Kể từ ngày đó, Băng Tuyết bị nhốt vào trong địa lao, Tô Bạch căn bản không có cảm tưởng gì về lần đó, cũng chỉ là một trả thù, một thù, căn bản không phân rõ ai đúng ai sai. Nhưng nếu nàng đã lựa chọn đứng ở phía với nàng ta, nàng cũng sẽ không giả mù sa mưa đồng tình với nàng ta. Kết cục của Băng Tuyết không phải do một tay nàng thúc đẩy sao.
Tô Bạch ngồi trên xích đu trong viện, nhìn những đám mây trôi lơ lửng trong không trung, nghĩ về quãng thời gian đã qua.
Ngày hôm đó, còn cách hôn lễ Lâm Nhất trinh mấy ngày, Tô Bạch đang nằm trong lồng ngực Miêu Miêu, nhàm chán nhìn cảnh sắc trong phủ. Kể từ đêm Tô Bạch và Miêu Miêu khai màn, hắn càng thêm cẩn thận với nàng, dường như là nâng niu trong tay sợ làm vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, càng bám dính người chặt hơn. Chỉ ra khỏi tầm mắt hắn một chút, hắn liền hốt hoảng gấp gáp, điều này khiến Tô Bạch rất buồn bực.
Hai người đang nhàm chán, đột nhiên có một bóng dáng lướt qua.
Còn là vạt áo xanh trắng, hoa văn bí ẩn, ba phần quỷ quyệt, bảy phần ưu nhã.
Tô Bạch nhìn hắn một cái, nói : “Ngũ hoàng tử nghiêng nước nghiêng thành, sao có thời gian tới đây?”
Ngũ hoàng tử không mảy may rung động, nhìn nàng, nheo mắt, ánh mắt mê ly, giọng đều đềù : “Hôn lễ mấy ngày sau của Lục đệ, Phượng Vương gia Hạ Lan quốc cũng đến.”
Tô Bạch đứng thẳng người lên, nói : “Ngươi nói gì?”
Ngũ hoàng tử thấy nàng xông tới, gật đầu nói : “Phượng Vương gia cũng tới, lúc này đã tới trong hành cung.”
Tô Bạch cau mày, trầm mặc, Phượng Vương gia tới Lăng quốc, sao có thể là bởi vì hôn lễ Lục Hoàng tử, chỉ sợ là vì Băng Tuyết mới đến.
Lúc Băng Tuyết bị bắt nhốt vào địa lao, hai nam nhân của nàng ta cũng không bị quan quân bắt đi. Từ hôm đó đến hôm nay cũng đã mấy ngày rồi, đương nhiên bọn họ có đủ thời gian chạy về Hạ Lan quốc thông báo cho Phượng Vương gia. Căn cứ theo miêu tả trong nguyên văn, trong năm người này, người yêu Băng Tuyết sâu đậm nhất chỉ sợ chính là Phượng Vương gia bỉ ổi, đối với nàng ta vừa yêu vừa hận – yêu con người nàng, hận con tim nàng.
Đến cứ đến, có chứng cứ đường hoàng, nên cứ chậm rãi.
Nghĩ như vậy, Tô Bạch vừa cười, nhìn Ngũ Hoàng tử nhíu mày, nói : “Hắn có nói gì với ngươi không?”
Ngũ Hoàng tử tiếp tục hí mắt : “Ngươi nghĩ hắn sẽ nói cái gì?”
“A…. Còn có thể nói cái gì, ngoài Băng Tuyết ra chẳng lẽ hắn còn mục đích khác sao?”
“Tiểu Phượng là vương gia Hạ Lan quốc, vì một Băng Tuyết mà trở mặt, bổn vương nghĩ cũng không thỏa đáng lắm. Cho nên bổn vương đã đồng ý với hắn, để cho hắn đưa Băng Tuyết về nước.” Ngũ Hoàng tử nhàn nhã nói.
Tô Bạch gật đầu một cái : “Hôn lễ của Ngũ Hoàng tử, hắn và Băng Tuyết cũng cùng tham gia sao?”
Ngũ Hoàng tử đứng chắp tay : “Bổn vương đặc biệt nói rõ, Lục đệ vô cùng không có hảo cảm với Băng Tuyết. Lúc diễn ra hôn lễ, chỉ để hắn một mình đến, tránh để Lục Hoàng phi nhìn thấy nàng ta, trong lòng không thoải mái.”
Tô Bạch âm thầm thở ra một hơi, thả lỏng một chút.
Tiễn Ngũ Hoàng tử, Tô Bạch nhìn trời cười vui vẻ. Có một số việc, cứ để diễn ra theo tự nhiên, ngăn cản cũng không được…
Bởi vì sắp đến gần hôn lễ, lúc này trong phủ vô cùng bận rộn. Khắp nơi có thể nhìn thấy chữ hỉ 囍 đập vào mắt, vô cùng vui vẻ. Lâm Nhất trinh đã dẫn theo song thân trở lại trong phủ, vừa về phủ đã chạy thẳng tới chỗ Tô Bạch tìm nàng ôn chuyện.
Mà rất ăn ý, chuyện mấy ngày trước tất cả mọi người đều không nói, chỉ sợ với tính tình của Nhất trinh, cần phải làm ầm ĩ lên mới bỏ qua. Nhưng lúc này Phượng Vương gia đã ra mặt, gây sự sợ sẽ gây ra bất mãn.
Tô Bạch nhìn nàng ấy hạnh phúc vui vẻ, lại đưa mắt nhìn về bộ mặt cuồng vọng của Miêu Miêu, trong lòng vô cùng chua xót.
Chớp mắt đã đến ngày đại hôn Lâm Nhất trinh.
Mới vừa mở mắt, trong phủ đã vô cùng huyên náo ầm ĩ, tất cả mọi người đang chuẩn bị những cái cuối cùng cho hôn lễ.
Tô Bạch sao còn có thể ngủ đucợ, lôi kéo Miêu Miêu đứng ở trong cửa sổ lén nhìn Lâm Nhất trinh, chỉ thấy lúc này Lâm Nhất trinh toàn thân đỏ rực, hết sức xinh đẹp, kết hợp thêm trang sức màu đỏ mị hoặc càng thêm vô cùng quyến rũ, dưới ánh nến càng nhộn nhạo lòng người.
Trong mắt nàng hết sức thẹn thùng, mặc cho bọn nha hoàn chỉnh trang ở trên người, mũ phượng, khăn quàng vai, khăn voan cẩm tú, từng chút từng chút một đặt lên người nàng. Cuối cùng nàng ngồi ở trên giường đỏ thẫm, chờ thời khắc cuối cùng.
Đợi đến giờ Ngọ, phủ đệ của Lục Hoàng tử chưa từng nghênh đón nhiều người như vậy, khắp nơi đều là tiếng chúc mừng, người ngoài nghe như có tiết tấu.
Tô Bạch và Miêu Miêu đứng ở trong góc nhỏ, nhìn dòng người tự mình cũng cảm thấy vui mừng.
Lại đưa mắt nhìn một lượt, nàng liền thấy Phượng Vương gia một thân một mình uồng rượu, còn vô cùng xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt Tô Bạch, từ đầu đến cuối hắn chỉ là hung thủ giết Vũ Mị thôi.
Giờ tốt đã đến, lúc này bà mai hô to gọi tân lang tân nương vào đại đường.
Lục Hoàng tử ôn nhu như ngọc lúc này càng làm cho người ta không thể dời mắt. Một thân hồng y, tóc đen buộc ở đỉnh đầu, thần thái sáng bừng, trong tay cầm một đầu tấm vải đỏ, phần còn lại ở trong tay Nhất trinh. Lục Hoàng tử nhìn tân nương của mình – huyên náo ầm ĩ thế gian dường như không tồn tại, chỉ còn duy nhất một Nhất trinh.
Lão Hoàng đế ngồi ở trên cao, phía dưới một chút là song thân của Lâm Nhất trinh, lúc này đều nước mắt lưng tròng nhìn cảnh tượng trước mặt, chờ đợi hồi lâu cuối cùng đã thành sự thật.
“Nhất bái thiên địa…”
“Nhị bái cao đường…”
“Phu thê giao bái….”
“Kết thúc hôn lê….”
Lục Hoàng tử vô cùng vui mừng, mọi người ở đây cũng trầm trồ khen ngợi, tài tử giai nhân rốt cuộc cũng thành đôi, đây là chuyện người nào cũng cảm thấy vui.
Tô Bạch nhìn y phục đỏ rực trên người Lâm Nhất trinh, trong lòng đột nhiên thương cảm. Nhất trinh đã có được hạnh phúc của nàng ấy, nhưng hạnh phúc của nàng đang ở nơi nào?
Nàng ngẩng mắt nhìn Miêu Miêu, trong lòng có chút thê lương. Hắn hiểu được ý nghĩa của thành thân sao?
Miêu Miêu phát giác Tô Bạch đang nhìn hắn, cũng cúi đầu nhìn lại nàng, nhẹ giọng nói vào bên tai nàng : “Ngu ngốc, nàng làm sao vậy?”
Tô Bạch lắc đầu một cái, ý bảo hắn tiếp tục xem.
Lúc này Lục Hoàng tử dứt khoát thu hồi tấm vải đỏ, trực tiếp dẫn Lâm Nhất trinh trở về động phòng.
Thấy qua một màn như vậy, mọi người tại chỗ đều cười, tiếng ồn ào càng thêm ồn ào!
Tô Bạch cũng không nhịn cười nổi, lúc này không nhìn ra Lục Hoàng tử cũng thật giống trẻ con.
Sau khi Lục Hoàng tử dẫn Lâm Nhất trinh đi, những người trong đại sảnh liền bắt đầu chuyên tâm vào tiệc rượu, hăng hái dâng trào.
Lúc này Phượng Vương gia đứng lên, tính rời đi. Tô Bạch nhìn thấy, vội vàng đi theo!
Hắn trực tiếp rời khỏi vương phủ, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ái ố. Tô Bạch nhắm mắt đuổi theo sau hắn, cũng không cố ý ngụy trang.
Phượng Vương gia đi ở phía trước, bỗng nhiên dừng lại, quay người lại, vì vậy một cái là nhìn thấy Tô Bạch che mạng và Miêu Miêu đầu tóc bạch kim chói mắt.
Tô Bạch cũng không lo lắng, đưa tay chào hắn : “Phượng Vương gia vĩ đại tà mị, còn nhớ rõ ta không! Ta chính là tây cầu Nhất Chi Hoa, người ta gọi là tiểu dã miêu Tây Môn Tiểu Hận!”
Phượng Vương gia tối sầm mặt, sát khí tứ phía : “Ngươi tới làm gì?”
Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi, tiếp tục nói : “Ta tới là nói cho ngươi biết một sự thật.”
“Sự thật? Hừ, ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin lời sàm ngôn của nhà ngươi sao!” Phượng Vương gia ngẩng đầu, hất cằm nhìn nàng.
Tô Bạch cũng mặc kệ phản ứng của hắn, nói một mình : “Ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, đó là, đứa bé đã chết trong bụng Băng Tuyết, cũng không phải của ngươi.” nàng nhìn hắn, hai mắt sáng quắc. “Băng Tuyết có thai khoảng ba tháng, ba tháng trước Băng Tuyết đang ở đâu, cùng với ai, ta nghĩ Phượng Vương gia còn rõ ràng hơn ta.”
Phượng Vương gia tái mặt, không thể ngăn mình rúng động, mắt ngập đầy tàn nhẫn và không thể tin : “Ngươi….nói gì?”
Tô Bạch nheo mắt nhìn hắn, nói : “Đứa bé trong bụng Băng Tuyết không phải của ngươi, không phải của một trong năm người các ngươi, mà là của thần y…. Ngươi có còn nhớ ba tháng Băng Tuyết biến mất khỏi năm người bọn ngươi không? Khi đó nàng bị thần y dịch dung thành cô nương xa lạ, ước chừng lưu Băng Tuyết bên mình ba tháng, mà một trong các ngươi cái gì cũng không biết, cũng không hoài nghi. Thời gian ba tháng, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.”
Lời vừa dứt khỏi miệng, Tô Bạch càng thấy mình đã phát huy tinh tế thân phân nữ phụ ác độc, thật không thấy có lỗi với hai chữ ‘ác độc’.
Phượng Vương gia đã mất hồn, ngây ngốc xoay người, chán nản rời đi.
Tô Bạch xoay người vùi mặt vào trong ngực Miêu Miêu, ôm chặt hắn, nhẹ giọng nói : “Ta chỉ muốn khiến cho Phượng Vương gia đau lòng. Ta sẽ không để cho Vũ Mị chết vô ích.”
Miêu Miêu đưa tay ôm chặt nàng : “Ngốc, có ta ở đây, sợ cái gì!”
Tô Bạch an tâm, cả người bỗng nhiên cảm thấy thực ấm áp.
Nàng kéo tay Miêu Miêu, lén chuồn đến dưới phòng tân hôn của Lục Hoàng tử và Lâm Nhất trinh, cùng ngồi xuống.
Tô Bạch cười vô cùng quỷ dị, đưa tay che miệng Miêu Miêu, ý bảo hắn không cần nói gì.
Chỉ nghe bên trong phòng vang lên tiếng ưu nhã của Lục Hoàng tử : “Trinh nhi, cuộc đời này của ta, nhất định không phụ nàng.”
Tô Bạch giật giật khóe miệng, cả người đều nổi da gà, quả nhiên ngồi nghe người khác nói lời tâm tình là cực kỳ không có đạo đức, thật buồn nôn….!
Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng cởi quần áo xột xoạt, Tô Bạch rốt cuộc yên tâm, kéo Miêu Miêu rời đi.
Nhất trinh đã có được hạnh phúc, nàng rốt cuộc có thể yên tâm rời đi.
Tô Bạch cũng không biết Băng Tuyết rốt cuộc thế nào, chỉ thỉnh thoảng nghe hạ nhân khua môi mua mép là, tối hôm đấy nghe được tiếng khóc của Băng Tuyết.
Nhưng Phượng Vương gia cuối cùng cũng đưa nàng ta về nước. Có lẽ hắn yêu Băng Tuyết sâu đậm đến tận xương tủy, mặc dù Băng Tuyết phản bội hắn thế nào, hắn cũng không có cách nào buông tha cho nàng.
Tô Bạch thở dài, cũng kéo Miêu Miêu cáo biệt Lâm Nhất trinh và Lục Hoàng tử, lại phó thác Lục Hoàng tử thông báo cho Ngũ Hoàng tử, đối xử tử tế với Tiểu Hắc.
Cuối cùng nàng quay đầu nhìn lại Đô Thành Lăng quốc. Mặc dù trong lòng nàng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn dứt khoát rời đi, ôm hông Miêu Miêu, cưỡi ngựa đến đại hội võ lâm.