Chuyện đi quận Linh Vũ lần này cũng như vậy. Thôi Tiểu Phù đưa cho nàng thư thu phục Đoàn Tú Thực, nàng đã hiểu Thôi Tiểu Phù muốn nàng thay mặt đi tới quận Linh Vũ. Lúc này hai người không chỉ có sự tin tưởng lẫn nhau mà còn cả tình thân. Nếu tương lai sau này có một ngày Trương Hoán và Thôi Tiểu Phù không thể tránh khỏi xung đột, Lý Phiên Vân nàng sẽ đi theo con đường nào?
Một lúc lâu sau Lý Phiên Vân thở dài nói: “ Chuyện tương lai không ai biết trước “ .
Đột nhiên Lý Phiên Vân quay người, ánh mắt sáng rực của nàng chăm chú nhìn Trương Hoán, nàng nói: “ Cho dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không để hai người các ngươi trở thành kẻ thù của nhau” .
Đêm đã khuya. Đêm nay Lý Phiên Vân sẽ ở trong đại doanh của Trương Hoán, ngày mai nàng tiếp tục đi lên phía bắc. Trương Hoán được mấy trăm thân binh hộ vệ, một lần nữa quay về đại trướng ở cách đó năm dặm.
Bầu trời đêm rất quang, những ngôi sao trên trời giống như bảo thạch điểm trên tấm mang đêm vô hạn. bầu không khí trong lành, mà rét lạnh khiến máu người sắp sửa đông thành băng giá.
Đoàn người chậm rãi đi trên đường. Trước đó Trương Hoán đã dạy Hoa Cẩm Tú cưỡi ngựa nên bây giờ nàng có thể tự cưỡi một thớt ngựa cũng nhỏ gầy như nàng. Mặc dù động tác của Hoa Cẩm Tú còn gượng gạo nhưng ít nhất nàng sẽ không ngã ngựa. Hoa Cẩm Tú thỉnh thoảng lén nhìn Trương Hoán, thấy Trương Hoán trầm ngâm không nói gì, mấy lần nàng định lên tiếng nói với hắn một việc nhưng rồi lại không dám quấy rầy hắn.
Trương Hoán ngồi trầm tư trên lưng ngựa. Khi hắn chia tay với Lý Phiên Vân, Lý Phiên Vân đã nói cho hắn một tin. Thôi Viên đã quyết định đồng ý đám hỏi của Vương gia. Sau tết nguyên tiêu, Thôi Ninh sẽ được gả cho Vương Nghiên, trưởng tử của Vương Ngang.
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn thở một hơi dài. Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười hai. Hắn chỉ còn thời gian hai mươi lăm ngày nữa thôi.
“ Công tử, trước khi ta đi hai ngày, ta tới Đông Nội Uyển thu nhặt đồ đạc. Ta gặp Thôi tiểu thư ở phòng cũ” Đột nhiên giọng nói ngây thơ của Hoa Cẩm Tú vang lên
Trương Hoán giật mình, hắn lập tức ghìm cương ngựa chạy chậm lại, đi tới bên cạnh Hoa Cẩm Tú hỏi: “ Nàng có nói gì không?”
“ Thôi tiểu thư không nói gì, chỉ ngồi ngơ ngác trên bậc thềm, trong tay cầm một miếng ngọc bội. Ta còn thấy tiểu thư khóc” .
Trương Hoán vô cùng đau đớn, giống như vừa bị ai đâm một đao. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ở phương đông, hai bàn tay nắm chặt.
Năm mới của năm Tuyên Nhân thứ hai đã tới. Đây là cái tết đầu tiên sau khi tân Hoàng đế lên ngôi. Thời tiết bình thường, mưa thuận gió hoà khiến niềm vui đón tết lên cao tổ cùng. Nhà nhà đều bận rộn, làm bánh mật, ủ rượu gạo, đốt pháo, trang trí cây đào. Cả Đại Đường trong niềm vui đón tết.
Ngày đầu năm mới, theo tập tục từ xưa, đây là khoảng thời gian không bước chân ra khỏi cửa. Sau một đêm mệt mỏi đón giao thừa, phần lớn mọi người còn đang ngủ say. Sau một đêm tuyết rơi nhẹ, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng. Những cây tùng óng ánh một màu trắng xoá, trông giống như thế giới ngọc thạch xinh đẹp.
Trên quan đạo ở phía tây thành Phượng Tường có một đoàn người. Nói chính xác đó là đội kỵ binh dài, ước chừng có khoảng bảy, tám trăm người và hơn hai trăm thớt ngựa dự bị. Ở giữa đội kỵ binh có mấy chiếc xe ngựa. Đội kỵ binh này đương nhiên chính là của Trương Hoán quay về kinh báo cáo công tác. Đoàn người của Trương Hoán rời quận Vũ Uy vào ngày hai mươi bốn tháng chạp, dọc đường màn trời chiếu đất, ngày đêm hành quân cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành Phượng Tường hùng vĩ.
Người đầu tiên phát ra tiếng suýt xoa chính là tiểu nha hoàn Tiểu Thu của Bùi Oánh. Tiểu Thu là tiểu nha đầu cực kỳ mẫn cảm với những kiến trúc cao to khác thường. Tiểu Thu ngồi nhìn qua cửa xe ngựa, liên tục kêu lên tiếng than kinh hãi khi thấy tường thành hùng vĩ đồ sộ. Không chỉ Hoa Cẩm Tú ngồi chung xe ngựa cùng nàng mà cả binh lính cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa cũng không nhịn được cười.
“ Nha đầu, hãy ngậm miệng lại” từ trong gió lạnh vang lên tiếng cười khiển trách của Bùi Oánh. Tiểu Thu cúi đầu, xấu hổ rụt đầu vào trong xe.
“ Thuở nhỏ đi xa già mới về.
Tóc tuy đã bạc giọng như quê”
Bùi Oánh ngồi trong chiếc xe ngựa đi đầu. Nàng trang điểm như gấm như hoa, giống như ánh bình minh rực rỡ. Lúc này Bùi Oánh đang cúi đầu ngâm hai câu thơ nổi tiếng của Hạ Tri Chương, lòng nàng cực kỳ kích động. Nàng mới rời đi hai tháng nhưng trong lòng có cảm giác tựa hồ đã rất nhiều năm rồi. Khi đi nàng là một thiếu nữ yếu ớt, phóng khoáng, khi quay về nàng đã thành một thiếu phụ chín chắn. Tất cả như đang trong giấc mộng vậy.
“ Đô đốc, quân canh cổng thành Phượng Tường đã đồng ý cho vào thành. Trần tướng quân đã xác nhận tin tức” .
Từ xa một tên thân binh giục ngựa chạy tới, tiếng bẩm báo của hắn cắt ngang suy nghĩ của Bùi Oánh. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn của Trương Hoán.
“ Thông báo cho các huynh đệ vào thành” .
“ Dạ!” Lập tức Lận Cửu Hàn lên tiếng ra lệnh cho binh lính bắt đầu vào thành.
Theo như lẽ thường, sau khi Trương Hoán quyết định vào thành, hắn sẽ nói mấy câu đùa cợt với nàng. Thế nhưng bây giờ Trương Hoán lại giục ngựa chạy lên trước, mà không chỉ có lần này, suốt dọc đường đi, Trương Hoán đều thế, giống như hắn đang trốn tránh nàng.
Khi nhìn bóng dáng xa dần của Trương Hoán, đôi mày thanh tú của Bùi Oánh khẽ nhíu lại. Mặc dù phụ thân nàng đã đồng ý hôn nhân của nàng. Thế nhưng lần vội vã quay về kinh này khiến lòng nàng cảm thấy bất an. Sự bất an này xuất phát từ sự biến đổi tâm trạng của Trương Hoán. Sau khi nàng đi sứ Khai Dương quay về, nàng nhận ra Trương Hoán đã có biến đổi rất nhỏ, tình cảm của hắn không mãnh liệt như trước. Ánh mắt hắn mơ hồ có sự u buồn. Ban đầu nàng tưởng khi nàng vắng mặt Dương Phi Vũ đã nhân cơ hội quấy rối, thế nhưng khi nàng hỏi thân binh thì biết Trương Hoán không cho Dương Phi Vũ cơ hội. Từ sau khi Trương Hoán tới quận Khai Dương đàm phán quay về, ánh mắt u buồn của hắn càng lúc càng nặng nề. Hắn chỉ nghỉ ngơi một ngày một đêm đã lập tức muốn quay về Trường An. Lúc này Bùi Oánh mới mơ hồ hiểu ra, sự biến đổi tâm tình của ái lang phần nào có liên quan tới Thôi Ninh.
Ghen ghét là bản chất của tình yêu, cũng là bản tính của nữ nhân. Bùi Oánh đương nhiên không phải là người ngoại lệ. Nàng không muốn chia năm xẻ bảy người mình yêu. Cho dù người đó là ai, Bùi Oánh biết một điều nàng tuyệt đối không có khả năng độc chiếm Trương Hoán. Một nam nhân có ý chí ngàn dặm tuyệt đối không chỉ có một nữ nhân. Ngay từ ngày Bùi Oánh quyết định theo Trương Hoán rời khỏi Trường An, nàng đã biết sớm muộn sẽ có một ngày Thôi Ninh sẽ sống bên cạnh mình. Nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Nàng không từ chối Thôi Ninh nhưng nàng không muốn Trương Hoán quá coi trọng chuyện này. Nàng yêu thích một nam nhân ôm chí lớn, anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, thích làm đại sự lập nên nghiệp lớn mà không phải một công tử suốt ngày thưởng hoa dưới ánh trăng, cúi đầu dưới váy nữ nhi.
Chuyện của Thôi Ninh nên kết thúc. Bùi Oánh đã thầm hạ quyết tâm. Nàng muốn tìm một cơ hội để khuyên nhủ Trương Hoán.
Đội ngũ bắt đầu chậm rãi gia tăng tốc độ, tiến vào thành Phượng Tường.
Thành Phượng Tường là điểm đầu tiên của Lũng Hữu để tiến vào Quan Trung. Nó có vị trí chiến lược cực kỳ trong yếu. Nó cũng là toà thành lớn thứ hai sau thành Trường An của khu vực Quan Trung. Trong thành có rất nhiều quân đội, dân cư đông đúc. Căn cứ theo phân bố quyền lực Thôi tây, Bùi đông. Thành Phượng Tường thuộc quyền khống chế của Thôi Viên. Trong thành có năm vạn quân trấn thủ. Hiện nay Tiết độ sứ Phượng Tường chính là Thôi Khánh Công. Thế nhưng Thôi Khánh Công cũng là Kim Ngô Vệ Đại tướng quân, thường trú ở thành Trường An, việc quân của thành Phượng Tường do phó Tiết độ sứ Lý Mạc đảm nhiệm.
Nói chung quân Phượng Tường không can thiệp vào chính sự địa phương. Các công việc lặt vặt như việc đi lại xuyên qua thành, kiểm tra giấy tờ đều do Đoàn Luyên binh của Thứ sử Phượng Tường đảm nhiệm. Chỉ có những đội quân trên tám trăm người mới do quân đội trực tiếp kiểm tra, Thế nhưng Lý Mạc mới nhận được lệnh đặc biệt của Thôi Viên. Tất cả binh lính từ ba nơi Lũng Hữu, Hà Tây, Linh Vũ muốn tiến vào Quan Trung nhất định phải lập tức trình báo cho ông ta, hơn nữa cho dù số lượng là bao nhiêu đi nữa, quân trấn thủ phải kiểm tra chặt chẽ.
Vì vậy thủ tục để Trương Hoán vào thành diễn ra cực kỳ rườm rà. Thẩm tra đối chiếu với công văn của bộ lại và bộ binh, kiểm tra nhân số binh lính, kiểm tra, đối chiếu số lượng vũ khí ( quân ngoài vào Trường An chỉ cho mang theo đao kiếm. Binh khí dài và quân nỏ đều không được phép mang vào ). Sau khi bận bịu gần nửa canh giờ, Trương Hoán mới được phép vào thành Phượng Tường.
“ Trương đô đốc, tại hạ làm việc theo quy định, có nhiều đắc tội” phó Tiết độ sứ Phượng Tường Lý Mạc đứng bên cạnh cổng thành, chắp tay xin lỗi Trương Hoán. Thôi Viên chỉ ra lệnh cho hắn kiểm tra ngặt nghèo, còn không có bất kỳ yêu cầu nào khác. Sau khi kiểm tra không có vi phạm nào, Lý Mạc liền để Trương Hoán vào thành.
Trương Hoán cũng chắp tay cười nói: “ Lý phó sứ hết lòng vì công việc, làm việc đúng quy định. Trương Hoán nào dám oán hận. Chỉ mong khi ta xuất quan, Lý tướng quân chiếu cố nhiều hơn” .
“ Đó là đương nhiên. Trương đô đốc đi đường cẩn thận'.
Chỉ một khắc sau, một bồ câu mang thư đã khẩn cấp bay về Trường An. “ Trương Hoán đã quay về kinh nhậm chức. Tám trăm kỵ binh hộ vệ'.
Lúc này trời hãy còn sớm. Bên trong thành Phượng Tường rất yên tĩnh. Người đi lại trên đường rất ít. Phần lớn lớp tuyết mỏng phủ trên đường trong thành chưa có dấu chân người. Chỉ có trên những cành đào treo trước cửa nhà vang lên tiếng pháo khiến cho người ta có cảm hôm nay đúng là ngày đầu tiên của năm mới.
Đây là lần thứ ba Trương Hoán tới thành Phượng Tường. Lần đầu tiên hắn tới khi tham gia khoa cử. Lần thứ hai hắn tới cùng với Trương Phá Thiên. Lần này là lần thứ ba. Hai lần trước chủ yếu là sự hoảng sợ và khốn khó khiến hắn mất đi sự ung dung. Bây giờ Trương Hoán hắn đã là thống soái của hơn một vạn quân đội, cũng đã có địa bàn của chính mình, được coi là chư hầu một phương. Cho dù địa bàn của hắn cực ỳ nhỏ bé, lại vô cùng hoang vu. Thế nhưng sự phân bố quyền lực của Đại Đường là một ván cờ mở. Trương Hoán hắn đã trở thành một quân cờ, không nặng, cũng chẳng nhẹ.
Lần này quay về Trường An, Trương Hoán làm theo yêu cầu quay về kinh báo cáo công việc của bộ Lại và bộ Binh. Thực ra loại báo cáo công tác này không phải là ép buộc. Nếu như bận rộn có thể không cần tới. Có rất nhiều quan lại địa phương lấy cớ chính sự bận rộn để trì hoãn. Thế nhưng trong một mặt nào đó, rất nhiều gia đình của các quan lại địa phương ở Trường An nên loại báo cáo công tác này chính là một loại phúc lợi biến tướng khiến cho quan lại có cơ hội quay về gặp gỡ người nhà.
Đương nhiên xét cả công và tư thì Trương Hoán nhất định phải quay lại Trường An một lần. Hắn muốn gia nhập Bùi đảng, có được sự ủng hộ của Bùi Tuấn, lấy được lương thực và những vật tư chiến lược cho công cuộc xây dựng Hà Tây của hắn. Thậm chí cả việc di chuyển nhân khẩu. Đó là sự cần thiết cho việc phát triển Hà Tây. Một mặt còn là Thôi Ninh.
“ Đô đốc!” Một tên thân binh từ phía sau chạy lên: “ Phu nhân tìm ngài có việc” .
Trương Hoán quay đầu lại, hắn thất Bùi Oánh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, vẫy tay với hắn. Trương Hoán cười giục ngựa quay lại đón: “ Oánh nhi, có chuyện gì vậy?”
Bùi Oánh mỉm cười nói: “ Hôm nay là năm mới, Khứ Bệnh định đi trên đường sao?”
Trương Hoán ngẩn người, hắn thấy binh lính cũng nhìn hắn với anh mắt chờ mong, hắn chợt hiểu ra, không khỏi thầm bội phục sự chu đáo của Bùi Oánh. Trương Hoán liền ra lệnh cho Lận Cửu Hàn: “ Các huynh đệ đi đường đã mệt mỏi. Hôm nay tạm nghỉ một ngày ở Phượng Tường. Ngươi hãy dẫn mấy huynh đệ đi tìm khách sạn” .
Lận Cửu Hàn vui mừng, hắn vội vàng dẫn mấy người giục ngựa chạy đi. Bùi Oánh vui mừng khi thấy Trương Hoán nghe theo ý kiến của mình, nàng lại nói nhỏ: “ Chúng ta vội vàng rời khỏi Vũ Uy, chưa mua được thứ gì cho phụ thân, lát nữa chàng hãy theo thiếp đi dạo một vòng” .
Trương Hoán gật đầu đồng ý. Một lát sau, Lận Cửu Hàn vội vã quay lại. Vào ngày đầu năm mới, ai nấy đều vội vàng quay về nhà đoàn tụ với người thân nên đa số khách sạn đều vắng khách. Khi nghe nói có tám, chín trăm người tới ở trọ, các khách sạn đều tranh giành với nhau. Lận Cửu Hàn không tốn nhiều công sức đã thuê cả năm khách sạn lớn cùng nằm trên một đường.
Quân đội tới khiến cho cả con đường vô cùng náo nhiệt. Lác đác có gia đình mở cửa ra ngoài dọn tuyết. Một đám trẻ nhỏ mặc quần áo mới chơi đùa đuổi nhau trên phố. Người đi trên phố đã đông hơn. Thành Phượng Tường bắt đầu khôi phục lại sự náo nhiệt, ồn ào của cuộc sống hàng ngày.
Một lúc lâu sau mười mấy tên kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa chạy ra từ cửa sau một khách sạn đi về hướng khu chợ ở phía bắc cách đó không xa. Khu chợ phía bắc thành Phượng Tường cũng tương tự với khu chợ đông thành Trường An, có rất nhiều cửa hành xa xỉ phẩm thượng hạng. Thế nhưng lúc này phần lớn cửa hàng đóng cửa. cả khu chợ dài một dặm vô cùng yên ắng, chỉ có mấy người làm tạp dịch đang bận rộn dọn tuyết trên đường.
“ Khứ Bệnh, chúng ta hãy đi ăn cơm trưa” Bùi Oánh thấy các cửa hàng đều đóng cửa thì không khỏi thất vọng. Nàng nhìn thấy một tửu lâu ở cách đó không xa đã mở cửa liền cười nói với Trương Hoán: “ Hôm nay là năm mới, thiếp và chàng uống mấy chén rượu, chàng thấy thế nào?”
Trong tửu lâu cũng vắng vẻ, không có một khách hàng nào. Chưởng quỹ mệt mỏi ngủ gục trên quầy. Mấy tiểu nhị đang quét dọn tửu lâu thấy một nhóm người bước vào. Bọn họ chính là khách hàng đầu tiên của năm mới này, tuyệt đối không thể đuổi đi. Lập tức tinh thần của chưởng quỹ phấn chấn gấp trăm lần. Ông ta vừa đứng dậy đi ra đón khách, vừa quáy bảo tiểu nhị đi chăm ngựa. Chưởng quỹ gật đầu, khom người cười nói: “ Hoan nghênh khách quan tới bỉ điếm dùng cơm. Bỉ điếm có sơn hào hải vị, rau quả các mùa. Hơn nữa giá cả rất hợp lý. Cam đoan quý khách sẽ hài lòng” .
“ Cho chúng ta một phòng lớn. Bên trong lại có nhã thất” .
“ Có! Có! Có!” Chưởng quỹ trả lời liên tiếp. Ông ta dẫn mọi người lên lầu hai, đi vào một căn phòng rộng tráng lệ. Bên trong phòng lại có một căn phòng nhỏ, có cửa sổ, có thể nhìn thấy quang cảnh dưới phố.
Một lát sau các loại sơn hào hải vị được bưng lên bàn. Lúc này binh lính không khách khí, chúng bắt đầu ăn uống. Bên gian ngoài tiếng cười đùa nói chuyện vô cùng ồn ào. Trong phòng nhỏ, Bùi Oánh thấy hai tiểu nha hoàn đứng hai bên mình thì cười nói: “ Hai người các ngươi ra bên ngoài ăn đi. Nơi này chỉ cần mình ta” .
Lập tức Hoa Cẩm Tú có phản ứng, nàng liền kéo tay Tiểu Thu ra ngoài.
Bùi Oánh đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Trương Hoán. Lúc này Trương Hoán đang chắp tay trầm tư nhìn xuống đường. Bùi Oánh khẽ cắn môi, nàng giơ bàn tay thon dài cầm bầu rượu, rót một chén rượu đầy rồi nàng uyển chuyển đi tới trước mặt Trương Hoán, cười nói: “ Đây là chén rượu năm mới. Oánh nhi kính chàng” .
“ Đa tạ nương tử!” .
Trương Hoán mỉm cười, cầm chén rượu, hắn nhìn vào đôi mắt ẩn chứa tình cảm thầm kín của nàng nói: “ Ta cũng kính nàng một chén” .
Nói xong cánh tay Trương Hoán cong lại làm thành một đường cong. Lập tức Bùi Oánh hiểu ý tứ của Trương Hoán, nàng thẹn thùng vòng ta qua tay Trương Hoán, cầm chén rượu. Cánh tay hai người đan vào nhau, chậm rãi cùng uống cạn chén rượu.
Bùi Oánh thở dài, nàng gục đầu vào vai Trương Hoán, hỏi vẻ hờn dỗi: “ Khứ Bệnh, sao mấy ngày nay chàng lãnh đạm với thiếp vậy? Có phải chàng không muốn lấy thiếp nữa không?”
“ Sao ta có thể không lấy Oánh nhi của ta? Nàng nghĩ kiểu gì vậy?”
Trương Hoán cười lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn Bùi Oánh nói: “ Ta muốn nói với nàng một việc nhưng ta không biết nên mở đầu thế nào vì vậy mấy ngày nay ta thấy buồn bực.
“ Vì Thôi Ninh phải không?” Bùi Oánh kín đáo hỏi.
Trương Hoán ngẩn người rồi hắn cười gượng nói: “ Thì ra nàng đã biết” .
“ Sao thiếp có thể không biết những chuyện như này?” ánh mắt Bùi Oánh đung đưa, nàng trừng mắt nhìn Trương Hoán nói: “ Thiếp là nữ nhi, nữ nhi rất mẫn cảm với những chuyện như này. Chỉ cần nhìn chàng vội vàng muốn quay lại Trường An. Mấy ngày nay chàng ở cạnh thiếp nhưng lòng đầy tâm sự, thiếp đã đoán ra bảy, tám phần. Ngoại trừ Thôi Ninh, chàng còn có thể vì ai?”
Trương Hoán đứng dậy, hắn đi tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau Trương Hoán oán hận nói: “ Ta đã từng nhìn trời thề. Cuộc đời này ta nhất định lấy được Thôi Ninh. Ta vốn muốn nàng chờ ta hai năm. Không ngờ ta nghe nói Trương Hoán đã hứa gả nàng cho Vương Nghiên. Hôn lễ sẽ cử hành sau tết nguyên tiêu” .
Nói tới đây, đột nhiên Trương Hoán quay đầu lại, hắn nhìn thật sâu vài mắt Bùi Oánh nói: “ Oánh nhi, nàng và Thôi Ninh đều là tình yêu của ta. Ta sẽ vô cùng nuối tiếc nếu mất đi một trong hai người. Ta không muốn cho nàng khổ. Ta cũng không muốn làm Thôi Ninh đau lòng” .
Bùi Oánh chậm rãi đi tới, nàng vòng tay ôm eo Trương Hoán, gục đầu vào lưng hắn nói: “ Khứ Bệnh, chàng biết không? Thiếp thích chàng như lúc này. Cho dù chuyện có gian khó tới mức nào cũng tuyệt không thể lấy đi quyết tâm của chàng. Đây mới chính là nam nhân trong mắt thiếp” .
“ Nàng …” Trương Hoán giật mình kinh ngạc, hắn không ngờ Bùi Oánh nói câu đó.
“ Chàng nghĩ rằng thiếp vừa khóc vừa cãi nhau với chàng, cuối cùng dùng cái chết uy hiếp chàng sao?” Trong mắt Bùi Oánh hiện lên sự giảo hoạt, nàng cong môi nói vẻ oan ức: “ Ai bảo phu quân của thiếp suốt ngày mang bộ mặt âm trầm trước mặt thiếp. Thiếp dám không đồng ý sao?”
Trương Hoán mở cờ trong bụng. Hắn không nhịn được ôm Bùi Oánh vào lòng, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp, ngọt ngào, trong lòng ngập tràn niềm vui cùng tình cảm yêu thương.
“ Mở cổng thành” Cùng với một tiếng hét rất to, tiếng chuông trên cửa Minh Đức ngân vang, cánh cổng thành nặng nề mở ra. Hôm nay là ngày mùng bốn tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ hai. Sau hơn hai tháng rời khỏi Trường An, Trương Hoán lại một lần nữa quay về.
Trời vẫn chưa sáng. Ở phía chân trời xuất hiện nhưng tia sáng trắng xanh. Trường An vẫn còn đang ngủ say, nhưng trên đường Chu Tước rộng lớn đã xuất hiện nhiều xe ngựa đi lại. Trên xe ngựa có treo đèn lồng toả ra ánh sánh màu hồng trong màn sương mù mờ ảo buổi sáng sớm.
Trương Hoán không có nơi trú quân ở thành Trường An. Theo quy định của triều đình, quân đội của quan lại địa phương vào kinh báo cáo công tác, không được vượt qua ba trăm thân binh, những người còn lại đóng quân trong quân doanh được chỉ định bên ngoài thành. Trương Hoán ra lệnh cho phó tướng thân binh Trần Bình chỉ huy năm trăm quân đóng ở ngoài thành, Lận Cửu Hàn chỉ huy ba trăm thân binh còn lại hộ tống Trương Hoán tiến vào thành Trường An.