Danh Môn

Chương 264: Q.3 - Chương 264: Trương đảng bắt đầu hình thành




“ Vâng! Thuộc hạ hiểu.” Bùi Đạm Danh thi lễ, liền vội vã đi.

Bùi Tuấn cố ổn định tâm tình rối loạn, việc của Thôi Hùng đối với lão chỉ là một vấn đề nhỏ cuối năm. Chỉ giống như trận tuyết nhỏ vào đông cũng không thể thay đổi lộ trình chủ yếu lão đã thiết lập. Lúc này, Bùi Tuấn quan tâm chính là thay đổi nhân sự trong buổi đại triều tân niên năm Tuyên Nhân thứ bảy cùng với hướng đi tuyến đường thuỷ vận mới. Những điều này mới là việc cấp bách.

Hắn từ từ ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển ghi chép hành tung trên bàn. Đây là mấy thủ hạ của lão bố trí mật thám báo cáo hành tung nhân vật trọng yếu. Vốn chỉ là nhằm vào mỗi mình Trương Hoán nhưng rất nhanh liền phát triển đến các thành viên Nội các khác, ngày nào cũng có báo cáo. Bùi Tuấn mở ra trang đầu, người đầu tiên là Trương Hoán. Ghi chép rất đơn giản, buổi sáng đi Binh bộ, gặp một vài quan viên quan trọng trong Binh bộ. Giữa trưa cùng Sở Hành Thủy cùng nhau đi ăn cơm tại Khuyến Nông Cư, xế chiều đến phủ Lý Miễn để thăm bệnh tình, không có gì đặc biệt chỗ khác. Lão lại lật vài tờ tìm được ghi chép về Thôi Ngụ. Chỉ có bốn chữ “ ở nhà không ra” .

Bùi Tuấn tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại từ một tập văn kiện rút ra ghi chép từ một quyển trước kia. Trong một tờ theo dõi Trương Hoán rõ ràng ghi chép được: xế chiều một mình đi đến phủ đệ Thôi Viên, mà ở trong ghi chép Thôi Ngụ vẫn là chỉ có bốn chữ “ ở nhà không ra” .

Bùi Tuấn đem ghi chép hành tung khép lại, lông mày nhăn thành một vệt. Trương Hoán đi phủ Thôi Viên là hợp tình lý, dù sao hắn đã cưới Thôi Ninh làm bình thê, nhưng chiều hôm qua hắn một mình đến đó lại nằm ngoài dự đoán Bùi Tuấn.

Ngoài ra đây là lúc chấn chỉnh Binh bộ mẫn cảm nhất, Trương Hoán đi đến phủ Thôi Viên thì rất có thể là muốn thông qua Thôi Viên để khuyên Thôi Ngụ nhường Binh bộ. Đối với Trương Hoán làm thế nào để được Binh bộ, Bùi Tuấn cũng không quá để ý. Dù sao trước biến cố tại Phượng Tường thì cho dù tiếp sau hắn đi nước cờ như thế nào đều không thể so sánh với thủ đoạn hắn cướp lấy Phượng Tường. Mấu chốt là Thôi Viên, người này đúng là đối thủ kỳ cựu âm hồn bất tán. Chẳng lẽ Thôi gia cùng Trương Hoán không ngờ đạt thành hiệp nghị nào đó sao?

Đây mới là điều khiến cho Bùi Tuấn lo lắng nhất. Thôi Viên rơi đài, Thôi Ngụ mất quyền, Thôi đảng bất ngờ làm phản, Thôi gia chia rẽ, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng Thôi gia đã hoàn toàn suy tàn. Nhưng Bùi Tuấn lại biết, Thôi gia chỉ là mất đi bề ngoài tráng lệ mà nặng nề khó điều khiển, còn ở bên trong lực lượng của nó cũng không có mất đi. Trái ngược lại, sau khi khối u ác tính Thôi Khánh Công bị cắt bỏ thì Thôi gia rất có thể sẽ toả sáng sức sống hừng hực. Tại Sơn Đông, Thôi gia vẫn có bốn vạn tinh binh, có vài vạn khoảnh ruộng đất, khống chế được gần mười vạn nô lệ cùng vô số tá điền. Còn có hàng trăm đệ tử ở trong triều, tại Sơn Đông, tại các nơi Đại Đường làm quan, Thôi Viên ba năm gần đây giữ nghiêm gia phong, dốc hết sức lực bồi dưỡng lớp người mới cho gia tộc. Vẻn vẹn trong khì thi khảo tiến sĩ năm ngoái, con cháu Thôi gia chính thức đỗ đạt cao là mười hai người, so với Bùi gia lão chỉ có ba người ghi tên trên bảng thì nhiều hơn bốn lần. Sau khi cây già thì lại thu được một kiếp sống hoàn toàn mới, so sánh với điều đó thì Bùi gia của lão mới thật sự là bắt đầu đi xuống. Rồi lại còn phát sinh chuyện trong khoa cử làm rối kỉ cương, có thể nói vô cùng nhục nhã. Chẳng lẽ quyền lực thật sự là môi trường thích hợp để nảy sinh hư thối sao?

Vì điều này Bùi Tuấn nghi hoặc không thôi, vì chuyện này lão thấy được gia tộc nguy cơ trùng trùng. Không chỉ có là gia tộc, cả Đại Đường làm sao lại ra như vậy. Vào lúc thế gia triều chánh từ từ đi theo hướng suy vong, những cỏ độc vốn bị nó kiềm chế bắt đầu điên cuồng sinh trưởng. Đó chính là quân phiệt địa phương càng lúc càng mạnh, là dã tâm xưng đế không kiêng kỵ chút nào của Chu Thử, là dã tâm càng lúc càng lớn của Thôi Khánh Công. Cùng với đám Lý Hoài Quang, Lý Hi Liệt tách ra từ hắn, những đám quân phiệt này lúc nào cũng có thể làm bùng nổ rối ren cùng chiến loạn khiến cho Bùi Tuấn được cái này mất cái khác. Ngược lại lúc này còn mọc ra một Trương Hoán còn cường đại hơn, còn uy hiếp hơn.

Đối diện với việc Trương Hoán cùng Thôi Viên có thể liên minh, Bùi Tuấn lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác bất lực. Tình hình loạn lạc của Đại Đường càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho lão không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào thực tế. Quyền lực tập trung quá đáng có lẽ chính là nguyền gốc sai lầm. Bùi Tuấn đứng lên, từ từ đi tới phía trước cửa sổ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Một luồng gió rét lạnh mà mới mẻ làm đầu óc của lão lập tức tỉnh táo .

Buổi Đại triều mười ngày sau năm mới sẽ là một lần Triều hội để chỉnh đốn trật tự quyền lực thay đổi. Còn có mười ngày, Bùi Tuấn nên giải quyết công việc tổng thể này như thế nào đây? Bùi Tuấn dừng ở bầu trời đêm bí ẩn, trong mắt tràn ngập nghi ngờ cùng không biết làm thế nào.

Giờ phút này, phủ của Diêm Thiết Giam Lệnh Dương Viêm cũng hết sức náo nhiệt. Dương Viêm mở một bàn tiệc rau dưa bình thường trong nhà chiêu đãi khách quý đặc biệt mời tới, Binh Bộ Thượng Thư Trương Hoán mới nhậm chức. Ngồi cùng bàn còn có hai người tiếp khách, một người nguyên là Lễ Bộ Thị Lang Nguyên Tái, người khác chính là Khởi Cư Lang Trương Duyên Thưởng, đều là người quen.

Bốn người ngồi xuống, Dương Viêm rót cho Trương Hoán một chén rượu, áy náy cười nói: “ Đều là một chút thức ăn rau dưa trong nhà, Trương Thượng thư có thể ngàn vạn lần không chê ta chiêu đãi không chu toàn.”

“ Đâu có ? Đâu có? Dương sứ quân quá khách khí.” Trương Hoán lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, cảm tạ hắn tự mình rót rượu “ Kỳ thật ta còn sợ đi làm khách ăn cơm nhà người ta. Lễ tiết rườm rà không nói, ăn một bữa cơm so sánh với hành quân ba trăm dặm vẫn còn mệt hơn. Dương sứ quân chiêu đãi đơn giản, như vậy mới làm cho người ta cảm giác dễ chịu. Trong lòng ta vui mừng vẫn còn không còn kịp nữa là!”

“ Trương Thượng thư, ngươi cũng xem thường bàn rượu và thức ăn này.” Nguyên Tái ngồi bên cạnh mỉm cười ngắt lời: “ Nhìn thì như bình thường, nhưng mấy món thức ăn đều là Công Nam huynh tự mình vào nhà bếp. Ta nhớ không lầm thì trên một lần ta được nếm món dấm cá do Công Nam huynh tự tay làm, mà còn là tám năm trước đây. Dương Công Nam ra tay một lần làm năm món thức ăn, đúng là trăm năm khó gặp một lần đấy!”

Dương Viêm cười đến không biết làm sao chỉ mau lẹ gật đầu “ Ngươi người nầy, làm tổn thương ta hay là tán ta? Cái gì gọi là trăm năm khó gặp, trăm năm ta xào thức ăn một lần thì nó thành cái gì ?”

Trương Hoán lại nghiêm nghị đứng lên, hắn không nghĩ tới Dương Viêm lại đối với chính mình coi trọng như vậy. Hắn vội vàng đứng lên, khom người thi lễ “ Dương sứ quân lấy thành ý đãi Trương Hoán, thực không dám nhận!”

“ Nguyên đại đầu, phải trách ngươi lắm miệng đi!” Trương Duyên Thưởng một mực không nói gì oán giận trách Nguyên Tái: “ Vừa mới rồi Trương Thượng thư đã nói, ăn cơm chỉ mong được dễ chịu, ngươi đúng lúc e sợ cho thiên hạ không loạn. Công Nam huynh, ngươi cứ nói phạt hắn như thế nào?”

“ Phạt rượu năm chén!” Dương Viêm ha ha cười một tiếng, lại mang tới bốn cái chén đồng thời rót đầy cho hắn rồi ra lệnh: “ Khỏi phải nói, kẻ lắm miệng phải chịu phạt!”

“ Hảo! Hảo! Hảo! Ta uống. Ta uống là được.” Nguyên Tái một hơi uống ba chén, cúi đầu khoát tay cười nói: “ Ăn vài miếng thức ăn rồi lại uống, nếu không uống trước rồi gục thì ta có thể không được hưởng cơ hội trăm năm khó gặp này.”

“ Còn nói! Lại phạt ba chén.”

Trương Hoán thấy bọn họ quan hệ hòa hợp, cũng nhịn không được vuốt râu nở nụ cười, hắn rót cho Trương Duyên Thưởng một chén rượu cười nói: “ Ta nhớ lần trước cùng Trương công uống rượu chính là tại Tây Thụ Hàng Thành. Tiên Đế mời ngươi, ta, Đoạn Tú Thực ba người uống rượu mừng công. Vậy thoáng cái đã là năm sáu năm, thời gian qua mau, nào! Ta mời mọi người một chén.”

Trương Hoán đứng lên “ Vì hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau, cạn chén!”

Có những điều không cần nhiều lời, vào lúc mẫn cảm các thế lực triều đình thay đổi chỉnh đốn tập hợp, mấy người lại tụ chung một chỗ uống rượu nói chuyện cũ, trong mắt người bình thường thì đây không phải là tình nghi thành lập Trương đảng sao? Ba người tự nhiên càng là trong lòng biết rõ, cùng nhau nâng chén rượu đứng lên cười rồi uống một hơi cạn sạch.

Trương Duyên Thưởng nâng chén rượu do dự không nói, phảng phất vẫn còn nhớ lại chuyện cũ ngày xưa. Một hồi lâu, hắn có chút cảm khái mà nói: “ Đúng vậy! Khi đó Trương Thượng thư mới phá đô thành Hồi Hột , ý chí hăng hái, thiếu niên oai hùng, là vị tướng mà Tiên Đế coi trọng nhất. Tiên Đế còn từng nói với ta, kẻ làm Đại Đường chúng ta yên ổn tất là Trương Hoán. Bây giờ nhìn lại Tiên Đế cũng có khả năng dự đoán, Trương Tướng quân đã thành Binh Bộ Thượng Thư đương triều, cũng đã nhập Nội các. Trong tay còn có hùng binh hơn mười vạn, vì Đại Đường thu phục cố thổ Tây Vực, nhất thời hồi tưởng,liền giống hệt như trong mộng ảo.”

“ Không nói mấy đề tài nặng nề này, thức ăn sắp nguội rồi, Trương Thượng thư mau nếm thử tay nghề của ta như thế nào?” Dương Viêm cười ngắt lời Trương Duyên Thưởng, hạ lệnh cho thị nữ đứng một bên dọn cho Trương Hoán mấy thứ thức ăn. Mấy người lại uống hai chén rượu, Nguyên Tái để chiếc đũa xuống cười nói: “ Ta vừa mới đi ngang qua phường Bình Khang thì không ngờ nghe nói một chuyện thật vui vẻ, các ngươi có muốn biết?”

Trương Duyên Thưởng đem chiếc đũa gõ lên trên bàn vỗ “ Ngươi vẫn còn nợ năm chén rượu phạt chưa uống, lại thừa nước đục thả câu, hiện tại thì uống hết đi!”

“ Ngươi gấp cái gì! Nghe xong chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không bắt ta uống rượu phạt nữa.” Nguyên Tái khẽ vuốt râu dài cười nói: “ Nghe nói con gái Vương Ngang bị chết ly kỳ, hắn giận dữ đánh gãy chân Thôi Hùng, nhưng lại còn đả thương mệnh căn của hắn. Cứ như vậy, Thôi Tam Ác sau này chỉ có thể làm Thôi nhị ác. Các ngươi nói, đây có phải điều làm cho nhân tâm vui mừng hay không?”

“ Hừ! Tên ác bá kia tội chết có thừa, đánh chết hắn thì ta mới vui mừng!” Trương Duyên Thưởng hiển nhiên đối với kết quả này thì không vừa lòng.

Trương Hoán đương nhiên là trong lòng biết rõ ràng, hắn chỉ vuốt râu cười mà không nói. Mắt thoáng nhìn lại thấy sắc mặt Dương Viêm có chút không vui liền hỏi hắn: “ Dương sứ quân cảm nhận được có gì không ổn sao?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn hướng Dương Viêm. Dương Viêm cười khổ một tiếng rồi đáp: “ Ta là lo lắng Thôi, Vương trở mặt sẽ gây họa cho phương án thuỷ vận Đan Thủy. Ta vừa mới dâng thư lên triều đình muốn khơi thông đường thủy Đan Thủy. Thay đổi đường thuỷ vận nếu như cứ như vậy thì chuyện này chỉ sợ lại sinh biến cố .”

“ Dương sứ quân hoàn toàn không cần vì chuyện này mà lo lắng.” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Ngươi cho là Bùi Tướng quốc không nghĩ tới sao? Ngươi đừng quên, ông ta ở phía sau lưng Thôi Khánh Công vẫn còn bố trí tám vạn đại quân! Nếu như ta không có đoán sai thì tám vạn quân này chắc chắn lấy danh nghĩa hộ vệ thuỷ vận mà ở lại trong vùng Nam Dương.”

Nói đến đây, trong lòng Trương Hoán đột nhiên nổi lên một ý niệm. Hắn vội vàng hỏi Dương Viêm: “ Dương sứ quân, không biết lần này người phụ trách khơi thông đường thủy chính là Dương sứ quân?”

“ Hình như vậy.” Dương Viêm chần chờ một lúc rồi đáp: “ Nghe ý tức của Bùi tướng quốc thì muốn mời ta chuyển sang đảm đương Sơn Nam Chuyển Vận Sứ kiêm Thứ Sử quận Thượng Lạc phụ trách toàn diện việc khơi thông tu sửa đường thuỷ vận Đan Thủy. Trương Thượng thư có ý tứ là?”

“ Không có gì!” Trương Hoán có hơi thất vọng. Hắn ở trong triều không người, mà Dương Viêm một mực ở phái trung lập. Ba năm trước đây lại bị Bùi Tuấn biếm chức. Vừa lúc có thể kéo vào là vây cánh của mình, nhưng hiện tại hắn lại sắp bổ nhiệm về địa phương làm quan, thật sự khiến Trương Hoán cảm thấy tiếc nuối.

Dương Viêm lại tựa hồ rõ ràng tâm tư Trương Hoán, hắn chỉ chỉ vào Trương Duyên Thưởng cười nói: “ Trương Thượng thư chẳng lẽ quên rồi sao? Năm đó Tiên Đế tại Tây Thụ Hàng Thành thết yến ba người đã từng có nói.”

Năm đó Lý Hệ từng nói hắn muốn thành lập Từ Long phái. Ba người Đoạn Tú Thực, Trương Hoán, Trương Duyên Thưởng là nhóm đầu tiên, chuyện này đã sớm vì Lý Hệ chết mà tan thành mây khói. Đoạn Tú Thực vẫn đang ở tại Tây Thụ Hàng Thành chỉ huy bảy ngàn quân coi giữ biên cương cho nước. Trương Hoán thì trở thành quân phiệt địa phương có quyền thế nhất Đại Đường. Trương Duyên Thưởng lại lẫn lộn thập phần không như ý. Bởi vì hắn vốn là người của Bùi Tuấn, sau lại chuyển sang tham gia Từ Long phái của Lý Hệ. Sau khi Lý Hệ chết, hắn một mực duy trì trung lập. Sau khi Bùi Tuấn nắm quyền, người thứ nhất bị biếm khỏi Hồng Lư Tự Khanh là hắn, Khởi Cư Lang là phụ trách ghi chép chiếu thư của hoàng đế vốn là chức vụ rất trọng yếu. Nhưng hoàng đế tuổi nhỏ, mà người ghi chép ý chỉ Thái Hậu lại là Lý Phiên Vân. Cho nên Khởi Cư Lang trên thực tế chỉ là một chức ảo.

Giờ phút này, Trương Hoán đã hoàn toàn có thể khẳng định , Dương Viêm mời mình ăn cơm đồng thời cùng hai người khác tiếp khách thì dụng ý chân thật kỳ thật chính là muốn nương tựa vào mình. Nếu Thôi Viên từng có Thôi đảng, mà Bùi Tuấn có Bùi đảng, thì Trương đảng của mình cũng sắp sửa xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Trương Hoán khẽ cười nói với Trương Duyên Thưởng: “ Ta cùng với Trương công vốn có tình đồng môn, há có thể ngồi xem đường đường từ tam phẩm Hồng Lư Tự Khanh bị biếm làm Khởi Cư Lang lục phẩm nho nhỏ. Ta đã cùng Bùi Tướng quốc ước định, sau Liêu Huy thì Ngự Sử Trung thừa liền do ta đề cử. Nếu như Trương công không chê thì nhân tiện nhận chức này như thế nào?”

Trương Duyên Thưởng vui mừng, chính mình đã buồn bực ba năm, nào đâu có không chịu? Hắn vội vàng đứng lên hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu “ Đa tạ Trương Thượng thư tiến cử!”

“ Không cần phải khách khí.” Trương Hoán liếc mắt sang nhìn Nguyên Tái, hắn lại càng không phải là người ngoài. Vợ hắn chính là em của Trương Nhược Hạo, hơn nữa nói xong nghiêm khắc nhất điểm, năm đó hắn tiếp nhận chân Lễ Bộ Thị Lang là do chính mình thu xếp, mà hiện tại hắn lại bởi vì vụ án Bùi Minh Điển làm rối kỉ cương khoa cử mà liên lụy, bị bãi miễn chức Lễ Bộ Thị Lang biếm làm Tư Mã quận Cửu Giang, năm sau liền đi nhậm chức. Người có khả năng trọng dụng như thế, chính mình như thế nào có thể để hắn rời đi?

Trương Hoán thấy trong mắt Nguyên Tái đã che không nổi vẻ mong mỏi bèn cười cười nói: “ Nguyên huynh, đối với ngươi ta liền không cần khách khí. Chức Binh Bộ Thị Lang, không biết ngươi có bằng lòng đảm nhiệm hay không?”

Bóng đêm như mực, xe ngựa Trương Hoán trên đường Chu Tước chậm rãi mà đi. Mấy trăm tên thân binh cảnh giác hộ vệ hai bên. Hôm nay tâm tình Trương Hoán đặc biệt khoái trá. Hắn đã thành công chặt đứt liên minh ràng buộc Vương Ngang cùng Thôi Khánh Công, cùng lúc làm cho hai người trở mặt thành thù. Điều này đối với phân hoá thế lực triều đình có tác dụng hết sức quan trọng, khiến cho áp lực hắn gặp phải giảm bớt rất nhiều.

Hàng thứ yếu , buổi tối hôm nay Trương đảng bắt đầu hình thành. Ba người Dương Viêm lại thêm Sở Hành Thủy, Trương Phá Thiên, cùng với đệ tử tập đoàn Lũng Hữu ở kinh thành, ví dụ như Đại Lý tự Thiếu Khanh Tân Cảo, Quân Khí Giam Thiếu giam Lệ Phi Trực .v..v..., còn có bạn tốt ngày xưa của mình Thái Thường tự Thiếu Khanh Tống Liêm Ngọc cũng có thể kể ra, chính mình lại cũng có binh cường mã tráng.

Trương Hoán không khỏi phun một luồng hơi trắng xóa thật dài về phía không trung, phảng phất buồn bực nhiều năm vào giờ khắc này đều bị phun ra hết.

Xe ngựa vào phường Vĩnh Lạc dần dần đến phủ đệ. Đột nhiên, một người thân binh lớn tiếng hô: “ Đô đốc! Ngươi nhìn.”

Trương Hoán thăm dò nhìn hướng phía trước, chỉ thấy hơn mười cỗ xe ngựa dừng ở trước cửa phủ. Những đội binh lính đang tháo dỡ hòm xiểng trên xe ngựa. Trương Hoán trong lòng nóng lên, vợ con hắn rốt cục đã đến.

Trời tảng sáng, lại là một thời gian u ám với màn sương mù mênh mông không thấy mặt trời. Cảnh vật biến mất tại trong bóng tối dần mơ hồ có thể thấy được, sương mù trắng xoa tràn ngập vùng quê. Rừng cây, nông trại, bóng hình nông dân tạo thành một bức tranh phong cảnh bình minh.

Từ xa có tiếng chân như sấm, mười mấy tên kỵ sĩ đang phóng trên đường nhanh như chớp chạy vội. Cầm đầu là một người ước hai mươi bảy tám tuổi, vóc người không cao, nhưng mặt mày thanh tú. Trên gương mặt tĩnh lặng mà thanh tú có một loại dáng vẻ thư sinh nhàn nhạt.

Hắn là Chu Thao, em của Chu Thử. Khác hẳn anh mình hay hỗn xược ngang ngược, cách suy nghĩ của Chu Thao nhanh nhạy, có đầu óc chính trị nhất định. Hắn từng nhiều lần hết lời khuyên giải anh mình chăm sóc sức dân, tích lũy thực lực chính trị. Nhưng khi đó Chu Thử sớm bị dục vọng xưng đế thiêu đốt đến mê muội đầu óc nên căn bản không nghe lời khuyến cáo của hắn. Cho đến khi bị Trương Hoán cướp đi cơ nghiệp Thục Trung, dã tâm của Chu Thử mới từ từ giảm xuống. Cách đây hơn một tháng trước, Chu Thử cuối cùng nghe theo lời khuyên can tận lực của Chu Thao nên nhận tội với triều đình, bình ổn cơn bão tạo phản ở Hán Trung.

Nhưng sự thật chứng minh, Chu THử hoàn toàn là bị Trương Hoán lợi dụng. Chu Thao nhìn ra điểm này, hắn đồng thời cũng phát hiện biến động khác thường trong triều. Cùng với nguy cơ lương thực phát sinh ở các nơi, quân phiệt địa phương phát triển mạnh mẽ thì thuế má của triều đình giảm mạnh đến bốn thành, rất nhiều đại thần đều bắt đầu bất mãn đối với Bùi Tuấn. Cục diện một mình lão độc tài quyền to đã dần dần chống đỡ không nổi, điều này tương đương một cơ may cực kỳ khó được.

Chu Thao quyết định hôm nay cho dù như thế nào đều phải thuyết phục đại ca.

Đi ước ba mươi dặm, khi sắc trời dần dần trở nên sáng lên thì Chu Thao rốt cục chặn được đội ngũ của Chu Thử vào kinh. “ Ngươi tại sao muốn ta quay về Hán Trung?” Chu Thử hơi hơi có chút không vui hỏi han.

Hắn đi suốt hai ngày, đã thấy Kinh thành trong tầm mắt, vậy mà Chu Thao lại muốn cho hắn trở về, hắn như thế nào vui mừng cho được đây.

“ Đại ca, ca ngồi xuống nghe ta từ từ nói.” Chu Thao mời đại ca ngồi xuống, nhìn chăm chú ánh mắt của hắn rồi nghiêm nghị nói: “ Nếu như lúc này ca vào kinh. Trương Hoán tất nhiên sẽ hạ thủ giết ca. Hắn sẽ lợi dụng cơ hội Hán Trung đại loạn lúc ca chết để nam bắc giáp công tiêu diệt Hán Trung. Nhưng mục đích thực sự của hắn là muốn nhân cơ hội điều động Đoàn Luyện binh các nơi trong Đại Đường để thu lấy quyền lực lớn hơn nữa. Nếu hắn đã lợi dụng ca để cướp lấy Phượng Tường thì hắn liền còn có thể lại lợi dụng ca mà cướp lấy ích lợi lớn hơn nữa.”

“ Hừ! Ta dễ giết lắm sao?” Chu Thử nặng nề hừ một tiếng, những thớ thịt béo nặng nề trên mặt run lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “ Hắn dám đụng đến một sợi tóc của ta. Ta liền làm thịt cả nhà của hắn.”

“ Đại ca! Trương Hoán muốn giết ca, chẳng lẽ nhất định phải động đao động tên. Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng triều đình đối phó ca, ca như thế nào mà không nghe lời ta khuyên?” Chu Thao gấp đến độ đứng lên dậm mạnh chân “ Chúng ta luôn bị động như vậy, bị người ta nắm mũi dắt đi, nhiều năm thiệt thòi như vậy còn chưa đủ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.