Năm ngày sau, trong cung của Thái hậu một lần nữa truyền ý chỉ, phong cho phủ doãn Hà Nam Trương Hoa làm Thái thường khanh, Phủ doãn Hà Nam là quan tứ phẩm cấp thấp mà Thái thường khanh lại là chính tam phẩm, Trương Hoa nhảy lên liên tiếp mấy cấp. Hữu tướng quốc Thôi Viên cũng có ý kiến trả lời bộ Lại là cứ làm theo. Hiện tượng này khiến cả triều đình chấn động. Rất rõ ràng là Thái hậu đang thành lập thế lực ngoại thích.
Nhưng điều khiến mọi người chấn động không phải là việc Trương Hoa thăng liền mấy cấp mà là do Thái thường khanh vốn do Thôi Viên tự chỉ định nay bị thái hậu đoạt lấy mà Thôi Viên cũng cung kính làm theo. Không ít nhà chính trị nhạy cảm đã cảm thấy Thái hậu đang sắp khôi phục lại quyền lực cũ.
Việc của Trương Hoa sau mấy ngày sôi sục lại chìm vào quên lãng. Kế tiếp nó là sự kiện yết bảng khoa thi năm Khánh Trị thứ mười sáu, vị trí hàng đầu không ai ngoài người của Sở gia, Sở Duy Sở đại công tử đỗ trạng nguyên. Tên thứ hai trên bảng vàng vẫn bị người của thư viện Quảng Lăng cướp đi là một sĩ tử trẻ tuổi họ Hàn.
Trong phường Bình Khang có nhiều tiếng pháo, nhiều nơi lại có tiếng hoan hô vang lên.
“ Tới rồi ! Tới rồi!”
Ngóng về phía những tiếng khua chiêng gõ trống từ xa truyền đến, tại cửa khách sạn Cao Thăng số sáu một đám sĩ tử đứng chen chúc nhau, mọi người đều dài cổ chờ mười mấy vị quan báo tin mừng đang đi đến.
Chiêng trống vang trời, đội múa sư tử quay cuồng nhảy nhót. Lại thấy vị quan báo tin mừng tuyên bố: “ Lưu Ngụy quận Nam Dương đậu tiến sĩ thứ bốn mươi mốt, Triệu Nghiêm phủ Thái Nguyên đậu tiến sĩ thứ hai mươi ba ....”
“ Chị ơi, chị sao thế? Chị tỉnh lại đi!”
...
Triệu Nghiêm cười toe toét hắn không nhớ nỗi mình họ gì nữa! Sai dịch khoác vào người hắn dải lụa hoa hồng rồi đưa lên lưng ngựa.
Trương Hoán cươi ha ha nhìn Triệu Nghiêm được đưa đi, chỉ luôn miệng đảm bảo cho Xảo Xảo vừa tỉnh lại là chồng của nàng sẽ không bị một cô công chúa nào đó ném tú cầu trúng đâu. Đáng tiếc là hắn không thể thay mặt cho một cô công chúa nào đó nên cuối cùng đành nhìn Xảo Xảo dắt tay Bình Bình đuổi theo chồng của nàng ta.
“ Khứ Bệnh ta lần này không đỗ rồi.”
Tống Liêm Ngọc mặt vốn dài lúc này lại càng dài thượt ra, mặt mũi u ám.
Trương Hoán vỗ vỗ vai hắn an ủi: “ Thật ra thì ngươi cũng chẳng mất mát gì, ngươi hiện tại vẫn là Vân Kỵ úy lại là sĩ tử của thư viện Tấn Dương, chờ ta nói với gia chủ một tiếng điều ngươi vào trong quân Hà Đông làm quan phụ trách văn thư.
“ Khứ Bệnh có thể tác động xếp cho ta một chức quan không?” Trịnh Thanh Minh đi tới.
“ Ngươi à!” Trương Hoán cười mắng: “ Ngươi nên biết điềuu một chút, thi toàn quốc không đỗ sao? Ngươi thì không cần bàn đến, sang năm tiếp tục thi.”
Tống Liêm Ngọc nghĩ thông suốt, mặc dù Trương Hoán có thể xin cho hắn làm quan nhưng là một người đọc sách không đỗ được tiến sĩ thì hắn không cam lòng. Hắn lắc đầu kiên quyết nói: “ Khứ Bệnh, ý tốt của ngươi xin nhận nhưng ta còn có một ngàn xâu tiền thưởng, giải quyết xong nỗi lo lắng của gia đình, ta quyết tham gia kỳ thi năm sau.”
Vừa dứt lời tiếng chuông trống lại một lần nữa vang lên, lại một viên quan báo tin mừng cầm dải băng hoa hồng đi đến: “ Mã Hàn sĩ tử Thục quận thi đỗ tiến sĩ thứ sáu mươi tám.” Ngừng lại một chút hắn bỗng đắc ý lớn tiếng hô: “ Người đỗ Thám hoa là Tống Liêm Ngọc sĩ tử của Tấn Dương thư viện.”
Toàn bộ người đứng trước cửa hoàn toàn yên lặng, tất cả đều quay đầu lại nhìn Tống Liêm Ngọc. Luôn luôn bị các đại gia tộc hiếm giữ các ngôi đầu bây giờ trong bọn họ lại có người đỗ Thám Hoa. Phút chốc tiếng vỗ tay như sấm nổi lên, mọi người rối rít đến trước mặt hắn chúc mừng. Tống Liêm Ngọc như ngây dại, nước mắt chan hòa.
“ Đi, Đi!” Trương Hoán vỗ vỗ vai hắnđẩy ra trước mặt quan báo tin vui, mọi người khoác cho Tống Liêm Ngọc giải lụa màu lục đỡ hắn lên ngựa đưa đi.
....
Mãi đến gần trưa, không còn ai đến báo tin mừng nữa các sĩ tử cung kéo nhau bỏ đi. Khách sạn trở nên vắng ngắt, trong phòng của Lâm Tri Ngu lại vang lên tiếng đọc sách, xem ra hắn lại chuẩn bị cho năm sau thi tiếp.
Trương Hoán đi dạo một vòng, anh em thân thiết hầu hết đều có tên trên bảng vàng sắp được làm quan còn được dự yến hội Khúc Giang. Đây là vinh dự của các sĩ tử nhưng Trương Hoán đã bị lỡ mất.
Một chút cảm giác mất mát tràn vào thâm tâm hắn, vốn cũng có thể vinh dự đến Khúc Giang nhưng giờ đây hắn chỉ còn hai bàn tay trắng. Tất cả như một giấc mơ, tỉnh mộng tất cả lại như cũ.
Trương Hoán lấy trong ngực ra một phong thư, đây là thư của Trương Phá Thiên để lại cho hắn trước khi đi, chỉ thị cho hắn về Thái Nguyên nhập ngũ, hiện tại kỳ thi đã kết thúc, nên bây giờ lên đường là đúng lúc rồi.
Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân đi đến, Trịnh Thanh Minh mặt mày đầy hưng phấn chạy vào trong sân, “ Khứ Bệnh, Khúc Giang thật là náo nhiệt! Sao ngươi không đi vậy?”
“ Yến hội Khúc Giang đã bắt đầu sao?” Trương Hoán gượng cười hỏi.
“ Nhanh lên! Năm nay cả Thái hậu và Hoàng thượng đều tới đó, Sở thượng thư đã sắp xếp cho Bình Bình một chỗ ngồi rồi, việc đời thật là khó lường.” Trịnh Thanh Minh vào phòng lấy mấy xâu tiền ra,rồi vội vã chạy lại nói: “ Ngươi cũng nên đi xem đi! Những thế gia tiểu thư cũng đến đấy để chọn rể đấy! Nếu ta được là Trạng nguyên thì thật tốt biết mấy, ta có thể ngồi chung một bàn với Thôi tiểu thư rồi.”
Dứt lời, Trịnh Thanh Minh chạy đi nhanh như gió, tâm tư Trương Hoán càng trở nên nặng nề hơn.
...
Hôm nay, thanh lâu tửu quán tại phường Bình Khang vô cùng đắt khách, rất đông sĩ tử thất vọng rủ nhau tới đây mượn rượu giải sầu. Mấy quán rượu nhỏ ở đối diện khách sạn đầy ắp sĩ tử, Kinh Nương cười nói luôn miệng, giống như đàn bướm dập dờn xuyên qua xuyên lại giữa đám người, các nàng góp vui mấy câu lại vừa nhanh nhẹn uốn mình né tránh một bàn tay có ý đồ đen tối vươn tới.
Lúc này, Trương Hoán hiển ra trước cửa với vẻ mặt nặng nề: “ A, lại một anh chàng đầy thất vọng này.” Kinh nương cười tươi như hoa bước ra đón tiếp: “ Ta muốn cô uống rượu cùng với ta!” Trương Hoán đặt tờ chi phiếu một trăm xâu tiền vào tay nàng.
Kinh nương ngẩn ra một chút, nàng bỗng nhận ra Trương Hoán, chính là người trong đêm bão tuyết uống rượu một mình tại đây. Nụ cười của Kinh nương dần trở nên dịu dàng, nàng cất thật kỹ tấm chi phiếu rồi nắm tay Trường Hoán đi nhanh về hướng phòng trọ phía sau: “ Ngươi đi theo ta!”
Phòng trọ phía sau có mấy gian nhỏ, Kinh nương đẩy cửa ra kéo Trương Hoán vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, Trương Hoán quay đầu đánh giá căn phòng, gian phòng đơn sơ lại ẩm ướt, chỉ kê duy nhất một chiếc giường gỗ, trên đó chăn đệm được xếp ngay ngắn không khác phòng của mình ở Thái Nguyên lắm.
“ Ngồi đi, đây là phòng của ta.”
Kinh nương lấy từ tủ đầu giường ra một bầu rượu cùng hai chiến chén nhỏ, rót đầy rượu rồi cười nói: “ Thi không đỗ thì sang năm lại thi, sao lại phải khổ sở như vậy? Nghe lời ta, uống cho thật say rồi đi ngủ một giấc, tất cả buồn phiền đều sẽ biến mất.”
Trương Hoán buồn bực thở dài: “ Thật ra không phải là vì kỳ thi, năm nay ta không thi từ đầu!”
“ Vậy thì tại sao? À! ta biết rồi, nhất định là vì phụ nữ đúng không nào?”
Ánh mắt Kinh nương càng thêm dịu dàng, nàng ngồi cạnh Trương Hoán trên giường gỗ trả lại tấm chi phiếu cho hắn, nhẹ nhàng ôm đầu hắn, dịu dáng nói: “ Thất vọng có thể trở thành một kẻ phá gia hay sao? Vung tay một cái là cả một đống tiền.”
Mặt Trương Hoán kề sát vào thân thể mềm mại của nàng, hắn có cảm giác mình biến thành một đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ không muốn rời xa, không kìm được hắn ôm lấy eo nàng,nhẹ nhàng đặt đôi môi lên trên bộ ngực đầy đặn của nàng.
Kinh nương cúi đầu hôn lên trán hắn một cái, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn khẽ khàng nói: “ Hãy uống cho thỏa thích đi! Uống say rồi thì có thể ngủ lại đây.”
Trương Hoán lưu luyến buông thân hình của nàng ra nhìn vào mắt Kinh nương, nàng “ Xì” một tiếng, bưng chén rượu lên đưa cho hắn nói: “ Có phải ngươi thích một cô gái nhưng nàng lại được gả cho người khác phải không?”
Trương Hoán cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch thở ra một hơi dài nói: “ Không phải, nàng còn chưa lấy ai.”
“ Vậy sao ngươi lại đau khổ?” Kinh nương cầm lấy chén rượu trong tay hắn, sầm mặt xuống, giận dữ mắng hắn: “ Đường đường là một nam nhi, thích một cô gái mà không dám dành lấy, chỉ biết trốn tránh, ngươi thật là hèn nhát, không xứng đáng uống rượu của ta, cút ngay ra ngoài cho ta.”
Trương Hoán nhục nhã đỏ bừng cả mặt, đỏ đến tận mang tai, tính cách hoang dã ẩn chứa bên trong hắn bùng lên, hắn giống như con dã thú gầm khẽ một tiếng giật lấy bầu rượu uống vài hớp như điên rồi ném mạnh xuống đất rồi bước thẳng ra cửa.
Kinh nương chợt phát hiện ra chi phiếu một trăm xâu tiền hắn vẫn để quên trên bàn, Nàng vội cầm lên đuổi theo hắn: “ Này, hãy cấm lấy tiền của ngươi.”
“ Ta để lại cho cô dưỡng già đấy!” Trương Hoán không quay đầu lại đáp.
Kinh nương nhìn theo bóng hắn đang khuất xa dần, bất giác lắc nhẹ đầu nói: “ Thật đúng là mẫu đàn ông ta thích!”