Quy Tư đã bỏ trống. Nên tận dụng thời cơ, chúng ta có khả năng lập tức tiến quân!”
“ Đại soái, có khả năng thừa dịp tộc Thổ Phiên còn chưa đứng vững chân mà đánh bại chúng!”
Đại trướng hoàn toàn ồn ào. Đại đa số tướng lãnh đều chủ trương nhân cơ hội tây tiến chiếm lĩnh thành Quy Tư. Nhưng cũng có người cho rằng người
Thổ Phiên bụng dạ khó lường, việc lui quân đó tất có thâm ý.
Hiệt Kiền Già Tư thì trước sau cũng không có nói một câu. Hắn đương nhiên
biết dụng ý của Xích Tùng Đức Tán khi lui binh, là giảm bớt áp lực trực
tiếp lên hắn, để hắn có thể toàn lực giao chiến cùng quân Đường. Đương
nhiên không phải là suy nghĩ cho Hồi Hột, mà là vì câu ngụ ngôn cổ Đông
Phương, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chờ khi Hồi Hột và quân
Đường chém giết đến lưỡng bại câu thương thì hắn làm ngư ông đắc lợi trở lại nhặt thành quả.
Mặc dù biết rõ Xích Tùng Đức Tán dụng tâm
hiểm ác, nhưng Hiệt Kiền Già Tư phát hiện chính mình là không thể không
làm theo ý đồ đối phương. Hắn đã lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hai mặt thụ địch, nếu như không giải quyết trước một bên trong đó thì sớm muộn gì
hẵn sẽ bị Đại Đường cùng tộc Thổ Phiên xúm vào làm thịt. Hiện tại nếu
Xích Tùng Đức Tán đã chủ động thoái binh thì hắn chỉ có thể bắc thượng
để đối phó với uy hiếp của Trương Hoán.
“ Mọi người không nên ôn
ào!” Hiệt Kiền Già Tư quát một tiếng chói tai, trong đại trướng lập tức
yên tĩnh lại. Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hắn, cùng đợi quyết
định của hắn.
Hiệt Kiền Già Tư nhìn lướt qua mọi người, trầm
giọng nói: “ Ta đã nhận được tin tức, Khả Hãn tự mình dẫn tám vạn đại
quân đến trợ giúp chúng ta. Hiện tại nếu tộc Thổ Phiên đã rút lui về
hướng tây. Chúng ta có khả năng nhân cơ hội cùng Khả Hãn phối hợp, nam
bắc giáp công quân Đường. Chờ đánh bại xong quân Đường, chúng ta liền có thể quay đầu cùng dân tộc Thổ Phiên giao chiến. Đây là thượng sách, ý
ta đã quyết, các ngươi không được phản đối nữa.”
Trong đại
trướng im ắng, không có có một chút âm thanh, Hiệt Kiền Già Tư thấy mọi
người tất cả đã phục tòng liền gật đầu, dứt khoát hạ lệnh: “ Truyền lệnh đại quân ăn no nê, tối nay dỡ bạt, tiến quân Cao Xương .”
Màn
đêm buông xuống, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bẩy vạn quân Hồi
Hột thu thập đại doanh dỡ bạt rời khỏi trấn Yên Kỳ nhằm hướng đông bắc,
nơi trấn Cao Xương bị quân Đường chiếm lĩnh trùng trùng điệp điệp kéo
đi.
Lúc này Trương Hoán đang chỉ huy tám vạn đại quân ở tại phụ
cấn trấn Hàm Tuyền phía bắc sa mạc Cát Đà. Hắn đang giằng co cùng Trung
Trinh Khả Hãn của Hồi Hột tự mình dẫn viện quân. Trung Trinh Khả Hãn
cùng lúc phái người đi Trường An cầu hòa để mê hoặc Đại Đường, nhưng bản thân hắn lại tự mình chỉ huy bảy vạn đại quân xuôi nam, phối hợp Hiệt
Kiền Già Tư cướp lấy An Tây. Bảy vạn người, đây đã là toàn bộ quân đội
mà trước mắt Hồi Hột có thể điều động .
Đó cũng là trận chiến đầu tiên của Trung Trinh Khả Hãn sau khi lên ngôi. Vì thắng lợi, hắn đã đem toàn bộ lực lượng dồn tới An Tây cùng Bắc Đình.
Cùng lúc đó,
Lũng Hữu phái tới năm vạn viện quân do Đại tướng Tân Lãng chỉ huy cũng
đã đến quận Y Ngô. Nhiệm vụ của bọn họ là xuôi xuống nam Cao Xương ,
chặn đại quân Hiệt Kiền Già Tư có thể bắc thượng.
Ngày mùng mười
tháng bảy, đại quân Tân Lãng đến Cao Xương đồng thời ngựa không ngừng vó câu xuất phát hướng nam. Mà cơ hồ là cùng một ngày, đại quân Hiệt Kiền
Già Tư cũng từ Yên Kỳ khởi binh tiến quân hướng bắc. Hai đạo đại quân
một nam một bắc, phảng phất giống như đang chạy thi cùng thời gian.
Từ Yên Kỳ đến Cao Xương cũng không phải một mạch đường bằng phẳng. Trái
ngược lại, dọc đường đều phải đi qua núi non trùng điệp, trong đó hiểm
trở nhất là một dãy núi gọi là Ngân Sơn. Nó là nột nhánh của Thiên Sơn, ở chỗ này đường lớn liền biến mất, cần phải vượt qua vàingọn núi thì mới
lại đến vùng đất bằng phẳng của đại thảo nguyên. Chánh là vì có này đoạn địa thế hiểm trở này mà Đại Đường liền xây dựng trên dãy núi đó một tòa thành trì tên là Trương Tam Thành Thủ Tróc. Thành trì không lớn, nhiều
nhất chỉ có thể dung nạp mấy trăm người, nhưng nó lại ách ở con đường mà hành quân nhất định phải qua.
Mà giờ phút này, quân Đường ở
thành trì chỉ có một đội hơn hai trăm người phòng thủ. Còn một đội quân
thám báo khác dò xét tin tức tại phụ cận Bác Tư Đằng Hồ đang trên đường
hoả tốc quay về thành.
Đội quân thám báo phụ trách tìm kiếm tin
tức ở gần Yên Kỳ có hơn ba trăm người, kỳ thật là từ năm đội thám báo
tạo thành do một người Giáo úy thống nhất chỉ huy. Người Giáo úy chính
là Tôn Mộc Nhân cách đây không lâu bởi vì thăm dò được tin tức người Cát La Lộc mà được thăng lên. Một đồng bạn khác của hắn tên Quan Anh thì
được thăng làm Đội trưởng.
Sau khi biết được tin tức quân Hồi Hột quy mô bắc thượng, Tôn Mộc Nhân lập tức triệu tập các đội thám báo hoả
tốc rút về Cao Xương. Bọn họ đã hành quân hai ngày, đến trưa hôm nay thì bọn họ rốt cục đến chân núi Ngân Sơn. Tòa thành màu xám trắng trên núi
mơ hồ có thể thấy được.
“ Mộc Đầu, ta thật sự ăn không tiêu, nghỉ một lát nhi đi!” Quan Anh không đợi Tôn Mộc Nhân đồng ý, liền lập tức
chui tụt vào trong bụi cỏ, tứ chi dang ra rồi cũng không muốn nhúc nhích nữa. Tôn Mộc Nhân nhướng mày, hắn thiếu chút nữa không nhịn được muốn
trách cứ Quan Anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc chỉ có hai người.
Hiện tại hai người cũng có thuộc hạ, ai mà không hô mệt, duy chỉ có hắn
cứ theo ý mình, lại không buồn để ý quân kỷ, cũng không sợ huynh đệ
thuộc hạ chê cười sao?
Tôn Mộc Nhân nhịn lửa giận trong lòng,
trầm giọng nói: “ Quan đội trưởng, hiện tại đại quân Hồi Hột sau lưng
chúng ta đang khẩn trương đuổi theo. Nhiệm vụ của chúng ta là cần kịp
thời đem tin tức trở về. Tất cả mọi người đều mệt cả rồi, đến pháo đài
thì lại nghỉ ngơi không tốt sao?”
“ Nhưng không phải chúng ta đã sớm đem tin tức trở về sao?” Quan Anh nằm ở trên cỏ lười biếng đáp.
Sắc mặt của Tôn Mộc Nhân đã sa sầm xuống “ Ta lặp lại lần nữa, cứ vào thành hãy nghỉ ngơi.”
Quan Anh nghe giọng của Tôn Mộc Nhân nghiêm nghị thì biết hắn đã nổi giận,
vì đuối lý nên cũng không dám tranh luận, đành phải đứng lên “ Hảo! Hảo! Hảo! Giáo úy tướng quân, thuộc hạ nhất định tuân mệnh.”
Hắn
nhảy lên ngựa, trong miệng vẫn còn thấp giọng than thở: “ Vào thành rồi
còn không phải sẽ giúp bọn hắn chuẩn bị phòng ngự, nào có cái gì mà cơ
hội nghỉ ngơi đây?”
Tôn Mộc Nhân mặc kệ hắn liền xoay người lại
vung tay lên lớn tiếng hô: “ Các huynh đệ cố sức đi, chúng ta nhân dịp
dốc sức làm một lèo, đợi vào thành lại nghỉ ngơi!”
Mọi người lớn tiếng đáp ứng, chấn hưng tinh thần thúc ngựa nhằm hướng đỉnh Ngân Sơn mà đi.
Từ chân núi đến thành trì trên đỉnh núi theo đường thẳng thì cự ly không
quá năm dặm. Nhưng vì đi vòng quanh đường núi mà lên thì lại ít nhất có
hơn mười dặm. Áng chừng phía trước thế núi cũng càng cao chót vót, mọi
người đã sớm xuống ngựa rồi dắt ngựa mà đi.
Dọc theo đường đi,
Tôn Mộc Nhân đều yên lặng nhớ kỹ địa hình. Đường núi như vậy thì đồ quân nhu cồng kềnh là không cách nào lên núi, chỉ có thể tháo rời rồi dùng
ngựa thồ qua, hoặc là từ mặt đông đi vòng qua đại sa mạc theo một con
đường khác của thương lái mà trực tiếp đi Y Ngô. Nhưng như vậy thì đoạn
đường sẽ cần nhiều hơn năm sáu ngày, mà trên đường cũng không có gì để
tiếp tế tiếp viện.
Mọi người ước chừng đi hai canh giờ, mãi cho đến lúc giữa trưa rốt cục mới đến tòa Trương Tam Thành.
Thành trì dùng nguyên liệu ngay tại chỗ, tất cả dùng tảng đá lớn xây thành,
trải qua hơn trăm năm bị mưa gió ăn mòn, nhưng nó vẫn đứng vững đồ sộ.
Nó ách ở một con đường duy nhất vượt qua Ngân Sơn, vị trí địa lý cực kỳ
trọng yếu. Nhưng khi toàn vùng An Tây đều thuộc sở hữu Đại Đường thì
không biểu hiện ý nghĩa chiến lược của nó mà chỉ vẻn vẹn làm nơi thương
nhân đi qua phải nộp thuế.
Mà hiện tại, Hồi Hột chiếm Yên Kỳ, Đại Đường chiếm Cao Xương , ở giữa bọn họ là một dãy Ngân Sơn chắn ngang
thì ý nghĩa chiến lược của tòa Trương Tam Thành liền hiện ra đầy đủ. Từ
lúc trước khi tiến quân đến Cao Xương thì có sa bàn nơi tay, Trương Hoán liền trước hết phái một đội kì binh chiếm lĩnh nó. Như vậy, quân Hồi
Hột ở Yên Kỳ liền không cách nào đến cứu viện Cao Xương.
Quân coi giữ thành trì có khoảng hai trăm người, Thủ Tróc Sứ cũng là một người
Giáo úy tên là Vương Đình Giang, người Thái Nguyên Hà Đông đã từng làm
thân binh của Trương Hoán. Hai ngày trước hắn đã được Tôn Mộc Nhân phái
binh báo tin gửi báo cáo, quân Hồi Hột đã ồ ạt bắc thượng. Như vậy, tòa
thành Trương Tam Thành cũng chính là con đường bọn họ nhất định phải đi
qua.
Vì thế, Vương Đình Giang một mặt hướng Cao Xương cầu cứu,
một mặt tích cực chuẩn bị chiến tranh. Trong có năm vạn mũi tên, bọn họ
thu nhặt thật nhiều đá tảng cùng gỗ súc, nhưng khổ nổi quân số vẫn còn
là quá ít. Đúng lúc này, Tôn Mộc Nhân chỉ huy hơn ba trăm quân thám báo
chạy tới thành.
Sau khi ăn cơm trưa, Vương Đình Giang liền tìm
Tôn Mộc Nhân, hai người cùng đi đến trên tường thành nhìn ra non sông
Đại Đường tráng lệ xa xa. Ở phương xa, dãy núi rừng cây trùng điệp xanh
mướt, mây trắng dài dằng dặc thổi qua trong không trung Thiên Sơn phủ
những bóng râm lớn trên ngọn núi làm cho trong lồng ngực người ta nhịn
không được mà có hào khí ngất trời.
“ Tôn Tướng quân, có bằng
lòng cùng ta bảo vệ chốn giang sơn Đại Đường này hay không?” Không có
thử dò xét, càng không có quanh co, trên dải núi lồng lộng, ánh mắt
Vương Đình Giang lấp lánh nhìn chăm chú vào hắn, lòng dạ thẳng thắn vô
tư.
“ Ta sớm có ý đó.”
Tôn Mộc Nhân không chút do dự đồng ý “ Đại trượng phu vì nước bảo vệ ranh giới, tuy là có chết thì ta cũng không tiếc!”
Hai người liếc nhau rồi cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, Tôn Mộc Nhân
chỉ một ngón tay về một chỗ điểm cao phía trước ước hơn năm trăm bộ mà
nói: “ Khi ta lên núi thì từng lưu ý tới địa hình. Nếu như trên điểm cao kia xây dựng công sự, không những giảm bớt được sức tiến công của quân
địch lên pháo đài, đồng thời khi quân địch phóng tên tới đại đa số sẽ
rơi trong cao điểm ở khoảng giữa thành và pháo đài, dễ dàng cho chúng ta thu thập. Vương Tướng quân nghĩ như thế nào?”
Vương Đình Giang
che mắt nhìn một hồi, hắn gật đầu, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen: “ Tôn Tướng quân không hổ là xuất thân thám báo. Quả là cẩn thận từng
li từng tý, nghĩ thực chu đáo. Có điều là ta lo lắng liệu có kịp hay
không?”
Tôn Mộc Nhân cười cười đáp: “ Người Hồi Hột tiếc ngựa sẽ không chạy đêm ngày. Ta đã tính toán, từ Yên Kỳ đến nơi này ít nhất
cũng cần ba ngày. Vậy nhanh nhất cũng phải đến xế chiều hoặc buổi tối
ngày mai mới có thể chạy tới. Hẳn là có thời gian.”
Nói sao làm
vậy, hai người lập tức đều triệu tập bộ hạ của mình cộng hơn năm trăm
người, cùng nhau ra tay xây dựng công sự, đồng thời phá hết mấy đoạn
đường ở phía trước hơn mấy trăm bộ khiến cho không cách nào đại đội nhân mã người Hồi Hột đồng loạt đi qua.
Trải qua một buổi chiều cùng
buổi sáng ngày hôm sau bận rộn, công sự phòng ngự trên điểm cao rốt cục
xây dựng xong. Trên thực tế chính là dùng tảng đá lớn từ lũy thành xây
một bức tường đá đơn giản dài mười trượng, cao hai trượng. Lại dùng giàn gỗ dựng trên dưới hai tầng, quân Đường liền có thể chia ra bắn tên từ
trong khe đá trên dưới hai tầng.
Đúng như Tôn Mộc Nhân dự liệu,
đúng lúc hoàng hôn thì đại quân Hồi Hột đen ngòm bắt đầu xuất hiện ở
chân núi Ngân Sơn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối trên thảo nguyên
mênh mông.
Đại quân Hồi Hột bảy vạn người chậm rãi ngừng lại dưới chân núi Ngân Sơn. Lúc này sắc trời đã mờ nhạt, nhìn không rõ pháo đài
trên sườn núi. Nhưng người Hồi Hột đã sớm biết được từ trước đó, pháo
đài trên sườn núi đã bị quân Đường chiếm đoạt. Đại quân dừng lại dưới
chân núi cùng đợi mệnh lệnh đại soái.
Hiệt Kiền Già Tư sắc mặt âm trầm chăm chú nhìn lên lưng chừng núi, sự thực từ lúc hắn xuất binh thì liền nghĩ tới con đường vắt qua ngọn núi này. Nhưng hắn cũng không để ý đến nó, một tòa thành chỉ có thể chứa mấy trăm người trong pháo đài thì liệu còn có thể ngăn cản bảy vạn đại quân của hắn đi tới sao? Tuy
nhiên, trong thế núi liên miên nhìn lại pháo đài lần nữa, thấy khí thế
của pháo đài này một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai
thông đã làm Hiệt Kiền Già Tư bắt đầu có chút hối hận. Đây là thất sách
của hắn, lại để quân Đường đoạt được tiên cơ.
Mặc dù có chút hối
hận, nhưng Hiệt Kiền Già Tư tuyệt không chịu thừa nhận điểm này, hắn chỉ roi ngựa lên đỉnh núi mà hạ lệnh: “ Phát hai ngàn binh đi khơi thông
con đường.”
Đây là hành động thử dò xét. Rất nhanh, hai ngàn
binh lính Hồi Hột có Thiên Phu trưởng chỉ huy nhằm hướng đỉnh núi ra sức bò lên. Hiệt Kiền Già Tư ngẩng đầu nhìn sắc trời, mây đen nặng nề chỉ
sợ bão táp sắp tới. Hắn vung tay lên hạ lệnh: “ Đại quân lập doanh trú
ngay tại chỗ.”
Màn đêm dần dần phủ xuống, lều trại đại quân Hồi
Hột phảng phất như những khóm nấm nở rộ ban đêm. Vô số lều trại đóng
quân ở dưới chân núi Ngân Sơn, nhưng chính là sau nửa canh giờ hai nghìn quân lên núi thì một đội quân khác một vạn người Hồi Hột cũng lén lút
lên núi .
Trên sườn núi quân Đường đã lập trận địa sẵn sàng đón
quân địch. Hơn năm trăm quân Đường chia làm hai đội, một đội do Tôn Mộc
Nhân chỉ huy hơn hai trăm Thám báo quân trấn giữ điểm cao, một đội khác
do Thủ Tróc Sử Vương Chiêm Giang chỉ huy hơn ba trăm binh lính quân
Đường đóng ở pháo đài. Ở giữa pháo đài và điểm cao bọn họ lại thừa dịp
bóng đêm dùng đá phiến làm một con đường nhỏ để dễ dàng vận chuyển vật
tư.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Xa xa, những đốm lửa rải rác
khắp nơi dưới chân núi vẫn còn bập bùng. Quân Hồi Hột đang hướng bên này lặng lẽ xuất phát, có thể thấy được rất nhiều cây đuốc xếp thành một
đường nhằm hướng pháo đài uốn lượn mà lên.
Đột nhiên, từ sườn núi bắn ra một mũi hỏa tiễn phảng phất như sao sa xẹt qua phía chân trời.
Đây là tín hiệu do một người thám báo mai phục tại sườn núi phát ra, ý
nghĩa là quân Hồi Hột chỉ còn cách điểm cao có ba dặm .
“ Mọi người nhìn thấy có đúng không.”
Tôn Mộc Nhân chỉ vào hỏa tiễn cười nói: “ Quân Hồi Hột cũng thực giảo hoạt, rõ ràng những cây đuốc này còn cách đây bảy tám dặm. Nhưng trên thực tế tiền quân bọn họ đã đi trước một bước.”
Một binh sĩ khác đi
theo cũng cao giọng nói: “ Giáo úy nói không sai, như vậy suy tính thì
thuộc hạ phỏng đoán số người của bọn họ cũng tuyệt không chỉ có ở những
cây đuốc như vậy. Bọn họ đốt đuốc là để mê hoặc chúng ta!”
Tôn
Mộc Nhân gật đầu “ Vị huynh đệ kia nói không sai, người Hồi Hột muốn vội vã qua đường núi này. Bọn họ làm sao sẽ từ từ đến tấn công, nhất định
là đại quân ùa lên. Mọi người cần chuẩn bị tâm lý.”
Nói tới đây, Tôn Mộc Nhân nhìn một vòng qua mọi người rồi trầm giọng nói: “ Ta hỏi
mọi người một lần cuối cùng, lần này đây chúng ta có thể sẽ bỏ mạng ở
chỗ này. Ai trong nhà có già có trẻ cần nuôi sống thì có thể trở lại
trong thành, thậm chí có thể xuống núi. Tôn Mộc Nhân ta tuyệt không miễn cưỡng.”
Ánh mắt hắn lấp lánh chăm chú nhìn vào mọi người, cuối
cùng ánh mắt rơi vào trên người Quan Anh. Môi Quan Anh giật giật tựa hồ
muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng thì vẫn cúi đầu.
“ Vì nước mà
chiến. Chết có ý nghĩa.” Một người quân Đường vóc dáng thấp đứng lên
chắp tay hướng Tôn Mộc Nhân cùng mọi người “ Ta Lưu Thất Lang trong nhà
còn có một người cha già. Nếu ta chết trận, mong Giáo Úy cùng chúng
huynh đệ đốt xác ta, mang tro cốt về quận Duyên An thì người anh em này
xin cám ơn mọi người.”
Tôn Mộc Nhân đột nhiên cay mũi. Hắn cũng
lớn tiếng nói: “ Ta ở quê nhà còn có con trai. Nếu ta chết , xin huynh
đệ còn sống nhắn lại cho con của ta, cha nó đã vì nước hy sinh thân
mình, là nam nhân Đại Đường không thể khuất phục để nó có thể đứng
thẳng.”
Vừa dứt lời, lại có một mũi hỏa tiễn phóng lên cao. Mọi
người lập tức khẩn trương hơn. Quân Hồi Hột tới thật nhanh, hiện tại đã
đến ngoài một dặm. Tôn Mộc Nhân lập tức thấp giọng quát: “ Mọi người
không nên hoảng hốt, trở lại vị trí của mình. Nghe mệnh lệnh của ta.”
Dưới sự điều hành của hắn, binh lính quân Đường bắt đầu tỉnh táo lại, nhao
nhao trở lại trên vị trí đã phân công trước, lắp tên giương cung, còn
ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Thời gian đã qua nửa
đêm, trên đường núi hoàn toàn đen nhánh không có một ngọn gió. Không khí nặng nề mà nóng bức biểu thị bão táp sắp đến. Đột nhiên ánh sáng chói
mắt cắt qua tầng mây, trong phút chốc những tia chớp soi trắng triền
núi. Ở ngoài ba trăm bộ chỉ thấy có rất nhiều bóng đen đang đi lại đây.
Cao lớn khỏe mạnh, mỗi người đều mặt mày hung ác, tay giơ tấm chắn. Đám
đông đen ngòm trườn qua từng khe rãnh nhằm hướng tường đá vọt tới. Tiếng sấm ù ù trong hẻm núi, mưa to bắt đầu trút xuống.
Mũi tên bay như mưa gào thét mà đến, đinh đinh đang đang bắn trên tường đá
làm phát ra những đốm lửa. Quân Hồi Hột bắt đầu tiến công rồi, nhưng
trận địa quân Đường vẫn lặng yên không một tiếng động. Từng tia chớp xẹt qua phía chân trời, trong mưa to không nhìn thấy một người quân Đường
nào. Bức tường chắn xù xì liền phảng phất là được xây nên bởi nghi thức
tôn giáo nào đó, Dưới tia chớp trắng loá chiếu rọi xuống, sự yên tĩnh
đặc biệt làm người khác sợ hãi.
Người Hồi Hột đình chỉ tiến công, áp lực vô hình làm mấy trăm người phía trước lộ vẻ hơi kinh ngạc mà
không biết làm sao. Nhưng bọn hắn yên lặng chỉ trong nháy mắt. Rất
nhanh, trong một tiếng kêu như sói tru của Thiên Phu trưởng, quân Hồi
Hột quơ trường mâu cùng tấm chắn tiếp tục xông lên.
Một trăm năm
mươi bộ, một trăm hai mươi bộ. Tim Tôn Mộc Nhân đập thình thịch vì hồi
hộp. Đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy một chi quân đội tác chiến. Mặc dù
chỉ có hai trăm người, nhưng trách nhiệm cùng áp lực đã làm tướng lĩnh
này không thở nổi. Mồ hôi trên mặt cùng nước mưa hòa chung một chỗ, lần
lượt làm che đi tầm mắt.
Lại một đạo chớp loánh lên, ánh sáng
khiến cho hắn thấy rõ vị trí người Hồi Hột đã đến ngoài trăm bộ ở chỗ
tảng đá đã làm dấu hiệu.
“ Bắn!” Hắn hô to một tiếng, bởi vì dùng sức quá mãnh liệt nên tiếng la cơ hồ làm hắn rách cổ họng. Quân Đường
bắt đầu phản kích rồi, mũi tên bay như mưa, đá tảng như mưa đá đón đầu
nện xuống. Trong sấm sét vang dội, trên triền núi vang lên một trận kêu
rên cùng tiếng hí thê thảm. Trong mấy trăm binh lính Hồi Hột đi đầu thì
trong nháy mắt liền có gần trăm người bị trúng mũi tên hoặc là bị đá
tảng nện nhào lộn xuống hẻm núi. Đối mặt với tử vong, sự sợ hãi khiến
cho toán quân Hồi Hột trên cùng dao động. Bọn họ quay đầu về phía sau mà chạy, nhưng rất nhanh lại bị trưởng quan cưỡng bắt đầu quay lại, để rồi một lần nữa lại bắt đầu. Cứ như thế qua lại đến mấy lần liền giống như
sóng biển, lên đến tột đỉnh liền ngừng lại không tiến lên trước nổi.