Nhìn Ngũ Hoàng Tử ngã xuống trên khán đài, mọi người dưới đài nhất thời phát ra trận cười lớn!
Tú bà ở một bên cả người thấm ướt mồ hôi, vội vàng tiến lên đỡ Ngũ Hoàng Tử đứng dậy, vừa dùng ánh mắt oán hận nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch không chịu yếu thế trừng lại bà ta, dùng hành động bày tỏ rằng Tây Môn Tiểu Hận nàng không phải là cái bánh bao mềm để người ta bắt nạt!
Ngũ Hoàng Tử nhờ sức của tú bà, mặc kệ cái đầu choáng váng, theo bản năng lui cáchTô Bạch một bước, mới hoảng hốt nói: “Bổn Vương, Bổn Vương chưa từng thấy nữ nhân nào xấu như vậy!”
Lúc này Tô Bạch giả vờ giận, nói: “Người nào xấu xí, ta chính là tây cầu Nhất Chi Hoa, người ta gọi là tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận!” (thực ra là ta không hiểu tây cầu Nhất Chi Hoa của bà Tiểu Bạch là gì cả nên cứ để thế *hứt hứt*)
Ngũ Hoàng Tử lảo đảo một cái, vừa khôi phục chút hơi sức thân thể lại lảo đảo ngã trên người tú bà, giọng nói như không còn hơi sức: “Gợi cảm, tiểu, tiểu, tiểu dã miêu…”
“Đúng, tiểu dã miêu!! Meo ~ ~ !!” Tô Bạch nũng nịu học theo tiếng mèo kêu.
Ngũ Hoàng Tử chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên cảm giác lộn mửa, rốt cuộc cũng không dám dừng lại lâu, xoay người như một làn khói chạy về chỗ ngồi của giám khảo.
Hoàng Thượng trong lòng nén cười kịch liệt khiến mặt đỏ bừng, ngay cả phượng Vương gia đen mặt cũng bị phản ứng của Ngũ Hoàng Tử làm cho dịu đi một chút.
“Ngũ Hoàng Tử, không biết người còn muốn Tây Môn Tiểu Hận cô nương nữa không?” Hoàng Thượng nhìn hắn, ra vẻ trưng cầu ý kiến hắn.
Ngũ Hoàng Tử trước mặt nhiều người như vậy hoàn toàn mất hết thể diện, trong lòng hết sức tức giận, có thể nào còn muốn Tây Môn Tiểu Hận cơ chứ, lúc này tức giận nói: “Đời này Bổn Vương cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân này nữa!”
Phượng Vương gia cũng không vui lòng, gương mặt lạnh lùng phản bác: “Ngũ Hoàng Tử, ngài nói muốn là muốn, không muốn liền không muốn? lời nói của Hoàng Thượng chính là vàng ngọc đã gả nàng cho ngài. Giờ ngài lại nói không muốn, chẳng lẽ Hoàng Tử ngài xem thường nước Hạ Lan chúng ta sao?” Những lời khí phách này từ ân oán cá nhân mở rộng thành sự kiện quốc tế.
Ngũ Hoàng Tử không phản bác được, nhưng lại không cam lòng mang nữ nhân xấu xí như vậy về nước, bất đắc dĩ chỉ hừ lạnh, ngồi ở chỗ ban giám khảo phất tay áo không nói lời nào.
Phượng Vương gia còn muốn nói gì đó, phía bên kia Tô Bạch đã bị tú bà kéo xuống.
Bởi vì Ngũ Hoàng Tử mới quậy phá, lại trì hoãn phần thi của Băng Tuyết khá lâu, giờ rốt cuộc cũng đến phiên nàng! Dưới sân một trận hoan hô, trừ chỗ của Ngũ Hoàng Tử, cả phượng Vương gia lẫn Hoàng Đế đều ngừng thở trợn mắt chờ Băng Tuyết ra sân!
Tô Bạch đứng ở phía sau đài, mắt lạnh nhìn Băng Tuyết. Nữ nhân xuất trần trong truyền thuyết kia lúc này đang được bốn nam tử phụng bồi đi lên khán đài.
Một thân áo trắng, mái tóc đen dài thẳng tắp tùy ý búi thành búi trên đỉnh đầu, phía trên còn cài một bông hoa nhỏ màu trắng, khuôn mặt đẹp vô cùng, mà đi theo bên người nàng có bốn nam tử, một lãnh khốc, một phong lưu, một ôn như dịu dàng, một khí phách. Bọn họ đều là tâm điểm chú ý của mọi người, hết sức dễ coi. Ánh mắt bốn người cũng đều tập trung trên người cô nương kia, xem nàng như một món quà trân quý nhất thiên hạ! Là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa! Nàng dịu dàng động lòng người! Nàng xinh đẹp như Tây Thi…! Chính là Băng Tuyết, nữ thần trong lòng bọn họ!
Mỗi bước chân Băng Tuyết bước lên đài, đám dân chúng ở dưới đài đều đồng thanh hoan hô, tiếng gào hét chói tai từng trận từng trận liên hồi. Hai người ở chỗ của ban giám khảo cũng nhìn không nháy mắt. Về phần Ngũ Hoàng Tử, bởi vì vừa ảnh hưởng bởi khuôn mặt xấu xí của Tây Môn Tiểu Hận nên hơi mất tập trung, đang nhắm mắt khôi phục cảm xúc.
Tô Bạch đứng phía sau khán đài, nhìn trùng trùng điệp điệp những người vây quanh Băng Tuyết, đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng thương. Bị nhiều người theo đuổi như vậy, nàng không cảm thấy rất phiền nhiễu sao?
Năm nam nhân một nữ nhân sẽ thật hạnh phúc sao? Tô Bạch cảm thây có chút không thể thống suốt.
Trên đài tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, giai từ quen thuộc từ từ vang vọng bên tai Tô Bạch, tất cả đều dựa theo tiểu thuyết miêu tả, Băng Tuyết từ từ hát theo nhạc, khúc Vương Phi ‘ta nguyện ý”.
Không thể không nói, tiếng hát của nàng rất êm tai, dịu dàng đáng yêu, tự nhiên Tô Bạch cảm thấy từ trong bài hát có tình yêu rất nồng đậm.
Chỉ là không biết phần tình yêu này có đủ sức đảm nhận năm trái tim nhiệt tình?
Tô Bạch nghe nàng từ từ hát ‘nguyện ý vì chàng, ta nguyện ý vì chàng’ thì trong lòng lại bị làm cho cảm động cùng buồn thương.
Có lẽ Băng Tuyết cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mới không thể làm gì. Dù sao nàng cũng là cô gái một tay trói gà không chặt, quả thật không dễ để sống sót. Không phải mỗi người phụ nữ sinh ra đều kiên quyết như Tô Bạch, trực tiếp mang theo sói đi cướp sơn trại.
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy, ít nhất Băng Tuyết là dựa vào sự cố gắng của mình mới có được tìền bạc, mình cũng là dựa vào đánh cướp lấy được! Dường như…. Mình so với với Băng Tuyết còn vô sỉ hơn nhiều?
Nhận thức này khiến Tô Bạch rất hoảng hốt, vì vậy lúc này nàng tự biện hộ cho mình. Dĩ nhiên không phải như vậy, nàng ta dựa vào bài hát của người khác, thơ của người khác có được sự ủng hộ và địa vị. Coi như mình dựa vào đánh cướp sơn trại, nhưng ít nhất sơn trại đó bản chất tà ác, nếu mình không đánh cướp, thực tế cũng coi như gián tiếp trừ hại cho dân. Huống chi đến cuối cùng cả sơn trang đã bị nàng éo chỉ còn lại một người không phải sao?
Nhưng hiện đại nhiều nghệ sĩ đầu đường hát ca khúc của người khác kiếm tiền như vậy, chẳng lẽ đều không hợp pháp sao?
Tô Bạch cau mày, đột nhiên phát hiện mình không thực sự chán ghét Băng Tuyết. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút lờ mờ. Thật ra thì nàng thật sự không có lí do để ghét Băng Tuyết? Coi như Băng Tuyết vô tình trở thành tiểu tam, nhưng rốt cuộc vấn đề lại nằm ở chỗ Vương gia cặn bã. Coi như nếu không xuất hiện Băng Tuyết thì có lẽ cũng có thể xuất hiện một Bạch Tuyết nào đó, yêu hay không yêu không liên quan đến tiểu tam, chỉ có trái tim đóng chặt (chỗ này không hiểu lắm).
Nghĩ đến đây, Tô Bạch rốt cuộc cũng có một chút thông suốt. Có lẽ khúc Vương Phi “ta nguyện ý” quá mức cường đại, mà Băng Tuyết quả thật đã giải thích bài hát này rất khá, cho nên mới có thể tiêu trừ hơn phân nửa cố kỵ trong lòng nàng. Hoặc cũng có thể vì ở một thế giới hoàn toàn lạ lẫm nghe được một ca khúc thuộc về thời đại của mình, quả thật cảm giác vô cùng…. ấm áp? Đây là một cảm giác rõ ràng rất kỳ quái không nói nên lời…. Tóm lại, Tô Bạch cảm thấy, mình nên thử từ từ nhìn lại Băng Tuyết.
Một khúc cuối cùng, tất cả mọi người như đắm chìm vào trong tiếng “ta nguyện ý”, không biết tại sao, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy ca khúc ruột già xào của mình biến thành một trò cười, lại không thấy khiến Băng Tuyết mất thể diện, cũng không ảnh hưởng nhiều đến Phượng Vương gia, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến dạ dày hắn khó chịu mà thôi. Đáng hận nhất chính là nửa đường xuất hiện một tên Ngũ Hoàng Tử, cái tên trời đánh ngàn vạn lần đừng để nàng gặp lại, nếu không gặp một lần sẽ hù dọa một lần!
Tú bà “liễu hoa hương” lúc này trở về khán đài, hướng mọi người nói: “Tất cả biểu diễn của các cô nương đã kết thúc, xin mời các vị cô nương đang ở dưới tất cả đi lên, người đoạt giải hoa khôi cuối cùng sẽ do ba vị công tử chọn ra.”
Dứt lời, các cô nương nối đuôi nhau thành hàng đi vào, Tô Bạch đi đầu, Băng Tuyết là người đi cuối cùng. Trong đó mỗi người mỗi vẻ Diệu Linh nữ tử.
Chỉ đáng tiếc, bốn cô nương diện mạo xinh đẹp lại xuất hiện một người vô cùng xấu xí, một người vô cùng xinh đẹp, không gian vô cùng ảm đạm! Bởi vì toàn bộ người ở đây đồng loạt nhìn, một nửa nhìn chằm chằm Tô Bạch, một nửa nhìn chằm chằm Băng Tuyết.
Mà quỷ dị chính là, nhìn chằm chằm Tô Bạch đều là những thúc thúc lớn tuổi, còn nhìn chằm chằm Băng Tuyết tất cả đều là thanh niên.
Đây cũng không phải là cuộc tranh đấu bình thường! Đây là một sân khấu tranh đấu của nữ chính và nữ phụ! Kết quả cuối cùng rốt cuộc là nữ chính giữ vững vị trí thắng lợi trước sau như một, hay vật hi sinh nữ phụ tiến lên tập kích? Cái này đúng là một vấn đề khó có thể lựa chọn!
Tú bà má lúm đồng tiền nhìn ba người trên khán đài, cung kính nói: “Ba vị gia, xin viết tên vị hoa khôi mà mình nghĩ lên tờ giấy trắng trước mặt.”
Chân mày Tô Bạch càng nhíu chặt. Tổng cộng có ba phiếu, coi như Hoàng Đế bầu cho nàng một phiếu, phần thắng cũng sẽ là 2-1, nàng làm gì có cơ hội chiến thắng?
Không được, tuyệt đối không được, nàng nhất đinh phải ngăn cản! Nếu không trên trời dưới đất sẽ có người đến tìm nàng đòi tiền! Mà nếu nàng không giao nộp tiền, kết quả duy nhất chính là sẽ bị những kẻ cho vay nặng lãi đuổi giết, kết quả chỉ còn phơi thây đầu đường! Tô Bạch cả người đổ đầy mồ hôi!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên trong đám người lại phát ra một tiếng hốt hoảng! Tiếng thét chói tai sợ hãi truyền tới trong tai mỗi người! Tô Bạch tò mò phóng mắt nhìn, liền trông thấy một bộ lông xám bạc đứng dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, uy phong lẫm liệt, hiên ngang mạnh mẽ chân lướt như bay! Một con sói nhảy từ dưới đài lên trên đài, trong lúc mọi người cùng hít khí thì té nhào vào trong ngực Tô Bạch! Mà con sói khổng lồ như vậy, Tô Bạch đành chịu đựng ngồi xuống, một tay ôm nó, một tay nhéo nhéo cái tai mềm mại của nó, giận trách: “Miêu Miêu sao lại ra khỏi cửa, Tiểu Hắc đâu?”
Các cô nương bên cạnh và tú bà dã sớm thét lên rồi tránh đi thật xa, trên mặt tất cả mọi người đều tỏ thái độ lo lắng, làm gì còn dáng vẻ muốn nói. Ngược lại Băng Tuyết quả thật rất bình tĩnh nhìn nàng và Miêu Miêu, ánh mắt nhu hòa kín đáo. Từ chỗ ngồi ban giám khảo có hai người vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Bạch, không thể ngờ Tô Bạch có thể thuần hóa một con sói. Về phần Ngũ Hoàng Tử, hắn bị hạn chế tầm nhìn, tạm thời không nói.
Con sói lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Tô Bạch, thở hồn hển.
Tô Bạch đang còn tò mò, tiểu chính thái đã từ trong đám người rẽ ra đứng dưới đài, không để ý bốn phương đang nói “Trời ạ!! Lại là sói!!” “Thật sự là sói sao?” … Không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Bạch, ánh mắt có phần lo lắng nhìn Tô Bạch, nói: “Tỷ tỷ, tỷ….” Mặt của tỷ…..
Tô Bạch hiểu hắn muốn nói gì, không có ý định nói về đề tài này, chỉ cười với hắn: “Tiểu Hắc, dẫn Miêu Miêu đi, đợi tranh tài kết thúc ta sẽ nói với đệ.”
Tô Hắc lên đài kéo Miêu Miêu.
Nhưng ngay lúc này, Băng Tuyết vẫn giữ vững trầm mặc đột nhiên cười nhạt, nói với Tô Bạch: “Ta thấy con Bạch Lang này rất vừa mắt, không biết cô nương có thể bán nó cho ta hay không?” giọng nói dịu dàng non nớt như cũ, có thể nói ra lời nói đó khiến Tô Bạch cả kinh.
Tô Bạch trước một khắc còn có thể giữ vững nụ cười trên mặt, nghe được câu này rốt cuộc không thể cười nổi nữa, nụ cười trên mặt biến mất, nhìn Băng Tuyết, giọng kiên định cự tuyệt: “Băng Tuyết cô nương, Miêu Miêu là bằng hữu của ta, không phải vật phẩm, chẳng lẽ Băng Tuyết cô nương chưa từng nghe nói qua, có người đem bán bằng hữu của mình sao?”
Băng Tuyết nghe vậy, thế nhưng bĩu môi, nhìn chằm chằm Miêu Miêu, giọng lại hết sức uất ức: “Ta thật sự rất thích Bạch Lang này…”
Tô Bạch tự động coi thường, không có ý định để ý nàng ta.
Nhưng ở sau cửa, cũng không nguyện ý, nghe thấy Băng Tuyết nói thích con sói đó, lúc này đồng loạt bốn người bay lên khán đài, vây Tô Bạch và Miêu Miêu vào giữa!
Tú bà nhìn thấy tình huống này đã không chịu sự khống chế của mình, không thể làm gì ngoài cười trừ đứng một bên, không biết nên làm thế nào cho phải!
Tô Bạch nhìn thấy như vậy, bên miệng khẽ nhếch lên ý cười, đưa tay ôm chặt Miêu Miêu trong ngực mình, giọng nói lẫm liệt: “Các vị, chẳng lẽ là ỷ mạnh hiếp yếu sao?”
Nàng nhìn đến Băng Tuyết vẫn giữ bộ mặt uất ức như cũ, nghĩ tới nhận xét của mình lúc trước, rồi đến cảnh tượng này thật đáng châm chọc và buồn cười. Cô nương có thể hòa hợp nhiều nam tử lại sao có thể là một tiểu tam bình thường? Rất tốt, rốt cuộc nàng đã tìm được một lí do đường đường chính chính hận nàng ta!