Danh Môn

Chương 102: Q.3 - Chương 102: Tranh đoạt chức gia chủ (4)






Âm thanh chém giết lại một lần nữa vang động khắp trang viện. Hơn một trăm tên hắc y nhanh chóng xông tới. Tên bay như châu chấu. Những tảng đá như cơn mưa đá rơi xuống trúng đầu. Một sợi dây móc bay lên đầu tường bị đao của một tên lính chặt đứt. Ngày càng nhiều tên hắc y nhảy lên đầu tường. Thân thể chúng khoẻ mạnh, chỉ vài cái nhún nhảy đã lên tới đầu tường nhưng điều kỳ quái chính là bọn chúng không vội vàng tiến vào trong mà ở lại đầu tường đánh nhau với đám nô lệ phòng thủ đang liều chết xông tới. Đám hắc y leo lên trên đầu tường ngày càng nhiều. Cuộc chiến trên đầu tường chuyển thành cuộc chiến bên trong tranh viện.

Đám nô lệ được tạm thời tổ chức này sớm không thể chống lại được. Bọn họ chỉ là những nông dân, sao có thể địch nổi đám sát thủ võ nghệ cao cường? Chỉ sau mấy đợt tấn công của đám sát thủ. Thế trận của họ đã bị đánh tan tác. Khi nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất, bọn họ sợ hãi đến vỡ tim, bắt đầu có người vứt bỏ binh khí chạy trốn.

Chỉ có hơn mười quân Đường dưới sự chỉ huy của Lý Song Ngư vẫn duy trì được sức chiến đấu mạnh mẽ của mình. Bọn họ một tay cầm đao, một tay cầm thuẫn. Mười người tạo thành một đội, phối hợp ăn ý với nhau. Đám hắc y nhân đều hành động riêng lẻ nên dù tên nào cũng võ công cao cường, số lượng cũng hơn quân Đường rất nhiều nhưng không chiếm được ưu thế.

Lúc trước Lý Phiên Vân đã lặng lẽ tính toán thời gian cần thiết để Trương Hoán đánh giết quay về. Nàng hiểu rất rõ thực lực của Trương Hoán nên không hy vọng hơn một trăm sát thủ này có thể làm nên công trạng gì. Vấn đề quan trọng là mười người kia có thể thuận lợi lẻn vào trang viện. Với thân thủ của mười người đó, chỉ cần tìm được Trương Nhược Hạo, chúng có thể giết chết Trương Nhược Hạo.

Khi Lý Phiên Vân bắn mũi hoả tiến mang theo tiếng rít ghê rợn lên không trung. Đó chính là dấu hiệu rút lui. Đám hắc y nhân nhanh chóng rút lui. Chỉ trong chốc lát, tất cả đã bỏ chạy hết, chỉ có hơn mười tên hắc y chậm chân chạy về nên bị quân Đường bắn chết hay chém chết.

Trận đánh lén bất thình lình ban đêm đã kết thúc. Tất cả lại trở lại yên tĩnh. Trương Hoán im lặng đi qua mặt đất đầy người chết, bị thương. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai trăm nô lệ của trang viện đã bị thương vong hơn một nửa, thủ hạ của hắn cũng chết mười mấy người. Trương Hoán mệt mỏi đi tới bậc thềm và ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ngọn núi đen ngòm ở phía xa. Rốt cuộc đối thủ của hắn là ai? Sao có thể nhìn thấu hắn như vậy? Đột nhiên Trương Hoán có cảm giác bị người khác đọc ra suy nghĩ của mình. Nếu quả thực như vậy thì đối thủ này thực đáng sợ.

Bây giờ Trương Hoán mới hiểu ra sự bố trí có vẻ ngu xuẩn của đối thủ ở Hoàng Hà thật ra lại làm hắn mê muội. Tất cả đều là vì trận đánh lén đêm nay. Giây phút này Trương Hoán mới thấm thía nhận ra rằng hắn cần phải bồi dưỡng một số thủ hạ có khả năng để không cần bất kỳ chuyện nào cũng phải đích thân hắn đi làm, còn cần phải chiêu mộ Hàn Dũ kia làm quân sư. Nếu bên cạnh hắn cần có mấy quân sự đắc lực thì tối hôm nay hắn sẽ không phải chịu thiệt hại lớn như vậy.

Thế nhưng Trương Hoán lại bắt đầu nghi ngờ. Hình như đối phương cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Trước đó bầy kế rất chu đáo nhưng rồi lại kết thúc công việc một cách qua loa. Điều này thật sự không hợp với lẽ thường.

“ Tướng quân” Thân vệ Trần Bình vội vàng chạy tới. Trước đó hắn mang một đội thân vệ đi kiểm tra tình hình xung quanh trang viện. Trương Hoán nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt Trần Bình, biết ngay nhất định Trần Bình đã gặp chuyện gì đó. Hắn đứng bật dậy hỏi: “ Ngươi phát hiện ra điều gì?”

“ Tướng quân hãy mau đi theo thuộc hạ. Thật sự rất quái dị” .

Khi chạy tới bãi sông cách tường trang viện chừng trăm bước thì Trương Hoán nhìn thấy mười thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trang phục của những thi thể này giống hệt như của đám hắc y đánh lén đêm nay. Những thi thể đó ướt đẫm, trên tay cầm túi da. trong túi da có đựng Phi đao và ám khí bằng thiết châm.

Trương Hoán khom người xem xét chiếc túi da thì bị hai tên thân binh kéo lại. “ Tướng quân, phi đao cùng ám khí này đều có kịch độc” .

Đột nhiên Trương Hoán đã hiểu ra. Dụng ý của đối thủ hắn chính là tập trung vào mười tên sát thủ này. Bọn chúng sẽ thừa dịp rối loạn lẻn vào trang viện. Bọn chúng mới là những thích khách chân chính nhưng tại sao toàn bộ chúng lại chết ở đây? Là ai đã ra tay vậy?

Trương Hoán liếc nhìn Trần Bình hỏi: “ Tại sao chúng lại chết?'

“ Thuộc hạ đã kiểm tra. Bọn chúng đều bị vũ khí có độc đâm trúng. Chất độc phát tác trong thoảng thời gian rất ngắn nên bỏ mạng nhưng chung quanh không có vật gì che chắn, người ra tay tiến gần chúng bằng cách nào thì bọn thuộc hạ không biết. Trừ phi…” .

“ Trừ phi gì?”

“ Trừ phi người ra tay cùng bọn chúng có quen biết với nhau nên bọn chúng không đề phòng” .

Trương Hoán lắc đầu. Giải thích này có phần gượng ép. Hắn trầm tư suy nghĩ rồi bước ra bờ sông xem xét. Hắn thấy bên bờ sông có mấy ống lau sậy dài. Hắn liền cầm lên xem, cẩn thận quan sát hai đầu ống lau sậy. Quả nhiên chúng bị đao cắt gọt rất ngay ngắn. Trương Hoán nhìn mặt nước sông đen nhanh, đột nhiên hắn cười nhạt nói: “ Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau. Xem ra có người đang âm thầm trợ giúp chúng ta” .

Trương Hoán ném mấy ống sậy đi, vỗ vỗ tay cười nói: “ Chuyện này coi như xong. Hiện tại ta còn có việc, mọi người hãy theo ta vào thành” .

Mặc dù dân cư thành Thái Nguyên còn lâu mới đông đúc như thành Trường An. Thành Thái Nguyên dù không lớn nhưng lại náo nhiệt hơn mấy phần so với thành Trường An. Trương Hoán dẫn theo mấy tên thân binh vào thành Thái Nguyên từ cửa nam. Ngay khi vào thành, âm thanh rầm rĩ náo nhiệt đã theo gió đưa tới bên tai làm Trương Hoán có cảm giác vừa quen thuộc vừa thân thiết. Quán cháo ven đường của đại thúc một chân vẫn còn. Trước quán vẫn còn những đứa bé tay cầm tiền vây đầy xung quanh.

Đi vào trong thành một quãng chính là cổng chính ở nam thành. Mọi việc vẫn như trước. Trước cổng vẫn rất hối hả, khắp nơi đều là xe ngựa vận chuyển hàng hoá. Một đám trẻ tay cầm kiếm, mua đao chạy tới. Đột nhiên Trương Hoán nghĩ tới Lâm Bình Bình. Nếu như nàng vẫn còn ở đây, có lẽ đã có một đàn con. Đã lâu lắm hắn không gặp Lâm Bình Bình. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ai cũng đều thay đổi, có lẽ Lâm Bình Bình không còn là một cô bé ngang ngược nữa.

Đi qua hai khúc cua, Trương Hoán đi tới Lâm Chi đường. Bậc thềm lạnh tanh, thê lương. Tấm biển hiệu của Lâm Chi đường đã gỡ xuống, hình như không còn thuê nữa. Cánh cửa chính rộng mở. Bên trong là một khoảng không trống rỗng, chỉ có một lão nhân làm tạp dịch đang dọn dẹp. Trương Hoán ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bây giờ ước chừng mới vẫn còn sớm, từ giờ tới thời gian ước hẹn còn khoảng một canh giờ nữa. Trương Hoán đi tới ngồi xuống bậc thềm, khoát tay cười nói với mấy tên thân binh: “ Các ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Giữa trưa chúng ta có chuyện cần làm” .

Đúng lúc đó sau lưng Trương Hoán vang lên tiếng cười trầm thấp của một người: “ Thập bát lang muốn làm chuyện gì? Ta có thể giúp không?”

Trương Hoán quay đầu lại nhìn thì thấy từ bên trong Lâm Chi đường một người đang chậm rãi bước ra. Lập tức Trương Hoán kinh hãi đứng dậy, hắn thất thanh nói: “ Sư phụ!” .

Người từ trong Lâm Chi đường đi ra chính là sư phụ Lâm Đức Long, người đã đi Thục Quận. Hắn thấy ông mặc một chiếc trường bào vải thô, ông đang mỉm cười nhìn hắn. Đột nhiên Trương Hoán hiểu ra hết tất cả mọi việc.

“ Không ngờ sao?”

Lâm Đức Long đi tới trước mặt Trương Hoán. Ông đột nhiên cười đánh hắn một quyền. “ Tiểu tử ngươi bây giờ lại là người có danh tiếng như vậy” .

“ Cũng nhờ su phụ từ nhỏ đã nghiêm khắc dậy bảo'.

Trương Hoán vuốt bả vai cười nói: “ Nếu không bây giờ cùng lắm con chỉ là một Huyện lệnh” .

“ Ngươi có thể đi quét sạch dị tộc chính là điều làm ta vui mừng nhất. Khi ở Thục Quân ta nghe được tin đó, ta uống một hơi mười cân rượu. Say bét nhè” .

Lâm Đức Long vui mừng kéo tay Trương Hoán ngồi xuống bậc thềm nói: “ Ta nghe g tin nói con không tham gia khoa cử sau đó lại bị Thái hậu biếm chức quan. ta cũng thấy lo lắng cho con nhưng không lâu sau đó ta nghe chuyện con làm ở Hồi Hột. Lúc này ta mới trút được gánh nặng trong lòng. Nam nhi đại trượng phu cần phải như thế” .

Trương Hoán cười hỏi: “ Sự phụ, tại sao người lại tới Thái Nguyên?”

“ Ta mang cháu nội tới gặp ông thông gia. Hôm nay nhân tiện ta tới thăm lại nơi ở cũ, không ngờ gặp con” .

Lâm Đức Long trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “ Con có việc gì cần sư phụ giúp thì cứ nói” .

Nghe vậy Trương Hoán vô cùng mừng rỡ. Thủ hạ của hắn đều là chiến sĩ nơi sa trường nhưng không có ai là cao thủ võ công. Có rất nhiều chuyện bí mật không thể đi thực hiện được. Trương Hoán biết bản lãnh của sư phụ mình. Ông chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Đột nhiên một suy nghĩ nảy sinh trong đầu Trương Hoán. Hắn vẫn muốn có một giáo đầu võ thuật cho Thiên Kỵ Doanh. Sư phụ hắn không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao? Thế nhưng việc này từ từ sẽ tới. Hắn cười không thành tiếng nói: “ Chẳng dám dấu sư phụ. Con tới Thái Nguyên vốn vì chuyện của Trương gia. Quả thực nhân thủ của con không đủ. Nếu như sư phụ chịu giúp con vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều” .

Lâm Đức Long cười lắc đầu nói: “ Ta biết không thể trốn được nên mới mở lời trước. Nói đi! Con có chuyện gì cần ta giúp?”

Trương Hoán cúi đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: “ Bệnh của gia chủ rất nghiêm trọng. Con muốn mời sư phụ tới xem bệnh cho ông ấy” .

Lâm Đức Long ngẩn người một lát, ông chần chừ rồi gật đầu đồng ý.

Lúc này sắp tới thời gian ước hẹn. Trương Hoán nhìn Trần Bình gật đầu. Trần Bình hiểu ý, hắn liền dẫn theo hai tên thân binh lên đường.

Từ năm trước Trương Xán đã được Trương Hoán đề cử làm chưởng quản tài sản của Trương gia, hắn làm việc rất chắc chắn, thay đổi nhiều, không còn giống như hình ảnh của một công tử phóng đãng như trước. Một năm qua hắn cũng xứng đáng với chức vụ của mình, quản lý tiền bạc, tài sản. Hắn một mực ghi nhớ trong lòng là không để Trương Nhược Phong tìm ra tật xấu của hắn.

Mấy tháng nay tình hình Trương gia rối ren. Trương Xán làm việc càng cẩn thận. Cả ngày hắn trầm tư không nói gì. Cũng giống như người trong Trương gia, việc Trương Nhược Phong tự sát ba ngày trước khiến cho hắn cảm giác cơn giông tố sắp đổ xuống đầu Trương gia vì thế hắn cực kỳ lo lắng. Nhưng tối hôm qua hắn bất ngờ nhận được tin của Trương Hoán. Lập tức Trương Xán hiểu rằng gia chủ đã trở về.

Gần trưa. Sắp tới thời gian ước hẹn. Trương Xán làm như thường ngày, hắn ngồi xe ngựa đi tới nơi giao dịch tiền. Nơi giao dịch tiền ở đối diện với cổng chính nam thành nhưng Trương Xán không đi vào đó mà hắn đứng ở bên kia cửa nam thành chờ Trương Hoán xuất hiện.

Lúc này một chiếc xe ngựa từ phía tây thành chạy nhanh tới, dừng lại bên cạnh Trương Xán. Cửa xe mở ra, Trương Xán thấy một người bên trong ngoắc tay với hắn: “ Trương công tử, mau lên đây” .

Trương Xán nhận ra đây chính là người tới đưa tin cho hắn hôm qua nên nhanh chóng chui vào thùng xe. Cửa xe đóng lại, chiếc xe ngựa phóng như bay rời khỏi nam thành.

“ Công tử, thật sự xin lỗi. Tướng quân của tại hạ không thể tự mình tới đón” .

Trương Xán liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Hắn thấy xe ngựa đang chạy nhanh về hướng bắc thì cười hỏi: “ Tại sao tướng quân của ngươi lại vào từ cửa bắc?”

Trần Bình chỉ cười không nói. Xe ngựa chạy một vòng xung quanh thành rồi lại quay lại nam thành. Trương Xán kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nên lời. Khi xe ngựa chạy tiếp được một dặm thì dừng lại trước bậc thềm của Lâm Chi đường.

“ Tới rồi!” Trần Bình cười ha hả, mở cửa xe. Hắn chắp tay với Trương Xán nói: “ Công tử xin mời” .

Trương Xán xuống xe ngựa thì thấy ngay Trương Hoán đang cười ha hả đi xuống bậc thềm: “ Bát ca, tiểu đệ chờ ca đã lâu” .

Trương Xán cười lạnh lùng nói: “ Thập bát lang clàm việc càng ngày càng cẩn thận. Nếu không tin ta thì gọi ta tới đây làm gì?”

Trương Hoán không để ý tới câu nói đó, hắn mỉm cười nói: “ Nếu đệ không tin ca thì sao viết thư hẹn gặp ca?”

Trương Xán không nói gì. Hắn chậm rãi bước tới gần Trương Hoán rồi đột nhiên bóp cổ Trương Hoán, cười nói: “ Ngươi đúng là. Chúng ta đều là huynh đệ một nhà. Ngươi cho rằng ta sẽ bán đứng ngươi sao?”

Trương Hoán gắng sức đẩy tay Trương Xán ra, khó nhọc nói: “ Ca thường xuyên bán đứng đệ” .

Trương Xán cười ha hả. Hắn thân thiết ôm vai Trương Hoán cười nói: “ Ngươi có thể tới tìm ta khiến ta rất cao hứng” .

Hai người cười vui vẻ đi vào bên trong.

Hai người ngồi xuống. Trương Xán liền kể lại cho Trương Hoán nghe chi tiết sự việc xảy ra mất ngày nay trong Trương phủ. Hắn cười gượng nói: “ Sau khi Trương Nhược Cẩm tiếp nhận quyền quản lý Trương phủ, cả Trương phủ đều bị hắn quấy rầy không yên. Trước tiên hắn tới chỗ ta kiểm tra sổ sách nhưng không tra ra cái gì, hắn liền bắt hết người ghi chép sổ sách, chỉ có lão Tiền ốm nên thoát được tai kiếp” .

Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Đệ nghe nói hình như quan phủ phát hiện ra một phong thư bỏ quên khi tới điều tra vụ án của tam thúc. Ca có biết nội dung của lá thư là gì không?”

“ Cụ thể là gì thì ta không biết nhưng ta nghĩ nội dung lá thư có liên quan tới gia chủ” .

“ Vì sao?”

“ Bởi vì khi Thái Nguyên doãn Hàn Duyên nhìn thấy lá thư đó thì ông ta cáo ốm, không ra ngoài. Nếu không phải vì có liên quan tới gia chủ thì cần gì phải như thế” .

Trương Hoán gật đầu. Trương Xán nói rất có lý. Hắn lấy trong người ra một phong thư đưa cho Trương Xán nói: “ Đây là thư của gia chủ viết cho phụ thân. Ca hãy giao cho ông ấy” .

Trương Xán nhận lá thư, hắn lặng lẽ gật đầu. Trương Hoán vỗ vỗ vai Trương Xán cười nói: “ Ca còn nhớ nhận được chức chưởng quản này thế nào không?”

“ Đương nhiên ta nhớ kỹ” Trương Xán cười: “ Cái gì càng hiếm càng quý” .

Nói xong Trương Xán bước nhanh ra cửa. Hắn đang định bước ra khỏi phòng thì đột nhiên hắn nghe thấy Trương Hoán hỏi nhỏ: “ Bát ca, nếu cho huynh làm người thừa kế chức gia chủ thì huynh nghĩ sao?”

Lập tức Trương Xán giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.